Quyển 1 Kỷ Cambri

557
Chương 1 Tác giả: Thủy Thiên Thừa Biên tập: Fiery Chỉnh sửa: CHGS Nguồn: [email protected] Đó là sự sợ hãi với những điều mà ta không biết. . . . “Bắc Kinh 04:27 chiều, khu Golmud [5] thuộc Thanh Hải xảy ra động đất 8.3 độ Richter [6] , biên độ dao động lan ra hàng trăm cây số…” [5] Golmud: (Hán Việt: Cách Mộc Nhĩ), là một thành phố cấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộc Tạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, TQ. [6] Độ Richter: Thang đo này được Charles Francis Richter đề xuất vào năm 1935. Tuy nhiên, phần nhiều độ lớn được tính ngày nay thật sự là tính toán theo thang độ lớn mô men, tại vì thang Richter cũ hơn và không thích hợp với các độ lớn hơn 6,8. Theo thang này thì độ Richter từ 8,0 đến 8,9 (trong truyện là 8.3) được xếp vào hàng động đất cực mạnh, có sức tàn phá vô cùng nghiêm trọng trên những diện tích to lớn trong chu vi hàng trăm km bán kính. “Vào buổi chiều hôm nay, khu Golmud thuộc tỉnh Thanh Hải đã xảy ra động đất 8.3 độ Richter, trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể lường được ảnh

Transcript of Quyển 1 Kỷ Cambri

Chương 1

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Đó là sự sợ hãi với những điều mà ta không biết.

.

.

.

“Bắc Kinh 04:27 chiều, khu Golmud [5] thuộc Thanh Hải xảy ra động đất 8.3độ Richter [6], biên độ dao động lan ra hàng trăm cây số…”

[5] Golmud: (Hán Việt: Cách Mộc Nhĩ), là một thành phốcấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộcTạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, TQ.[6] Độ Richter: Thang đo này được Charles FrancisRichter đề xuất vào năm 1935. Tuy nhiên, phần nhiều độlớn được tính ngày nay thật sự là tính toán theo thangđộ lớn mô men, tại vì thang Richter cũ hơn và khôngthích hợp với các độ lớn hơn 6,8. Theo thang này thì độRichter từ 8,0 đến 8,9 (trong truyện là 8.3) được xếpvào hàng động đất cực mạnh, có sức tàn phá vô cùngnghiêm trọng trên những diện tích to lớn trong chu vihàng trăm km bán kính.

“Vào buổi chiều hôm nay, khu Golmud thuộc tỉnh Thanh Hải đã xảy rađộng đất 8.3 độ Richter, trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể lường được ảnh

hưởng của trận động đất này, nhưng tại tâm địa chấn, độ cao so với mặtbiển vượt quá 4.000 mét, trong bán kính một trăm dặm quanh đây khôngcó người sinh sống…”

Tùng Hạ nhanh chóng xem lướt qua tin tức động đất đượcđăng lên không ngừng, ngay cả diễn đàn game mà cậu thêmvào cũng đang sôi nổi bình luận về trận động đất này,ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím: “Động đất cókhác, cách xa như vậy mà tôi cũng cảm thấy, đang ngủ màbật dậy luôn!”

“May mà ở Golmud không có người, động đất 8.3 độRichter đó, nếu mà ở thành phố khác thì chết la liệtrồi, hãi thật.”

“Ờ, may mà vào chỗ không người, tôi ở Bắc Kinh còn cảmthấy đây này.”

“Tôi ở Vân Nam cũng cảm thấy.”

“Tôi ở Hà Nam cũng thế…”

Thấy diễn đàn thảo luận khí thế ngút trời, Tùng Hạ thấyhơi khó để chen lời vào. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay mộtcái, đã hơn sáu giờ chiều, hôm qua được nghỉ, cậu thứcđêm cày Dota, hơn bốn giờ sáng nay mới ngủ, ngủ đượcmột giấc thì bị trận động đất vừa rồi làm bật dậy. Vìrung động rất nhỏ nên cậu còn cho là mình xuất hiện ảogiác, tỉnh dậy lên mạng đọc tin, hóa ra là động đấtthật.

Nhưng hình như trận động đất này không liên quan gì đếncậu thì phải, cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Tùng Hạ vò vò mái tóc rối bời, đi vào nhà tắm tắm rửamột trận, sau đó nhanh nhẹn làm cho mình hai món xàomột món canh, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình mới.

***

Mới ăn được nửa, di động cậu lại vang lên, cầm lên xem,cậu chợt thấy ăn không vô, người gọi đến chính là bàchủ của cậu. Bình thường lúc này mà gọi điện thì chắcchắn là chuyện không tốt. Cậu thở dài, nghe máy: “Alô,giám đốc Tương.”

“Tiểu Tùng, đang ở nhà hở?”

“Không ạ, em đang đi chơi với đám bạn ở ngoài.”

“Đừng điêu, tai chị đây hơi bị thính đấy, nghe tiếngxung quanh là biết cậu đang ở nhà. Cậu còn chưa có bồ,đi cùng đám bạn đến chỗ yên tĩnh thế làm gì?”

Tùng Hạ cười khổ: “Giám đốc Tương, em đầu hàng, bây giờem đến công ty, được chưa.”

“Ngại ghê, chiếm dụng cả ngày nghỉ cuối tuần của cậu.Cậu mau đến đây đi, khách hàng vừa phản ánh với chịtrang web có lỗi, cậu mau đến giải quyết.”

Tùng Hạ nghĩ thầm, cần gì câu ngại ghê ngoài miệng củachị cơ chứ, cho tui tiền làm thêm đi bà chị.

Bất đắc dĩ cúp máy, Tùng Hạ thay quần áo chuẩn bị đếncông ty.

Trước khi đi nghĩ đến người tăng ca khẳng định khôngchỉ có mình mình, cậu lại mở tủ lạnh lấy ra bánh baolàm hôm qua, hấp lại rồi mang cho mấy người.

***

Phòng trọ của cậu rất gần công ty, đi xe đạp mười phútđã đến.

Cậu vừa nghe bài hát vừa bước lên tầng. Phòng làm việccủa họ quả nhiên sáng đèn, nhưng chỉ có khu vực làmviệc đèn mới được bật sáng, quầy tiếp tân trước cửacông ty hơi tối, nhưng không hề ảnh hưởng đến bước đicủa cậu, chỗ này có nhắm mắt cậu cũng đi qua không gặptrở ngại gì. Nhưng hôm nay không biết vì sao, khi đilướt qua bồn hoa, đột nhiên cậu lại bị vướng chân, thânthể mất kiểm soát đổ về phía trước, bị vồ ếch thì khôngnói làm gì, nhưng cặp lồng giữ ấm trong tay và di độngtrong túi cũng văng cả ra ngoài.

“Rầm” một tiếng vang lớn khiến người trong phòng làmviệc chạy ra xem: “Ai đấy?”

Tùng Hạ nằm bò trên mặt đất đáp một tiếng: “Là em.”

Hai đồng nghiệp đàn anh trong công ty chạy ra thấy vậybèn cười ha ha: “Tiểu Tùng cậu làm gì vậy, gạch menphẳng thế mà đi cũng ngã được.”

Tùng Hạ bò dậy: “Có cái gì ngáng chân em…”

Lời còn chưa dứt, một người trong đó bật đèn lên, bangười quay lại nhìn về phía sau Tùng Hạ.

“Ơ kìa?” Họ cùng thốt lên kinh ngạc.

Một cây thông cảnh đặt trước quầy tiếp tân, cành câyrắn chắc đã vươn ra khỏi chậu, có cành thậm chí rũ cảxuống mặt đất, Tùng Hạ chính là vấp chân phải cành câynày.

Tùng Hạ nghi ngờ hỏi: “Cái cây này… sao mà lớn nhanhthế?”

Cây cảnh trong công ty đều có người chăm sóc định kỳ,không thể để lớn tự nhiên thế này được, lại chưa thấyai đến xử lý. Nhưng, Tùng Hạ nhớ rõ ràng hôm trước khitan việc, cây thông này không có bất kì khác lạ nào.Nếu như đột nhiên lớn phổng lên, không thể không bị aiphát hiện ra được, lẽ nào tất cả mọi người đều khôngnhìn thấy hay sao?

Đồng nghiệp vừa bật đèn cũng lẩm bẩm: “Đúng rồi, sao màto thế? Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ? Lúc nãyđi qua tôi cũng không phát hiện.”

“Tôi cũng không chú ý, chắc là vì nó quanh năm đặt ởđây, mọi người cũng không nhìn thấy, để thứ hai gọingười cắt tỉa lại một chút. Tiểu Tùng, cậu không saochứ? Này, di động của cậu đây.”

“Không sao không sao.” Tùng Hạ nhận lại di động, sửasang lại quần áo, cậu lại quay lại nhìn bồn cây mộtcái, trong lòng vẫn thấy có điều gì đó kỳ quái.

“Đây là gì?” Một người nhặt lên bình giữ ấm từ dướiđất.

Tùng Hạ cười nói: “À, hôm qua em có làm bịch bánh bao,thể nào lát nữa chúng ta cũng đói.”

“Ha ha, Tiểu Tùng của chúng ta đúng là đảm đang nhấtcông ty, ngay cả các chị em cũng thua cậu.” Một ngườivỗ vỗ vai cậu.

Người kia cũng nói: “Phải rồi, lần trước tôi có đến nhàTiểu Tùng, nhà cửa sạch sẽ khiến người ta xấu hổ khôngmuốn giẫm chân vào.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười: “Thôi anh em mình mau làmxong việc rồi về ngủ.”

Ba người mở máy tính lên, bận rộn làm việc.

***

Tùng Hạ là một kỹ sư mạng, sau khi tốt nghiệp đã làm ởcông ty này đã được gần ba năm. Tuy tiền lương khôngcao, còn phải thường xuyên tăng ca, nhưng cậu là ngườigặp sao yên vậy, có ăn có ở có cuộc sống yên ổn rồi thìlười thay đổi.

Ba người làm một mạch đến tận hơn mười một giờ khuya,cuối cùng đã sửa xong lỗi, sau khi kết nối lại chokhách hàng thì lục tục chuẩn bị về nhà.

Một người chợt nhớ tới Tùng Hạ có mang bánh bao đến:“Này, chúng ta ăn bánh bao của Tiểu Tùng đi, đói meo cảbụng rồi.”

“Ăn thôi.”

Mở cặp lồng giữ ấm ra, bánh bao còn âm ấm, một ngườicầm lên cắn một miếng, mới nhai được hai miếng đã hơinhíu mày: “Tiểu Tùng, cậu làm bánh bao này lúc nàothế?”

“Tối qua ạ.”

“Có cho vào tủ lạnh không?”

“Có chứ anh, trời nóng vậy không cho vào tủ lạnh sao ănđược. Lúc đi em mới lấy ra hấp lại đấy, sao vậy anh?”

“Vị như bánh cũ ý.”

“Không thể nào…” Tùng Hạ đưa tay qua cầm lấy một cáibánh bao cắn một miếng, mùi vị chiếc bánh đúng là khôngngon. Tuy rằng chưa hỏng hẳn nhưng ăn vào như bánh baođã để ba ngày, không còn tươi ngon như lúc đầu. Tùng Hạngạc nhiên: “Sao lại thế này nhỉ, tối hôm qua em vừalàm xong, lập tức để vào tủ lạnh mà…”

Người kia vội nói: “Chắc là do trời nóng quá, không saođâu, còn chưa hỏng mà. Để đấy anh ăn cho, đừng lãngphí.”

Tùng Hạ vội ngăn: “Đừng ăn cái này, anh Lưu.” Cậu hơingượng ngùng: “Chắc nó vừa bị hỏng hồi sáng, đừng ănnữa, không lại tiêu chảy.” Tùng Hạ nhìn mấy cái bánhbao còn dư lại, hơi thấy tiếc của.

Cậu lấy bánh bao từ trong tủ lạnh ra, lập tức bỏ vào lòvi sóng hấp, sau đó bỏ vào cặp lồng giữ ấm. Dưới tácdụng ổn định nhiệt độ của cặp lồng giữ ấm, mới được babốn tiếng đồng hồ, kiểu gì cũng không hỏng được, đúnglà khó hiểu mà.

Tùng Hạ ném chỗ bánh bao vào thùng rác, ba người cùngnhau trò chuyện đi xuống lầu. Họ vẫn thấy đói, vì vậyquyết định đến một quầy hàng ăn uống lề đường quanh đóăn khuya.

***

Họ thấy một quầy hàng có rất nhiều người vây quanh,hình như có người đang cãi nhau, từ xa đã nghe thấytiếng quát tháo tức giận.

Ai cũng thích xem náo nhiệt, họ liền đi sang bên đó.Khi đi ngang qua quầy hàng thì nghe thấy mấy vị kháchđang làm ầm lên với ông chủ.

Vị khách kia nói hải sản không tươi, ông chủ khăngkhăng giải thích đó đều là hải sản đánh bắt được sángsớm nay, vẫn để đóng đá, không thể không tươi, vì vậycàng cãi càng giận. Đột nhiên, một khách nữ tính tìnhnóng nảy trong nhóm đó đi tới đẩy ông chủ một cái. Dướiánh mắt nhìn chòng chọc của nhiều người quanh đó, ôngchủ bị đẩy ra ngoài hai, ba mét, văng ra ngoài đường,thiếu chút nữa va phải Tùng Hạ.

Nhưng ông chủ không phải bị đẩy hai, ba mét mà là haichân cách mặt đất, bay ra ngoài hai, ba mét rồi ngãxuống đất.

Không chỉ có Tùng Hạ hoảng sợ, tất cả mọi người chungquanh đều ngây ngẩn cả người.

Ông chủ kia béo mập, cao một mét tám mươi mấy, to lớnvạm vỡ, mà vị khách đẩy ông ta cao không quá một métsáu, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, căn bản không thể đẩynổi ông chủ này. Nhưng không chỉ đẩy, lại còn đẩy đượcxa như vậy. Một người được huấn luyện đặc biệt cũngkhông thể đẩy một người hơn 83 kg bay đi được vì tiềmthức sẽ ổn định cơ thể và tạo ra lực cản chống lại lựcđẩy chứ đừng nói là đẩy được xa như vậy!

Tiếng ồn ào huyên náo lúc nãy lập tức lặng ngắt như tờ.

Vị khách nữ kia cũng ngẩn cả người ra, có chút luốngcuống nhìn bàn tay mình.

“Ôi trời ơi, đại lực sĩ.” Trong đám người có người kinhhô một tiếng, chung quanh lập tức nổ tung, bâu vào hỏivị khách kia có từng tập luyện cái gì hay không.

Vị khách kia mặt đỏ bừng bừng, còn bối rối hơn cả ôngchủ, vội vàng kéo tay mấy người bạn rồi bỏ chạy.

Ông chủ bị ngã không nặng lắm, chủ yếu là bị hoảng sợ.Chờ sau khi hồi phục tinh thần, không thấy người đâu,ông ta tức giận đến giậm chân.

***

Sau khi khúc nhạc đệm này trôi qua, ba người họ chọnmột quầy hàng khác ăn khuya, lúc ăn không khỏi nói tớichuyện động đất ở Thanh Hải. Người trước nay thích tròchuyện như Tùng Hạ lại không hề hứng thú với đề tàinày. Cậu luôn cảm thấy mọi chuyện chung quanh bắt đầutrở nên kì lạ, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cậu cảmthấy nghi ngờ, rồi lại không có phương hướng để suyngẫm.

Từ nhỏ, Tùng Hạ đã vô cùng hiếu kỳ, vô cùng thiết thavới công việc nghiên cứu. Hứng thú của cậu bao gồm rấtnhiều lĩnh vực, hễ thấy hứng thú với vật gì, cậu sẽ dốchết tâm tư đi nghiên cứu cho thấu. Đã từng có lần vìcùng bạn đi chọn đồ gỗ Rosewood, cậu đã mất hai thángđể nghiên cứu gỗ Rosewood. Cũng trong lần đó, khi vôtình đến thăm một xưởng gia công máy móc, sinh lònghứng thú với dây chuyền sản xuất cơ khí mà cậu đã mấtnửa năm nỗ lực thiết kế ra một cỗ máy có hiệu suất cao,tiết kiệm năng lượng, bản vẽ bán thành phẩm bây giờ vẫn

còn nằm trong ngăn kéo của cậu. Nói chung, cậu là mộtngười cẩn thận nhạy cảm, thích tỉ mỉ quan sát mọichuyện xung quanh. Từ buổi chiều thức dậy đến giờ đãxảy ra rất nhiều chuyện mà cậu không lý giải được,những việc này trong mắt người khác nhất định sẽ bịlãng quên, nhưng cậu lại cảm thấy có cái gì đó kì lạđang xảy ra, dự cảm này vô cùng mãnh liệt, khiến lòngcậu rất khó chịu.

Đó là sự sợ hãi với những điều mà ta không biết.

Lo lắng về đến nhà, Tùng Hạ mở máy vi tính ra, lại ngồixem phim một lát, tâm trạng mới bình tĩnh lại được. Cậunghĩ rằng nhất định là do hôm qua ngày đêm điên đảo,quá sức mệt mỏi, không nghỉ ngơi đủ lại bị kéo đi tăngca nên mới sinh ra chút tâm trạng trái khoáy như vậy,ngủ một giấc thì ổn thôi.

Khí trời nóng bức, cậu lại chạy vào tắm rửa rồi trèolên giường ngủ một giấc.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cậu bị một tiếng thét chóitai làm cho giật mình tỉnh giấc. Âm thanh kia cực kỳchói tai, hơn nữa vang lên ngay dưới nhà cậu.

Căn phòng Tùng Hạ thuê ở ngay sát mặt đường, tầng ba,tiền thuê nhà khá rẻ. Cũng may là cậu dễ ngủ, xe tới xeđi cũng không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mình.Nhưng tiếng thét chói tai này như hét vào tai cậu vậy.Cậu bật dậy từ trên giường, kéo màn cửa sổ ra nhìnxuống lầu dưới.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ, chỉ thấy một người phụ nữnằm sấp trên mặt đất, có con gì đó như con mèo đanggiằng co với người phụ nữ ấy. Tùng Hạ bị cận thị, chỉcó thể thấy lờ mờ, cậu vội vã đeo kính nhìn kỹ, quảnhiên là một con mèo, hơn nữa toàn thân lông xù, cònngười phụ nữ kia hoảng sợ lui về phía sau, kéo xuốngnền đất một vệt máu.

Tùng Hạ vô cùng kinh ngạc, dù thế nào đi chăng nữa thìmột người trưởng thành không thể không đánh lại một conmèo. Hơn nữa nhìn vào thì thấy người phụ nữ kia chảyrất nhiều máu.

Vội vàng mặc quần áo, đi dép rồi chạy xuống lầu, chínhvào lúc này lại nghe thấy một tiếng thét chói tai nữa.

Trong lòng Tùng Hạ run lên, lao xuống mặt đường, cảnhtượng trước mắt khiến cậu sởn cả gai ốc.

Lúc này là ba, bốn giờ đêm, trên đường không có bóngngười, bằng không tất cả mọi người đều sẽ bị cảnh tượngnày dọa chết khiếp.

Con mèo hoang màu xám đen kia đang vồ lên mặt người phụnữ, điên cuồng cắn xé mặt và cổ cô ta, còn cô gái thìđang liều mạng giãy dụa nhưng không thể hất được nó ra,chỉ có thể lăn lộn trên đất rú lên thảm thiết.

Tùng Hạ không kịp nghĩ nhiều, chạy tới đá một cái vàongười con mèo hoang. Con mèo tru lên một tiếng, bị đásang một bên, nhưng rất nhanh đã bò lên được, hung áctrừng mắt nhìn Tùng Hạ, trong mắt nó có ánh sáng màuxanh lá bất thường.

Thật ra Tùng Hạ cũng không phải người to gan, nhưngxuất phát từ thường thức, cậu thật sự không cho rằngmột người trưởng thành lại không đánh lại được một conmèo. Theo phán đoán của cậu, người phụ nữ này uốngnhiều nên không còn sức lực, còn con mèo này nhất địnhlà điên rồi.

Mèo hoang cong lên cả tấm lưng, há miệng nhìn Tùng Hạ,kêu lên những tiếng gào thét khó nghe, nhưng kêu mấytiếng cũng không dám tới gần. Tùng Hạ giậm chân mạnhmột cái, con mèo hoang xoay người bỏ chạy.

Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy không sợ con mèonày, nhưng bị mèo thường cắn một cái nhất định cũngkhông dễ chịu, huống hồ con mèo này còn có bệnh.

Cậu nhanh chóng ngồi xổm người xuống kiểm tra vếtthương của người phụ nữ kia. Trên mặt cô ta bị cắn vàivết cả da lẫn thịt, vết thương tuy không sâu nhưngkhẳng định làm hỏng gương mặt. Vết thương trên cổ cô tatương đối nặng, con mèo cào vào tạo thành một vếtthương rất sâu rất dài ở đó, vẫn đang không ngừng chảymáu. Tùng Hạ cũng có chút nghiên cứu về y học, vếtthương này không làm tổn thương đến động mạch. Lực càocủa mèo cũng không thể cào đến động mạch chủ được,nhưng máu chảy ra cũng đủ nhìn thấy mà giật mình.

Cậu nhanh chóng về phòng, nhấc điện thoại gọi số 120[7], sau đó cầm tiền xuống lầu, chờ xe cứu thương tới,đưa cô gái kia đến bệnh viện.[7] 120: Số điện thoại cứu thương ở TQ.

***

Sau khi dùng di động của cô gái gọi điện báo cho ngườinhà cô ta rồi trả hơn hai trăm tiền thuốc men, cậu đivề nhà. Bây giờ cậu thật sự vô cùng mệt mỏi, giờ chỉmuốn về nhà ngủ. Cậu cảm thấy ngày hôm nay của mìnhđúng là vô cùng xui xẻo, gặp phải một đống chuyện khôngthể nào mà hiểu nổi.

Sau khi về nhà, cậu cũng không ngủ được, từ lúc này đếnlúc bình minh còn hơn một tiếng, cậu ở trên giườngnhiều lần nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay,càng nghĩ càng thấy kì lạ. Là do cậu quá mẫn cảm haythật sự đã xảy ra biến hóa nào đó?

Cậu trở mình, đột nhiên nhớ tới hôm nay vội đến côngty, bát đũa bữa tối ở nhà bếp quên mất chưa dọn. Cậuthì không ngủ được, bèn dậy dọn dẹp nhà bếp.

Khi nhìn thấy cơm nước còn dư lại của ngày hôm nay,Tùng Hạ chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cơn lạnh từđỉnh đầu chui xuống lòng bàn chân.

Cậu rời nhà chừng bảy giờ tối, bây giờ là bốn giờ sánghừng đông ngày hôm sau. Trong chín tiếng đồng hồ ngắnngủi, bữa tối của cậu đã bắt đầu nổi mốc!

Khí trời nóng bức, đồ ăn để ngoài bắt đầu hỏng làchuyện có thể giải thích, nhưng hiện tượng bình thườngsẽ là bị ôi thiu, vi khuẩn đột biến sao có thể nhanhnhư vậy, những chuyện này không phù hợp với quy luậtcủa khoa học.

Cậu chạy tới chạn bát, mở một hộp sữa chua vừa mua hômqua, một mùi chua bất thường xông vào mũi. Cậu như phát

điên, lập tức moi tất cả hoa quả khô và thức ăn có thểbảo quản lâu ở nhiệt độ bình thường mà cậu tích trữ ra,phát hiện không có ngoại lệ, tất cả đều đã hỏng.

Tùng Hạ trợn tròn mắt.

Cậu quay về phòng ngủ, mở máy tính ra, nhanh chóng nhậptừ khóa “thức ăn bị hỏng rất nhanh” vào công cụ tìmkiếm, kết quả xuất hiện rất nhiều tin tức mới, tất cảđều là cư dân mạng toàn quốc từ khắp nơi nói rằng thứcăn nhà mình bị hỏng với tốc độ bất thường. Tùng Hạ lọclấy địa chỉ IP của những tin tức này, nhập vào phần mềmthống kê, phát hiện đại bộ phận những tin tức này đềuđược đăng từ địa khu Trung Tây Bộ [8], còn những ý kiếnphản đối nói thực phẩm không có bất kì điều gì khác lạ,tất cả đều đến từ địa khu Đông Nam Bộ [9].[8] Địa khu Trung Tây Bộ: Một vùng địa lý kinh tế TQ đượchợp nhất từ địa khu Trung Bộ và địa khu Tây bộ, bao gồmcả một phần địa khu Đông Bắc, có 20 đơn vị hành chínhcấp tỉnh tạo thành, bao gồm 14 tỉnh, 5 khu tự trị, 1vùng lãnh thổ: Hà Nam, Hồ Bắc, Hồ Nam, Tứ Xuyên, VânNam, Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải…[9] Địa khu Đông Nam Bộ: Các khu vực thuộc Đông Nam Bộ,bao gồm Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tây,Giang Tô, Đài Loan…

Kết quả này khiến Tùng Hạ vô cùng bất ngờ, cậu suy tưmột phút đồng hồ, đột nhiên nhớ đến trận động đất buổichiều.

Cậu tiến thêm một bước, phân tích kết quả, căn cứ vàotin tức của những địa chỉ IP kia, cậu tổng kết ra rằng:Những địa phương càng gần Golmud – Thanh Hải, tốc độ

phân hủy thực phẩm càng nghiêm trọng, những nơi cách xaGolmud, hiện tượng này càng yếu. Thậm chí ba tỉnh miềnĐông Bắc [10] và vùng duyên hải Đông Nam [11], hoàn toànkhông có gì dị thường.[10] Ba tỉnh miền Đông Bắc:Bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm,Hắc Long Giang.[11] Vùng duyên hải Đông Nam: Bao gồm Thượng Hải, GiangTô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Đài Loan.

Hiện tượng thực phẩm phân hủy nhanh chóng hình như làdo dư chấn của trận động đất tác động, lấy Golmud làmtrung tâm, không ngừng khuếch tán ra cả nước.

Trận động đất kia nhất định có vấn đề!

____________________________

Fi: Dưới đây là bản đồ TQ đã được mình xử lý qua, cácbạn có thể thấy:

Vùng màu xanh lá cây thuộc Địa khu Trung Tây Bộ –vùng nguy hiểm. 

Vùng màu xanh da trời đậm thuộc Địa khu Đông Nam Bộ– vùng nhiễm ít hoặc chưa nhiễm.

Vùng màu đỏ là những vùng hoàn toàn chưa nhiễmdịch.

Trong đó, Thanh Hải gần như là trung tâm (Vị trí củaTùng Hạ hiện tại ở Côn Minh – Vân Nam).

Chương 2

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Người nọ bóp lấy cổ Tùng Hạ, xách cậu như xách con gà áp lên tường,trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy khí thế nguy hiểm: “Từ giờ trở đi, anh cònnói thêm một câu nữa, tôi không cần nghe lời vô ích, sẽ khâu miệng anhlại.”

.

.

.

Tùng Hạ đăng kết quả phân tích của mình lên một diễnđàn hacker cậu vẫn vào hàng ngày, không ngờ bốn năm giờsáng tinh mơ vẫn nhanh chóng nhận được phản hồi. Một sốcao thủ trong diễn đàn không ngừng tham gia vào hàngngũ phân tích. Họ đăng bài trên các diễn đàn lớn khác,thu hút những người phát hiện ra thực phẩm phân hủy đểlại lời nhắn. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, phạm viphân hủy thực phẩm đã lan từ Vân Quý đến Hồ Bắc, khuBắc Bộ cũng đã lan tới Bắc Kinh, Thiên Tân. Bọn họ phântích đối chiếu số liệu bốn tiếng gần nhất, phát hiệnchỉ cần ba đến bốn giờ nữa, ba tỉnh miền Đông Bắc vàvùng duyên hải Đông Nam cách xa Thanh Hải nhất cũng sẽlâm vào tình trạng trên. Tốc độ phân hủy thực phẩmgiống như một trận ôn dịch, lấy tâm địa chất Golmud  –Thanh Hải làm trung tâm, bằng tốc độ cực kỳ đáng sợkhuếch tán ra toàn quốc, mà không ai biết rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì.

Tiếp theo, trên mạng bắt đầu lục tục đăng tin thực vậtcó tốc độ sinh trưởng khủng khiếp. Một cư dân mạng đãđăng hai tấm ảnh chụp tường ngoài nhà gã. Tấm ảnh thứnhất được chụp ba ngày trước, Chi hoa giấy phủ trêntường ngoài nhà gã chiếm cứ một mảng rất nhỏ, thế nhưngsang bức thứ hai, Chi hoa giấy đã bò đầy mặt tường biệtthự ba tầng nhà gã. Gã viết rằng sau khi tỉnh dậy thìphát hiện không nhìn thấy ánh sáng, khi bước ra ngoài,gã mới phát hiện Chi hoa giấy đã phủ khắp cửa sổ, bờtường bên ngoài nhìn như nhà ma đã bỏ hoang nhiều năm!

Hơn sáu giờ sáng, nhiều người mới tỉnh dậy, các địaphương gần Thanh Hải không ngừng xuất hiện các hiệntượng quỷ dị. Thực phẩm phân hủy nhanh chóng, thực vậtđiên cuồng sinh trưởng, động vật hoang trở nên hung dữtấn công con người. Từ sau trận động đất buổi chiều hômqua đến nay mới chỉ mười ba tiếng mà toàn quốc đã chìmtrong sự kì lạ. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, nhữngchuyện này đang không ngừng chuyển biến xấu.

Càng ngày càng có nhiều người ý thức được động đất đãtạo thành ảnh hưởng gì. Trên TV không đăng bất kỳ tintức gì, có thể là bị những nghành có liên quan cấm nói,nhưng họ không thể cấm được miệng lưỡi của hàng tỉ cưdân mạng. Trên mạng, lời đồn đăng lên khắp nơi, nhữngsuy đoán khiến người ta nghe mà kinh sợ liên tiếp xuấthiện. Vốn là một buổi sáng ngày thứ Hai bình thường,nay lại trở thành ngày toàn dân khủng hoảng.

***

Tùng Hạ càng quan tâm đến chuyện này thì càng thấy kinhngạc, ngay khi cậu điên cuồng tra tìm tin tức liênquan, nỗ lực phân tích tình hình thì điện thoại di độngcủa cậu chợt vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi của bà chủ, cậu bỗng giật mình tỉnhgiấc, trễ giờ làm mất rồi. Cậu nhanh chóng nghe máy:“Alô, giám đốc Tương, em đến công ty liền đây…”

Giọng nói người phụ nữ trong điện thoại cực kỳ hoảngloạn: “Tiểu Tùng, cậu đừng tới, công ty xảy ra chuyệnrồi.”

Kỳ thật Tùng Hạ cũng không quá kinh ngạc. Cậu đang ởCôn Minh, cũng không cách xa Thanh Hải là mấy, cũng lànơi xảy ra chuyện phân hủy thực phẩm tương đối sớm. Dựatheo khu vực liên quan mà họ đã suy đoán, Vân Nam cũngkhông trốn thoát được.

Nhưng dù không kinh ngạc, cậu vẫn lo sợ, dù sao thìchuyện trong một đêm mà sinh vật đã đánh mất sự cânbằng có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại.

Cậu hít sâu một hơi: “Giám đốc, công ty xảy ra chuyệngì vậy?”

“Cậu có nhớ cây thông cảnh trước cửa công ty không?”

“Nó ư? Có phải nó lớn rất nhanh không ạ?”

“Sao cậu biết?”

“Tối qua đến làm, em vấp chân phải nó, nó lớn thế nàorồi hả chị?”

Đầu dây bên kia thở ra một hơi, giọng nói run run, mangtheo sự sợ hãi rõ ràng: “Toàn bộ bên ngoài khu vực làmviệc… bị nó phủ kín gần hết.”

Tùng Hạ cảm thấy cả người lạnh toát.

Cho dù có mong đợi sự may mắn thế nào chăng nữa, cậucũng hiểu được thế giới mà cậu đang sống thật sự đã xảyra sự biến hóa đáng sợ nào đó. Nhìn tình huống trướcmắt, vấn đề chính lúc này chính là sinh vật cấp tốcphát triển và biến dị. Ví dụ như Chi hoa giấy và bồncây thông cảnh điên cuồng sinh trưởng và biến hóa, vikhuẩn sinh sôi nảy nở nhanh chóng khiến thực phẩm bịphân hủy, còn có những con thú yếu đuối như chó mèohoang bất chợt tấn công con người. Tất cả mọi chuyệnnày đều chứng minh các loài sinh vật đã biến dị trướcmắt xã hội loài người.

Giám đốc Tương run giọng nói: “Tiểu Tùng, cậu có biếtrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Không phải cậuthích nhất là đọc sách hay sao.”

Tùng Hạ cười khổ: “Giám đốc, em giống mọi người, khôngbiết gì hết.”

Đầu dây bên kia có tiếng thở dài: “Hôm nay cậu vẫn chưara khỏi nhà đúng không.”

“Vâng.”

“Cậu ra ngoài xem một chút đi, loạn cả lên rồi.”

***

Tùng Hạ cúp máy, chạy tới trước cửa sổ. Vì mở điều hòanên cậu vẫn đóng cửa. Nay mở cửa sổ ra nhìn ra bênngoài, quảng trường quen thuộc trước mắt qua một đêmngắn ngủi đã vô cùng thay đổi.

Đầu tiên chính là các kẽ hở cố ý tạo ra trên mặt đườngnay đã trồi lên đầy cỏ dại sắp cao ngang bắp chânngười, nhưng người đi đường không có thời gian quan tâm

đến chúng, ai nấy thần sắc vội vã, vẻ mặt hoảng loạn,tập trung thành tốp năm tốp ba thảo luận những chuyệnkì lạ xảy ra chung quanh họ.

Đây vốn phải là một buổi sáng ngày thứ Hai giao thôngkẹt cứng [12], nay trên đường không có mấy xe cộ, chẳngai vội vã đi làm, đưa trẻ đi học hay mua đồ ăn sáng cả.Ai cũng nhận ra tình hình mà dùng lẽ thường không thểgiải thích này, tuyệt đối không đơn giản.[12] Nguyên văn 拥拥拥拥 (ủng đổ bất kham), có thể hiểu theotiếng Anh là Gridlocked – tình trạng kẹt xe hoàn toàn,không ai có thể nhúc nhích được.

Sự sợ hãi còn khuếch tán nhanh hơn cả mầm độc. Ba tiếngtrước, chỉ có cậu và người trong diễn đàn hacker mớinhận ra hoàn cảnh biến hóa, trong nháy mắt, đại bộ phậnnhững người tỉnh táo về sau đều đã nhận ra sự việcnghiêm trọng.

Tùng Hạ đóng cửa sổ lại, đặt mông ngồi xuống giường.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh một chút.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là một con mọt sách chỉ biếthọc, không có sở trường đặc biệt gì, may được di truyềncủa ba mẹ được một chút thông minh. Tri thức mênh mông,nếu suy nghĩ một cách tỉ mỉ, bình thường cậu có thểphân tích ra được vấn đề nhanh hơn người chung quanh.Lúc này, trong đầu cậu hiện lên hai chữ to: TẬN THẾ.

Đó không phải phỏng đoán vô văn cứ. Trong mười mấytiếng đồng hồ ngắn ngủi, sinh vật biến dị đã đạt tớitrình độ như vậy. Nếu cứ tiếp diễn như thế, đến ngàymai, cỏ dại sẽ phủ kín con đường mà con người vất vả

thi công. Thức ăn phân hủy, sẽ rất nhanh thôi nhân loạisẽ rơi vào nguy cơ cạn kiệt lương thực. Chưa kể đếnđộng vật ăn tạp đang dần dần trở nên hung ác và biếnhình khổng lồ, chúng đã và đang theo sát bước chân biếndị của thực vật và vi sinh vật.

Nếu như biến dị không ngừng, cậu có thể kết luận: Trongvòng ba ngày, trật tự xã hội loài người sẽ tan vỡ,những khu vực chịu ảnh hưởng sóng địa chấn sẽ rơi vàođịa ngục trước nay chưa từng có.

Tận thế… thật sự sắp đến ngày tận thế hay sao? Lời tiênđoán ngày tận thế… thật sự thành sự thật?

Đầu óc càng minh mẫn, trong lòng lại càng sợ. Cậu chỉlà một nhân viên phổ thông bình thường, sống một cuộcsống Nine to Five [13] đủ thấy vừa lòng, chẳng bao giờnghĩ rằng đời này sẽ có biến hóa gì to lớn. Thế nhưngtrong nháy mắt, cậu lại phải đối mặt với ngày tận thếvới những sinh vật biến dị này.[13] Nine to Five: Thành ngữ tiếng Anh, chỉ cuộc sốngbình thường, đơn điệu, tẻ nhạt.

Cậu, năng lực đủ dùng, thể chất bình thường, một khitrật tự xã hội sụp đổ, có thể nói rằng cậu không có bấtkỳ ưu thế gì để sinh tồn, sao mà cậu không sợ được chứ.

Không được, phải sớm chuẩn bị!

Tùng Hạ bật dậy từ trên giường, quay lại trước bàn máyvi tính, trên QQ [14] đang điên cuồng đăng lên tin mới,tùy tiện mở một cái ra xem, đều là các các suy đoán vềtận thế.

[14] QQ: Công cụ chat và tin tức của TQ, tương đươngYahoo! của mình.

Trên các diễn đàn lớn và blog cá nhân đều đưa tin vềcác thay đổi trong một đêm. Nơi nào cũng bắt đầu tranhnhau mua các đồ dùng sinh hoạt. Về phía chính phủ thìhoàn toàn không có bất kì động tĩnh gì, ai nấy đều cảmthấy bất an.

Tùng Hạ biết bây giờ đến siêu thị mua lương thực dự trữđã không kịp nữa. Thứ nhất là bây giờ trong siêu thị córất nhiều người, thứ hai là dựa theo tốc độ phân hủythực phẩm bây giờ, dù mua được nhiều, chỉ cần không bảoquản lạnh cũng sẽ hỏng trong vòng mấy tiếng.

Thức ăn là vấn đề khẩn cấp nhất lúc này…

Tùng Hạ lấy tất cả thực phẩm được đóng gói trong trạngthái chân không chưa bị phân hủy ra, những thức ăn nàytạm thời chưa bị hỏng. Cậu là người yêu mỹ thực, biếtlàm, cũng thích làm, trong nhà có rất nhiều thức ăn đãđược tẩm ướp đóng gói chân không, chế phẩm của thịt cònnhiều hơn nữa. Trước mắt xếp các túi đóng gói chânkhông để cạnh nhau trong tủ lạnh coi như an toàn. Sốthức ăn này chí ít đủ cho mình cậu ăn trong một tháng,điều kiện tiên quyết là những thức ăn này có thể chịuđựng một tháng.

Sau khi thu xếp đồ ăn, cậu gọi người thân duy nhất cònliên lạc với mình — chú của cậu ở Bắc Kinh, nhưng điệnthoại tắt máy. Cậu lại gọi cho bạn bè, nói cho họ biếtnhất định phải cất giữ thực phẩm thích đáng. Nếu nhưtình hình kế tiếp chuyển biến xấu, họ lập tức sẽ phảiđối mặt với nguy cơ cạn kiệt lương thực.

Làm xong mọi chuyện, cậu đã mệt mỏi đến người đổ mồhôi.

Cậu lại nghĩ rằng, không cha không mẹ không vợ khôngcon như mình trong hoàn cảnh này lại là chuyện tốt, côđộc, cũng chẳng có vướng bận để canh cánh trong lòng.Việc duy nhất cậu phải làm bây giờ là nghĩ cách giúpmình sống sót.

Cậu dạo qua một vòng trong phòng, muốn tìm cái gì đólàm vũ khí. Một khi động vật bắt đầu biến dị, nhữngloài vật bình thường yếu ớt cũng có thể trở thành kẻthù của mình. Bây giờ nhớ tới con mèo hoang tấn côngngười tối hôm qua, cậu hơi thấy sờ sợ.

***

Đang lúc bận rộn khắp phòng thì đột nhiên có người nhấnchuông cửa nhà cậu.

Tùng Hạ bước đến cửa nhìn qua mắt mèo, bên ngoài làngười đàn ông, người mặc đồ rằn ri, đầu đội mũ, khôngnhìn rõ mặt.

“Xin hỏi ai đấy?”

“Anh là Tùng Hạ phải không?” Ngoài cửa truyền đến giọngnói trầm thấp.

“À vâng? Cậu quen tôi ư?” Tùng Hạ mở cửa ra, hai ngườiđược ngăn cách bởi tấm lưới phòng trộm.

Người kia khẽ ngẩng đầu, gương mặt không có nhiều biểucảm cho lắm, đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Tùng Hạ nhìnthấy mà ngẩn ngơ, bởi vì… người này trông rất đẹp, cácnét trên mặt đều rất khôi ngô, vóc dáng cũng rất cao

lớn. Cậu lớn thế này rồi còn chưa bao giờ gặp người đànông nào lại đẹp như vậy, đúng là không giống ngườithường.

Tùng Hạ lắp bắp: “Xin hỏi, cậu tới tìm tôi?” Chắc ngườinày là quân nhân. Cậu nghĩ vậy không phải vì người nàymặc đồ rằn ri mà còn bởi vì người này toát ra một khíchất mạnh mẽ kiên cường, vô cùng hợp với hình tượngquân nhân.

“Tùng Hạ, mở cửa.” Người bên ngoài chắc nịch nói ra bốnchữ.

Tùng Hạ giật mình, hồi phục tinh thần: “Xin hỏi cậu làai?”

“Tôi là người được giáo sư Tùng Chấn Trung phái đến đónanh.”

“Chú? Vì sao?” Chú của cậu là chuyên gia cổ sinh vậthọc, bây giờ đang nghiên cứu ở Bắc Kinh. Sau khi cha mẹqua đời, họ chưa từng gặp lại nhau, cũng rất ít khiliên lạc. Hằng năm chỉ có đến Tết mới gọi điện liên lạcvới nhau, tình cảm cũng không tính là sâu nặng.

“Đừng nói nhảm, mở cửa mau.”

Tùng Hạ thấy da đầu tê dại, cậu lính trẻ này sao màhung dữ thế. Đẹp trai như vậy, ăn nói dễ nghe khôngđược sao. Cậu do dự không biết có nên mở cửa hay không,tuy người này đã nói ra tên chú, nhưng thật sự là chúấy cũng không quá thân với mình…

Người bên ngoài hình như đã không nhịn được nữa. Mộtkhắc sau, một nòng súng đen ngòm từ từ chen vào khe hở

của tấm lưới bảo vệ. Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnhlùng nhìn cậu.

Tùng Hạ sợ đến hai chân run rẩy, há miệng lẩy bẩy mởcửa.

***

Sau khi bước vào, người nọ đóng chặt cả hai cánh cửa,sau đó nhìn chung quanh căn nhà một lượt: “Bây giờ tôisẽ đưa anh đến Bắc Kinh, mang hết đồ ăn được đóng góichân không trong nhà theo, những thứ khác không cầnmang.”

“Bắc Kinh? Tôi không muốn đến Bắc Kinh, nếu như vậtchất liên tục biến dị, bên ngoài sẽ trở nên vô cùngnguy hiểm. Tôi chỉ muốn ở nhà, không đi đâu hết.”

Người nọ quét mắt nhìn cậu một cái: “Chẳng bao lâu nữaở trong nhà cũng không thể an toàn. Anh không có quyềnlựa chọn, chỉ có thể đi theo tôi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu là người chú tôiphái đến, có phải cậu biết chuyện gì hay không? Vì saochú tôi lại muốn tôi đến Bắc Kinh, rốt cuộc trận độngđất kia đã gây ra chuyện gì, vì sao mọi vật đều biếndị!”

“Tiến hóa.”

“Gì cơ?”

“Họ gọi là tiến hóa.”

“Cậu nói… những biến dị này… là tiến hóa?” Tùng Hạ chậmrãi nhẩm lại hai chữ này, càng ngẫm càng thấy đúng.

Động – thực vật và vi sinh vật, nhìn theo khía cạnh củabản thân chúng, quả thật đang tiến hóa. Hình thể lớnmạnh, tốc độ sinh sản nhanh hơn, sẵn sàng tấn công, đâyđều là ưu thế của tiến hóa. Nếu chúng cứ tiếp tục tiếnhóa như vậy, đây chính là ngày tận thế của nhân loại.Nền văn minh mà con người khổ cực xây dựng hàng ngànnăm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

“Chờ một chút, họ là ai? Chú tôi ư?”

Người nọ không để ý đến cậu nữa, đã bước vào nhà bếpbắt đầu thu dọn thực phẩm.

Tùng Hạ ngẩn ra cả nửa phút, sau đó chạy vội vào nhàbếp, giữ lấy tay áo của hắn, lo lắng không yên la lên:“Cái cậu này, cậu đừng tự tiện như vậy. Tôi không muốnđến Bắc Kinh, dù cậu có nói thế nào, có một chỗ ở vữngchắc còn an toàn hơn ló mặt ra ngoài, tôi không đi,tôi… á…”

Người nọ bóp lấy cổ Tùng Hạ, xách cậu như xách con gàáp lên tường, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy khí thếnguy hiểm: “Từ giờ trở đi, anh còn nói thêm một câunữa, tôi không cần nghe lời vô ích, sẽ khâu miệng anhlại.”

Vì thiếu dưỡng khí, gương mặt Tùng Hạ căng lên đỏ bừng.Cậu sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt.

____________________

Chương 3

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

 

Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đángsợ nhất chính là… cây thông kia có khả năng tấn công con người và có cả…ý đồ!

.

.

.

Sau khi người nọ thả cậu xuống, cậu vô cùng biết điềulàm theo, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ đứng sang một bên,lặng lẽ nhìn hắn mở tủ lạnh của mình, sau đó nhét hếtthực phẩm được đóng gói chân không vào trong ba lô.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Này, cậu tên là gìthế? Cậu là người ở đâu?”

Hắn không để ý tới cậu.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi thìphải, cậu nhập ngũ bao lâu rồi? Vì sao chú tôi lại muốntôi đến Bắc Kinh thế? Chú ấy tắt điện thoại, cậu thậtsự là do chú tôi phái tới ư?”

Rốt cuộc thì người nọ đã quay đầu nhìn cậu, Tùng Hạ sợđến mức run lên một cái. Một giây kế tiếp, một tờ giấybay đến trước mặt cậu. Tùng Hạ bắt được, mở ra đọc, làmột lá thư do chú cậu tự tay viết, nhưng lá thư này rõràng chỉ là bản photo, trên đó viết: Tiểu Hạ, thấy chữ như

thấy người. Trong lòng cháu nhất định chứa nhiều nghi vấn. Chú khôngrảnh để giải thích nhiều. Vân Nam đã không còn an toàn, cháu đi cùng tiểuđồng chí Thành Thiên Bích đến Bắc Kinh tìm chú. Trên đường đi bất luậnxảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ cuộc. Nhất định phải tới Bắc Kinh tìm chú.Cháu là người thân duy nhất của chú, chú mong chúng ta có thể gặp lại.— Tùng Chấn Trung.

Tùng Hạ đọc đi đọc lại ba lần mấy hàng chữ ngắn ngủikia. Mặc dù cậu không nhớ chữ chú cậu viết thế nào,nhưng nghe khẩu khí thì rất giống. Hơn nữa, cậu nghĩngười này chắc không cần phải giả bộ. Thứ nhất, cậu chỉlà một người thường không quan trọng gì. Thứ hai, có đihay không thì cậu cũng không làm chủ được.

Nếu phong thư này là thật, như vậy nó đã tiết lộ rấtnhiều tin tức. Thứ nhất, môi trường sống của con ngườiđã xảy ra biến hóa rất lớn, hơn nữa còn là biến hóanguy hiểm. Chính phủ biết nhiều chuyện hơn họ, còn BắcKinh thì khẳng định là an toàn hơn nơi này. Chú cậu làchuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học, đức caotrọng vọng, tuyệt đối không chỉ đe dọa suông. Nếu chúđã nói Vân Nam không an toàn thì càng thêm xác nhận suyđoán của cậu. Thứ hai, cậu chỉ biết rằng biến hóa đangcàng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bây giờ Vân Nam đãkhông còn trong mức độ an toàn, chú cậu đã có một phánđoán với tương lai. Cho nên, việc tiến hóa này khôngphải công việc nhất thời, nhất định sẽ trầm trọng hơnnữa. Thứ ba, hóa ra cậu lính trẻ đẹp trai này tên làThành Thiên Bích.

Tùng Hạ cẩn thận gấp tờ giấy kia lại rồi cho vào túiáo: “Cậu tên là Thành Thiên Bích phải không, cậu từ BắcKinh tới đây đón tôi?”

Thành Thiên Bích nhét ba lô được trang bị đầy đủ vàolòng Tùng Hạ: “Tôi ở Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, tiệnđường, đi thôi.”

“Bây giờ? Đi luôn bây giờ ư?” Tùng Hạ nhìn quanh cănphòng mình đã thuê được ba năm, nhất thời không thểchấp nhận chuyện cứ vậy mà đi. Chỉ sợ cậu vừa đi, bangày sau trong phòng sẽ mọc đầy nấm mốc cỏ dại. Nếu cóngày cậu có thể quay lại đây, nơi này đã hoàn toàn thayđổi từ lâu, hơn nữa, chưa chắc cậu có thể quay về.

Vì sao thế giới lại thay đổi nhanh như vậy? Giờ nàyngày hôm qua, cậu vẫn vì thức đêm chơi game mà ngủchẳng biết trời đất là gì. Một ngày ngắn ngủi, tận thếphủ xuống, cậu cũng phải vội vã rời khỏi đây.

Thành Thiên Bích đeo lên người chiếc ba lô mà hắn mangtới kia, ngắn gọn nói: “Đi.”

“Này cậu, chúng ta chỉ mang thế này thôi sao? Tôi phảimang một số nhu yếu phẩm hàng ngày và các loại giấychứng nhận, còn có máy tính nữa, máy tính tôi nhất địnhphải mang theo.”

Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Baphút.”

Tùng Hạ sửng sốt hai giây, lập tức chạy ào vào phòngngủ, cực nhanh vơ lấy máy tính nhét vào ba lô, sau đótìm giấy chứng nhận và tất cả tiền tiết kiệm, rồi nhétvào thêm hai bộ quần áo và một đôi giày. Khi đầu đầy mồhôi dọn dẹp xong cũng là lúc Thành Thiên Bích mở cửabước vào, hất cằm, ý bảo đi mau.

Trong lòng Tùng Hạ không ngừng khó chịu. Thật ra cậuhiểu mang theo những thứ này chỉ sợ cũng không dùngđược. Cậu còn hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, saukhi tỉnh dậy, câu lại có thể ăn ăn ngủ ngủ trong cái ổnhỏ của mình. Đáng tiếc, cậu phải tỉnh táo để đối diệnvới thế giới này.

Cậu cảm thấy mũi xon xót, thở dài một hơi thật mạnh rồixoay người bước đi. Trước khi đi, cậu không quên cẩnthận khóa kỹ cửa lại, trong lòng cậu vẫn chờ mong cóngày có thể quay về đây lần nữa.

***

Hai người đi xuống lầu dưới, ngồi trên một chiếc xeJeep quân dụng, Tùng Hạ hỏi: “Chúng ta đến Bắc Kinhkiểu gì?”

“Máy bay.”

“Ồ, vậy thì tốt quá, sẽ đến đó nhanh thôi.” Tùng Hạ thởphào nhẹ nhõm một hơi. Đi máy bay thì đơn giản hơn, mấytiếng sau là cậu có thể nhìn thấy chú rồi, đến lúc đónhất định phải giáp mặt hỏi rõ, thế giới này rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì.

Thành Thiên Bích vừa lái xe, vừa quan sát tình hìnhsinh trưởng của thực vật ven đường. Tuy cấp trên đãphái chuyên cơ tới đón họ, nhưng dựa theo tốc độ tiếnhóa này, không biết máy bay cất cánh có gặp ảnh hưởnggì hay không.

Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích không để ý tới mình thìcũng không buồn nói nữa. Cậu mở laptop ra, tiếp tục chúý đến tin tức trên internet. Vô số lời đồn tận thế tràn

đầy trên mạng, không ngừng có người quay chụp đủ thứquỷ dị rồi đăng lên: Có một con mèo đã tiến hóa to bằngcon nghé con, có cành liễu dài ra hơn mười mét. Đó lànhững sinh vật biến dị vốn chỉ nên xuất hiện trong phimảnh khoa học viễn tưởng, nay lại dễ dàng nhìn thấy trênmạng.

Nhìn vào tình hình trước mắt, rất nhiều động thực vậtđã xảy ra biến dị, còn con người lại… Tùng Hạ đột nhiênnhớ tới cô gái đã đẩy người đàn ông nặng hơn 83 kg bayra ngoài tối hôm qua. Kết nối những chuyện từ đầu đếncuối vào nhau, có lẽ cô gái kia chính là hình thể tiếnhóa của con người. Chí ít thì một cô gái bình thườngkhông thể có sức mạnh như vậy.

Chuyện này rất hợp lý, động thực vật và vi sinh vật đềutiến hóa, con người cũng có khả năng tiến hóa, chỉ làtrái ngược với tốc độ và quy mô tiến hóa của động thựcvật, có vô cùng ít tin đăng nói con người tiến hóa.

***

Xe rẽ vào đường chính thì dừng lại.

Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt họ là rất nhiềuxe xếp thành một hàng lớn và dài, căn bản không nhìnthấy đầu đâu, tất cả xe cộ đều tiến về phía trước vớitốc độ rùa bò.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, đánh tay lái, đưa xelên lối đi bộ.

Tùng Hạ kinh hãi: “Cậu làm cái gì thế.”

Thành Thiên Bích không nói lời thừa với cậu, lao xe đinhanh trên lối đi bộ xông về phía trước. Lối đi bộ hiện

giờ đã không có người nào, hình như cỏ dại còn rậm rạphơn lúc sáng sớm cậu nhìn.

Tùng Hạ nhìn từ kính chiếu hậu thấy có vài cỗ xe họctheo Thành Thiên Bích lái lên lối đi bộ, xe lao băngbăng trên đường.

Đây là đường tiện nhất trong thành phố để ra đến caotốc và sân bay, lẽ nào những người này đều muốn rờikhỏi nội thành?

Tùng Hạ hỏi: “Vì sao có nhiều xe như vậy?”

Thành Thiên Bích đáp: “Đã có rất nhiều người ý thứcđược càng gần Thanh Hải càng không an toàn.”

“Rốt cuộc thì trận động đất kia đã xảy ra chuyện gì?Tại sao lại khiến sinh vật tiến hóa?”

“Tôi không biết.”

“Cậu nhất định là biết nhiều hơn tôi, nói cho tôi biếtmột chút đi.”

Đáng tiếc Thành Thiên Bích cũng không định trả lời cậu,chỉ chuyên tâm nhìn con đường trước mắt. Phía trướcxuất hiện một bức tượng điêu khắc lớn, lối đi bộ khôngđi nổi nữa, Thành Thiên Bích bị ép quay về đường dànhcho xe, nhưng trên đường đã sớm kẹt cứng xe cộ, căn bảnnửa bước cũng khó dời. Để chậm trễ thêm một chút thờigian thì xác suất cho họ đi máy bay rời khỏi đây cũngít đi một phần, quyết không thể để kéo dài thời giannhư vậy.

Thành Thiên Bích nói: “Xuống xe.”

Tùng Hạ còn chưa kịp phản ứng, Thành Thiên Bích đã nhảyxuống xe, sau đó đi vòng qua bên phía Tùng Hạ, lôi cậuxuống.

Tùng Hạ vội la lên: “Đi bộ á?” Hơn hai mươi cây số đó!

Thành Thiên Bích đá một cái lên cửa xe: “Đi trước rồinói sau.”

***

Tùng Hạ ôm lấy ba lô nặng nề đi theo phía sau hắn. Haingười vòng qua một con đường, đi tới một con đườngthương mại. Tùng Hạ rất quen con đường này, công ty củacậu cũng ở đây.

Mà khi đến gần văn phòng công ty mình, cậu phát hiệncậu đã không nhận ra nơi này nữa.

Một cành thông thô chắc, to lớn từ văn phòng lầu ba phácửa sổ mà ra, sắp rủ xuống cả đường cái. Tùng Hạ khiếpsợ tột đỉnh, đó là cây thông cảnh của công ty mình ư?

Thành Thiên Bích thấy cậu dừng bước, dùng ánh mắt giụccậu.

Tùng Hạ chỉ vào cây thông, lẩm nhẩm: “Đó là cây cảnhcủa công ty chúng tôi, trước đây chỉ cao tới thắt lưngtôi.”

Thành Thiên Bích cũng ngẩng đầu nhìn lên cành thông:“Tốc độ tăng nhanh, đi mau.”

“Tốc độ tăng nhanh gì cơ?”

“Tốc độ tiến hóa.”

“Binh ca, cậu có thể nói nhiều hơn cho tôi vài câukhông, coi như tôi xin cậu đấy.” Tùng Hạ bị hắn vài lầngạt ra bên ngoài bắt đầu thấy khó chịu.

Thành Thiên Bích chẳng nói chẳng rằng, chỉ là có chútthô bạo lôi cổ áo cậu, giục cậu đi mau.

Tùng Hạ suýt nữa thì bị hắn kéo ngã, theo bản năng ômlấy hông hắn mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn cậu.

Tùng Hạ lúng túng buông lỏng tay ra. Cậu đang muốn luivề phía sau, bỗng thấy vẻ mặt Thành Thiên Bích biếnđổi, con ngươi đột nhiên giãn ra. Ngay sau đó, ThànhThiên Bích ôm chặt  lấy cậu, nhảy sang một bên.

Hai người nhảy ra khỏi chỗ đó hai, ba mét mới dừng lại.Tùng Hạ chỉ nghe thấy bên tai có tiếng phập phập phậprất nhỏ. Sau khi ổn định cơ thể nhìn lại, cành thôngcảnh kia đã nhằm vào vị trí họ vừa đứng, bắn ra hàngtrăm chiếc lá thông. Những chiếc lá thông lắt nhắt màuxanh thẫm, có cái rơi xuống nền đất, có cái cắm phậpvào khe hở giữa nền gạch.

Tùng Hạ còn chưa tỉnh hồn, nói không nên lời.

Cành thông cảnh này… đang tấn công họ?

Nếu vừa rồi bị bắn trúng, có lẽ sẽ không mất mạng,nhưng người khẳng định sẽ y hệt con nhím, lỗ nhỏ li tiđầy người… Tùng Hạ nghĩ đến đây, sợ đến mức bất động.

Thành Thiên Bích xốc cậu đứng dậy, lập tức chạy ra xa,một khắc không dám dừng lại. Chờ họ chạy thêm được haibước, tiếng phập phập rất nhỏ lại vang lên sau lưng,

hàng trăm chiếc lá thông bắn ra lần thứ hai, chỉ cóđiều tầm bắn hữu hạn.

Hai người cùng nhau chạy khỏi đấy tầm hơn ba mươi mét,rốt cuộc đã xác định lá thông này không bắn trúng đượchọ. Tùng Hạ cảm thấy bắp chân ngứa kinh người, cúi đầuxuống nhìn, trên ống quần và giày cắm đầy lá thông xanhbiếc như những cây kim nhỏ. Cậu nhổ từng cái từng cáira, tuy không đau, nhưng ngứa vô cùng.

Trên quần Thành Thiên Bích cũng dính một chút, hắn nhổmột chiếc ra, cẩn thận quan sát.

Tùng Hạ cũng vừa nhổ vừa nghiên cứu những chiếc láthông. Lá thông trở nên vô cùng sắc bén. Nếu mọi khiđưa tay chạm vào lá thông, tối đa chỉ cảm thấy hơi gaigai mà thôi, còn những chiếc lá thông này đã tiến hóa,trở nên sắc nhọn hơn cả gai của cây xương rồng bà, cóthể dễ dàng đâm vào trong thịt.

Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất.Chuyện đáng sợ nhất chính là… cây thông kia có khả năngtấn công con người và có cả… ý đồ!

Thành Thiên Bích ném lá thông xuống đất: “Mau đi thôi.”

“Này, chờ một chút.” Tùng Hạ bắt được ống quần hắn: “Đểtôi nhổ sạch cho cậu, cái này ngứa lắm, bước đi sẽ khóchịu.”

Thành Thiên Bích gạt tay cậu ra: “Đừng lãng phí thờigian.”

Tùng Hạ có chút uất ức nhìn hắn một cái: “Cậu sao lại…Thôi vậy, tôi thấy cậu nhỏ hơn tôi, không so đo với cậunữa.”

Hai người đứng dậy đi về hướng sân bay, cuối cùng TùngHạ vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty của cậu vàcành thông to chắc kia lần nữa. Không biết có phải ảogiác hay không, cậu cảm thấy cành thông lại dài hơn cảhồi nãy…

Chương 4

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Đáng sợ dường nào, con người đã trải qua hàng triệu năm để bước lênđỉnh của chuỗi thức ăn, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày trải qua trậnđộng đất đã phá vỡ tất cả!

.

.

.

Khi đi qua một góc đường, Tùng Hạ đột nhiên hỏi: “Cậunói xem, cành thông kia có thể tấn công cả những ngườikhác hay không?”

“Không rõ.”

“Vậy chúng ta có nên làm biển báo cảnh giác mọi ngườihay không? Trên đường còn có người mà.”

Thành Thiên Bích dừng bước, từ cao nhìn xuống: “Đầu ócanh còn chưa tỉnh hẳn, phải không?”

Tùng Hạ ngẩn người.

Thành Thiên Bích tới gần cậu từng bước: “Từ khi độngđất xảy ra đến giờ đã qua mười tám tiếng, thể tích câythông kia đã được mở rộng ra hơn bốn trăm lần, và sẽkhông dừng lại. Anh có hiểu chuyện này nghĩa là gì haykhông?”

Đó là câu nói mà từ khi hai người gặp mặt tới nay, cậulính trầm mặc này đã nói dài nhất. Tùng Hạ từng một lầncho rằng khả năng nói chuyện của người này có vấn đề,nhưng một câu nói gián đoạn này đã vạch rõ hoàn cảnhcủa bọn họ.

Tùng Hạ biết, suy nghĩ của mình còn chưa thoát khỏicảnh thái bình thịnh thế. Đến lúc này cậu vẫn nghĩ rằngtất cả mọi chuyện đang xảy ra đều chỉ là một cơn ácmộng. Thậm chí cậu còn ảo tưởng cho rằng qua một thờigian ngắn nữa, khủng hoảng sẽ qua đi, xã hội sẽ từngbước khôi phục trạng thái bình thường. Dù sao thì tronglịch sử loài người, những tai họa hủy thiên diệt địanhiều không đếm xuể. Con người đã chiếm cứ hành tinhnày và giữ địa vị thống trị, sao có thể sụp đổ vì mộttrận động đất?

Thế nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, dựa vào tốc độ tiếnhóa của động thực vật mà nói, chỉ cần hiện tượng nàykhông dừng lại, lấy mấy cành thông kia làm ví dụ, giờnày ngày mai, toàn bộ tòa nhà cũng không thể chứa nổithân thể của nó, rễ cây sẽ đâm sâu xuống tận trăm mét,nó sẽ bắn ra lá thông, có thể găm bất kì sinh vật sốngnào tới gần nó thành một cái rây.

Đây mới là hiện thực.

Đây mới là hiện thực!

Cậu muốn làm một biển cảnh báo tránh cho người đi đườngđến gần nó, chuyện này hoàn toàn vô nghĩa. Chỉ cầnkhông ngừng tiến hóa, những người sống trong thành phốnày chẳng bao lâu nữa cũng sẽ di tản đi. Cậu không giúpđược cho bất luận kẻ nào, thậm chí cậu còn không thểbảo đảm sự an toàn cho chính mình.

Tùng Hạ siết tay: “Cậu nói rất đúng, tôi cũng muốn sớmtỉnh lại một chút, còn cậu thì nên giúp tôi chứ. Rõràng là cậu biết nhiều hơn tôi, lại không chịu nói chotôi biết, rốt cuộc là vì sao? Tôi không muốn ù ù cạccạc như thế, tôi đã dự định cứ ở lại đây cả đời! Hoặclà cậu nói hết mọi chuyện cậu biết cho tôi, hoặc là cậuđánh tôi ngất xỉu, tôi muốn xem cậu nói chuyện thoảimái hơn, hay là khiêng tôi đi thoải mái hơn.”

Thành Thiên Bích nheo mắt lại nhìn cậu một chút: “Tôicó thể để anh lại ở đây, anh không sống quá ba ngày.”

“Cậu nhất định có nguyên nhân gì đó mới phải dẫn tôi đicùng, nếu không cậu sẽ không đến đây.” Càng lấy đượcnhiều tin tức, xác suất sinh tồn của cậu càng lớn. DùThành Thiên Bích có đánh cậu, cậu cũng phải đánh cuộcmột phen.

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu một cái, thả ba lôxuống đất, kéo khóa ra, Tùng Hạ cúi đầu nhìn, hay thật,trong ba lô quân dụng tất cả đều là vũ khí. Thành ThiênBích lấy một khẩu súng lục và một cây dao găm ra, đưacho Tùng Hạ.

Tùng Hạ do dự một chút, nhận lấy. Đây là lần đầu tiêncậu được sờ vào súng thật. Khẩu súng nặng trình trịch

trên tay, cậu có chút hồi hộp, sợ bị người khác nhìnthấy, muốn nhanh chóng nhét vào trong quần áo, lại pháthiện căn bản không có chỗ nào thích hợp để nhét vào.Mùa hè, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun và quần Jean,không thể cứ thế để vào trong túi quần được, khẩu súngsẽ bị lộ ra.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, cầm lại khẩu súnglục: “Có biết dùng không?”

“Biết cách thao tác, nhưng chưa được thực hành.”

“Đây là chốt, khi cần dùng thì kéo nó lại.” Sau khi mởchốt an toàn, Thành Thiên Bích kéo súng lên đạn, sau đóliền đóng chốt lại: “Súng đã lên đạn, khi nào dùng thìkéo chốt ra.”

Tùng Hạ nói: “Tôi… tôi biết trình tự rồi.” Cậu cầm lạisúng, ngượng ngùng nói: “Để ở chỗ nào bây giờ, quần áomỏng quá.”

“Đũng quần.” Thành Thiên Bích ngắn gọn đáp.

Tùng Hạ không khỏi cúi đầu nhìn đũng quần.

Thành Thiên Bích đẩy đầu cậu ra, để cậu nhìn bao súnggiắt ở lưng quần mình.

Tùng Hạ lúng túng cười: “Cho tôi một bao súng đi.”

“Anh nghĩ rằng tôi đang đùa chắc? Bỏ vào đũng quần dễlấy ra để vào.”

“Nhưng mà, bỏ vào chỗ đó… ảnh hưởng bước đi.”

Thành Thiên Bích không nhịn được đoạt lấy súng, nắm lấyvai cậu để cậu xoay tại chỗ một vòng, sau đó xốc áo cậulên, nhét khẩu súng vào ngang lưng.

Nòng súng lạnh lẽo thô bạo lướt qua làn da ngang lưngTùng Hạ khiến cậu thấy hơi đau đau. Thân thể cậu cứngđờ, Thành Thiên Bích đẩy cậu một cái: “Đi thôi.”

***

Dùng GPS điều chỉnh vị trí, hai người cùng đi đến sânbay.

Tùng Hạ nhắm mắt theo sát đuôi hắn: “Binh ca, vừa rồicậu có nói trên đường ấy, bây giờ có thể nói những điềucậu biết cho tôi không?”

“Hỏi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tất cả sinh vật xungquanh đều biến dị, có thể nói rằng chúng đang điêncuồng tiến hóa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thành Thiên Bích đáp: “Tôi cũng không biết nhiều hơnanh. Sự tiến hóa của sinh vật và trận động đất đó cóliên quan với nhau. Động đất từ khu Golmud đã phóng xạra năng lượng nào đó, lan ra toàn quốc, thậm chí làkhuếch tán trên phạm vi toàn cầu, hơn nữa không vìkhoảng cách xa gần mà yếu đi. Nếu như xu hướng nàykhông dừng, việc khuếch tán ra toàn cầu chỉ là vấn đềthời gian.”

“Năng lượng đó có tính chất gì? Tại sao có loại nănglượng trong quá trình phát tán lại không bị yếu đi?Quan trọng nhất, tại sao nó lại khiến sinh vật biếndị?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không biết.”

Tùng Hạ trầm tư một hồi: “Sự tiến hóa tập thể của cácsinh vật ấy khiến tôi nghĩ tới ‘Đại bùng nổ sinh mệnhkỷ Cambri’ năm trăm triệu năm trước. Nếu chỉ so sánhkết quả, kỷ Cambri và chuyện mà chúng ra đang trải quavô cùng ăn khớp: Sinh vật mới sinh ra, tiến hóa thầntốc, nổi dậy, các giống loài trên địa cầu trở nên vôcùng phong phú. Tuy nhiên, sự tiến hóa ‘rất nhanh’ lúcđó chỉ được nói trên tính tương đối của lịch sử địachất học, thực tế thì nó cũng đã phải trải qua hàngtriệu năm thời gian, hơn nữa còn chia ra vài giai đoạn.Còn tốc độ tiến hóa chúng ta đang trải qua nhanh hơnmột triệu lần của kỷ Cambri. Từ góc độc của khoa học mànói, chuyện này vô cùng vô lý, nhưng lại đang thật sựdiễn ra. Năng lượng bị phóng xạ ra của trận động đấtkia nhất định không phải chuyện đùa, lẽ nào nó có liênquan đến hoóc-môn…”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, hơi bất ngờ, Tùng Hạlà đối tượng của nhiệm vụ hắn không thể chọn lựa, vớihắn mà nói thì cậu là một gánh nặng, không ngờ đầu ócngười này không ngốc nghếch, hắn nói: “Bên phía BắcKinh cũng có người đưa ra giả thuyết đây là kỷ Cambrithứ hai.”

“Kỷ Cambri thứ hai?”

Thành Thiên Bích gật đầu.

“Cậu liên lạc với Bắc Kinh lúc nào đấy? Họ còn nói gìnữa không? Cậu có nói chuyện với chú tôi không. Chú tôilà chuyên gia cổ sinh vật học, coi nghiên cứu kỷ Cambrilà theo đuổi cả đời, nhất định chú ấy biết rất nhiềuchuyện.”

“Ba tiếng trước, sau đó tôi nhận được nhiệm vụ đưa anhđến Bắc Kinh.”

“Còn có chuyện gì không? Hai người đã nói những gì?”

“Nói tại Golmud Thanh Hải, sau tám tiếng từ trận độngđất, nơi đó đã thuộc trạng thái không thể khống chế, hệthống phần cứng tê liệt, phần lớn thông tin đều đã bịchặn, cuối cùng những gì phát ra từ đó đều là tín hiệucầu cứu.”

“Là do trận động đất tạo thành, hay do…”

“Cụ thể vẫn chưa rõ. Đường cao tốc chính thông đếnGolmud đã bị động đất phá hủy, phi cơ trực thăng bayqua đều bị rơi. Mặt đường bị cỏ dại bao phủ, chỉ có mộtchiếc trực thăng đáp xuống được tầng chót một tòa nhà,chẳng bao lâu cũng mất hết tin tức. Người ngoài khôngvào được, người trong không ra được.”

Tùng Hạ run lên: “Người ở bên trong…”

“Phần lớn sẽ chết.” Thành Thiên Bích mặt không thayđổi: “Tiến hóa cần thức ăn.”

Tùng Hạ siết chặt hai tay, dưới nắng hè chói chang, cậuvẫn cả người rét run. Cậu biết Thành Thiên Bích khôngnói sai, đồng bào của cậu không chỉ gặp nguy cơ cạnkiệt thức ăn mà còn có thể đối mặt với nguy cơ trởthành thức ăn của loài khác. Golmud – trung tâm độngđất là nơi đầu tiên thất thủ, tiếp đó là cả tỉnh ThanhHải, sau đó khuếch tán đến Tây Bắc và Vân Quý, rồikhuếch tán ra toàn quốc, cuối cùng…

Bằng sự phát triển của tình hình trước mắt, chẳng baolâu nữa thì không gian sinh tồn của con người sẽ bị các

loài đã tiến hóa chiếm mất. Con người mất đi không chỉlà địa vị thống trị mà còn có thể trở thành giống loàiyếu nhất, rồi dần dần bị diệt sạch.

Đáng sợ dường nào, con người đã trải qua hàng triệu nămđể bước lên đỉnh của chuỗi thức ăn, chỉ trong vòng chưađầy một ngày trải qua trận động đất đã phá vỡ tất cả!

Ngoại trừ “thiên kiếp [15]”, Tùng Hạ không nghĩ ra từ nàokhác để hình dung.[15] Thiên kiếp: Thuật ngữ đạo giáo TQ, “thiên kiếp”chính là số phận. Một người vi phạm lẽ trời, sau khilên trời sẽ bị “thiên kiếp” trừng phạt. Ở đây có thểhiểu là sự trừng phạt con người, con người đứng trênđỉnh của kim tự tháp chuỗi thức ăn, có xu hướng tàn phámọi sinh vật phía dưới, lấy động – thực vật làm thứcăn, và nay trở thành thức ăn của động – thực vật.

Tùng Hạ run giọng hỏi: “Chúng ta có thể thoát khỏi VânNam không?”

Giọng nói của Thành Thiên Bích rất bình tĩnh: “Khôngbiết.”

Tùng Hạ trầm mặc, cậu nghĩ lại chuyện tinh mơ hôm nayđã cùng bạn bè trên diễn đàn hacker dự đoán tốc độ củathực phẩm bị phân hủy lan ra toàn quốc, lúc đó suy tínhđến sự thay đổi sau này, cho ra kết luận thời gian đểsự phân hủy khuếch tán ra toàn quốc là 55 tiếng đồng hồhoặc lâu hơn. Thì ra tốc độ khuếch tán sự phân hủy thựcphẩm là như Thành Thiên Bích đã nói, dựa vào tốc độkhuếch tán của loại năng lượng kia. Cậu đặt ra giảthiết lấy Golmud làm trung tâm, khoảng cách từ Golmudđến huyện Phủ Viễn của biên giới Hắc Long Giang làm bán

kính, vẽ một vòng tròn gồm 55 đơn vị. Golmud là đơn vịsố 1, huyện Phủ Viễn là số 55, Côn Minh thì ước chừngtrong khoảng đơn vị từ 10 đến 15. Tại Golmud, tám tiếngsau trận động đất, những người kém hiểu biết đã nhập“trạng thái cầu cứu”. Nói cách khác, ở vị trí thứ 1 –Golmud – tám tiếng sau trận động đất đã không thể kiểmsoát thì ở Côn Minh  – vị trí thứ 10 đến 15 – sẽ mấtkiểm soát trong vòng 80 đến 120 tiếng đồng hồ. Có lẽtrong vòng 3 đến 5 ngày sau, nơi này cũng sẽ thất thủ!

Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, bám lấy Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhíu mày nhìn cậu.

Cậu thuật lại ý tưởng của mình cho hắn nghe, giọng nóicũng run lên. Trong lòng cậu bây giờ vô cùng chơi vơi.Cậu luôn cảm thấy rằng họ sẽ không thể thuận lợi lênmáy bay rời khỏi nơi này được. Bởi vì phần lớn chuyếnbay ngày hôm nay đều đến trễ hoặc bị hủy bỏ, năng lượngkia nếu có thể truyền trên mặt đất thì cũng rất có thểsẽ ảnh hưởng đến bầu trời.

Hơn nữa, nếu họ đến được Bắc Kinh, sau đó thì sao? Nếunhư tình hình này không thay đổi, sớm muộn gì Bắc Kinhcũng sẽ…

Thành Thiên Bích gật đầu: “Phân tích 3 đến 5 ngày làchính xác, bọn họ cũng cho tôi thời gian này.”

Tùng Hạ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cười khổ:“Tôi không thể tưởng tượng ra lúc này tôi đứng ở đây,mấy ngày sau sẽ biến thành cái dạng gì.”

Thành Thiên Bích không trả lời vấn đề này. Trên thực tếkhông ai có thể trả lời cậu. Rốt cuộc thì thế giới nàysẽ biến thành thế nào, không ai có đáp án cả.

Tùng Hạ thở dài thật sâu: “Nói chuyện khác vậy, ví dụnhư nói chuyện của cậu đi. Cậu và chú tôi đã nói chuyệngì? Chú ấy có khỏe không?”

“Không, tôi trực tiếp nhận được mệnh lệnh.”

“Cậu thuộc binh chủng gì? Chịu sự quản lý của đơn vịnào?”

Thành Thiên Bích không để ý tới cậu.

Tùng Hạ lại tự khiến mình mất mặt, trong lòng cậu cóchút buồn bực: “Đại binh ca, cậu nói thêm mấy câu vớitôi đi, không biết chừng chúng ta chẳng sống thêm đượcmấy ngày nữa đâu. Trước khi chết tán gẫu làm bạn mộtchút, không phải tốt lắm hay sao.”

Thành Thiên Bích quét mắt nhìn cậu một cái: “Anh muốnchết?”

Tùng Hạ run lên: “Không muốn, nhưng tôi cảm thấy nếutận thế thật sự xảy ra, tôi cũng không sống nổi.”

“Đúng vậy.”

Tùng Hạ mặt như đưa đám: “Có lẽ cậu sẽ sống lâu hơn tôimột chút. Này, cậu có cảm thấy trời càng ngày càng lạnhkhông?”

Thành Thiên Bích dừng lại.

Hắn cẩn thận cảm nhận, đúng là càng ngày càng lạnh, bâygiờ là ngày tam phục [16], vì sao nhiệt độ không khí lạiđột nhiên giảm xuống?[16] Ngày tam phục: Chỉ thời kì nóng nhất trong năm.

Xa xa có ba người đang đi tới, xem ra là một nhà bangười, vẻ mặt vội vàng, lưng đeo hành lý, thấy nhómTùng Hạ, mở miệng hỏi: “Hai cháu cũng định đi về phíaNam à?”

Tùng Hạ gật đầu: “Gần như vậy, thế mọi người định điđâu ạ?”

“Đến khu duyên hải, nghe nói ở biển thì không sao,không thì thức ăn để mấy tiếng là hỏng hết, để vào tủlạnh cũng hỏng, chẳng bao lâu nữa thì đến chết đói mấtthôi. Ai nhạy bén giờ cũng bắt đầu đi cả rồi, mặc kệthế nào, tránh được rồi hãy nói.” Bác trung niên nọ saukhi nói xong, chà chà tay: “Quái, sao mà tự dưng lạnhthế?”

“Nhưng rất nhiều chuyến bay đều bị hủy rồi, mọi ngườiđịnh đi thế nào?”

“Nhà bác vốn lái xe, kết quả lại thành ra như vậy, naydự định đến ga xe lửa thử vận may. Người bỏ đi bây giờvẫn không coi là nhiều, phải chờ tới mấy ngày nữa, thứcăn không ăn được nữa họ mới hiểu, đó chính là đại nạn,xe gì cũng không đi được, hai cháu cũng đi nhanh đi.”

***

Một nhà ba người đi rồi, Thành Thiên Bích nhìn vàonhiệt kế trên đồng hồ đeo tay, nói: “Tệ thật, nhiệt độkhông khí giảm xuống tám độ.”

“Quả nhiên! Chúng ta mau trở về lấy thêm quần áo. Cóquỷ mới biết nhiệt độ sẽ hạ đến mức nào, biến từ mùa hèthành mùa đông tôi cũng không thấy lạ.”

Thành Thiên Bích bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu vào mộtnhà dân: “Lãng phí thời gian, huống hồ cũng không kịpnữa.”

Hắn giơ cổ tay ra trước mặt Tùng Hạ. Tùng Hạ kinh ngạcphát hiện, trong lúc họ nói chuyện, nhiệt độ lại hạthêm hai độ, bây giờ đã là mười chín độ. Từ hai mươichín độ xuống mười chín độ, sợ rằng chưa đến mười phút!

“Vậy chúng ta đi đâu?”

“Tìm quần áo.”

Thành Thiên Bích kéo cậu xông lên lầu, thấy cửa thì gõ,chỉ cần bên trong có người trả lời, hắn sẽ gõ sang cánhcửa kế tiếp. Hai người đi thẳng lên tầng bảy, rốt cuộcgõ vào một cách cửa bên trong không ai trả lời. ThànhThiên Bích móc súng lục ra, Tùng Hạ chỉ nghe thấy tiếngbộp phát ra từ ống giảm thanh, cánh cửa đóng chặt đã bịThành Thiên Bích mở ra.

Tùng Hạ thấp giọng nói: “Cậu làm gì vậy, ngộ nhỡ bêntrong có người thì sao!”

“Câm miệng.”

Tùng Hạ lạnh đến sợ run cả người, kéo cổ tay ThànhThiên Bích ra nhìn, mười lăm độ!

***

Cửa được mở ra, cậu bám sát Thành Thiên Bích chạy àovào phòng. Trong phòng vẫn còn ấm, không khí thật sựrất hấp dẫn.

Sau khi vào phòng, Thành Thiên Bích cố ý đá đổ một bìnhhoa, bình hoa vỡ choang một tiếng, trong phòng lạikhông có bất kỳ phản ứng nào.

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nhà này khôngcó ai thật. Cậu mang theo cảm giác tội lỗi xâm nhậptrái phép vào nhà dân, cẩn thận cởi giày, bước tới đóngcửa sổ lại, càng ngày càng lạnh, đúng là bất thường mà!

Thành Thiên Bích nói: “Mở điều hòa, tìm quần áo.”

Nhiệt độ trong phòng vẫn còn trên hai mươi độ, khiếnngười ta thả lỏng đi không ít.

Để giảm bớt tâm trạng hồi hộp, Tùng Hạ thậm chí đánhbạo uống một cốc nước, sau đó định vào phòng ngủ tìmvài bộ quần áo dày dày, nghĩ vậy rồi liền thực hiện kếhoạch.

Cậu vừa bước vào bên trong được vài bước thì chợt nghetrong phòng ngủ truyền đến tiếng động, nó giống như cócái gì đó rất nặng bị kéo đi trên mặt đất.

Tùng Hạ dừng lại, Thành Thiên Bích cũng nhẹ nhàng đitới, lặng lẽ móc súng ra.

Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Ai ở bên trong, đi ra.”

Âm thanh tha kéo dừng lại, một giây kế tiếp, âm thanhđó đột nhiên tăng nhanh. Tùng Hạ da đầu tê dại nhìn cửa

phòng ngủ, chỉ thấy một sinh vật lông rậm màu nâu đỏ từbên trong lao ra, cơ thể to lớn, cao gần hai mét!

Thành Thiên Bích không chút do dự nã một phát súng vàocon vật kia. Nó gào một tiếng, ngã xuống nền đất, lộnnhào rồi chui vào sau sô pha. Tùng Hạ và Thành ThiênBích lúc này mới nhìn rõ, đó là một con khỉ.

Nhưng con khỉ này lại là một con quái vật mặt đỏ răngnanh, đôi mắt hung ác, lông rậm rũ xuống đất, cao tậnhai mét, tốc độ cực nhanh, cực kì khác với loài khỉtrong hiểu biết của họ.

Tùng Hạ sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, bắpchân run lên. Trên thái dương Thành Thiên Bích chảy ramồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm con khỉ trốn sau sô phakia.

Không ai trong họ nhúc nhích.

Chương 5

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Tôi cũng cảm thấy‘gió’.”

.

.

.

Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Từ từ đặt ba lô xuốngđất.”

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, cậu cũng phát hiện racon khỉ này vẫn một mực nhìn chòng chọc vào cậu. Có lẽđây là thú cưng mà gia đình này nuôi, người đi rồi nhốtnó vào trong nhà. Bây giờ tất cả thực phẩm đều đã hỏng,nhất định nó đã rất đói.

Tùng Hạ nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của conkhỉ, vừa rón rén đặt ba lô sau lưng xuống đất, thậm chícòn kéo khóa ra, tỏ vẻ thành ý. Cậu sợ con khỉ này độtnhiên nhảy lên, dù ánh mắt có thể bắt kịp nhưng thânthể cậu không đủ thời gian phản ứng. Cậu không muốnchết.

“Lui về sau.” Thành Thiên Bích lại nói.

Tùng Hạ lui về sau một bước nhỏ, con khỉ đột nhiêntrừng to hai mắt nhìn cậu, la hét dữ dội.

“Đừng nhúc nhích.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng: “Đừnglui nữa, nó muốn ăn chính là anh.”

Bắp chân Tùng Hạ như nhũn ra, giọng nói cũng thay đổi:“Sao cậu biết.” Sau khi hỏi xong, cậu biết mình đã hỏimột câu vô nghĩa. Người con khỉ nhìn chằm chằm chính làcậu, nó căn bản không thèm nhìn đống thức ăn trên mặtđất.

“Có thể thực phẩm đã biến chất, khứu giác loài khỉ nhạyhơn con người một ngàn lần, nó ngửi thấy chỉ có chúngta mới là đồ ăn tươi sống.”

Thành Thiên Bích nói không sai, khi mở ba lô, cậu nhìnthấy túi lạp xưởng được đóng gói chân không đã phồnglên. Con khỉ này lại chọn “thức ăn” tương đối gầy yếulà cậu chứ không phải Thành Thiên Bích cao lớn khỏemạnh lại giơ vũ khí, mẹ nó chứ đúng là thông minh!

Tùng Hạ run giọng: “Vậy làm sao bây giờ.”

“Lát nữa tôi bảo anh chạy, anh hãy chạy nhanh vào nhàbếp, đừng lo chuyện gì khác, nhớ chặn cửa lại.”

“Vậy còn cậu?”

“Không phải lo.”

Tùng Hạ hít sâu mấy hơi, nỗ lực khắc chế thân thể runrẩy.

Thành Thiên Bích đột nhiên hô to một tiếng: “Chạy!” rồiđột nhiên nổ bốn phát súng vào con khỉ đang núp sau sôpha.

Tùng Hạ quay đầu chạy vào nhà bếp, con khỉ tức giận rúlên chạy về phía đầu kia sô pha. Thành Thiên Bích cũngnhân cơ hội muốn xông vào phòng ngủ, không ngờ con khỉnhảy vật lên sô pha, điên cuồng nhào vào tấn công hắn.

Trong không khí tràn ngập mùi máu gay mũi, bộ lông dàycủa con khỉ dính máu đỏ tươi, đau đớn đã cho nó kíchthích cực lớn. Nó bỏ qua con mồi ngon miệng là Tùng Hạ,tấn công Thành Thiên Bích, kẻ làm nó bị thương.

Thành Thiên Bích cầm trên tay khẩu súng lục kiểu 54 [17]

do Trung Quốc sản xuất, chỉ có 7 viên đạn, nay đã bắn 5viên, hiện tại chỉ còn 2 viên đạn. Hắn không chút suy

nghĩ, khi con khỉ lao đến chính diện, nã hai phát súngvào ngực nó.[17] Súng lục kiểu 54:

 

Nào ngờ, trúng hai viên đạn ở vị trí gần như thế chỉkhiến con khỉ lảo đảo hai bước, nó vẫn ngoan cố tấncông hắn. Con khỉ hai mắt đỏ máu, hiển nhiên đã giậnđiên lên. Không quá hai giây, nó đã lao đến được trướcmặt Thành Thiên Bích, lập tức đè hắn xuống đất, cáimiệng to như chậu máu muốn cắn phập vào cổ hắn.

Thành Thiên Bích dùng súng lục nhét vào miệng nó, khẩusúng vừa vặn mắc vào răng. Nó rú lên, dùng móng cào lênmặt Thành Thiên Bích. Hắn đưa tay ra đỡ, bị cào ra bavết máu.

Tùng Hạ nghe thấy tiếng vật lộn bên ngoài, sợ đến cảngười run lên. Cậu run rẩy rút súng ra. Cậu không thểnhìn Thành Thiên Bích bị khỉ cắn chết mà thờ ơ được.Huống hồ, nếu Thành Thiên Bích chết, cậu cũng khôngsống thêm được bao lâu.

Cậu mở sập cửa ra, thét lên một tiếng, cố gắng hấp dẫnlực chú ý của con khỉ.

Con khỉ hoàn toàn không có phản ứng, cây súng kia mắcvào răng, nó lại không nhổ ra được, tức giận đến hú hétầm lên.

Thành Thiên Bích bị nó cào ra vài vết máu, lớn tiếnghô: “Bắn!”

Tùng Hạ há miệng, run rẩy giữ cò súng, Thành Thiên Bíchnhìn dáng vẻ của cậu, biết không thể trông cậy vàongười này. Lần đầu tiên dùng súng lại gặp phải tìnhhuống nguy hiểm như vậy, Tùng Hạ sớm đã quăng hết nhữngthứ hắn dạy ra sau đầu, thậm chí còn chưa kéo chốt lại.

Trên cánh tay Thành Thiên Bích, máu chảy liên tục, đauđớn không ngừng kích thích thần kinh hắn. Hắn có cảmgiác da đầu tê dại đi. Con khỉ lại tung vuốt đến, hắnnghe thấy tiếng gió lao theo tiếng móng vuốt.

Không… không chỉ nghe thấy… dường như hắn còn “nhìn”thấy hình dạng móng vuốt phá vỡ không khí, đang vungđến đầu hắn tạo ra một quỹ tích gió trong không khí.Hắn trợn to hai mắt, thấy móng vuốt to bè của con khỉkia thay đổi hướng tấn công trước mặt hắn. Dường nhưtrong khoảnh khắc đó, bị một bàn tay vô hình nào đóthúc đẩy, hắn lập tức chuyển sang quỹ đạo khác, khiếncon khỉ vồ vào khoảng không.

Thành Thiên Bích nắm lấy cơ hội duy nhất này, từ phíadưới con khỉ xông lên, ôm lấy cánh tay nó đè xuống. Conkhỉ nghiêng ngả, Thành Thiên Bích giơ nắm đấm lên, đấmthật mạnh vào huyệt Thái Dương của nó.

Khi vung nắm đấm, hắn lại “nhìn” thấy quỹ tích gió. Cảmgiác kia vô cùng kỳ diệu, giống như quỹ tích đang thayđổi theo ý chí của hắn. Hắn muốn lực cản của gió tácđộng lên nắm đấm của mình giảm xuống mức thấp nhất,thậm chí còn muốn gió trợ lực cho mình. Trong giây phútđó, hắn thật sự cảm giác được nắm đấm của mình trở nênnhẹ nhàng, rắc một tiếng, hắn đánh trúng huyệt Thái

Dương của con khỉ, một đấm này bất luận là tốc độ haysức mạnh đều là thứ hắn chưa bao giờ có được.

Con khỉ bị choáng dưới nắm đấm này, lắc đầu dữ dội muốntránh. Thành Thiên Bích túm lấy bộ lông dày, lại đấmvào huyệt Thái Dương của nó, đấm đến khi nhãn cầu conkhỉ biến thành màu đỏ như máu, cuối cùng không còn sứclực đổ xuống mặt đất.

Tùng Hạ khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Cậu không chỉkinh ngạc trước sự hung hãn của Thành Thiên Bích, điềukhiến cậu cảm thấy ngạc nhiên nhất là cậu cảm giác đượcnắm đấm của Thành Thiên Bích như mang theo cả gió, tốccực cực nhanh, giống như trước khi nắm đấm của ThànhThiên Bích tung ra, gió đã đến trước một bước. Gió thổibay bộ lông dày nặng của con khỉ. Cậu nghĩ là mình nhìnlầm rồi. Con người có thể đạt được tốc độ và sức mạnhnày hay sao?

Trong đầu cậu hiện lên cảnh người phụ nữ đẩy bay ôngchủ tiệm hải sản hôm nọ.

***

Thành Thiên Bích há miệng thở phì phò, một tay còn túmchặt lông con khỉ, tay kia nắm chặt thành đấm, máu tươitrên cánh tay không ngừng nhỏ giọt xuống đất từ nắmđấm, nhìn thấy mà giật mình.

Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Nó… chết rồi à?”

Thành Thiên Bích nghiêng đầu qua chỗ khác, gương mặt bịmồ hôi và máu loãng thấm ướt có vẻ hung hiểm khácthường. Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ nhìn vào khuôn mặthắn, lần này cậu không thể ca ngợi khuôn mặt đẹp nữa,

mà chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Thành Thiên Bích nói:“Chưa, đưa súng cho tôi.”

Tùng Hạ đi đến gần đó hai bước, thật sự không dám tớigần con khỉ, vì vậy đứng từ xa ném súng tới. ThànhThiên Bích một tay bắt được súng, kéo mở chốt an toàn,nhằm vào vùng đại não con khỉ mà bắn liền ba phát. Độngtác gọn gàng dứt khoát, làm liền một mạch. Óc khỉ nổtung văng lên người, lên mặt hắn, hắn lại không hề cócảm xúc gì khiến người ta sợ hãi.

Tùng Hạ theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, cậu hơi khóchịu với cảnh tượng đẫm máu này.

***

Thành Thiên Bích cầm súng, đặt mông ngồi xuống đất,trầm mặc nhìn bàn tay mình.

Tùng Hạ đi tới muốn nâng hắn dậy: “Trên tay và lưng cậuđều bị nó cào bị thương, mau đứng dậy xử lý vếtthương.”

Thành Thiên Bích không cần cậu đỡ, tự mình đứng dậy,ngồi xuống ghế salon: “Trong ba lô của tôi có thuốc.”

Quả nhiên trong ba lô quân dụng của Thành Thiên Bích,Tùng Hạ đã tìm thấy một gói thuốc, bên trong có thuốctrị thương đơn giản. Vết thương của Thành Thiên Bíchhơi lòi cả da thịt ra ngoài, trên miệng vết thương còndính chút lông thô to ráp nhám của con khỉ. Tùng Hạ hítmột hơi thật sâu, dùng cồn cẩn thận rửa sạch miệng vếtthương cho hắn, hai tay lúc này đang run lên.

Trước nay cậu đều không cho rằng mình là một kẻ nhátgan, đương nhiên, cậu cũng không gan dạ sáng suốt gìcho lắm. Cậu chỉ là một con người bình thường, giốngnhư hàng trăm hàng ngàn người đàn ông bình thường kháctrên thế giới này, dám một mình tắt đèn xem phim ma,dám đi đường đêm, dám bắt kẻ trộm. Trong một xã hội vănminh có trật tự bình thường, một người bình thường cóbao nhiêu khả năng gặp phải nguy hiểm chết người? Nếunhư không gặp phải chuyện hôm nay, cậu sẽ chẳng bao giờbiết được khi đối mặt với an uy tính mạng, cậu sẽ nhátgan thế nào.

Hôm nay, nếu không có Thành Thiên Bích ở đây, cậu sẽtrở thành thức ăn của con khỉ này. Chỉ cần nghĩ đếnchuyện này, cậu đã sợ hãi đến run rẩy cả người.

Tùng Hạ không khỏi ngẩng đầu, mang theo sự kính trọngvà khâm phục nhìn Thành Thiên Bích, kết quả lại thấyThành Thiên Bích đang nhìn mình. Hai người bốn mắt nhìnnhau, một lạnh nhạt, một xấu hổ.

Tùng Hạ cúi đầu, tự giễu: “May mà có cậu, không thì hômnay tôi không thoát được, cám ơn.”

Thành Thiên Bích chỉ giục: “Nhanh lên một chút.”

Tùng Hạ không dám lơ là, cẩn thận lau vết thương. Nếunhư vi khuẩn trên thức ăn có thể biến dị, như vậy vikhuẩn trên vết thương không thể không tiến hóa. Điềunày khiến cậu không khỏi lo lắng, Thành Thiên Bích bâygiờ bị thương, rốt cuộc sẽ tạo thành hậu quả như thếnào.

Nhưng tâm tư của Thành Thiên Bích hoàn toàn không đặt ởđó. Hắn vẫn nhìn bàn tay mình, trầm tư.

***

Sau khi băng bó xong vết thương, Tùng Hạ cũng phát hiệnra hành động của hắn. Cậu nhẹ nhàng nắm tay Thành ThiênBích, cẩn thận quan sát: “Nắm đấm của cậu…”

Thành Thiên Bích nhìn cậu: “Thế nào?”

“Vừa rồi khi cậu đánh con khỉ kia, tốc độ rất nhanh,tôi nhìn vào mà hoa cả mắt. Cậu nhập ngũ được mấy nămrồi? Ai tập võ cũng lợi hại như cậu sao?”

“Vừa rồi lúc tôi vung nắm đấm, anh đã nhìn thấy cái gì,miêu tả từ đầu tới cuối lại cho tôi.”

Tùng Hạ suy nghĩ một lát: “Tôi thấy nắm đấm của cậudùng tốc độ rất nhanh đánh vào huyệt Thái Dương của conkhỉ kia, nắm đấm của cậu hình như… mang theo cả gió.Phải rồi, chính là cảm giác mang theo cả gió. Con khỉnày có bộ lông dày cộm cũng bị gió thổi bay.”

Thành Thiên Bích híp mắt lại: “Quả nhiên…”

“Sao vậy?”

Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Tôicũng cảm thấy ‘gió’.”

“Cảm thấy ‘gió’, ý cậu là sao?”

Thành Thiên Bích nhìn về phía sau Tùng Hạ.

Tùng Hạ cũng quay đầu lại, trên bàn trà đặt một cây nếnto bè dùng để trang trí đã đốt được một nửa, thân nếnthô to bằng cổ tay một người đàn ông trưởng thành.

Thành Thiên Bích đột nhiên vung tay lên, Tùng Hạ chỉcảm thấy một luồng gió phất qua khuôn mặt, không chỉ cótóc cậu bị thổi lên mà đầu cũng bị lệch sang bên cạnhmột chút. Tiếp theo, chỉ thấy cái nến kia bị hất bayxuống đất.

Hai người đều trầm mặc.

Cảnh tượng này và “cách không lấy đồ”, bình thường chỉxuất hiện trong biểu diễn ảo thuật và siêu năng lực,nhưng Tùng Hạ biết Thành Thiên Bích không phải diễn ảothuật, mà ngọn nến cách Thành Thiên Bích hơn một métkia cũng sẽ không vì hắn tùy tiện vung tay lên mà rơixuống đất.

Luồng gió vừa rồi, đúng là do Thành Thiên Bích tạo ra.

Hô hấp của Tùng Hạ có chút run rẩy: “Đây là… tiến hóa?”

Động thực vật và vi sinh vật đều tiến hóa, con ngườixảy ra đột biến cũng không phải là là điều đáng ngạcnhiên. Ví dụ như cô gái có sức mạnh rất lớn kia, lại vídụ như Thành Thiên Bích. Năng lực đáng kinh ngạc củanhững người này, ngoại trừ tiến hóa thì Tùng Hạ khôngnghĩ ra khả năng nào khác.

Thành Thiên Bích lại một lần nhìn tay mình, lẩm nhẩm:“Tiến hóa…”

Chương 6

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thành Thiên Bích, trong lòng Tùng Hạ vôcùng khó chịu. Cậu nhẹ giọng: “Binh ca, cậu đừng chết.”

.

.

.

Tùng Hạ càng không ngừng lật xem bàn tay của hắn, từlòng bàn tay vuốt ve lên bắp tay cánh tay hắn, từ cánhtay lại tiếp tục sờ nắn hướng lên trên như thể đang tìmkiếm chỗ mà Thành Thiên Bích khác với người thường vậy.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, bắt lại tay cậu:“Anh làm gì đấy.”

Tùng Hạ hỏi như pháo liên châu [18]: “Bây giờ cậu cảmthấy thế nào? Cơ thể có… đột biến khác lạ gì không? Cócăng cơ, đau nhức, trướng người không? Có thấy trong cơthể có gì bất thường không?”[18] Pháo liên châu: Chỉ hành động nói nhanh như pháo nổ(pháo TQ loại dây nổ từng tép nhỏ).

“Không.”

“Không ư? Hiện nay những động thực vật tiến hóa đều trởnên to lớn, không có ngoại lệ, cậu lại không có cảmgiác gì ư? Không thấy cơ thể trướng lên, xương cốt dàira? Không biết chừng cậu cũng sẽ biến thành người khổnglồ đấy.” Tùng Hạ còn không ngừng lần mò bắp tay thớthịt của Thành Thiên Bích, cảm giác chạm vào cơ thể này

thật là tuyệt, vừa rắn chắc khỏe mạnh vừa đàn hồi cogiãn, không biết được tập luyện thế nào?

Thành Thiên Bích nắm cổ tay cậu rồi hất ra: “Rót nướccho tôi.”

Tùng Hạ nhìn đôi môi hơi trắng bệch lại của hắn, biếtđây là ảnh hưởng do mất máu tạo thành. Cậu nhanh chóngrót một cốc nước, đưa tới bên môi Thành Thiên Bích:“Đây, uống một chút đi, tôi đi đun nước, lát nữa tốtnhất là uống chút nước ấm.”

Thành Thiên Bích muốn nhận lấy cốc nước, Tùng Hạ hănghái nói: “Để tôi cầm giúp cậu. Cậu nhân dịp cảm giáckia chưa biến mất, nghiên cứu tay mình đi.”

Thành Thiên Bích vừa muốn mở miệng, cửa sổ sau lưngtruyền tới tiếng cộp một cái, cánh cửa sổ bị đập đếnrung lên. Hai người đồng loạt nhìn ra cửa sổ, trên tấmthủy tinh còn lưu lại một dấu vết ẩm ướt.

Tùng Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có chútkinh ngạc, không biết vì sao, bên ngoài đã bắt đầu cómưa đá. Có hạt mưa to như quả trứng gà lớn, rơi xuốngmặt đường để lại một vũng đá vụn, rơi xuống thân xecàng không ngừng tạo ra tiếng vang to. Hạt đá lớn nhưvậy mà rơi trúng người, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

Tùng Hạ run lên. Cuộc vật lộn sống chết vừa trải qua đãkhiến họ quên mất mục đích xâm nhập cái nhà này, tinhthần lo lắng cao độ cũng khiến họ quên mất nhiệt độkhông khí đã đột ngột hạ xuống. Đến lúc này, cậu mớicảm thấy lạnh giá thấu xương.

Thành Thiên Bích hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy. Hắnngẩng đầu nhìn điều hòa một chút. Rõ ràng đã chỉnh lênba mươi độ mà trong phòng cũng không ấm áp là bao, bênngoài rốt cuộc đã xuống đến bao nhiêu độ?

Tùng Hạ nói: “Cậu chờ tôi một chút.” Cậu nhanh chóngchạy vào phòng ngủ, lấy chăn lông và áo lông của chủnhà ra. Quần áo này Thành Thiên Bích đều không mặc vừa.Sau khi mặc xong quần áo, Tùng Hạ ôm chăn lông ra quấnquanh người Thành Thiên Bích.

Tình trạng này của Thành Thiên Bích nhìn qua rất khôngtốt, gương mặt hầu như cắt không còn giọt máu, sợ rằngkhông phải chỉ do mất máu tạo thành.

Tùng Hạ nói: “Hay là cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi,bên ngoài có vẻ lạnh lắm, chúng ta cũng không đi ngayđược, không bằng cậu đi ngủ một giấc.”

Thành Thiên Bích mệt mỏi nói: “Nấu con khỉ kia lên, ănchút gì trước đã.”

Tùng Hạ quay đầu lại thoáng nhìn qua con khỉ máu chảyđầy đất kia, cảm thấy da đầu tê dại: “Cậu đói bụng hả?Hay là… thức ăn chúng ta mang theo vẫn còn gói chưa bịhỏng, ăn trước đống này đi.”

“Bây giờ anh không ăn, sau này chỉ sợ không có cơ hộiđược ăn thịt tươi đâu, anh sẽ hối hận.”

Tùng Hạ khó xử nhìn Thành Thiên Bích. Cậu thật sự khôngmuốn làm gì với con khỉ kia, thậm chí cậu vẫn tránhnhìn vào nó.

Thành Thiên Bích cũng không trông cậy vào cậu, hắn cầmmột thanh mã tấu đi đến cái xác kia. Tùng Hạ xoắn xuýt

quay mặt đi, chỉ nghe xoạt một tiếng dao cứa vào thịt,cậu có cảm giác da gà đang nổi đầy trên người.

Một lát sau, Thành Thiên Bích cầm một miếng thịt mangvào nhà bếp.

Tùng Hạ hít sâu mấy hơi mới bước vào theo: “Tôi… để đấytôi làm cho. Vết thương của cậu lại vỡ ra rồi, cậu đinghỉ ngơi đi.”

Thành Thiên Bích quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu mộtcái: “Anh xác định?”

“Ừ.” Tùng Hạ cứng nhắc gật đầu.

Thành Thiên Bích ném miếng thịt vẫn còn cả da lẫn máukia lại rồi bỏ đi.

Tùng Hạ mặc niệm ba lần “Đây là thịt heo”, sau đó nấunước, cạo lông, thái miếng, cho vào nồi. Trong nhà bếpnày chỉ có gia vị và các thứ nặng mùi như gừng tỏi linhtinh mới chưa bị hỏng hoàn toàn. Tùng Hạ nấu một nồithịt kho tàu. Từ rạng sáng đến giờ cậu cũng chưa ănuống gì, khi mùi thơm kia bay vào mũi, cậu cũng phảikhuất phục.

***

Khi bưng nồi thịt ra, cậu lại nhìn thoáng qua xác conkhỉ kia, vừa nghĩ tới chuyện sau này sợ rằng một chútthịt như vậy mình cũng không đủ tiền để trả, trong lònglại cảm thấy vô cùng bi ai.

Tùng Hạ đặt nồi thịt lên bàn, thấy Thành Thiên Bíchquấn quanh cái chăn, cúi đầu ngồi trên ghế salon, vẫnkhông nhúc nhích, liền đi qua vỗ vỗ bờ vai hắn: “Binhca? Ăn cơm thôi.”

Thành Thiên Bích chậm rãi ngẩng mặt lên, sắc mặt hắntrắng bệch, hô hấp dồn dập, hai mắt đầy kín tơ máu, vừanhìn đã biết là không được bình thường.

Tùng Hạ vội la lên: “Cậu sao thế?”

Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Lạnh.”

Tùng Hạ sờ sờ mặt hắn, quả nhiên gương mặt lạnh lẽo,thông qua làn da chạm vào, cậu có thể cảm giác đượcthân thể Thành Thiên Bích đang run lên.

Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng? Thuốc hạ sốt đãuống, cũng đã rửa qua cồn rồi. Bởi vì thuốc thang cóhạn nên họ chỉ có thể làm được như thế, nhưng chuyệncậu lo nhất vẫn xảy ra.

Tùng Hạ vội la lên: “Chúng ta tới bệnh viện, có thể bâygiờ bệnh viện vẫn còn người ở đấy.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Vô dụng.” Hắn liếc nhìn nồithịt: “Ăn đã, sau đó tôi đi nghỉ ngơi.”

Tùng Hạ cuống đến độ trán toát mồ hôi, lại không thểlàm gì được. Trước mắt chỉ có thể mong đợi sau khi ănxong, hệ thống miễn dịch của Thành Thiên Bích có thểchiến thắng vi khuẩn.

Nồi thịt kia được nấu vô cùng ngon miệng, nhưng ThànhThiên Bích nuốt vào lại không cảm thấy vị gì. Lưỡi hắnđã tê dại, chỉ máy móc làm động tác nhai rồi ép mìnhnuốt xuống.

Hai người rất nhanh lấp đầy dạ dày, Tùng Hạ đỡ ThànhThiên Bích vào phòng ngủ, trải tất cả thảm dày lêngiường. Trên người được đắp vài tấm chăn mà Thành ThiênBích vẫn cả người run rẩy.

Tùng Hạ ngồi bên giường, không ngừng vuốt trán ThànhThiên Bích, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn taycàng ngày càng thấp, tim cậu cũng chìm xuống theo.

Cậu không muốn đơn độc đối mặt với thế giới này. NếuThành Thiên Bích chết, cậu sẽ quay về nhà mình, mặc chosố phận. Nếu ngay cả người có ý chí sinh tồn mạnh mẽnhư Thành Thiên Bích mà cũng không sống nổi, cậu khôngbiết mình có thể dựa vào cái gì mà sống sót.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thành Thiên Bích, tronglòng Tùng Hạ vô cùng khó chịu. Cậu nhẹ giọng: “Binh ca,cậu đừng chết.”

Cũng không biết Thành Thiên Bích có nghe được haykhông, thân thể hắn không ngừng run lên, cái lạnh đãxâm nhập vào tận cốt tủy, chăn có đắp nhiều hay ítdường như cũng không hề có tác dụng.

Tùng Hạ cắn răng cởi áo lông ra, chỉ mặc áo đơn chuivào trong chăn, ôm chặt  lấy thân thể liên tục run rẩycủa Thành Thiên Bích.

Làn da lạnh như băng kia cũng khiến Tùng Hạ cóng đếnphát run, nhưng thân thể cậu rất nhanh đã bắt đầu điều

tiết. Con người là động vật có thân nhiệt ổn định,nhiệt độ thân thể khá cao, hơn nữa nhanh dẫn nhiệt,hiệu nghiệm hơn cả dùng chăn. Nếu thế này rồi mà vẫnkhông có tác dụng thì cậu cũng không còn cách nào khác.Nếu nhiệt độ thân thể Thành Thiên Bích tiếp tục giảmxuống, hắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.

Tùng Hạ thấp giọng nói: “Binh ca, cậu phải cố lên, cậukhông thể chết. Tôi rất vô dụng, không giúp được gì chocậu. Nếu cậu chết, chẳng được bao lâu thì tôi cũng sẽđi theo cậu. Tôi vẫn muốn cùng cậu rời khỏi đây, cậuđừng chết, tôi xin cậu đừng chết.”

Không biết Thành Thiên Bích còn ý thức hay vô tình, hắncũng trở tay ôm lấy Tùng Hạ, sức ôm kia thật sự khônggiống người đang mắc bệnh, chặt đến nỗi khiến xươngsườn Tùng Hạ phát đau. Hai thân thể của hai con ngườikề sát vào nhau. Thân thể Tùng Hạ lúc này tựa như mộtbếp lửa nhiệt độ ổn định khiến Thành Thiên Bích rốtcuộc cũng ngừng run rẩy.

Mệt mỏi, khốn đốn, đau đớn, tất cả tâm trạng trái khoáylúc này đều được xả ra trong chăn đệm mềm mại. Haingười ôm nhau thật chặt, chìm vào giấc ngủ.

Chương 7

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trang trên người mình,lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Tùng Hạ.

.

.

.

Tùng Hạ cảm giác trong lúc mơ ngủ có ai tát mình bồmbộp vài cái. Cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gươngmặt lạnh như băng của Thành Thiên Bích gần ngay trướcmắt, vỗ mặt gọi cậu tỉnh dậy.

Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu không sao chứ?”

Thành Thiên Bích nói: “Đứng lên.” Mặc dù giọng nói khànkhàn, nhưng Tùng Hạ cảm thấy gương mặt hắn đã hồng hàolên rồi.

Tùng Hạ vui mừng la lên một tiếng, ôm lấy hắn: “Ngườianh em, cậu không sao thật rồi! Cậu làm tôi sợ muốnchết.” Từ khi tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên cậucảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, cười đến lộ ra cảhai chiếc răng nanh.

Thành Thiên Bích giật mình, nhiệt độ thân thể Tùng Hạkhiến hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn không quentiếp xúc thân mật thế này. Khi tỉnh lại, phát hiện mìnhvà một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tiếng ômnhau ngủ chung, trong lòng hắn rất khó chịu.

Thành Thiên Bích đẩy cậu ra: “Tôi bảo anh đứng lên.”Nói xong quay mặt đi, cúi đầu đi giày.

Tùng Hạ xán tới, nắm lấy mặt Thành Thiên Bích nghiêngsang hai bên, quan sát hai giây, không khỏi cười nói:“Cậu ngượng à?”

Thành Thiên Bích liếc cậu một cái: “Anh có bao nhiêulời thừa chưa nói hả?”

Tùng Hạ cười cười: “Cái cậu này đúng là, đẹp trai nhưvậy, từ nhỏ không thiếu bạn phải không? Sao lại tự kỉthế.”

Thành Thiên Bích đứng lên, hoạt động tay chân một chút.Mặc dù gương mặt có vài phần tiều tụy, nhưng tinh thầnnhìn qua cũng không giống người vừa đi dạo một vòng ởQuỷ Môn Quan về.

Tùng Hạ cũng nhảy xuống giường: “Chúng ta ngủ bao lâurồi? Lúc nãy cậu đúng là khiến tôi sợ muốn chết, ngườilạnh như tảng băng, vết thương nhất định là bị nhiễmtrùng. May mà cậu không sao rồi, có lẽ chuyện này cóliên quan đến đột biến trong thân thể cậu.”

Thành Thiên Bích vung tay một chút, cảm thấy trong cơthể sinh ra một năng lượng không rõ khiến thân thể hắntrở nên nhẹ nhàng, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn.Khi hắn siết tay lại, hắn cảm nhận được một sức mạnhmạnh mẽ. Mỗi lần bước đi, hắn có thể cảm nhận được lựcở cơ đùi. Ngay cả thị lực của hắn cũng đều được tăngcường, những hình ảnh đi vào mắt trở nên sạch sẽ tinhvi như vừa được gột rửa. Nếu phải tìm một từ để hìnhdung cảm giác của hắn bây giờ, đó chính là thay – da –đổi – thịt.

Tùng Hạ đã quen chuyện Thành Thiên Bích không nóichuyện với mình, nhưng cậu lại không chịu nổi chuyện

giữa hai người lại không một tiếng động. Hoàn cảnh bâygiờ cũng đủ khiến người ta chán nản rồi, cậu không muốntâm trạng mình càng thêm áp lực. Vì vậy, một mình cậucũng có thể lải nhà lải nhải cả nửa ngày: “Cậu cảm thấythế nào? Có còn lạnh không? Tôi cảm thấy trong phòngkhông còn lạnh nữa, có thể nhiệt độ đã tăng trở lại.Bây giờ cậu có còn thấy chỗ nào không thoải mái haykhông?”

“Đói.” Thành Thiên Bích sờ bụng, hắn có cảm giác vôcùng đói.

“Đói? Ờ, để tôi xem còn gì ăn được không.” Tùng Hạ mớitừ phòng ngủ bước ra ngoài đã không nhịn được “đậu má”một câu.

Thành Thiên Bích đuổi theo ra xem, vừa vặn va phải thânthể Tùng Hạ đang lui về phía sau. Hắn lướt qua bả vaicậu, nhìn thấy xác con khỉ trên sàn nhà phòng khách đãthối rữa, trên người bò đầy giòi bọ nhúc nhích. Cănphòng đầy mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Cũng khó trách Tùng Hạ thấy ghê tởm.

Tùng Hạ quay mặt đi không nhìn vào sàn nhà: “Chúng tamới ngủ bốn tiếng, mới bốn tiếng thôi đấy.”

Mới bốn tiếng mà thi thể đã thối rữa đến thế này, cáinhà này căn bản không thể ở lại được nữa.

Thành Thiên Bích đi tới xách ba lô hai người lên: “Mặcquần áo vào, chúng ta rời khỏi đây.”

“Cậu… không phải cậu đói bụng sao? Để tôi làm gì chocậu ăn.”

“Ăn cái gì?”

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Trong mấy túi đónggói chân không kia, có khi còn thứ chưa hỏng.”

“Đi khỏi đây rồi nói sau.” Thành Thiên Bích miễn cưỡngmặc vào người một chiếc áo ba-đờ-xuy rõ ràng nhỏ hơnmột vài size, xách ba lô lên bước ra ngoài.

“Chờ tôi một chút.” Tùng Hạ vội vàng với lấy quần áo,chạy vài bước đến bên cạnh hắn, đi theo sát, sợ bị bỏrơi.

***

Hai người nhanh chóng xuống lầu, Thành Thiên Bích nhìnvào nhiệt kế một chút, quả nhiên đã ấm lại. Bây giờnhiệt độ không khí là mười bảy độ, lúc lạnh nhất, sợrằng hạ xuống dưới 0. Trên mặt đất là từng khối băng đábị tan ra còn chưa hoàn toàn bốc hơi hết, chứng minhmấy tiếng đồng hồ trước ở đây từng có mưa đá to như quảtrứng gà lớn vào thời điểm nóng bức nhất trong năm.

Tùng Hạ nói: “Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút, tôitìm chút thức ăn cho cậu, đừng để bị đói. Tôi vừa ănnhiều thịt, chẳng đói gì hết, cậu đói nhanh thật đấy.”

Quả thật là Thành Thiên Bích đã đói bụng đến không chịunổi nữa, hắn cũng không biết tại sao mình lại đói đếnthế, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắnnghe được vài tiếng động ầm ĩ xung quanh, hắn phải tìmđược một nơi nào đó an toàn rồi mới ăn uống.

Đi ra khỏi khu nhà, hai người phát hiện trên mặt đườngrõ ràng có nhiều người đi đường hơn. Bây giờ là hơn bốngiờ chiều, vừa vặn qua 24 tiếng đồng hồ từ sau khiGolmud xảy ra động đất, mà xã hội văn minh từ trước đếnnay đã rối loạn.

Trong mấy tiếng đồng hồ họ ngủ, tiệm tạp hóa, siêu thịmini, sạp hoa quả hai bên đường phố… tất cả đều bị đậpphá. Khi đi ngang qua, họ còn có thể thấy bên trong bịcướp sạch thức ăn, chẳng qua phần lớn thức ăn thì chẳngcó ai đụng vào vì đã bị hỏng từ lâu. Hai người cũngmuốn đi vào thử vận may xem có thể tìm thấy chút gì ănđược hay không, kết quả dạo một vòng, những thứ chưahỏng chỉ các gia vị cay thơm và nước. Hai người cầm mộtchai nước, thất vọng tiếp tục đi về phía trước.

Từ bên kia ngã tư đường, hai chiếc xe hơi một trước mộtsau đang phóng đến. Hình như xe sau đang đuổi theo xetrước. Hai xe uốn lượn lao đến, lách lên cả lối đi bộ,Thành Thiên Bích vội vàng kéo Tùng Hạ sang một bên.

Chỉ thấy chiếc xe đi trước đâm sầm vào thùng rác venđường, chết máy, từ xe sau có ba người đàn ông trẻ tuổicường tráng đi tới đạp vào cửa xe. Sau khi cửa xe mởra, họ kéo từ bên trong ra ra mấy hộp bánh quy gói kín.Người bên trong chiếc xe thứ nhất cũng lao xuống, namcó nữ có, hai nhóm người vì mấy hộp bánh quy kia màđánh nhau bên đường.

Tùng Hạ trợn to mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòngtràn đầy bi thương.

Một ngày ngắn ngủi, phần lớn thức ăn không được đónggói chân không để trong tủ lạnh thì đều đã biến chất.Tốc độ tiến hóa của vi khuẩn vô cùng nhanh chóng, không

chỉ đẩy nhanh tốc độ sinh sôi nảy nở mà còn thích ứngđược với nhiệt độ thấp. Không khó để suy ra rằng, chẳngbao lâu nữa, ngay cả hàng rào chân không cuối cùng nàycũng sẽ bị phá vỡ. Trước mắt, thực phẩm chính là nguycơ lớn nhất mọi người gặp phải.

Từ những cửa hàng bị đập phá trên đường đến những ngườivì mấy hộp bánh quy mà sống mái với nhau, Tùng Hạ ýthức được, nếu muốn tìm chút gì đó cho Thành Thiên Bíchăn, cậu đã ngây thơ thế nào.

Bây giờ đã không thể tìm ra thức ăn, phần lớn đã bắtđầu tranh đoạt nhau.

Tùng Hạ kéo Thành Thiên Bích: “Chúng ta đi mau lên.”Trong ba lô họ đang đeo còn chút thức ăn. Ngộ nhỡ nhữngngười này đánh xong rồi nhằm vào họ thì làm sao bâygiờ.

Thành Thiên Bích nhìn hộp bánh quy, ánh mắt tối đi vàiphần.

Tùng Hạ giục: “Đi mau, chúng ta tìm chỗ nào kín kín rồiăn chút gì đó.” Lúc nói lời này, cậu đã đè nén âm lượngxuống mức cực thấp, rất sợ người khác biết được.

Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trangtrên người mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theoTùng Hạ.

***

Hai người đi qua hai con đường, tìm được một siêu thịmini bị đập phá, quyết định núp ở trong này.

Hàng hóa trong siêu thị rải đầy trên đất, nhìn tạp nhamkinh khủng. Tùng Hạ vừa đi vào bên trong vừa chú ý đếnđống đồ dưới chân, hy vọng xa vời là có thể nhặt đượcchút gì đó còn ăn được.

Mặc dù bây giờ không đói bụng, nhưng nghĩ đến ThànhThiên Bích đói bụng, cậu lại vô cùng sốt ruột. Tronglòng cậu đã coi Thành Thiên Bích như một người bạn,thậm chí vì nhát gan nên cậu còn có chút ỷ lại vàoThành Thiên Bích. Cậu biết mình phải đến Bắc Kinh tìmnơi nương tựa vào chú, chỉ dựa vào con gà nhép như cậuthì không được. Cậu phải đi theo Thành Thiên Bích thìmới có một khả năng sống sót.

Hai người chọn một góc sạch sẽ ngồi xuống, Tùng Hạ môngcòn chưa ngồi yên thì đã nghe thấy tiếng “chít” rít lênchói tai. Một con chuột lớn nhảy tới phía đùi cậu. TùngHạ bị hoảng sợ, theo bản năng liền nhào vào người ThànhThiên Bích.

Thành Thiên Bích nhanh chóng rút mã tấu ra, đâm tới conchuột. Đáng tiếc con chuột vô cùng linh hoạt, tốc độrất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Thành Thiên Bích cầm lại mã tấu, vẻ mặt có chút đángtiếc.

Tùng Hạ toát mồ hôi lạnh: “Chúng ta không đói đến nỗiphải ăn thịt chuột chứ.”

“Bây giờ thì chưa, đợi ba ngày sau cho anh xem lại.”

Tùng Hạ sợ run cả người, không dám tưởng tượng đến cómột ngày họ sẽ tranh nhau ăn chuột.

Cậu mở ba lô, bỏ những túi bị phồng ra, còn chưa hết hivọng xé túi định ngửi xem còn bỏ vào miệng được haykhông. Kết quả xông vào mũi là mùi hôi thiếu chút nữakhiến cậu xỉu luôn.

Thành Thiên Bích ném những túi bị phồng này đi, lấy từbên trong ra một túi thịt khô được đóng gói chân khônghoàn hoàn hảo nhất, sau khi xé mở thì cắn một miếnglớn, có vẻ đã đói lắm rồi.

Tùng Hạ tìm chai nước, vặn nắp rồi đưa cho hắn: “Cậuđừng ăn nhanh quá, vả lại cái này mặn lắm.”

Thành Thiên Bích uống một hớp nước, tiếp tục cắn nuốtthịt khô.

Gói thịt khô này quả thật rất mặn, nhưng lúc này hắnkhông được lựa chọn, dạ dày như thể không đáy vậy, phảilập tức bổ sung thức ăn. Hắn đói bụng đến nỗi bắt đầuhoảng hốt, không hề giống người vừa ăn xong mấy tiếngđồng hồ trước, trái lại giống như bị bỏ đói ba ngày rồivậy.

Tùng Hạ cũng nhận ra chuyện khác thường này: “Cậu đóinhư thế có thể liên quan đến sự tiến hóa hay không?”

Thành Thiên Bích nói: “Nhất định có liên quan.”

***

Nhét hết cả túi thịt khô vào trong bụng, Thành ThiênBích cũng uống hết hai chai nước, tuy rằng hắn vẫn thấyđói, nhưng hắn phải kiềm chế ham muốn đòi ăn của mìnhlại. Thịt này rất mặn, sẽ ảnh hưởng đến những hành độngtiếp theo của hắn.

Tùng Hạ vẫn ngồi nhìn hắn ăn, đưa nước cho hắn xong nhẹgiọng hỏi: “Cậu no chưa?”

Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ một chút: “Chúng ta đãtrì hoãn rất nhiều thời gian rồi, đi thôi.”

“Cậu ăn một túi có đủ không? Ăn nhiều một chút.”

“Không được, mặn lắm.” Thành Thiên Bích nhíu mày mộtcái: “Chúng ta không thể nán lại thêm nữa, phải nhanhchóng đến sân bay.”

Tùng Hạ thở dài: “Hi vọng tới Bắc Kinh có đồ ăn tươimới.”

Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng trong lòng cũng kỳvọng mau chóng lên được phi cơ rời khỏi nơi này. Haingười cùng ôm hi vọng chờ mong thức ăn tươi ngon ở thủđô, một lần nữa ra đi.

Chương 8

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Anh ta cầm lấy tay vợ: “Không sao đâu em, dù có là tận thế, chúng ta vềcùng chết với gia đình.”

.

.

.

Hai người vừa bước ra khỏi siêu thị đã bị âm thanhhuyên náo bên ngoài hấp dẫn.

Một đám người trong trạng thái kích động la ó đi tớiđây, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ muốn lui vào trongsiêu thị, lại bị một bác gái kéo lại, to tiếng nói bêntai họ: “Mấy đứa còn muốn tìm cái gì, bây giờ còn gì ănđược! Sắp chết đói cả rồi, cả thế giới cũng loạn rồi,điện bị cắt, nước cũng sắp chẳng còn, chính phủ khôngra mặt nói chuyện. Đi, chúng ta đến tòa thị chính!” Vừanói vừa kéo Tùng Hạ đi theo chân họ.

Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lại, lạnh lùng nhìn bácgái kia.

Chột dạ dưới ánh nhìn ấy, bác ta nói: “Mấy đứa thật sựkhông đi theo chúng tôi hả? Càng đông càng mạnh, chí ítsẽ khiến chính phủ phát chút thức ăn cho chúng ta. Nếukhông hai ngày nữa chỉ có thể gặm cỏ, mà cỏ cũng chẳngcòn, chờ chết đói đi.”

Thành Thiên Bích không nói một lời, lôi Tùng Hạ đi.

Tùng Hạ lấy đi động ra xem một chút: “Mất sóng rồi,internet nhất định đã tê liệt. Xong, xem ra chúng ta đãmất liên lạc với bên ngoài rồi.”

Thành Thiên Bích nói: “Không phải lo những thứ này, mauđến sân bay.”

“Bây giờ những con đường chính đều kẹt cứng xe hơi, cólẽ ra khỏi thành phố đường sẽ thông, đến lúc đó chúngta nghĩ cách trộm một chiếc xe.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Phải rời khỏi đây trước đã.”

Hai người không dám trì hoãn thêm, đi về hướng đườngcao tốc, nhưng đoạn đường này vô cùng bất ổn. Họ khôngngừng thấy những chuyện phá hoại cướp bóc xảy ra. Ai cóthể tưởng tượng ra vào ngày hôm qua, thành phố này vẫncòn ngay ngắn trật tự, an toàn sạch sẽ?

Chỉ qua một ngày, cỏ dại mọc lên tràn lan từ những khehở cố ý trên đường, cao quá bắp chân người; cây cốiđược cắt tỉa tỉ mỉ điên cuồng sinh trưởng, chỗ nào cũngthấy những tủ kính bị đập vỡ, những cửa hàng bị cướpsạch không còn lại gì. Khi đi ngang qua một con phố,thậm chí họ còn thấy một đàn chuột rất bự đang cắn xéxác của một người đàn ông lang thang.

Trên đường lại nhìn thấy những con người bất thườngkhác, toàn bộ thành phố tràn ngập không khí thối rữa vàtuyệt vọng, đúng là một thế giới ác mộng.

***

Càng đi theo hướng đường cao tốc, họ càng gặp phảinhiều người lưng đeo hành lý. Xem ra có rất nhiều ngườicó ý tưởng giống họ, đều muốn chạy trốn khỏi thành phốnày.

Bọn họ dành hai tiếng để đi bộ từ trung tâm thành phốđến sát ngoại thành. Sau khi rời khỏi đường chính, tìnhtrạng kẹt xe rõ ràng giảm đi rất nhiều. Thành ThiênBích cạy cửa một chiếc xe ra, y hệt như trộm xe trênTV, ma sát hai sợi dây đánh lửa rồi kéo động cơ. Haingười ngồi trên xe, đi vào đường cao tốc.

Chiếc xe này không còn nhiều xăng, mà hai trạm xăng họtìm thấy dọc theo đường đi đều không một bóng người,cây xăng đã bị mấy chục chiếc xe hơi chờ đổ xăng baovây. Đồng thời, những chiếc xe hơi này đều bị gạt sangmột bên, không có ngoại lệ.

Xe hơi còn chạy trên đường chỉ có thể đếm trên đầu ngóntay. Trên đường cao tốc đến sân bay, họ chạy thêm đượcbốn, năm cây số thì hoàn toàn hết xăng.

Lúc này, sắc trời đã tối sầm, Tùng Hạ đã đi một ngàyđường, vô cùng mỏi mệt. Cậu nhìn quanh con đường caotốc trước không nhà sau không cửa, phân tích: “Tôi nghĩrằng chúng ta không nên tiếp tục đi nữa, nên ở lạitrong xe nghỉ ngơi. Khi trời tối, tầm nhìn vô cùngthấp, hai bên đường toàn cỏ dại cao cỡ đầu người, cóquỷ mới biết bên trong có thứ gì đang ẩn núp. Hơn nữa,ngộ nhỡ lại đột nhiên hạ nhiệt độ thì sao, tốt nhất làchúng ta nên ở lại trong xe nghỉ ngơi đi.”

Thành Thiên Bích suy tính nửa phút: “Từ đây đến sân baycòn khoảng hai mươi cây số, chúng ta đi theo cao tốc,trước khi trời sáng là có thể đến nơi. Càng sớm đến sânbay, xác suất rời được khỏi đây càng lớn, không nên ởlại, lãng phí thời gian.”

“Nhưng chỗ này không hề có chút ánh sáng nào, cậu cónghe thấy âm thanh trong đám cỏ dại kia không? Chúng tahoàn toàn không biết chúng là gì.” Tùng Hạ sợ hãi nhìncỏ dại còn cao hơn đầu người. Rốt cuộc thì bên trong cógì, căn bản không thể đoán được. Họ cứ lần mò mà đi nhưvậy, có thể đi được bao xa? Cậu không thể không lo sợ.

“Nếu quả thật có gì đó, ở lại trong xe thì an toànchắc?” Thành Thiên Bích xuống xe trước tiên: “Xuống xe,chúng ta vừa đi vừa đón xe ven đường, ở đây thỉnhthoảng còn có xe đi qua, có thể chở chúng ta đến sânbay.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo hắn.

Nhân lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, haingười đi nhanh dọc theo đường cao tốc về phía trước,thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua lại không chịudừng lại. Có thể trên xe đã đủ nhân số, có thể lúc nàylòng người hoang mang, chẳng ai có tâm trạng đâu mànghĩ đến người khác. Nói chung, bọn họ cứ đi thẳng đếnkhi mặt trời khuất núi, xe cộ đi qua cũng không dừnglại.

Vẻ mặt Thành Thiên Bích không có gì thay đổi, Tùng Hạthì sắp không chống đỡ được nữa. Đói khát, mỏi mệt,chán chường, nhất là sợ hãi khiến mỗi bước đi của cậuđều hốt hoảng lo lắng, con đường không nhìn thấy đầunày khiến cậu cũng không nhìn thấy hi vọng đâu.

Ngay trong lúc Tùng Hạ hầu như tuyệt vọng, rốt cuộc cómột chiếc xe dừng lại khi cậu phất tay.

Ngồi trên xe là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, vừa nhìn đãthấy vô cùng hiền lành. Hành lý hai người họ cũng khôngquá nhiều, sau khi nhồi vào trong cốp và chiếm nửa ghếphía sau, còn dư lại một nửa chỗ ngồi, hai người đànông tuy rằng phải ngồi chen nhau nhưng tốt hơn việc đibộ nhiều lắm.

Tùng Hạ gần như muốn thiên ân vạn tạ [19], hai ngườinhanh chóng lên xe.[19] Thiên ân vạn tạ: Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần, nóiquá, chỉ sự cảm ơn rối rít.

***

Không gian ngồi phía sau quả thật rất nhỏ, hai ngườichỉ có thể một trước một sau ngồi lên nhau, chân TùngHạ dính sát vào bắp đùi Thành Thiên Bích. Xuyên quaquần, cậu có thể cảm giác được cơ thịt mạnh mẽ trên bắpđùi Thành Thiên Bích. Tùng Hạ vô cùng hâm mộ dáng ngườicủa Thành Thiên Bích, nghĩ đến da thịt cánh tay được sờhôm nay, trong lòng ít nhiều có chút ngứa ngáy.

Cặp vợ chồng trẻ kia vô cùng tốt bụng nhiệt tình, chủđộng dò hỏi: “Hai anh muốn đi đâu?”

“Chúng tôi muốn đến sân bay.”

Anh chồng trẻ tuổi kinh ngạc: “Các anh tới sân bay làmgì? Mọi chuyến bay đều dừng hết rồi, bây giờ giao thôngcăn bản đã tê liệt, bao nhiêu tiền cũng không bay đượcđâu.”

Tùng Hạ đành phải nói: “Tôi có người thân ở đó, muốn đitìm người.”

“Vậy à, tìm được rồi phải mau đi thôi. Chúng tôi dựđịnh đến Trùng Khánh, nhà mẹ đẻ vợ tôi ở đấy, ở đâysống không nổi nữa, không biết ở đó có tốt hơn chút nàokhông.”

Vợ anh ta thở dài: “Chỉ sợ chỗ nào cũng thay đổi cảrồi.”

Anh ta cầm lấy tay vợ: “Không sao đâu em, dù có là tậnthế, chúng ta về cùng chết với gia đình.”

Hai người tình sâu ý nặng khiến Tùng Hạ vô cùng hâm mộ.

Nghĩ đến chuyện mình sống đã hai mươi sáu năm mà taycon gái cũng chưa được cầm, còn là trai tân đáng buồn,lại gặp phải tận thế, không khỏi càng thêm xót thương.Sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ.

Từ nhỏ đến lớn cậu chỉ biết học tập, khi đám bạn cùngtuổi bắt đầu tò mò với con gái, cậu còn đang vùi đầuvào học hành, bởi vì không có sở trường đặc biệt nêngiành được thành tích tốt là chuyện duy nhất khiến cậucó cảm giác mình có chút thành tựu. Điều này cũng khiếncậu từ nhỏ đã không qua lại với đám con gái, cho đếntận khi lên đến đại học, lúc nói chuyện với con gái cậucũng chỉ biết nhìn vào mũi giày con nhà người ta màthôi.

Công việc khiến cậu ít tiếp xúc với người khác, cậu lạicàng thêm khép kín. Mỗi ngày tất cả thời gian dư ra củacậu đều dành cả cho thế giới ảo. Người khác giới thiệubạn gái cho cậu cũng chẳng có ai thành công. Cậu cho làsớm muộn gì thì mình cũng có thể tìm thấy cô gái cóchung suy nghĩ, không ngờ ngay cả ước vọng nhỏ nhoi ấynay cũng là xa xỉ. Bây giờ đừng nói bạn gái, chỉ cần cóngười ở bên, cậu đã rất thỏa mãn rồi.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi nhìn Thành Thiên Bích. Gòmá hoàn mỹ của Thành Thiên Bích lúc sáng lúc tối trongánh sáng mờ ảo khiến Tùng Hạ có chút không nỡ rời mắt.

Cậu nghĩ Thành Thiên Bích tựa như anh hùng vô cùng mạnhmẽ trong manga, mặt chẳng có cảm xúc gì và cũng không

thích nói chuyện, nhưng thật ra lại có chỗ rất đặcbiệt. Nếu người ở bên cậu cuối cùng là một người xuấtsắc như Thành Thiên Bích, cậu cũng miễn cưỡng thấy đủ.

Cảm nhận được ánh mắt của Tùng Hạ, Thành Thiên Bíchchậm rãi quay mặt lại, lạnh lùng nhìn cậu.

Chẳng biết tại sao, gương mặt Tùng Hạ đột nhiên hơinong nóng, cậu cười he he: “Đại binh ca, cậu còn thấyđói không? Có muốn ăn chút gì đó không?”

Thành Thiên Bích lắc đầu.

Cô vợ nhỏ liền quay mặt lại: “Đói bụng cũng đừng vộiăn, có thể để dành được bao lâu thì để, sau này khôngbiết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Mọi người cũng chuẩn bị xong lươngthực rồi sao? Vậy mọi người có lo, ngộ nhỡ xe hết xăngthì sao?”

“Đồ ăn thì đủ, ăn từng chút một đến được Trùng Khánh làđược, chuyện xăng là chuyện khiến chúng tôi đau đầunhất. Ở cốp sau, chúng tôi có mang theo can xăng, nhưngcũng chỉ có một can, chỉ có thể đến đâu thì nghĩ đó.Đúng rồi, chúng tôi không thể đưa hai người đến sân bayđược, chúng tôi phải tiết kiệm xăng, chỉ có thể đưa haingười đến gần sân bay, đoạn đường còn lại hai ngườiphải tự đi thôi.”

“Không thành vấn đề, hai người đã giúp chúng tôi rấtnhiều… Cẩn thận!” Tùng Hạ hét lớn một tiếng, tim đãnhảy lên đến cổ họng.

Bốn người trợn to hai mắt, nhìn về bóng đen nhảy lênphía trước, Thành Thiên Bích hô to: “Đừng đánh taylái…”

Thế nhưng đã chậm, người chồng trẻ tuổi không có kinhnghiệm ứng phó với chuyện khẩn cấp, khi tốc độ lên đếnmột trăm ba mươi mét, để tránh né sinh vật không biếttên phía trước, trước khi đại não kịp truyền lệnhxuống, thân thể đã phản ứng đầu tiên. Gã đánh tay láisang một bên, chiếc xe hơi loại nhỏ có rèm che chở bốnngười và rất nhiều hành lý tựa như một món đồ chơi yếuớt, mất thăng bằng lật nghiêng ra đất, văng thêm rangoài vài mét, đến khi đụng vào guardrail một bên mớingừng lại được.

Va chạm rất lớn khiến Tùng Hạ mất đi thần trí trongnháy mắt, trước khi bất tỉnh, cậu chỉ cảm thấy ThànhThiên Bích ôm lấy cậu thật chặt.

***

Tùng Hạ mở mắt, toàn thân đau như bị đánh tan, ngay cảsức mà giơ ngón tay lên cũng phải cần đến ý chí cựclớn. Thân thể cậu không thể nhúc nhích, hình như bị vậtgì đó đè nặng lên.

Từ cổ họng Tùng Hạ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, mộtgiây sau, có vật gì ấm áp chặn kín miệng cậu lại.

“Suỵt.”

Giọng nói áp tới cực thấp ghé vào tai cậu vang lên,Tùng Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, trong bóng đêm thấy mộtđôi mắt sâu thẳm sáng ngời, đó là đôi mắt khiến người

ta vô cùng khó quên, một đôi mắt đẹp hẹp và dài, cậunhận ra đôi mắt này, chúng là của Thành Thiên Bích.

Trong nháy mắt, ký ức về màn tai nạn xe cộ xảy ra trướckhi hôn mê trở về đầu óc cậu, mặc dù thân thể rất đaunhưng cậu còn có thể suy nghĩ, xem ra cậu còn chưachết. Cậu miễn cưỡng mở to hai mắt, muốn hỏi vì saoThành Thiên Bích lại bịt miệng mình, nhưng cậu rấtnhanh đã phát hiện ra sự kì lạ của cảnh vật chungquanh.

Cậu nghe thấy tiếng… nhai nuốt.

Không sai, cắn xé, lại còn nhai nuốt. Tiếng xé rách dathịt, gặm cắn xương cốt, nuốt uống máu tươi. Mặc dù cậuchưa bao giờ nghe thấy tiếng nuốt thịt tươi có âm thanhgì, nhưng tiếng ăn uống của động vật, cậu sẽ không nghenhầm.

Tùng Hạ cả người run lên, chậm rãi quay đầu lại. Dướiánh trăng, cánh cửa xe biến dạng bị đạp bay ra ngoài,những con thú vóc dáng cường tráng, bốn chân chạm đấtđang ở cách hai người họ tầm hai, ba mét; xé rách thânthể đôi vợ chồng trẻ hiền lành kia.

Tùng Hạ thấy mắt cay xè, đau đớn nhắm hai mắt lại.

Thành Thiên Bích bịt chặt miệng cậu, sợ cậu kêu thànhtiếng.

Hai người núp ở tận cùng bên trong thùng xe, cánh cửabị biến dạng đã che khuất thân thể của họ. Hoặc có lẽnhững con quái vật hình thể khổng lồ phát hiện ra khómà lôi họ ra ngoài nên họ mới sống được đến bây giờ.Thế nhưng những con quái vật tất nhiên biết họ còn ở

bên trong, khứu giác của động vật vô cùng nhạy cảm, saochúng có thể từ bỏ hai miếng thịt tươi này được.

Nếu như không tự cứu lấy mình, sớm muộn gì họ cũng bịmấy con súc sinh đó nuốt chửng đến xương cốt cũng khôngcòn.

Tùng Hạ dùng ánh mắt hỏi Thành Thiên Bích, họ nên làmgì bây giờ.

Mồ hôi trên cằm Thành Thiên Bích nhỏ xuống mặt cậu, cậucó thể cảm giác được trong giọt mồ hôi hơi lạnh kiachứa ít nhiều tâm trạng lo lắng.

***

Trong đêm đen an tĩnh, hai người bị ép chặt với nhau,có thể nghe thấy rõ ràng thân thể đồng loại mình bị xérách, tiếng cắn xé vô cùng kinh khủng. Nghĩ đến tiếptheo sẽ đến phiên mình, áp lực này đè nặng trong lòng,người bình thường không thể nào chịu được.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng cắn nuốt ngừng lại,Tùng Hạ trợn to hai mắt nhìn một con quái vật chậm rãinghiêng đầu qua, đôi mắt màu xanh biếc sâu kín nhìn vàohọ.

Tùng Hạ nhận ra đó là cái gì, con quái vật vẻ mặt dữtợn, cơ thể bù xù kia chính là một con chó Rottweiler[20]. Mặc dù loại chó này ở hình dạng bình thường cũng đủdọa người, thế nhưng khi thấy cơ thể khổng lồ dài rahơn hai mét của chúng mới có thể khiến cho những ngườinhìn thấy cảm nhận sâu sắc cái gọi là… địa ngục.[20] Chó Rottweiler:

 

Bây giờ Tùng Hạ chỉ có một suy nghĩ, cậu mong mình chếtluôn trong tai nạn vừa rồi.

Chương 9

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

 

Cậu vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích, thở ra một hơi nặng: “Dù chúng ta có chếtthì đường xuống Hoàng Tuyền cũng có thể làm bạn mà, tôi nghe lời cậu, đivề phía trước.”

.

.

.

Một con Rottweiler chậm rãi đi tới, miếng đệm chân rấtdày khiến bước chân của nó không hề phát ra chút âmthanh nào, nhưng hơi thở nặng nề của nó mang theo cảmùi máu tươi, trong đêm tối khiến người ta sởn cả gaiốc.

Hai người không dám động đậy, họ cố gắng lui người thêmvào sâu trong xe nhưng cũng biết động tác này là phícông.

Con chó Rottweiler kia đã phát hiện ra họ, luồn cái đầukhổng lồ vào trong xe, đôi mắt xanh biếc tham lam nhìnchằm chằm họ. Nó hơi nhe miệng ra, những chiếc răngnanh dài như ngón tay người vô cùng hung bạo đáng sợ,từ khóe miệng nó chảy xuống hỗn hợp nước dãi và máuloãng.

Tùng Hạ không dám nhìn nó, nhắm tịt hai mắt lại, ThànhThiên Bích thì hung ác trừng lại nó, khí thế không chútnhân nhượng. Trong tay hắn siết chặt mã tấu, quan sátđộng tác của con quái vật này không chớp mắt. Hai phera sức đấu nhau bằng ánh mắt, không bên nào có hànhđộng trước tiên.

Thành Thiên Bích là tay súng bắn tỉa trong bộ đội đặcchủng. Tính cách của hắn quả thật rất thích hợp để đảmđương công việc này. Càng trong tình huống khủng hoảng,hắn càng có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh. Trangthiết bị của lính bắn tỉa phụ thuộc vào viên đạn, nhưngý chí thì dựa vào sự chịu đựng mạnh mẽ mà họ tạo ra.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, Thành ThiênBích đột nhiên nghe thấy một âm thanh không nên xuấthiện ở đây… tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Vô cùng rõ ràng, cách bọn họ không quá năm mét.

Khi tiếng khóc vang lên, con Rottweiler vẫn vận sức chờphát động kia đột nhiên nhào đến, ra sức cắn vào vaiThành Thiên Bích, đẩy hai người bọn họ từ trong xe rangoài.

Thành Thiên Bích sớm có chuẩn bị, chiếc mã tấu JungleKing trong tay đâm vào mắt con Rottweiler.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, con chó Rottweiler ngãsấp xuống trong xe, điên cuồng vặn vẹo quay cuồng trongkhông gian nhỏ hẹp.

Trong nháy mắt, ba con Rottweiler khác ở ngoài đều nhàotới cỗ xe, chúng vây quanh xô vào thân xe, muốn lậtchiếc xe lại. Kết quả là vì bên trong chở nặng rấtnhiều nên không thể lật được. Vì vậy chúng vòng quaphía sau cửa xe, dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé vỏ xe.

Hai người trơ mắt nhìn những chiếc răng nanh dài nhưngón tay thọc vào bên trong xe, thân xe xước xát khiếnmiệng chúng máu me nhễ nhại, chúng vẫn không dừng lại,càng trở nên điên cuồng.

Khi một con Rottweiler cố gắng chui đầu vào trong xe từkhe hở, Thành Thiên Bích đấm một cái vào mũi nó.

Nắm đấm cực mạnh mang theo kình phong đánh vào lỗ mũiyếu ớt nhất của loài chó, con Rottweiler kia sủa lênrồi ngã xuống đất, có vẻ vô cùng đau đớn.

Thân xe kịch liệt lay động vẫn bị đám chó cắn xé khiếnhai người không thể núp mãi trong đấy nữa, chỉ có thểchật vật bò ra ngoài. Thành Thiên Bích móc súng lục ranhằm vào hai con chó còn lại mà nổ súng.

Hai con Rottweiler cực kỳ nhanh nhẹn, không con nào bịbắn trúng.

Nhưng tiếng súng đã ngăn chúng lao lên tấn công họ.

Thành Thiên Bích vừa giơ súng chỉ vào chúng, vừa kéoTùng Hạ lui về con đường cao tốc phía dưới. Đi đượcbốn, năm mét, họ phát hiện ra ven đường còn có một con

chó, cơ thể vẫn chưa tiến hóa như các con Rottweilerkhác, nhìn qua thì là chó mẹ.

Bởi mặt đường không có ánh sáng nên tầm nhìn vô cùng bịhạn chế. Nếu như không phải đến gần, họ căn bản khôngphát hiện ra ở đây còn một con.

Nhưng con chó mẹ kia không tấn công, trái lại còn hoảngsợ rên rỉ vài tiếng, từng bước một lui về phía sau,phía sau con chó mẹ đó có một cái bao gì đó màu trắng.

Khi Thành Thiên Bích tới gần con chó mẹ kia, mấy conquái vật kia sủa lên điên cuồng, cả đám liều lĩnh laođến chỗ họ. Miệng súng của Thành Thiên Bích quay sangcon chó mẹ kia, nó co rúm cả người lại. Mặc dù nhìn thìcó vẻ nó đang rất sợ hãi nhưng lại không lui bước, vẫnmột mực che chở cái bọc sau lưng.

Con Rottweiler bị Thành Thiên Bích đập trúng mũi cũngđứng lên, ba con chó đứng cách họ hơn ba mét khôngngừng gầm rú, lại không dám tới gần.

Tùng Hạ run giọng nói: “Đằng sau con chó mẹ này chắc làcon nó, chó mẹ vừa đẻ xong.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Bây giờ anh đến xe,lấy ba lô của tôi ra, còn ba lô của anh thì ném chochúng nó.”

Tùng Hạ run người một cái, chưa nói không đi, nhưngcũng không dám cử động.

“Đi.” Thành Thiên Bích đẩy cậu một cái.

***

Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm, cố nén sự sợ hãi to lớn, từngbước từng bước một lại gần chiếc xe đã bị phá thànhmảnh nhỏ kia, ba con chó nhìn cậu chòng chọc. Dưới ánhmắt ấy, hai chân Tùng Hạ không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, cậu an toàn đi tới bên xe, lật cái xác conRottweiler đã không còn hơi thở kia đi, kéo ba lô củahai người từ ghế sau ra, ném ba lô đầy thức ăn của cậucho đám chó, ôm lấy ba lô của Thành Thiên Bích vàotrong lòng, nhanh chóng chạy về bên người Thành ThiênBích.

Hai người đi từng bước một lui về phía sau, khi đingang qua con chó mẹ kia, hai người kinh ngạc pháthiện, trong bao vải trắng không phải là chó con mà làmột đứa trẻ sơ sinh!

Cái tã của nó rất dơ, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lùi,nhìn qua thì mới được một, hai tháng tuổi, đang gàokhóc đòi ăn.

Chó mẹ kia cả người run rẩy, lông xù cả lên nhưng vẫnbảo vệ đứa bé đó, hung hăng trừng mắt nhìn hai người.

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Lẽ nào chúng nó coi đứa trẻấy như con mình?”

Thành Thiên Bích không nói gì, tất cả tinh thần của hắnđều tập trung trên mấy con chó kia, không hề thả lỏngcảnh giác. Cho đến tận khi hai người vượt qua vòng bảohộ của đường cao tốc, nửa người bước vào trong đám cỏdại, Tùng Hạ mới chạy như điên.

Từ xưa đến nay cậu chưa bao giờ cảm giác mình chạy trốnnhanh như bây giờ. Cậu có cảm giác thân thể rất nhẹ.

Dường như phía trước không hề có chút lực cản nào, tráilại như có một cơn gió xoay quanh lòng bàn chân cậu,trợ lực cho cậu, khiến cậu dù ôm ba lô nặng như vậy màvẫn chạy không hề thấy vất vả.

Ba con chó quả nhiên đuổi theo, hai người họ chỉ biếtchạy, cuối cùng cả thân thể đều bị bao phủ ở trong bụicỏ cao cỡ đầu người.

Mặc dù ba con chó biết vị trí của họ, nhưng bởi địahình phức tạp, tầm nhìn bị cản trở, đuổi bắt gặp trởngại, hai người và ba con chó tiến hành cuộc truy đuổiliều chết trong bụi cỏ không nhìn thấy giới hạn.

Không biết đã chạy bao xa, hai người không thấy conđường dưới chân, cũng không nhìn thấy con đường phíatrước, cỏ dại đã hoàn toàn lấp mất tầm mắt. Nếu ThànhThiên Bích không có khả năng phân biệt phương hướng khitầm nhìn bị cản trở thì sợ rằng họ sẽ chạy một vòngtròn rồi quay về chỗ cũ.

Dần dần, thể lực của Tùng Hạ bắt đầu không theo kịpnữa. Tiếng chó sủa sau lưng càng ngày càng gần. Độtnhiên, hai người hụt chân, trong nháy mắt, thân thểkhông có điểm tựa, mất khống chế lăn xuống.

“A a ——” Tùng Hạ hoảng sợ kêu to.

Một giây kế tiếp, hai người cùng lăn xuống đáy, tuyrằng dưới chân được lót một tấm cỏ dại dày cộm nhưngvẫn thấy sao bay quanh đầu. Tùng Hạ vừa trải qua tainạn xe cộ, nay lại được thể nghiệm sự rơi tự do, xươngcốt như muốn long ra hết, nằm sấp xuống đất không thểđộng đậy.

***

Thành Thiên Bích từ dưới đất nhảy dựng lên, cảnh giácgiơ súng, thấp giọng nói: “Ba lô của tôi đâu? Bên trongcó đèn pin.”

“Ba lô…” Tùng Hạ sờ sờ bên người, ba lô không biết đãvăng đi đâu. Cậu vội móc di động ra, pin vẫn còn khánhiều. Cậu bật đèn pin của di động, ba lô nằm cách họkhông xa.

Thành Thiên Bích nhanh chóng lấy đèn pin ra.

Đèn pin sáng ngời, không gian chung quanh trở nên rõràng.

Vị trí của họ giống như một sơn động, bốn phía đã bị cỏdại phủ kín, bọn họ lăn xuống đây từ đống cỏ phía trên,cách mặt đất ít nhất bằng tòa nhà ba tầng. Nếu khôngphải phía dưới có thảm thực vật dày, bọn họ sớm đã ngãngất đi rồi. Khoảng cách gần mười mét, bọn họ không thểleo lên.

Thế nhưng, phía dưới đường cao tốc, tại sao lại có sơnđộng?

Tiếng chó sủa vang lên một hồi trên đỉnh đầu rồi biếnmất, xem ra mấy con Rottweiler kia đã bỏ cuộc.

Thành Thiên Bích đi quanh một vòng, khẳng định: “Là ốngdẫn nước thải bị bỏ hoang.”

Bên trong đường ống đã bị thảm thực vật bao trùm, cănbản không nhìn ra nguyên trạng. Tùng Hạ đón ánh sáng tỉmỉ quan sát một vòng, phân tích hình dạng và vị trí củanó, cái này quả thật chỉ dùng để dẫn nước thải là tương

đối hợp lý. May là đã bị bỏ hoang, cậu không muốn rơivào rãnh nước thối một chút nào hết.

“Chúng ra ra ngoài thế nào đây?”

“Không bò lên nổi, phải đi tiếp vào trong.”

Tùng Hạ nhìn thoáng qua sâu trong đường ống tối nhưmực, lo lắng nuốt nước miếng một cái.

Ai mà biết được bên trong có cái khỉ gì đang chờ họ?Cậu cũng không muốn đi vào trong.

Thành Thiên Bích bắt đầu võ trang đầy đủ cho mình.

Hắn nhét vào người hai thanh mã tấu, hai khẩu súng lục,còn treo một khẩu tiểu liên kiểu 56 [21] do Trung Quốcsản xuất ở trước ngực. Những thứ này trong mắt Tùng Hạgiống như chuẩn bị ra trận vậy, nhưng xem ra chuyện màhọ đang gặp phải cũng chẳng tốt hơn chiến trường làbao.[21] Tiểu liên kiểu 56:

Tùng Hạ nói: “Chí ít chúng ta cũng nên đợi đến lúc trờisáng mới đi, đường ống nước thải có thể dài đến vài câysố, mặt đất đã bị thảm thực vật phủ kín, chúng ta rấtcó thể vào được mà không ra được. Không bằng đợi đếnlúc trời sáng rồi nghĩ cách.”

“Lúc trời sáng, tầm nhìn nơi này cũng chẳng quá trămmét, đi sâu vào trong thì tối thui, có gì khác nhau?”

Tùng Hạ nhất thời nghẹn lời, cậu chỉ đang sợ, cậu khôngmuốn đi vào.

Thành Thiên Bích nhìn thấu tâm tư của cậu, kéo dây balô đưa cho Tùng Hạ: “Nắm lấy, chú ý dưới chân.”

Tùng Hạ trong ánh sáng mờ mịt nhìn thấy gương mặt lạnhlùng của hắn, trong lòng xông lên một thứ tình cảm ấmáp. Mặc dù họ quen nhau vẫn chưa tới một ngày đêm,nhưng đã trải qua hai lần đối mặt với sống chết. Ngườinày thoạt nhìn thì chẳng biết nói lý, lại chưa lần nàobỏ rơi cậu. Có lẽ trong lòng Thành Thiên Bích chỉ coicậu như đối tượng của nhiệm vụ, nhưng cậu lại coi ThànhThiên Bích như bạn bè sống chết có nhau.

Tùng Hạ không nhịn được nhào tới, ôm chặt lấy hắn mộtcái.

Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên vẻ kinh ngạc.

Tùng Hạ ôm hắn một chút rồi buông tay ra. Cậu vỗ vỗ vaiThành Thiên Bích, thở ra một hơi nặng: “Dù chúng ta cóchết thì đường xuống Hoàng Tuyền cũng có thể làm bạnmà, tôi nghe lời cậu, đi về phía trước.”

Nói xong, cậu kéo dây ba lô của Thành Thiên Bích, haingười bước vào bên trong ống dẫn nước thải đen kịt, phủkín thảm thực vật.

Chương 10

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt lóe lên tâm trạng phức tạp.

.

.

.

Bên trong đường ống nước thải đã bỏ hoang tối thui, ánhsáng từ đèn pin chỉ cung cấp cho họ tầm nhìn khoảngbảy, tám mét; phần lớn ánh sáng đều bị nuốt hết trongbóng đêm khiến người ta hít thở không thông.

Đám cỏ dại dưới chân bị họ giẫm lên tạo thành nhữngtiếng xàn xạt. Côn trùng trong bụi cỏ kêu vang liêntiếp. Tùng Hạ đã lâu chưa được nghe thấy những âm thanhgần gũi với thiên nhiên như vậy, cậu đã nghe quen nhữngtạp âm ô nhiễm bị con người tạo ra, lúc này lại thấykhông quen. Không, nào chỉ là không quen, trong đườngống nước thải mà đưa tay không thấy năm ngón, quả thậtgiống một hang động dưới đất bị thảm thực vật bao trùm,không biết sẽ thông đến đâu, cũng không biết phía trướccó những thứ gì đang đợi họ. Sự sợ hãi sâu sắc nàykhiến Tùng Hạ cảm thấy khó thở.

Để bớt căng thẳng, Tùng Hạ chỉ có thể ra sức bắt chuyệnvới Thành Thiên Bích.

“Binh ca, chúng ta nói chuyện đi.”

“Này, rốt cuộc thì cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi?Hai mươi ba?”

“Binh ca, cậu không sợ sao? Cậu có đói bụng không? Thứcăn của chúng ta đều để lại cả rồi, sau này chúng ta sẽăn gì, hay là chịu khó ăn chút cỏ dại vậy.” Tùng Hạ bâygiờ đã thấy đói bụng, nhớ tới nồi thịt khỉ ăn chưa hếtbuổi trưa, cậu không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Thật ra Thành Thiên Bích còn đói hơn cả cậu. Từ khinhận ra thân thể biến hóa đến nay, hắn vẫn bị vây trongtrong trạng thái đói bụng, chỉ là hắn không có thờigian để ăn no, vả lại bây giờ cũng không còn gì để ănnữa.

Nhưng, động thực vật tiến hóa nhanh như vậy, ai biếtnhững thứ cây cỏ này có tiến hóa ra độc tố gì haykhông, hắn không thể ăn bậy ăn bạ được.

Thành Thiên Bích nói: “Chịu đựng, đi ra khỏi đây rồihãy tính.”

“Tôi sợ cậu đói, cậu là sức chiến đấu duy nhất giữachúng ta, cậu phải duy trì thể lực.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi còn chưa đói đếnnỗi phải gặm cỏ, đi nhanh lên, rời khỏi nơi này rồinghĩ cách tìm thức ăn.”

Tùng Hạ thở dài, lại một lần nữa vì sự vô dụng của mìnhmà cảm thấy chán nản. Cậu thậm chí không thể tìm rachút đồ ăn gì cho người bạn đã hai lần cứu mình.

***

Hai người không ngừng bước đi vào sâu bên trong, đi gầnba cây số vẫn không thấy miệng ra nào. Chẳng qua, TùngHạ chú ý tới lớp cỏ dại dưới chân bọn họ dần dần thưađi, thay vào đó là các loại thực vật bào tử dần dần gia

tăng, không khí trở nên ẩm ướt khiến việc hô hấp vôcùng khó chịu. Đường đi dưới chân cũng càng ngày khóđi, đất mọc đầy rêu ẩm ướt và đủ loại nấm vô cùng trắngmịn, mỗi bước đi đều giống như đang đạp lên một thứchất nhầy nào đó.

Tùng Hạ sơ ý một chút, trượt té lộn nhào một cái, đặtmông dưới đất, khi tay cậu tiếp xúc với thảm thực vậtẩm ướt nhớp nhúa trên mặt đất, cậu cảm thấy ghê tởm nóikhông thành lời.

Thành Thiên Bích lôi cậu dậy: “Cẩn thận dưới chân.”

Tùng Hạ ra sức lau tay vào quần, căm ghét nói: “Kinhquá, dinh dính này.”

Thành Thiên Bích soi đèn pin ra chung quanh, những nơilọt vào tầm mắt đều được phủ kín bởi đủ màu sắc, cácloại nấm lớn nhỏ mọc lên chi chít khiến người nhìn vàovô cùng khó chịu.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, theo bản năng nắm lấytay Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhíu mày: “Buông ra.”

Tùng Hạ gần như muốn khóc: “Đại binh ca, cậu cho tôibám một chút, nơi này mẹ nó chứ kinh lắm, tôi sắp khôngđi nổi nữa rồi.”

Thành Thiên Bích liếc cậu một cái.

Tùng Hạ nắm thật chặt tay Thành Thiên Bích, lòng bàntay hắn dày và ấm áp mang theo những vết chai cứng rắnkhiến cậu cảm thấy hai chân đã tìm về chút động lực.Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu để cậu một mình trong

cái chỗ quái quỷ này, cậu tuyệt đối sẽ nổi điên sau nămphút đồng hồ. Thành Thiên Bích chính là cọng rơm cứumạng khiến cậu hận không thể lấy băng dính dính mìnhlên người Thành Thiên Bích luôn cho rồi.

***

Nếu không phải không đúng chỗ, Thành Thiên Bích rấtmuốn đánh ngất Tùng Hạ.

Hắn cảm thấy phiền chán và không biết làm sao với sựyếu đuối của Tùng Hạ, nhưng chỉ cần hắn chưa chết, chỉcần hắn vẫn mặc quân trang, hắn không thể dễ dàng từ bỏnhiệm vụ của mình, huống hồ, hắn từng nhận ơn của giáosư Tùng, hắn nhất định phải đưa được Tùng Hạ về BắcKinh.

Thành Thiên Bích đành phải để Tùng Hạ nắm lấy tay mình,chuyện này cũng có thể đề phòng chuyện hai người trượtchân.

Hai bàn tay đang nắm lấy nhau rất nhanh thì chảy ra mồhôi, sự hồi hộp trong lòng khiến Tùng Hạ càng nắm càngchặt, rất sợ mất đi trụ cột duy nhất trong lòng cậu.

Con đường dưới chân càng ngày càng trở nên trơn trượt,hai người gần như là đi được ba bước thì phải cố gắngổn định cơ thể, dù thế nhưng cũng đã bị ngã nhiều lần.Ngã xuống lớp thực vật trắng mịn này thì không đau,nhưng cảm thấy rất buồn nôn.

Kỳ thật phần lớn những cây nấm này đều rất đẹp, rất khótưởng tượng ra tại chỗ không thấy ánh mặt trời lại nhìnthấy thảm thực vật rực rỡ nhiều màu thế này, nhưngthường thì thực vật càng đẹp thì càng độc, Tùng Hạ khắc

chế lòng hiếu kỳ của mình, cố gắng tránh khỏi những câynấm xinh đẹp này.

Cứ như vậy đi hơn một giờ, hai người đều đầm đìa mồhôi, đi trên đám thực vật bào tử này không được một km,lại còn mệt hơn cả đi mười km trên đất bằng.

Dần dần, bọn họ phát hiện phía trước xuất hiện ánh sángmàu xanh lam tối mờ. Đó rất có thể là đường ra, haingười đều lên tinh thần, đi đến nơi phát ra ánh sáng.

Đi hơn nửa giờ, ánh sáng màu xanh ấy càng lúc càng lớn,khi họ đi rẽ sang một đường ống nước thải khác, trướcmắt sáng tỏ thông suốt, cảnh tượng lọt vào tầm mắtkhiến họ khiếp sợ.

Đó là một hang động hết sức rộng lớn, đường kính ítnhất một trăm mét, trên tường đá có đầy các loại nấmmàu sắc hình dạng khác nhau, có rực rỡ, có giản dị, cócây nấm còn phát quang. Mà khiến người ta chú ý nhấtchính là cây nấm khổng lồ mọc giữa trung tâm hang độngtỏa ra ánh sáng màu lam nhạt u tối trong suốt.

Cây nấm đó cao tầm tòa nhà ba tầng, đường kính sáumươi, bảy mươi mét. Nó chỉ có một bộ rễ thô to nhưchiếc xe hơi. Thân nấm có hình dạng cái bát, phình ratrên bộ rễ như một cái ô bị gió thổi. Thân nấm khổnglồ, toàn thân trong suốt, dưới lớp biểu bì là đầy nhữngđường kinh mạch nhỏ màu xanh nhạt mắt thường có thểtrông thấy được, giống như mao dẫn mạch máu vậy, chichít li ti, đan xen khắp nơi. Hơn nữa, những “mạch máu”này không chỉ sống trên thân nó mà còn từ thân thể củanó lan ra mặt đất, giống như một mạch nước ngầm. Nhưthể kéo dài theo toàn bộ hang động này, tất cả sinh vậttrong đây đều nằm trong cái “lưới” của nó vậy.

Mặt khác, giữa giải đất trung tâm ô nấm có một vật sángmàu xanh thẫm, không thấy nó là cái gì, nhưng có vẻ nhưtất cả “mạch máu” này đều từ chỗ đó mở rộng ra ngoài.

Cây nấm khổng lồ kia ở trong hang động đang nhẹ nhàngđung đưa, nhẹ nhàng lắc lư, biên độ lay động rất nhỏ,giống như tiếng hư hư nhẹ nhàng theo khúc hát ru. Thânnấm trong suốt, những mao mạch phát ra ánh sáng màuxanh nhạt và hình thể khổng lồ không gì sánh kịp khiếnnhìn qua thì nó có một vẻ đẹp thần bí ma quỷ, nhưng bấtluận có đẹp thế nào, cảnh tượng này chỉ khiến hai conngười ở đây sởn cả gai ốc.

***

Đây là nấm gì, sao nó lại to như vậy! Tùng Hạ gào lêntrong lòng. Cậu thấy hối hận vì lúc trước không họcthêm chút kiến thức về thực vật bào tử, nếu thế có lẽbây giờ có thể có chút công dụng.

Thành Thiên Bích lui về sau một chút, thấp giọng nói:“Chúng ta quay lại ngã rẽ vừa rồi, đi vòng qua nó.”

Tùng Hạ lần đầu tiên nghe thấy sự vội vàng trong giọngnói của Thành Thiên Bích.

Hôm nay, họ đã hai lần chạm phải những chuyện đe dọađến tính mạng, mặc dù vô cùng đáng sợ, nhưng rốt cuộcthì đó đều là những sinh vật họ nhận ra và biết rõ,chẳng qua là cơ thể chúng đã trở nên lớn hơn một chút,nhưng tập tính và nhược điểm vẫn không thay đổi, cònsinh vật trước mắt này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượngcủa họ.

Tùng Hạ không thể ngờ rằng, từ sau khi xảy ra trận độngđất đến bây giờ mới ngắn ngủi trên dưới ba mươi tiếngđồng hồ mà thành phố nơi cậu tự cho là đã quen thuộclại lặng lẽ thai nghén ra những thứ đáng sợ này, toànnhững sinh vật siêu việt lạ thường.

Hai người rón rén từng bước một lui về phía sau, dùphải luẩn quẩn thêm bao nhiêu đường, họ cũng sẽ khôngtới gần cây nấm khổng lồ đó.

Vừa bước được hai bước, họ đột nhiên cảm thấy lòng bànchân rung động, ngay sau đó, mặt đất dưới chân bỗngvùng dậy, hai người cúi đầu nhìn, hóa ra họ vừa giẫmphải một cây nấm màu đỏ nâu. Cây nấm lớn như vậy mà họvẫn cho là mặt đất!

Cây nấm hất họ ngã xuống đất, trong khoảnh khắc sắpchạm đất, một cây nấm khác cũng “vùng” lên, ném họ tớicây nấm tiếp theo.

Cả hai dính đầy chất nhầy trắng mịn, căn bản không thểđứng lên, cũng chẳng thể chạy trốn, chỉ có thể bị đámnấm đáng sợ kia tiếp sức đẩy về phía cây nấm khổng lồkia. Họ ngã trái ngã phải, Thành Thiên Bích nắm thậtchặt khẩu súng, nã đạn vào cây nấm to, nhưng viên đạnlại như một hạt bụi, sau khi xuyên vào thân nấm thìlặng yên biến mất.

Thành Thiên Bích xoay người lại, tránh khỏi sự tấn côngcủa một cây nấm. Bàn tay mang theo kình phong cáchkhông bổ ra, một luồng sáng trắng được tạo ra trongkhông khí theo động tác của hắn, vang lên một tiếng“bộp”, cây nấm bị đánh cho nghiêng ngả, co thân lại nhưbiết đau, Thành Thiên Bích cũng rơi xuống đất theo.

Nhưng không đợi hắn đứng vững, cây nấm dưới chân hắnbật mạnh lên, gia nhập vào hàng ngũ đưa đẩy hắn.

Cứ như vậy, chỉ hơn mười giây, hai người giống như haigói hàng bị đám nấm kia vận chuyển vào trung tâm hangđộng, cuối cùng thân thể của họ bị hất lên không trung,sau đó cây nấm khổng lồ kia há “miệng”, nuốt cả haivào.

***

Hai người tiến vào trung tâm của ô nấm, ngã vào mộtvũng nhầy sâu đến mắt cá chân.

Mùi của chất nhầy kia không khó ngửi cho lắm, có mùingai ngái của thực vật, thế nhưng cảm nhận thì vô cùngghê tởm, lau sạch đống dinh dính trong tay, hai ngườivật lộn nửa ngày mới đứng lên được, cảnh giác quan sátbên trong cơ thể cây nấm.

Nhìn từ bên trong, thân nấm đẹp không gì sánh được,trong cơ thể dày và trong suốt khảm đầy những mạch nhỏnhư dây thần kinh màu xanh tối. Thịt nấm bên trong nhẹnhàng co bóp, những mạch máu xanh lam kia lúc sáng lúctối, giống như ánh sao trên bầu trời khiến người nhìnvào cho rằng mình đang bước vào thế giới thần bí huyềnảo, tất cả đều mơ hồ như vậy.

Tùng Hạ cúi đầu nhìn lại, tại nơi sâu nhất của chấynhầy, ánh sáng màu xanh thẫm mà họ nhìn thấy khi còn ởbên ngoài đang bị thịt nấm và vô số dây thần kinh li tichằng chịt màu xanh lam bao vây chính giữa. Ánh sángmàu xanh thẫm dịu dàng sung mãn là vậy nhưng kể cả vớicự ly gần, họ vẫn không thể thấy rõ rốt cuộc đó là cáigì.

Nếu như mao mạch màu xanh nhạt là dây thần kinh củanấm, như vậy cái thứ màu xanh thẫm này là buồng tim củanó ư?

Một câu nói của Thành Thiên Bích kéo lại suy nghĩ củacậu: “Đừng nhìn nữa, chúng ta sắp bị ăn rồi.”

Tùng Hạ ngẩn người, bỗng nhiên phát hiện chất nhầy dướilòng bàn chân bắt đầu trào lên những bọt khí li tigiống như nước sắp sôi. Mật độ bọt khí càng ngày càngdày đặc, chất nhầy cũng đang từ từ nhiều hơn. Tùng Hạnghe thấy tiếng “ùng ục”, đế giày của cậu đang bị ănmòn!

Tùng Hạ vội vàng nhảy sang một bên, tránh khỏi bãinhầy, nhưng cậu cũng chỉ có thể tránh được nhất thời.Đợi dịch nhầy dâng lên đến độ cao nhất định, họ sẽ bịhòa tan trong đống nhầy buồn nôn này, trở thành chấtdinh dưỡng của cây nấm khổng lồ.

Ngón tay Thành Thiên Bích vuốt lên vách tường thịt trơntuột của cây nấm, sau đó rút mã tấu ra, đâm mạnh vàonó. Thân nấm co lại một chút, nơi bị đâm chảy ra chấtlỏng trong suốt, nhưng nó rất nhanh mở rộng ra.

Có phản ứng!

Thành Thiên Bích nắm chặt mã tấu, liên tiếp đâm vàothân nấm, chất lỏng trong suốt phun ra, còn chưa rơixuống đất đã đột nhiên ngưng tụ thành những sợi giữakhông trung, quấn lấy tay chân Thành Thiên Bích, treohắn lên giữa không trung.

Tùng Hạ vội vàng chạy tới, ra sức kéo những sợi thừnghình thành từ chất lỏng trong suốt kia ra. Thứ này vô

cùng đàn hồi, mềm dẻo không gì sánh được, kéo kiểu gìcũng không đứt, kể cả dùng mã tấu cũng không cắt được.

Tùng Hạ cuống đến độ sắp khóc: “Binh ca, cậu cố lên,cậu nhất định phải cố gắng… tôi… tôi sẽ nghĩ cách cứucậu ra.” Lúc nói lời này, chính cậu cũng thiếu tự tin.

Thành Thiên Bích vùng vẫy nửa ngày, vật lộn khiến ngườiđầy mồ hôi, nhưng vẫn không thoát khỏi sợi thừng trongsuốt trói buộc mình. Hắn bình tĩnh nói: “Đám dây nàyvừa vặn làm thang cho anh, anh thử trèo ra ngoài xem cóđược không, nếu chạy được thì cứ chạy đi.”

Tùng Hạ mặt buồn rười rượi: “Tôi sẽ không đi một mình,rời khỏi cậu tôi cũng chết, không bằng chúng ta cùngchết.”

Thành Thiên Bích nhìn chung quanh, thật sự hắn khôngnghĩ ra họ có cách gì để rời khỏi được đây. Khắp nơiquanh đây đều là đồ tử đồ tôn của cây nấm này, chỉ sợdù trèo ra được ngoài nhưng cũng chẳng thể trốn thoát.

Tùng Hạ đi vòng quanh đống nhầy một vòng, ánh mắt lạibị ánh sáng màu xanh thẫm kia hấp dẫn.

Trái tim…

Tùng Hạ nhìn chằm chằm nó, đôi mắt tỏa sáng dị thường.

Sự sôi trào của dung dịch gần như sắp lên tới đỉnh, bềngang mặt nước cũng đã dâng lên ba, bốn centimet. Khôngbao lâu nữa, bọn họ sẽ bị nhấn chìm, nếu vậy, khôngbằng thử một phen!

Thế nhưng, nghĩ tới đế giày vừa bị dung dịch ăn mòn…Nếu như cậu nỗ lực tiếp cận “trái tim”, chỉ sợ cậu sẽbị hóa thành một vũng máu mất.

Nhưng, Binh ca có thể sống.

Nếu cậu không làm, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết, nhưngnếu như cậu cố gắng, Binh ca rất lợi hại, có lẽ sẽthoát được.

Tùng Hạ run rẩy nắm mã tấu, đứng bên cạnh bãi nhầy, môicũng run lên, cậu dứt khoát bước vào trong đó, làmchuyện to gan nhất đời này của cậu.

Thành Thiên Bích xem thấu ý đồ của cậu, trong mắt lóelên vẻ kinh ngạc.

Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nụ cười cứng đờ:“Binh ca, tôi vẫn tò mò một chuyện, rốt cuộc cậu baonhiêu tuổi rồi? Đã nhập ngũ mấy năm? Cậu nói cho tôibiết đi.”

Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát: “Hai mươi mốt, bốnnăm.”

Tùng Hạ cười he he: “Quả nhiên không khác tôi đoán làmấy, cậu nhỏ hơn tôi năm tuổi, cậu thật lợi hại. À thì…nếu không phải đưa tôi đi cùng, nói không chừng cậu đãrời khỏi Côn Minh từ lâu rồi. Ngại quá, luôn làm liênlụy tới cậu.”

Thành Thiên Bích lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt lóe lêntâm trạng phức tạp.

Tùng Hạ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, một cước đạpvào, hơn nữa nhân lucs trước khi dây thần kinh đau đớntạo ra phản ứng, cậu bước nhanh vào trung tâm bãi nhầy.

Đi chưa được hai bước, cơn đau như bị bỏng truyền vàođầu óc cậu, Tùng Hạ thét to một tiếng, cậu có cảm giácda thịt trên bắp chân mình đều bị đốt trụi!

Thành Thiên Bích nhíu mày, nắm tay siết chặt.

Tùng Hạ chưa bao giờ được nếm trải cảm giác đau đớn nhưvậy, giống như có thứ gì đó đang cố lột da cậu ra táchrời cơ thể, mỗi sợi thần kinh của cậu đều đang gào lên:Đau! Đau! Đau!

Tùng Hạ hét lớn một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hai taynắm mã tấu đâm mạnh vào ánh sáng màu xanh thẫm kia.

Ô nấm co bóp kịch liệt, toàn bộ thân nấm đều điên cuồngrung lắc như đang động đất, chất nhầy không ngừng sủibọt, quanh người Tùng Hạ đầy máu loãng. Những bộ phậnchìm trong chất nhầy của cậu đã bị ăn mòn thấy cả xươnglộ ra!

Thành Thiên Bích nhắm chặt hai mắt.

Tùng Hạ hai mắt đỏ ngầu, không ngừng ấn mã tấu xuốngnhư điên như dại, cho đến khi mũi đao đụng phải một vậtcứng.

Tức thì, cây nấm dừng co bóp, chất nhầy cũng ngừng sôitrào, một khắc kia, giống như thời gian đang dừng lại.

Đột nhiên, màu xanh thẫm của “trái tim” trở nên rực rỡchói lọi, chiếu cho cả hang động sáng như ban ngày. Mặtđất kịch liệt chấn động, Tùng Hạ không thể cầm chắc

được mã tấu nữa, thân thể cậu đã không còn chút sức lựcnào. Trước mắt cậu là một vùng sáng trắng gai mắt, sauđó cậu mất đi ý thức.

__________________________

Chương 11

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

 

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Sống rồi.”

.

.

.

“Đến rồi, rốt cuộc thì ngày này đã đến rồi…”

“Tỉnh lại rồi, rốt cuộc nó đã tỉnh lại rồi…”

Một âm thanh già nua, xa xăm vang lên trong tăm tối hưkhông, giống như xa cuối chân trời, lại như đang ở bêntai.

Ai? Là ai đang nói chuyện?

Từ trong hư không truyền đến một tiếng thở dài, giốngnhư đã vượt qua hàng triệu năm thời gian, mang theo nỗinuối tiếc và thương xót sâu nặng, vang vọng. Một tiếngthở dài khiến người nghe không khỏi muốn rơi lệ.

Tùng Hạ không cảm giác được thân thể của mình, cũngkhông biết mình đang ở đâu, chỉ có tiếng thở dài thăngtrầm của người kia là vô cùng rõ ràng.

Cậu chết rồi sao? Đây là thế giới sau khi chết sao?Giọng nói này là của ai? Diêm vương Địa phủ? “Ngày này”là chỉ cái gì? Ai đã tỉnh lại?

Trong đầu Tùng Hạ có một loạt những câu hỏi, nhưng cậulại không thể làm được gì. Giống như cậu chỉ là một côhồn, không có thực thể, không có âm thanh, cậu tồn tạitrong hư ảo tăm tối, nhưng không rõ là bằng cách nào.

Giọng nói già nua kia vang lên lần nữa: “Dùng máu lậpkhế ước, bắt đầu từ giờ này phút này, con là hậu nhânduy nhất của ta, thấy con cần cù thật thà, hi vọng conthành tâm cẩn thận nghiền ngẫm những gì ta chuyển giao,mau chóng cứu lấy bộ tộc của ta. Nhớ lấy, nhớ lấy, sứmệnh của con là khiến nó ngủ say, khiến nó ngủ say…”

Cái gì? Hậu nhân? Khiến ai ngủ say?

Không kịp nghĩ nhiều, trong hư ảo u tối đột nhiên cóánh sáng, “trước mắt” Tùng Hạ đột nhiên xuất hiện mộtánh sáng màu xanh thẫm, đó không phải là “trái tim” củacây nấm khổng lồ hay sao? Chỉ thấy ánh sáng kia cànglúc càng lớn, cho đến tận khi đầy rẫy toàn bộ khônggian đen kịt, thứ gì đó bị ánh sáng bao trùm cũng càngngày càng rõ ràng. Đó là một miếng ngọc hình quả trứnglớn như thân thể người trưởng thành, tính chất ôn

nhuận, phong cách cổ xưa, trên miếng ngọc khảm đầy ngônngữ bằng tiếng Phạn nhỏ li ti. Những dòng chữ Phạn đóphát tán ánh vàng, dần dần biến hóa huyền ảo vào tronghư không, các dòng chữ càng ngày càng lớn, càng ngàycàng rõ ràng, từng dòng từng dòng không ngừng chuyểnđộng “trước mắt” Tùng Hạ, nhảy lên, trong hư không vanglên tiếng ngân nga kỳ ảo, âm thanh vô cùng thần thánh.

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn những con chữ to như cái đấu tỏara ánh sáng vàng rực rỡ, cậu vốn không biết những văntự thần bí cổ xưa này, nhưng nay cậu lại có thể hiểuđược tất cả!

Ánh sáng xanh lá của ngọc cổ và ánh sáng vàng rực củachữ Phạn hô ứng với nhau, thần thánh vĩ đại, đột nhiên,ánh sáng chớp nhòa, Tùng Hạ bất giác nhắm hai mắt lại.

***

Khi mở mắt ra lần thứ hai, ánh vào tầm mắt đầu tiên làgương mặt của Thành Thiên Bích.

“Anh đã tỉnh.” Thành Thiên Bích vạch mí mắt ra nhìn kỹnhãn cầu của cậu.

Tùng Hạ khó chịu đẩy tay hắn một cái: “Tôi… này…” Cậuquay đầu nhìn chung quanh, phát hiện họ còn đang ởtrong cây nấm khổng lồ kia, nhưng cây nấm đã tàn lụi,lớp thịt nấm căng tràn trong suốt trở nên nhàu nhĩ rồikhô héo, những mao mạch màu xanh nhạt cũng không thấynữa, cả cái ô nấm vĩ đại đã nhão ra gục xuống nền đất,thậm chí tất cả nấm con xung quanh cũng đã héo rũ trongnháy mắt, giống như tất cả hiểm cảnh mà họ vừa trải quađều là ảo giác vậy.

Tùng Hạ bật dậy từ dưới đất, sau đó, cậu có cảm giáctrong tay có vật gì đó. Cậu cúi đầu nhìn, trong tay nắmmột miếng ngọc hình quả trứng lớn bằng lòng bàn tay,màu xanh thẫm, trong suốt, ấm áp, mang phong cách cổxưa. Đây là miếng ngọc kia, miếng ngọc cậu đã nhìn thấykhi ở trong hư không! Chỉ là nó nhỏ đi rất nhiều, hơnnữa cũng không nhìn thấy trên mặt có văn tự gì nữa, chỉlà một miếng ngọc nhìn qua thì rất bình thường, trênmặt ngọc còn dính máu.

Thành Thiên Bích nhìn thoáng qua lòng bàn tay cậu: “Đâylà trái tim của cây nấm, lúc bất tỉnh anh vẫn nắm lấynó. Miếng ngọc này nhất định có năng lực phục hồi nàođó, anh tự xem lại mình đi.”

Tùng Hạ nhìn thân thể mình, cậu vẫn nhớ rành rành trướckhi hôn mê, cẳng chân, đầu gối và cổ tay… những bộ phậnbên dưới thân thể đều ngâm trong bãi nhầy kia, đã bị ănmòn lộ cả xương trắng. Cơn đau đớn kịch liệt đó tuyệtđối không phải ảo giác. Nhưng bây giờ, trên người cậukhông hề có vết thương nào, da thịt vẹn nguyên khôngtổn hao gì, chỉ có đôi giày đã bị thiêu trụi và quần áorách rưới có thể chứng minh mọi chuyện vừa xảy ra.

Tùng Hạ khiếp sợ nhìn miếng ngọc trong tay, tất cả đềukhông phải ảo giác, miếng ngọc cổ này là một vật mangpháp lực mà người xưa để lại, hơn nữa, bên trong nó córất nhiều tin tức quan trọng.

Mặc kệ miếng ngọc này rốt cuộc là cái gì, chỉ là nănglực chữa trị cho thân thể này đã chứng minh nó là mộtbảo bối siêu cấp, bằng không cậu đã sớm thành một bộxương khô rồi.

Tùng Hạ ngẩng đầu, nhào tới trước mặt Thành Thiên Bích,nắm lấy bờ vai hắn la lên: “Cậu không sao chứ? Sau đóđã xảy ra chuyện gì? Cậu có bị thương không?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Lúc đó chỉ thấy miếng ngọcnày bắt đầu chuyển động, ánh sáng mà nó tạo ra rất chóimắt, cả tôi cũng hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thìthấy anh nắm lấy miếng ngọc này, tất cả nấm quanh đâyđều đã chết.”

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Sống rồi.”

Thành Thiên Bích dùng đèn pin soi chiếu bốn phía, nhìntừng cây nấm đã bẹp lép kia, nghĩ rằng bây giờ họ còncó thể thở như thế này, trong lòng cũng có chút xúcđộng.

***

Cho đến tận lúc này Tùng Hạ vẫn thấy trong lòng sợ hãi,nhưng sự hiếu kì đối với miếng ngọc cổ này đã chiếnthắng nỗi sợ hãi của cậu, cậu nhiều lần liếc nhìn miếngngọc trong tay, muốn biết rốt cuộc nó có huyền cơ gì.

Thành Thiên Bích nhìn dáng vẻ có chút cuồng nhiệt củacậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Trong lúc hôn mê, ý thức của tôi đi vào một nơi tốiđen, sau đó, xảy ra vài chuyện rất quỷ dị.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, lại nhìn miếng ngọckia: “Mang cả miếng ngọc theo, chúng ta vừa đi vừa nóichuyện.”

Tùng Hạ bò dậy từ dưới đất, hai người nhảy xuống câynấm, đi vào con đường phía sau nó.

Tất cả thực vật bào tử trên mặt đất đều đã chết, rốtcuộc họ đã không cần vất vả bước đi trên cái đống dinhdính trơn trượt ấy rồi. Nhưng giày của Tùng Hạ đã bị ănmòn bằng sạch, bước đi chân trần vô cùng khó chịu, giẫmlên cỏ dại và đá cục khiến đi được một lát mà cậu đãnhăn nhó, gần như là nhảy về phía trước.

Thành Thiên Bích quay đầu lại nhìn cậu một cái, cởigiày mình ra: “Đi vào đi.”

Tùng Hạ nóng cả mặt, liên tục xua tay: “Không cần khôngcần, tôi đi một lát là ổn.”

“Anh đang làm ảnh hưởng đến tốc độ của chúng ta.” ThànhThiên Bích ra lệnh: “Đi vào.”

Tùng Hạ ngượng ngùng nhìn hắn, cậu thật sự không muốntiếp tục làm gánh nặng cho hắn, nhưng dưới ánh mắt uyhiếp của Thành Thiên Bích, cậu vẫn phải khom lưng đigiày vào.

Giày của Thành Thiên Bích là giày quân đội tiêu chuẩn,phía trước còn được gắn thêm một miếng sắt, không chỉnặng, đi vào còn thấy không được thoải mái, hơn nữachân Thành Thiên Bích to hơn chân cậu, Tùng Hạ có vócngười hơi gầy đi một đôi giày khủng bố như thế, nhìnqua có chút buồn cười.

Tùng Hạ lúng túng nhìn Thành Thiên Bích, thử đi mấybước, quả thật thoải mái hơn đi chân đất rất nhiều, hơnnữa cũng không cần mỗi lần đặt chân xuống đều lo khôngbiết lòng bàn chân có giẫm phải cái gì không thể giẫmvào hay không.

Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Cám ơn cậu.” Bị một người đànông nhỏ hơn mình năm tuổi chăm lo đủ điều khiến cậu vôcùng áy náy. Cậu cũng hy vọng mình có thể làm gì đó choThành Thiên Bích chứ không phải làm một gánh nặng.

Thành Thiên Bích đi trước dẫn đường, bước đi không hềlưỡng lự. Hai người càng đi càng cảm thấy mặt đất khôráo, đường cũng biến thành dễ đi hơn rất nhiều.

Lúc này bọn họ đều đã bụng đói kêu vang, nếu trong vòngmấy tiếng nữa mà không thể ra khỏi đường ống nước thảinày, bọn họ nhất định phải giải quyết vẫn đề ăn uốngngay tại chỗ.

Tùng Hạ hỏi: “Tôi hôn mê trong bao lâu?”

“Một tiếng hoặc lâu hơn.”

“Còn cậu?”

“Xấp xỉ như anh.”

“Cậu có đói bụng không, tôi cũng đói bụng.”

Thành Thiên Bích không muốn nói cho cậu biết, mình đãđói bụng đến hoa cả mắt, nhất là khi hắn đấm ra mộtchưởng gió lúc bị đám nấm kia vận chuyển, trong nháymắt hắn có cảm giác thân thể thoáng cái đã bị vét sạch,đói đến nỗi khiến dạ dày co lại đau đớn. Trong quânngũ, hắn đã được huấn luyện khả năng nhịn đói, đã từngliên tục một tuần chỉ dựa vào nước uống cơ bản nhất vàchút thức ăn cực kỳ ít ỏi để duy trì năng lượng chothân thể, đồng thời còn phải tiến hành vận động thể lựccực kỳ hà khắc. Khi đó hắn cũng có thể chịu đựng, cảmgiác đói đến toàn thân run rẩy này ít nhất phải đếnngày thứ năm trong cuộc huấn luyện nhịn đói mới xuất

hiện, nhưng bây giờ cách lần ăn cơm cuối cùng mới hơnmười tiếng đồng hồ.

Xem ra năng lực tiến hóa này của hắn sẽ phải trả giálớn cho thể lực, chí ít tạm thời là như vậy.

Để cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, hắn dời trọngtâm câu chuyện: “Nói cho tôi chút chuyện về ngọc cổ,anh đã gặp phải chuyện gì?”

“A.” Tùng Hạ hệ thống lại ngôn ngữ một chút, kể: “Saukhi tôi hôn mê, ý thức tiến vào một cõi hư ảo tối đennhư mực, sau đó tôi nghe thấy một giọng nói rất giànua…”

Cậu thuật lại những gì đã nghe thấy trong chốn hư khôngđó cho Thành Thiên Bích nghe.

***

Sau khi nghe xong, Thành Thiên Bích trầm mặc thật lâu.

Tùng Hạ trầm tư nói: “Không biết vì sao, so với chuyệnông già kia là ai và bí mật của miếng ngọc này, tôi lạimuốn biết ‘nó’ mà ông ta nhắc đến là ai, là cái gì? Nếuphân tích từ quan hệ logic, theo ý của ông ta thì chỉkhi để ‘nó’ ngủ say, ‘bộ tộc của ta’ mới có thể đượccứu, ‘bộ tộc của ta’ là chỉ bộ tộc nào, con người ư?”

Thành Thiên Bích trầm ngâm đáp: “Kết hợp những chuyệnđang xảy ra và thời cơ miếng ngọc này xuất hiện, nhấtđịnh có liên quan với cuộc đại tiến hóa này.”

Tùng Hạ cười ngây ngô nói: “Cậu nói thử xem, miếng ngọcnày sẽ không bảo tôi đi cứu toàn bộ nhân loại chứ.” Nói

xong lại liếc nhìn miếng ngọc trong tay, vẫn không nhìnra manh mối gì.

Mặc dù đã gặp phải chuyện không thể nào tưởng tượng ranổi như vậy, nhưng những chuyện đã trải qua trong haingày nay đã khiến cậu gặp chuyện gì cũng không cảm thấykỳ quái nữa. Trong thế giới quái quỷ này, chuyện gìcũng có thể xuất hiện, mà người không có bản lĩnh gìlớn như cậu, làm sao có thể được giao cho trọng tráchgì cơ chứ. Cậu chỉ hy vọng có thể khiến mình và ThànhThiên Bích sống nhiều thêm được một ngày, sống lâu thêmmột ngày thì là một ngày.

Mặc kệ thế nào, miếng ngọc này có khả năng chữa trịthân thể, pháp bảo này, cậu nhất định phải nghiên cứura cách thức sử dụng, bảo quản.

Thành Thiên Bích trầm mặc một lát: “Nếu như có thểthoát khỏi đây, nhất định phải nghiên cứu cho thấumiếng ngọc này.”

Chương 12

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếng ngọc cổ này giốngnhư một quyển sách, bên trong có rất nhiều điều huyền diệu khó lòng giảithích.”

.

.

.

Hai người lại đi hơn một tiếng, đường ống này giống nhưvĩnh viễn không có tận cùng, khắp nơi đều là bóng tốikhiến người ta hít thở không thông.

Thành Thiên Bích đã đói đến dạ dày quặn đau, rốt cuộchắn khó mà chịu đựng thêm nữa, chậm rãi dựa vào tườngngồi xuống.

Tình trạng lúc này của Tùng Hạ tốt hơn hắn nhiều, thấythế vội vàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Thành Thiên Bích chạm vào bụng, cúi đầu.

“Đói lắm sao?”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Để tôi nghỉ một chút.”

“Đói mà ngồi nghỉ thì có ích lợi gì.” Tùng Hạ lo âunhìn bốn phía, ánh sáng của đèn pin rất hữu hạn, nhữngthứ lọt vào tầm mắt cậu tất cả đều là cỏ dại.

Nếu không phải sợ những bụi cỏ này có thể có độc, ThànhThiên Bích đã ăn từ lâu rồi, nhưng lý trí của hắn cũngkhông thể chịu đựng thêm được bao lâu, cảm giác đóikhát, ai chưa nếm qua thì vĩnh viễn không thể hiểu nổi.

Tùng Hạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thành Thiên Bích,trong lòng thấy khó chịu. Cậu đi loanh quanh một vòng,nhổ lên một cây cỏ nhìn qua thì có vẻ không có độc,không chút nghĩ ngợi nhét vào miệng.

Cậu cũng không lo mấy thứ này có độc, nếu ngọc cổ cóthể cứu cậu một lần thì còn có thể cứu cậu lần thứ hai,thứ ba.

Vị đắng chát của cỏ dại đầy trong khoang miệng, Tùng Hạnôn khan vài cái, suýt nữa thì nhổ ra, đời này cậu chưabao giờ phải ăn thứ gì đắng đến như vậy. Trong nháy mắtđó, cậu cảm giác đầu lưỡi đã tê rần.

Thành Thiên Bích nhíu mày nhìn cậu: “Anh đừng có cái gìcũng bỏ vào miệng.”

Tùng Hạ nhổ lên một nhúm cỏ dại ngồi vào bên cạnh hắn,nhét mấy cọng vào miệng nhai, gương mặt trắng ngần nhănnhó: “Tôi… ăn thử cho cậu. Nếu không có độc thì cậu cứăn đi, khó ăn cũng phải ăn.”

Thành Thiên Bích dùng một tay bóp lấy gáy cậu, tay kiabóp hàm cậu, Tùng Hạ ọe một tiếng nôn hết ra mấy thứtrong miệng.

“Phi, phi!” Tùng Hạ ra sức nhổ hết cỏ trong miệng ra,chà chà miệng, vẻ mặt như được cải tử hoàn sinh, nhưngkhi nhìn thấy mấy cọng cỏ bị cậu nhai được một nửa trênmặt đất, lại bất đắc dĩ nói: “Cậu làm gì thế, vất vảlắm tôi mới ăn được.”

“Mấy thứ này tôi ăn bao nhiêu cũng không no.”

“Nhưng bây giờ không có cái gì khác để ăn.”

Thành Thiên Bích lấy từ ba lô của hắn ra một thứ gì đó,Tùng Hạ xán vào gần nhìn, là một que hương to như ngóntay cái.

“Hương gì đây?”

“Hương hun sâu bọ.”

“Khiến chúng bị choáng à?”

“Không, xua đuổi.”

“Cậu muốn ăn sâu?”

Thành Thiên Bích cầm bật lửa đứng dậy: “Nó tốt hơn cỏ.”

Quả thật trong bụi cỏ có rất nhiều tiếng kêu của sâubọ, nghe rờn rợn, có vài con sâu to hơn ngón chân cáicủa cậu. Lúc đầu Tùng Hạ cũng bởi vì có con gì đó bòlên người mà phát điên, thế nhưng ở trong đường ống nàybảy, tám tiếng; cậu sớm đã thành chết lặng.

Thành Thiên Bích đưa cả que hương và bật lửa cho TùngHạ: “Anh đứng đốt ở đây, tôi đứng chặn ở bên cạnh.”

Tùng Hạ nghe lời ngồi xổm xuống một bên, đốt hương hunkhói vào trong bụi cỏ. Không đến nửa phút, từ trong bụicỏ đen như mực đột nhiên lộ ra hơn mười con côn trùngthân mềm màu đen lớn chừng ngón cái. Tùng Hạ không ngờlại có nhiều sâu như vậy, liền thấy buồn nôn, không đợicậu suy nghĩ nhiều, càng ngày càng nhiều sâu lồm ngồmbò ra, tốc độ cũng không nhanh, nhìn qua thấy hơi chậmchạp. Thành Thiên Bích vung ba lô đập xuống đất, thế màđập chết được một đống.

Hun khói xong bên này, hai người lại đi đến chỗ khác,cứ như vậy hun hơn mười phút, trên mặt đất la liệt xácsâu, có khoảng bốn, năm mươi con.

***

Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn đống sâu bẹp lépnày, khó khăn nói: “Ăn thật à.”

Thành Thiên Bích không nói lời thừa thãi, đã bắt đầu đithu gom đống xác sâu này đến trước mặt. Không bao lâu,trên mặt đất đã có một đống như một ngọn núi nhỏ, tấtcả cái đống đen sì này đều là sâu thân mềm, một số vẫncòn giật giật cái chân.

Thành Thiên Bích gom chút cỏ dại khô ráo, thả đống sâuvào giữa, nướng lên.

Tùng Hạ lặng lẽ nghiêng đầu đi, là một người vô cùngtha thiết với mĩ thực, ngẫm đến cảnh ngộ bây giờ củamình, cậu thật là muốn khóc.

Một lát sau, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng,Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Chúng nó có thể cóđộc hay không.”

Thành Thiên Bích nói: “Không quan trọng.”

Mắt thấy không phải chết vì đói thì cũng chết vì độc,quả thật như Thành Thiên Bích đã nói, có độc hay khôngcũng không quan trọng.

Sau khi nướng chín, Thành Thiên Bích đặt mông ngồixuống đất, dùng mã tấu chọc vào một con sâu ném vàomiệng mình, chẳng lo sợ gì mà nhai nuốt.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, ngồi xổm một bên nhìnThành Thiên Bích ăn với khí thế ngất trời, trong lòngvẫn có chút chống đối với thịt sâu này.

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu: “Lại đây ăn.”

“Tôi… tôi không đói như cậu, cậu cứ ăn no trước đi rồihãy nói.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh sẽ làm chậm tốcđộ, mau ăn đi.”

Tùng Hạ run rẩy lại gần, dùng ngón tay nhón một con sâulên, do dự mấy phút, hai mắt nhắm lại cắn răng một cái,nhét vào trong miệng.

Nhảy vào khoang miệng đầu tiên là mùi thịt xa xỉ, TùngHạ không khống chế được cắn một cái, thịt này vừa xốpvừa giòn, mặc dù hơi nhạt, nhưng không ngờ mùi vị cũngkhông tồi. Tùng Hạ nhai vài cái đã nuốt thịt vào trongbụng, khi thức ăn đi qua thực quản tiến vào trong dạdày, cậu cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngaycả ngón chân cũng thấy ấm áp hơn. Đây không chỉ là thứcăn, đây quả thật là sự cứu rỗi! Những con sâu này cóthể so với mỹ vị tột đỉnh!

Tùng Hạ run rẩy vươn tay, lần này nắm lấy vài con, nhétcả vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Chỗ này không đủcho chúng ăn, phải nướng thêm một ít.”

Tùng Hạ vội vàng gật đầu.

Hai người cứ như vậy một bên hun một bên nướng, cuốicùng, họ đã ăn hàng trăm con sâu.

***

Sau khi ăn xong, hai người tê liệt ngồi xuống góctường, nghỉ ngơi.

Tùng Hạ nằm xuống đất nghỉ một chút, rồi leo đến bêncạnh Thành Thiên Bích: “Binh ca, cậu đang ngủ à?”

“Không.” Ở chỗ bốn phía nguy hiểm này, hắn căn bảnkhông thể yên tâm đi vào giấc ngủ.

“Tôi canh gác cho cậu, cậu ngủ một chút đi.”

“Không cần.”

“Cậu ngủ một chút đi, một tiếng thôi, cậu mệt hơn tôi,đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi cậu dậy.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh đừng có ngủđấy.”

“Yên tâm, tôi nhất định không ngủ đâu.” Tùng Hạ còn giơđồng hồ trên cổ tay ra như hứa hẹn.

Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu, ôm khẩu tiểuliên, định gối đầu lên ba lô của hắn ngủ một giấc, TùngHạ vội vàng lấy lòng: “Ngủ trên đùi tôi này, ba lô củacậu toàn vũ khí, gối nhiều khó chịu.”

Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt chân thành trong sáng củaTùng Hạ, vốn định đẩy cậu sang một bên, lại không ratay được.

Tùng Hạ còn rất tự giác dịch ba lô sang một bên, haichân để thẳng, còn vỗ vào đùi hai cái, sau đó cười ônhòa nhìn hắn: “Nào, mau ngủ đi, cậu phải duy trì thểlực thì chúng ta mới có thể sống tiếp.”

Thành Thiên Bích ngẩn ra mới nằm xuống, gối đầu lên đùiTùng Hạ, nhắm hai mắt lại.

Ánh mắt Tùng Hạ di dời từ cái trán trơn bóng của ThànhThiên Bích, lông mi cong cong, sống mũi cao, bờ môimỏng như được đẽo gọt, cậu vô thức lộ ra nụ cười, nhẹgiọng nói: “Binh ca, cậu cứ yên tâm mà ngủ đi.”

***

Thành Thiên Bích rất nhanh đã đi vào giấc ngủ ngắn,Tùng Hạ không dám ngủ, nhưng lại mệt mỏi vô cùng, khôngthể làm gì khác hơn là lấy miếng ngọc cổ kia ra nắmtrong tay xem xét, nỗ lực phân tán sự chú ý.

Rốt cuộc thì miếng ngọc này có chỗ nào kỳ diệu? Ông giàkia nói mình là hậu nhân duy nhất của ông ta, còn muốncậu học cái gì đó… Học cái gì cơ nhỉ? Học chữ Phạn nàyư? Có phải cần phải bước vào cõi hư ảo kia thì mới cóđáp án hay không?

Tùng Hạ nắm miếng ngọc kia, trong lòng âm thầm hồitưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hư không,mỗi một câu nói ông già kia đã nói, còn có những hàngchữ Phạn lóe sáng vàng rực này. Kỳ lạ là những dòng chữPhạn ấy cậu có thể nhận ra toàn bộ, chẳng qua là lúc đóhoảng loạn, dường như rất lộn xộn, cậu không nhìn rabất luận chữ nào hoàn chỉnh, nhưng những chữ linh tinhkim mộc thủy hỏa thổ cậu vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là khôngbiết nó nói cái gì mà thôi.

Nếu như có thể nhìn kỹ nó lần nữa thì tốt rồi, bêntrong nó nhất định có rất nhiều điều huyền bí, cậu rấtmuốn nhìn lại…

Đang nghĩ ngợi, Tùng Hạ kinh dị phát hiện ngọc cổ trongtay bắt đầu phát sáng, ánh sáng từ lờ mờ rồi trở nênsáng ngời, trong ý thức của cậu lại một lần nữa xuất

hiện các dòng chữ Phạn, nhưng lúc này đây cậu hoàn toàntỉnh táo.

Cậu vội vàng cúi đầu nhìn Thành Thiên Bích, Thành ThiênBích vừa vặn cũng mở mắt vào lúc này, bật dậy, cảnhgiác nhìn bốn phía.

Tùng Hạ hồi hộp hỏi: “Sao… làm sao vậy?”

“Tôi cảm thấy một năng lượng… rất khổng lồ.” Hắn cúiđầu nhìn miếng ngọc đang tỏa sáng trong tay Tùng Hạ:“Là nó?”

“Tôi… tôi nhìn thấy một ít văn tự.”

“Ở đâu?”

“Ở trong đầu tôi.” Tùng Hạ chỉ vào đầu mình, nhắm haimắt lại, những hàng chữ Phạn ở trong đầu cậu hợp thànhmột “bức tường” hoàn chỉnh tỏa sáng, trên “bức tường”đó ngoại trừ văn tự, còn có vài hình vẽ cậu nhìn vào màkhông hiểu.

Cách thức tự thuật của những chữ Phạn này là cổ văn vôcùng tối nghĩa, kỳ quái, khi Tùng Hạ bắt đầu đọc, nhữngchữ cổ này tự động diễn đạt bằng ngôn ngữ hiện đạitrong đầu cậu. Tùng Hạ bắt đầu đọc từ đoạn thứ nhất,trong đó yêu cầu cậu luyện năng lượng vô thuộc tính.

Cái gì là năng lượng vô thuộc tính?

Năng lượng gì? Cái gì là vô thuộc tính?

Tùng Hạ mang theo một bụng nghi vấn, tiếp tục đọc, phíadưới viết phương pháp để luyện năng lượng vô thuộctính, đọc qua thì rất giống cách tu luyện khí công [22].

Cái gì mà hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không ngừngtinh lọc “hạt nhân năng lượng” [23], trong đó còn phânchia mức độ tinh khiết của của hạt nhân năng lượng ralàm bảy bậc, chia ra làm cấp thứ nhất – tích lũy, cấpthứ hai – hòa tan, cấp thứ ba – đất, cấp thứ tư – trời,cấp thứ năm – ảo diệu, cấp thứ sáu – nguyên tố, cấp thứbảy – thuần khiết.[22] Tu luyện khí công: Một cách rèn luyện sức khoẻ vàchữa bệnh, tập sao cho khi tu luyện thì chân khí xuấthiện.[23] Hạt nhân năng lượng (拥拥拥): “Hạt nhân” ở đây từ gốclà “hạch”, chỉ cốt lõi, trung tâm, nơi cất chứa nănglượng.

Tùng Hạ đọc mà thấy choáng, hạt nhân năng lượng là cáigì?

Tiếp tục đọc xuống, trong đó viết phương pháp tu luyệnnăng lượng vô thuộc tính, không ngừng tinh thuần, tinhlọc hạt nhân năng lượng, bao gồm ảnh hưởng của môitrường, phương thức hô hấp, hiểu thấu nội dung… vânvân. Nói chung, càng viết càng mơ hồ, Tùng Hạ có cảmgiác người cổ đại tu luyện nội lực chắc hẳn chính lànhư vậy.

Nói không chừng nội lực thật sự tồn tại.

Mà nếu quả thật lấy việc tu hành võ công của các đạihiệp thời cổ đại ra làm ví dụ, muốn nội lực ngưng tụthì phải mất vài thập niên nỗ lực, nhưng cậu không cótận vài thập niên ấy, cậu có thể sống hơn chục nămtrong tận thế này đã là kỳ tích rồi.

“Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì?” Thành Thiên Bích giụcmột tiếng.

Tùng Hạ vội mở mắt: “Thấy rất nhiều thứ kỳ diệu, đợilát nữa tôi nói cho cậu.”

Tùng Hạ tiếp tục đọc, cậu phát hiện cách thức luyệnnăng lượng vô thuộc tính này vô cùng kì quặc, có chỗthậm chí còn đề cập đến chuyện uống máu của loài thúnào đó mới có thể tăng tiến năng lượng vô thuộc tính,nhưng đó là loại thú cậu chưa từng nghe qua. Bởi vì,rất nhiều cách thức luyện năng lượng vô thuộc tínhtrong này cậu đều không có đủ.

Nhưng càng thấy nhiều, cậu càng bị những thứ trên “bứctường” này hấp dẫn. Những thứ được cất giấu trong miếngngọc cổ này đều xoay quanh quy luật Ngũ hành kim mộcthủy hỏa thổ, mà cậu dần dần hiểu ra, năng lượng vôthuộc tính được nhắc đến trong phần đầu là một nguyêntố tự do bên ngoài Ngũ hành, nhưng vẫn điều hòa với cácnguyên tố Ngũ hành.

Bỗng chốc thu nhận quá nhiều tin tức, chẳng bao lâuTùng Hạ đã mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Cậu mở mắt,những chữ Phạn trong đầu theo ý thức của cậu biến mấtkhông thấy bóng dáng tăm hơi.

***

Tùng Hạ thở hổn hển mấy hơi, cậu còn có rất nhiều nghivấn muốn nhanh chóng được giải đáp, nhưng bây giờ cậukhông thể đọc nổi nữa.

Thành Thiên Bích còn đang không nhúc nhích nhìn cậu,chờ cậu nói.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếngngọc cổ này giống như một quyển sách, bên trong có rấtnhiều điều huyền diệu khó lòng giải thích.”

“Ví dụ?”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, đột nhiên nghĩ đến cơthể hắn tiến hóa đã tạo ra lực lượng của gió, lẽ nào…đây chính là năng lượng được nhắc tới trong ngọc cổ?

Tùng Hạ càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin.

Năng lượng này có thể áp dụng được rất nhiều, điệnnăng, thủy năng, năng lượng hạt nhân, có cái nào khôngphải năng lượng? Nhưng năng lượng được nói đến trongngọc cổ này nhất định là loại đặc biệt, hơn nữa chắchẳn có liên quan đến cuộc tiến hóa toàn cầu này.

Nếu phân tích theo ý nghĩ này, năng lượng gió của ThànhThiên Bích thuộc “Mộc” trong Ngũ hành, là năng lượngmộc. Vạn vật trên thế gian đều do các nguyên tố Ngũhành tạo thành, chẳng qua là sau khi tiến hóa, ThànhThiên Bích có khuynh hướng nguyên tố mộc mà thôi.

Mà cậu không tiến hóa, không thể xác định trong cơ thểmình rốt cuộc đã thay đổi thành loại nguyên tố nào.

Tùng Hạ bắt lấy tay Thành Thiên Bích, vội la lên: “Cậucảm nhận một chút.”

“Cảm nhận cái gì?”

“Cậu ngồi xuống, nhắm mắt lại, dồn khí vào đan điền,cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình, ngọc cổ nói,người có năng lượng có thể cảm nhận năng lượng trong cơthể mình ngưng kết thành ‘hạt nhân’, tôi không biết

‘hạt nhân’ này là thật hay là ảo, nhưng nếu năng lượngtheo như lời ngọc cổ chính là năng lượng cậu phát ralúc tiến hóa, như vậy cậu chính là “người có nănglượng”, trong cơ thể cậu sẽ có ‘hạt nhân’!”

Chương 13

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiêntôi gặp anh.”

.

.

.

Thành Thiên Bích nhíu mày: “Hạt nhân gì?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi không biết, miếng ngọc cổ nàynhắc đến rất nhiều về năng lượng, năng lượng quay xungquanh Ngũ hành, gió thuộc Mộc. Cậu tiến hóa ra nănglượng gió, trong thân thể cậu nhất định là có nhiềunguyên tố Mộc, nếu cậu có thể cảm nhận được cái gọi là‘hạt nhân’, miếng ngọc cổ này có thể giúp chúng ta.”

Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc kia,dựa theo những gì Tùng Hạ vừa nói, nhắm hai mắt lại,chậm rãi hô hấp.

“Điều tiết tần suất hô hấp, càng chậm càng tốt, sau đótìm thử năng lượng gió trong cơ thể cậu, đi theo nănglượng đó, nhìn lộ tuyến tuần hoàn của nó bên trong cơthể. Giống như vòng tuần hoàn máu hỗ trợ tim mạch, cólẽ bên trong cơ thể cậu cũng có một thứ như vậy, hỗ trợnăng lượng tuần hoàn.”

Thành Thiên Bích tĩnh tâm, điều chỉnh tần suất hô hấp,nỗ lực cảm nhận sự biến hóa của thân thể trong ý thức.

Quả thật trong cơ thể hắn có một năng lượng đi rangoài, đó là cội nguồn của sức gió mà hắn tạo ra. Chỉcó điều năng lượng này rất yếu, hơn nữa chỉ cần đấm ramột đấm, sẽ hao hết năng lượng trong nháy mắt. Nếu nhưnăng lượng này có thể tăng cường thông qua huấn luyện,nó sẽ là sức mạnh to lớn đến thế nào!

Trong không gian của bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấpcủa hai người và tiếng tỉ tê của côn trùng thì khôngcòn bất kỳ âm thanh nào khác.

Hai người đều không nói gì, Tùng Hạ đang đợi, ThànhThiên Bích lại một lần nữa cảm nhận cội nguồn nănglượng kia.

Cũng không biết qua bao lâu, Thành Thiên Bích đột nhiêncảm nhận được một năng lượng dao động tương đối mạnh mẽở đan điền, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vàochỗ đó, hắn dần dần “nhìn” thấy từ nơi đó xuất hiện mộthình cầu màu xanh biếc, thể tích hình cầu rất nhỏ, hơnnữa viền ngoài của nó có một lớp sương màu xanh lá, cóvẻ đục ngầu khó nhìn. Từ quả cầu màu xanh đó khôngngừng có những dòng năng lượng màu xanh rất nhỏ chảy ratoàn thân hắn.

Đây là hạt nhân năng lượng?!

Thành Thiên Bích mở mắt.

Tùng Hạ vội la lên: “Cậu cảm nhận được cái gì?”

“Không thể xác định, nhưng tôi ‘nhìn’ thấy năng lượngtập trung rồi tỏa ra khỏi điểm kia, có lẽ đó chính làhạt nhân năng lượng mà anh đã nói.”

Tùng Hạ hưng phấn: “Rất có thể là nó! Tôi đã từng xemqua luận văn nghiên cứu về Ngũ hành và những chuyệnliên quan, trong đó nói vạn vật trên thế gian đều đượccấu thành từ các nguyên tố Ngũ hành, con người cũngkhông ngoại lệ. Mỗi một tế bào, mỗi một sợi lông củacon người đều chứa một hoặc vài nguyên tố nào đó trongNgũ hành. Đương nhiên bên trong cơ thể sẽ có một lúc cómột nguyên tố nào đó trong Ngũ hành thịnh vượng hơn,thuộc tính của người đó sẽ có khuynh hướng của nguyêntố đó, thế nhưng sự chênh lệch giữa các nguyên tố cũngkhông quá lớn, nếu không sự thăng bằng của cơ thể sẽ bịphá vỡ, tạo thành tử vong. Tuy thế nhưng trong bài luậnvăn đó cũng đặt ra giả thiết, nếu như Ngũ hành của mộtngười bị mất thăng bằng nghiêm trọng mà người ấy vẫnkhông chết, vậy rất có thể sẽ tạo ra một siêu nhân. Bởivì vào thời điểm mà một nguyên tố trong Ngũ hành thịnhvượng đến một cảnh giới nhất định, thân thể con ngườicó thể cảm nhận được thiên nhiên, cũng có thể khống chếđược năng lượng này. Miếng ngọc cổ này đã cho tôi cảmhứng đó, nếu không có nó, chắc tôi cũng sẽ không nghĩchuyện tiến hóa của cậu lại có liên quan đến phươngdiện này đâu.”

“Ý của anh là, phương hướng tiến hóa của tôi là khốngchế năng lượng thiên nhiên của gió?”

Tùng Hạ gật đầu, kích động nói: “Đây là sự tiến hóa củacon người ư? Nếu như nhiều người có thể từ từ tiến hóathành những năng lực mạnh mẽ này, loài người có thể kéodài giống nòi trong ngày tận thế.”

Thành Thiên Bích nói: “Nếu như suy nghĩ này chính xác,như vậy năng lượng Ngũ hành và quá trình phức tạp hóanăng lượng Ngũ hành cũng có thể tạo thành khi loàingười tiến hóa.”

“Không sai, tôi thật muốn biết có bao nhiêu người cóthể tiến hóa như vậy.” Trong mắt Tùng Hạ lóe ra ánhsáng rực rỡ.

Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, lại nói: “Lúc trướcanh đã nhắc tới một người phụ nữ có sức mạnh rất lớn,vậy cô ta là tiến hóa của nguyên tố gì?”

Tùng Hạ dừng lại một chút: “Lúc đẩy bay ông chủ kia đi,cô ta không biểu hiện năng lượng rõ ràng, cậu ít nhấtcòn có thể nhìn thấy gió, còn cô ta chỉ đơn giản khiếnngười ta cảm thấy cô ta rất khỏe mà thôi, không thấy gìkhác.”

Thành Thiên Bích nói: “Giả sử tiến hóa của cô ta khôngtheo bất kỳ năng lượng nào, như vậy sự tiến hóa củaloài người sẽ không chỉ đi theo hướng tiến hóa cácnguyên tố Ngũ hành.”

Tùng Hạ gật đầu: “Rất có thể, chúng ta phải rời khỏiđây mới chứng thực được những chuyện đó.” Dường nhưtrong nháy mắt cậu đã nhìn thấy hi vọng của loài người.Mặc dù những chuyện tai nghe mắt thấy trong hai ngàynày cho thấy tiến hóa của động thực vật và vi sinh vậtvô cùng phổ biến, còn con người tuy là một loài thuộc

động vật nhưng xác suất tiến hóa lại vô cùng thấp đãtừng khiến Tùng Hạ lo lắng loài người sẽ biến thànhquần thể yếu thế, thế nhưng sự tiến hóa của Thành ThiênBích và sự xuất hiện của ngọc cổ đã mang đến một bướcngoặt mới.

Dù xác suất tiến hóa của con người có thấp thế nào đichăng nữa, Tùng Hạ cũng nhìn thấy một tia sáng rạngđông.

Thành Thiên Bích nói: “Anh nói miếng ngọc cổ kia cónhắc tới phương pháp tăng cường năng lượng.”

“Không sai, tôi phải sắp xếp lại một chút đã… Trời, máytính của tôi để trong ba lô thức ăn kia, mất cả rồi.”Tùng Hạ đột nhiên chán nản: “Bên trong có nhiều đồ củatôi lắm.” Ba mẹ cậu đều là nhà khoa học, từ nhỏ đã mưadầm thấm đất, đối với rất nhiều chuyện cậu đều cảm thấyvô cùng hứng thú, cũng chịu dốc hết tâm tư đi nghiêncứu. Tất cả nghiên cứu đối với những thứ thú vị trongmười mấy năm của cậu đều để trong máy tính, bản vẽ, tưliệu, chương trình, tất cả đều là món ăn tinh thần củacậu, giờ đã mất sạch, nghĩ đến cũng đau lòng.

Thành Thiên Bích nói: “Ra được khỏi đây rồi hẵng nói.”

***

Hai người đã nghỉ ngơi nửa ngày lại được ăn no nên thểlực khôi phục rất nhanh. Họ khoác ba lô lên lưng rồitiếp tục đi về phía trước.

Đi bốn tiếng cách quãng, hai người phát hiện thân thểcủa loài sâu mà họ vừa ăn to thêm chí ít là phân nửa,

thường xuyên bám vào chân họ. Nếu không thể thoát rakhỏi đây thì sẽ là sâu ăn bọn họ.

Lại đi gần bảy tiếng nữa, ngày thứ hai sau khi họ rơixuống đường ống nước thải này, khi Tùng Hạ sắp quên mấtgiờ giấc thì rốt cuộc họ đã tìm thấy một thứ đáng để họmừng rỡ: Ánh sáng.

“Ánh sáng, có ánh sáng!” Tùng Hạ vui sướng muốn chạyđến.

Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ trở về, trầm giọng nói:“Đừng có chạy lung tung.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn đi cạnhhắn. Càng trong lúc đến gần với thắng lợi thì càng phảicẩn thận một chút, mặc dù không một giây một phút nàohọ không muốn rời khỏi đây, nhưng họ không cách nào đểtưởng tượng, thế giới bên ngoài trải qua hai ngày vừarồi đã biến thành thế nào, đi ra ngoài có an toàn haykhông?

Căn cứ vào những suy tính của cậu, Vân Nam ba đến nămngày sau trận động đất sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạnnhư Golmud, bây giờ đã trải qua ba ngày, cậu khó lòngtưởng tượng, cậu sắp phải đối mặt với thế giới thế nào.

Hai người chậm rãi đi tới, miệng ra đã bị đám cỏ dạicao hơn hai mét lấp kín, ánh sáng mặt trời lọt vào bêntrong qua khe hở của thảm thực vật, ánh sáng thưa thớtlại có vẻ sáng sủa.

Hai người đẩy bụi cỏ, bò ra bên ngoài. Tùng Hạ ra sứchít thở không khí trong lành, cảm động đến thiếu chútnữa thì bật khóc.

Trên mặt Thành Thiên Bích cũng có biểu cảm thả lỏng khómà thấy được.

Tùng Hạ nằm xuống đất, hét lớn: “Chúng ta thoát rồi!”

Hai ngày một đêm sống trong đường hầm đen như mực, rốtcuộc đã thoát khỏi đấy rồi!

Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ vì hưng phấn mà lăn haivòng trên mặt đất, cũng ngồi xuống theo, định nghỉ ngơimột lát.

Tùng Hạ vội vàng bò đến bên cạnh hắn, cao hứng nói:“Nếu không có cậu, chúng ta khẳng định không thoátđược, chúng ta mau tìm chút thức ăn, cả nước nữa.”

Thành Thiên Bích “Ừ” một tiếng: “Nghỉ một lát đã.”

Tùng Hạ lúc này cũng mệt chết đi được, thế nhưng tinhthần thì rất phấn khởi, cậu có chút tham lam nhìn thếgiới có ánh mặt trời này, đột nhiên, ánh mắt của cậudừng lại trên chân Thành Thiên Bích.

Ánh sáng trong đường hầm quá mờ, cậu vẫn không chú ýđến chân của Thành Thiên Bích, đôi tất vốn trắng nhưtuyết đã sớm bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có,trên đó còn dính đầy vết máu.

Tùng Hạ như bị bóp nghẹt, cậu bổ nhào vào giơ chânThành Thiên Bích lên, vội la lên: “Chân cậu thế này saokhông nói với tôi.”

Thành Thiên Bích không buồn trả lời, muốn thu chân lại.

Tùng Hạ ôm lấy bắp chân hắn, muốn cởi tất ra.

Thành Thiên Bích nói: “Đừng chạm vào nó, bị dính vàorồi, tìm nước đi.”

Tùng Hạ quay mặt lại, vành mắt đỏ ngầu nhìn hắn, có cảmđộng, cũng có áy náy.

Người vốn bị đá và các những thứ sắc nhọn đâm đến bànchân chảy máu đáng nhẽ chính là cậu, thế nhưng ThànhThiên Bích lại đưa giày cho cậu, còn mình thì đi chântrần hơn mười tiếng đồng hồ, lại không nói một tiếngnào.

Thành Thiên Bích nhìn vẻ mặt áy náy của cậu, không biếtthế nào, trong lòng cũng không thấy dễ chịu, hắn nói:“Không sao hết.” Những vết thương này so với những vếtthương do huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ trong quákhứ, thật sự là bé nhỏ không đáng kể, hắn vốn khôngthèm để ý đến, nay nhìn thấy Tùng Hạ thế này, hắn lạigiải thích một câu dư thừa.

Tùng Hạ cởi giày ra, đi vào chân hắn.

Thành Thiên Bích rút chân về: “Không cần thiết, anh cứđi đi.”

Tùng Hạ sống chết cũng không chịu, khăng khăng đi giàycho Thành Thiên Bích, sau đó kiên định nói: “Chúng tađi tìm nước nóng, tìm thuốc trị thương, tìm thức ăn.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽhơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”

Tùng Hạ dụi dụi con mắt: “Tôi không thể cứ mãi làm gánhnặng của cậu được. Dù không thể bảo vệ cậu, nhưng tôicũng phải giúp cậu. Binh ca, chúng ta cùng sống sót.”

Thành Thiên Bích nhíu mày, lộ ra một nụ cười cực nhạt:“Anh… nghe lời tôi nói là đủ rồi.”

Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Binh ca, cậu vừa cười sao?Cậu cười lần nữa cho tôi xem đi.”

Thành Thiên Bích đẩy mặt cậu ra, đứng lên.

“Binh ca, có phải cậu vừa cười không?”

“Đừng ồn.”

“Binh ca, tôi gọi tên cậu được không? Gọi là Thiên Bíchđược không? Có được không vậy?”

Tùng Hạ đi theo đuôi hắn, kiên quyết phải hỏi đến cùng:“Cậu không nói lời nào, vậy tôi cứ gọi nhé, ThiênBích?”

“Thiên Bích, cậu đi chậm lại một chút đi, chân cậukhông đau sao, đi chậm một chút, đã trì hoãn hai ngày,chúng ta cũng không cần phải đi nhanh thêm lúc nàyđâu.”

“Thiên Bích…”

Chương 14

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảm nhận được tâmtrạng nặng nề của hắn.

.

.

.

Đi thêm hai kilômét nữa, rốt cuộc thì hai người cũng đira khỏi được bụi cỏ tươi tốt kia. Họ phát hiện mìnhđang ở khu vựa rìa thành phố. Mặc dù nơi này từng cónhà dân cửa hàng nhưng đều đã bị đống thực vật sinhtrưởng quá trớn phủ kín. Cả thành phố giờ đã không còndáng vẻ của đô thị cho người sống nữa, mà như một tòathành hoang tàn đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Ai có thể tin, những biến hóa này chỉ mới xảy ra trongba, bốn ngày nay.

Tùng Hạ thở dài một hơi nặng nề, nhìn thành phố mình đãsinh sống ba, bốn năm nay thành ra như vậy, trong lòngchợt tràn ngập phiền muộn.

Hai người đi vào trong thành phố, muốn tìm thức ăn,không thì tìm một chút nước cũng được.

Dọc phố, các cửa hàng đều đã bị đập phá, trong ngoàinhững tủ kính bị vỡ nát đầy những thức ăn đã thối rữa.Cỏ dại trồi lên từ trong khe hở của những hàng gạch đãcao hơn bắp chân người, họ có cảm giác mình đang đigiữa một khu rừng nguyên sinh.

Tìm kiếm vài cửa hàng mà vẫn không phát hiện ra bấtluận thứ gì có thể ăn, nhưng lại tìm được mấy bình nướckhoáng, chẳng bao lâu thì Tùng Hạ còn tìm được một đôigiày thể thao. Theo giá đề thì đôi giày này hơn mộtnghìn, lúc trước cậu vẫn tiếc rẻ không mua, bây giờ chokhông cũng chẳng có ai nhặt. Xem ra lúc này ngoại trừcái ăn thì những thứ khác không hề thiếu, chỉ tiếc thứkhan hiếm vừa vặn là thứ trí mạng nhất.

Để tìm thức ăn, họ đã lật tung tất cả cửa hàng trongmấy con phố, trước khi họ đến, những chỗ này sớm đã bịnhững người đói lục lọi cả rồi, bọn họ không tìm đượccái gì cả.

Hết cách, Thành Thiên Bích bắt đầu dùng mã tấu cạy cốpxe hơi. Trên đường có rất nhiều xe hơi bỏ hoang, có lẽsẽ có ai để chút đồ cấp cứu lại trên xe, trong túi cứuthương tiêu chuẩn sẽ phải có lương khô được nén chânkhông.

Trong một buổi sáng, họ cạy được hơn sáu mươi chiếc xe,rốt cuộc họ đã tìm thấy một túi cứu thương trong mộtva-li dự bị của một chiếc xe, bên trong có nước, bộdụng cụ y tế, đèn pin, áo mưa và các thứ linh tinh.Khiến họ mừng nhất là quả nhiên bên trong có ba góilương khô được nén chân không. Lượng calo mà ba góilương khô này cung cấp cũng đủ cho một người trưởngthành sống thêm năm đến bảy ngày.

***

Tùng Hạ cầm mấy gói lương khô kia như đang cầm châu báuthế gian hiếm thấy. Hai người ngồi vào ven đường, cậuthật cẩn thận mở một gói ra, lấy cái bánh lớn nhất đưa

cho Thành Thiên Bích, còn mình thì cực kỳ quý trọng ăntừng miếng nhỏ một cái bánh bé hơn.

Những chiếc lương khô này không có vị gì cả, nhưng quátốt để chắc bụng, ăn lương khô rồi uống thêm một chainước, trong bụng cơ bản cũng có cảm giác no.

Hai người không dùng đến một phút đồng hồ đã ăn xonggói lương khô, dù sao thì đã mở ra thì cũng không thểgiữ nữa.

Còn lại hai gói lương khô, Tùng Hạ cẩn thận nhét vàotúi trong áo khoác, đây chính là khẩu phần lương thựctrong hai ngày tiếp theo của bọn họ.

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “No chưa?”

“Ừ, no rồi.”

“Tìm một hàng kim khí, chúng ta cần một ít ống dẫn.”

“Làm gì?”

“Gom xăng.” Thành Thiên Bích nhìn xe hơi bỏ hoang trênđường: “Dù lúc này phi cơ có cất cánh được hay không,có lẽ họ vẫn đang chờ chúng ta, chúng ta cũng phải đếnsân bay xem thử.”

Nơi này cách trung tâm thành phố bảy, tám km, trênđường không nhiều xe. Nếu xuất phát từ đây, có thể đithẳng một đường đến sân bay.

Tùng Hạ gật đầu: “Cậu nói đúng, đó là hy vọng cuối cùngđể chúng ta rời khỏi nơi này. Không biết những nơi khácthế nào, nhưng dù sao thì Bắc Kinh cũng là thủ đô, nơi

tập trung nguồn lực cả nước, ở đó khẳng định dễ sinhtồn hơn ở đây. Hơn nữa, chú tôi còn đang chờ tôi.”

***

Hai người trước tiên tìm thấy một chiếc Mercedes việtdã ở trên đường. Sau khi đánh lửa khởi động xe, ThànhThiên Bích phát hiện xăng xe còn đủ chạy ba, bốn mươikm.

Tùng Hạ nói: “Thế này chắc là đủ rồi, từ đây đến sânbay cũng chỉ hơn hai mươi km.”

“Ai bảo anh chúng ta muốn đến sân bay dân dụng.”

“Hả? Vậy đến sân bay của ai?”

“Một sân bay quân dụng bí mật, anh không biết.”

“Cách thành phố bao xa?”

“Một trăm hai mươi km.”

“Xa quá.”

Hai người tìm được một cửa hàng kim khí, cạy mở cửacuốn, từ bên trong tìm thấy một vài công cụ, can nhựavà ống dẫn.

Thành Thiên Bích mang theo những thứ đó đi tới mộtchiếc xe bên cạnh, cạy mở bình xăng, luồn ống dẫn vào,đầu kia dùng miệng hút một cái, sau đó bỏ vào can nhựa,xăng chảy ra từ ống dẫn.

Bọn họ đổi hai chiếc xe, hứng đầy một can.

Thành Thiên Bích lúc này nóng đến người đầy mồ hôi, hắnđã cởi áo khoác rằn ri ra, trên người chỉ mặc một cáiáo may ô màu trắng. Dáng người của Thành Thiên Bích vôcùng hoàn mỹ, cao gần một mét chín, cơ bắp căng đầythành từng khối, eo nhỏ chân dài, những giọt mồ hôitrong suốt chảy xuống lồng ngực cường tráng rắn chắc,có vẻ vô cùng gợi cảm.

Tùng Hạ nhìn lại vóc dáng gầy còm của mình, lại nhìnThành Thiên Bích, trong lòng không ngừng hâm mộ, khôngnhịn được bèn nói: “Cậu có dáng đẹp thật.”

Thành Thiên Bích nhìn cánh tay gầy dưới tay áo cậu:“Thể chất của anh quá kém, có thời gian thì tập luyệnđi.”

“Có thể luyện được như cậu không?”

“Không thể, anh lùn quá.”

Tùng Hạ buồn bực nói: “Không cần cậu nói.”

Thành Thiên Bích dùng một tay xách lên cái can đầy xăngnặng hơn ba mươi cân [24], đi đến một chiếc xe. Tùng Hạmang theo ống dẫn và hai can không đi theo phía sauhắn, nhìn cơ thể mạnh mẽ của Thành Thiên Bích, trongmắt lộ ra vẻ sùng bái.[24] Một cân của TQ = ½ kg, 30 cân = 15 kg.

Bất kì người đàn ông nào cũng mong mình sẽ sức lực khỏemạnh, thân thể cường tráng, nhất là con mọt sách nhưTùng Hạ, Thành Thiên Bích rất phù hợp với hình tượngngười đàn ông mạnh mẽ trong lòng cậu: Anh tuấn cao lớn,gan dạ sáng suốt hơn người, những con người rắn rỏi

trong điện ảnh cũng không hơn gì người này, khiến cậuvừa hâm mộ vừa hướng tới.

Thành Thiên Bích không biết những tâm tư đó của cậu,hắn chỉ cảm giác mỗi lần đối mặt với Tùng Hạ thì hắnlại nói nhiều hơn. Hắn cũng không phải là không muốnnói, chỉ là ngay từ đầu nhìn Tùng Hạ không hơn con gàbệnh, thấy hoàn cảnh sống của hai người chênh lệch quálớn, hắn cũng không biết có chuyện gì có thể nói.

Thế nhưng trong một thời gian dài tiếp xúc, hắn nhìnthấy dũng khí trên người Tùng Hạ khiến hắn vô cùng bấtngờ. Hơn nữa, tính cách ôn hòa của Tùng Hạ cũng khiếnngười ta khó lòng lạnh nhạt với cậu được.

Nói chung, người đàn ông này không hèn yếu vô dụng nhưtrong tưởng tượng của hắn, đôi khi còn rất thú vị.

Hai người phối hợp đổ đầy bình xăng chiếc xe việt dãkia, đồng thời cất ba can xăng dự trữ lên xe phòng ngừachuyện ngoài ý muốn xảy ra trên đường. Quan trọng nhất,một khi con đường ngồi máy bay rời khỏi chốn này cònchưa thông, họ nhất định phải quyết định ra mục đích kếtiếp, hoặc là trở về thành phố bàn bạc kỹ hơn, hoặc làđến thành phố khác.

***

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, họ lấy từ trong cửa hàng ramột chút vật tư bỏ lên xe, dự định lái xe rời khỏi đây.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ bên kia đường lái tớiđây, dừng lại bên cạnh bọn họ.

Thành Thiên Bích rút súng ra đặt sau lưng, lạnh lùngnhìn chiếc xe kia.

Trên xe nhảy xuống bốn, năm nam nữ trẻ tuổi, trong tayđều mang theo côn sắt, nhìn thì có vẻ không phải dạnghiền lành. Một gã cầm đầu dùng côn gõ xuống mặt đất mộtcái: “Người anh em muốn đi đâu thế?”

Tùng Hạ cũng không sợ những người này, cậu không chỉ cósúng, cậu còn có Thành Thiên Bích, vì thế ít nhiều cóchút cáo mượn oai hùm: “Rời khỏi thành phố.”

“Rời khỏi thành phố? Toàn thế giới đều như nhau cả rồi,đi đâu mà không phải chết, không bằng ở lại quê nhà màvui vẻ vài ngày.”

Tùng Hạ cau mày nói: “Mấy người muốn gì.”

“Muốn xem trên xe mày có giấu cái gì tốt không, cho mấyanh em mở mang một chút.”

“Đồ của chúng tôi tại sao phải cho mấy người xem.”

Gã cầm đầu lộ ra vẻ hung ác: “Ít nói nhảm đi, có đồ ănthì để lại, thứ khác đây không cần, còn lằng nhằng, taođánh bầm mặt mày thành bánh hồng [25] bây giờ.”[25] Bánh hồng: Món ăn vặt nổi tiếng của TQ, làm từ quảhồng chín.

Người nọ vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên, viên đạnbắn trúng ngón chân gã.

Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.

Gã hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn họ: “Cút.”

Một gã mập phía sau gã vung côn lên, hét lớn một tiếng,hung hăng đập xuống đất. Lớp xi măng rắn chắc bị đậpđến vỡ nứt, vết nứt kéo dài ít nhất năm, sáu mét.

Sức mạnh này!

Gã mập quát: “Mày có súng tao cũng không sợ, đừng tưởngchúng tao dễ bắt nạt, tao là dị nhân!”

Thành Thiên Bích chĩa súng vào gã: “Mày thật sự khôngsợ súng ư?”

Gã mập nhìn họng súng đen ngòm, thân thể béo tốt runlên. Vừa rồi gã chỉ là phô trương thanh thế. Mặc dù gãquả thật là dị nhân, sức khỏe không ai bì kịp, thế

nhưng ba ngày trước gã còn là một người bình thường,bây giờ vẫn chưa có khả năng đao thương bất nhập, saogã lại không sợ súng được.

Một người phụ nữ kéo gã một cái: “Anh mập, thôi, chúngta đi.”

Gã mập do dự một chút, kéo người bị thương nằm trên mặtđất: “Đi thôi đi thôi.”

“Khoan đã.” Thành Thiên Bích tiến lên vài bước: “Tao cólời muốn hỏi bọn mày.”

Trên trán gã mập chảy ra mồ hôi lạnh: “Mày muốn hỏigì?”

“Mày nói mày là dị nhân.”

Gã mập rất không muốn trả lời hắn, nhưng nhìn thấy khẩusúng, nuốt nước miếng một cái, gã nói: “Không sai,không phải mày vừa thấy sao, đó chính là năng lực biếndị của tao.”

“Dị nhân giống như mày, trong thành phố này có nhiềukhông?”

“Ít, những người bây giờ tao biết chỉ gồm bốn người bọntao.”

“Tất cả đều là đại lực sĩ?”

“Không phải, ba đại lực sĩ, còn một người rất quái lạ,lông lá trên người dài ra, bộ lông ấy có thể làm kimchâm đâm người.”

“Còn ai có dị trạng khác không?”

Gã mập suy nghĩ một chút: “Hình như không.”

“Động thực vật trong thành phố thì sao?”

Vừa nhắc tới động thực vật trong thành phố, sắc mặt gãmập lập tức thay đổi: “Chúng điên cả rồi, sinh trưởngtốt, căn bản không để người sống.”

“Nói thêm đi, nói hết những thứ mày biết cho tao.”

Gã mập thở dài: “Ba ngày nay, tao thấy tất cả động thựcvật đều đã biến dị, biến dị phổ biến nhất là cơ thể tolớn, nhưng mức độ biến dị không giống nhau, có loài uyhiếp con người, cũng có loài bị con người ăn. Ví dụ,trung tâm thành phố có một cây thông khổng lồ, đã caohơn tòa nhà mười tầng, chỉ cần có vật sống đi qua, nósẽ bắn lá từ trên cây xuống, găm con vật sống ấy thànhcon nhím, sau khi con vật đó thối rữa thì ăn nó làmchất dinh dưỡng cho mình, không ai dám tiếp cận mấytrăm mét xung quanh. Còn có bầy chuột trong thành phố,phần lớn cơ thể đã trở nên to lớn, thậm chí có con tobằng nửa người, gặp ai thì tấn công người ấy. Hôm qua,khi chúng tao từ trong thành phố trốn ra thì bị một conbọ ngựa đuổi bắt, con bọ ngựa ấy to bằng cổ tay tao,đầu nó không lớn lắm, nhưng tốc độ biến thái, một cáiquặp cũng rạch đứt cuống họng một người, cổ còn cả dalẫn thịt. Chúng tao đã chết hai người mới giết được conbọ ngựa ấy, kết quả hai người bị thương không sống đượcđến hôm nay, chết cả rồi.” Trên mặt gã mập hiện lên vẻđau xót và sợ hãi.

Tùng Hạ nghe mà da đầu tê dại, hỏi: “Cho nên, theo quansát của mấy người, biến dị của loài người là ít nhất.”

Gã mập than thở: “Đâu chỉ ít, có cảm giác tác dụng cũngkhông lớn. Như tao đây, tuy mạnh lên, lợi hại hơn ngườibình thường một chút, nhưng đối mặt với đám động thựcvật biến dị thì vẫn chẳng ăn thua, lúc nào cũng có thểbị con chó con mèo biến dị nào đó xé nát.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Mấy người đi được rồi.”

Gã mập liền cùng nhóm người kia lên xe rồi bỏ đi.

Hai người họ cũng ngồi về xe, đi về hướng đường caotốc.

***

Bọn họ ngồi trong xe trầm mặc thật lâu, Tùng Hạ mới thởdài một hơi: “Không ngờ nội thành đã biến thành nhưvậy.”

Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảmnhận được tâm trạng nặng nề của hắn.

Một con bọ ngựa giết bốn người… Nếu là ba ngày trước,đây quả thật là chuyện tiếu lâm, nhưng bây giờ lại làsự thật máu chảy đầm đìa xảy ra ngay trước mắt họ.

Tùng Hạ lại nói tiếp: “Quả nhiên như lời cậu nói,phương hướng tiến hóa của con người không chỉ đi theonăng lượng Ngũ hành, còn có tiến hóa thể năng, ví dụnhư những đại lực sĩ này, còn có người có bộ lông rậmkia nữa.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Những người tiến hóa, càngngày càng nhiều.”

“Không sai, càng nhiều càng tốt. Nếu như tiến hóa thểnăng của con người cũng là một phương hướng tiến hóalớn, không chừng sau này sẽ có Thiên Lý nhãn [26], PhiMao thối [27]…có lẽ con người sẽ lại lớn mạnh.”[26] Thiên Lý nhãn: Mắt nhìn thấu muôn dặm.[27] Phi Mao thối: Bước đi như bay.

Hai người mang theo tâm trạng nặng nề, một đường đi nhưbay, hướng về phía đích đến, mang theo hy vọng của họ.

Chương 15

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Có lẽ là hoài niệm cuộc sống hiện đại, nói chung, lần đầu tiên hắn nghĩrằng mùi trên cơ thể một người đàn ông có thể dùng từ dễ chịu để hìnhdung.

.

.

.

Hi vọng của hai người sau khi đi một đường hơn mười kmthì liền tan vỡ.

Nền đường cao tốc đã bị thảm thực vật sinh trưởng điêncuồng phá tan, mặt đường vốn rắn chắc bằng phẳng xuất

hiện những vết nứt rộng hẹp không giống nhau, có vàicái khe sâu đến bốn, năm mét; xe không đi qua được,người thì càng không cần phải nói.

Tùng Hạ đứng trước một khe lớn, thở dài thườn thượt:“Hay là chúng ta đi đường vòng?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Vô dụng, cho dù chúng ta giảthiết đường khác không biến thành như vậy, chỉ sợ điđường vòng cũng không tìm được sân bay kia. Bản đồhướng dẫn của tôi có cập nhập tín hiệu vệ tinh, khôngthể thay đổi tuyến đường.”

Tùng Hạ vò đầu, phiền não không thôi: “Binh ca, chỉ sợchúng ta không chống chọi được bao lâu. Chúng ta, nhữngngười khác… đều giống nhau.”

Thành Thiên Bích chậm rãi siết chặt nắm tay.

***

Ngày thứ tư sau tận thế, phần lớn hệ thống thông tinliên lạc và cơ sở hạ tầng đều đã ngừng hoạt động. Hiệnnay thứ duy nhất còn có thể cung cấp bình thường chỉ cónước uống, có thể là vì trình độ tự động hoá của hệthống cấp nước tương đối hiện đại, vả lại, trước mắtthì toàn bộ Côn Minh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sựkiểm soát của chính phủ. Không có điện, không có mạnginternet, mọi người còn có thể sống, không có thức ăncũng còn có thể nhai cỏ dại sống được vài ngày. Nhưngnếu không có nước, thành phố lớn như vậy, mấy trăm conngười bạo động, hậu quả không thể lường được.

Chỉ e hệ thống cấp nước lúc này do chính phủ và quânđội liều mạng duy trì.

Thế nhưng có thể duy trì tới khi nào?

Qua hai ba ngày nữa, bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng vàthời tiết thất thường như ma quỷ, người già, phụ nữ vàtrẻ em có thể chất yếu kém sẽ chết rất nhiều, khủnghoảng sẽ cùng ôn dịch tại cùng một thời điểm lây lan ratoàn thành phố. Tùng Hạ có thể đoán trước tương laitrong vòng một tuần này, thành phố sẽ giảm ít nhất 30%nhân khẩu, chưa bao gồm những đồng bào đã trở thànhthức ăn cho động thực vật biến dị.

Tùng Hạ biết mình không lo được cho người khác, thậmchí ngay cả mình cậu cũng chẳng có cách nào để thoátkhỏi chỗ này, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cậu sẽ phảiđối mặt với nhiều chết chóc như vậy, cậu cũng khôngbiết mình có thể chấp nhận hay không.

Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ từ dưới đất dậy: “Quayvề.”

Quay về đâu, không cần nói cũng biết.

Lúc này ngoại trừ quay về Côn Minh, bọn họ không có conđường thứ hai. So với chuyện ngủ ngoài trời trong chốnhoang dã này, chí ít thì trong thành phố có thể tìmđược quần áo chống lạnh, đồ dùng hàng ngày và chỗ chegió che mưa.

Tùng Hạ hỏi: “Chúng ta từ bỏ như vậy sao?”

Thành Thiên Bích khởi động xe, quay về đường cũ:“Không, chúng ta nghĩ cách tiếp cận quân đội, có lẽ họcó thể giúp chúng ta.”

Tùng Hạ gật đầu: “Đây đúng là cách hay. Được rồi, cậuthuộc quân khu nào của Bắc Kinh? Đến Vân Nam chấp hànhnhiệm vụ gì vậy.”

Thành Thiên Bích thản nhiên nói: “Hỏi ít thôi.”

Tùng Hạ không hề lui bước trước thái độ của hắn, tráilại càng thêm hứng thú: “Vì sao không thể nói? Là khôngthể nói trước mặt hay không thể nói sau lưng? Nếu nhưlà chuyện sau lưng tôi có thể hiểu được, nhưng nếuchuyện trước mặt cũng không thể nói. Wow, cậu khôngphải là lính đặc chủng cơ mật siêu cấp lợi hại, chuyênchấp hành những nhiệm vụ đặc biệt trong truyền thuyếtchứ hả?”

Thành Thiên Bích liếc nhìn cậu một cái: “Anh không đượcăn no nữa.”

“Hả?” Tùng Hạ ngẩn người: “Cái gì?”

“Nói nhiều quá.”

Tùng Hạ cười he he, trong mắt có vài phần thương cảm:“Tôi cũng muốn giống cậu, mấy ngày nay bí bách muốnchết, chúng ta bổ sung một chút không phải tốt lắm sao.Tuy cậu không thích nói chuyện, nhưng tôi lại rất thíchnói chuyện phiếm với cậu, nếu không tôi biết nói chuyệnvới ai. Ai mà biết tôi còn nói được mấy ngày nữa đâu.”

Thành Thiên Bích lại nhìn cậu một cái, nụ cười điềm đạmchân thành này rất có thể khiến người ta buông lơi cảnhgiác. Tùng Hạ tuy rằng yếu một chút, thế nhưng đầu óckhông ngu ngốc, cũng không chủ động tìm phiền toái đếncho hắn, hơn nữa lại biết mình biết ta, rất nghe lời.

Làm một người bạn đồng hành, nhìn chung thì Thành ThiênBích cũng tương đối hài lòng về cậu.

Tùng Hạ lại nói: “Trời sắp tối rồi, đêm nay chúng tangủ ở đâu? Hay là quay về nhà tôi nhé.”

“Không, nhà anh gần cây thông kia quá, chúng ta tìmphòng nào ngay ngoài nội thành, chờ hừng đông thì vàonội thành.”

***

Tùng Hạ lục lấy bản đồ từ trong ba lô của Thành ThiênBích: “Tôi khá quen với đường xá nội thành, chúng tabàn bạc hành trình ngày mai một chút, sau đó tôi vẽ lộtuyến, nhất định sẽ né được cây thông.” Cậu dùng bút vẽmột vòng tròn lên bản đồ, vị trí trung tâm chính là vănphòng công ty trước đây của cậu: “Giả sử phạm vi tấncông của nó bây giờ là một km, khoảng cách này hẳn làđủ an toàn rồi.”

“Khoanh cả siêu thị cỡ lớn trong thành phố.”

Tùng Hạ căn cứ vào trí nhớ vẽ một vòng quanh ba siêuthị lớn: “Chỉ e những chỗ này giờ chẳng còn lại thứgì.”

“Không sai, chúng ta phải tránh những chỗ này.”

Tùng Hạ lập tức hiểu được ý hắn, những chỗ này luôn cónhững người chưa từ bỏ ý định tụ tập xung quanh, quánhiều người sẽ rất dễ tạo thành rối loạn.

“Sau đó là trạm xăng dầu, trên bản đồ có chú thích,khoanh nó lại.”

Tùng Hạ lại đánh dấu các trạm xăng dầu.

Hai người vừa bàn bạc hành trình ngày mai, vừa đánh dấulại trên bản đồ. Trước khi trời tối, rốt cuộc đã về tớinơi mà mấy giờ trước họ đã lên đường.

Từ giờ đến lúc mặt trời lặn còn tầm nửa tiếng, trênđường không một bóng người, trong hoàn cảnh xơ xác tiêuđiều này, sợ rằng không ai muốn ra đường trong bóng đêmtăm tối.

Đèn đuốc trong thành phố, dường như cách họ vô cùng xaxôi.

“Ở lại đây đi.” Thành Thiên Bích lái xe vào một khunhỏ.

Hai người mang theo những gì quan trọng theo người, đivào một tòa nhà gần đó, giống như lần trước để tránhnhiệt độ đột nhiên hạ xuống, họ tìm một phòng trống rồiphá cửa vào.

***

Thành Thiên Bích bật đèn pin, nhìn xung quanh căn phòngmột chút, một căn nhà dân thông thường, diện tích khôngquá năm mươi mét vuông, một phòng ngủ và một phòngkhách. Chọn một căn hộ nhỏ như vậy chính là để ngănnhững góc chết của thị giác. Con khỉ lần trước thiếuchút nữa đã lấy mạng họ.

Tùng Hạ nói: “Tiết kiệm dùng ít đèn pin thôi, hôm naychúng ta đã tìm nhiều cửa hàng như vậy mà mới nhặt đượcmấy cục pin người ta lấy hết rồi còn dư lại. Haiz, ngaycả nến cũng bị lấy sạch, không biết nhà này có không,để tôi đi tìm xem.”

Thành Thiên Bích tắt đèn pin: “Đừng tìm, đi ngủ.”

Tùng Hạ ngồi bệt xuống đất: “Tôi muốn tắm rửa một cáinhân lúc còn có nước, tôi đã ba bốn ngày chưa tắm, haylà cậu đi tắm trước đi?” Thời tiết nóng bức, hai ngườilại chẳng lúc nào mà không hoạt động, đã sớm hôi rình,quần áo cũng bẩn như vừa lăn từ trong bùn ra. Đời nàyTùng Hạ chưa thử qua cảm giác ba bốn ngày không tắm.

“Anh tắm trước đi, tôi đi tìm quần áo.” Nhân lúc TùngHạ tắm, Thành Thiên Bích vào phòng ngủ, tìm quần áotreo trong tủ. Tùng Hạ có chiều cao trung bình, trêndưới một mét bảy tám, quần áo trong tủ đều vừa vặn vớicậu. Nhưng với hắn thì phiền toái, lục lọi cả nửa ngàymới miễn cưỡng tìm được một chiếc áo thun, mặc vàongười hắn thì thành áo bó sát.

Hắn vừa lấy quần áo xong thì nghe thấy tiếng Tùng Hạđột nhiên hô: “Thiên Bích, cậu xong rồi thì tắm đi,nước yếu lắm, tôi sợ sẽ mất nước!”

Thành Thiên Bích tháo vũ khí trên người xuống cất vàotrong bao, sau đó mới cởi quần áo đi thẳng vào phòngtắm.

Tùng Hạ đang lau người, không ngờ Thành Thiên Bích xôngvào, cửa cũng không thèm gõ, lúng ta lúng túng: “Tôi…Tôi lau trước…”

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, trong phòng tắmvẫn có chút ánh sáng tối mờ, hai người đột nhiên đốidiện trong tình huống không hề báo trước, Tùng Hạ hơiluống cuống, còn Thành Thiên Bích thì không có bất kỳphản ứng nào. Từ khi nhập ngũ đến nay, hắn luôn tắmkhông chỉ một mình. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy

không quen chính là hắn đã nhìn đủ cơ thể trần trụi vạmvỡ to đen, nhưng người đàn ông có làn da trắng nõn, taychân thanh mảnh như Tùng Hạ, ở trong mắt hắn không khácđàn bà là mấy.

Thành Thiên Bích nhíu mày: “Tránh ra.”

Nước quả nhiên đã yếu đi, hắn cần tranh thủ thời gianđể tắm giặt xong.

Thành Thiên Bích nhắm mắt lại cọ rửa thân thể từ đầuđến chân, Tùng Hạ lui sang một bên, cứng đờ lau người.Cậu biết rõ chuyện này chẳng có gì là ghê gớm, nhưngkhi nhìn thấy thân thể ở trần của Thành Thiên Bích, cậuvẫn bối rối đến líu cả lưỡi.

Ánh mắt của cậu không nhịn được mà đi xuống dưới, nhìnthoáng qua thứ giữa hai chân của Thành Thiên Bích.

Này… này… to thế…

Cùng là đàn ông, sao lại thua kém nhau nhiều như vậychứ.

“Anh nhìn cái gì?”

Không biết từ lúc nào, Thành Thiên Bích đã mở mắt, lạnhlùng nhìn cậu.

Tùng Hạ bỗng ngẩng đầu, mặt đỏ lừ, vành tai cũng đỏ au:“Tôi… tôi không…”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu bạn nhỏ của Tùng Hạmột cái, nhẹ nhàng nhíu mày, quay đầu đi.

Tùng Hạ xấu hổ và giận dữ không ngớt, bắt lấy khăn vừalau vừa đi ra ngoài phòng tắm.

***

Sau khi Thành Thiên Bích tắm xong, không ai làm gì nữacả.

Tùng Hạ vừa thay quần áo sạch sẽ, Thành Thiên Bích quấnkhăn tắm đi ra.

“Cậu hứng nước chưa?”

“Rồi, hứng hai chậu, sợ mai không đủ dùng.”

Hắn xách quần mình lên đưa tới trước mặt Tùng Hạ: “Giặtsạch cho tôi.” Trong nhà này không có cái quần nàothích hợp với hắn, chỉ có thể mặc lại cái cũ. Thời tiếtnóng bức, ngủ một đêm chắc cũng khô rồi.

Tùng Hạ nhận lấy quần áo, cố gắng hết sức để tránh nhìnvào cơ ngực còn nước chảy nhỏ giọt của hắn: “Ờ, áokhoác cậu đâu? Tôi giặt luôn cho.”

Thành Thiên Bích không chút khách khí ném cả áo khoáccho cậu.

Ba mẹ Tùng Hạ đều bất ngờ qua đời khi cậu lên cấp III[28], từ đó cậu đã bắt đầu sống một mình. Cậu có thể chămsóc chính mình, cũng vui vẻ chăm sóc những người bêncạnh trong khả năng cho phép.[28] Chú ý: Ở đây nguyên tác là 拥 拥 (cấp II) khác vớiprofile Tùng Hạ mình cung cấp ở chương 2 là cấp III,mình nghĩ tác giả đã có sự nhầm lẫn ở đây nên mình để

là cấp III, một đứa trẻ mất ba mẹ từ cấp II thì khôngthể sống một mình được.

Giặt quần áo xong rồi đi ra, cậu thấy Thành Thiên Bíchđang ngồi trên ghế sa lon nghiên cứu bản đồ.

Tùng Hạ cũng ngồi vào.

Một mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái bay vào trong hơithở, cánh mũi Thành Thiên Bích nhẹ nhàng động đậy vàicái. Mấy ngày nay, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn lênmen, mùi xác thối rữa và các mùi hoặc ghê tởm hoặckhủng bố khác, duy chỉ có mùi thơm trên người Tùng Hạlúc này mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là hoàiniệm cuộc sống hiện đại, nói chung, lần đầu tiên hắnnghĩ rằng mùi trên cơ thể một người đàn ông có thể dùngtừ dễ chịu để hình dung.

Tùng Hạ xán cái đầu ướt nhẹp tới: “Đường đi của chúngta không phải đã định rồi sao? Cậu còn xem cái gì?”

Thành Thiên Bích đẩy đầu cậu ra: “Nhỏ nước.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười: “Cậu còn ý kiến gì cầntrao đổi không?”

“Tuyến đường cơ bản đã xác định, trước khi ngủ, chúngta nghiên cứu ngọc cổ một chút.”

Tùng Hạ gật đầu, từ trong túi móc ra miếng ngọc lớnchừng bàn tay kia. Cậu vẫn coi miếng ngọc này là bảobối, lúc nào cũng mang theo người, thật ra cậu đã sớmmuốn tìm thời gian tỉ mỉ nghiên cứu.

Cậu tìm trong phòng, lấy ra một tệp giấy A4 và mấychiếc bút: “Những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ

vô cùng khổng lồ, trước mắt tôi thấy về cơ bản thìthông tin chia ra làm mấy loại.” Tùng Hạ chia tờ giấyra làm vài phần, ở mỗi một tờ giấy viết một thông tinmà cậu nhìn thấy: “Loại thứ nhất là năng lượng Ngũ hànhtôi và cậu đã thảo luận qua, năng lượng được nói đếntrong ngọc cổ chính là năng lượng tiến hóa, cái nàychúng ta đã chứng thực được căn bản thông qua cậu. Loạithứ hai là cải thiện năng lượng và tinh lọc hạt nhânnăng lượng. Độ thuần khiết của hạt nhân năng lượng càngcao thì mật độ năng lượng càng lớn, năng lượng càngmạnh, năng lực tiến hóa của cậu có thể nâng cao thôngqua nhiều cách, đây là thông tin vô cùng quan trọng.Loại thứ ba thì càng thú vị, nói là chế tạo công cụ lợidụng môi trường, thế nhưng chế tạo công cụ có hai điềukiện tất yếu, một là năng lượng vô thuộc tính phải đầyđủ, hai là môi trường thích hợp. Năng lượng vô thuộctính có thể là loại năng lượng ngoài các năng lượng kimmộc thủy hỏa thổ, nhưng tôi không biết đó là cái gì, màmôi trường mẫu mực và công cụ cần chế tạo có liên quanđến nhau. Tôi nghĩ chuyện này hơi giống với thuật luyệnkim, ví dụ như dùng titan để chế tạo ra áo giáp. Nhưngnó lại vô cùng không giống với thuật luyện kim, bởi vìnó không yêu cầu phải đắn đo đến môi trường, nó yêu cầuchính là năng lượng vô thuộc tính. Thành thật mà nói,những thông tin lưu giữ trong ngọc cổ, tất cả đều quayxung quanh việc vận dụng năng lượng, chỉ cần chúng tacó thể học được cách vận dụng năng lượng tiến hóa,chúng ta có thể cường hóa bản thân, tự bảo vệ mình.”

Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ viết qua loa trên mấy tờgiấy, trầm tư một lát: “Năng lượng vô thuộc tính dườngnhư là một thứ gì đó vô cùng then chốt. Ngọc cổ khôngphải yêu cầu anh luyện năng lượng vô thuộc tính haysao?”

Tùng Hạ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng trong cơ thể tôi lạikhông có bất kỳ biến hóa nào, tôi không tiến hóa thìsao có thể có năng lượng tiến hóa.”

“Nếu năng lượng vô thuộc tính không phải năng lượngtiến hóa thì sao?”

“Vậy nó là cái gì? Tôi không có cảm giác cơ thể có biếndị gì.”

“Tôi cũng đã mất một thời gian dài mới cảm giác đượchạt nhân năng lượng trong cơ thể, anh cứ thử xem.”

Tùng Hạ thở dài: “Thử rồi đấy, nhưng không có cảm giácgì, rốt cuộc thì hạt nhân năng lượng chỉ là giả thuyếthay thật sự tồn tại nhỉ?”

“Không biết, nhưng nếu như có, nó sẽ ở vị trí này.”Thành Thiên Bích đưa tay đặt xuống phía dưới rốn củaTùng Hạ: “Vị trí huyệt Khí Hải [29], cũng chính là đanđiền của Đạo gia.”[29] Huyệt Khí Hải:

 

Trái tim Tùng Hạ đột nhiên nhảy lên một cái, cậu theobản năng nghiêng về phía sau, lúng túng nói: “Ờ ờ… chỗnày, không cảm thấy gì.”

“Tôi có thể cảm nhận được, hơn nữa từ khi cảm nhận thấynó, sự tồn tại của nó ở trong ý thức của tôi càng ngàycàng mạnh, thậm chí tôi có thể ‘nhìn thấy’ nó đang hấpthu năng lượng màu xanh lá của Mộc trong trời đất,chẳng qua rất chậm chạp.”

“Cậu có làm theo phương pháp huấn luyện trong ngọc cổkhông?”

“Không có thời gian rảnh.” Thành Thiên Bích nhìnmiếng ngọc: “Miếng ngọc này còn có rất nhiều kho báucần khai quật.”

Tùng Hạ vuốt ve miếng ngọc ấm nhẵn trong tay: “Khôngsai, tôi muốn dùng hết khả năng ghi chép lại những thứcó giá trị, chỉ khi cậu trở nên mạnh mẽ, xác suất đểchúng ta tiếp tục sống sót mới lớn hơn.” Cậu đặt nhữngtờ giấy lên bàn, định lần thứ hai tiến vào cõi hư khôngtrong ngọc cổ, ghi chép nhiều hơn.

Thành Thiên Bích tước đoạt hết bút của cậu, ném qua mộtbên: “Bây giờ, đi ngủ.”

Kỷ Cambri trở lại – Chương 16

Posted on 13/09/2013 by Fiery

Chương 16

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Người dẫn đầu cười khổ hai tiếng: “Cậu nhìn xã hội bây giờ đi, tất cả đềuđảo lộn cả rồi, người sống nhờ chó nuôi.”

.

.

.

Trong hai ngày này, hai người đã trải qua hai lần độtnhiên hạ nhiệt độ, đã vô cùng mất lòng tin với thờitiết bây giờ, vì vậy trước khi trèo lên giường, Tùng Hạđã sớm đặt hết chăn đệm trong phòng vào bên cạnh. Đểkhiến tâm trạng tốt thêm một chút, Tùng Hạ còn đổi mộtbộ đồ dùng trên giường. Đáng tiếc Thành Thiên Bíchkhông hề cảm kích, nằm xuống rồi ngủ luôn.

Thành Thiên Bích được huấn luyện đặc biệt, dù tronghoàn cảnh nào cũng có thể lập tức đi vào giấc ngủ đểduy trì thể lực dư thừa. Nhưng Tùng Hạ thì không nhưvậy, trong lòng cậu còn chất chứa rất nhiều chuyện, cậutin rằng ở thành phố này, tất cả những người không biếtrõ ngày mai thế nào đều sẽ trằn trọc khó ngủ giống nhưcậu.

Ban ngày ăn cái lương khô kia, bây giờ nó đã tiêu hóasạch sẽ từ lâu, cậu xoa xoa bụng, cảm giác chịu đóithật là khó chịu.

Cậu ép mình nhắm mắt lại. Chủ nhân nhà này chắc hẳn làmột người đàn ông độc thân, trong phòng ngủ kê chiếcgiường mét năm, hai người đàn ông ngủ chung một chỗ,miễn cưỡng cũng không thấy chật, nhưng khoảng cách lạivô cùng gần. Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đềucủa Thành Thiên Bích. Cậu chăm chú lắng nghe, dần dần,tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Mặc kệ thế nào, chí ít cậu cũng không phải lẻ loi mộtmình.

Tùng Hạ nhẹ nhàng nhích lại gần Thành Thiên Bích, cậucảm thấy trong lòng tăng thêm một cảm giác an toàn, mệtmỏi kéo tới, rốt cuộc cậu đã chìm vào giấc ngủ say.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bị đánh thức bởi âmthanh rối loạn dưới lầu.

Thành Thiên Bích cảnh giác ngồi dậy, nhẹ nhàng đi tớibên cửa sổ, vén màn lên nhìn xuống lầu dưới.

Tùng Hạ cũng tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gìvậy?”

Thành Thiên Bích lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chằmchằm phía dưới.

Tùng Hạ đi tới bên cạnh hắn, cũng ngó xuống dưới lầu,chỉ thấy giữa khoảng sân trung tâm này có một đám cưdân đang tụ tập, đều là người của khu nhà này. Có vàingười dùng xẻng và các loại công cụ khác để dọn dẹpđống cỏ dại mới mọc ra sau một đêm, có vài người khácđang nghe một ông già tóc bạc trắng lớn tiếng nói gìđó.

Thành Thiên Bích nói: “Đi, xuống dưới xem.”

Hai người mặc xong quần áo, Thành Thiên Bích mang súngtheo, cùng nhau xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu, Tùng Hạ quan sát những người đangdọn dẹp cỏ dại thì đều là phụ nữ, còn đám đông đang tụtập thảo luận kia đều là những người đàn ông trẻ tuổi.

Hai khuôn mặt xa lạ xuất hiện, lập tức khiến người khácchú ý.

“Này, có hai người mới.”

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, ông già tóc bạc vừatuyên truyền nọ hỏi: “Hai cậu là người ở ngoài đến đâyhả?”

Thành Thiên Bích hơi nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: “Đingang qua, tá túc một đêm.”

“Chẳng lẽ hai cậu còn muốn đi? Muốn đi đâu?”

Tùng Hạ tiếp lời: “Chúng cháu còn chưa nghĩ xong.”

“Chớ đi, quân đội ai cũng nói thế giới bây giờ đâu cũngnhư nhau rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ở cạnh nhauthì mới sinh tồn được. Cậu nói xem, các cậu có thể điđến đâu.”

Thành Thiên Bích nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Ông già tóc bạc đi tới: “Các cậu từ đâu tới đây? Bênngoài thế nào, lẽ nào các cậu không biết gì hay sao.”

“Không biết nhiều lắm.”

Ông già nghi ngờ đánh giá họ: “Được, tôi nói đơn giảncho các cậu, sau đó tôi sẽ nói mục đích tôi khuyên cáccậu ở lại. Tình cảnh hiện tại của loài người chúng tathì không cần tôi nhiều lời nữa phải không? Xưa kiachúng ta là nhất, muốn ăn gì thì ăn, ngự trị phía trêntất cả giống loài. Nhưng bây giờ chúng ta đã bước vàovòng tuần hoàn của chuỗi thức ăn rồi, ngoài kia lànhững động thực vật mà chúng ta không biết, muốn ăn

chúng ta thì ăn chúng ta, mọi thứ đều đã trở nên nguyhiểm. Sự biến dị đột ngột này, ngay cả chính phủ vàquân đội cũng bất lực. Bây giờ mỗi ngày chính phủ chỉcó thể cung ứng nước trong bốn tiếng và một lần phátthức ăn nén khí, chúng ta chỉ có thể tự lo lấy mình.Đơn thương độc mã như mấy cậu không sống được quá haingày. Tôi thấy hai cậu thân thể khoẻ mạnh lại còn trẻ,không bằng ở lại đây, gia nhập với chúng tôi, mọi ngườinhiều thêm một phần hi vọng sống.”

Thành Thiên Bích không có chút biểu cảm gì: “Mấy ngườicũng không đủ ăn, sẽ không nuôi không thêm người khác.Nói, muốn chúng tôi làm gì.”

Ông già nói: “Tôi nói thật vậy, mỗi ngày đến trưa thìchính phủ mới phát thức ăn nén khí, nhưng một người chỉđược lĩnh một phần, không thể lấy nhiều hơn, bây giờkhu này của chúng tôi còn lại bốn mươi người, trong đómột nửa là phụ nữ trẻ em già yếu. Hai ngày gần đây, mỗingày chúng tôi đều phải phái mười người trong số haimươi người khỏe mạnh ở đây đi lĩnh thức ăn rồi về phânphát cho mọi người. Nếu các cậu tham gia thì có thể lấynhiều hơn hai suất, nhiều hơn hai suất ăn, đám trẻ connày có thể ăn thêm một miếng.”

Tùng Hạ hỏi vấn đề mấu chốt: “Vì sao chỉ phái người trẻtuổi?”

Ông già thở dài: “Mỗi ngày đi ra ngoài thì đều có mộthai người không về, nếu đám thanh niên đều không về rồicũng sẽ đến phiên lão già này đi.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Người phát thức ăn thuộc chínhphủ hay quân đội?”

“Chuyện này tôi không rõ, nghe họ nói, những người phátđồ mặc quân trang, quân đội và chính phủ không phải làmột hay sao.”

Thành Thiên Bích không có ý định giải thích: “Được rồi,hôm nay chúng tôi đi, lúc nào xuất phát.”

“Chờ họ bốc thăm xong, các cậu có thể cùng đi.”

Thành Thiên Bích lại nói: “Nơi này của mấy người có dịnhân hay không?”

Trên mặt ông già lóe lên biểu cảm khác thường, đó làmột loại biểu cảm hỗn hợp giữa thù hằn và ghen tỵ:“Không có, nếu có thì chẳng chết nhiều như vậy.”

“Vì sao lại nói vậy?”

“Chính phủ chiêu nạp dị nhân, dị nhân lợi hại hơn dânchúng bình thường, thói đời thành ra như vậy, ai có nắmđấm mạnh thì được coi trọng. Bây giờ dị nhân có thể làmviệc cho chính phủ, mỗi ngày mỗi người có thể lĩnh đượcít nhất năm suất thức ăn. Hơn nữa, nhiều dị nhân cănbản không cần chờ chính phủ phát lương, họ có thể tựmình đi săn thú.”

Hai người nhìn nhau một cái, ít nhiều có chút tâm động.Họ đều đã được hưởng qua cảm giác chịu đói, cũng khôngmuốn nếm nó lần nữa. Nếu một ngày có thể lĩnh được nămsuất thức ăn, cũng đủ cho hai người bọn họ.

Nhưng, bất luận Thành Thiên Bích có phải dị nhân haykhông, họ cũng không thể ở lại chỗ này, càng không cầnchia đều thức ăn với những người này, bây giờ họ chỉcần những người này dẫn đường, bớt đi chút phiền phứcđể đi tìm nơi đóng quân của quân đội.

Hai người lên lầu thu xếp đồ đạc của mình, mang hếtnhững thứ hữu dụng theo, sau đó xuống lầu tập hợp vớinhững thanh niên kia.

Bọn họ không biết đêm nay còn có thể trở về khu này nữahay không, dù sao thế giới này chốc lát mà đã thay đổirất nhiều, cho nên không thể làm gì khác hơn là mangtheo cả hành lý tùy thân đi cùng.

Một tiểu đội mười người, cứ như vậy xuất phát.

***

Tùng Hạ hỏi người dẫn đầu: “Đi bộ sao? Vì sao không láixe đi?”

Người kia hỏi ngược lại: “Hai cậu lái xe tới đây?”

“Đúng vậy.”

“Từ ngoại ô thành phố à? Nội thành là không thể rồi, xecộ không đi được, nền đường căn bản đã bị phá hủy toànbộ, bây giờ làm gì cũng chỉ có thể đi bộ.”

“Chúng ta đi bao lâu thì tới nơi?”

“Nếu thuận lợi thì hơn hai tiếng, chúng ta sẽ đi vòngqua cây thông khổng lồ ở khu trung tâm kia. Nhưng,chúng tôi chưa bao giờ đi được thuận lợi.” Trên mặtngười dẫn đầu lộ ra vẻ sợ hãi và thần sắc đau đớn: “Cậucũng nghe rồi phải không, mỗi lần ra ngoài thì đều cóngười không về được.”

“Rốt cuộc thì trong nội thành có cái gì?”

“Cái gì cũng có, chuột ăn thịt người, bọ ngựa ăn thịtngười, chó mèo ăn thịt người, dù sao, thứ ăn thịt ngườicó đầy khắp nơi. Lần đầu tiên đi, hai người trong chúngtôi bị bọ ngựa cắt cổ, lần thứ hai đi, bị một con mèoquắp mất một người, đây là ngày thứ ba, không ai biếtmình có sống mà trở về được hay không. Bây giờ tôi vôcùng hối hận, ngày trước khi trong khu tổ chức bỏ phiếucó cho nuôi thú cưng hay không, tôi lại bỏ phiếuchống.”

“Vì sao?”

“Có vài người bây giờ phải sống dựa vào thú cưng củabọn họ. Tỉ lệ biến dị của động vật lớn hơn con ngườirất nhiều, những động vật được thuần dưỡng tuy thân thểbiến dị, nhưng tính tình thông thường vẫn không thayđổi, chí ít chúng vẫn trung thành với chủ nhân, hơn nữasẽ không chủ động tấn công con người. Thế nhưng độngvật hoang thì không như vậy, cái gì cũng ăn, nhất làcon người. Bởi vì con người dễ săn bắt, hơn nữa nhiềuthịt, ăn một bữa cũng đủ no. Một người bạn của tôi cónuôi một con chó, bây giờ nó đã cao hơn ba mét, mỗingày đều cùng chủ nó ra ngoài bắt mồi, cả nhà không locái ăn.” Người dẫn đầu cười khổ hai tiếng: “Cậu nhìn xãhội bây giờ đi, tất cả đều đảo lộn cả rồi, người sốngnhờ chó nuôi.”

Tùng Hạ thật sự không cười nổi, vừa nghĩ tới chuyện họcó thể sẽ đối mặt với động vật như ngọn núi nhỏ, bắpchân cậu đã co lại.

Người dẫn đầu nói tiếp: “Chuyến này chúng ta đi cũngmuốn thuận tiện đi săn, bắt một ít chuột hay con gì đónhỏ nhỏ. Cậu đừng tưởng rằng nhai cỏ thì không chếtđói, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, thể chất suy

yếu rất nhanh rồi sẽ đi đời, dù tuổi trẻ khỏe mạnh cũngchẳng chống chịu được bao lâu, cho nên nhất định phảiăn thịt. Chúng tôi đi lần này là mạo hiểm tính mạngkiếm ăn cho người nhà, chỉ cần còn một hơi thở, dù phảibò cũng phải bò về.”

Tùng Hạ vô cùng xúc động, cũng thở dài một hơi.

Thành Thiên Bích vẫn ở bên cạnh yên lặng nghe họ nóichuyện, hắn kéo Tùng Hạ đến bên cạnh mình, cúi đầu, nhẹgiọng nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì đừng làm chuyện nguxuẩn, chạy với tôi.”

Tùng Hạ cười khổ: “Cậu yên tâm, tôi biết mình biết tamà.”

Cậu tuy rằng bản tính lương thiện, nhưng vẫn chưa ngâythơ đến độ hi sinh bản thân cứu người khác, mặc dù tìnhcảm của người dẫn đầu này và người nhà khiến cậu vôcùng cảm động, nhưng cậu biết, trong khoảnh khắc cuốicùng, cậu không giúp được những người không liên quan,bởi vì cậu cũng đang nguy hiểm trùng trùng.

***

Sau khi đi được hơn bốn mươi phút, đoàn người đụng phảimột con chó Golden Retriever [30] khổng lồ, cao hơn bamét, một chân sắp bự hơn bụng một người, bộ lông chiếurọi ánh mặt trời chói lóa, vừa uy vũ vừa xinh đẹp, bênngười nó có một người phụ nữ rất bình thường ngoài bamươi tuổi. Người phụ nữ kia kéo lông chân con chó, conchó bèn phối hợp theo tốc độ của cô ta, chậm rãi bướcđi.

[30]Golden Retriever: Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơiđùa, hiền lạnh, thông minh và rất trung thành. Chúngcòn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi, cóbản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén.

Đoàn người rối loạn, người dẫn đầu kêu lên: “Đừng sợ,nó có chủ, đừng sợ.”

Đây là lần đầu tiên Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìnthấy thú cưng đi săn cho chủ như lời người dẫn đầu vừanói, mặc dù con chó trưởng thành có thể tích to như mộtchiếc xe tải cỡ lớn, thật sự không nên gọi nó là “thúcưng” nữa, cho nên họ cũng hoảng loạn như những ngườikhác. Dù biết con chó này sẽ không tấn công người nhưngvẫn thấy e sợ, đây là bản năng của động vật khi gặpphải động vật lớn mạnh hơn.

Người phụ nữ kia nhìn họ, xua xua tay, lôi con chó đisang bên cạnh.

Mọi người chú ý tới người phụ nữ kia kéo một cái túi todính máu, nhìn bên ngoài thì có thể là một con chuộtcao cỡ nửa người. Tất cả mọi người đều không ngừng hâmmộ, ai nấy nhìn con chuột chết kia, nước bọt cũng sắpchảy xuống.

Mặc dù chuột là động vật thích hợp nhất để trở thànhthức ăn trong số những thứ mà bây giờ họ có thể tiếpxúc được, nhưng nó lại vô cùng khó săn bắt. Gặp đànchuột kết bè kết đội thì họ đánh không lại, trái lại cókhả năng trở thành thức ăn của đối phương, còn chuộtlạc đàn nếu gặp người sẽ bỏ chạy, căn bản không đuổikịp. Người có thể săn được thịt chuột, nếu không phải

dị nhân thì là người có thú cưng biến dị giúp sức mộttay.

Hai loại người này hiện tại đều là đối tượng hâm mộ củamọi người.

Hệ thống giá trị của xã hội đã đồng thời tan vỡ theotận thế. Bị áp bức bởi nhu cầu sinh lý và nhu cầu antoàn, tiền tài đã sớm mất đi ý nghĩa, quan lớn và đạiphú hào cũng không được hâm mộ nữa. Bây giờ, vũ lựcquyết định tất cả.

Trong tiểu đội bắt đầu có người nhỏ giọng nói: “Sớmbiết thế tôi cũng nuôi một con chó.”

“Nuôi mèo tốt hơn, mèo bắt chuột tốt hơn chó, như vậychúng ta có thể ăn thịt mỗi ngày.”

“Bây giờ nói những chuyện này thì còn ý nghĩa gì, nếukhông tại ba người trước đây bỏ phiếu chống…”

“Anh có ý gì, không phải chỉ có ba chúng tôi phản đối.”

Người dẫn đầu kêu lên: “Được rồi được rồi, ồn ào gìthế, còn ồn ào nữa…”

Giọng nói của người dẫn đầu dừng lại, dưới con mắt nhìntrừng trừng của mọi người, yết hầu gã xuất hiện một khemáu cực mảnh. Gã mở to hai mắt, mọi người cũng mở tohai mắt, con người vốn hoạt bát, cái đầu một giây trướcvẫn đang nói chuyện nay chậm rãi lệch khỏi vị trí, cuốicùng rơi xuống mặt đất, máu ở động mạch phun ra cao hơnhai mét, rơi xuống như trời mưa.

“Trời ơi!! Bọ ngựa! Bọ ngựa!”

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một cái bóng màu xanhbiếc lóe lên, thế nhưng trong thành phố đã đầy sắcxanh, cỏ dại mọc cao hơn thắt lưng người, màu xanh đãbiến thành màu sắc không dễ bị thị giác con người phânbiệt được nhất. Bọ ngựa ở đây núp trong những bụi cỏcao đến thắt lưng người, dựa vào hình thể nhỏ nhắn chỉtầm hai mươi, ba mươi centimet và màu sắc hoàn mỹ đểngụy trang, xuất quỷ nhập thần, dễ dàng có thể cắt đứtcổ của con người và động vật.

Mọi người điên cuồng chạy về phía trước. Sau khi tấncông xong, bọ ngựa lập tức biến mất trong bụi cỏ, cănbản không thể nào phát hiện ra tung tích của nó. Trongsố động vật côn trùng, bọ ngựa là loài thường thấy nhấtvà là tay săn mồi đáng sợ nhất trong thành phố này,ngay cả dị nhân cũng vô cùng sợ hãi tốc độ và sự ngụytrang của chúng. Những con bọ ngựa này giống như thíchkhách, am hiểu núp trong bóng tối, phục kích những khốithịt tươi không chịu nổi một kích.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sớm đã nghe nói đến nhữngquái vật đáng sợ này từ trong miệng của gã mập nọ, lầnđầu gặp mặt đã để lại cho họ ấn tượng máu chảy đầm đìa,tất nhiên không dám kinh thường, cũng ra sức bỏ chạy.

Chạy chưa được bao xa, Thành Thiên Bích đã mẫn cảm bắtđược hướng đi của gió, dù vô cùng am hiểu về thuật ngụytrang nhưng chỉ cần cử động, bất luận động tác nhẹnhàng thế nào, bọ ngựa nhất định cũng sẽ tạo ra gió.Thành Thiên Bích cảm nhận thấy trước tiên, hắn lập tứcquay đầu lại, trước mắt xuất hiện một cẳng chân sắcnhọn như đao, cái chân kia vô cùng sắc bén, bên ngoàibộ giáp màu xanh biếc còn dính vết máu đỏ tươi!

Chia sẻ:

Chương 17

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ quả thật không thể tin vào mắt mình, thời buổi này đến bụng cònkhông lấp đầy được, lại vẫn còn có đàn ông diện mốt? Không phải đầu ócngười này có vấn đề chứ.

.

.

.

Con ngươi của Thành Thiên Bích đột ngột giãn ra, khi bọngựa chém chân ra kéo theo cả dao động gió, tất cả đềugiống như một đường cong hiện ra rõ ràng trước mắtThành Thiên Bích, hắn có thể dựa theo dao động gió kianắm giữ quỹ tích chuyển động của bọ ngựa.

Chỉ có điều, có thể nhìn thấy là một chuyện, phản ứnglại được lại là một chuyện khác. Bọ ngựa có tốc độnhanh kinh người, Thành Thiên Bích mặc dù được rènluyện mà mạnh hơn người thường rất nhiều, hơn nữa từsau khi tiến hóa, còn được tăng cường rõ ràng, nhưng sovới con bọ ngựa có trình độ tiến hóa nhanh hơn hắn gấptrăm lần, tốc độ phản ứng thần kinh của hắn vẫn chậm!

Thành Thiên Bích không kịp nâng súng, không kịp rútđao, thậm chí không kịp suy nghĩ, hắn giơ cánh tay lên,cảm thấy trong tay như nắm một thanh đao ảo, hung hăngbổ vào con bọ ngựa kia.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau giòn tan!

Tùng Hạ vội quay đầu lại, chỉ thấy con bọ ngựa màu xanhkia bắn ngược lại hơn ba, bốn mét, rầm một tiếng rơivào bụi cỏ.

Một giây kế tiếp, Thành Thiên Bích co cẳng chạy tới,một tay rút mã tấu ra, đâm mạnh xuống. Tùng Hạ chỉ nghexì một tiếng rồi không thấy động tĩnh gì khác.

Tùng Hạ sửng sốt tại chỗ vài giây, cũng chạy sang theo.

Thành Thiên Bích đặt mông ngồi xuống đất, tay phải hơirun lên.

Tùng Hạ ngồi xổm xuống cạnh hắn: “Cậu không sao chứ?Cậu làm tôi sợ muốn chết, con bọ ngựa này đuổi theochúng ta lúc nào vậy.” Cậu nhìn con bọ ngựa bị ThànhThiên Bích một đao đâm xuyên qua bụng, bị cố định trênmặt đất còn đang giãy giụa kia, lòng còn sợ hãi.

Thành Thiên Bích vuốt mồ hôi trên trán: “Cái đồ chơinày ăn được không?”

Tùng Hạ nhìn con bọ ngựa kia một chút: “Tôi cũng khôngbiết, nhưng nó bự như vậy chắc là ít nhiều cũng có chútthịt. Nhìn cậu sao mà mệt như vậy?”

“Tôi vừa dùng năng lượng tiến hóa.”

Tùng Hạ ngạc nhiên nói: “Wow, tôi biết mà. Đồ chơi nàycó tốc độ nhanh như vậy, cậu đánh bại nó như thế nàovậy, năng lực tiến hóa của cậu đã được tăng cường, maunói cho tôi nghe chuyện gì vừa xảy ra.”

“Tôi có cảm giác gió trong tay tôi có thể hóa thànhhình dạng mà tôi mong muốn.” Thành Thiên Bích một cướcgiẫm lên thân thể con bọ ngựa, rút mã tấu ra: “Vừa rồitôi muốn rút đao nhưng không kịp, vì vậy gió biến ramột thanh đao ảo trong tay tôi, giống như thế này…”Thành Thiên Bích làm ra động tác cầm đao, nhưng lòngbàn tay trống rỗng, không chờ Tùng Hạ kịp phản ứng,Thành Thiên Bích phất tay một cái, một luồng gió kéotới, Tùng Hạ chỉ có thể dùng mắt thường miễn cưỡng bắtđược một dải ánh sáng. Ngay sau đó, cậu cũng cảm giácthấy có gì đó xẹt qua cổ khiến cậu rùng cả mình, mấysợi tóc bị cắt đứt gọn gàng, nhẹ nhàng rơi xuống đầuvai.

Tùng Hạ ngây ra chừng ba giây đồng hồ, khiếp sợ.

Vừa rồi khi cái lạnh lướt qua cổ cậu, chỉ cần gần thêmhai centimet, không phải cậu cũng sẽ có kết cục giốngngười dẫn đầu kia hay sao!

Tùng Hạ phục hồi tinh thần lại, hét lớn: “Cậu làm gìđấy! Má ơi làm tôi sợ muốn chết, cậu không sợ cứa trúngtôi thật à.”

Thành Thiên Bích căn bản không coi sự trách móc của cậura gì, chỉ lắc đầu: “Tôi sẽ không phạm sai lầm.” Hắnnhìn bàn tay mình, nắm chặt rồi mở ra, mở ra rồi lạinắm chặt, nhiều lần như thế, năng lượng không ngừng diđộng trong thân thể khiến hắn cảm thấy hưng phấn trước

nay chưa từng có. Bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ thấyhưng phấn khi biết mình trở nên mạnh hơn.

Tùng Hạ cũng mừng thay cho hắn: “Xem ra năng lượng củacậu được nâng cao rất nhanh.”

“Chuyện này cũng có liên quan đến những thông tin đượclưu giữ trong ngọc cổ, mấy ngày này tôi không ngừng cảmnhận được hạt nhân năng lượng.”

Tùng Hạ theo bản năng sờ sờ túi vải trước ngực mình:“Tôi nhất định sẽ nỗ lực giúp cậu, cậu nhất định sẽ lợihại hơn đại lực sĩ kia, cậu ít nhất trị giá mỗi ngàymười suất ăn!”

Thành Thiên Bích nhét xác con bọ ngựa vào trong bao:“Nếu như có thể thông qua quân đội liên lạc với BắcKinh, chúng ta cũng không cần băn khoăn về chuyện ănuống nữa, trước đó thì không nên để lộ.”

“Yên tâm đi, tôi hiểu mà.”

Vừa rồi mọi người trong khu chạy trốn bốn phía, hơn nữađộ cao của cỏ dại ảnh hưởng với tầm nhìn, không ai nhìnthấy mọi chuyện vừa xảy ra. Hai người làm bộ như khôngxảy ra chuyện gì mà đuổi theo đoàn người kia.

Mọi người còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, cănbản không ai chú ý tới sự trở lại của hai người. Nhưngdù có sợ hãi thế nào, họ cũng không có đường về, nếukhông lĩnh được thức ăn, sớm muộn gì họ cũng phải chết.Chết thì không sao, nhưng ở đây có ai mà không nóngruột nóng gan cho người nhà mình?

Tùng Hạ bị bầu không khí bi thương của họ lây nhiễm,tâm trạng cũng suy sụp, chỉ có sức mạnh ý chí mạnh mẽcủa Thành Thiên Bích mới có thể khiến cậu vẫn thậntrọng đề phòng, từ khi tận thế đến nay, chẳng bao giờrối loạn.

Thành Thiên Bích tự giác nhận làm người bảo vệ, lúc nàocũng cảnh giác với sự dao động của gió ở xung quanh, đềphòng lại có bọ ngựa tập kích đội ngũ.

***

Lộ trình tiếp theo, ngoại trừ một người bị chuột cắn bịthương ở bắp chân thì cũng coi như thuận lợi. Hai giờsau, rốt cuộc họ đã đi đến một trung tâm thương mạikhổng lồ phía Tây Nam nội thành, nơi này có quảngtrường chiếm diện tích lớn nhất Côn Minh.

Từ xa họ đã trông thấy rất nhiều người vây xung quanhquảng trường, còn có không ít người đang đi về hướngđó.

Từ sau khi động đất xảy ra, Tùng Hạ và Thành Thiên Bíchchưa từng gặp nhiều người như vậy, nguy hiểm bên ngoàikhiến đại bộ phận mọi người chọn ở nhà, nếu như khôngphải tận mắt trông thấy, căn bản không thể tưởng tượngthành phố này còn nhiều người như vậy.

Những khuôn mặt từng rạng rỡ đầy sức sống nay lại biếnthành đầy vẻ u sầu, trong mắt đều có sự hoảng sợ và corúm lại, trầm mặc xếp thành những hàng dài. Mặc dùquảng trường có rất nhiều người nhưng không có bất luậnâm thanh hỗn độn nào, tĩnh mịch như đã chết, khiến lòngngười cũng bị đè nén theo.

Tùng Hạ than thở: “Quân đội cung cấp lương thực cũngkhông được mấy ngày, sớm muộn gì cũng sẽ loạn, đến lúcđó có nhiều người như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyệngì.”

Thành Thiên Bích nói trắng: “Sẽ có hàng loạt ngườichết.”

Một người trẻ tuổi trong khu nghe được đoạn đối thoạicủa họ, nói: “Chúng tôi cũng đoán vậy, lượng lương thựcnày không chịu được mấy ngày, có tin nói quân đội sẽlui về phương Nam, đến lúc đó họ sẽ hoàn toàn bỏ mặcchúng ta. Haiz, bọn họ cũng chẳng tự lo xong thânmình.”

Tùng Hạ hỏi: “Mọi người đoán còn được thêm mấy ngày?”

Gã thở dài, đến gần đây, thấp giọng nói: “Vừa nghe họnói, suất ăn của dị nhân được tăng nhiều, chính phủđang tranh thủ thời gian chiêu nạp nhân tài, cho nêntôi đoán, lương thực dự trữ của họ cũng sắp hết rồi,muốn nhanh chóng mượn sức những dị nhân, sau đó rútlui.”

Tùng Hạ nhíu mày một cái, không đồng quan điểm với gãcho lắm. Cậu không cho là quân đội sẽ bỏ mặc nhiều dânthường như vậy. Hơn nữa, nếu họ muốn bỏ mặc rồi rútlui, dân chúng cũng sẽ không tha cho họ.

Thành Thiên Bích nhìn xe quân dụng cách đó không xa,như có điều suy nghĩ.

***

Một hàng người đang xếp hàng có trật tự thì phía sauđột nhiên truyền đến tiếng gây rối.

“Tránh ra, tránh ra tránh ra! Tránh cả ra!”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trongđám người có bảy, tám người bước ra; một người trong đócó lẽ là người cầm đầu. Gã cao gầy, được những ngườinày vây ở chính giữa, tóc hơi dài, che giữa gò má,thoạt nhìn vô cùng u ám. Gã hếch cằm có chút ngạo mạn,mặc cho đám đàn em ngang ngược mở đường.

“Tránh cả ra, đừng cản đường đại ca bọn này. Đại ca củachúng tao là dị nhân lợi hại nhất!”

“Ai vậy?” Thành Thiên Bích hỏi người đàn ông trẻ tuổivừa nãy.

Gã khinh miệt hừ ra một tiếng: “Gã ấy à… là dị nhân đó.Nghe nói tương đối lợi hại, có thể một mình giết chếtmột con chó săn cao ba bốn mét.”

“Có năng lực biến dị gì?”

“Nghe nói lông lá trên người gã có thể biến thành kimchâm, cả người có thể biến thành một quả cầu gai, cũngcó thể biến thành một quả cầu nhung. Nói chung biến dịvề bộ lông, bây giờ chính phủ vô cùng nể trọng gã.”

Ánh mắt hai người đi theo người đàn ông cao gầy, tronglòng không hẹn mà cùng suy tính giá trị sức mạnh củagã. Bộ lông biến dị, có thể một mình giết chết một conchó săn tiến hóa, quả thật tương đối lợi hại.

Nếu so với Thành Thiên Bích thì như thế nào nhỉ? TùngHạ suy nghĩ. Mặc dù năng lực tiến hóa của Thành ThiênBích thoạt nhìn thì chưa lợi hại như vậy, nhưng bảnthân Thành Thiên Bích vốn là quân nhân rất lợi hại, nếu

như đánh nhau với người này, cũng chưa chắc đã thấtbại.

Nhưng, tốt nhất là hôm nay đừng đánh nhau, bởi vì ngườiđàn ông kia thoạt nhìn thật sự không dễ đối phó.

Sau khi mấy người kia đi tới, đoàn người lại yên ắngtrở lại.

Tùng Hạ thấy đã xếp hàng cả hai tiếng mà vẫn chưa đếnphiên họ, trong lòng có chút sốt ruột. Hôm nay cậu vàThành Thiên Bích có kế hoạch khác. Cậu lại hỏi: “Cònbao lâu mới đến lượt chúng ta?”

“Sớm thôi, anh nhìn xem, nhiều người như vậy, thườngthì một hàng hết sáu bảy tiếng, sao? Anh muốn đi vệsinh à?”

Tùng Hạ còn chưa mở miệng, Thành Thiên Bích nói: “Đúng,chúng tôi đi vệ sinh.”

“Đi đi, mau về nhé, đừng để lạc mất chúng tôi. Bêntrong trung tâm thương mại kia có đấy, đều trống không,vào bừa cái nào cũng được.”

Thành Thiên Bích nhìn thoáng qua trung tâm thương mạirộng vài mẫu [31], nói với Tùng Hạ: “Chúng ta vào đó tìmít đồ.”[31] Mẫu: 1 mẫu = 3.600 m2.

“Tìm cái gì?”

“Tìm trang thiết bị leo núi, đổi trang bị.”

Hai người cùng đi vào khu trung tâm mua sắm.

***

Quả nhiên như lời bọn họ, dù trong khu trung tâm muasắm đã từng xa hoa mỹ lệ vẫn còn bao hàng hóa đẹp đẽđếm không xuể, hơn nữa lại lấy không, không cần trảtiền nhưng vẫn không một bóng người. Những thứ hữu dụngtrong khu trung tâm này, ví dụ như thức ăn và nhu yếuphẩm hàng ngày đều đã bị lấy sạch, còn thừa lại đều lànhững thứ mà trong thời buổi ăn không đủ no này chẳngai cần đến cả, ví dụ như quần áo, đồ trang điểm, nướchoa.

Những món hàng từng lộng lẫy đắt đỏ khiến bao kẻ đổ xôvào, trong lúc tận thế này, chớp mắt đã mất ý nghĩa.

Hai người đi theo bản đồ khu trung tâm mua sắm, lênthẳng lầu ba bán đồ dùng cho nam, những thứ chuyên đểleo núi cũng được đặt trên tầng đó.

Vừa lên lầu, họ lập tức phát hiện ra một người. Nhìn từbóng lưng thì là một người đàn ông thân hình cao lớn.Người đó mặc một chiếc áo màu xanh nhạt hãng Polo phốivới quần màu be, đang ung dung lựa chọn quần áo.

Không sai, người này đúng là đang chọn quần áo.

Hơn nữa không phải quần áo rét để giữ ấm hay phòng mưa,mà là quần áo thời trang.

Tùng Hạ quả thật không thể tin vào mắt mình, thời buổinày đến bụng còn không lấp đầy được, lại vẫn còn có đànông diện mốt? Không phải đầu óc người này có vấn đềchứ.

Nghe thấy giọng nói hai người, người đàn ông kia quaymặt lại.

Tùng Hạ lại càng kinh ngạc, bởi vì cậu nhận ra ngườinày, cả đất nước Trung Quốc này có rất nhiều người biếthắn. Người này là minh tinh điện ảnh Liễu Phong Vũ. DùTùng Hạ chưa bao giờ quan tâm đến làng giải trí, nhưngmột người có khuôn mặt tuấn tú mê hoặc chúng sinh nhưthế, lại thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, muốnkhông nhớ mặt cũng là chuyện khó.

“Anh… anh là… Liễu Phong Vũ?”

Liễu Phong Vũ nhíu mày, cong cong đôi mắt đào hoa màcười: “Xin chào.”

Tùng Hạ khó hiểu nhìn Liễu Phong Vũ, đẹp trai như vậythì không nói làm gì, vì sao có thể trong lúc tất cảmọi người đều nhếch nhác thảm hại, người này vẫn còn cóthể mặt mày hồng hào, quần áo không dính một hạt bụi,ung dung thoải mái đi dạo phố cơ chứ? Giống như biếnhóa của thế giới bên ngoài đều không liên quan chút nàođến hắn vậy. Nếu không phải Tùng Hạ vẫn thấy đói bụng,cậu quả thật sẽ hoài nghi không biết mình có đang nằmmơ hay không.

Thành Thiên Bích tuy rằng cũng nhận ra Liễu Phong Vũ,nhưng tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào nhữngchuyện vô vị, hắn nói: “Đi thôi.” Rồi muốn đến khuchuyên bán đồ dùng để leo núi.

“Này.” Liễu Phong Vũ cười nhìn Tùng Hạ: “Chớ vội đi,giúp tôi nhìn hai chiếc áo này xem, cái nào có màu đẹphơn?” Hắn cầm hai chiếc áo sơmi, ướm thử lên ngườimình: “Cho chút ý kiến coi.”

Tùng Hạ hơi ngẩn ra trước nụ cười chuyên nghiệp củahắn, nói năng có chút cà lăm: “A… đều… đều đẹp hết.”

Thành Thiên Bích kéo tay Tùng Hạ: “Đi thôi, hắn ta bốcmùi khó ngửi muốn chết.”

Liễu Phong Vũ biến sắc, gần như là trong giây lát, vẻmặt của hắn từ một thiếu gia sang trọng tao nhã phonglưu biến thành một tên côn đồ dữ tợn, hắn lạnh lùngnói: “Muốn chết à!”

Tùng Hạ hoảng sợ.

Quả thật mùi nước hoa trên người Liễu Phong Vũ cả tầngnày cũng có thể ngửi thấy được, nhưng dù sao cũng lànước hoa, cũng không đến nỗi khó ngửi, tối đa chỉ làhơi gay mũi mà thôi.

Tùng Hạ nhìn dáng vẻ hung ác của Liễu Phong Vũ, vội vãgiải thích: “Không phải, cậu ấy không phải có ý đó…”

Liễu Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Thành ThiênBích, lại nhìn Tùng Hạ ngây thơ vô hại, vẻ mặt dịu đimột ít, lại lộ ra nụ cười: “Cậu có thích mùi nước hoacủa tôi không?”

Tùng Hạ đành phải kiên trì đáp: “Thích.”

Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi.” Nói xongkhông để ý đến họ nữa, tiếp tục tự nhiên chọn quần áo.

Thành Thiên Bích chẳng muốn phản ứng lại với hắn ta,xoay người bước đi. Trước khi đi, Tùng Hạ để ý tới bêntrong cái túi bên chân Liễu Phong Vũ để đầy các lọ nướchoa đủ mọi nhãn hiệu.

Chia sẻ:

Chương 18

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Con người vừa đẹp trai vừa cực ngầu vừa lợi hại này chính là bạn của cậuđó!

.

.

.

Khi hai người tìm đến khu chuyên bán vật dụng leo núithì phát hiện nơi đó đã bị bới lên, nhất là các loạigiày giữ ấm thì không còn lại được mấy đôi, nhưng quầnáo thì còn lại một ít. Bởi vì vào lúc đột ngột hạ nhiệtđộ, hiển nhiên là những loại áo bông, áo lông giữ ấmtốt hơn, nhưng bây giờ đang là mùa hè, căn bản trongtrung tâm thương mại không có những loại quần áo ấy.

Phần lớn mọi người không biết rằng càng trong lúc thờitiết thay đổi thất thường, quần áo để giữ ấm và chốngẩm quan trọng hơn quần áo đơn thuần để chống lạnh đếnthế nào. Trang phục leo núi có đủ những công năng màThành Thiên Bích cần nhất: Chống ẩm. Những quần áo bósát một khi bị xối nước thì sẽ đẩy nhanh việc tiêu haonhiệt lượng của cơ thể, như vậy vô cùng nguy hiểm. Mỗi

lần trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ đều phải căncứ vào sự khác biệt của hoàn cảnh để chuẩn bị nhữngtrang thiết bị phù hợp. Bây giờ hắn không chỉ vì nhiệmvụ mà còn vì sinh tồn, những chi tiết nhỏ cũng có thểgiúp hắn hoàn thiện, hắn phải cố gắng hết sức để chuẩnbị đầy đủ.

***

Tìm cả nửa ngày, rốt cuộc hai người đã tìm được đầy đủnhững trang thiết bị bên ngoài. Sau khi mặc vào, bởi vìquần áo và giày đều nhẹ nhàng nên họ có cảm giác thânthể thoải mái hơn một ít.

Bọn họ lại đi loanh quanh vài vòng, muốn tìm thứ gì đóhữu dụng, trong một cửa hàng bán đồ dùng ở bên ngoài,Tùng Hạ phát hiện thấy một cái nỏ chữ Thập treo trêntường: “Wow, cái đồ chơi này nhìn ngầu quá.”

Thành Thiên Bích đi tới, cầm lấy cái nỏ xem một chút.Cái nỏ dài khoảng ba mươi centimet, trọng lượng khônglớn, thân nỏ được chế tác rất đẹp, chạm hoa văn hìnhrồng, tính chất thưởng thức lớn hơn tính chất thựcdụng. Nếu như bình thường, Thành Thiên Bích tuyệt đốikhông liếc mắt nhìn những thứ đẹp đẽ này đến lần thứhai, nhưng bây giờ nó lại vô cùng cần thiết. Tốt xấu gìnó cũng coi như một thứ vũ khí: “Tìm xem có tên haykhông, tôi không có nhiều đạn lắm, đây là đồ tốt.”

Tùng Hạ bới tung lên tìm cả nửa ngày cũng chỉ tìm thấymột hộp tên ở trong hộp đựng nỏ vừa ráp xong, chỉ cósáu mũi tên.

Thành Thiên Bích nhét chúng vào trong ba lô.

Sau khi hai người đi một vòng ở tầng này rồi đi ra thìkhông nhìn thấy Liễu Phong Vũ đâu nữa, nhưng mùi nướchoa trên người hắn vẫn còn phảng phất nơi đây, khôngbay đi đâu được.

Tùng Hạ nói: “Đúng là một người kì quái. Anh ta chẳngcó vẻ gì là đang đói hết, còn có tâm trạng mà đi chọnquần áo nữa.”

Thành Thiên Bích nói: “Nhất định hắn ta có chỗ nào đókhông tầm thường, nếu không sẽ không sống tốt được nhưvậy.”

“Đúng vậy, tôi nghĩ hai người chúng ta đã coi như khôngtệ, ít nhất ngày nào cũng có cái ăn, nhưng anh ta quảthật vẫn sống như trước tận thế. Tôi đang nghĩ anh talà người tiến hóa.”

“Rất có thể.” Thành Thiên Bích như có điều suy nghĩ:“Chắc hẳn là một năng lực tiến hóa tương đối lợi hại,thoạt nhìn hắn ta thoải mái hơn gã dị nhân có bộ lôngbiến dị kia.”

“Rốt cuộc còn bao nhiêu năng lực tiến hóa mà chúng takhông biết nhỉ…” Tùng Hạ sa vào trong những suy nghĩ.

Thành Thiên Bích nói: “Đừng nghĩ vội, bây giờ chúng tacó chuyện quan trọng hơn.”

“Ồ, đúng rồi, chúng ta đã bàn bạc hôm nay đi hỏi thămmột ít về quân đội, nghĩ cách tiếp cận bọn họ. Nhữngngười phát thức ăn đều là binh lính bình thường, xem rađường này không thông.”

“Không, trước đó, chúng ta ăn trước.”

Tùng Hạ hai mắt sáng ngời, bây giờ đã là buổi trưa, bọnhọ còn chưa ăn uống gì đâu. Cậu lập tức nhớ tới xác conbọ ngựa kia: “Đúng đúng, chúng ta mau ăn thôi, chẳngbao lâu thì nó cũng thối mất.”

Thành Thiên Bích ném xác con bọ ngựa ra, dùng mã tấu gõvào lớp giáp xác xanh biếc: “Chỉ e không được bao nhiêuthịt.”

“Chắc đủ cho chúng ta mỗi người ăn mấy miếng, cứ giaocho tôi.” Tùng Hạ nhận lấy mã tấu, thuần thục cạy lớpgiáp xác ra, Thành Thiên Bích thì đánh lửa ở một bên.

Quả nhiên con bọ ngựa chỉ có một chút thịt trên bụng,tích góp lại cũng chỉ được bằng nắm đấm, nhưng cũng đủkhiến Tùng Hạ chảy nước miếng.

Họ lấy được một chút muối từ trong gia đình tối hôm quakia ra, rắc lên thịt rồi quay lên, ngon lành hơn thịtsâu không có mùi vị kia nhiều lắm. Hai người hai bamiếng đã nuốt trọn cục thịt kia vào trong bụng.

Tùng Hạ vuốt bụng, vẫn còn thòm thèm nói: “Có thể ănmột miếng thịt thật sự là quá đã.” Nói xong còn nghịchlớp giáp xác của con bọ ngựa: “Cái vỏ này nhìn đẹpthật, một màu xanh biếc, còn cứng nữa, xem ra… ơ?”

Tùng Hạ sửng sốt, thân thể cứng lại.

Thành Thiên Bích đề phòng: “Sao vậy?”

Tùng Hạ nhìn tay mình, lại nhìn lớp giáp xác: “Vừa cócái gì đó… bị tôi hấp thu.” Cậu không biết đó có phảiảo giác của mình hay không, nhưng khi cậu chạm vào lớpgiáp xác, nghĩ rằng nếu mình cũng có một lớp vỏ như thếthì sẽ an toàn hơn. Đúng lúc đó, cậu cảm giác thấy một

dòng năng lượng cực kỳ mỏng manh chui ra từ cái vỏ, sauđó chui vào trong lòng bàn tay cậu. Đó là một cảm giácvô cùng kỳ diệu, cậu cũng không nhìn thấy, cũng khôngchạm vào bất kì cái gì có thực thể, nhưng cậu lại cảmnhận được.

Tuy rằng, cảm giác kia cực kỳ yếu ớt, cậu rất nghi ngờđó là ảo giác của mình.

Thành Thiên Bích cau mày nói: “Anh đang nói gì vậy.”

“Tôi không biết, có lẽ là ảo giác, nhìn màu xanh nhiềuquá nên hoa mắt.”

Thành Thiên Bích nghi ngờ nhìn cậu một cái, cũng khônghỏi nhiều: “Chúng ta về thôi, tôi thấy bên ngoài quảngtrường có xe quân dụng, đi đến đó xem sao.”

***

Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, đi ra bênngoài quảng trường. Trên quảng trường, người đến lĩnhthức ăn không hề giảm bớt, trái lại lượng người từ bốnphương tám hướng tràn tới có xu hướng càng ngày càngnhiều. Tùng Hạ tin rằng nếu cứ phát thức ăn dựa theo sốlượng này, quân đội không chịu được hai ngày. Đến lúcđó trong nội thành nhất định đại loạn. Trước đó, họphải tìm cho mình một lối ra.

Hai người nỗ lực đi tới một đầu khác của quảng trường,thế nhưng trên quảng trường có quá nhiều người, chỉ cóthể đi vòng theo lối bên ngoài. Khi đi ngang qua mộtđài phun nước đã bỏ hoang, họ vừa lúc nhìn mấy gã đànông đang ngăn một nhà ba người lại ở đài phun nước,

hung hăng thô bạo cướp thức ăn mà nhà kia vừa lĩnhđược.

Cả nhà họ đều co rúm lại ở trong góc của đài phun nước,hai vợ chồng thoạt nhìn thì đều là người hiền lành, đứacon gái của họ mới bốn, năm tuổi. Họ đều ôm khư khưthức ăn trong tay, mặc cho mấy gã đàn ông kia đang đẩycả đầu họ ra, vừa không dám phản kháng, vừa không muốnbuông tay.

“Mau đưa cho bọn tao! Để lại cho chúng mày nửa gói làđược rồi, đừng có không biết tốt xấu như thế.”

Bé gái kia vừa khóc vừa nói: “Ông bà cháu cũng phải ăn,chú đừng cướp của cháu.”

Mọi người xung quanh dường như đã quen với những cảnhnày lắm rồi. Những ai chưa lĩnh được thức ăn thì nônnóng đi xếp hàng, ai lĩnh được rồi thì nhét hết đồ vàotrong lòng, ôm thật chặt. Bây giờ chẳng ai thấy chuyệnbất bình mà muốn ra mặt hay đi bận tâm đến an nguy củangười khác nữa.

“Mày có đưa không! Không đưa tao đánh chết!” Một gã đànông cầm đầu tát vào mặt cô vợ, giơ tay muốn cướp lấythức ăn trong lòng cô ta.

“Không được, không được, trong nhà tôi còn có ngườigià. Tôi van xin các anh, tôi van xin các anh. Chúngtôi đã xếp hàng tám tiếng mới lĩnh được!” Cô vợ và đứacon gái gào khóc, người chồng đưa người ra bảo vệ vợcon nhưng vô dụng, lại co rúm lại không dám phản kháng.

Một người rút một cây dao ra: “Rượu mời không uống…” Gãcòn chưa kịp nói trọn câu thì sau lưng đột nhiên bị

đánh mạnh một cái, thân thể gã giống như một gói đồđược bọc quần áo, bị đạp bay ra ngoài, lăn hai vòngtrên mặt đất rồi dừng lại, mặt mũi đầy máu.

Những tên còn lại đều quay đầu lại nhìn.

Thành Thiên Bích không cho chúng thời gian dư thừa, nắmđấm vừa nặng vừa cứng như sắt hung hăng nện vào mặt mộtngười. Cả răng cả máu của gã nọ phun ra ngoài, sau đóngất xỉu ngã xuống đất.

Số còn lại liền rút ra dao rựa lộn xộn chém vào ThànhThiên Bích. Đáng tiếc những người bình thường này khiThành Thiên Bích còn chưa tiến hóa thì ở trong mắt hắnđã hầu như không có sức chiến đấu, đừng nói đến bâygiờ, đối phó với chúng cũng chỉ như một cuộc chơi đùamà thôi.

Tùng Hạ đứng một bên, khoái chí nhìn Thành Thiên Bíchđánh cho những người đó răng rơi đầy đất, trong lòngtràn đầy kiêu ngạo và tự hào.

Con người vừa đẹp trai vừa cực ngầu vừa lợi hại nàychính là bạn của cậu đó!

Sự rối loạn bên này nhanh chóng khiến rất nhiều ngườichú ý đến. Chẳng bao lâu, có hai giải phóng quân cầmsúng chạy tới: “Có chuyện gì ở đây vậy, không được ẩuđả ở đây! Tất cả dừng lại.”

Thành Thiên Bích ném tên cuối cùng xuống đất, nhặt balô mình lên khoác lên lưng, xoay người rời đi.

“Anh này chờ một chút.” Một giải phóng quân trẻ tuổichạy tới: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đánh nhau?”

Tùng Hạ giải thích: “Mấy gã lưu manh này cướp đồ ăn củahọ.”

Nhìn theo ngón tay Tùng Hạ, họ quả nhiên thấy một nhàba người đang ôm lấy nhau mà khóc.

Cậu lính trẻ tuổi thở dài, trong mắt tràn đầy bất đắcdĩ và thương hại, đi tới bên cạnh một gã lưu manh cònđang nằm trên mặt đất kêu rên, hung hăng đạp gã mộtcái: “Sau này không được đến quảng trường nữa!”

Thành Thiên Bích đi tới bên người cậu lính trẻ tuổi,thấp giọng nói: “Tôi thuộc quân khu số X của Bắc Kinh,chỉ huy tối cao ở đây của các anh là ai?”

Cậu lính quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Chương 19

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích nhìn sắc mặt tái nhợt của Tùng Hạ, gần như là trongnháy mắt đã đoán được cậu đang suy nghĩ gì, hắn khẽ nói: “Tôi sẽ đưa anhvề tới Bắc Kinh.”

.

.

.

Giây phút ngơ ngác ngắn ngủi trôi qua, cậu lính trẻnhanh chóng phản ứng lại: “Có giấy chứng nhận không?Cho tôi xem một chút.”

Thành Thiên Bích móc chứng minh quân nhân ra đưa chogã, chỉ có điều trên những giấy tờ đó chỉ ghi hắn làmột người lính bình thường thuộc bộ binh mà thôi. Biênchế thật sự của hắn thuộc về bí mật quốc gia.

Cậu lính nhìn vào đôi mắt Thành Thiên Bích, cậu ta luôncảm thấy chỉ cần nhìn khí thế người này cũng thấy khônggiống một quân nhân bình thường, nhưng cũng không hỏinhiều, trả giấy chứng nhận lại cho hắn, cũng nói: “Nộithành Côn Minh bây giờ do tổng tham mưu trưởngTriệu của quân khu XX chỉ huy, đồng chí hỏi chuyện nàylàm gì?”

“Tôi đến Vân Nam chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, tôi cóvăn kiện đặc biệt của quân khu số X. Tôi có giao thiệpvới Phó tư lệnh Thẩm Vạn Gia của các đồng chí, bây giờtôi muốn gặp tổng tham mưu trưởng Triệu.”

“Văn kiện…”

“Văn kiện không thể cho đồng chí xem.” Thành Thiên Bíchmặt không thay đổi nói.

Cậu lính do dự một chút, nói rằng: “Đồng chí ở đây chờchúng tôi một chút, tôi sẽ báo tên đồng chí lên.”

***

Sau khi cậu lính kia đi, Tùng Hạ than một tiếng: “Maymà quân đội của chúng ta không lộn xộn.”

Thành Thiên Bích nói: “Quân đội là tổ chức có kỉ luậtnhất trong loài người, đồng thời lực lượng vũ trang cónăng lực phản kháng, tuyệt đối không thể vượt qua.”

Tùng Hạ nhìn chằm chằm giấy chứng nhận quân nhân củahắn: “Tôi xem qua được không?”

Thành Thiên Bích ném giấy chứng nhận cho cậu.

Tùng Hạ đọc một lượt, nói: “Đây không phải là thật phảikhông.”

Thành Thiên Bích liếc mắt: “Sao anh biết.”

“Cậu mang một lô vũ khí thế này, sao có thể chỉ là mộtbộ binh thông thường. Nếu cậu là thế thật thì những thứnày ngay cả cơ hội sờ vào cậu chưa chắc đã có. Ví dụnhư khẩu súng trường kiểu 95 [32] của cậu, tôi còn thấycậu có hai trái lựu đạn cường quang, tuy rằng tôi khônghiểu nhiều lắm về vũ khí, nhưng đại khái cũng biết cáigì là đồ tốt.”[32] Súng trường kiểu 95:

 

Thành Thiên Bích từ chối cho ý kiến.

Tùng Hạ nói tiếp: “Nhưng cậu nói cậu đến Vân Nam chấphành nhiệm vụ đặc biệt, tôi lại tin điều này, nhất địnhlà một nhiệm vụ rất cơ mật phải không, nó có liên quanđến sự tiến hóa toàn cầu không?”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu: “Im miệng.”

Tùng Hạ thở dài, trong mắt có chút mất mát: “ThiênBích, chúng ta một đường đồng sinh cộng tử, tôi cho làgiữa chúng ta chắc là có chút tin tưởng nhau, nhưng cậuvẫn có rất nhiều chuyện gạt tôi.”

Thành Thiên Bích nói: “Nếu anh muốn biết thì tự đi hỏigiáo sư Tùng.”

Tùng Hạ nghĩ đến chú cậu, lại nghĩ đến mọi chuyện trướcsau, đột nhiên bắt đầu sinh ra một nghi ngờ làm lòngngười lạnh toát, cậu cắn răng nói: “Có ít nhất một vấnđề cậu có thể trả lời tôi.”

“Nói.”

“Tôi vẫn cho là chiếc trực thăng mà cậu nói đến là dochú tôi liên hệ tới đón tôi, bây giờ nghĩ lại, chắc làtôi nghĩ sai rồi. Người mà chiếc phi cơ kia đang đợithật ra là cậu, tôi chỉ là nhân tiện đi cùng, còn cậucũng chỉ là nhân tiện được chú tôi nhờ vả, phải không?”

Thành Thiên Bích yên lặng nhìn cậu, môi khẽ mở, phun ramột chữ “Phải”.

Tùng Hạ trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, trước nay cậu đều hiểu nhầm. Thành ThiênBích mới là nhân vật quan trọng mà bên phía Bắc Kinhcần, còn cậu chỉ là vừa vặn ăn theo chút ánh sáng củahắn. Điều này không khỏi khiến cậu càng muốn biết, rốtcuộc thì Thành Thiên Bích đã chấp hành nhiệm vụ gì, rốtcuộc sau lưng hắn đang đeo bí mật gì.

Không biết vì sao, việc Thành Thiên Bích có điều giấudiếm lại khiến trong lòng cậu rất khó chịu. Chỉ có mộtmình cậu coi Thành Thiên Bích như bạn bè, Thành Thiên

Bích thì luôn duy trì một khoảng cách với cậu. Thậm chíTùng Hạ vốn cho rằng mình là nhiệm vụ khi làm một quânnhân của Thành Thiên Bích, kết quả là bây giờ mới pháthiện, mình chỉ giống như một thứ mà hắn được người khácnhờ vả thuận tiện mang về cùng.

Hóa ra đối với Thành Thiên Bích mà nói, cậu căn bản cócũng được mà không có cũng chẳng sao.

Bất cứ lúc nào Thành Thiên Bích cũng có thể bỏ cậu lạirồi đi. Chỉ cần nghĩ đến đây, Tùng Hạ vừa hoảng sợ vừakhổ sở.

Thành Thiên Bích nhìn sắc mặt tái nhợt của Tùng Hạ, gầnnhư là trong nháy mắt đã đoán được cậu đang suy nghĩgì, hắn khẽ nói: “Tôi sẽ đưa anh về tới Bắc Kinh.”

Tùng Hạ kinh ngạc ngẩng đầu. Từ sau khi quen ThànhThiên Bích tới nay, đây là lần đầu tiên cậu nghe đượcmột câu “an ủi” từ trong miệng hắn. Dù lời nói ấy củaThành Thiên Bích rốt cuộc thì có thực hiện được haykhông, chỉ cần có những lời này của Thành Thiên Bíchcũng khiến Tùng Hạ cảm động không thôi rồi. Dù sao thìbây giờ nói trắng ra thì cậu chỉ là một gánh nặng,Thành Thiên Bích lại không vứt bỏ cậu, cậu đã thấy rấtđủ rồi. Tùng Hạ kích động nói: “Cảm ơn cậu.”

Thành Thiên Bích vừa muốn nói gì, đột nhiên, một tiếngnổ ầm ầm từ đằng xa truyền đến. Tiếp theo, mặt đất kịchliệt chấn động.

“Động đất! Động đất!”

“Trời ơi! Động đất!”

Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ một cái, nhảy vọt vàotrong đài phun nước. Tùng Hạ nhìn lại, hóa ra nơi họvừa đứng đã chật ních đoàn người hốt hoảng. Cả quảngtrường đều đang sôi trào, tất cả mọi người đều hoảngsợ, nhưng căn bản lại không biết nên chạy đi đâu. Thỉnhthoảng lại có người bị đẩy ngã xuống đất, cũng không bòdậy nổi nữa, khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn. Bọn họ đứngtrong đài phun nước, trái lại an toàn được một chút,chí ít không đưa mình vào cảnh nguy hiểm bị chen lấn xôđẩy giẫm đạp.

Mặt đất rung động nhanh chóng dừng lại, mọi người trênquảng trường cũng dừng lại theo. Không ai biết vừa xảyra chuyện gì, trái lại trên mặt đất có mấy người bịgiẫm đạp đến chết đã nhắc họ tất cả những chuyện vừaxảy ra đều không phải ảo giác.

“Đừng tranh cướp! Đừng tranh cướp!” Giữa trung tâmquảng trường truyền đến tiếng rống tức giận.

“Có người cướp đồ ăn! Đừng đẩy! F*ck!” Dường như saukhi trải qua sự rối loạn vừa rồi, bao nhiêu hoảng loạn,phẫn nộ, bi thống, tuyệt vọng trong lòng mọi người đềuđược phóng thích theo trận rung động kịch liệt vừa rồi.Quảng trường loạn lên lần thứ hai, có người cướp giậtthức ăn của người khác, có người điên cuồng gào thét,tấn công mọi người. Mấy chiếc xe tải phân phát thức ănlập tức bị thị dân điên cuồng vây chật như nêm cối,từng người từng người một nỗ lực bò lên xe tải cướpgiật thức ăn.

Có người cầm loa phóng thanh lớn tiếng khuyên can thịdân bình tĩnh, có người đứng trên đầu xe nổ súng chỉthiên, nhưng cục diện vẫn không thể khống chế. Cảm xúc

xao động tựa như ôn dịch, nhanh chóng khuếch tán raquảng trường có mấy vạn người tụ tập này.

Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ ngồi xổm trong đài phunnước, hai người dán sát vào cột trụ được dựng giữa đài,Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nhất định không đượcnhúc nhích, đừng đứng lên.”

Trên trán Tùng Hạ đổ mồ hôi lạnh, nhưng trải qua mấylần hiểm cảnh sống chết, cậu đã giữ bình tĩnh hơn rấtnhiều. Cậu nặng nề gật đầu, theo sát Thành Thiên Bích,ngửi thấy mùi vị đàn ông trên người hắn, nỗ lực khiếnmình an tâm.

Những thị dân rối loạn thỉnh thoảng chạy tới chạy luibên cạnh họ, quần chúng bị kích động, cái đài phun nướcnày lại trở thành lá chắn thiên nhiên, hai người khôngcần chịu đựng nỗi khổ chen lấn xô đẩy.

Bọn họ đã không thể nhìn xem tình hình trong quảngtrường trở nên như nào nữa, nhưng từ bên kia khôngngừng truyền tới tiếng kêu rên, có thể đoán rằng quânđội đã thả bom cay.

Thành Thiên Bích xem xét tình hình một chút, nhanhchóng mở ba lô của hắn, xé chiếc áo bông, moi lớp bôngđược lót bên trong ra, nhét vào tay Tùng Hạ.

Tùng Hạ hỏi: “Cái này để làm gì?”

“Nhét vào lỗ tai, nhiều người thế này, bom cay khôngcầm được. Mau nhét vào, càng nhiều càng tốt.” Nói xongcũng ra sức nhét bông vào tai mình.

Tùng Hạ bắt chước hắn, vội moi bông ra nhét vào tronglỗ tai.

Khi cậu cố nhét thêm bông đến độ gần như không thể nhétthêm nữa, từ trung tâm quảng trường đột nhiên truyềnđến một âm thanh chói tai vô cùng quái dị. Ngay sau đó,một ánh sáng lòa như vỡ nổ, chiếu rọi cả quảng trườngtrong buổi hoàng hôn sáng như ban ngày. May mà có đámngười ngăn cản nên họ vẫn chưa cảm thấy đôi mắt khóchịu, nhưng tiếng vang lại đi thẳng vào thân thể haingười. Tùng Hạ ra sức bịt tai lại, nhưng vẫn bị ảnhhưởng đến choáng váng, suýt thì nôn ra.

Cậu biết đó là cái gì, đó là bom chấn động [33], nhữngngười đứng gần khẳng định sẽ lập tức tê liệt, cho dù cóđứng cách xa, nhưng những người trong phạm vi mấy chụcmét cũng gục xuống không ít.[33] Bom chấn động: Đây là một vũ khí phi sát thương dùngđể giải tán đám đông. Sau khi bom nổ sẽ sinh ra ánhsáng cực mạnh và tiếng nổ lớn. Ánh sáng sẽ khiến mắtngười mù tạm thời, sóng âm cường độ cao khiến tạm thờimất đi thính giác, tri giác. Ngoài ra, bom chấn độngcòn có thể sinh ra một số tác dụng đặc biệt làm ảnhhưởng đến giác quan và hệ thần kinh của con người,khiến con người tạm thời mất đi khả năng hành động vàphản kháng trong thời gian ngắn.

Vì sớm có chuẩn bị nên hai người là những người may mắnnhất, chỉ thấy hơi buồn nôn mà thôi.

***

Bom chấn động đúng là có tác dụng, thế nhưng cái giáphải trả cũng rất lớn. Bom chấn động vốn là vũ khí chỉđược phóng ra từ cự ly xa, nếu không ngay cả chính mìnhcũng sẽ bị thương. Vì khống chế các chuyển biến xấutăng cường mà quân đội lại dùng bom ở ngay cự ly gần

như vậy, có lẽ số binh sĩ đứng gần bị thương cũng khôngít.

Nhưng ít ra, lúc này cục diện đã được khống chế, xungquanh không còn có ai có sức để mà vùng dậy tranh cướplương thực nữa.

Từ trên những chiếc xe quân dụng chạy đến từ đằng xa cónhững nhóm quân nhân đi xuống, xua đuổi thị dân trênquảng trường, một lần nữa tập hợp họ thành hàng ngũ.

Còn sức mà đứng, tất cả mọi người đều biết điều tiếptục xếp hàng, còn những người không đứng dậy nổi, trongthời kì tận thế ai nấy đều cảm thấy bất an này, căn bảnkhông ai buồn quan tâm.

Sau khi thoát khỏi kiếp nạn này, hai người thở dài mộthơi.

Trải qua cuộc rối loạn này, họ cũng không trông đợi cậulính trẻ vừa nãy có thể trở lại tìm họ nữa, dứt khoátđeo ba lô lên lưng, đi đến những chiếc xe quân dụng bênngoài quảng trường.

Đẩy đám đông tắt nghẽn như trước, vất vả lắm họ mới đitới phía ngoài quảng trường, cách những chiếc xe tầmhơn hai mươi mét cũng có người đứng trông coi, khôngcho ai tiếp cận.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đang lo lắng không biết sẽtiếp cận thế nào, từ xa lại nhìn thấy cậu lính trẻ vừarồi dẫn theo hai người, đang đi về hướng bọn họ.

Mấy người đi vào, cậu lính chào Thành Thiên Bích: “Đồngchí, đây là tiểu đoàn trưởng Vương Liên và chính trịviên Đỗ Phi của tiểu đoàn Cơ Ngũ chúng tôi. Tiểu đoàn

trưởng, đây chính là người tôi nói tới, quân khu số X ởBắc Kinh.”

“Xin chào đồng chí Thành.”

Hai bên chào theo nghi thức quân đội, sau đó bắt taynhau: “Nghe nói trước đây đồng chí và Phó tư lệnh Thẩmcó quen biết với nhau, nhưng hiện giờ Phó tư lệnh khôngcó ở đây, đồng chí thuật lại tình huống với tôi trước.”

Hai người đi theo tiểu đội trưởng vào trong xe quândụng.

***

Bộ chỉ huy lâm thời của họ được dời đến một văn phòng ởgần quảng trường. Văn phòng này được canh chừng nghiêmngặt, ngay cả cỏ dại cũng được nhổ sạch sẽ.

Hai người được dẫn đến một phòng làm việc, Vương Liênnói với Thành Thiên Bích: “Đồng chí Thành, tôi muốn nóichuyện riêng với đồng chí.”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, thấy Thành Thiên Bíchcăn bản không nhìn cậu, trực tiếp đi thẳng vào phòngvới tiểu đội trưởng Vương Liên.

Tùng Hạ thất vọng thở dài, một người lính đến nói vớicậu: “Đồng chí ngồi sang bên này, tôi mang cho đồng chímột cốc nước.”

Tùng Hạ đành phải ra ngoài phòng làm việc ngồi chờ,chưa đợi được mười phút thì một giải phóng quân quần áolộn xộn chạy vào: “Tiểu đội trưởng đâu!”

Có người ngăn cản: “Triệu Khiêm, có chuyện gì mà cuốnglên vậy. Tiểu đội trưởng đang có việc, muốn gặp tiểuđội trưởng làm gì.”

“Tôi muốn lập tức gặp tiểu đội trưởng, có chuyện lớnrồi!”

“Có chuyện gì?”

“Cây thông thổng lồ đã biến mất!”

Tùng Hạ chợt ngẩng đầu.

Biến mất? Cái gì gọi là biến mất?

Người vừa cản gã cũng ngẩn cả ra: “Biến mất? Anh đangnằm mơ à?”

“Thật sự đã biến mất! Trên mặt đất chỉ còn lại một cáihố khổng lồ, từ rễ đến lá, hoàn toàn biến mất! Tự nhiênbiến mất!”

Tùng Hạ lúc này cũng quên mất thân phận của mình, nhanhchóng bước đến: “Sao mà biến mất? Nó không phải cao hơnhai mươi tầng lầu sao? Sao lại có thể tự nhiên biến mấtđược?”

Nếu như lời Triệu Khiêm nói là thật, đó sẽ là mộtchuyện đáng sợ thế nào. Cây thông to lớn như vậy, nóibiến mất là không thấy tăm hơi, nó đã biến mất như thếnào? Trên thế giới này, rốt cuộc còn bao nhiêu sức mạnhhọ không thể dự đoán! Trong lòng Tùng Hạ tràn đầy dựcảm bất thường.

Hai người nghi ngờ nhìn cậu: “Anh là ai? Ai cho anh vàođây?”

Người lính tiếp đãi cậu nhanh chóng chạy đến: “Đây làbạn của người mà tiểu đội trưởng muốn gặp, tôi lập tứcbáo chuyện này cho tiểu đội trưởng.”

Tùng Hạ miễn cưỡng kiềm chế nội tâm cuộn trào mãnhliệt, khách khí nói: “Đại ca, cái cây kia nếu thật sựbiến mất thì cũng không phải là bí mật gì, anh nói chotôi một chút đi.”

Đây quả thật không phải bí mật gì, chẳng bao lâu mọingười trong toàn thành phố sẽ biết cây thông ma quỷ vôcùng to lớn kia đột nhiên bốc hơi biến mất, gã nói:“Trận động đất vừa xảy ra, sau khi kiểm tra phát hiệnhướng rung động đến từ nơi cây thông kia cắm rễ, vì vậytôi đã dẫn người đến xem. Trên mặt đất chỉ còn lại mộtcái hố sâu đường kính hơn một trăm mét. Tuyệt đối khôngphải nhìn lầm, tôi đã sống ở đây hơn ba mươi năm, đóchính là nơi mà cây thông đã cắm rễ. Nhưng nay nó đãbiến mất, hoàn toàn biến mất!” Trên mặt Triệu Khiêmtoát ra sự sợ hãi.

Tiểu đội trưởng Vương Liên và Thành Thiên Bích nghetiếng chạy ra: “Triệu Khiêm, cậu nói cái gì? Không thấycây thông đâu ư?”

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ liếc nhau, đây đó đều thấytrong mắt đối phương sự lo lắng sâu đậm.

Vương Liên nói: “Đi thôi, chúng ta đến đó xem mộtchút.”

Thành Thiên Bích nói: “Tiểu đội trưởng, đưa tôi đicùng.”

Vương Liên nhìn hắn và Tùng Hạ một chút: “Đi thôi.”

Rời khỏi văn phòng, mọi người đi trên một chiếc xe Jeepquân dụng. Bây giờ mặt đường cỏ dại mọc thành bụi,trong những bụi cỏ đó không biết có thứ gì bên trong,cũng chỉ có xe quân dụng rắn chắc là dám đi qua.

***

Chẳng bao lâu đoàn người đã đến trung tâm thành phố.

Quả nhiên như lời Triệu Khiêm nói, trên mặt đất xuấthiện một cái hố to lớn, cái hố kia sâu ít nhất ba bốnmươi mét, nhìn qua thì còn có thể thấy rất nhiều nhữngcái rễ râu ria của cây.

Chuyện này chứng minh cây thông này không phải tự dưngbốc hơi mà giống như bị một bàn tay nhổ tận gốc. Bấtluận là nguyên nhân gì, cây thông khổng lồ biến mất đãvượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của loài người.

“Đi, qua bên kia xem sao.” Vương Liên quay đầu đi sangmột hướng khác, cái hố chỗ đó nông hơn một chút, có thểtrèo xuống.

Đi chung quanh hơn non nửa cái hố, đoàn người đột nhiênngửi thấy trong không khí tản ra một mùi thối nồng nặc,mùi thối này giống như mùi rữa nát, vô cùng khó chịu,đoàn người đều bịt kín mũi.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, lặng lẽ khống chếhướng gió, thổi mùi thối sang bên kia, những người nàymới thở được một chút.

“Có chuyện gì thế này, tại sao lại đột nhiên thối thế?”

Tùng Hạ nói: “Dị trạng tất có dị nhân, chúng ta cứ đimen theo đường qua xem một chút.”

“Thối thế này ai mà chịu nổi.”

Vương Liên nói: “Bịt mũi lại, chẳng thối chết ngườiđược.” Nói xong hít lấy một hơi thật sâu, bịt mũi lạithật chặt, chạy vào khu vực mùi hôi thối tỏa ra nồngnặc nhất.

Mấy người đi theo phía sau, đột nhiên nghe Vương Liênkêu một tiếng: “Có người.”

Quả nhiên, tại mặt sau của tòa nhà đổ nát, họ phát hiệnthấy một người đàn ông trần truồng.

Tùng Hạ chen qua xem, nhất thời mở to hai mắt, đâykhông phải là Liễu Phong Vũ sao? Sao người này lại hônmê nằm ở đây? Trên người còn bị ghim không ít lá thông.

“Hả? Người này tôi biết, không phải ngôi sao kia haysao?”

“Thật là… mẹ nó chứ, thối quá, không chịu được!” TriệuKhiêm ngồi xổm trên đất, ọe một cái nôn ra.

Gã vừa nôn, người khác cũng không chịu nổi, đều nôn ọetheo.

Vương Liên sắc mặt trắng bệch: “Mau, cõng người này rakhỏi đây. Người này còn sống, chắc bị ngất do thốiquá.”

Thành Thiên Bích là người duy nhất ở đây không cần bịtmũi, hắn đã tạo ra một luồng gió ở chóp mũi cuốn đi tấtcả mùi thối. Tuy vẫn có thể ngửi thấy một chút nhưng

vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Hắn đi tớicõng Liễu Phong Vũ lên, chạy ra xa.

Mấy người chạy theo hắn khỏi cái nơi hôi thối nồng nặckia. Kỳ quái là họ không phát hiện ra bất cứ thứ gì bốcmùi, nhưng cũng có thể không phải vì họ không tìm đượcmà do tất cả mọi người ở đây đều không ai muốn đi tìm.

***

Bọn họ một hơi chạy ra ngoài mấy chục mét mới dám hítthở.

Thành Thiên Bích đặt Liễu Phong Vũ xuống đất, trênngười đại minh tinh cũng bị chút mùi thối bám vào,nhưng bị gió thổi qua, đã tốt hơn nhiều.

Tùng Hạ ngồi xổm xuống, vạch mắt hắn ra nhìn một chút:“Chỉ bị ngất thôi, trên người ngoại trừ lá thông thìhình như không bị thương.”

Một người lính hỏi Vương Liên: “Tiểu đội trưởng, ngườinày xử lý thế nào?”

“Mang về, có thể hắn biết một chút về chuyện cây thôngbiến mất, rõ ràng trước khi ngất, hắn còn bị cây thôngtấn công.”

Tùng Hạ đồng tình nhìn Liễu Phong Vũ. Người này mấytiếng đồng hồ trước còn là đại minh tinh thảnh thơiphong lưu, sao lại biến thành dáng vẻ thảm hại này?Trần truồng, bị một đống lá thông đâm vào, lại té xỉutrong cái nơi thối hoắc ấy. Nghĩ đến người này trước đócòn sực nức nước hoa, áo quần không dính một hạt bụi,Tùng Hạ đã cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Thành Thiên Bích thấy Tùng Hạ nhìn chằm chằm Liễu PhongVũ, cảm thấy không quá thoải mái, hắn cau mày nói: “Lẽnào anh cũng hâm mộ người này?”

Tùng Hạ lúng túng xoay đầu lại: “Không, không phải, chỉlà… đúng là không ngờ được. Lúc trước người này có vẻsống rất tốt, ai ngờ…”

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe.

Chương 20

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Dù sao cậu có thể là người duy nhất có thể đọc hiểu thông tin trong ngọccổ. Trước khi nắm chắc, cậu không muốn bị người khác lợi dụng.

.

.

.

Sau khi đưa Liễu Phong Vũ về bộ chỉ huy, Vương Liên tìmbác sĩ tới. Sau khi khám một hồi, bác sĩ nói hắn chỉtạm thời hôn mê, không có trở ngại gì, sau đó bảo vàingười dùng nhíp nhổ lá thông trên người hắn.

Sau khi rút được một chiếc lá thông ra, tất cả mọingười đều cả người đổ mồ hôi lạnh. Lá thông dài chừngnăm – sáu cm, ghim vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ chí

ít ba phần. Sau khi rút ra, trên người Liễu Phong Vũcòn lại một lỗ máu rất nhỏ. Một bên cơ thể của hắn chíít bị đâm năm sáu chục cái lá. Mặc dù không đâm vào vịtrí trí mạng, nhưng cảm giác bị ghim thành con nhím thìcó thể cảm nhận được.

Tùng Hạ cầm lấy một chiếc lá thông, thở dài: “Dài hơngấp đôi lần đầu.”

“Lần đầu là lúc nào?”

“Ngày thứ hai sau trận động đất, chúng tôi đã từng điqua cây thông kia. Lúc đó nó vẫn chưa lớn như vậy,nhưng đã bắt đầu tấn công người khác. Lúc đó, lá thôngchỉ dài chừng móng tay.”

Triệu Khiêm sờ cằm: “Cây thông này lớn lên quá nhanh,trong phạm vi tấn công của nó, căn bản không có vật cònsống nào dám tới gần. Sao người này lại có lá gan lớnnhư vậy, hơn nữa còn không chết.”

Người còn lại nói: “Việc cây thông biến mất sẽ khôngliên quan đến minh tinh này chứ.”

“Chờ hắn tỉnh rồi sẽ biết.”

“Trên người hắn cắm nhiều lá thông như vậy, chậc chậc,nhất định đau chết luôn.”

Tùng Hạ hỏi: “Bác sĩ, khi nào thì anh ta mới tỉnh?”

“Đúng vậy, ngay cả nguyên nhân mà hắn hôn mê cũng khôngnhìn ra được.”

Vương Liên nói: “Chờ một chút, đồng chí Thành, bây giờphần lớn các trạm thông tin liên lạc trên toàn quốc đều

đã bị bỏ hoang vì các lí do khác nhau, chúng tôi cũngrất khó để liên lạc với Bắc Kinh. Bây giờ truyền thôngcũng khan hiếm như lương thực, tôi không có quyền chocậu sử dụng, chỉ có thể chờ tư lệnh trở về. Hai ngườitạm thời ở lại trong bộ chỉ huy nghỉ ngơi vài ngày vậy.Tiểu Lưu, cậu đi sắp xếp cho họ ở ký túc xá, rồi làmmột chút thức ăn.”

Bây giờ được cung cấp một chút thức ăn cơ bản nhất đãlà khoản đãi vô cùng lớn rồi. Tùng Hạ nghĩ đến chuyệncó thể ăn chút thức ăn bình thường của con người, thèmchảy nước miếng.

***

Tiểu Lưu dẫn họ vào một gian phòng làm việc được thayđổi thành ký túc xá. Phòng làm việc rất nhỏ, bên trongchỉ bày đơn giản hai cái giường xếp, sau đó đưa haichiếc bánh mì được đóng gói chân không và hai chai nướccho họ: “Nếu có tin gì tôi sẽ báo cho hai người.”

Sau khi Tiểu Lưu đi, hai người ngồi trên giường gặmbánh mì. Bởi vì vừa ăn xong thịt bọ ngựa nên bụng cònchưa đói lắm. Tùng Hạ từng miếng từng miếng vô cùng quýtrọng nhấm nuốt chiếc bánh mì tỏa ra mùi bơ kia. Cậunghĩ rằng đây quả thật là mỹ vị đệ nhất thế gian. Nếunhư không phải bóc rồi thì không giữ được nữa, cậu thậtmuốn giữ lại để ngày mai ăn.

Sau khi ăn xong bánh mì, Thành Thiên Bích ngồi xếp bằngtrên giường, nhắm hai mắt lại, bình ổn hô hấp.

Tùng Hạ biết hắn đang tu luyện, dùng mắt thường cậucũng có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh thân thể

Thành Thiên Bích có chút gió, nhẹ nhàng thổi bay máitóc và góc áo của hắn.

Tùng Hạ không dám quấy rầy, tuy rằng vô cùng hiếu kỳkhông biết hắn và tiểu đội trưởng Vương đã nói chuyệngì, nhưng cậu biết có hỏi cũng như không. Vì vậy cậucũng ngoan ngoãn nằm trên giường, nắm chặt ngọc cổ, mộtlần nữa tiến vào trong hư không.

Bức tường chữ Phạn kia một lần nữa xuất hiện trước mặtcậu, Tùng Hạ nỗ lực tìm kiếm thứ cậu vẫn nghi ngờ: Rốtcuộc thì cái gì là năng lượng vô thuộc tính.

Ngọc cổ có nói, năng lượng vô thuộc tính và năng lượngNgũ hành đều giống nhau, có thể đạt được và tăng cườngthông qua sự tu luyện của bản thân. Năng lượng vô thuộctính tuy rằng có điểm khác biệt với năng lượng Ngũhành, nhưng có quan hệ mật thiết với năng lượng Ngũhành. Đoạn này được đề cập đến vô cùng tối nghĩa, TùngHạ ngẫm nghĩ nửa ngày mới hiểu được đại khái. Nếu coinăng lượng Ngũ hành là sắc tố có màu thì năng lượng vôthuộc tính là sắc tố trong suốt. Năng lượng vô thuộctính có thể tùy ý bổ khuyết cho tính chất của nănglượng Ngũ hành. Nói cách khác, năng lượng vô thuộc tínhcó thể sử dụng như năng lượng Ngũ hành, chỉ cần cậu cóthể nắm giữ phương pháp.

Chuyện này nghe thì có thể khó tin, nhưng nếu như cậunắm giữ năng lượng Ngũ hành, vậy có phải cậu cũng cóthể có khả năng khống chế gió như Thành Thiên Bích?

Những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ thật sự quálớn, vài chuyện biết được này không biết đã hao tốn mấy

tiếng đồng hồ của Tùng Hạ. Hơn nữa cách thức diễn đạtcủa loại văn tự này mặc dù đã tự động phiên dịch thànhcách diễn đạt hiện đại ở trong đầu cậu, nhưng vẫn cổquái, vô cùng khó đọc. Tùng Hạ phải tốn nhiều thời giankết hợp các đoạn trước sau mới có thể hiểu được. Có đôikhi xem một đoạn đến mệt, cậu sẽ nhảy đến đoạn khác xahơn để đọc.

Dần dần, cậu phát hiện ra nội dung nửa đoạn sau trênbức tường chữ Phạn, không ngừng nhắc tới một từ: “Ýthức căn nguyên”.

Cái gì gọi là ý thức căn nguyên?

Tùng Hạ vội vàng xem một lượt, dường như rất nhiều nộidung đều chỉ về hướng “Ý thức căn nguyên”, hơn nữa cònmang theo thái độ thù địch nhằm vào “Ý thức cănnguyên”.

Tùng Hạ đã hoàn toàn choáng váng. Ngay cả năng lượng vôthuộc tính là gì cậu còn chưa biết, thật sự không dámnghĩ đến chuyện xa hơn, đi tìm hiểu xem cái gì là “Ýthức căn nguyên”.

Nói chung, thu hoạch lớn nhất lần này chính là cậu đãhiểu năng lượng vô thuộc tính có thể kết nối với nănglượng Ngũ hành, thế nhưng việc sử dụng năng lượng nàydường như chỉ đi theo một hướng duy nhất: Năng lượng vôthuộc tính có thể sử dụng như năng lượng Ngũ hành,nhưng năng lượng Ngũ hành lại không thể biến thành nănglượng vô thuộc tính. Nhưng, cũng có thể là do Tùng Hạvẫn chưa đọc được phần nội dung kia, nhưng cậu đã cảmthấy rất mệt mỏi rồi, bây giờ cậu không đọc nổi nữa.

Tùng Hạ mở mắt, rời khỏi trạng thái hư không, vừa nhìnđã phát hiện ra Thành Thiên Bích còn đang ngồi xếpbằng, quanh thân hắn phát tán ra một luồng gió nhẹ đãdần dần hình thành màu sắc. Đó là một màu xanh lá vôcùng nhạt nhòa, nhìn qua thì giống như Thành Thiên Bíchbị bọc trong một lớp sương mù màu xanh lá trong suốtvậy. Tùng Hạ kinh ngạc nhìn Thành Thiên Bích, lẽ nàođây chính là năng lượng Mộc?

Cậu không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ quấy rầyThành Thiên Bích, cứ như vậy ngẩn người ra nhìn ThànhThiên Bích. Cậu nghĩ Thành Thiên Bích quả thật giốngnhư vị thần mỹ lệ mạnh mẽ trong truyền thuyết, cả ngườiphát ra ánh sáng sinh mệnh thần thánh.

Năng lượng có thể có được thông qua tu luyện, dựa theolời thuyết pháp của giọng nói già nua kia, cậu là ngườithừa kế của ngọc cổ, vì sao cậu lại không thể tu luyệnhạt nhân năng lượng nhỉ?

Chẳng lẽ chỉ có người tiến hóa mới có được hạt nhânnăng lượng? Cậu không tiến hóa, sẽ không có hạt nhânnăng lượng. Nhưng không có hạt nhân năng lượng thìkhông thể tu luyện năng lượng vô thuộc tính, chuyện nàychẳng phải mâu thuẫn hay sao?

Rốt cuộc thì lão tiền bối đó có ý gì? Không phải là tìmnhầm người chứ.

Cậu thở dài, nhất thời không tìm được đáp án, tạm thờicũng không muốn suy nghĩ nữa. Cậu lấy giấy bút ra, ghichép lại thu hoạch hôm nay, trong đó phần phương thứctu luyện được viết cẩn thận nhất, hy vọng thứ này cóthể giúp ích cho Thành Thiên Bích.

***

Thấm thoát mấy chốc mà trời đã tối rồi. Thành ThiênBích cứ ngồi yên không nhúc nhích như vậy năm – sáutiếng. Tùng Hạ đã mệt mỏi nằm nghiêng ngủ trên giường,Thành Thiên Bích mới mở hai mắt ra.

Sau khi uống một ngụm nước, Thành Thiên Bích đi tới bêngiường Tùng Hạ, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ bìnhtĩnh của cậu, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn thấy trên bàn có mấy tờ giấy, là thông tin trongngọc cổ mà Tùng Hạ ghi chép lại. Hắn cầm lên xem mộtchút. Tùng Hạ ngủ không được sâu giấc, lập tức tỉnhlại, mơ mơ màng màng nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu… cậuđã khỏe chưa?”

“Rồi. Có phát hiện được gì mới không?”

“Có.” Tùng Hạ ngồi dậy, trao đổi thông tin thu đượcngày hôm nay với Thành Thiên Bích.

Sau khi nghe hết, Thành Thiên Bích đưa tay đặt lên tráncậu.

Tùng Hạ sửng sốt một chút, một cử động nhỏ cũng khôngdám.

Lòng bàn tay Thành Thiên Bích khô ráo ấm áp khiến cậucảm thấy rất an tâm.

“Không có cảm giác.” Một lát, Thành Thiên Bích để tayxuống.

“Cái gì?”

“Hai ngày nay, tôi bắt đầu có thể nhận biết dao độngcủa năng lượng xung quanh. Anh có nhớ cái gã có bộ lôngbiến dị hôm trước không? Dao động năng lượng của gãhoàn toàn khác với người thường, mạnh hơn tất cả mọingười xung quanh, còn có Triệu Khiêm, hắn cũng mạnh hơnngười thường, cả Liễu Phong Vũ… họ đều có năng lượngđặc biệt.”

“Ý của cậu là… họ đều là người tiến hóa?”

“Chắc vậy, bởi vì từ những gì tôi biết về năng lượng,họ hoàn toàn khác với người bình thường, nhưng trênngười anh lại không hề cảm nhận được gì, dù trực tiếpchạm vào cũng không có cảm giác, chuyện này chứng minhanh và người thường không có gì khác nhau.”

Tùng Hạ than thở: “Tôi cũng biết tôi không tiến hóa,nhưng có chuyện tôi lại nghĩ không thông. Nếu tôi khôngtiến hóa ra hạt nhân năng lượng thì sao có thể tu luyệnnhư cậu?”

“Có lẽ anh giúp người khác tu luyện quan trọng hơn anhtự tu luyện.”

Tùng Hạ chớp mắt: “Ý cậu là…”

“Mấy ngày nay tôi tu luyện theo phương pháp trong ngọccổ, năng lượng đang chậm rãi nâng cao, nếu như khôngphải anh có thể đọc các thông tin trong ngọc cổ thì sẽchẳng có ai biết được mấy thứ này. Anh nắm giữ ngọc cổđã là vô cùng quan trọng rồi.”

Tùng Hạ ánh mắt sáng rực: “Ý cậu là tôi đang giúp cậuư!”

“Phải.”

Tùng Hạ bật dậy từ trên giường: “Tốt quá, tôi cũng cóthể giúp cậu. Cậu… cậu yên tâm, sau này tôi nhất địnhsẽ tận lực giúp cậu. Chuyện tôi muốn nhìn thấy nhấtchính là cậu trở nên càng ngày càng lớn mạnh. Như vậy…như vậy hai ta mới có thể sống sót.” Tùng Hạ nhìn miếngngọc trong tay mình, hưng phấn: “Đây đúng là bảo bối.”

“Không sai, cho nên việc đầu tiên là anh phải giữ gìnthật kỹ. Việc thứ hai, trước khi biết rõ lai lịch vàmục đích của miếng ngọc, anh tuyệt không được để chongười thứ ba biết chuyện.” Thành Thiên Bích nghiêm túcnói.

Tùng Hạ gật đầu, ánh mắt sáng trong: “Cậu yên tâm đi,tôi tự biết mà.”

Một hai người tiến hóa đã có thể khiến quân đội chạytheo như vịt, nếu để họ biết sự tồn tại của miếng ngọcnày, không biết họ sẽ làm chuyện gì với cậu và miếngngọc này nữa.

Dù sao cậu có thể là người duy nhất có thể đọc hiểuthông tin trong ngọc cổ. Trước khi nắm chắc, cậu khôngmuốn bị người khác lợi dụng.

Thành Thiên Bích duỗi người một cái, nhìn qua có chútmệt mỏi.

“Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, ở đây cũng chẳng cóchuyện gì, chỉ có thể ngủ.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi rất muốn biết rốt cuộcthì cây thông khổng lồ kia đã xảy ra chuyện gì. Chúngta đi xem Liễu Phong Vũ đã tỉnh chưa.”

“Cũng tốt.”

Hai người rời phòng làm việc, chạy lên lầu.

“Cậu vừa nói dao động năng lượng của Liễu Phong Vũ cũngkhác hẳn với người thường, anh ta sẽ là người tiến hóatheo loại gì nhỉ?”

“Không biết, nhưng chắc hẳn không giống tôi. Bây giờtôi chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được dao động của loạinăng lượng này, thế nhưng không thể phán đoán độ mạnhyếu và loại hình. Điều duy nhất tôi có thể đoán là, cáigã có bộ lông tiến hóa kia và Liễu Phong Vũ đều khônggiống với năng lượng của tôi.”

“Cho nên nói, bọn họ có thể là người tiến hóa có thuộctính năng lượng khác, đó là một cơ hội tốt để chúng tatìm hiểu thêm về người tiến hóa, nhất định phải hỏiLiễu Phong Vũ.”

Sau khi lên lầu, hai người phát hiện phòng Liễu PhongVũ còn có vệ binh đứng gác, vừa nhìn thấy họ đi tới đãcản họ lại.

Tùng Hạ hỏi: “Đại ca, người bên trong đã tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa, tiểu đội trưởng Vương nói sau khi hắn tỉnhsẽ thông báo cho hai người.”

Hai người do dự một chút, đành phải rời đi.

Sau khi đi được một khoảng, Thành Thiên Bích nói: “Khảnăng cảm nhận của tôi được tăng cường.”

“Thật sao? Tăng cường như thế nào?”

“Năng lượng của hắn, là màu đỏ.”

“Màu đỏ?”

“Tôi là màu xanh biếc, hắn là màu đỏ.”

“Thế còn người lông dài?”

“Không biết, phải nhìn lần nữa mới biết được.”

Tùng Hạ lẩm bẩm tự nói: “Màu xanh biếc, màu đỏ… nếu nhưmàu xanh biếc đại diện cho năng lượng Mộc thì màu đỏ cóphải đại diện cho năng lượng Hỏa hay không? Nhưng cũngcó thể là năng lượng Kim…”

“Rốt cuộc là cái gì, chờ hắn tỉnh sẽ biết.”

***

Hai người ở lại bộ chỉ huy bốn ngày, trong thời giannày họ cũng không đi đâu, cũng không có bất kỳ ai tớitìm họ. Bọn họ có ăn có uống, cũng không muốn mạo hiểmđi ra bên ngoài khi mà nó càng ngày càng trở nên nguyhiểm, mà đem hết những thời gian để trống dùng vào việcchính.

Thành Thiên Bích chẳng biết mệt mỏi nâng cao năng lượngcủa mình. Căn cứ vào phân tích và tổng kết của hắn vàTùng Hạ, bây giờ cách hữu hiệu nhất để tinh lọc hạtnhân năng lượng, đề cao tích lũy năng lượng chính làkhông ngừng hấp thu năng lượng Mộc tự do trong trời

đất, tiến vào trong cơ thể Thành Thiên Bích rồi tuầnhoàn. Mỗi một lần tuần hoàn đều có thể khiến năng lượnghấp thu vào được tinh luyện một lần trong hạt nhân nănglượng, sau khi ép bỏ “bã”, thứ còn lại chính là nănglượng Mộc thuần khiết. Mặc dù tốc độ tích lũy nănglượng và chiết xuất vô cùng thong thả, nhưng mỗi ngàyThành Thiên Bích đều có thể cảm nhận được sự tiến bộcủa mình, cảm giác này khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Chỉ có điều, căn cứ theo những điều ngọc cổ đã nói, hắncòn cách rất xa giai đoạn đầu tiên của việc tinh lọchạt nhân năng lượng – tích lũy. Việc tích lũy hạt nhâncần hắn phải đưa năng lượng Mộc vào đầy trong hạt nhân.Chỉ khi việc tích lũy năng lượng Mộc đạt tới giới hạntrong dung tích của hạt nhân năng lượng, hạt nhân nănglượng mới có thể tiến thêm một bước đến giai đoạn thứhai – hòa tan. Mà bây giờ dung tích của hạt nhân nănglượng cũng đã vô cùng khổng lồ, to lớn đến nỗi lấy nănglực hiện tại của Thành Thiên Bích bây giờ căn bản khôngthể thăm dò xem rốt cuộc cần bao nhiêu năng lượng Mộcmới có thể lấp đầy nó.

Chuyện này cũng giống như khi bạn trút nước vào một cáivại, ngay từ đầu bạn căn bản không biết cần bao nhiêunước mới đổ đầy nước đến miệng vại, chỉ biết là lượngnước được trút vào so với tổng thể tích của cái vại thìvô cùng nhỏ bé, chỉ khi nước dâng đến một thể tích nhấtđịnh thì mới biết được cái vại lớn thế nào, và nó còncần bao nhiêu nước mới đổ đầy. Phần năng lượng mà ThànhThiên Bích tích lũy được đến nay còn chưa quá đáy vại.

Nhưng cho dù như thế, bây giờ hắn đã có thể tự bảo vệmình trong thời kì tận thế này. Thành Thiên Bích khôngthể tưởng tượng, cái miệng “vại” của hạt nhân được tích

lũy này rốt cuộc thì lớn đến thế nào, mà khi lên đếncấp hai, cấp ba thậm chí đến cấp bảy  – thuần khiết,cái miệng “vại” này… có phải có thể bao trùm toàn bộđại dương mênh mông hay không.

Đến lúc đó, năng lượng của hắn, có phải có thể tạo rađược một cơn bão khiến trời đất cũng phải biến sắc haykhông!

Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, không riêng gì ThànhThiên Bích, ngay cả Tùng Hạ cũng hưng phấn mà cả ngườirun lên.

Mỗi lần họ căn cứ vào thông tin trong ngọc cổ để suyđoán kết cục tiến hóa của con người, đều không ngừngrung động vì những ảo tưởng có thể xuất hiện.

Chương 21

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Liễu Phong Vũ cười lạnh: “Ít an ủi mình thôi, cậu có thể sống nhiều thêmmột ngày hay không, căn bản không quyết định bởi chuyện cậu biết ít haynhiều mà quyết định bởi sức mạnh của cậu. Cây thông khổng lồ đó mạnhnhư vậy, dù không có não nó cũng có thể sống rất tốt, còn cậu cho dù cóbiết nhiều hơn nữa, nhưng một con chuột lớn cũng có thể cắn chết cậu.”

.

.

.

Vào một buổi sáng sớm, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích bịmột âm thanh huyên náo đánh thức. Hai người rời giườngra xem, phần đường bên ngoài bộ chỉ huy lâm thời đôngnghẹt người, thị dân đều có chút kích động. Bọn họ ainấy xanh xao vàng vọt, dáng vẻ tiều tụy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đi ra xem sao.”

Hai người vừa đi ra ngoài thì một binh lính đã đi tớitrước mặt: “Tiểu đội trưởng muốn gặp hai người.”

Người lính đó đưa hai người xuống lầu, tiểu đội trưởngVương Liên đang đi đi lại lại ngoài cửa phòng của LiễuPhong Vũ, nhìn qua thì mặt đầy lo lắng.

“Tiểu đội trưởng Vương.”

Vương Liên nhìn họ, nói: “Tổng tham mưu trưởng và tưlệnh đã trở về, nhưng bây giờ họ còn đang trấn an thịdân, lát nữa sẽ gặp hai người. Liễu Phong Vũ cũng tỉnhrồi, không phải hai người nói có biết người này haysao. Bây giờ hắn rất không hợp tác, hai người vào trongnghĩ cách?”

Tùng Hạ giải thích: “Cũng không phải biết, chỉ là códuyên gặp nhau một lần thôi.”

“Kệ, cứ vào xem sao. Tôi chưa bao giờ gặp gã nào thầnkinh như thế, haiz.”

Hai người liếc nhau, đại khái họ đã có thể đoán đượcLiễu Phong Vũ đã “thần kinh” thế nào. Lần đầu tiên gặphắn ta, họ đã hiểu hắn có chỗ quái dị.

***

Ba người vào phòng, trong phòng có Triệu Khiêm và haingười khác, ai nấy tức giận đến mặt đỏ phừng phừng.Liễu Phong Vũ thì trần truồng ngồi trên giường, cònđang thổi thổi mái tóc của mình nghịch chơi.

“Đồng chí Liễu Phong Vũ, xin anh đừng nhắc lại yêu cầuvô lý.”

“Vô lý cái gì? Còn không cho người ta mặc quần áo.”

“Tại sao quần áo này lại không mặc được?” Triệu Khiêmcầm lấy bộ đồ rằn ri, mặt tỏ vẻ tức giận.

Liễu Phong Vũ trợn to hai mắt nhìn: “Xấu xí.”

“Anh…”

“Ồ, là cậu à.” Liễu Phong Vũ mỉm cười nhìn Tùng Hạ:“Cậu vẫn chưa chết à.”

Tùng Hạ nghĩ thầm tôi còn đang sống tốt lắm, ai lại đinguyền rủa người ta chết như thế.

Cậu ho nhẹ một tiếng: “Liễu tiên sinh, chúng ta lại gặpnhau.”

“Đúng lúc quá, cậu biết tôi muốn mặc quần áo gì mà, đichọn cho tôi vài bộ đến đây, à cả vài lọ nước hoa nữa.”Liễu Phong Vũ sai khiến không chút khách khí.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đại đội trưởng Triệu,nếu anh không hỏi được thì giao người này lại cho tôi.”Hắn có cách khiến một người phải mở miệng, hà tất phảikhách khí với loại tính tình quái gở này.

Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Cậu muốn tra tấn tôi? To gan,hay chúng ta thử một chút, xem là ai chết trước.”

Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Tùng Hạ giảng hoà:“Đừng đừng đừng, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí.À… Liễu tiên sinh, sao anh không mặc thử bộ đồ rằn rinày vào xem sao? Mặc vào nhìn rất đẹp mắt đó.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày một cái: “Đẹp cái gì, cắt quầnáo quá kém.”

“Nhưng quần áo như vậy mới thử thách vóc dáng của anhá. Liễu tiên sinh hay mặc quần áo đẹp, không muốn thửđổi style xem sao ư?”

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn bộ đồ rằn ri, suy tư.

Tùng Hạ lau mồ hôi: “Thử xem nào, nhất định Liễu tiênsinh mặc gì cũng đẹp.”

Liễu Phong Vũ nở nụ cười, nhéo nhéo má Tùng Hạ: “Miệngnhỏ mà nói ngọt ghê.” Hắn nhận lấy quần áo trong tayTriệu Khiêm, mặc vào thật, sau khi mặc xong còn xuốnggiường nhảy vài cái: “Ừm, cũng tạm được.”

Tùng Hạ cười gượng: “Quá đẹp trai.”

Thành Thiên Bích không nhịn được nhíu mày: “Bây giờ anhđã nói chuyện được chưa?”

“Lỗ tai cậu này có vấn đề à? Không phải tôi vẫn đangnói nãy giờ hay sao.” Liễu Phong Vũ cầm lấy gương, cẩnthận nhìn ngắm mình.

Triệu Khiêm hỏi: “Liễu tiên sinh, chúng tôi muốn biếtchuyện về cây thông khổng lồ. Trước khi anh hôn mê, cóphải đã gặp nó hay không.”

Ánh mắt Liễu Phong Vũ tối sầm vài phần: “Đương nhiên đãgặp, tôi bị nó đánh xỉu.”

“Đánh xỉu? Đánh xỉu kiểu gì?”

Sắc mặt Liễu Phong Vũ ngưng đọng: “Lúc đó dao động nănglượng rất dữ dội, tôi không chịu nổi.”

“Dao động năng lượng gì cơ?”

“Không biết.”

“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi khát, tôi muốn uống nước.”

Triệu Khiêm thiếu chút nữa thổ huyết.

Thành Thiên Bích nắm lấy vai Triệu Khiêm, nói với gã vàtiểu đội trưởng Vương: “Hai người ra ngoài trước, tôimuốn hỏi người này vài chuyện.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày, nở một nụ cười châm chọc.

Tiểu đội trưởng Vương lắc đầu: “Không được, chúng tôiphải hiểu tình huống thật.”

“Tôi hỏi gì, sẽ nói cho hai người biết.”

Liễu Phong Vũ cười lạnh nói: “Đúng vậy đó mấy đại ca,mấy người ra ngoài đi, tôi muốn xem cậu ta muốn làmgì.”

Tiểu đội trưởng Vương do dự một chút, vẫn mang TriệuKhiêm ra ngoài.

***

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại ba người.

Liễu Phong Vũ nhìn Thành Thiên Bích: “Dị nhân? Phảikhông? Nhưng nếu cậu cho rằng có thể ép tôi làm gì thìcậu quá ngây thơ rồi.”

Tùng Hạ kinh ngạc: “Anh cũng có thể cảm giác thấy? Cáigọi là dao động năng lượng?”

“Đương nhiên có thể, trên người cậu này có năng lượngmàu xanh biếc, có quỷ mới biết đó là cái đồ chơi gì. Dùsao thì những thứ mà trên người có dao động năng lượngkiểu này thì đều là dị nhân và động thực vật.”

“Vậy phương hướng biến dị của anh là gì?” Tùng Hạ hỏi.

Liễu Phong Vũ hung tợn trừng mắt nhìn Tùng Hạ, đây làlần đầu tiên hắn có vẻ hung dữ với cậu: “Mắc mớ gì tớicậu.”

Tùng Hạ lúng túng gãi đầu: “Chúng tôi sẽ không nói chongười khác biết, chuyện của Thiên Bích cũng không nóicho ai hết.”

Họ không biết quân đội lôi kéo người tiến hóa rốt cuộclà có mục đích gì, nhưng nhất định là cần lợi dụng sức

mạnh của họ. Hai người muốn tự bảo vệ mình, không muốndễ dàng bại lộ thân phận.

“Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết, cậu còn dám hỏitôi sẽ đánh cậu.”

Thành Thiên Bích quát: “Không cần biết anh là ai, chúngtôi chỉ cần biết chuyện cây thông.”

Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Dám quát vào mặt tôithế à, dựa vào cái gì mà bắt tôi nói cho cậu biết?”

Tùng Hạ dụ dỗ: “Anh đẹp trai, vậy anh nói cho tôi biếtđược không?”

Liễu Phong Vũ nhìn Tùng Hạ, tâm trạng tốt hơn một chút:“Mang cho tôi mấy lọ nước hoa tới đây, tôi sẽ nói chocậu biết, phải là hàng hiệu đấy.”

Thành Thiên Bích đột nhiên rút mã tấu ra, đâm mạnh vàoLiễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ trợn to hai mắt, bị Thành Thiên Bích nắmlấy vai ấn ngã xuống đất, mũi đao đâm xuống, dừng lạitrên mắt hắn.

Liễu Phong Vũ cả người đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của ngườinày nhanh quá, hắn hoàn toàn không bắt kịp…

Nhưng, hắn cũng không phải ngồi không, hắn nhấc tayđánh một cái vào gò má Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích quét mắt qua, chỉ thấy bàn tay vốn làcủa con người kia mọc đầy những cái dằm chi chít. ThànhThiên Bích chợt ngả về sau, bàn tay kia xẹt qua chópmũi hắn. Thành Thiên Bích ngửi thấy một mùi hôi thối

rất nhạt, thế nhưng rất giống mùi thối giống lúc họkhiêng Liễu Phong Vũ trở về.

Liễu Phong Vũ cả giận: “Tôi không muốn tùy tiện giếtngười, lấy cái thanh đao chết tiệt này ra.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi muốn biết, là tốcđộ anh giết tôi nhanh, hay là đao này đâm xuống của tôinhanh hơn.”

Liễu Phong Vũ muốn bắt lấy cổ tay Thành Thiên Bích.

“Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ ghim mũi đao nàyxuống mắt anh.”

Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: “Mẹ nó, muốn hỏi gì thì hỏimau.”

“Cây thông đã biến mất như thế nào.”

“Đây không biết! Ngày đầu tiên đến thành phố này, tôikhông biết đường nên đi dạo vào trong phạm vi tấn côngcủa nó. Nghe đám lính nói chỉ cần đi vào trong phạm vitấn công của nó thì sẽ bị tấn công, nhưng tôi không bị.Cụ thể mà nói là không bị nó phóng lá tấn công. Câythông kia có vẻ rất đau đớn, không ngừng rung động,chấn động làm rụng rất nhiều lá thông, tôi cũng bị liênlụy. Tôi vừa muốn phản kháng đã cảm giác được một daođộng năng lượng rất mạnh, sau đó tôi ngất đi.”

Hai người vốn tưởng rằng có thể nghe thấy đáp án gìkhác, lại không ngờ rằng chỉ là đáp án làm cho người tathất vọng như vậy.

Tùng Hạ chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Chỉ thế thôisao?”

“Nói thừa, tôi lừa mấy cậu thì được gì, còn không maubuông ra! Tôi không muốn giết người, đừng ép tôi!” LiễuPhong Vũ phẫn nộ gào lên với Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích thu mã tấu lại, Liễu Phong Vũ từ dướiđất nhảy dựng lên, tức giận vỗ quần áo mình, sửa sanglại mái tóc hơi chút rối loạn.

Tùng Hạ thở dài: “Liễu tiên sinh, anh có suy đoán gìkhông? Rốt cuộc thì cây thông đã đi đâu.”

“Mấy người quan tâm cây thông như vậy làm gì? Lẽ nào nóđi không phải chuyện tốt?”

“Liễu tiên sinh, thế giới này biến hóa quá nhanh, córất nhiều sức mạnh đang tác quái mà ngay cả tưởng tượngchúng ta cũng không thể, lẽ nào anh không cảm thấy,hiểu rõ hơn một chút thì hy vọng sinh tồn sẽ nhiều hơnmột chút hay sao?”

Liễu Phong Vũ cười lạnh: “Ít an ủi mình thôi, cậu cóthể sống nhiều thêm một ngày hay không, căn bản khôngquyết định bởi chuyện cậu biết ít hay nhiều mà quyếtđịnh bởi sức mạnh của cậu. Cây thông khổng lồ đó mạnhnhư vậy, dù không có não nó cũng có thể sống rất tốt,còn cậu cho dù có biết nhiều hơn nữa, nhưng một conchuột lớn cũng có thể cắn chết cậu.”

Tùng Hạ có chút mất tinh thần, lại không thể không thừanhận Liễu Phong Vũ nói rất có lý. Nhưng cậu thật sự rấttò mò về chuyện cây thông đột nhiên bốc hơi biến mấtấy. Cậu luôn cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc, câythông kia nhất định sẽ còn xuất hiện lại, đến lúc đókhông biết là phúc hay là họa.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng đập cửa, Triệu Khiêmđẩy cửa tiến vào, có chút luống cuống nói: “Tham mưutrưởng muốn gặp hai người, ngay bây giờ.”

Chương 22

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Tham mưu trưởng gật đầu: “Chắc các cậu đại khái cũng biết bây giờnhững thành phố càng xa Thanh Hải thì càng an toàn. Có người từ ThanhHải chạy tới được Côn Minh nói rằng tại Thanh Hải, có một danh xưng mớivới những người bình thường không được tiến hóa, các cậu có biết là gìkhông?”

.

.

.

Tùng Hạ vốn tưởng rằng tham mưu trưởng chỉ dự định gặpThành Thiên Bích, không ngờ Triệu Khiêm nhìn cậu nói:“Cậu cũng đi.”

Tùng Hạ có chút bất ngờ, cùng Thành Thiên Bích rời khỏiphòng.

Hai người được dẫn lên một văn phòng ở lầu hai, bêntrong có ba người đàn ông trung niên đang ngồi, ThànhThiên Bích chào một tiếng: “Tổng tham mưu trưởng Triệu,Tư lệnh Lưu, Phó tư lệnh Thẩm.”

“Tiểu đồng chí Thành Thiên Bích, ngồi đi.” Tham mưutrưởng chỉ vào ghế: “Còn tiểu đồng chí này nữa, nghenói cậu là cháu trai của giáo sư Tùng, có phải không?”

Tùng Hạ gật đầu: “Ngài quen chú tôi ư?”

“Trước đây ở Bắc Kinh từng gặp nhau một lần. Bây giờgiáo sư Tùng là nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh, lựclượng nòng cốt trong cuộc nghiên cứu toàn cầu đột biếnlần này.”

Tùng Hạ cũng không thấy bất ngờ. Trước đây chú cậu cốnghiến trong lĩnh vực cổ sinh vật học đã rất có tiếng tămngay cả trên tầm quốc tế, cuộc đột biến lần này vừa vặnkhông thể tách rời lĩnh vực của chú.

Tham mưu trưởng nhìn Tùng Hạ: “Cậu nhất định sẽ chorằng giáo sư Tùng được trung ương đặc biệt coi trọng vìông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học,phải không?”

Tùng Hạ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nàokhác?”

“Đương nhiên đó là một nguyên nhân quan trọng trong đó,nhưng điều còn quan trọng hơn chính là, giáo sư Tùng làngười tiến hóa não bộ.”

Người tiến hóa não bộ?!

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích liếc nhau, bọn họ đều biếttrong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Cuộc tiến hóa toàn cầu càng trở nên trầm trọng, haingười cũng biết càng ngày càng có nhiều giống loài tiếnhóa. Bọn họ càng biết nhiều thì càng có hy vọng có thể

phân loại những giống loài tiến hóa này thành một hệthống, như vậy mới dễ dàng cho họ đi xử lý.

Bây giờ họ suy đoán phương hướng tiến hóa có hai loại,một loại là như Thành Thiên Bích, có năng lực điềukhiển sức mạnh thiên nhiên, nhưng hiện nay chỉ pháthiện ra một mình hắn có khả năng ấy. Loại khác là chínhlà cường hóa bộ gene bản thân, cái này thì tương đốinhiều, ví dụ như phổ biến nhất là trở nên rất khỏe,những kiểu đồng dạng như thế chỉ phát hiện ra một ngườicó bộ lông biến dị, việc Tùng Chấn Trung tiến hóa nãobộ thì càng xác nhận điều này.

Thế nhưng bây giờ họ lại phát hiện ra một ngoại lệ, đólà Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ không chịu nói phươnghướng tiến hóa của mình, mà nhìn qua thì phương hướngtiến hóa của hắn cũng không thuộc kiểu tiến hóa điềukhiển thiên nhiên hay tiến hóa gene. Nói cách khác,phương thức tiến hóa của con người có ít nhất ba loại.Thậm chí có thể còn có nhiều hơn, chỉ là họ chưa pháthiện ra mà thôi. Thế nhưng mỗi lần họ biết thêm mộtloại hình tiến hóa mới thì đều là một tin tức quantrọng.

Tùng Hạ hỏi: “Biểu hiện cụ thể của người tiến hóa nãobộ là như thế nào?”

“Chỉ số thông minh cao một cách đáng ngạc nhiên, trínhớ kinh người, khả năng phân tích và năng lực tínhtoán sánh bằng máy tính. Đây là một trong những phươnghướng tiến hóa quý giá nhất và cũng là loại khan hiếmnhất trong số những điều chúng tôi phát hiện ra.”

Thành Thiên Bích tiếp lời: “Một trong? Còn có nhữngloại vô cùng quý giá khan hiếm khác ư?”

Tham mưu thở dài một hơi: “Có. Nhưng chúng tôi chưagặp, kể cả người có bộ não tiến hóa, đến nay chúng tôicòn chưa gặp được. Chúng tôi triệu tập dị nhân, hiệnnay có chừng trên dưới hai mươi người, đại đa số đều làtiến hóa sức mạnh, một người tiến hóa khứu giác, mộtngười có bộ lông tiến hóa, một người tiến hóa thínhgiác, ba người tiến hóa tốc độ. Bây giờ lợi hại nhất làmột người “tiến hóa ngược [34]”, phương hướng tiến hóanày là loại về lớp thú. Phía Bắc Kinh cho rằng quý giákhan hiếm nhất chính là người tiến hóa não bộ và ngườiđiều khiển sức mạnh tự nhiên, bây giờ chúng tôi vẫnchưa thấy ai.”[34] Tiến hóa ngược: Nguyên tác là “Phản tổ” (拥拥) – Trởvề với tổ tiên. Tiến hóa ngược là hiện tượng trong cơthể sinh vật ngẫu nhiên xuất hiện một hiện tượng ditruyền nào đó thuộc về tính trạng của tổ tiên, ví dụnhư những đứa trẻ có đuôi, những người lông rậm hayngười đàn bà có nhiều đầu vú… Hiện tượng này cho thấytổ tiên của con người có thể là động vật có đuôi, lôngdài rậm hoặc có nhiều đầu vú.

Trong lòng hai người đều kinh hãi.

Khả năng thao túng sức mạnh tự nhiên là một trong nhữngphương hướng tiến hóa quý giá và khan hiếm nhất?

Nhìn vẻ mặt tiếc hận của tham mưu trưởng, nếu để ông tabiết đang có một người như thế ngồi ngay trước mặtmình, không biết sẽ có phản ứng gì.

Tùng Hạ bình tĩnh hỏi thăm: “Tham mưu trưởng, vì saonói người có bộ não tiến hóa và người tiến hóa điềukhiển sức mạnh tự nhiên là quý hiếm nhất?”

“Đây không phải là chuyện rất dễ hiểu sao, tiến hóa nãobộ là điều con người mong muốn, chỉ có những người tộtcùng thông minh mới có thể dẫn dắt con người vượt quakiếp nạn lần này. Còn người có thể điều khiển sức mạnhtự nhiên, theo phía Bắc Kinh nói thì là người có sứcchiến đấu mạnh nhất, một khi trưởng thành thì có thểphá vỡ hoàn cảnh tự nhiên, là sức mạnh thay đổi đại kếtcấu. Hiện nay bên phía Bắc Kinh cũng chỉ phát hiện ramột người như vậy, người đó có khả năng khống chế lửa,là bảo bối bên phía Bắc Kinh. Bởi vậy cuộc trò chuyệnlần trước, một trong những nhiệm vụ tối cao chúng tôinhận được là tìm kiếm người tiến hóa não bộ và ngườitiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên.”

Trái tim Tùng Hạ bắt đầu nhảy lên đến cổ họng. Cậukhông biết vì sao vị tham mưu trưởng này lại nói cho họbiết nhiều tin tức như vậy, nếu như nói riêng cho ThànhThiên Bích thì không nói làm gì, nhưng tại sao phải nóicho cả cậu biết? Cậu chỉ có thể phân tích ra hai nguyênnhân. Thứ nhất, họ đã biết Thành Thiên Bích là ngườitiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên của gió, muốn lôikéo hắn. Thứ hai, họ cần đến cậu trên danh nghĩa cháutrai Tùng Chấn Trung để làm cái gì đó.

Bất luận là ai, đều phải cần cẩn thận ứng phó.

Họ vẫn núp mình, đều tự thận trọng suy tính.

Thành Thiên Bích đeo trên lưng là nhiệm vụ đặc biệt màngay cả cậu cũng không biết. Thành Thiên Bích không đểlộ năng lực thì nhất định có lý của hắn, còn cậu thìkhông muốn bị bất luận ai lợi dụng. Đối với một nhânvật nhãi nhép như cậu mà nói, cậu chỉ muốn bảo vệ mìnhvà Thành Thiên Bích được an toàn, chứ không muốn vì bấtkì nguyên nhân gì mà bị quân đội lợi dụng, bị ép làm

những chuyện nguy hiểm. Nói cậu ích kỷ cũng được, nhunhược cũng được, cậu chỉ muốn sống mà thôi.

Tham mưu trưởng cũng là người lọc lõi, thấy hai ngườiđều trầm mặc, đã đoán được họ có nghi ngờ, vì vậy giảithích: “Tiểu Vương lúc trước đã nói với hai cậu, hệthống thông tin liên lạc toàn cầu phần lớn đã trongtrạng thái tê liệt, tất cả những địa phương đều nỗ lựcmuốn liên lạc với trung ương. Tín hiệu của chúng tôiphải kéo dài qua vài tỉnh, đi vòng mấy nghìn km mới từtrạm phát sóng cực Nam của Tổ quốc chuyển tới được BắcKinh, bởi vậy nên một lần liên lạc vô cùng gian nan,nếu không có tình huống khẩn cấp gì thì không thể tùytiện sử dụng. Bởi vậy nên những thông tin chúng tôi lấyđược đều vô cùng quan trọng. Trong mấy tin này bao gồmcả nghiên cứu mới nhất về sự tiến hóa của con người vàđộng thực vật. Nhưng lần trò chuyện trước chỉ diễn ratrong năm phút đồng hồ, chúng tôi cũng chỉ biết đượcmột chút đại khái. Sở dĩ nói những tin tức quan trọngnhư vậy cho hai cậu biết, đầu tiên là vì tính chất đặcbiệt trong nhiệm vụ của Tiểu Thành, chúng tôi cần đưaTiểu Thành an toàn về đến Bắc Kinh, thứ hai là vì TiểuTùng, cậu là cháu trai của giáo sư Tùng, nếu như chúngtôi có thể sống mà quay về Bắc Kinh, còn cần sự hỗ trợcủa cậu.”

“Mọi người cũng muốn đến Bắc Kinh?”

“Mọi người cũng muốn đến Bắc Kinh?”

Hai người trăm miệng một lời, chỉ là ngữ điệu một kinhngạc một trầm thấp. Tùng Hạ không khỏi kinh ngạc khiquân đội quyết định muốn đến Bắc Kinh, nghi ngờ hơn làkhông biết tham mưu trưởng muốn cậu hỗ trợ chuyện gì,có rất nhiều chuyện bên trong cơ chế mà cậu không biết,

cũng không biết những thiệt hơn hệ lụy trong đó. Nhưngcậu nghĩ rằng bây giờ có hỏi cũng vô dụng, họ phải sốngmà đến được Bắc Kinh đã rồi hãy nói.

Tham mưu trưởng gật đầu: “Chắc các cậu đại khái cũngbiết bây giờ những thành phố càng xa Thanh Hải thì càngan toàn. Có người từ Thanh Hải chạy tới được Côn Minhnói rằng tại Thanh Hải, có một danh xưng mới với nhữngngười bình thường không được tiến hóa, các cậu có biếtlà gì không?”

“Là gì?”

“Thịt tươi.” Tham mưu thở dài một cái: “Thức ăn khôngthể lưu giữ, muốn ăn đồ ăn tươi mới thì chỉ có thể ănsống. Nơi nào không có người tiến hóa đều trở thànhthức ăn cho động thực vật biến dị, hầu như đã không cònkhông gian cho người thường sinh tồn. Bởi vậy hai ngàynay ở Côn Minh không ngừng có rất nhiều đồng bào từThanh Hải chạy nạn tới. Sẽ có ngày Vân Nam cũng sẽ biếnthành như thế, chúng ta phải đi, không thể ngồi chờchết.”

Tâm trạng của tất cả mọi người ở đây đều vô cùng trầmtrọng, đã không còn phải cân nhắc về khu vực, chủngtộc, màu da… vì đây là kiếp nạn của toàn bộ loài người.

Tư lệnh Lưu nãy giờ vẫn không nói gì nay đau thươngnói: “Thịt tươi ư? Loài người đã từng đứng trên đỉnhcủa tháp thức ăn, nay lại trở thành thức ăn của độngthực vật khác.”

“Thịt tươi” – hai chữ này – dùng để hình dung sinh độngđến nhường nào. Thịt tươi trong mắt con người, từng làgà vịt cá thịt, là sơn hào hải vị. Ai mà ngờ được, chỉ

trong một tháng, con mồi tiến hóa thành kẻ đi săn, còncon người đã từng thống trị thế giới nay trở thành conmồi.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Thành Thiên Bích mở miệng:“Sự rối loạn hôm nay là vì dân tị nạn Thanh Hải ư?”

“Một phần thôi, chủ yếu là chúng ta không có lươngthực, hai ngày này đã có rất nhiều phụ nữ trẻ em ngườigià thể chất yếu kém bị chết, còn lại là trai tráng trẻtuổi suốt ngày ăn cỏ khô cũng sắp không chịu nổi. Hơnnữa, việc cấp nước mà chúng ta liều mạng duy trì cũngcàng ngày càng khó khăn. Vi sinh vật sống trong đườngống nước cũng bắt đầu biến dị, bây giờ phần lớn ốngnước đều đã bị tắc. Chẳng bao lâu nữa thành phố này sẽphải đối mặt với việc cạn kiệt nguồn nước và lươngthực. Nếu chúng ta không đi thì chỉ có thể ngồi chờchết.”

Tùng Hạ trầm giọng: “Có thể đi đâu? Đến Bắc Kinh cóchắc chắn sống được hay không?”

“Di chuyển bình thường có hai phương án, một là phíaNam, hai là phương Bắc. Những nơi càng xa Thanh Hải thìcàng ít bị ảnh hưởng hơn một chút. Chúng ta chỉ có thểôm hi vọng, chờ mong nơi nào đó còn một đường sống.Tổng hợp lại nhân tố của hai cậu thì chúng ta đến BắcKinh. Sáng hôm nay, tôi đã ban bố mệnh lệnh, dân chúngmuốn đi theo chúng ta thì cứ việc đi theo, thế nhưngtrên đường không thể bảo đảm cung cấp lương thực và antoàn cho mọi người được.”

“Sẽ có rất nhiều người đi cùng.”

“Không, hoàn toàn ngược lại, số người chọn ở lại sẽnhiều hơn. Thứ nhất, ở lại đây chí ít thì họ cũng cónhà cửa chống lạnh, cậu cũng biết bây giờ khí hậu trởnên rất cổ quái, đôi khi thoáng cái đã hạ ba mươi độ,đôi khi nóng đến nỗi khiến người ta mất nước, dẫn đếnviệc cây nông nghiệp bị chết rất nhiều, mọi thứ đều bịthối rữa. Dưới tình hình này, ở nhà thì an toàn hơn, ítnhất còn có chỗ để chống lạnh. Có một vài gia đình cũngkhông phù hợp với việc lặn lội đường dài, còn có vàingười có năng lực tự vệ, ví dụ như người tiến hóa, vídụ như nhà có thú cưng tiến hóa. Chỉ cần họ có khả năngsăn thú thì vẫn có thể sinh tồn được ở đây. Cứ như vậysàng lọc, có thể số người đi theo chúng ta chỉ chiếm sốít.”

Phó tư lệnh Thẩm tiếp lời: “Nhưng cho dù là số ít cũngsẽ có mấy vạn người, đây sẽ là một cuộc hành trình quymô lớn, nhưng rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thểtới được Bắc Kinh…”

Lời kế tiếp chưa nói hết, mọi người ở đây đã trong lòngbiết rõ.

Ở trong thời đại nguy hiểm bốn phía này, có thể sốngsót hay không, chỉ có thể trông chờ vào ý trời.

Tham mưu trưởng nói: “Các cậu về phòng chuẩn bị mộtchút đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Được rồi, cáicậu diễn viên họ Liễu kia, hai cậu hỏi được gì chưa?”

“Hắn nói trước khi hôn mê hắn đã nhìn thấy cây thông,nhưng cũng không biết cây thông đã biến mất như thếnào.”

“Chuyện này thật là ly kỳ, sau khi đến Bắc Kinh thìtrao đổi lại với bên kia. Hắn ta đứng gần cây thông nhưvậy lại không bị nó giết, không biết chừng cũng là mộtdị nhân?”

“Đúng là dị nhân, nhưng hắn không chịu nói.”

“Hừm, đúng là có vài người như vậy, không muốn để lộ,muốn giữ lại thực lực để bảo vệ mình. Đồng chí TiểuThành, tôi cho cậu một nhiệm vụ, mấy người đã từng tiếpxúc qua, cậu xem xem có thể khuyên hắn cùng đi vớichúng ta hay không. Dù sao nhiều người có thực lực thìdân chúng bị tổn thương có thể ít đi một chút, cũngkhông miễn cưỡng, tận lực khuyên nhủ vậy.”

Thành Thiên Bích đáp: “Rõ, tham mưu trưởng.”

***

Sau khi rời phòng làm việc, hai người vẫn không nói lờinào, sợ trên hành lang không an toàn. Cho đến tận khivề được đến phòng, Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi nói: “Hôm naylấy được nhiều tin tức quá, tôi thấy hơi không tiêu hóanổi.” Cậu thoáng nhìn qua Thành Thiên Bích, gắng gượngnở nụ cười: “Không ngờ cậu lại là bảo bối quý giá đếnvậy.”

Cậu biết mình nên vui thay cho Thành Thiên Bích, nhưngkhi Thành Thiên Bích càng ngày càng lợi hại, sự chênhlệch giữa họ càng lúc càng lớn. Cậu thật sự hy vọngmình cũng là một người tiến hóa, có thể kề vai chiếnđấu với Thành Thiên Bích, chí ít thì cũng có bản lĩnhđứng bên cạnh người đàn ông này.

Thành Thiên Bích vẫn chẳng có biểu cảm gì: “Những điềuhọ nói còn quá mơ hồ. Tôi không biết người có thể khốngchế lửa kia rốt cuộc lợi hại thế nào, thế nhưng từ saukhi động đất xảy ra đến bây giờ vẫn chưa được mộttháng, sao có thể có sức mạnh để xoay vần trời đất.Chuyện sau này chẳng ai nói trước được, đừng quá đểbụng.”

Tùng Hạ cười nói: “Nhưng tôi thật sự mong cậu sẽ trởnên lợi hại, như vậy cậu sẽ rất an toàn. Cậu lợi hạinhư vậy, nhất định có thể bảo vệ mình thật tốt.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu thật sâu: “Trước khi đưa anhvề đến Bắc Kinh, tôi cũng sẽ bảo đảm an toàn cho anh.”

Tùng Hạ kích động, không nhịn được bèn ôm lấy vai hắn:“Cám ơn cậu, binh ca, quen cậu thật tốt.”

Thành Thiên Bích nhẹ nhàng ngửi tóc Tùng Hạ, cũng khôngvội đẩy cậu ra, nói: “Anh cũng không phải hoàn toàn vôdụng, anh có miếng ngọc kia đã giúp tôi rất nhiều rồi,đừng nghĩ nhiều.”

Tùng Hạ gật đầu, sự cảm kích và ỷ lại của cậu với ThànhThiên Bích càng sâu thêm vài phần.

Mặc dù có bề ngoài rất lạnh nhạt nhưng nội tâm củaThành Thiên Bích không phải kiểu không nói lý lẽ nhưvậy. Ít ra, Tùng Hạ cảm thấy mình có thể sống đến bâygiờ thì toàn do hắn ban tặng. Không cần biết xảy rachuyện gì, cậu cũng phải gắng hết sức mình giúp ích choThành Thiên Bích.

Không cần biết sự lựa chọn của ngọc cổ xuất phát từnguyên nhân gì, cậu cũng sẽ lợi dụng miếng ngọc này trợ

giúp Thành Thiên Bích trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu nhấtđịnh phải sống sót, cậu phải sống để chứng kiến cáingày mà sức mạnh của Thành Thiên Bích có thể xoay vầntrời đất!

Chương 23

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ khẽ nói: “Nếu như cây thông khổng lồ kia là dị chủng của conngười…”

.

.

.

Hai người thu xếp xong đồ đạc của mình thì định xuốnglầu tìm Liễu Phong Vũ. Tổng tham mưu trưởng Triệu nóiđúng, có nhiều người tiến hóa là hơn một phần sức mạnh.Họ cũng không phải đại anh hùng gì, không thể cứu vớttừng người. Nhưng trong phạm vi khả năng của mình, đồngthời điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến annguy bản thân, nếu cần họ cũng có thể giúp đỡ. Ví dụnhư một nhà ba người mấy ngày hôm trước, nếu giúp họchỉ là một cái nhấc tay, có lý do gì lại không vươn tayra giúp đồng bào của mình cơ chứ.

Lúc xuống lầu, họ phát hiện Liễu Phong Vũ đang định rờiđi.

Tùng Hạ chạy tới: “Liễu tiên sinh, anh muốn đi đâu.”

“Không biết, nhưng những điều cần hỏi cũng đã hỏi xong,ở đây ăn không uống không, tôi ở lại làm gì nữa.”

“Anh có biết quân đội ngày mai định đến Bắc Kinhkhông.”

“Biết.”

“Vậy anh không đi cùng chúng tôi sao?”

“Đương nhiên có đi, nhà tôi ở Bắc Kinh, tôi phải về tìmcha mẹ.” Liễu Phong Vũ thay đổi vẻ lỗ mãng bình thường,vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tốt quá, vậy trên đường chúng ta có thể làm bạn vớinhau.” Tùng Hạ lấy lòng nói.

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn cậu, cười nói: “Tiểu tử nhưcậu toàn làm người ta thích, được rồi, anh cho cậu đitheo, nếu có nguy hiểm gì, anh sẽ bảo vệ cậu.”

Tùng Hạ cười cười: “Cảm ơn anh.”

“Nhưng tay chân yếu ớt của cậu phải nhanh một chút, bâygiờ cùng anh quay lại trung tâm thương mại, anh muốn đilấy vài thứ.”

“A, quần áo và nước hoa phải không.”

“Dĩ nhiên, tuy rằng hơi lỗi thời rồi nhưng tốt xấu cũngkhông cần tiền, không lấy cũng chẳng có ai lấy. Đithôi, đi với anh.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không được, bên ngoàinguy hiểm, nhất là lúc thái dương xuống núi, anh muốnđi thì tự anh đi.”

“Hừ, tôi có cần cậu đi cùng đâu, tôi là muốn… này, cậutên gì nhỉ?”

“Tùng Hạ, Tùng là bụi cỏ, Hạ là mùa hè. Cậu ấy tênThành Thiên Bích, thành lũy trên trời [35], ngầu quá phảikhông.”[35] Từ “Bích” ( 拥) trong tên Thành Thiên Bích nghĩa làbức tường, thành lũy.

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Tiểu Hạ, cậu đi theo anh làđược, giúp anh mang đồ.”

Thành Thiên Bích tăng thêm ngữ khí: “Không được.”

“Cậu này muốn ăn đòn phải không? Tiểu Hạ là gì của cậuhả? Là con trai hay là vợ cậu hả, tôi có hỏi cậu à.”

Thành Thiên Bích trầm mặt xuống.

Tùng Hạ vội vàng: “Đừng cãi nhau… Liễu tiên sinh, sángmai tôi đi với anh được không, buổi tối quả thật tươngđối nguy hiểm, không hề có ánh đèn. Anh nghĩ mà xem,tay cầm đèn pin, anh lựa quần áo cũng không tiện, ngộnhỡ nhìn nhầm màu thì làm sao, anh nói có đúng không.”

Liễu Phong Vũ nở nụ cười: “Tiểu tử này đúng là biết nóichuyện, còn lợi hại hơn trợ lý của anh.” Liễu Phong Vũthở dài: “Cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu.”

Tùng Hạ vội hỏi: “Chúng ta về phòng tán gẫu đi.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Nói cho cậu biết, tuy anh đốivới cậu ấn tượng không tồi, nhưng nếu cậu dám hỏi bấtluận chuyện gì liên quan đến biến dị của anh, anh sẽđánh cậu.”

Tùng Hạ có chút sầu não, nhưng vẫn cười nói: “Yên tâm,tuyệt đối không hỏi, chúng ta chỉ trao đổi tin tứcthôi.”

“Đến đây đi.” Ba người lại trở về phòng.

***

Trên bàn trong phòng Liễu Phong Vũ còn đặt mấy chainước và hai cái bánh mì, nước uống nửa chai, nhưng bánhmì không ăn một miếng.

Tùng Hạ nhìn chiếc bánh mì có hơi thèm thuồng, mặc dùbây giờ mỗi ngày họ đều được phát thức ăn, nhưng cũngchỉ là một chiếc bánh mỳ khô, căn bản ăn không đủ no,thấy phần thức ăn nguyên xi không ai đụng vào này, khótránh khỏi trông mà thèm.

Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái, cười nói: “Sao, đói à?”

Tùng Hạ thành thật gật đầu: “Anh không đói sao, sao anhlại không ăn.”

“Không cần ăn gì hết.” Liễu Phong Vũ ném hai gói bánhmì cho Tùng Hạ: “Ăn đi.”

Tùng Hạ mừng rỡ nhận lấy bánh mì, nhanh chóng nhét vàotrong quần áo: “Liễu tiên sinh anh thật sự là ngườitốt, cám ơn anh. Nhưng vì sao anh lại không cần ăn gìhết?”

Liễu Phong Vũ đắc ý nói: “Bởi vì anh cậu là thực vật,uống nước là đủ rồi.”

“Cái gì? Anh là thực vật?” Tùng Hạ và Thành Thiên Bíchđều hứng thú, lẽ nào họ lại phát hiện ra một phươnghướng tiến hóa mới?

Liễu Phong Vũ liếc họ trắng mắt: “Anh sẽ không cho haicậu biết anh là thực vật gì, nhưng quả thật anh là dịchủng của thực vật, bây giờ không cần ăn gì hết, cónước có ánh sáng là sống được, có hâm mộ không.”

Tùng Hạ dùng sức gật đầu, cậu quả thật hâm mộ muốnchết. Nguy cơ lớn nhất trong tận thế không phải là độngthực vật biến dị, cũng không phải thời tiết bất cứ lúcnào cũng có thể thay đổi, mà là thức ăn khan hiếm!Trước mắt, tử vong quy mô lớn đều tạo thành do tai họathực phẩm không thể lưu giữ mà ra.

Nay lại có người không cần ăn, chỉ tiến hành quang hợplà sống được. Đây nào chỉ là tiến hóa, đây quả thật làtrực tiếp biến thành sinh thể cao cấp.

Tùng Hạ rất tò mò, tha thiết mong chờ nhìn Liễu PhongVũ, vô cùng mong chờ Liễu Phong Vũ có thể để lộ chút gìđó.

Ngay cả Thành Thiên Bích cũng không nhịn được hỏi: “Anhnói anh là dị chủng thực vật là xảy ra chuyện gì, chúngtôi không cần biết đó là thực vật gì, chỉ muốn biếtphương thức tiến hành.”

Liễu Phong Vũ nhấp một hớp khí: “Tôi nói từ đầu nhé.Đại khái là một tháng trước, tôi nhận vai trong một bộphim hành động, hầu hết các cảnh hành động đều phải

hoàn thành trong một khu rừng nguyên sinh ở Vân Nam.Khi trận động đất xảy ra, tôi đang quay phim ở đó. Mấycậu có biết trong rừng nguyên sinh thì có gì không? Nóicho hai cậu biết, cái gì cũng có. Bởi vì lúc đó nghĩtrận động đất không tạo thành ảnh hưởng lớn với chúngtôi nên không sơ tán khỏi đấy. Cho đến khi qua một ngàyđêm thì chúng tôi phát hiện ra có chuyện không đúng,lúc ấy muốn chạy cũng đã chậm. Mọi thứ xung quanh đãbắt đầu biến dị, thực vật, động vật, côn trùng. Tại nơikhông có người sống và khai phá, động thực vật còn lợihại hơn trong thành phố. Lúc đó đoàn làm phim có bamươi bảy người, tôi đã được chứng kiến đủ kiểu chết.”Liễu Phong Vũ hai mắt thất thần nhìn về phương xa, bàntay nắm chặt hơi run lên.

“Nói thật, những người được ở trong thành phố chào đóntận thế đúng là quá hạnh phúc. Trong môi trường rừngrậm, tốc độ biến dị của động thực vật cao gấp mấy lầntrong thành phố. Đoàn người của chúng tôi, có người bịrễ cây đa treo cổ, có người bị muỗi hút khô máu màchết, có người bị con lợn rừng cao hơn năm mét ép thànhmột cục thịt. Ba mươi bảy người đã vượt qua khu rừngnguyên thủy như địa ngục trong mười ngày, người chết,người mất tích. Cuối cùng, cả đoàn đều chết.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, mặc dù Liễu Phong Vũ dùng ngônngữ vô cùng bình tĩnh miêu tả chuyện này, nhưng Tùng Hạvẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi trong đó, cậurun giọng nói: “Nhưng anh đã thoát được.”

Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười phờ phạc:“Cậu biết anh đã chết như thế nào không?”

Hai người hơi thay đổi sắc mặt, Thành Thiên Bích đãtheo bản năng nắm chặt khẩu súng lục.

Trước mắt họ rốt cuộc là chuyện đùa gì?

Liễu Phong Vũ cười ha ha một tiếng, lại lộ ra vẻ mặtchế nhạo: “Yên tâm, tôi không phải ma quỷ, tôi đúng làcòn sống, nhưng lúc ấy xem như đã chết.”

Thành Thiên Bích nói: “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi bị một thực vật ăn.” Liễu Phong Vũ bình tĩnh nói:“Toàn thân bị quấn trong dịch tiêu hóa của nó, bị ăntươi nuốt sống. Thế nhưng sau đó tôi lại tỉnh lại, hơnnữa còn phát hiện tôi và thực vật kia đã hợp thể, tôibiến thành nó, nó biến thành tôi.”

Đây đại khái là câu chuyện ly kỳ nhất mà hai người đượcnghe từ khi tận thế đến nay. Mặc dù những chuyện ly kỳngày ngày đều diễn ra trong thế giới khiến người tatuyệt vọng này, nhưng chuyện của Liễu Phong Vũ hiểnnhiên là ly kỳ nhất.

Liễu Phong Vũ là một dạng hợp thể với thực vật? Genecủa con người và thực vật dung hợp? Mặc dù đứng từ quanđiểm của di truyền học mà nói, đây không phải chuyệnkhông có khả năng, nhưng chí ít thì trong mấy trăm nămtới con người không thể thực hiện được. Nhưng trước mắtlại có một ví dụ sờ sờ trước mắt, hơn nữa Liễu Phong Vũcòn có thể tùy ý duy trì hình dạng con người, nhìn bềngoài thì không có chút biến hóa nào.

“Dù sao thì tôi cũng đã đi ra được từ trong rừng rậm,hơn nữa rất thuận lợi, ngày đó gặp hai cậu trong trungtâm thương mại là lúc tôi vừa đến Côn Minh không lâu.”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đều rơi vào trầm tư. Saumột lúc lâu, họ gần như đồng thời nghĩ ra một vấn đềrất mấu chốt.

Cây thông khổng lồ!

Liễu Phong Vũ nhìn họ, trầm giọng nói: “Các cậu cũngnghĩ đến nó, phải không.”

Tùng Hạ bị ý nghĩ này hù dọa, cậu không thể ngăn bàntay mình run lên vì sợ hãi.

Vẻ mặt Liễu Phong Vũ có chút trầm trọng: “Tôi không nóivới những người đó, tôi biết họ đang chiêu mộ ngườitiến hóa, tôi không muốn bị bất luận kẻ nào lợi dụng.Thế nhưng khi tôi tỉnh lại, biết cây thông lớn tự dưngbiến mất, tôi nghĩ đến đầu tiên chính là khả năng này.”

Tùng Hạ khẽ nói: “Nếu như cây thông khổng lồ kia là dịchủng của con người…”

Như vậy bây giờ có thể đã có một sinh vật tiến hóa lớnmạnh nhất cho đến bây giờ, hóa thành hình dạng loàingười, sống xung quanh bọn họ. Hơn nữa, không ai biết“nó” là địch hay là bạn.

Thành Thiên Bích hỏi: “Phỏng đoán này của anh nắm chắcđược bao nhiêu phần.”

“Tỉ lệ rất lớn. Bởi vì trước và sau khi cây thông khổnglồ biến mất, dị hóa của nó rất giống tôi. Cây thôngkhổng lồ chỉ tấn công động vật, lợi dụng xác chết thốirữa của chúng để nuôi mình, cái cây đã ăn tôi cũnggiống vậy, kết quả là nó nuốt mất tôi, lại bị tôi dịchủng. Đã có phương thức tiến hóa như vậy, cây thôngkhổng lồ như vậy cũng rất có thể đã chiếm đoạt người

kia, rồi bị người đó dị chủng, bởi vậy nó biến thànhngười kia, người kia biến thành nó.”

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, họ cầnthời gian để tiêu hóa thông tin này.

Cây thông kia đã từng thấy vật sống thì tấn công, nếunhư nó thật sự bị loài người dị chủng, như vậy cáingười đã biến thành nó sẽ có thái độ gì với người khác?Nhìn dáng vẻ của Liễu Phong Vũ, anh ta không bị ảnhhưởng của dị chủng thực vật, vậy rất có thể sau khi câythông bị dị chủng vẫn giữ lại tư duy của con người. Nếunhư vậy, chẳng khác nào nhân loại đã sinh ra một sựgiúp đỡ mạnh mẽ, đây ngược lại là chuyện tốt.

Nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy vô cùng bất an?

Có lẽ đó là sự kính nể với sinh vật mạnh hơn chăng.

Thành Thiên Bích nói: “Cây thông khổng lồ đột nhiênbiến mất, đây đúng là giải thích hợp lý nhất, rất cóthể nó còn sống trong thành phố này. Liễu Phong Vũ, dịchủng của anh vẫn giữ lại toàn bộ ý thức ư? Có bị thựcvật ảnh hưởng không?”

Liễu Phong Vũ nói: “Đây là chuyện tôi lo nhất, bởi vìđáp án của vấn đề này là có. Trong ý thức của tôi cóthêm một ý thức khác, ý thức kia rất khó để định nghĩa,thế nhưng ý thức đó khiến tôi có một sự kích động muốntiêu hóa động vật khác để tẩm bổ cho mình. Nhưng ý thứcnày rất yếu, kha khá giống một suy nghĩ của tôi, tôihoàn toàn có thể kiềm chế nó. Thế nhưng cây thông nàyquá lớn, tôi không biết ý thức của nó có thể mạnh đếnnỗi ảnh hưởng đến người kia hay không.”

Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Nếu như có thể thì thật là rấtđáng sợ.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: “Quên đi, đừng suy nghĩnữa, vô dụng.”

Mặc kệ chuyện này rốt cuộc là thế nào, là phúc hay họa,họ đều không tránh khỏi.

Liễu Phong Vũ lười biếng duỗi eo: “Không sai, có nghĩnữa cũng vô dụng, cây thông kinh khủng như vậy. Nếu nómuốn ăn thịt người thì chẳng ai ngăn cản được. Này, tôiđể lộ tin tức quan trọng như vậy cho các cậu, các cậucó gì muốn nói cho tôi biết không? Không phải nói traođổi tin tức sao.”

Tùng Hạ thuật lại những suy đoán của hai người họ vớiphương hướng tiến hóa của con người cho Liễu Phong Vũbiết, chỉ có điều họ không nói đến chuyện bên phía BắcKinh coi trọng người tiến hóa não bộ và người tiến hóađiều khiển sức mạnh tự nhiên.

***

Liễu Phong Vũ lại ngửi thấy mùi ngon: “Ồ, hóa ra cónhiều hình thức tiến hóa như vậy, có tiến hóa da không?Làn da sẽ trở nên vô cùng bóng loáng nhẵn nhụi không cónếp nhăn. Hoặc là tiến hóa xương, có thể tùy ý thay đổikhung xương của mình, muốn đẹp thì đẹp, muốn biến thànhcon gái thì biến thành con gái, muốn “con gà” to ra thìnó to ra. Ha ha, không phải rất thoải mái hay sao.”Liễu Phong Vũ vì trí tưởng tượng của mình mà đắc ý cườikhông ngừng.

Tùng Hạ cũng phụ họa nói: “Chuyện này thật lợi hại,muốn cao thì cao, đây chẳng phải lúc nào cũng có thểbiến hình hay sao.”

Hai người bắt đầu hoang tưởng về đủ các loại phươngthức tiến hóa, có vẻ nói rất vui vẻ. Thành Thiên Bíchbị gạt sang một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi,cuối cùng không nhịn được, đứng dậy nói: “Tùng Hạ, đivề nghỉ.”

Liễu Phong Vũ thờ ơ như không, nói: “Tiểu Hạ, ngủ lạiphòng anh đi, anh kể cho cậu nghe chuyện lá cải của cácnữ minh tinh.”

Tùng Hạ hai mắt lóe sáng, vừa định đồng ý, đã bị ThànhThiên Bích túm cổ áo lôi dậy. Thành Thiên Bích lạnhnhạt nói: “Đi về nghỉ.”

Tùng Hạ thất vọng “ờ” một tiếng: “Vậy tôi đi trước.”

Liễu Phong vẫy tay: “Nhớ sáng mai đi chọn quần áo vớianh nhé, đi thôi đi thôi.”

Sau khi về phòng, Tùng Hạ có cảm giác Thành Thiên Bíchrất không vui, cậu bèn lấy lòng hỏi: “Binh ca, khôngphải cậu mệt lắm sao?”

Thành Thiên Bích không trả lời.

“Chắc là đói bụng phải không.” Tùng Hạ lấy từ trong túira hai túi bánh mì Liễu Phong Vũ cho cậu: “Vừa rồi tôitiếc nên không ăn, giờ chúng ta ăn đi, cậu tu luyện thìdễ đói, tôi ăn nửa cái là được rồi, còn lại cho cậu hếtđấy.”

Thành Thiên Bích lườm cậu một cái: “Không cần.”

Tùng Hạ cười hì hì nói: “Ăn đi, không ăn sao có sức.Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta lại bắt đầu lưu lạc rồi,đến lúc đó tôi còn trông cậy vào cậu săn thú đó.” Nóirồi cậu xé ra cái bao bì của bánh mì, bẻ non nửa cáicho mình, còn lại đưa cả đến trước mặt Thành ThiênBích: “Ăn đi, cậu cao to thế này, nhất định phải ănnhiều một chút.”

Thành Thiên Bích nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời củaTùng Hạ, rốt cuộc nhận lấy bánh mì, nhưng, hắn đưa nửakia trả cho Tùng Hạ: “Ăn đi, đừng nói nhảm.”

Tùng Hạ mỉm cười nhận lấy: “Hôm nay ăn no, ngày maichưa chắc được ăn những thứ này nữa. Haiz, như LiễuPhong Vũ thật tốt, không cần ăn.”

Thành Thiên Bích cứng rắn nói: “Có gì tốt.”

“Tốt chứ, chỉ cần có nước có ánh mặt trời là sống được,chúng ta thì ăn cỏ dại cũng sẽ mắc bệnh. Hơn nữa hìnhnhư Liễu Phong Vũ rất lợi hại, tôi muốn biết rốt cuộcthì anh ấy là thực vật gì quá…”

“Tôi sẽ lợi hại hơn hắn.” Thành Thiên Bích ồm ồm nói.

Tùng Hạ ngẩn người, lập tức cười nói: “Dĩ nhiên, cậunhất định sẽ lợi hại hơn anh ấy. Không phải tham mưutrưởng đã nói rồi sao, bên phía Bắc Kinh nói người điềukhiển sức mạnh tự nhiên là người lợi hại nhất, cậu nhấtđịnh sẽ lợi hại hơn tất cả mọi người.”

Thành Thiên Bích nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Chia sẻ:

Chương 24

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích nói: “Muốn đạn, tao nhét vào trong đầu mày.”

.

.

.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Liễu Phong Vũ đã đến gõcửa phòng họ: “Tiểu Hạ, đi dạo trung tâm thương mại vớibản thiếu gia mau.”

Hai người kỳ thật đã dậy từ sớm, vừa lúc thu dọn xongđồ đạc. Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích nhăn mặt lại,nghĩ rằng Thành Thiên Bích không ưa Liễu Phong Vũ cholắm, bèn nói: “Tôi đi cùng anh ấy là được, dù sao hômqua cũng đồng ý rồi. Cậu chờ tôi một chút, một tiếngsau tôi sẽ trở lại.”

Thành Thiên Bích đen mặt khoác ba lô lên lưng: “Cùngđi.” Những thứ nguy hiểm bên ngoài càng ngày càngnhiều, hắn không thể yên tâm để Tùng Hạ đi một mìnhđược. Liễu Phong Vũ thì càng không đáng tin.

Tùng Hạ len lén cười cười, Binh ca vẫn rất quan tâm đếncậu mà.

Hai người mỗi người khoác một cái ba lô, trên ngườiLiễu Phong Vũ ngoại trừ quần áo thì không có gì cả. Đốivới con người không lo ăn không lo mặc như vậy, Tùng Hạkhông muốn hâm mộ cũng khó.

Tùng Hạ hỏi: “Anh thật sự không cần ăn chút gì cũngkhông thấy đói sao?”

“Anh cũng có thể ăn, chỉ là không ăn cũng không đói, mànó cũng không ảnh hưởng gì mà thôi. Nhưng anh cũng muốnăn ngon.” Liễu Phong Vũ thở dài.

Việc mà Tùng Hạ thích nhất trong cuộc sống này chính làlàm ra những thức ăn ngon. Tính cách của cậu là thíchgì thì đều phải nghiên cứu cho thấu, bởi vì muốn làm ramỹ thực cũng phải tốn không ít công sức. Nghĩ đến thựcđơn mỗi ngày trước đây của mình, lại nghĩ đến bánh quynén khí, bánh mì, sâu, chuột… bây giờ, nói là cậu muốnkhóc cũng đúng. Có ai mà không muốn được ăn ngon, chodù là bình thường cũng phải là chút thức ăn tươi mớichứ.

Đề tài này vô cùng nặng nề, hai người đều không muốntiếp tục thảo luận.

***

Khi bước ra khỏi bộ chỉ huy, họ phát hiện bên ngoài bộchỉ huy đã đầy kín người, không cần cắt cỏ mỗi ngày nữabởi chúng đã bị đám người giẫm đạp, muốn sống cũngkhông được. Tiểu đội trưởng Vương Liên tay cầm một cái

loa lớn, cao giọng hô: “Đồng chí nào muốn đi theo chúngtôi, xin đến quảng trường tập hợp, đừng vây lấy chỗnày, xin đến quảng trường tập hợp!”

Ba người đẩy đoàn người ra, liều mạng chen ra bênngoài.

Kết quả có người nhận ra Liễu Phong Vũ: “Ô kìa? Đâykhông phải là minh tinh kia hay sao?”

“Cơm còn không đủ ăn lại còn ngắm minh tinh!”

“Gì mà ngắm, tự hắn chạy đến đấy chứ.”

Liễu Phong Vũ sửa sang lại kiểu tóc của mình, khóemiệng mỉm cười. Hắn đã quen với cuộc sống như sao vâyquanh trăng, bây giờ tận thế, đến cái bụng của mọingười còn không lấp đầy được, tất nhiên không còn tâmtrạng mà đi quan tâm những chuyện không quan trọng. Lúcnày được người ta nhận ra, Liễu đại minh tinh ít nhiềuđã tìm được một thời vinh hoa.

Tùng Hạ nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, không khỏi buồncười, lại không dám bật cười, chỉ có thể nín nhịn.

Ba người vất vả lắm mới gạt đoàn người ra, đi về hướngtrung tâm thương mại.

Phía sau họ có một đôi mắt âm trầm dõi theo, nhìn chằmchằm đến khi họ đã đi xa mới chậm rãi nói: “Đi theo xemsao.”

Trên quảng trường đã đứng đầy người, đều đang chờ quânkhu truyền lệnh sơ tán, rồi họ sẽ đi theo.

Khu trung tâm thương mại kia ngay cạnh quảng trường,sau khi đi chọn xong mấy thứ linh tinh với Liễu PhongVũ, họ vừa lúc có thể đi tìm tiểu đội trưởng Vương.

Liễu Phong Vũ vừa bước vào khu trung tâm thương mại đãhít một hơi thật sâu, giống như cả người đã sống lại.Hắn cao hứng trước tiên đi đến quầy chuyên doanh chuyênbán đồ trang điểm ở tầng một, cầm hơn mười lọ nước hoa,chọn một lọ phun lên người mình. Nước hoa kia dễ bayhơi, bởi vậy mùi thơm có chút gay mũi. Lúc ngửi thấy,Liễu Phong Vũ cũng hơi nhíu mày một cái.

Tùng Hạ cầm lấy một lọ xem thử: “Thứ này không biết đãtrộn thêm bao nhiêu hóa chất thì mới nhiều ngày như vậymà chưa hỏng.”

“Hơi đổi mùi rồi, miễn cưỡng cũng dùng được.” LiễuPhong Vũ có chút thất vọng, nhưng vẫn cất lọ nước hoanày vào trong túi, sau đó ném cho Tùng Hạ: “Để vàotrong ba lô cậu đi.”

Thành Thiên Bích bắt được lọ nước hoa, sau đó ném trởlại, lạnh nhạt nói: “Anh tự cầm đi.”

Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Mấy lọ nước hoa thìnặng được bao nhiêu.”

“Thể chất của anh ta chỉ là người thường.”

“Người thường thì không phải đàn ông chắc?” Liễu PhongVũ khiêu khích nhìn hắn một cái.

Tùng Hạ nhìn hai người lại muốn gây nhau, vội giảnghòa: “Không sao không sao hết, không nặng, để tôi cầm.”

Thành Thiên Bích tăng thêm ngữ khí: “Để hắn ta tự cầm.”

Liễu Phong Vũ “hừ” một tiếng nặng trịch, xách túi đilên tầng.

Tùng Hạ vừa định đuổi theo, Thành Thiên Bích đã kéo cậulại, trừng mắt nhìn cậu: “Anh làm gì thế?”

“Hả? Gì cơ?”

“Ai bảo anh hầu hắn.”

“Chuyện này… cũng có phải chuyện lớn gì đâu. Nếu anh ấythật sự rất lợi hại, lúc nguy cấp cũng có thể giúpchúng ta mà. Tính cách anh ấy là như vậy, cũng khôngphải người xấu…” Tùng Hạ càng nói càng nhỏ, cậu có cảmgiác sắc mặt Thành Thiên Bích thật sự không dễ nhìnchút nào.

Thành Thiên Bích cắn răng nói: “Tôi phải dùng tới anhđi lấy lòng để hắn giúp chúng ta?” Nói xong thì đẩyTùng Hạ ra, xoay người đi lên tầng.

Tùng Hạ có hơi trợn tròn mắt.

Từ khi hai người quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiênThành Thiên Bích nổi giận với cậu.

Tùng Hạ vẫn cho là Thành Thiên Bích không biết tứcgiận, ai chọc đến hắn, hắn sẽ trực tiếp lấy dao kề lêncổ người đó. Cậu chưa từng thấy Thành Thiên Bích bộc lộcảm xúc rõ ràng như vậy.

Tại sao phải tức giận? Tùng Hạ rất nhanh phân tích mộtchút, nhất định là làm bị thương đến lòng tự tôn đànông của Thành Thiên Bích. Dù sao nếu là người lợi hạinhư Thành Thiên Bích thì nhất định khinh thường chuyệnđể người khác bảo vệ.

Tùng Hạ hồi hộp đi theo phía sau Thành Thiên Bích,trong lòng thấp thỏm bất an.

Làm sao bây giờ, Binh ca giận cậu rồi, giận rồi giậnrồi.

Sao cậu lại làm chuyện ngu xuẩn như thế, tuy rằng tronglòng đúng là nghĩ nếu có thêm Liễu Phong Vũ, tỷ lệ antoàn của hai người có lẽ sẽ cao hơn, thế nhưng cũngkhông nên nói ra.

Tùng Hạ không ngừng thấy hối hận.

***

Hai người lên tầng ba, phát hiện Liễu Phong Vũ đã cầmmột cái túi leo núi, nhét đầy quần áo đủ kiểu vào bêntrong. Thành Thiên Bích thì ôm ngực đứng một bên, giốngnhư đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại không thèm nhìnđến Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ nhìn thấy Tùng Hạ, hình như đã hoàn toànquên những chuyện không thoải mái vừa rồi, vẫy vẫy gọicậu: “Mau đến đây xem, giúp anh chọn đồ đi, cái túi nàycũng không chứa nổi nhiều lắm.”

Tùng Hạ len lén nhìn sang Thành Thiên Bích, không dámđi sang: “A, cái nào cũng đẹp hết, anh mặc vào thì đềuđẹp hết, nhớ lấy cả quần áo dày.” Cậu vừa nói vừa chậmrãi đi đến bên người Thành Thiên Bích.

Cậu tiến đến bên cạnh Thành Thiên Bích, cười lấy lòng:“Cậu sẽ không giận chứ?”

Thành Thiên Bích đứng như đầu gỗ, không buồn nhìn cậu.

Tùng Hạ đụng vào cánh tay hắn: “Binh ca, Binh ca ca,đại binh ca, đừng giận, tôi nói lỡ lời, được chưa.”

Thành Thiên Bích vẫn không tỏ vẻ gì.

Tùng Hạ thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý xin anhấy bảo vệ chúng ta, tôi chẳng qua là cảm thấy có nhiềungười thì nhiều thêm một phần sức mạnh mà thôi, khôngcó ý gì khác, thật đấy. Đến lúc nguy cấp, vẫn phải dựavào cậu mà. Binh ca, cậu đừng giận tôi, tôi nhận lỗivới cậu.”

Thành Thiên Bích liếc cậu một cái.

Tùng Hạ cười lấy lòng, đang muốn tiếp tục nói tốt, chỉthấy ánh mắt Thành Thiên Bích thay đổi, quay đầu nhìnxuống dưới lầu.

Liễu Phong Vũ cũng ngẩng đầu lên: “Có người đến.”

Không đến nửa phút, Tùng Hạ nghe thấy có tiếng ngườibước lên lầu, hơn nữa nghe thấy tiếng bước chân, lạicòn có không ít người.

Ba người bước đến đầu cầu thang xem, đại khái có bảytám người đang đi lên, người cầm đầu là một người đànông cao gầy âm trầm, đúng là dị nhân có bộ lông biến dịhọ đã từng gặp kia.

Người nọ cực kì gầy, tóc rủ đến ngực, che khuất hơn nửabên mặt, hai mắt vô thần, tạo cho người ta cảm giác vôcùng khó chịu. Gã âm u quét mắt nhìn ba người, cuốicùng ánh mắt rơi vào trên người Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ nhíu mày một cái: “Muốn làm cái gì đây?”

Gã lông dài lên tiếng, giọng nói cũng làm người ta khóchịu y như ngoại hình, gã nói với Thành Thiên Bích:“Trong ba lô mày, là súng phải không?”

Thành Thiên Bích hoàn toàn khinh thường không thèm trảlời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Gã lông dài lại cười u ám hai tiếng: “Mọi người đều làdị nhân, giúp đỡ nhau một chút chứ, chia nửa mấy thứtrong ba lô mày cho tao, thế nào? Tao cho chúng màymười cái bánh mì.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi, giễu cợt: “Đúng là hoang tưởng.”Nói xong tiếp tục sửa sang lại quần áo, như thể cũngkhông muốn lo chuyện bao đồng.

Mặc dù mười cái bánh mì trong mắt người thường đúng làngàn vàng khó đổi, thế nhưng đối với dị nhân mà nói,ngay cả khi không có gì để ăn, ít ra họ vẫn có thể sănđược vài thứ, không đến mức chết đói. Đối với họ mànói, không, đối với rất nhiều người mà nói, kỳ thậtsúng là thứ tốt hơn thức ăn. Thức ăn thỉnh thoảng còncó thể lấy được, còn nếu muốn có súng, đúng là khó càngthêm khó.

Một gã đàn ông to lớn đứng sau lưng gã lông dài chỉ vàoLiễu Phong Vũ nói: “Họ Liễu, mày đừng tưởng bây giờ mày

còn có thể dựa vào cái mặt đó hết ăn lại uống, đến lúcnày, mày còn là cái quái gì cơ chứ.”

Liễu Phong Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã.

Một người đàn ông có vóc dáng thấp nhỏ cười tà: “AnhSơn, anh nói thế là sai rồi, không phải Ngô Mắt Bựthích chơi mông đàn ông hay sao, Liễu đại minh tinh thếnày, Ngô Mắt Bự có thể bảo đảm mỗi ngày hắn đều có thịtchuột mà ăn, ha ha ha ha.”

Trong mắt Liễu Phong Vũ dâng lên lửa giận, hắn âm trầmnhìn gã lùn: “Mày muốn chết à.”

Gã lông dài giơ tay ngăn đàn em mình trêu chọc họ: “Haingười anh em, chúng mày có hai dị nhân, nhưng chúng taocó tới ba, đánh nhau rồi ai chịu thiệt, không cần taophải nhiều lời chứ. Bây giờ chúng tao muốn lên đường đitheo quân đội, trên đường nhất định có không ít nguyhiểm. Vì mấy thứ vũ khí mà hai bên đều thiệt thì khôngcó lời đâu, các anh em cũng chỉ muốn có thứ gì đó tựbảo vệ mình thôi, mày cho chúng tao chút thể diện đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Muốn đạn, tao nhét vào trong đầumày.”

“Đã cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ! Đại ca,chúng ta giết chết hắn, tất cả vũ khí đều là của chúngta!”

Liễu Phong Vũ đá ba lô sang một bên, lắc lắc tay, hungác nói: “Tao không thích giết người, bây giờ chạy vẫncòn kịp, không thì cho chúng mày chết không toàn thây.”

Gã lông dài nhìn hai người một chút, cắn răng một cái:“Xông lên.”

Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ vào đằng sau kệ hàng, sauđó rút mã tấu ra, lao về phía gã lông dài đang bổ nhàotới.

Hắn làm vậy để tiết kiệm đạn, cũng vì muốn thử thànhquả mấy ngày nay tu luyện, không định dùng súng. Hắnmuốn xem gã dị nhân này rốt cuộc có thật sự lợi hại haykhông.

Tùng Hạ rất tự giác lui về đằng sau, cậu ra sức nhìnchằm chằm gã có bộ lông dài kia, trừng mắt nhìn từ bêntrong quần áo của gã đột nhiên đâm ra bộ lông như kimchâm, rậm rạp phủ đầy toàn thân khiến gã nhìn qua giốngnhư một con nhím. Từ mười ngón tay của gã cũng dài rabộ lông, mỗi một sợi lông đều dài như một bàn tay, cóvẻ vô cùng sắc bén.

Tạo hình này thật sự có chút mắc ói, nhưng cực kỳ kinhkhủng.

Mà mặt khác, gã to lớn và thấp lùn vừa khiêu khích LiễuPhong Vũ cũng chia ra đánh về phía Liễu Phong Vũ vàcậu, bắp thịt trên cánh tay chúng đang bành trướng vớitốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trở nên lớnhơn, cuối cùng khiến quần áo nứt ra, bắp tay kia nhìncòn thô to hơn cả đầu họ.

Không được một lát, gã thấp lùn đã lao đến trước mặtTùng Hạ!

Chương 25

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

 

Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi vừa hấp thu năng lượng củangười ấy.”

.

.

.

Sắc mặt Tùng Hạ trắng nhợt, cậu không dám tưởng tượngrốt cuộc thì cánh tay cường tráng này có sức mạnh lớnnhường nào, một đấm này nếu đánh trúng mặt, cậu sẽ lậptức đi đời nhà ma.

Tùng Hạ xoay người nhanh chân bỏ chạy, cậu vốn nghĩrằng người này chỉ có sức mạnh mà thôi, không để gã tađuổi kịp là được, không ngờ chạy được ra ngoài một haibước đã cảm giác phía sau có một luồng gió. Nhìn lại,cơ thịt trên đùi gã thấp lùn cũng đã nứt ra khỏi quần,tốc độ của gã tăng lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã đuổikịp cậu.

Đây coi như là tiến hóa bắp thịt sao? Có lẽ vậy, nếunhư chỉ là cường hóa tốc độ, khối thịt lớn trên cơ đùingược lại sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ, chắc là cơ thểtiến hóa mang theo một chút nâng cấp tốc độ, nhưng chodù chỉ là một chút nâng cấp cũng rất dễ dàng đuổi theocậu.

Cậu không thể tin được bây giờ mình còn có tâm trạng đinghiên cứu cơ thể kẻ địch!

“Tùng Hạ! Nằm xuống!” Liễu Phong Vũ hô to một tiếng.

Tùng Hạ phản ứng rất nhanh, vội ngã nhào xuống đất.

Chỉ nghe một tiếng va chạm vang cái rầm sau lưng cậu,Tùng Hạ ôm đầu nhìn lại, gã thấp bé bị một cái gì đómàu đỏ tươi giống như đầu lưỡi đánh bay ra ngoài, lậptức, trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi.

“F*ck, mùi thì mà thối thế!” Có người hô lớn.

Tùng Hạ khiếp sợ nhìn Liễu Phong Vũ, thấy “đầu lưỡi”màu đỏ kia rụt về, biến thành cánh tay Liễu Phong Vũ…

Đây là… cái gì vậy?

Liễu Phong Vũ đã chạy đến, nắm lấy cánh tay gã thấp bé.Tùng Hạ nhìn thấy rõ ràng trong lòng bàn tay Liễu PhongVũ xuất hiện một vòng dằm màu đen. Khi hắn nắm lấy cánhtay gã thấp bé, gã phải đau đớn kêu lớn, chỗ tiếp xúccủa hai người có mỡ và máu thịt bị hòa tan chảy xuống,nhìn vô cùng kinh khủng.

Cho đến khi cánh tay bị hòa tan đến nỗi sắp nhìn thấykhớp xương, Liễu Phong Vũ mới ném gã ra: “Mẹ nó, tao đãbảo tao không muốn giết người, bởi vì đúng là… tởm bỏmẹ đi được!” Hắn hung hăng quay đầu, trừng gã to lớnvừa rồi còn muốn xông tới hắn, nay sợ hãi đứng ở mộtbên: “Mẹ nó chứ mày vẫn muốn đi tìm chết à!”

Tùng Hạ còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu Liễu Phong Vũ thìtình hình chiến đấu bên phía Thành Thiên Bích đã hấpdẫn sự chú ý của cậu.

Gã lông dài cả người đã hóa thành một cục lông. Đáng sợnhất là, cục lông kia có thể cứng có thể mềm, lúc cứngthì có thể đâm người ta thành con nhím, lúc mềm thì rắnchắc như được bọc giáp, khiến Thành Thiên Bích công thủđều vô cùng gian nan.

Nhưng, năng lực đánh cận chiến của Thành Thiên Bích lúcnày phát huy tác dụng cực lớn. Dù gã lông dài có tiếnhóa thế nào đi chăng nữa nhưng trước đây gã cũng chỉ làmột người bình thường, tốc độ của gã không được tiếnhóa, kỹ xảo trong cận chiến của gã lại không thể tùytiện sinh ra. Cho dù trên người tràn đầy vũ khí nhưnggã lại chỉ biết vung vẩy lung tung. Còn Thành ThiênBích lại là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêmchỉnh, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng chịu sự quản lýcơ mật nhất Trung Quốc, là tinh anh ưu tú nhất trong sốbộ đội đặc chủng đã kinh qua tầng tầng sàng chọn. Bấtluận là kỹ thuật chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến haytốc độ phản ứng thần kinh, hắn đều mạnh hơn gã lông dàinhiều lắm. Chính vì vậy nên tuy nhìn qua thì gã lôngdài có vẻ dọa người, nhưng mọi chiêu tấn công của gãđều bị Thành Thiên Bích tránh được.

Sau khi làm quen với cách tấn công của gã, Thành ThiênBích bắt đầu tìm cơ hội phản kích, hắn nhân lúc gã lôngdài giận dữ công tâm bổ nhào vào hắn, vung ra dao gămtheo thường lệ, gã lông dài vẫn rất tự tin muốn dùng bộlông dầy bao phủ cả người để ngăn cản. Độ dày đặc củabộ lông kia, trong khoảnh khắc Thành Thiên Bích tấncông, có thể còn dày hơn cả nắm đấm con người. Dao gămthông thường căn bản không đâm qua được, dù có đâmthủng nhưng cũng chỉ để lại vết thương nhẹ vô cùng.

Ngay trong lúc dao găm ghim vào bộ lông, trong khoảnhkhắc nó lại một lần nữa bị cuốn lấy, dao găm đột nhiêntỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, Thành Thiên Bích hunghăng dùng sức, một lưỡi dao bằng gió trong suốt đâm vàobả vai gã lông dài, chọc thủng bả vai gã!

Mà những người đứng sau lưng gã, căn bản không biết đạica của chúng bị vật gì làm bị thương.

“A a ——” Gã lông dài gào to một tiếng, lui về phía sau:“Cái gì! Đó là cái gì!”

Thành Thiên Bích căn bản không cho gã cơ hội lui vềphía sau, hắn hình thành một bức tường cản lực ở phíasau gã lông dài, gã lông dài lui về sau được mấy bướcthì dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía sau. Thành ThiênBích lao đến, tìm đến cổ của gã.

Lúc này, gã lông dài đã học được thông minh, trước khiThành Thiên Bích tấn công, gã không biến bộ lông thànhmột cái khiên mềm mại mà kích hoạt từng sợi lông, biếnchúng thành từng mũi kim sắc nhọn, khiến Thành ThiênBích căn bản không thể lại gần.

Nhưng Thành Thiên Bích chỉ làm động tác giả, khi gãlông dài không tạo phòng ngự, trong khoảnh khắc tất cảsợi lông đều chuyển thành dạng tấn công, bức tường giósau lưng gã hóa thành một mũi nhọn, từ sau lưng đâmmạnh vào trái tim gã.

Gã lông dài mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: “Đây là…lực lượng tự nhiên…”

Thân thể gã lông dài trở nên vô lực rồi trượt xuống mặtđất.

***

Đối mặt với kết quả người chết kẻ bị thương, đám taychân của gã lông dài đều sợ đến choáng váng, chạy trốnnhư chim thú, không muốn ở lại dù là một giây.

Trong nháy mắt, toàn bộ tầng ba chỉ còn lại có ba ngườibọn họ, và một người chết.

Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ đều đã đi tới, nhìn gã lôngdài trên mặt đất, Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cũng khôngcần phải giết chứ.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt đáp: “Trừ hậu họa.” Hắnkhông thể giữ lại một người có ý đồ bất chính với họlại cùng lên đường được. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, xaxôi nghìn dặm, ai biết trên đường có bao nhiêu nguyhiểm. Hắn không muốn trong lúc đề phòng hoạ ngoại xâmlại còn phải phòng ngừa nội địch.

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích một chút, lại nhìn LiễuPhong Vũ một chút, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Haingười thật là lợi hại. Liễu ca, vừa rồi…”

“Nè.” Liễu Phong Vũ chỉ vào mũi cậu: “Nếu cậu dám nóimột chữ ‘thối’, anh sẽ đánh chết cậu.”

Tùng Hạ nuốt hết mấy câu định nói vào, cậu quả thậtmuốn nói thối quá, mùi thối ấy bây giờ còn chưa bay đi.

Liễu Phong Vũ sắc mặt khó coi, từ trong túi móc ra nướchoa ra sức xịt lên người mình.

Cuối cùng Tùng Hạ không nhịn được: “Liễu ca, anh là hoađại vương [36] phải không?”

[36] Hoa đại vương: Còn gọi là hoa Lily xác chết, têntiếng Anh là Rafflesia arnoldi, là bông hoa lớn nhất,nặng nhất, hiếm nhất và có mùi “khó ngửi” nhất trên thếgiới. Tên hoa được đặt theo tên của hai người thành lậpthuộc địa Anh ở Singapore.

 

Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Vừa rồi là cánh hoa và dịch tiêu hóa của anh à?”

“Ờ.”

“Thế còn…”

Liễu Phong Vũ hung tợn trừng mắt: “Câm miệng.”

Tùng Hạ đã hỏi được rồi, chuyển sang Thành Thiên Bích,thấy hắn còn đang nhìn thi thể gã lông dài trên mặtđất, vội hỏi: “Thiên Bích, cậu thật lợi hại, lợi hạihơn trước rất nhiều. Mấy ngày nay cậu quá tiến bộ, cậukhông bị thương chứ?”

Thành Thiên Bích lắc đầu.

“Dị nhân lông dài này cũng thật khó đối phó, có thể tấncông cũng có thể phòng thủ, may là có cậu ở đây.” TùngHạ ra sức khen ngợi Thành Thiên Bích, hy vọng có thểxóa tan những không thoải mái của hai người trước đó.

Quả nhiên Thành Thiên Bích cũng không so đo với cậunữa, nhìn cậu một chút: “Còn anh? Có bị thương không?”

“Không, rất khỏe mạnh.” Tùng Hạ tò mò ngồi xổm xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đối mặt với ngườichết, mấy ngày này cậu đã nhìn thấy rất nhiều ngườichết, đã sớm thành chết lặng, nhưng đây đúng là lần đầutiên cậu tiếp xúc với người chết trong khoảng cách gầnnhư vậy, hơn nữa cậu rất tò mò với thân thể gã lôngdài, còn đang định kiểm tra cái xác một chút. Cậu đưatay sờ sờ vào bộ lông sắc nhọn của gã, lúc này bộ lôngđã mềm nhũn đi, thế nhưng không thu về khiến nhìn quathì gã y như một con tinh tinh.

Tùng Hạ không khỏi nghĩ tới hiểm nguy đầu tiên mà haingười phải đối mặt: Con khỉ nuôi làm thú cưng. ThànhThiên Bích bây giờ so với Thành Thiên Bích lúc đó, thậtsự đã lợi hại hơn không ít.

Năng lượng của gã lông dài này có thuộc tính gì nhỉ?Chắc là gã ta cũng có hạt nhân năng lượng… Tùng Hạ vừanghĩ vừa sờ, đột nhiên, cậu “nhìn thấy” hình như từtrong xác gã lông dài có một năng lượng màu vàng!

Không sai, cậu thật sự nhìn thấy, năng lượng màu vàngkia đang phân tán đi từng chút một, biến mất!

Màu vàng… Chẳng lẽ là Kim? Số năng lượng này đang biếnmất vì gã đã chết rồi sao, những năng lượng này…

Tùng Hạ đưa tay ra, trong vô thức muốn bắt lấy nhữngnăng lượng không có thực thể này. Đột nhiên, những nănglượng kia từ lòng bàn tay chui vào trong cơ thể cậu.

Tùng Hạ đặt mông ngã xuống đất, trợn to hai mắt “nhìn”thân thể mình đang hút năng lượng Kim của gã lông dài.Cậu có thể cảm giác sau khi năng lượng Kim chui vàotrong cơ thể cậu thì hợp nhất làm một với cậu.

Thành Thiên Bích xốc mạnh cậu lên: “Anh làm sao vậy?”

Liễu Phong Vũ cũng kỳ quái nhìn động tác của cậu.

Tùng Hạ hít sâu mấy hơi: “Không… không có gì.” Cậukhông thể nói ra trước mặt Liễu Phong Vũ được, đây làbí mật của cậu và Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ cho là cậu bị người chết hù dọa: “Khôngcó gan thì sờ cái gì mà sờ, đi thôi.” Hắn thay đổithành dáng vẻ nhàn nhã, mừng rỡ nhìn mình trong gương,tâm trạng tốt lên nhiều, sau đó khoác ba lô của mình:“Đi thôi.”

***

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi xuống phía sau. ThànhThiên Bích thấp giọng hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy?”

Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi vừa hấp thunăng lượng của người ấy.”

“Gì?”

“Thật đấy.”

“Giống lần con bọ ngựa kia, chỉ là năng lượng Mộc củacon bọ ngựa kia rất ít, tôi còn tưởng đó là ảo giác củamình nên không nói cho cậu. Lần này tôi rất khẳng định,trong cơ thể người lông dài đó có năng lượng màu vàng,bị tôi hấp thu.”

Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, kéo cậu vào tronggóc, cầm tay Tùng Hạ: “Anh thử xem có hấp thu tôi đượchay không.”

Tư thế hai người tay nắm tay này khiến Tùng Hạ có thểcảm giác được lòng bàn tay dày dặn ấm áp của ThànhThiên Bích. Không biết vì sao, cậu có cảm giác tim đậpnhanh hơn một chút. Có thể là do rất hiếu kì với kếtquả thí nghiệm chăng? – Cậu nghĩ như vậy.

Tùng Hạ nỗ lực tập trung tinh lực, hồi tưởng lại cảmgiác hấp thu năng lượng Kim vừa rồi, chậm rãi, cậu nhìnthấy năng lượng Mộc màu xanh biếc trong cơ thể ThànhThiên Bích: “Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy nó!”

“Thấy cái gì?”

“Năng lượng của cậu, màu xanh biếc.”

“Không sai, là màu xanh biếc, thử hấp thu đi.”

Tùng Hạ thử dẫn năng lượng Mộc kia vào người mình,nhưng không thành công. Cậu thử lại vài lần: “Khôngđược, tôi có thể cảm nhận được vòng tuần hoàn nănglượng trong cơ thể cậu, nhưng không thể hấp thu.”

Thành Thiên Bích buông lỏng tay ra, rơi vào trầm tư.

Tùng Hạ cũng bắt đầu suy nghĩ.

“Này, hai người đang làm gì đấy? Yêu đương vụng trộmhả, còn không mau đi nhanh lên.” Liễu Phong Vũ quay đầulại, không nhịn được thúc giục.

Tùng Hạ đỏ mặt, thật sự có cảm giác quẫn bách chuyện bíẩn gì đó bị phá vỡ. Cậu vội đi sát theo, Thành ThiênBích cũng đã đi tới.

Tùng Hạ thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ có sinh vật tử vongmới bị tôi hấp thu? Bọ ngựa, gã dị nhân.”

“Có thể, anh thử với Liễu Phong Vũ đi. Hôm nay ở trênđường chúng ta nghĩ cách săn vài con động vật tiến hóa,anh thử lại lần nữa.”

“Được.” Tùng Hạ muốn đi qua thử với Liễu Phong Vũ.

Thành Thiên Bích kéo cậu lại: “Đừng đến gần hắn ta quá,thối chết đi được.”

Tùng Hạ làm động tác xuỵt: “Đừng nói, anh ấy sẽ giậnđấy.”

Thành Thiên Bích ngạo mạn quay mặt sang một bên.

Giới thiệu nhân vật

(Cám ơn Min Nguyễn đã giúp dịch profile nhân vật :3)

Chương 26

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ cũng nhắm mắt lại, vai cậu hơi dựa vào vai Thành Thiên Bích,điều này khiến dù ở trong chiếc xe đầy người xa lạ, cậu cũng có cảm giácan tâm.

.

.

.

Tùng Hạ chạy tới bên cạnh Liễu Phong Vũ, vỗ vỗ vai hắn:“Liễu ca, anh thế nào? Sắc mặt của anh không được tốtlắm.”

Màu đỏ, năng lượng của Liễu Phong Vũ là màu đỏ. Nhưng,vẫn không thể hấp thu.

Sức mạnh gió tự nhiên của Thành Thiên Bích thuộc Mộc,năng lượng Mộc có màu xanh biếc. Hoa đại vương trongNgũ hành thuộc Hỏa, năng lượng Hỏa có màu đỏ, như vậycơ bản có thể xác định năng lượng màu vàng của gã lôngdài là năng lượng Kim. Trong cơ thể tất cả dị nhân vàđộng thực vật đều có một nguyên tố thuộc về Ngũ hành.Tùng Hạ thật muốn biết, năng lượng Thổ và năng lượngThủy có màu gì, bởi vì “nhìn qua” thì năng lượng Ngũhành vô cùng đẹp đẽ. Cậu quan sát những năng lượng này,giống như đang quan sát quy luật hoạt động của một sinhmệnh vậy.

Liễu Phong Vũ nhìn tay mình một chút, thở dài: “Vừa rồianh đã dùng dịch tiêu hóa làm tan chảy cổ tay gã kia…”

“Phải, tôi thấy được, đúng là sức mạnh kinh người.”

“Trong nháy mắt anh có cảm giác… có cảm giác thỏa mãnkhi được ăn cái gì đó.”

“Ăn cái gì đó?”

“Đúng, anh đã nói với cậu rồi đó. Trước đây anh bị hoađại vương ăn. Trong lúc dị chủng, ý thức của hoa đạivương và ý thức của anh hòa làm một thể, chỉ có điều ýthức của nó tương đối yếu ớt, thế nhưng vẫn có dục vọngmuốn ‘ăn’ động vật khác. Tuy anh không ăn vẫn sống

được, thế nhưng… Mẹ nó, anh không muốn ‘ăn’ như thếnày, vừa bẩn vừa tởm.”

Tùng Hạ thở dài: “Chỉ cần anh có thể kiềm chế dục vọnglà tốt rồi.” Không thì người sống đầy đường…

Lúc đầu cậu còn rất hâm mộ Liễu Phong Vũ không cần lođến vấn đề no bụng. Xem ra Liễu Phong Vũ cũng có phiềnnão của mình, hắn cũng không muốn biến thành người-hoanhìn thấy người khác là muốn ăn. Cho dù chỉ cần có dụcvọng này cũng đủ làm cho lòng người giá lạnh.

***

Khi ba người trở lại quảng trường, trên quảng trường đãchật cứng người, nhưng đang di chuyển từng đợt ra ngoạithành. Bọn họ chen qua đám đông, mất hơn nửa tiếng mớichen được khỏi đám người trước mặt, tìm đến cái xe màtiểu đội trưởng Vương ngồi.

Tiểu đội trưởng Vương sắp xếp cho họ đến một chiếc xegiải phóng kiểu xe tải lớn, cũng nói: “Trong xe nàyphần lớn là dị nhân, ba người ngồi cùng với họ, an toànhơn một ít.”

Tùng Hạ hỏi: “Tiểu đội trưởng Vương, đi nhiều xe nhưvậy thì có đủ xăng đến được Bắc Kinh không? Hơn nữa bâygiờ có rất nhiều đường xá bị hư hại.”

“Tôi biết, chúng tôi đã trù tính hết lộ tuyến, trunggian có thể đi qua vài cây xăng cỡ lớn. Ở đó chắc hẳncòn có xăng thừa, chúng ta chỉ có thể đi đến đâu tínhđến đó. Nếu thật sự không qua được thì chỉ có thể bỏ xelại rồi đi tiếp.”

Khi ba người trèo lên xe tải thì trên xe đã có mười mấyngười ngồi sẵn, có người đang nói chuyện, có người chỉlặng lẽ ngồi trong góc không nói lời nào, có người mangtheo cả người thân.

Thấy ba người họ tới, ai có trình độ tiến hóa tương đốicao thì đã có thể cảm giác được năng lượng tiến hóatrên người Liễu Phong Vũ và Thành Thiên Bích, nhưngtrên xe này vốn đều là người tiến hóa và người nhà củangười tiến hóa, không ai có biểu hiện đặc biệt gì,ngoài ra thì tướng mạo hơn người của Thành Thiên Bíchvà Liễu Phong Vũ cũng khiến họ nhìn thêm mấy lần.

Có người hiển nhiên đã nhận ra Liễu Phong Vũ, nhưng đạiđa số thì chẳng có tâm trạng đâu mà chú ý đến. Nhữngphú hào chính khách, các nhân vật nổi tiếng trong xãhội, chỉ cần bây giờ không có sức mạnh lớn thì cũngchẳng được ai coi ra gì.

Nhưng ngược lại cũng có những người ngoại lệ. Khi bangười ngồi xuống, một thằng bé nhìn qua thì có vẻ vẻcứng đầu cứng cổ xán tới đây: “Wow, anh là Liễu PhongVũ phải không, em nhận ra anh đấy.”

Khi tâm trạng không tốt thì ngay cả nụ cười nghề nghiệpbình thường Liễu Phong Vũ cũng lười thể hiện, hắn miễncưỡng gật đầu với thằng nhỏ.

“Anh là dị nhân phải không?”

“Phải.” Liễu Phong Vũ có chút không nhịn được, bởi vìthằng nhỏ kia nhìn có vẻ rối bù, lại hơi bẩn.

“Hôm qua em mới biến dị, là biến dị sức mạnh bìnhthường nhất, nghe nói nếu như biến dị lên đẳng cấp cao

thì có thể dùng cảm nhận phân biệt được ai có phải dịnhân hay không, bây giờ em vẫn chưa làm được.”

Tùng Hạ đối với thằng nhóc ấy có chút hứng thú, cậu vẫnkhông biết rốt cuộc thì năng lượng biến dị sức mạnh phổbiến nhất bây giờ có thuộc tính gì.

Cậu ngưng thần cảm nhận, phát hiện năng lượng của thằngnhỏ này là năng lượng Kim, chỉ có điều so với LiễuPhong Vũ hay Thành Thiên Bích, thậm chí là gã lông dài,năng lượng nó yếu hơn rất nhiều. Xem ra nó không nóiđiêu, hôm qua nó mới tiến hóa.

Tùng Hạ trong lòng mừng rỡ, cảm nhận một vòng ở trongxe, ngoại trừ một vài người thường thì người tiến hóacó năng lượng Kim chiếm phần lớn, nhưng không thể bảođảm tất cả mọi người đều là người tiến hóa về mặt sứcmạnh, bởi vì năng lượng Kim cũng có thể phức tạp hóasinh ra rất nhiều năng lượng khác, có hai năng lượngHỏa, một năng lượng Mộc, không phát hiện ra năng lượngThổ và năng lượng Thủy.

Tùng Hạ hơi có chút thất vọng, điều này cũng khiến cậucàng thêm hiếu kỳ về năng lượng Thổ và năng lượng Thủy.

Trước mắt cậu phát hiện phân loại người tiến hóa đã trởnên rất nhiều. Có kiểu cường hóa gene bản thân, nhưtiến hóa sức mạnh, tiến hóa lông và tiến hóa não bộ; cóngười giành được khả năng điều khiển sức mạnh tự nhiênnhư Thành Thiên Bích; có dị chủng thực vật như LiễuPhong Vũ, còn có một người tiến hóa lợi hại nhất bênphía Côn Minh mà Tổng tham mưu trưởng đã đề cập đến:Người tiến hóa ngược, lớp thú, thế nhưng đến nay họ cònchưa từng nhìn thấy.

Không biết sự tiến hóa của loài người còn có bao nhiêuloại hình nữa, cậu đã không thể chờ được nữa, cậu muốnnhìn toàn cảnh thế giới sau khi trải qua tận thế. Dùchỉ có thể lý giải thêm được một chút nhưng cũng có thểan ủi tấm lòng khát khao ham học hỏi của cậu.

Cậu nghĩ rằng, chỉ cần đến được Bắc Kinh, chú cậu sẽgiải đáp cho cậu. Là một người tiến hóa não bộ được coitrọng nhất hiện nay, những hiểu biết của chú cậu đốivới thế giới mới này, nhất định là đi trước nhân loại.

Nhất định, nhất định phải cùng Binh ca sống đến BắcKinh.

***

Thằng nhóc kia thấy Liễu Phong Vũ không để ý tới mình,Thành Thiên Bích thì càng giống như tảng đá, vừa lên xeđã nhắm mắt lại, vì vậy đành phải là nói chuyện vớiTùng Hạ: “Em là La Dũng, anh cứ gọi em là A Dũng, anhlà bạn bè của họ ạ?”

“Ha ha, lặn khỏa thân [37]? Tên này của em buồn cườiquá.” Tùng Hạ không nhịn được bật cười.[37] “La Dũng” và “Lặn khỏa thân” ( 拥 拥 ) đều đọc là LuoYong.

La Dũng cười he he: “Anh may mắn thật đấy, có hai ngườibạn là dị nhân.”

“Em cũng may mắn, em chính là dị nhân.”

“Em đến hôm qua mới biến dị, lúc trước thì suýt nữa làchết đói. Haiz, may mà đuổi kịp chuyến đi lần này, bamẹ em chết cả rồi, bị một con chuột cắn chết, em ở lại

đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đến Bắc Kinhthử vận may. Tiểu đội trưởng Vương nói là dị nhân thìđi đến đâu cũng được coi trọng.”

Một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi ngồi bêncạnh hừ lạnh một tiếng: “Đúng là quá ngây thơ, họ chochúng ta ăn chỉ để chúng ta chiến đấu trên đường khixảy ra nguy hiểm thôi. Những người biến dị sức mạnh nhưchúng ta thì có nhiều lắm, căn bản chẳng có gì gọi làquý giá. Chỉ có người tiến hóa điều khiển sức mạnh tựnhiên và người tiến hóa não bộ mà quân đội đang đi khắpnơi tìm kiếm mới thật sự lợi hại, đáng tiếc mấy ngườiđó đang ở đâu? Cả Côn Minh chưa thấy một ai.”

Lời nói của người đàn ông đeo kính nhất thời như mộttiếng sấm vang rền trong xe tải. Một người phụ nữ ngồitận cùng bên trong cười lạnh một tiếng: “Dị nhân có sứcmạnh quả thật có nhiều lắm, nhưng mấy người không đượccoi trọng, không có nghĩa là ngoại trừ người tiến hóanão bộ và người điều khiển tự nhiên thì không còn aiđược coi trọng nữa, chí ít thì khắp Côn Minh này, chỉcó mình tôi là người tiến hóa thị lực.”

Tùng Hạ nhìn về phía người phụ nữ kia, cô ta ngồi tậncùng bên trong thùng xe, ánh sáng rất tối, cậu chỉ mơhồ nhìn ra được đó là một người phụ nữ có chút mập mạp,thế nhưng trong bóng đêm, đôi mắt của người phụ nữ sángngời lạ thường.

Tùng Hạ có cảm giác năng lượng Mộc tỏa ra chính từngười phụ nữ này, Mộc chủ can, can chủ mục [38], thảo nàomắt của cô ta sáng như thế.[38] Một lí luận về Ngũ hành và y thuật theo Đảm kinh,“mục” là “mắt”.

Mặc dù có cảm giác năng lực này bây giờ còn hơi yếu,nhưng Tùng Hạ vẫn vì chuyện phát hiện ra một năng lựctiến hóa mới mà hưng phấn không thôi.

Người đeo kính giễu cợt: “Cô chẳng qua lợi ở chỗ hiếmcó thôi, cô cho rằng mắt cô có thể phóng ra laserchắc?”

Những dị nhân khác trong xe đều nhỏ giọng cười.

Người phụ nữ béo cả giận: “Đến tối, lúc mấy người khôngnhìn thấy gì, mấy người sẽ biết sự lợi hại của tôi. Cònnữa, bây giờ thời tiết thay đổi thất thường, vào ngàysương mù, đôi mắt của tôi có thể phát huy tác dụng, hơnnữa thị lực của tôi cũng đang tiến hóa. Trong mắt tôi,tốc độ của mấy người chậm muốn chết.”

Tùng Hạ thầm nghĩ, có được thị lực cực nhạy mặc dù làchuyện rất tốt, thế nhưng nếu như tốc độ phản ứng thầnkinh không bắt kịp thị lực, cho dù nhìn thấy cũng khôngcó tác dụng gì lớn lắm. Giống như nếu có một con chuộtmuốn tấn công bạn, cho dù trong mắt bạn, tốc độ của nócó chậm đến thế nào đi chăng nữa nhưng thân thể của bạncũng không thể tránh né được.

Những người khác đương nhiên cũng hiểu điều này, trongbuồng xe, những dị nhân có sức mạnh anh một câu tôi mộtcâu chế giễu cô ta khiến cô ta giận đến cả người runlên, giọng nói cũng trở nên chua ngoa, phía sau cô tađột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhẹ, gọi “mẹơi”.

Lúc này Tùng Hạ mới chú ý tới bên cạnh cô ta còn một bégái bảy tám tuổi. Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao người phụnữ này xù lông lên, không chịu tỏ ra yếu thế. Cô ta sợ

có ngày mình có vẻ vô dụng trong nhóm này, lúc đó cô tavà con gái cô ta sẽ không được đối xử tốt. Tùng Hạkhông nhịn được nói: “Chị à, chị nói đúng, năng lực củachị vô cùng hữu dụng.”

Mấy người đều nhìn sang Tùng Hạ.

Tùng Hạ nhẹ nhàng cười: “Tôi cho rằng năng lực yếu haymạnh thì không thể đặt ngang nhau rồi so sánh tương đốiđược, mà phải là kết hợp với hoàn cảnh bất đồng rồinhập gia tuỳ tục. Trong tình huống đơn đả độc đấu, ánhmắt của chị này có lẽ không có công dụng gì nhiều, thếnhưng trong tình huống thời tiết đặc biệt, ví dụ nhưtrời tối, ngày có sương, ngày mưa, thị lực sẽ cản trởrất nhiều đến sức chiến đấu của một người. Hơn nữa, mộtdị nhân thị lực và một dị nhân sức mạnh khi chiến đấutrong một nhóm, tác dụng khác nhau một trời một vực.Mọi người hoàn toàn không cần so xem ai mạnh hơn ai, dùlà người tiến hóa não bộ rất lợi hại cũng không phảicũng cần đến những người có sức chiến đấu mạnh mẽ bảovệ hay sao. Bây giờ chúng ta là một nhóm, nên cùng nhauchiến đấu vì mục tiêu đến được Bắc Kinh, mọi ngườithông cảm một chút cho nhau mới tốt.”

Trong xe trầm mặc.

Người phụ nữ béo cảm kích nhìn Tùng Hạ.

Tùng Hạ cũng không phải hoàn toàn vì người phụ nữ nàyvà con gái cô ta, cậu thật lòng muốn duy trì sự hòathuận của nhóm mới này, nếu không để nội chiến náoloạn, sẽ chẳng có ai có lợi hết.

Mục tiêu lớn nhất của cậu chính là cùng Thành ThiênBích an toàn đến Bắc Kinh. Vì mục tiêu này, cậu phải cốgắng hết sức mình.

Liễu Phong Vũ cười nhìn cậu một cái: “Ái chà, đúng làbiết nói chuyện.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười.

“Anh muốn ngủ một giấc, đừng làm phiền anh đấy.” LiễuPhong Vũ nói xong thì ngả lưng xuống ba lô của mình,gối lên quần áo và nước hoa của hắn, nhắm hai mắt lại.

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích ngồi chung một chỗ. ThànhThiên Bích vẫn nhắm mắt như cũ, Tùng Hạ biết hắn đangtu luyện. Trên xe này có không ít người có thời giantiến hóa tương đối lâu, hình như họ cũng biết thông quaviệc tĩnh tâm ngưng thần hấp thu tinh hoa trời đất đểtăng cường sức mạnh cho mình, chỉ có điều phương phápcủa họ do họ tự mình tìm tòi ra được, hiệu quả quá nhỏ,còn phương pháp của Thành Thiên Bích do ngọc cổ bantặng, làm ít công to.

Tùng Hạ cũng nhắm mắt lại, vai cậu hơi dựa vào vaiThành Thiên Bích, điều này khiến dù ở trong chiếc xeđầy người xa lạ, cậu cũng có cảm giác an tâm.

Cậu nắm chặt ngọc cổ trong túi, tiến vào trong hưkhông.

Chia sẻ:

Chương 27

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Năng lượng vô thuộc tính, rất có khả năng đã thúc đẩy sự xảy ra của kỷCambri thứ hai, là thủ phạm gây nên tận thế cho loài người.

.

.

.

Xe đi rất chậm chạp.

Theo như La Dũng nói, bây giờ có ba chiếc xe tải giảiphóng chở dị nhân và người thân của họ, những xe kháctất cả đều là bộ đội. Thị dân theo chân họ cùng sơ táncó chừng hơn bốn vạn người, tất cả đều đi bộ theo sau.Đây là một hàng ngũ vô cùng khổng lồ.

Tốc độ xe đi như vậy khiến người ta vô cùng muốn ngủ.Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh kia, Tùng Hạ sẽ tiến vàotrong cõi hư không ngọc cổ tạo ra, tận tình hấp thu trithức.

Tuy rằng vẫn chưa tìm được cơ hội dùng xác động vậtbiến dị thí nghiệm thử xem, thế nhưng cơ bản đã có thểxác định cậu có thể hấp thu năng lượng của sinh vậtbiến dị khi chúng chết. Không cần biết những năng lượngkia là năng lượng gì, chỉ cần tiến vào trong cơ thểcậu, tất cả chúng đều biến thành trong suốt. Tùng Hạnghĩ rằng đây chính là năng lượng vô thuộc tính mà ngọccổ nhắc tới.

Mặc dù năng lượng đó trong suốt, nhưng cậu có thể cảmgiác được, năng lượng đó đối với cậu mà nói thì giốngnhư không khí, tồn tại trong thân thể cậu, tồn tạingoài thân thể cậu, tồn tại trong mỗi một lần hô hấp vàtim đập, có thể nói không chỗ nào không có mặt. Thậmchí Tùng Hạ còn nảy sinh một ý tưởng to gan là dao độngnăng lượng được tạo ra từ trận động đất đó, thứ nănglượng đã khiến mọi giống loài trên toàn cầu điên cuồngbiến dị, có thể đó chính là “năng lượng vô thuộc tính”hay không?

Cậu càng nghĩ thì càng có cảm giác khả năng này rấtlớn.

Vạn vật trên thế giới đều vận chuyển theo quy luật Ngũhành. Mỗi một tế bào của các sinh vật trên địa cầu đềukhông ngoại lệ, tất cả đều tạo thành do các nguyên tốNgũ hành, năng lượng Ngũ hành là khung sườn của thếgiới này. Nhưng, bây giờ đã có ngọc cổ với sức mạnh tolớn thần bí này nói cho cậu biết ngoại trừ năng lượngNgũ hành thì trên thế giới còn có một thứ nữa, đó lànăng lượng vô thuộc tính. Năng lượng vô thuộc tính vànăng lượng Ngũ hành tuy khác biệt nhưng lại liên quanchặt chẽ với nhau. Dựa theo những gì ngọc cổ nói, nănglượng mà hôm nay cậu hấp thu được từ sinh vật chết, saukhi tiến vào trong cơ thể của cậu thì chuyển hóa thànhnăng lượng vô thuộc tính. Thế nhưng hấp thu chỉ là mộttrong những cách để tu luyện năng lượng vô thuộc tínhmà thôi. Trong ngọc cổ nhắc tới cách thứ nhất để luyệnnăng lượng vô thuộc tính chính là tu luyện, giống nhưnhững việc mà Thành Thiên Bích đang làm, lợi dụng nănglượng tự do trong trời đất, từng chút một tích lũy chođầy hạt nhân năng lượng của mình. Khi có thể lấp đầyhạt nhân năng lượng thì sẽ tiến tới giai đoạn thứ hai

để tinh luyện hạt nhân – hòa tan. Đây mới là phươngthức tu luyện chính thống mà ngọc cổ nhắc tới.

Muốn hấp thu năng lượng tự do từ trong trời đất, chiếtxuất thành hạt nhân năng lượng vô thuộc tính của mình,ở đây phải có một điều kiện tiên quyết, đó là trongtrời đất có năng lượng vô thuộc tính.

Nhưng năng lượng vô thuộc tính lại không tồn tại trongNgũ hành. Nói cách khác, năng lượng này không thuộc vềthế giới cũ, nó thuộc về tận thế. Cho nên Tùng Hạ mớito gan suy đoán rằng năng lượng mà trận động đất đãphóng thích ra chính là năng lượng vô thuộc tính! Chínhnăng lượng vô thuộc tính này đã làm rối loạn quy luậtvận chuyển của vạn vật trên thế giới, góp một tay tạothành sự tiến hóa điên cuồng không hề có quy tắc củamọi sinh vật trên toàn cầu.

Năng lượng vô thuộc tính, rất có khả năng đã thúc đẩysự xảy ra của kỷ Cambri thứ hai, là thủ phạm gây nêntận thế cho loài người.

Để chứng thực suy nghĩ của mình, Tùng Hạ chẳng biết mệtmỏi xem những phần nội dung tối nghĩa khó hiểu trongcuốn sách cổ này. Cậu đã dần dần hiểu được phần nộidung mà cậu mong muốn trong những hàng chữ này, tuyrằng ngọc cổ không trực biết nói trong trời đất đều lànăng lượng vô thuộc tính, nhưng nó đã nhắc tới sự thứctỉnh của cái gì đó. Mà sau khi thứ đó thức tỉnh, nănglượng vô thuộc tính sẽ đến theo, tự do ở một chốn nàođó giữa đất trời, để người kế thừa ngọc cổ có thể tuluyện.

Thứ thức tỉnh gì đó, ngọc cổ gọi nó là “Ý thức”.

Chỉ có một từ như vậy, không cặn kẽ nói rõ. Tùng Hạnhìn trước ngó sau xem rất nhiều nội dung, trong ngọccổ quả thật không nói tỉ mỉ về chuyện này. Trọng điểmtrong ngọc cổ là dạy cậu tu luyện như thế nào, làm saođể lợi dụng năng lượng vô thuộc tính phục hưng “bộ tộccủa ta”, đối với nguyên nhân mà “bộ tộc của ta” suybại, nó cũng chỉ tóm tắt sơ lược.

Mặc kệ thế nào, chuyện năng lượng vô thuộc tính đã tạothành sự tiến hóa toàn cầu, cơ bản Tùng Hạ đã có thểchứng thực. Cậu vì những bí mật to lớn mình hiểu thấutrong lúc bất tri bất giác mà toát mồ hôi lạnh, nhưngđồng thời lại có một chút vui mừng.

Cậu là một người có tính ham học hỏi vô cùng mạnh, cậukhông thể ngăn mình nghiên cứu về thế giới này được.

Chỉ có điều, cậu còn một nghi vấn rất lớn, đó là hạtnhân năng lượng ở đâu?

Cậu có thể cảm nhận vòng tuần hoàn năng lượng trongthân thể mình, nhưng nó lại vô cùng yếu ớt, hơn nữacũng không giống Thành Thiên Bích, tìm thấy một hạtnhân trong cơ thể mình. Nếu không có hạt nhân, cậu làmthế nào để tinh lọc hạt nhân? Nhưng dù không có hạtnhân, cậu vẫn có thể hấp thu năng lượng? Thật là kỳquái.

Nhất định còn điều gì đó mà cậu chưa phát hiện ra, cậulà người thừa kế của miếng ngọc cổ này, cậu nhất địnhsẽ có hạt nhân năng lượng của mình để tu luyện.

Đầu tiên cậu phải tận lực hấp thu năng lượng vô thuộctính, ngọc cổ có nhắc tới, chỉ cần lượng năng lượng vôthuộc tính đạt tới một trình độ nhất định thì có thể

dùng nó như một chất môi giới để cụ thể hóa một vài thứhữu dụng, chẳng hạn như khiên hay áo giáp bằng kimloại, thậm chí có thể cụ thể hóa thứ gì đó để tấn công.Tùng Hạ đọc những dòng miêu tả này mà tâm trạng rụcrịch vô cùng, chỉ là năng lượng bây giờ của cậu còn quáít, cậu rất hi vọng có một ngày có thể dùng thân phậnđồng đội và bạn đồng hành đứng bên cạnh Thành ThiênBích chứ không phải một gánh nặng chỗ nào cũng cần bảovệ như bây giờ.

***

Cũng không biết đã ngẩn ra ở trong hư không bao lâu,cậu nghe thấy tiếng Thành Thiên Bích đang gọi mình.

Tùng Hạ mở mắt, có chút mệt mỏi nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Anh vào thế giới ảoà?”

“Ừ, tôi có một phát hiện trọng đại.” Tùng Hạ vội vàngmuốn chia sẻ với Thành Thiên Bích.

“Chờ một chút hãy nói.” Thành Thiên Bích nói: “Bây giờnghỉ ngơi tại chỗ, chúng ta đi quanh đây tìm vài thứ đểăn, thuận tiện cho anh thử.”

“Được.” Tùng Hạ sờ sờ cái bụng đói khát. Từ sau khi tậnthế, cậu gần như chưa được ăn no bữa nào, hi vọngchuyến dã ngoại này có thể săn được con gì đó bự bự mộtchút, cậu rất muốn ăn thịt.

Bây giờ cậu không quá e ngại những động vật tiến hóathông thường, cậu có Thiên Bích, còn có Liễu Phong Vũ.Mặc kệ thế nào, họ cũng sẽ không chết đói.

Nghĩ tới đây, Tùng Hạ chỉ vào Liễu Phong Vũ còn đangngủ: “Có gọi anh ấy đi cùng không?” Cậu dè dặt quan sátvẻ mặt Thành Thiên Bích, sợ hắn mất hứng.

Thành Thiên Bích tuy không ưa Liễu Phong Vũ, nhưng hắncũng biết lúc này nên lấy sinh tồn làm trọng. Chuyến dãngoại này rốt cuộc có gặp phải chuyện gì không, hắncũng không quá nắm chắc, ăn cho no bụng hiển nhiên làquan trọng nhất, vì thế hắn gật đầu, dù không quá tìnhnguyện.

Tùng Hạ đẩy Liễu Phong Vũ một cái: “Liễu ca, Liễu ca.”

Liễu Phong Vũ mở mắt: “Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi muốn đi tìm chút thức ăn, anh có đi không?”

Liễu Phong Vũ nuốt nước miếng một cái: “Đi chứ.” Tuyhắn không cần ăn, nhưng hắn lại ham.

Lúc này đã có vài người lục tục xuống xe đi tìm thứcăn. Mặc dù dị nhân được lĩnh lương thực, thế nhưng suấtăn thì đã bị giảm đi nhiều, mỗi người một ngày chỉ đượclĩnh một phần, mà thị dân bình thường chỉ có thể dựavào bản thân để tìm kiếm thức ăn, quân đội đã không thểcung ứng.

Có vài dị nhân đưa cả người nhà đi cùng, một miếnglương khô căn bản không đủ ăn, buộc phải đi săn thú.

***

Bọn họ đi ban ngày. Dựa vào mặt đường xi-măng gần nhưbị cỏ dại bao trùm, Tùng Hạ suy đoán có thể trước kia ở

đây là đường cao tốc. Hai bên đường cao tốc đã hoàntoàn biến thành rừng rậm, tuy mật độ còn chưa dày đặcnhưng đã không còn chút vết tích của thành phố nữa.

Họ nhìn thấy có không ít người đều tiến vào bên trong,nhưng không biết có bao nhiêu người có thể trở về.

Tùng Hạ có chút mong đợi nói: “Nếu như có thể săn mộtcon lợn rừng lớn hay gì đó tương tự thì tốt rồi.”

“Rất khó.” Thành Thiên Bích nói: “Săn thú vốn là chuyệnvô cùng khó khăn.”

“Không sai, nhất là tìm kiếm con mồi trong giai đoạnnày.” Tùng Hạ nhìn cách đó hơn một trăm mét có mộtngười đàn ông trung niên dẫn theo một con Border Collie[39] đã tiến hóa, không chỉ Tùng Hạ đang nhìn gã mà tấtcả mọi người đều nhìn người đàn ông đó với ánh mắt hâmmộ.[39] Border Collie: Được coi là giống chó thông minh nhấtthế giới, rất phục tùng mệnh lệnh, nhanh nhẹn, làm việctốt hơn nếu được khen ngợi, cực kì nhạy cảm và dễ dạy,thường được dùng trong các cuộc thi bắt đĩa trên không,ngoài ra giống chó này cũng được huấn luyện dùngđể phát hiện chất ma tuý hay bom.

 

Lúc này có một con thú cưng biến dị thì chẳng khác gìcó một tài sản bạc tỷ trong thế giới cũ cả. Lần nàynhững người trong đội ngũ có thú cưng tiến hóa đều lànhững người được tâng bốc và lấy lòng nhiều nhất. Lúcnày Tùng Hạ thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đủ để

chăm sóc đứa con gái của người đàn ông kia, đi theothật sát phía sau gã, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

Tùng Hạ khẽ thở dài.

Thành Thiên Bích cũng nhìn người đàn ông kia: “Đi theo,con chó kia nhất định có thể tìm được thứ tốt.”

“Rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.” Tùng Hạ bất đắc dĩnói. Phía sau người đàn ông kia có rất nhiều người đitheo, chỉ e đều muốn nhặt được chút đầu thừa đuôi thẹotừ trong miệng người đàn ông kia. Thế nhưng con chó kialớn như vậy, dù chủ nó không ăn hết thì cũng không đếnlượt người khác.

Đột nhiên, con chó kia quay đầu lại, sủa một tiếng vớiđám người phía sau khiến những người đó sợ đến nỗi tấtcả đều bỏ chạy. Gã đàn ông trung niên kia chỉ để cô gáitrẻ ở lại.

“Bây giờ không còn ai nữa rồi.” Thành Thiên Bích đi tớiphía người đàn ông kia.

Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng: “Cướp ăn à, tôi thíchđấy.”

Tùng Hạ tuy rằng nghĩ làm vậy thì không đúng, nhưngcũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo.

Chương 28

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để có số thức ăn này, anh đã làm gì?”

.

.

.

Ba người cùng đi ra ngoài hơn một trăm mét, người đànông trung niên rốt cuộc xác định họ đang đi về phíamình, quay đầu lại liếc họ một cái, đồng thời vỗ vỗ conchó của gã. Con chó Border kia quay đầu nhìn họ, mộtngười một chó, dùng ánh mắt cảnh cáo họ rời khỏi đây.

Thành Thiên Bích không lùi mà tiến, đi thẳng tới bênhọ: “Chúng tôi cần chó của ông hỗ trợ tìm con mồi, bắtđược con mồi chúng tôi lấy ba cân [40] thịt, những thứkhác cho mấy người.”[40] Ba cân = 1.5 kg.

Gã đàn ông cười khinh thường, trước mặt một con chóBorder to lớn cao năm – sáu mét, con người có vẻ vôcùng nhỏ bé và yếu đuối. Từ sau khi tận thế, gã chưa cómột ngày phải chịu đói, toàn dựa vào bảo bối này. Gãcũng không cho rằng bất cứ người nào có thể uy hiếp gã,cho dù là dị nhân. Cũng chưa có ai chọc đến gã bao giờ,vậy nên căn bản gã không coi Thành Thiên Bích ra gì.

“Cậu là dị nhân hả? Đừng tưởng biến dị thì lợi hại, cậucó đánh thắng con Border cao năm sáu mét này không? Sănđược con mồi gì cũng không đủ cho bảo bối của tôi ăn,

sao có thể chia cho mấy người được, biết điều thì cútđi.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi không cần đánhthắng nó, tôi bây giờ đứng cách ông chỉ ba mét, tôi córất nhiều cách giết ông trước khi những lời này kếtthúc. Ông có muốn thử không.”

Người đàn ông theo bản năng lui về sau.

Thành Thiên Bích có đôi mắt sâu thẳm lợi hại, giống nhưmột cái hồ nước hình lưỡi liềm sâu không thấy đáy, lạnhbuốt mà sâu không lường được, tính chiến đấu như dã thútrong mắt hắn khiến người đàn ông cảm thấy sống lưnglạnh toát. Mặc dù cậu thanh niên này nhìn qua thì chỉchừng hai mươi tuổi, nhưng cơ thể cao to và khí chấtkinh người của hắn khiến người đàn ông không kiềm chếđược tin lời hắn nói là thật.

Nhưng gã vẫn còn rất do dự. Cho dù mình có thú cưng,nhưng muốn tìm được một con mồi ngoài thiên nhiên cũngkhông phải chuyện dễ dàng, động vật yếu đuối thấy họthì sẽ chạy, động vật mạnh thì có thể sẽ làm bảo bốicủa gã bị thương. Có ai lại muốn tặng số thức ăn quýgiá cho người khác cơ chứ. Gã không nhịn được lại luivề phía sau một bước, muốn trốn đến phía sau conBorder, lấy cảm giác an toàn.

Nhưng chính lúc này, gã có cảm giác sau lưng có vật gìđó sắc nhọn đang chĩa vào gã. Gã mở to hai mắt nhìn,quay đầu lại, phía sau không có gì cả, nhưng cảm giácbị vật nhọn chĩa vào lưng lại là thật.

Thành Thiên Bích nói: “Còn lui thêm về sau, nó sẽ ghimvào tim ông.”

Người đàn ông hoảng sợ nhìn Thành Thiên Bích: “Lấy… lấynó lại… tôi đồng ý là được chứ gì.”

Tùng Hạ đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích, ngẩng đầunhìn con chó to lớn kia, sinh lòng hâm mộ.

“Con chó này đẹp quá. Đại ca, tôi sờ nó được không?”

Gã đàn ông buồn bực gật đầu.

Tùng Hạ đi tới sờ sờ bộ lông dày của con Border, conchó khổng lồ nhìn cậu một cái, không có phản ứng gì.

Thật sự quá thần kỳ, năng lượng vô thuộc tính thế nhưnglại có thể thay đổi hình thể của sinh vật đến nghiêngtrời lệch đất. Một con chó trong thời gian chưa đầy mộttháng đã tăng trưởng thể tích bên trong hơn mười lần.Nếu lấy thuyết tiến hóa Đác-uyn để suy diễn, đây là sựtiến hóa mất hàng triệu năm cũng chưa chắc đã có thểđạt được.

Thế giới này tràn đầy những kỳ tích.

***

Năm người và một con chó, đi sâu vào trong rừng rậm.

Sau khi hình thể tăng lớn, khứu giác của con Bordercũng được tăng cường theo. Dọc theo đường đi, nó ngửingửi một chút, rốt cuộc sau hai tiếng đi bộ, họ pháthiện ra một con gà mái lớn như chiếc xe tải cỡ nhỏ.

Con gà mái từ xa đã ý thức được có sự nguy hiểm đangtiến đến gần, nhanh chân bỏ chạy. Con Border nhảy lênmột cái, nhanh chóng đuổi theo.

Cơ thể khổng lồ khiến mỗi lần đặt chân của con chó đềukhiến mặt đất rung động. Trong chớp mắt, con Border đãnhảy được hơn mười mét, dùng tốc độ cực nhanh chạy nhưbay về phía con gà đang hoảng sợ chạy lung tung kia.Vài giây sau, con chó đã chạy được một quãng đường hơnmột trăm mét, sau đó lập tức nhào lên đè con gà xuốngđất, cắn một cái lên cổ nó.

Toàn bộ cục diện cuộc đi săn nay dù có thắng lợinghiêng về một phía nhưng vẫn khiến ba người nhóm TùngHạ cảm thấy chấn động. Bởi vì thể tích của hai con vậtnày thật sự vượt qua xa sự hiểu biết của họ. Dù đứng từquan điểm thị giác mà nói, đó đã là sự đả kích khôngnhỏ.

Lúc này, bọn họ cũng nhận ra chuyện muốn tự mình đi sănlà chuyện ngây thơ đến nhường nào. Ngay cả khi có conBorder, họ còn phải mất hai tiếng tìm khắp nơi mới tìmđược một con mồi. Nếu để họ đơn thương độc mã đi vàorừng sâu, chỉ sợ loanh quanh một ngày cũng sẽ không cóthu hoạch.

Mấy người chạy tới, nhất là cô gái kia, cô ta nhất địnhlà đã lâu chưa được ăn thịt, nhìn thấy con gà mái kia,hận không thể ăn sống được luôn.

Con gà mái ngọ ngoạy thêm vài cái thì tắt thở.

Mấy người rút đao ra, có chút vội vàng cắt thịt gà.

Bọn họ đã lâu chưa được ăn những thứ loài người từngăn, kể cả chủ nhân con Border, mấy ngày nay gã ở trongthành phố cũng chỉ được ăn thịt chuột.

Thành Thiên Bích không chút khách khí muốn cắt một cáiđùi gà ra, thế nhưng đùi gà còn to hơn cả thắt lưnghắn, mã tấu lại quá ngắn, hắn định dùng năng lực gió đểcắt, lại phát hiện người đàn ông kia đang quan sát hắn.

Thành Thiên Bích vứt bỏ quyết định này, hắn không muốnđể người này có thêm cơ hội suy đoán rốt cuộc thì hắnlà dị nhân gì.

Tùng Hạ cũng phát hiện điều này, liền nói: “Đại ca, chúcó thể sai con chó này giúp chúng tôi xé cái đùi rađược không, chúng tôi muốn lấy phần này.”

Người đàn ông kia nghi ngờ nhìn Thành Thiên Bích, sauđó nói vài câu với con chó của mình. Con Border cực kỳthông minh, một chân giữ con gà, miệng cắn lấy cái đùi,dùng sức kéo một cái, đùi gà đã bị kéo xuống, ném tớitrước mặt ba người.

Ba người đúng lúc lui về phía sau, nhưng vẫn bị máu gàvà nước bọt của con chó văng vào quần.

Thành Thiên Bích đi tới nâng cái đùi nặng mấy cân kialên: “Đi thôi.”

Liễu Phong Vũ nheo mắt cười nhìn người đàn ông và côgái kia, sau đó xoay người rời đi, Tùng Hạ thì luônmiệng: “Cảm ơn, cảm ơn đại ca.”

Tuy rằng hành vi của họ và ăn cướp công khai thì khôngkhác nhau là mấy, Tùng Hạ cũng hiểu được chuyện này làkhông tốt, thế nhưng ở trước mặt đói khát thì đạo đứcđã bị chèn ép đến nỗi không còn bao nhiêu chỗ để đặtchân từ lâu rồi, trong đầu óc của cậu giờ chỉ có toànlà thịt.

***

Ba người quay về một bờ sông mà lúc trước họ đã đi qua,dùng gỗ khô đốt nhóm một đống lửa.

Liễu Phong Vũ đá một cái lên cái đùi gà kia: “Lông gàdày thế này thì ăn kiểu gì?”

“Nhổ.” Tùng Hạ thở dài: “Phương pháp chính xác chắc làbỏ vào trong nước nóng rồi nhổ lông, không thì sẽ rấtphiền phức. Nhưng chúng ta không có cái gì lớn để đểvừa nó cả, chỉ có hai cái bát.”

“Không cần chú ý nhiều như vậy, cứ nướng lên rồi ăn.”Thành Thiên Bích chém vài cành cây rồi trở về, địnhdùng dây thừng buộc lại rồi dựng làm cái giá nướngthịt.

Liễu Phong Vũ thất vọng nói: “Khó có dịp được ăn thịtgà, lại chẳng được ăn hẳn hoi.”

Tùng Hạ cười khổ: “Có muối cũng không tệ rồi, tôi vàThiên Bích đã ăn sâu không có mùi vị gì trong đường ốngdẫn thải dưới đất vài ngày liền.”

Liễu Phong Vũ làm ra một vẻ mặt ghê tởm, nghênh ngangđặt mông ngồi xuống đất, chờ đợi thịt sẵn.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ dựng cái giá, đặt cái đùigà bự chảng kia lên trên.

Tùng Hạ thử lấy tay nhổ lông gà, không ngờ lông gà vôcùng rắn chắc, cậu phải dùng sức mạnh rất lớn mới rútra được một sợi lông, lại bị máu văng cả lên mặt. TùngHạ buồn bực ném sợi lông đi. Để có thể ăn thoải mái mộtchút, cậu đành phải dùng mã tấu cắt, cố hết sức để cắt

ngắn lông gà đi một chút, thứ bỏ vào miệng tất nhiênkhông muốn khó chịu.

Tuy điều kiện thô sơ nhưng Tùng Hạ vẫn cố gắng cắt lônggà, sau đó dùng mã tấu cứa trên thịt, rắc một tầngmuối, nghiêm túc lật nướng.

Số nguyên liệu nấu ăn này không dễ mà có, Tùng Hạ nhìnmiếng thịt đang từ từ chín tới, nuốt nước miếng mộtcái.

Nướng khoảng nửa tiếng đồng hồ, ba người đều thèm ănkhông chịu nổi. Liễu Phong Vũ là người đầu tiên khônggiữ được bình tĩnh: “Chắc là chín rồi đấy, mau ăn đi.”

“Không được, thịt quá dầy, phải để nó chín hẳn mớiđược. Vi khuẩn sinh sôi nảy nở lợi hại như vậy, ngộ nhỡăn vào sinh bệnh thì phiền toái.”

“Ăn mặt ngoài trước, vừa ăn vừa nướng tiếp.” Liễu PhongVũ đưa mã tấu qua, cắt một miếng thịt. Thành Thiên Bíchvẫn yên lặng ngồi một bên đột nhiên xông lên, đoạt lấymiếng thịt trong tay Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ cả giận: “Cậu làm cái gì đấy?”

“Anh đã làm gì?”

“Hả?”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để có số thức ăn này,anh đã làm gì?”

Liễu Phong Vũ nhất thời nghẹn lời.

Thành Thiên Bích ném miếng thịt bỏng cả tay kia choTùng Hạ: “Anh ăn trước đi.” Sau đó nói với Liễu PhongVũ: “Anh không góp sức, sau này chờ chúng tôi ăn no anhmới được ăn.”

Liễu Phong Vũ trừng mắt, hung tợn nhìn Thành ThiênBích, nhưng không có cách nào phản bác. Hắn đã biếtthực lực của Thành Thiên Bích, cũng đã nghe thấy lờiđồn người điều khiển sức mạnh thiên nhiên rất lợi hại,cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng khôngmuốn xích mích với Thành Thiên Bích. Hơn nữa, ThànhThiên Bích nói đúng, hắn quả thật chưa góp sức gì cả.Hắn tức tối ngồi sang một bên, giận dỗi không nhìn họ.

Tùng Hạ bất đắc dĩ nhìn hai người, cậu lấy bát ra từtrong ba lô, gọt xuống một lớp thịt giống kiểu thịtnướng Thổ Nhĩ Kỳ [41], gọt phần thịt gà đã chín mặt ngoàixuống, sau đó đưa cái bát đầy thịt cho Thành Thiên Bíchđầu tiên: “Thiên Bích, cậu ăn trước đi.”[41] Cách gọt thịt dùng cho những miếng thịt lớn, nướngcả con hoặc nướng những bộ phận lớn của dê, bò, gà tây…

 

Thành Thiên Bích nhận lấy, cũng không biết là vô tìnhhay cố ý, hắn ngồi xuống bên cạnh Liễu Phong Vũ, ăntừng miếng lớn.

Tùng Hạ nhìn vẻ mặt bị ăn hiếp của Liễu Phong Vũ, mặcdù có chút băn khoăn, nhưng cũng không dám trái ý ThànhThiên Bích, cậu gọt thịt xuống cho mình, cũng ăn như hổđói.

Thức ăn quá ngon, vị thịt tươi mới kia, hương vị đậm đàkia, cắn một cái thì miệng đầy mỡ, trong nháy mắt đãlấp vào trong cái dạ dày nhạt nhẽo, Tùng Hạ cảm độngđến nỗi thiếu chút nữa bật khóc.

Thành Thiên Bích ăn thậm chí còn không ngẩng đầu, vàimiếng đã nuốt hết một bát đầy thịt vào trong bụng.

Tùng Hạ vội vàng móc một chai nước khoáng từ trong balô ra đưa cho hắn: “Ăn chậm một chút không lại nghẹn.”

Liễu Phong Vũ khinh thường cười xì một tiếng: “Anh nóinày Tiểu Hạ, sao cậu giống vợ hắn thế?”

Tùng Hạ ngẩn ra, lắp bắp nói: “Liễu ca… anh nói… nóicái gì đó.”

“Chà chà, ngại cơ à? Chú em tự nói xem có giống không,chắc cậu hận không thể cầm tay cho hắn ăn phải không.”

Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Có cậu mới câm miệng ý, ănnhanh lên.”

Tùng Hạ an ủi hắn: “Liễu ca, anh yên tâm, đùi gà này bựnhư vậy, chúng ta no chết cũng không ăn hết…”

Thành Thiên Bích giơ bát ra trước mặt Tùng Hạ: “Một bátnữa.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày, trêu tức nhìn Tùng Hạ.

Tùng Hạ lúng túng quay mặt đi, cầm lấy cái bát đi gọtthịt gà cho Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ thâm trầm nở nụ cười, Tùng Hạ không dámquay đầu lại, cậu có cảm giác mặt mình cũng sắp bịnướng chín cả rồi.

Chương 29

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ bọc kín quần áo, nhích lại gần bên người Thành Thiên Bích: “Lạinữa rồi, không biết lần này có tuyết rơi không nữa.”

.

.

.

Đợi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ăn no đến nỗi thật sựkhông nuốt thêm được nữa, cái đùi gà lớn còn dư lại mộtnửa số thịt, Liễu Phong Vũ lúc này mới ăn.

Hắn vừa ăn, Tùng Hạ vừa nướng tiếp cho hắn. Ba người đãlâu chưa được hưởng thụ cảm giác ăn uống no đủ, đềumong muốn ngày lành như vậy có thể kéo dài thêm mộtchút.

Dạ dày của Liễu Phong Vũ cũng có hạn, không bao lâu thìđã ăn no.

Tùng Hạ tiếc của nhìn số thịt còn dư lại: “Chúng takhông nên lấy nhiều như vậy, lại không thể giữ được,phí quá, không bằng để lại cho con Border kia.”

Liễu Phong Vũ nói: “Không phí đâu.”

“Hả? Không phải anh không ăn được nữa hay sao?”

“Bụng thì không ăn được, nhưng…” Liễu Phong Vũ đặt bàntay lên miếng thịt, miếng thịt kia như bị đặt trongchảo dầu, phát ra âm thanh sôi sùng sục, ngay sau đóthịt gà chậm rãi tan ra bằng tốc độ lấy mắt thường cóthể nhìn thấy được.

Dịch tiêu hóa từ bàn tay Liễu Phong Vũ tiết ra nhỏ giọttrên thảm cỏ, những cây cỏ kia lập tức bị cháy sạch.

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích vội vàng bịt kín mũi, vừarồi quanh đây còn bay bay mùi gà nướng, nay đã bị mùihôi thối thay thế.

Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, cậu thật sự rất tò mò vềcông năng tiêu hóa của Liễu Phong Vũ, nhưng bởi vì thốiquá, lại không dám tới quá gần nên chỉ có thể nhìnkhông chớp mắt.

Liễu Phong Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằmcậu: “Dám nói chữ kia, anh sẽ đánh cậu.”

Tùng Hạ liên tục xua tay, cậu biết Liễu Phong Vũ tínhtình không tốt, nhất là nếu như dám can đảm nói hắnthối, hắn lập tức sẽ nổi khùng.

Thành Thiên Bích lại mở miệng: “Thối chết đi được,chúng ta đi trước.”

Liễu Phong Vũ tức giận đến vung tay vào Thành ThiênBích, một dòng chất dịch tiêu hóa tanh tưởi màu vàngnhạt bay về phía Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhảy sang một bên, rút mã tấu ra.

“Đừng đừng đừng.” Tùng Hạ vội chặn ở giữa họ: “Haingười đừng như vậy, đừng giận. Liễu ca, anh vừa đẹptrai vừa lợi hại, chút khuyết điểm cỏn con này, anhkhông… không cần để ý. Thiên Bích, hay là chúng ta vềtrước đi. Liễu ca, lát nữa anh đuổi theo có đượckhông?”

Liễu Phong Vũ nhe răng nhếch miệng với Thành ThiênBích: “Có cơ hội cho cậu nhìn bản thể của tôi, tôi sẽkhiến cậu phải quỳ xuống xin tha.”

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Vậy nhất định cóthể thối tận tám trăm dặm.”

“Đi mau, chúng ta đi mau!” Tùng Hạ lớn tiếng ngắt lờiThành Thiên Bích, vội đẩy hắn trở về.

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch.

Tùng Hạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, cái đùi gà đã bịtiêu hóa hơn nửa, đã nhìn thấy cả xương cốt. Năng lựcnày thật là kinh khủng, nếu Liễu Phong Vũ muốn hại họ,nhân lúc họ không đề phòng mà tùy tiện sờ một cái là cóthể tan mất một lớp da.

***

Hai người đi xa, Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi nói: “ThiênBích, vì sao cậu lại ghét anh ấy như vậy? Thật ra anhấy không xấu, chỉ bị chiều hư thôi.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu một cái, phun ramột chữ: “Thối.”

Tùng Hạ lúng túng nói: “Bình thường không thối, chỉ khisử dụng năng lực thì mới hơi…”

Thành Thiên Bích không phản ứng gì với cậu nữa, tựnhiên đi về phía trước.

Tùng Hạ nhanh chóng đuổi theo: “Binh ca, tôi nói vớicậu, tôi có thể hiểu thấu một bí ẩn lớn, về năng lượngvô thuộc tính.”

Thành Thiên Bích nhíu mày, có chút hứng thú: “Nói.”

Tùng Hạ phân tích lại những thứ mình phát hiện được hômnay cho Thành Thiên Bích biết, nhất là năng lượng vôthuộc tính xuất hiện trong trời đất sau khi động đấtxảy ra chính là thủ phạm gây nên sự tiến hóa toàn cầu,cậu cũng có chút nắm chặt.

Sau khi nghe xong, Thành Thiên Bích cũng rất tán thànhquan điểm của cậu: “Có lẽ chính là như vậy, như vậychuyện ngọc cổ yêu cầu anh dùng năng lượng vô thuộctính luyện thành hạt nhân năng lượng cũng sẽ có ýnghĩa, chí ít sự xuất hiện của ngọc cổ và sự xuất hiệncủa năng lượng vô thuộc tính chắc là có liên quan nàođó.”

“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, năng lượng vô thuộctính là thủ phạm gây ra tận thế cho loài người, nhưngngọc cổ lại dạy tôi làm thế nào để lợi dụng năng lượngvô thuộc tính để cường hóa cho bản thân. Ngọc cổ sớm

không đến muộn không đến, lại xuất hiện ngay sau khitrận động đất xảy ra.”

Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Ngọc cổ nhất định cóthể cởi bỏ rất nhiều nghi vấn của chúng ta.”

Tùng Hạ gật đầu, cậu nghĩ rằng, nói không chừng ngọc cổcó thể cứu vớt hoàn cảnh khốn cùng của toàn bộ loàingười. “Bộ tộc của ta” mà ông già kia nói, có phảichính là loài người hay không? Ngọc cổ xuất hiện, cóphải để trợ giúp con người vượt qua đại nạn hay không?Ý nghĩ này một khi nảy sinh thì lập tức xâm chiếm tưduy của Tùng Hạ bằng tốc độ cực nhanh. Cậu móc nối lạirất nhiều chuyện đã xảy ra trước và sau, kể cả chuyệncậu biết đến ngọc cổ, hình như tất cả thông tin đều chỉvề một hướng, đó chính là ngọc cổ có thể trợ giúp loàingười. Nếu quả như thật như vậy, mình là “hậu nhân” củaông già kia, cũng chính là người thừa kế, chẳng phải làđóng vai trò như chúa cứu thế giống như trong điện ảnhvà tiểu thuyết ư?

Tùng Hạ bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ.

Thật sự là một suy nghĩ quá kỳ lạ, một người bìnhthường đến nỗi không thể bình thường hơn giống như cậucó tư chất gì để làm chúa cứu thế? Đến bây giờ cậu vẫnnghĩ rằng cậu và ngọc cổ gặp được nhau là một sự trùnghợp. Nếu họ không đi vào trong đường ống nước ngầm kia,không đúng lúc bước vào trong động nấm, không bị câynấm khổng lồ nuốt chửng, cậu sẽ không liều chết đi đâmvào “trái tim” cây nấm, như vậy máu của cậu sẽ khôngchảy tới ngọc cổ, cậu và ngọc cổ cũng sẽ không ký kếtbất cứ “khế ước máu” gì. Tất cả mọi chuyện đều là trùnghợp, mà một người bình thường ngay cả việc tự bảo vệ

mình cũng không làm được như cậu, căn bản không thể đicứu vớt người khác.

Có lẽ ý nghĩa tồn tại của cậu là truyền lại những thôngtin trong ngọc cổ cho người khác, ví dụ như Thành ThiênBích, trợ giúp Thành Thiên Bích trở nên mạnh mẽ, mạnhđến mức đủ để cứu rất nhiều đồng bào, đây mới là chuyệncậu phải làm.

Thành Thiên Bích nói: “Từ hôm nay trở đi, anh cùng tôitu luyện dựa theo phương thức trong ngọc cổ, phươngpháp kia rất hữu hiệu, có thể tăng cường lượng nănglượng được tích lũy trong hạt nhân của anh.”

“Nhưng tôi vẫn chưa cảm giác được hạt nhân năng lượngcủa mình.”

“Nếu anh có thể hấp thu sinh vật tử vong, vậy nhất địnhcó thể hấp thu năng lượng trong trời đất. Đúng rồi, congà vừa rồi, anh có hấp thu không.”

“Trời.” Tùng Hạ ảo não kêu một tiếng: “Tôi quên mấtrồi, lúc đó đói đến trợn mắt, trong mắt chỉ biết cóăn.” Cậu cười gượng nhìn Thành Thiên Bích, muốn xemThành Thiên Bích có giận hay không.

Nói thật, quả thật là cậu có hơi sợ Thành Thiên Bích,sợ hãi sinh vật mạnh hơn là bản năng của động vật, cậucảm giác mình không nên vì thế mà cảm thấy xấu hổ.

Thành Thiên Bích cũng nhìn cậu một cái, nhìn ánh mắt cóchút nao núng của cậu, cảm thấy cậu rất giống mấy connhư Hamster, hay dùng ánh mắt có vẻ khẩn cầu để nhìnmình, nhất là lúc nói lỡ lời hay làm sai chuyện gì đó.

Vậy mà Thành Thiên Bích lại cảm thấy thật thú vị. Nghĩđến chuyện Liễu Phong Vũ nói Tùng Hạ như vợ hắn, chẳngbiết thế nào, nghĩ đến chuyện Tùng Hạ chỗ nào cũng lấylòng hắn, dáng vẻ này… đúng là hơi giông giống.

Là sợ mình bỏ lại anh ta ư…

Tùng Hạ ra sức chăm sóc mình như vậy, vì muốn được bảovệ chăng.

Nghĩ vậy, Thành Thiên Bích hơi nhíu mày một cái. TùngHạ không sai, nhưng hắn luôn cảm thấy không quá thoảimái. Sự xuất hiện của Liễu Phong Vũ khiến hắn nhận raTùng Hạ cũng có thể dựa vào những kẻ mạnh khác. Hơn nữachính xác là Tùng Hạ cũng đã làm như vậy, hắn khôngphải lựa chọn duy nhất của người này.

Tùng Hạ nhìn vẻ mặt biến đổi của Thành Thiên Bích, cóchút há hốc mồm. Cậu chưa từng thấy trên mặt ThànhThiên Bích có thể xuất hiện hai biểu tình trở lên trongmột thời gian ngắn như vậy. Cậu có cảm giác nhìn thìThành Thiên Bích không giống như đang tức giận, nhưngvẫn dò hỏi: “Binh ca, cậu giận à? Tại tôi đói quá nênhồ đồ, ngày mai tôi nhất định sẽ thử.”

Thành Thiên Bích phục hồi tinh thần lại, lắc đầu:“Không giận.” Nói xong không nhìn Tùng Hạ nữa, bướcnhanh về phía trước.

Tùng Hạ đành phải chạy chậm đuổi theo, không ngừng bắtchuyện: “Gần đây cậu tu luyện thế nào rồi? Chiêu lưỡiđao gió ấy của cậu thật là lợi hại, áng chừng cụ thểhóa sức mạnh thành hình như thế được trong phạm vi baonhiêu, cậu đã thử chưa?”

“Bây giờ đại khái năm sáu mét.”

“Wow, năm sáu mét là rất lớn rồi, nếu như tham mưutrưởng biết chuyện, nhất định sẽ không tha cho cậu. Tôiphải nhắc Liễu ca giữ bí mật gấp bội mới được. A, Liễuca đuổi kịp rồi. Liễu ca, ở đây!”

Thành Thiên Bích nghe từng tiếng “Liễu ca”, tâm trạngcó chút khó chịu.

Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích không muốn nói chuyện vớicậu, trong lòng cũng không chịu nổi, tự mắng mình saolại dốt thế, vừa nhìn thấy ăn đã quên mất chính sự, bỏqua một cơ hội tốt để nghiệm chứng. Ngày mai không biếtcòn có thể thuận lợi săn được động vật biến dị haykhông.

Để che giấu xấu hổ, cậu đành phải đi cùng Liễu Phong Vũở phía sau Thành Thiên Bích, nói chuyện phiếm.

***

Ba người dùng la bàn tìm đường, mất hơn ba tiếng mớiđuổi phần lớn hàng ngũ, lúc trở về xe thì trời đã tốirồi.

Phần lớn người trên xe đều đang ngủ, nghe thấy độngtĩnh của ba người họ, có mấy người mở mắt, nhìn chằmchằm họ.

Liễu Phong Vũ nhíu mày một cái: “Nhìn gì vậy?”

La Dũng nhỏ giọng nói: “Ba anh có tìm được cái gì ănkhông?”

Nhìn tinh thần ba người thấy có vẻ đã được ăn uống nođủ, trái lại phần lớn người trong xe đều uể oải khôngphấn chấn.

Sau khi La Dũng hỏi xong, mọi người đều dùng ánh mắtlấp lánh nhìn họ, giống như trên người họ mang theothịt vậy.

Thành Thiên Bích lạnh lùng quét mắt một lượt, lạnhgiọng nói: “Tìm được, ở trong bụng.”

Ánh mắt kia như sói như hổ khiến người ta không rét màrun, những người nhát gan đều quay đầu đi.

Thành Thiên Bích nói khẽ với hai người nói: “Ba ngườichúng ta thay phiên gác đêm, mỗi người hai tiếng.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày một cái: “Có cần phải thếkhông?”

“Có.” Cuộc sống quân đội nhiều năm khiến hắn hình thànhthói quen bất cứ lúc nào cũng không thả lỏng cảnh giác.Hắn đã cảm giác thấy có người nhòm ngó ba lô trên ngườihọ. Bọn họ trên đường đã phải trải qua nhiều nguy hiểmnhư vậy, quyết không thể để xảy ra sai lầm trên mộtchiếc xe tải được.

Tùng Hạ chưa bao giờ nghi ngờ những gì Thành Thiên Bíchnói, cậu gật đầu: “Được, vậy tôi…”

“Anh canh trước.” Thành Thiên Bích nhìn Liễu Phong Vũ:“Anh đã ngủ một ngày rồi.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Trước thì trước, dù sao đâycũng không buồn ngủ.”

Thành Thiên Bích lại nói với Tùng Hạ: “Lát nữa để tôithay phiên, anh cứ an tâm ngủ đi.”

Tùng Hạ nói: “Không sao, tôi có thể gác đêm, cậu mệtthì đến lượt tôi, tôi ăn no rồi thì thể lực rất tốt.”

Thành Thiên Bích vừa muốn nói gì, đột nhiên mẫn cảmnhíu mày một cái: “Có phải lại hạ nhiệt độ rồi không?”Hắn vội giơ tay xem đồng hồ, nhiệt kế hiển nhiên chứngminh nhiệt độ không khí đã giảm từ hai mươi tám độ banngày xuống hai mươi hai độ bây giờ.

Tùng Hạ thở dài: “Đúng là hạ nhiệt độ, không biết lầnnày sẽ xuống đến bao nhiêu độ.”

Người trong xe và thị dân đang nghỉ ngơi ngoài xe hiểnnhiên cũng chú ý tới nhiệt độ biến hóa. Trong khoảngthời gian này, nhiệt độ đột nhiên biến hóa đã khôngphải chuyện gì mới, hầu như cách một vài ngày thì sẽxảy ra một lần, bởi vì vài lần hạ nhiệt độ cực thấp vàcỏ dại sinh trưởng điên cuồng nên tất cả hoa màu trênđất hầu như chết hết. Nhiệt độ đột ngột biến hóa lànguyên nhân lớn nhất khiến phần lớn thị dân quyết địnhở lại Côn Minh.

Mọi người sớm có chuẩn bị, đều lấy quần áo dày để chốnglạnh ra.

Sau khi ba người mặc áo bông, nhiệt độ đã hạ xuống mườisáu độ. Tùng Hạ bọc kín quần áo, nhích lại gần bênngười Thành Thiên Bích: “Lại nữa rồi, không biết lầnnày có tuyết rơi không nữa.”

Thành Thiên Bích không nói gì, mà nhắm hai mắt lại.

Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Thiên Bích, chúng ta kề nhaumột chút.”

Thành Thiên Bích “Ừm” một tiếng.

Tùng Hạ nhanh chóng kề sát vào Thành Thiên Bích, cậukhông biết rốt cuộc thì lát nữa sẽ lạnh đến thế nào,thế nhưng nếu như dựa vào thật gần với người đàn ôngnày, cậu sẽ không sợ lạnh nữa, cũng không sợ nguy hiểmnữa. Thành Thiên Bích ở trong lòng cậu là vô cùng… vôcùng mạnh mẽ. Trong những ngày tận thế mà không nhìnthấy tín ngưỡng hay ngày mai, sự mạnh mẽ của ThànhThiên Bích dường như chính là trụ cột tâm lý của cậu.

Cậu muốn cùng sống sót với Thành Thiên Bích, nếu xuinhất thì sẽ cùng chết. Tùng Hạ an tâm nhắm hai mắt lại.

Liễu Phong Vũ nhìn cảnh hai người dựa chung vào mộtchỗ, không khỏi nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nụ cườimập mờ.

Tác giả: Mọi người rất quan tâm đến CP (couple) của đạiminh tinh phải không? Đương nhiên sẽ có rồi, đó sẽ làmột người hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn,một người vừa cố chấp vừa bảo thủ giống như đồ cổ vậy.

Chương 30

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ nhìn lông mi hơi rung rung của Thành Thiên Bích, lần đầu tiên ýthức được rõ ràng như thế, đây chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mốttuổi, nhỏ hơn cậu vài tuổi, lại phải cõng trên lưng sứ mệnh nặng nề hơncậu.

.

.

.

Hai người đang mơ mơ màng màng ngủ không được bao lâuthì đã bị Liễu Phong Vũ đánh thức.

Giọng nói của Liễu Phong Vũ có vẻ nghiêm trọng: “Đừngngủ nữa, càng ngày càng lạnh, ngủ tiếp sẽ rất nguyhiểm.”

Hai người mở mắt ra, Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeotay một chút, âm chín độ!

“Nhiệt độ sẽ còn giảm xuống.” Liễu Phong Vũ che kín áolông, sắc mặt tái nhợt, xem ra cũng bị cóng không nhẹ.

Bên trong xe đã có những đứa trẻ biến dị lạnh đến khóclên.

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tiếp tục như vậy không phảicách hay, chúng ta xuống xe tìm chỗ nhóm lửa.” Cậu đứngdậy đi tới trước cửa thùng xe, đang định nhảy xuống,lại bị tình cảnh trước mắt chấn động.

Bên ngoài đã đốt từng đống từng đống lửa, đội ngũ khổnglồ hơn bốn vạn người, những đống lửa một truyền mườimười truyền trăm, kéo dài vài dặm không có điểm cuối.Quanh mỗi đống lửa đều có những người đang co quắp, ainấy khom lưng, không ngừng xoa tay xoa chân, trong đócó cụ già tóc bạc trắng, cũng có những đứa trẻ gào khócđòi ăn. Có thể đã mấy ngày mà họ chưa được ăn gì rahồn, không được uống nước sạch, lúc nào họ cũng bị sinhmạng uy hiếp, thậm chí họ không thể trải qua thử tháchđột ngột giá lạnh một lần nữa. Những cư dân sống trongthành phố đã từng nhàn hạ yên ổn, nay lại giống mộtđoàn quân tị nạn, bụng không ăn no, áo không mặc ấm,sống dựa vào những ngọn lửa gần đó để sưởi ấm giữa chốnhoang vu.

Đây chẳng lẽ chính là hiện trạng của con người ư?

Tùng Hạ đứng trên xe, nhìn hàng ngũ khổng lồ di chuyểnkhông thấy đầu đâu, mũi hơi xon xót, Liễu Phong Vũ đứngbên cạnh cậu cũng thở dài.

Đó không phải là lòng thương hại đối với một cá thể, đólà sự ai thán của một thành viên đối với vận mệnh củacả một quần thể.

***

Liễu Phong Vũ nhảy xuống xe, Thành Thiên Bích và TùngHạ cũng lục tục nhảy xuống theo.

Bọn họ đi loanh quanh lượm vài cành cây, mượn lửa củađống lửa bên cạnh để nhóm lửa rồi ngồi vây quanh sưởiấm. Chỉ chốc lát sau đã có một vài người không quenbiết cũng tiến tới đống lửa, họ cúi đầu ôm chặt đầugối, không nói được một lời, giống như trong cuộc sống

này đã không còn bất cứ chuyện gì đáng để họ quan tâmvậy.

Tùng Hạ chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mắt, suynghĩ không ngừng cuồn cuộn trong đầu.

Ngọc cổ… ngọc cổ… vì trợ giúp con người nên mới xuấthiện ư? Vậy cậu sẽ giúp họ, giúp đỡ loài người!

Nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm mười sáu độ, có vàiđứa trẻ lạnh cóng đến bật khóc, bên tai họ tràn đầynhững âm thanh tuyệt vọng.

Khi Tùng Hạ cho rằng hoàn cảnh đã không thể bi đát hơnnữa thì từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.

Họ quay đầu nhìn lại, thế nhưng trời quá tối, không thểnhìn thấy gì hết.

“Có chuyện gì vậy?” Xung quanh có tiếng thăm hỏi sợhãi, nhưng không ai có thể trả lời.

Tiếng la hét kia vang lên trong phạm vi càng lúc cànggần. Chẳng bao lâu, ở vị trí của Tùng Hạ cũng bắt đầunghe thấy âm thanh cộng hưởng tiếng đập cánh của mấyngàn con côn trùng có cánh, âm thanh vù vù o o này rấtgiống tiếng muỗi, nhưng lớn hơn rất nhiều so với tiếngmuỗi mà họ biết.

Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ từ dướiđất dậy, khẽ quát: “Lên xe!”

Hai người phản ứng lại, vội vàng chạy đến xe, âm thanho o càng lúc càng lớn, họ đã nghe thấy phía sau cótiếng thét chói tai: “Muỗi! Muỗi khổng lồ!”

“Muỗi hút máu! Mau dùng lửa giết, giết!”

Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ lên xe đầu tiên, sau đóleo lên xe với Liễu Phong Vũ, âm thanh vỗ cánh dườngnhư đã đuổi tới gót chân bọn họ. Ba người nhìn lại, mộtcon muỗi có cái đầu lớn cách họ không quá hai mét!

“F*ck!” Liễu Phong Vũ mắng to một tiếng.

Thành Thiên Bích rút dao găm ra, khi con muỗi kia cònchưa bay đến phạm vi tấn công của cây dao găm thì đã bịmột luồng gió chém ngược lại, bổ con muỗi kia thành hainửa trên không trung. Trong lúc bị chém đứt đôi, conmuỗi giống như một quả bóng cao su được bơm đầy máu độtnhiên nứt toác, từ trong bụng nó văng ra một bãi máu đỏtươi, bay ra ngoài không trung.

Ba người nhìn lại phía sau, trên mặt đất đã nằm khôngít người, họ đều bị muỗi hút cạn máu, da khô đét vàogiống như cương thi, tử trạng rất đáng sợ.

Không chỉ Tùng Hạ, ngay cả gương mặt Liễu Phong Vũ cũngcó sự sợ hãi, chỉ có Thành Thiên Bích là còn bình tĩnh,chỉ huy những người trên xe: “Tất cả dị nhân đều đi lênphía trước, ngăn chặn phía sau!”

Người phụ nữ béo tiến hóa thị lực đã sợ đến quỳ xuốngmặt đất, ôm chặt đứa con gái của mình, khàn giọng gàolên: “Vô dụng, vô dụng, chúng bay đầy trời, chúng bayđầy trời!”

Ngoại trừ cô ta, ánh sáng yếu ớt khiến tầm nhìn của tấtcả mọi người không vượt quá năm mươi mét, mà dù cô takhông nói thì tiếng vỗ cánh rung trời cũng đủ chứngminh rốt cuộc thì trên trời có bao nhiêu muỗi hút máu.

Hơn mười con muỗi bay về phía chiếc xe tải này của họ.Những người còn có năng lực hành động, không cần biếtlà dị nhân hay là người thường thì đều cầm dao hoặc vũkhí trong tay, chém những con quái vật này. Chỉ thấynhững bọc máu vỡ ra trong không trung, cục diện toàncảnh là máu tanh không ngớt.

Họ trơ mắt nhìn những con muỗi này dùng những chiếc vòihút máu to bằng ngón tay đâm vào tim người, chưa tớinăm giây đã hút sạch máu người ấy, biến một người sốngthành cái xác khô. Sự sợ hãi khi phải đối mặt với cáichết này khiến ai nấy đều bị vây trong trạng thái điêncuồng.

Tùng Hạ túm lấy Thành Thiên Bích: “Như vậy không được,nhiều lắm, không giết hết!”

Căn bản Thành Thiên Bích không rảnh để chú ý đến cậu,hắn đẩy cậu ra đằng sau, gầm nhẹ: “Trốn vào trong xe.”

Tùng Hạ cuống đến độ hét lớn: “Cậu có thể hợp tác vớiLiễu ca, Thiên Bích, lợi dụng mùi. Muỗi có khứu giácnhạy bén hơn con người một nghìn lần, thay đổi hướnggió, xua mùi đến giữa không trung. Ngoại trừ cách nàythì không có cách nào khác để đuổi chúng đi!”

Thành Thiên Bích ngẩn người, hắn và Liễu Phong Vũ nhìnnhau.

Liễu Phong Vũ cũng quát: “Anh nhắc trước, nếu không thểxua mùi đến giữa không trung thì còn thảm hơn bị hútkhô máu đấy.”

Tùng Hạ kêu lên: “Nhất định Thiên Bích có thể làmđược!”

Liễu Phong Vũ cắn răng một cái, cởi bỏ áo lông củamình, nhảy xuống xe, hắn quay đầu lại nhìn Tùng Hạ vàThành Thiên Bích, mặt tỏ vẻ chán ghét: “Bịt mũi lại.”

Tùng Hạ vội vàng bịt kín mũi, Thành Thiên Bích tự độngtạo một khối không khí loại nhỏ trước lỗ mũi.

Cơ thể của Liễu Phong Vũ đột ngột ngoi lên từ dưới đất,tứ chi của hắn chậm rãi mở ra, dùng hình thái thực vậtnở hoa nhanh chóng biến thành đóa hoa màu đỏ tươi. Đợikhi đóa hoa nở hoàn chỉnh thì đường kính chí ít hơn sáumét! Đóa hoa hình trụ, vô cùng xinh đẹp, phía trên đượckhảm đầy những cái dằm, mỗi cánh hoa đều lớn như cáibảng, dày chừng sáu – bảy cm. Thân thể của Liễu PhongVũ đã bị bao vây trong cánh hoa xinh đẹp kia, ở trungtâm của cánh hoa đỏ sẫm, vừa quỷ dị vừa hoa lệ.

Hoa đại vương!

Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ thì một mùi thối tanhtưởi đột nhiên ngập tràn trong không khí. Mùi thối kiarất khủng khiếp, một vài người và muỗi gần Liễu PhongVũ đều miệng sùi bọt mép, tê liệt ngã xuống đất. Nhữngngười cách xa hắn cũng đều bịt mũi, sắc mặt tái nhợt,lung lay sắp đổ.

Tùng Hạ sắp thối đến ngất xỉu.

Cậu lúc này mới biết, mùi thối mà trước đây Liễu PhongVũ hơi lộ ra năng lực mà phóng thích ra là nhỏ bé đếncỡ nào. Chẳng trách Liễu Phong Vũ không thích bàn luậnvề bản thể của hắn. Tùng Hạ tuyệt đối không ngờ rằngbản thể của hoa đại vương lại thối đến như vậy. Đó đãkhông phải là mùi thối khiến người ta chán ghét đơn

thuần nữa mà nó chính là một thứ vũ khí sinh học đángsợ!

Liễu Phong Vũ hét lớn: “Mẹ nó chứ mấy người nhanh lênmột chút!”

Sắc mặt Thành Thiên Bích tái nhợt như tờ giấy. Dù trướcmũi có một khối không khí loại nhỏ luôn tuần hoàn đểcung cấp không khí trong lành cho hắn nhưng mùi thốivẫn bay vào được, hắn chỉ tốt hơn được người khác mộtchút mà thôi. Mùi thối xông lên khiến trước mắt hắncũng biến thành màu đen. Bây giờ hắn đã hiểu sự tự tinvà kiêu căng của Liễu Phong Vũ từ đâu mà có, năng lựcnày quả thật khiến chẳng ai muốn chọc vào hắn ta cả.

Tùng Hạ quỳ xuống đất, ọe một tiếng nôn ra. Cậu đã bịxông đến não thiếu dưỡng khí, thần chí mơ hồ. LiễuPhong Vũ nói không sai, nếu Thành Thiên Bích không thểxua mùi đến giữa không trung thì bị muỗi hút máu màchết có vẻ sung sướng hơn một chút.

Trên trán Thành Thiên Bích toát ra mồ hôi lạnh, hắnnhắm mắt lại, hao hết tất cả năng lượng thay đổi hướnggió, tìm thời cơ hất hết mùi lên phía trên, thổi vàohướng bầy muỗi.

Chỉ thấy xa xa, những con muỗi rơi xuống rầm rầm. Saukhi chạm đất, những cẳng chân dài nhỏ vô lực giãy thêmvài cái rồi cũng không động đậy được nữa.

Không mất mấy phút, bầy muỗi vây kín bầu trời đã rútlui dưới mùi thối tanh tưởi.

***

Liễu Phong Vũ mệt mỏi cuộn tròn cánh hoa, thân thể khôiphục thành hình dạng con người. Thành Thiên Bích cũngngồi bệt xuống đất, tứ chi như nhũn ra, năng lượngtrong thân thể như bị hút hết.

Tạm thời thì không ai có thể đứng dậy được.

Qua tầm bốn – năm phút đồng hồ, Tùng Hạ mới miễn cưỡngbò dậy từ dưới đất, lấy từ trong ba lô ra quần áo và áolông, lảo đảo đi tới bên người Liễu Phong Vũ: “Liễu ca,mau mặc vào, lạnh.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Mặc hộ anh.” Trong một thờigian ngắn mà hắn đã phóng thích hơn nửa mùi thối trongcơ thể, những thứ đó đều dùng để bảo vệ sinh mệnh củahắn, tạm thời thì ngay cả ngón tay hắn cũng không muốnđộng đậy.

Tùng Hạ cũng cả người vô lực, nhưng khá hơn Liễu PhongVũ được một chút. Cậu sợ Liễu Phong Vũ sẽ bị lạnh cóng,vội vàng mặc quần áo vào cho Liễu Phong Vũ. Sau khi mặcxong, cậu lại chạy đến bên người Thành Thiên Bích, đỡhắn dậy từ dưới đất: “Binh ca, Binh ca, cậu không saochứ?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Mệt.”

Phát huy sức mạnh thiên nhiên vượt quá giới hạn cũngkhông khiến năng lượng tu luyện được trong cơ thể giảmthiểu, thế nhưng năng lượng và thể lực bị tiêu hao thìnhất định sẽ có, nhưng tu luyện rồi sẽ ổn. Việc vừa rồicủa Thành Thiên Bích giống như thay thế vại nước bằngmột thứ lớn hơn cỡ xe hơi vậy, cho dù nước bị tiêu haođến trống rỗng chỉ duy nhất một lần, vại nước cũng sẽkhông nhỏ đi, chỉ cần cho hắn chút thời gian để khôi

phục, nước sẽ tự động chứa đầy, thế nhưng trong khoảngthời gian này, vại nước đúng là trống rỗng.

Chỉ khi không ngừng thay thế vại nước bằng một thứ lớnhơn, lớn đến mức có thể chứa đựng số năng lượng khổnglồ giống như đại dương thì mới không vì một lần thayđổi hướng gió mà mệt mỏi đến nỗi không bò dậy nổi.

Tùng Hạ len lén lấy từ trong ba lô ra một chiếc bánhquy nén khí và một chai nước, xé mở miệng gói, dùngngười mình chặn tầm nhìn, nhét bánh quy vào trong miệngThành Thiên Bích, thấp giọng nói: “Mau ăn chút gì đó,cậu nhất định là rất đói.”

Thành Thiên Bích quả thật rất đói, năng lượng tiêu haoquá độ tất nhiên kèm theo cảm giác vô cùng đói khát.

Ăn xong cái bánh, Tùng Hạ cầm chai nước đưa tới bênmiệng hắn: “Uống một chút.”

Uống hết một chai nước, bánh quy nén khí trong bụng nonửa, trên mặt Thành Thiên Bích khôi phục chút huyếtsắc.

Tùng Hạ để Thành Thiên Bích dựa vào người mình, ngăncái lạnh cắt da cắt thịt cho hắn, lo lắng nhìn hắn: “Cóthấy khá hơn chút nào không?”

Thành Thiên Bích mệt mỏi gật đầu: “Không sao hết, nghỉmột chút thì tốt rồi.”

“Năng lực này có thể sẽ bị lộ.”

“Không hẳn, Liễu Phong Vũ dễ làm người khác chú ý, hơnnữa phần lớn người ở đây đều bị hôn mê bởi mùi thối,dùng hắn ta để lấp liếm cho qua.”

“Lát nữa sẽ nói với anh ấy, bây giờ cậu nghỉ ngơi trướcđi.” Tùng Hạ nhìn cánh môi không có màu sắc của ThànhThiên Bích, có chút đau lòng. Đây là lần đầu tiên cậunhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như thế của Thành Thiên Bích,rất không giống Binh ca vĩnh viễn không biết mệt mỏingày thường. Tùng Hạ nhìn lông mi hơi rung rung củaThành Thiên Bích, lần đầu tiên ý thức được rõ ràng nhưthế, đây chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi,nhỏ hơn cậu vài tuổi, lại phải cõng trên lưng sứ mệnhnặng nề hơn cậu.

Hơn nữa, lại chẳng bao giờ oán giận một câu.

So với Thành Thiên Bích, sự nhát gan và hèn yếu của cậubị phóng đại đến vô hạn. Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bíchmệt mỏi không đứng dậy nổi, lần đầu tiên vô cùng minhmẫn hạ quyết tâm, cậu nhất định phải mạnh mẽ lên. Cậumuốn hấp thu tri thức trong ngọc cổ vì Thành Thiên Bíchđã nhiều lần cứu cậu, giúp cậu. Để họ có thể sống sót,cậu nhất định… nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Nếukhông thể trở thành một sức chiến đấu đủ tư cách, cậusẽ trở thành một người phụ trợ đủ tư cách. Hi vọng cómột ngày, cậu có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnhThành Thiên Bích, chứ không phải một người được bảo vệ.Không phải gánh nặng, mà là bạn đồng hành, một ngườibạn đồng hành đủ tư cách.

Chương 31

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Không sao, nếu sau này còn hạ nhiệtđộ, hai chúng ta ôm nhau là được.”

.

.

.

Thành Thiên Bích chậm rãi khôi phục thể lực, phải dựavào một bên nghỉ ngơi.

Tùng Hạ lại chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ: “Liễu ca,lên xe thôi, mặt đất lạnh lắm.”

“Không cần, đi mang mấy con muỗi đến đây.”

“Hả?”

“Muốn ăn.” Liễu Phong Vũ cũng đã tiêu hao quá nhiềunăng lượng, hắn tuy rằng không có cảm giác đói khát,nhưng hắn quả thật cảm thấy thân thể có chút “trốngrỗng”.

Tùng Hạ cố gắng kéo một con muỗi khổng lồ ở bên cạnhtới đây, con muỗi kia có dáng vẻ dữ tợn, nặng ít nhấtba đến năm cân [42], bụng như một quả bóng, dùng mắtthường có thể trông thấy trong cái bụng bự đến biếndạng kia có bao nhiêu máu.[42] Từ 1.5 -> 2.5 kg. 

Liễu Phong Vũ đè đầu nó lại, không đến hai giây, đầu nóđã bị tiêu hóa hoàn toàn, hắn lại giục: “Không đủ.”

Tùng Hạ chỉ vào thân thể con muỗi: “Còn chưa ăn hếtmà.”

Trên mặt Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ chán ghét: “Đó là máungười, không cần.”

Tùng Hạ vỗ vỗ đầu, đúng là hồ đồ. Cậu biết Liễu PhongVũ vẫn luôn tránh ‘ăn’ người, dù Liễu Phong Vũ biếnthành cái gì, hắn vẫn có trái tim của một con người.

Tùng Hạ đứng lên, kéo tất cả muỗi lớn muỗi nhỏ bốn phíaquanh đây đến, kéo được hơn mười con thì cậu cũng mệtđến đầu đầy mồ hôi, Liễu Phong Vũ vừa tiêu hóa đầumuỗi, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng Mộc của chúng.Những con muỗi này có năng lượng rất thấp, thế nhưnghấp thu vào rồi, Tùng Hạ lại có cảm giác thể lực dồidào, sự mệt mỏi rã rời và những gì không khỏe đều đượcgiảm bớt.

Mộc có khả năng hồi xuân, bản thân năng lượng Mộc sẽ cóhiệu quả chữa trị. Thể lực của Thành Thiên Bích mất mộtthời gian dài để duy trì trạng thái dồi dào, cho nênTùng Hạ cũng không biết sự hồi phục thể lực của mình làvì cậu đã hấp thu năng lượng Mộc hay vì cậu đã gia tăngnăng lượng vô thuộc tính được tích lũy.

Nói chung, sau khi năng lượng Mộc tiến vào trong cơ thểcủa cậu, tất cả đều biến thành năng lượng vô thuộc tínhkhông màu trong suốt. Cậu có thể cảm giác những nănglượng kia đang chuyển động trong cơ thể cậu, nhưng cậuvẫn không thể cảm nhận được bất kỳ “hạt nhân” nào.

Thật sự là kỳ quái.

Nhưng, bây giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ, cậuphải trợ giúp Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mauchóng khôi phục thể lực.

***

Sau khi tiêu hóa hơn bốn mươi con muỗi, rốt cuộc sắcmặt của Liễu Phong Vũ cũng đã hồng hào hơn. Hắn đứnglên, nhìn mình dính đầy bùn và máu, chán ghét nhíu mày:“Bẩn chết đi được, muốn tắm.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ lạnh thế này, tắm thếnào được, chờ nhiệt độ không khí tăng trở lại đã.” Cậuvừa nói vừa đi đi lại lại xung quanh, hấp thu hết nănglượng Mộc từ xác muỗi trong phạm vi cậu có thể hấp thu.Mặc dù năng lượng rất nhỏ, thế nhưng số lượng nhiều,vậy nên sau khi hấp thu xong, Tùng Hạ lập tức cảm giáctố chất thân thể mình đã được nâng lên một bậc.

Những người nằm dưới đất bị sốc đến ngất xỉu trước mùithối đã dần dần khôi phục ý thức, đều bò dậy từ dướiđất. Bọn họ nhìn thi thể đồng loại và xác muỗi khắp nơitrên mặt đất, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tạm thời thìcục diện trước mắt vô cùng áp lực.

Gã đàn ông đeo kính mắt cũng bò dậy từ dưới đất: “Này,vừa có có một đóa hoa rất lớn cực kì hôi thối, sao giờkhông thấy đâu nữa? Đúng rồi, vẫn còn chút thối, thốiđến nỗi ngất xỉu.”

Liễu Phong Vũ thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại,vẻ mặt âm trầm đáng sợ: “Nói ai thối?”

Gã đeo kính sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới đóahoa kia chính là do đại minh tinh Liễu Phong Vũ này

biến thành, bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là năng lực tiếnhóa gì? Sao mà thối như thế… ư ư…”

Liễu Phong Vũ một tay bóp cổ gã, hung dữ nói: “Muốnbiến cổ thành bụng ong mật không.”

Tùng Hạ vội cản hắn: “Đừng đừng đừng, Liễu ca, đừnggiận, ăn nói bộc tuệch thế thôi, không có ý gì đâu.”

Gã đeo kính cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, bởi vì gã cócảm thấy trên cổ truyền đến cơn đau.

Liễu Phong Vũ bị Tùng Hạ giật lại, thẹn quá thành giận:“Ông đây là đóa kiều hoa! Còn ai dám nói chữ kia, ôngsẽ giết thằng ấy! Giết!”

Mọi người nhìn vệt máu rỉ ra trên cổ gã đàn ông, lạihồi tưởng một chút đến bông hoa đại vương khổng lồ diễmlệ và mùi thối khiến người ta sợ hãi, không ai dám nóitiếp.

Tùng Hạ giữ hắn lại từ sau lưng: “Đừng giận đừng giận,Liễu ca đừng giận, Liễu ca là thiên hạ đệ nhất mỹ namtử.”

Sắc mặt Liễu Phong Vũ hơi dịu lại, nhìn thoáng quaThành Thiên Bích còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải quamột lần hợp tác, hắn nhìn Thành Thiên Bích cũng thấyhơi thuận mắt một chút: “Này, cậu ta thế nào rồi? Khôngchết chứ.”

“Cậu ấy cũng thế, nghỉ một chút thì tốt rồi.”

Thành Thiên Bích mở một con mắt: “Tùng Hạ, lại đây.”

Tùng Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Không cần lêntiếng Thành Thiên Bích, cậu đã biết Thành Thiên Bíchmuốn hỏi gì, cậu thấp giọng nói: “Hấp thu, hấp thu đượcrất nhiều, cảm giác thể lực đặc biệt dồi dào, hình nhưtố chất thân thể cũng được nâng cao.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Năng lượng dự trữ càng lớn,tố chất thân thể cũng nâng cao theo.”

“Quả thật chỉ có thể hấp thu năng lượng của sinh vật đãchết, thu hoạch hôm nay rất lớn.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Hấp thu hết những thứ có thểđi.”

Tùng Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa mắt nhìn lại,dùng từ thây phơi đầy đồng để hình dung khung cảnh nàykhông quá một chút nào hết, xác người, xác muỗi, thậtlà thảm khốc.

Nhìn những cái xác khô quắt này, cậu thở dài thườnthượt.

Hai ánh mắt tập trung lại, đồng thời rơi xuống cái xáckhô quắt của một người biến dị sức mạnh trước xe.

Thành Thiên Bích há miệng muốn nói gì đó, nhưng lạingậm lại.

Tùng Hạ không biết thế nào, chỉ dựa vào động tác nhỏnhặt như thế, cậu cũng biết Thành Thiên Bích đang suynghĩ gì, thậm chí biết Thành Thiên Bích vì sao khôngnói ra, Tùng Hạ cũng hiểu ngầm, không nói gì hết.

Dù trước mắt là một kho năng lượng, cậu cũng không thểvượt qua chướng ngại trong lòng khi phải hấp thu năng

lượng đồng loại, giống như chuyện rõ ràng đã vào bụngmuỗi, nhưng Liễu Phong Vũ vẫn cho rằng đó là máu củađồng loại mình.

Đàn muỗi tuy rằng đã rút lui, thế nhưng thời tiết lạnhgiá còn chưa chuyển lành, nếu tiếp tục hạ nhiệt độ liêntục như thế, sợ rằng rất nhiều người không thể sống quađêm nay, nhất là chuyện không ai dám đốt lửa nữa.

***

Ba người về tới chiếc xe, chen lấn trong một góc, ômthật chặt thân thể của mình. Nhiệt độ không khí đã hạxuống dưới âm hai mươi độ, quần áo trên người họ vốnkhông có nhiều tác dụng chống lạnh, toàn dựa vào ý chíđể chống đỡ.

Tùng Hạ rét đến môi trắng bệch cả ra, tầm mắt có chútmơ hồ, vô cùng muốn ngủ, nhưng cậu không dám ngủ, họluôn giám sát nhau.

Ngoài xe không ngừng truyền đến tiếng khóc, có tiếngcủa người lớn, cũng có tiếng của trẻ con, âm thanhtuyệt vọng như cây kim đâm vào lòng Tùng Hạ.

Lạnh quá… Làm gì mới ấm áp được một chút nhỉ… ấm ápđược một chút.

Tùng Hạ tĩnh tâm, cẩn thận cảm nhận năng lượng chuyểnđộng trong cơ thể cậu. Thân thể cậu giống như một môhình giải phẫu ba chiều, cậu có thể “nhìn thấy” mạchmáu của mình một cách rõ ràng, khung xương, thần kinh,các mạch. Đồng thời, cậu cũng có thể “nhìn thấy” dòngnăng lượng trong suốt tựa như máu đang tuần hoàn ratoàn thân, tràn ngập mỗi một tế bào của cậu. Năng lượng

di chuyển có thể nhanh hơn một chút không nhỉ? Máu càngchảy nhanh, thân thể sẽ càng ấm, nếu năng lượng cũng cóthể…

Tùng Hạ để ý thức của mình di chuyển theo quỹ đạo nănglượng, giục nó đi nhanh một chút, lại nhanh thêm mộtchút. Chậm rãi, Tùng Hạ thật sự “nhìn thấy” tốc độ nănglượng trong cơ thể di chuyển thật sự tăng nhanh theo ýthức của cậu. Tuy rằng năng lượng kia rất mảnh, chỉ nhưmột khe suối nhỏ xinh, thế nhưng có thể tuân theo ýthức của cậu, điều động đến bất kỳ vị trí nào trên thânthể. Tùng Hạ căn cứ vào nguyên tắc tỏa nhiệt của cơthể, rót năng lượng vào tế bào biểu bì, để năng lượngcung cấp nguồn nhiệt, duy trì nhiệt độ ổn định của thânthể.

Dần dần, Tùng Hạ cảm giác thân thể đã khôi phục độ ấm,tay chân đông cứng cũng đã có tri giác. Cậu vui mừngquá đỗi, lặng lẽ cầm tay Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích bất ngờ nhìn cậu, hiển nhiên không ngờtay cậu lại nóng đến như vậy.

Tùng Hạ thấp giọng nói: “Năng lượng có thể duy trìnhiệt độ ổn định của thân thể, cậu thử xem.” Cậu giảithích nguyên lý đơn giản, Thành Thiên Bích nhắm mắtlại, thử xem.

Tùng Hạ quay đầu muốn nhắc Liễu Phong Vũ, lại nhớ raLiễu Phong Vũ hoàn toàn không biết gì về chuyện ngọc cổvà năng lượng, nói cách khác bên cạnh họ không ai biếtvề hệ thống năng lượng này. Cậu đành phải nhích ngườilại gần Liễu Phong Vũ, nỗ lực dùng thân nhiệt của mìnhsưởi ấm cho hắn.

Liễu Phong Vũ nhìn như muốn ngủ, Tùng Hạ đành phải gọihắn tỉnh dậy, nói chuyện với hắn.

Thành Thiên Bích thử cả nửa ngày, nhưng không thể nhưnguyện, khó hiểu nhìn Tùng Hạ.

Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Không được à?”

Liễu Phong Vũ hỏi: “Không được cái gì?” Hắn dựa đầu vàocổ Tùng Hạ, cố gắng đến gần độ ấm.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, lạnh lùng quay mặtđi.

Tùng Hạ nắm tay hắn, xốc quần áo lên ôm vào trong lòngmình: “Không có gì, người tôi nóng lắm.”

Thành Thiên Bích thân thể cứng đờ, nhưng không cử động.

Cánh tay lạnh như băng của hắn dán vào cái bụng ấm ápdễ chịu của Tùng Hạ. Tùng Hạ bị lạnh đến run run vàicái, nhưng không buông ra. Nhiệt độ kia khiến ThànhThiên Bích phải lưu luyến, muốn kề sát, dù chỉ có cánhtay được hâm nóng, hắn cũng cảm giác toàn thân đã ấmlên không ít.

Có lẽ do hắn rất cần sự ấm áp, có lẽ là đầu hắn đã bịđông lạnh đến tê rần, hắn thả lỏng người, nhích đến gầnTùng Hạ, cảm nhận hơi ấm xuyên qua quần áo tỏa ra ngoàicủa Tùng Hạ.

Ấm quá…

Khi cả ba đều buồn ngủ, chỉ có Thành Thiên Bích dựa vàoý chí mạnh mẽ mà duy trì được sự tỉnh táo cuối cùng,hắn không ngừng thay phiên đánh thức hai người kia dậy.Cứ như vậy ba người vượt qua một đêm đau khổ mà giannan.

Đến khoảng hơn năm giờ sau nửa đêm, nhiệt độ không khíđã tăng trở lại.

Giống như tốc độ khi hạ nhiệt độ, tốc độ ấm lại cũngrất nhanh, không đến một tiếng đã trở về hơn hai mươiđộ. Những người kiên trì đến cùng thì đều còn sống, cònnhững người không cẩn thận ngủ quên thì cũng chẳng baogiờ mở mắt ra được nữa.

Rốt cuộc ba người cũng an tâm đi ngủ.

***

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Tùng Hạ vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hôi thối tương đốikhó ngửi, cậu lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ rằng đólà Liễu Phong Vũ, nhưng lại cảm thấy mùi đó không quágiống Liễu Phong Vũ.

Cậu mở to mắt ra xem, bên ngoài xe tải xác người đầyđất, không nhìn thấy điểm cuối. Trải qua một buổi tốiđã bắt đầu hư thối, mùi vị của tử vong đầy rẫy trongkhông khí, khiến người ta buồn nôn.

Trải qua một đêm ác mộng, chí ít đã chết mấy nghìnngười.

Tùng Hạ nhìn thoáng qua rồi không muốn nhìn lại nữa.

Quân đội cầm loa phóng thanh hô to, yêu cầu mọi ngườimau chóng sơ tán, không sẽ nhiễm ôn dịch nguy hiểm.

Trước chiếc xe của họ, đâu đâu cũng là xác người vàđống lửa, căn bản không thể đi lên. Trong nhà dị nhânnào có người già trẻ con thì được ưu tiên đi lên mộtchiếc xe còn đi được khác, ba người họ tự giác đi hòavào trong hàng ngũ đi bộ.

Chuyện này cũng thuận tiện cho Tùng Hạ hấp thu nănglượng Mộc của xác muỗi ven đường, chỉ là cậu phát hiệntrải qua một đêm, năng lượng muỗi đã ít hơn, có lẽ dothời gian tử vong quá dài?

Liễu Phong Vũ vẫn la hét muốn tắm rửa thay quần áo,Tùng Hạ cũng hiểu trên người khó chịu, nhất là sau khitrải qua một đêm lúc nóng lúc lạnh, trên người đã bốcmùi. Bọn họ đi theo dòng người hơn hai tiếng, rốt cuộcgặp một con sông.

Phần lớn số người cũng bắt đầu xuống sông rửa ráy qua,cũng có người cởi quần áo tắm luôn, ba người họ địnhtìm một chỗ tắm một cái.

Mới đi tới bờ sông, Phó tư lệnh Thẩm quân khu Vân Namđưa hai binh lính đi tới.

Thành Thiên Bích có tiếp xúc qua với người này, chàotheo nghi thức quân đội.

“Đồng chí Tiểu Thành, nghe nói hôm qua bị đàn muỗi tấncông, là mọi người cùng vị Liễu tiên sinh này đánh đuổichúng, tôi muốn biết chút tình huống.”

Liễu Phong Vũ miễn cưỡng nhìn gã một cái: “Phải, cóchuyện gì.” Tùng Hạ đã dặn hắn không nên để lộ chuyệnThành Thiên Bích là người tiến hóa điều khiển sức mạnhtự nhiên. Đối với chuyện Thành Thiên Bích bị lộ haykhông hắn căn bản không quan tâm, nhưng coi như hắn nểmặt Tùng Hạ.

“A, là như thế này, tối hôm qua nghe báo cáo, là đồngchí Liễu Phong Vũ phát tán mùi thối xua đuổi bầy m…”Phó tư lệnh Thẩm không nói được nữa, bởi vì Liễu PhongVũ đang dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm gã.

Tùng Hạ vội xua tay: “Phó tư lệnh Thẩm, không thể nóichữ kia, không thể nói.”

Phó tư lệnh Thẩm không hiểu: “Chữ gì?”

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Thối, hắn khôngcho nói hắn thối.”

“Mẹ nó chứ Thành Thiên Bích muốn chết à!” Liễu Phong Vũđưa tay muốn đánh hắn, Tùng Hạ nhanh chóng thuần thụctừ sau lưng giữ Liễu Phong Vũ lại: “Liễu ca, Liễu ca,ngoan, đừng giận, họ vô tâm thôi.”

Phó tư lệnh Thẩm có chút lúng túng: “Khụ, không nóikhông nói, à thì… nghe nói vị đồng chí này đã xua đuổibầy muỗi, hơn nữa biến thành một bông hoa đại vương tolớn diễm lệ phải không?”

Liễu Phong Vũ tức giận nói: “Không phải ai cũng nhìnthấy sao, còn hỏi cái gì.”

“Đồng chí là kiểu tiến hóa mới mà chúng tôi phát hiệnra, các nhà khoa học của chúng tôi muốn gặp đồng chí.”Gã có chút kích động nói.

Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Không có hứng thú.”

“Chúng tôi sẽ trao đổi hai túi lạp xưởng, không cần làmgì, chỉ cần tán gẫu với họ là được, rất đơn giản.”

Ba người nghe thấy hai túi lạp xưởng, ánh mắt sáng lên.

Lạp xưởng là đồ tốt đến thế nào!

Liễu Phong Vũ nuốt nước miếng một cái, có chút do dự.

Thành Thiên Bích nói: “Đi đi.”

Liễu Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Đi cũngkhông có phần.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không quan trọng, choanh ta ăn là được.”

Tùng Hạ cảm thấy một trận uất ức, cười ngây ngô: “Liễuca sẽ không quên chúng ta đâu.”

Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi, đi sớm vềsớm, đừng làm lỡ lúc tắm.”

Tùng Hạ dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Liễu Phong Vũ: “Liễuca, chúng tôi chờ ở đây.”

***

Sau khi Liễu Phong Vũ đi, hai người đi dọc theo bờ sôngtìm một chỗ ít người, cởi quần áo ra định xuống dướitắm một cái.

Kỳ thực hơn mười mét quanh đó vẫn có người, thế nhưngkhi ấm no cũng thành vấn đề thì xấu hổ cũng biến thànhxa xỉ phẩm, nam nữ già trẻ đều nhảy tuốt vào trong sông

như sủi cảo. Thời buổi này được tắm một lần mát mẻ đãlà một chút hưởng thụ trên chuyến đi xa gian khổ rồi.

Tùng Hạ lấy từ trong ba lô ra quần áo sạch sẽ, xếp từngcái đặt trên bờ, sau đó cởi quần áo đi vào trong nước.

Lúc Tùng Hạ xuống nước, cậu lén lút liếc trộm ThànhThiên Bích.

Hai cơ thể trần truồng đối ngược nhau cũng không phảilần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần đầu tiên thảm hại hơnbây giờ. Nhìn qua thì Thành Thiên Bích đã gầy đi mộtchút, thế nhưng cơ thể lại càng có vẻ rắn chắc hữu lực,bắp thịt trên ngực và bụng căng đầy thành từng khối,không thấy chút thịt thừa nào. Khi thấy đôi chân dàikia bước từng bước vào trong nước, Tùng Hạ cảm thấy timmình bỗng đập nhanh thêm một nhịp.

Thành Thiên Bích chui đầu vào trong nước, uống ùng ụcùng ục mấy ngụm nước, sau đó rướn cổ lên, mái tóc ướtđẫm tạo ra một độ cong duyên dáng trong không trung.Tóc bị hất ra sau đầu, những giọt nước bám trên tócrạng rỡ dưới ánh dương chói xuống.

Tùng Hạ nhìn mà có chút ngây người, cậu cảm thấy miệngđắng lưỡi khô, ánh mắt bị hấp dẫn bởi gương mặt hoàn mỹcủa Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích quay sang, nhìn vẻ mặt ngây ngốc củacậu, hơi nhíu mày.

Tùng Hạ phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười cười:“Binh ca, cậu đẹp trai thật đấy.”

Thành Thiên Bích hiển nhiên nghĩ những lời này rất buồnchán, không thèm để ý.

“Binh ca, cậu cao bao nhiêu?”

Thành Thiên Bích nói: “189.”

“Rất thích lúc cậu mặc quân phục, lần đầu gặp nhau, tuycậu rất hung dữ, nhưng tôi biết chắc cậu không phảingười xấu, đẹp trai như vậy làm gì mà phải làm ngườixấu.”

Thành Thiên Bích đại khái cảm giác cuộc đối thoại nàyrất là ngớ ngẩn, lạnh lùng châm chọc: “Liễu ca mới làthiên hạ đệ nhất mỹ nam chứ.”

Tùng Hạ cười ha ha: “Đó là dỗ anh ấy đó. Liễu ca quảthật rất đẹp trai, nhưng có hơi đẹp quá, tôi cảm thấyđàn ông như này vẫn là hấp dẫn nhất.”

Thành Thiên Bích nhíu mày, trước nay hắn đều không chúý đến vẻ bề ngoài, nhưng Tùng Hạ nói thế cũng khôngkhiến hắn thấy phiền chán.

Tùng Hạ vươn tay hoa chân múa tay hai cái: “Nếu như saunày có cơ hội thì dạy tôi tập luyện chút nhé, tôi cũngmuốn có cơ ngực cơ bụng, rất là ngầu.”

Thành Thiên Bích từ chối cho ý kiến, chẳng qua là cảmthấy Tùng Hạ nghịch nước rất giống một con vịt trắngnhư tuyết, có chút buồn cười.

Hai người tán gẫu mấy câu, cũng rửa sạch thân thể, cứngâm nước tránh nóng, trên bờ sông có rất nhiều ngườicũng chưa đi, họ định chờ Liễu Phong Vũ quay về rồi mớilên.

Ai mà ngờ được mấy tiếng trước, họ còn suýt nữa thì bịđông cứng mà chết.

Nghĩ vậy, Thành Thiên Bích cẩn thận hỏi chuyện tối quacủa Tùng Hạ.

Tùng Hạ thuật lại chuyện mình đã làm thế nào để lợidụng năng lượng duy trì nhiệt độ ổn định của thân thểnói cho hắn biết. Thành Thiên Bích dựa theo lối nói củacậu thử lại lần thứ hai, nhưng vẫn không thể thànhcông. Hắn không thể tùy ý điều động năng lượng như TùngHạ được, muốn đi đâu, năng lượng Mộc trong cơ thể hắnsẽ tuần hoàn dựa theo phương hướng và lộ tuyến từtrước, trạm trung chuyển cuối cùng nhất định là hạtnhân năng lượng.

Đối với kết quả này, Tùng Hạ nửa vui nửa lo, vui vì rốtcuộc cậu đã có một năng lực để có thể ngẩng cao đầutrước mặt Thành Thiên Bích, lo vì Thành Thiên Bíchkhông thể làm giống cậu.

Tùng Hạ vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Không sao, nếu saunày còn hạ nhiệt độ, hai chúng ta ôm nhau là được.”

Thành Thiên Bích nghĩ đến chuyện tối qua cánh tay mìnhdính sát vào cái bụng ấm áp của Tùng Hạ, cảm giác ấm áplàm hắn lưu luyến ấy, dường như bây giờ còn có thể nhớlại.

***

Hai người tiếp tục trò chuyện xung quanh chuyện daođộng năng lượng thì đột nhiên, họ cũng cảm nhận đượcmột dao động năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Hai người liếc nhau, nhìn ra bốn phía, xung quanh bìnhtĩnh như thường, không có bất kỳ biến hóa nào.

Có chuyện gì xảy ra! Dao động năng lượng rất mạnh!

Thành Thiên Bích phản ứng cực nhanh, trầm giọng nói:“Có thể ở trong nước, mau lên bờ!”

Hắn nắm cánh tay Tùng Hạ, lôi cậu lên bờ.

Tùng Hạ thử cảm nhận, dao động năng lượng mạnh mẽ kiathật sự đến từ trong nước, cậu khàn giọng gào với ngườibên bờ: “Mau tránh ra! Trong nước có cái gì đó!”

Nghe thấy tiếng gào, mọi người đều hoảng sợ chạy lênbờ.

Không ai hoài nghi lời cậu nói là thật hay giả, bởi vìđây là thời đại mà bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Những người bơi ở giữa sông, muốn về bờ bơi lại làxong. Trên mặt sông tĩnh lặng đột nhiên bị mở ra mộtxoáy nước lớn, một con vật khổng lồ từ trong nước nhảyra ngoài, những người bơi gần nó ngay cả kêu cũng khôngkịp, đã chui vào trong miệng nó.

Hai người tập trung quan sát, đó là một con cá da trơnlớn chừng hơn ba mươi mét!

Chiều dài hơn ba mươi mét là khái niệm gì, nếu dựngđứng trên mặt đất, đó chính là tòa nhà mười hai, mườiba tầng! Trong khoảnh khắc nó nhảy dựng lên, quả thậtche khuất bầu trời, trong mắt tất cả mọi người ở đâychỉ có thể nhìn thấy thân thể đen thui của nó.

Trong đám người đã phát ra tiếng la hét hoảng sợ, ai màchân chưa bị nhũn ra vì sợ hãi thì liều mạng chạy về,ai phản ứng chậm thì đã vào bụng cá từ lâu.

Tùng Hạ mắt mở trừng trừng, cậu không thể tin được. Khiđứng trong nước cậu rõ ràng cảm thấy nước nông, khôngngờ nếu vào sâu thêm mười mét thì sâu đến nỗi có thểchứa được sinh vật khổng lồ như vậy, con sông này rốtcuộc sâu đến thế nào, và rốt cuộc thì trong sông cònbao nhiêu sinh vật to lớn nữa!

Vì hai người chạy nhanh nên không bị nguy hiểm đến tínhmạng, nhưng nhìn con cá da trơn khổng lồ nuốt mất mườingười, lòng còn sợ hãi.

Sau khi con cá nhảy ra khỏi mặt nước kiếm ăn thì lạiquay về trong nước, khi nó nhảy vào nước thì văng lênsóng nước, lật ngược những thứ cách bờ tầm bốn, nămmét!

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong vòng vài giây ngắnngủn, ai nấy cũng khiếp sợ chưa hoàn hồn, những ngườicòn ở trong nước mà không bị cá nuốt thì sợ đến tè cảra quần, trèo lên bờ, không dám lại gần con sông kianửa bước.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ mất một lúc lâu mới phụchồi tinh thần, phát hiện cả hai còn đang ở trần.

Tùng Hạ chưa hoàn hồn, không có lòng mà xấu hổ: “Thậtđáng sợ, sao nó lại lớn như vậy…”

Sắc mặt Thành Thiên Bích cũng có chút tái nhợt: “Sinhvật thủy sinh vốn có hình thể to lớn hơn sinh vật trên

mặt đất, chúng ta chỉ biết động thực vật trên mặt đấtmà lại quên mất những thứ trong nước.”

Tùng Hạ thở dài: “Không sai, mọi người đều là ngườisống trong thành phố, sau khi tận thế, đây là lần đầutiên được tiếp xúc với nguồn nước lớn tự nhiên, khôngai có kinh nghiệm gì, sau này mọi người sẽ không dámtùy tiện tới gần sông suối.”

Hai người đi tới nhặt quần áo sạch bên bờ mặc vàongười, sau đó nhét quần áo bẩn vào trong ba lô.

Tùng Hạ nói: “Lúc Liễu ca quay lại cũng không tắm đượcnữa, anh ấy nhất định sẽ tức chết.”

Căn bản là Thành Thiên Bích không quan tâm đến vấn đềnày, nhưng nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ không được nhưý nguyện, trong lòng lại có cảm giác rất thoải mái.

***

Hai người trở về nơi đã hẹn Liễu Phong Vũ chờ hắn, vừatới gần đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cãi lộn,một đám giải phóng quân đang bao vây cái gì đó ở giữa.

Họ nghe được ở giữa có tiếng gào thét thê lương: “Tôiphải giết… giết con cá kia!”

Tùng Hạ hỏi người đứng bên: “Có chuyện gì vậy? Ngườinày là ai vậy?”

Đáp: “Ba mẹ cậu ta vừa bị cá ăn, haiz.”

“Nhưng vì sao lại có nhiều binh lính bắt người nhưvậy?”

“Bởi vì người này là biến dị tiến hóa ngược.” ThànhThiên Bích nói.

Tùng Hạ vóc dáng không cao, trước mắt là tầng tầng ngăncản, cậu không nhìn thấy bên trong. Thành Thiên Bíchquả thật rất dễ dàng nhìn thấy người như hắc tinh tinhkia. Hắn hiếu kì chen vào trong, thấy người bị vây ởchính giữa là người đàn ông còn trẻ có mặt người nhưngthân hình vạm vỡ như trâu, người đầy lông lá giống nhưtinh tinh.

Dị nhân tiến hóa ngược này hai mắt đỏ ngầu, tâm trạngxúc động phẫn nộ, vẫn nỗ lực lao ra khỏi vòng vây, tìmcon cá kia báo thù.

Đáng tiếc dù gã có lợi hại như thế nào đi chăng nữa,nhưng trước mặt con quái vật khổng lồ kia thì có thểlàm gì? Chỉ chịu chết mà thôi. Quân đội đương nhiên sẽkhông để một dị nhân lợi hại nhất của họ đi chịu chết,chỉ có thể ra sức ngăn cản.

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn người này, gã ta còn cường tránghơn cả dị nhân sức mạnh, cả người được bao trùm bởi bộlông dày cộm, cánh tay dài quá đầu gối, nhìn qua thìrất mạnh, bàn chân lớn như cái chậu rửa mặt, lúc đứngthì nhất định rất vững. Quần áo trên người đã bị xérách khi gã biến hình.

Đây là phương hướng tiến hóa ngược lớp thú?

Nhìn thì có vẻ rất mạnh.

Chỉ là, cũng vô cùng đáng thương.

Sau nửa ngày kêu la, gã đặt mông xuống đất khóc ồ lên.Thân thể gã chậm rãi khôi phục hình người, quần áo tả

tơi, mặt đầy nước mắt, ai nhìn thấy cũng vô cùng khôngdễ chịu.

Tiếng khóc nặng trĩu kia gợi lên hồi ức đau thương củatất cả những người đã mất đi người thân, mất đi thànhviên gia đình. Chẳng bao lâu, những tiếng khóc liêntiếp vang lên.

Tùng Hạ không chịu nổi bầu không khí như vậy, gạt đámngười ra, cùng Thành Thiên Bích đi ra cách đó rất xa.

Trên mặt hai người đều có vẻ không quá thoải mái, khôngai nói chuyện.

***

Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, Liễu Phong Vũ đã trởvề, nhìn có vẻ rất thả lỏng.

“Liễu ca, ở đây.” Tùng Hạ từ xa đã vẫy hắn, trong lònghắn lo nghĩ nhiều nhất chính là chuyện Liễu Phong Vũ cóđúng là cầm hai túi lạp xưởng hay không.

Liễu Phong Vũ cười ha ha đi tới.

“Thế nào? Họ hỏi cái gì?”

“Nguyên nhân biến dị và năng lực linh tinh, còn muốnanh biến hình cho họ xem, anh không thèm phản ứng, đúnglà một đám già đầu không muốn sống.” Liễu Phong Vũ bĩumôi.

Tùng Hạ cười nói: “Đúng là không muốn sống, còn tưởnghọ sẽ giữ anh lại.”

“Họ bảo anh gia nhập vào binh đoàn dị nhân mà họ chiêumộ, nhưng anh không đồng ý, phiền muốn chết, lại khôngăn dựa vào họ.”

Nhắc đến ăn, ánh mắt Tùng Hạ hơi tỏa sáng, mong đợinhìn Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ cười thần bí: “Để trong áo, đến tối chúngta tìm chỗ nào đó lén ăn.”

Tùng Hạ hưng phấn gật đầu.

“Phần lớn đã khởi hành rồi, đi tắm thôi, tắm xong chúngta cũng đi.”

Tùng Hạ níu hắn lại, bất đắc dĩ kể lại chuyện vừa rồicho hắn.

Sắc mặt Liễu Phong Vũ tương đối khó coi, vô cùng khôngcam lòng, thế nhưng cho dù là ai nghe nói ở trong sôngcó con cá dài hơn ba mươi mét cũng sẽ không ngốc đếnnỗi còn nhảy vào trong đó.

Hắn đau khổ xịt lên người non nửa bình nước hoa, lúcnày mới tiếp tục lên đường dưới sự khuyên giải an ủicủa Tùng Hạ.

Lần này đi, tròn một ngày một đêm.

Chương 32

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om của con ếch có mộtchiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịp hét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”

.

.

.

Hàng ngũ mấy vạn người đi lác đác kéo dài mấy cây số,dọc theo đường đi không ngừng có từng tốp từng tốp bịtấn công đủ các loại, thương vong liên tiếp. May mà họđi theo đám đông, rất nhiều động vật thấy đoàn ngườiquy mô lớn, không tùy tiện tấn công, cho nên ngoại trừgiá lạnh và muỗi thì chưa xuất hiện thương vong quy môlớn hơn.

Tuyến đường theo kế hoạch của họ là đi theo đường caotốc Hukun [43], đi qua Quý Châu, Trùng Khánh, Hồ Bắc, HàNam, Hà Bắc, cuối cùng đến Bắc Kinh (*). Phải đi dọctheo đường cao tốc vì khi mất sự dẫn đường của vệ tinh,đường cao tốc là con đường còn sót lại mà miễn cưỡng cóthể nhận ra, hơn nữa phần lớn mọi người đều không muốnchui vào trong khu rừng nguyên thủy sâu không lườngđược trong địa giới Vân Quý, đi theo con đường đã đượcsửa chữa, hiển nhiên an toàn hơn một chút.[43] Đường cao tốc Hukun (Hán Việt: Hỗ Côn): Đường caotốc bắt đầu từ Thượng Hải, kết thúc là Côn Minh, dài2.348 km.

 

Cuộc hành trình lần này sẽ đi hơn 2.700 km, cho dù chỉđi mà không ngủ không nghỉ cũng phải đi mất một tháng.Họ mới đi không được 200 km, vừa qua khỏi khúc tĩnh màđã có hơn bốn nghìn người chết, người còn sống thì xanhxao vàng vọt, hệt như những cái xác không hồn.

Đến giờ Tùng Hạ mới biết vì sao hơn bảy triệu nhân khẩuở Côn Minh lại chỉ có hơn bốn vạn người đi theo bọn họ,dù là quân đội nhưng cũng có chí ít phân nửa ở lại CônMinh. Sự gian khổ của hành trình này, chỉ dùng trítưởng tượng đã không thể hình dung. Hy vọng còn sót lạitrong lòng họ chính là những huyễn tưởng về Bắc Kinh,họ huyễn tưởng thủ đô sẽ có thức ăn mới mẻ, có nướcsạch, còn có chăn đệm ấm áp, hy vọng là sức mạnh duynhất gắng gượng giúp đôi chân đã mệt mỏi lê thê của họtiếp tục đi tiếp.

***

Thành Thiên Bích nhìn những cột mốc đường xiêu vẹo nằmtrên đất, loang lổ rỉ sét, lấy bản đồ ra xem một chút:“Đã tiến vào địa giới Quý Châu.”

Tùng Hạ ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi gõ chân mình: “Đâyđúng là trường chinh mà.”

Giữa trưa là lúc nóng nhất, đoàn người dừng bước nghỉngơi, ai còn thể lực và năng lực thì đi vào khu rừnghai bên đường để săn thú.

Liễu Phong Vũ uống một hớp nước: “Chúng ta tìm chỗ nàođó ăn đi.”

Tùng Hạ vừa nghe đến ăn đã dậy tinh thần, ba người bướcxuống đường cao tốc, đi vào trong trong rừng, chọn mộtchỗ ngồi xuống, định hưởng thụ một phen.

Lúc này có thể ăn một miếng lạp xưởng được gia công,quả thật là sự hưởng thụ trên thiên đường.

Liễu Phong Vũ đắc ý móc từ trong ba lô ra một túi lạpxưởng được đóng gói chân không, còn là lạp xưởng Tyurin[44] chính tông, trong một túi có hai cái, nhìn có vẻ rấtthơm ngon cám dỗ, nước miếng Tùng Hạ lập tức tràn ra.[44] Lạp xưởng Tyurin (Hán Việt: Thu Lâm Hồng Tràng): Lạpxưởng đặc sản vùng Đông Bắc, Hắc Long Giang.

Liễu Phong Vũ nói: “Họ cho hai túi, đủ cho chúng ta ănhai ngày.”

Tùng Hạ gật đầu cái rụp giống như chó Nhật, mắt nhìnchằm chằm gói lạp xưởng không chịu dời ra.

Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn Thành Thiên Bích: “Này,chờ chúng tôi ăn xong cậu mới được ăn.”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không buồn phảnứng.

Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ, trong mắt có sự khẩn cầu.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Nhìn tiền đồ này mà xem, binhca ca nhà cậu mà bị đói thì còn khó chịu hơn là cậu bịđói đúng không. Đùa thôi, anh ăn một cái cho đỡ thèm làđược, cũng không đói bụng.”

Tùng Hạ mặt mày rạng rỡ: “Liễu ca quá đẹp trai.”

Liễu Phong Vũ cười hừm một tiếng, xé mở miệng gói, bẻnon nửa cái ném vào trong miệng mình, thỏa mãn nhắm haimắt lại, thưởng thức mùi vị thơm ngon trên đầu lưỡi, sốlại ném cả cho Tùng Hạ.

Tùng Hạ không kịp chờ đợi đưa cái hoàn chỉnh cho ThànhThiên Bích: “Mẹ ơi, thơm quá, Binh ca mau ăn.”

Thành Thiên Bích nhận lấy cây lạp xưởng, ăn từng miếngmột.

Ba ngày hôm qua vừa được ăn, bây giờ không đến mức đóibụng đến phát điên, vậy nên ăn vừa phải là ổn rồi. Chỉcó điều dục vọng của bọn đối với thức ăn càng ngày càngtăng trong hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, dù có nuốttrọn vào trong bụng vẫn không thể thỏa mãn.

Nhưng họ đã coi như hạnh phúc hơn phần lớn người tronghàng ngũ nhiều lắm, ít nhất ngày nào cũng có thể ănthịt.

***

Khi ba người trở về đội ngũ thì chạm mặt người đàn ôngtrung niên mang theo con chó Border hôm nọ, ông ta vẫnsống vô cùng dễ chịu như cũ, đang ngồi trên người conBorder, ngay cả đường cũng không buồn đi, bên cạnh cóhai cô gái cao gầy xinh đẹp đi theo. Những cô gái nhưthế nếu bình thường, sợ rằng ngay cả một con mắt cũngkhông thèm nhìn người đàn ông trung niên bình thườnglấy một cái, nhưng bây giờ chủ của con Border nghiễmnhiên thành vua một cõi.

Như vậy, những người vì mang theo một con thú cưng biếndị mà cả đường cơm áo không lo, trong đội ngũ có chừng

bốn năm người, là đối tượng nịnh bợ của tất cả mọingười xung quanh.

Ngay cả Tùng Hạ cũng không ngừng hâm mộ: “Nếu có cơhội, chúng ta nhặt một con mèo hay con chó gì đó vềnuôi đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Không dễ như vậy, động vật khôngbiến dị hoặc quá nhỏ sớm bị những thứ khác ăn, động vậtbiến dị thì không nhận chủ.”

Liễu Phong Vũ cười mỉa mai: “Đúng vậy, hơn nữa cho dùtrùng hợp nhặt được một con thú con có thể bồi dưỡngtình cảm từ nhỏ, ngộ nhỡ nó không biến dị thì sao, nếuchỉ là một con chó con mèo thông thường thì sao, khôngnhững không thể giúp chúng ta no bụng, lại phải cho nóthêm một miếng cơm, bây giờ có mấy người có thể làmđược như vậy?”

Tùng Hạ thở dài, cậu đương nhiên cũng chỉ nói một chútmà thôi, có thể có được một con thú cưng biến dị trungthành là sự may mắn ngàn dặm mới tìm thấy một.

Càng đi, cây cối rừng rậm hai bên càng ngày càng rậmrạp, vết tích của con đường cao tốc đã vô cùng mờ nhạt,chỉ có thể dùng la bàn và gạch đá xi-măng dưới chân đểphán đoán hướng đường. Ngẩng đầu nhìn lại, họ căn bảnlà đang đi qua một khu rừng lớn.

Bọn họ thể lực tốt hơn, dần dần đi lên phía trước độingũ, có thể nghe thấy quân đội đang dùng loa phóngthanh nhắc mọi người nhất định phải đi theo sát, đừngđể lạc đường.

Khi sắp đến hoàng hôn, trong rừng rậm không hề báotrước đã đầy sương mù, ánh chiều tà bị lớp sương càngngày càng dày đặc ngăn cản, tầm nhìn bắt đầu giảmxuống.

Thành Thiên Bích nói: “Mau đi tìm người biến dị thịlực, mau.”

Ba người không dám đi xa, chỉ có thể tìm ở gần đó,nhưng tìm hồi lâu mà không biết người phụ nữ kia đang ởđâu.

Bọn họ đi sát theo nhau, nếu quả thật bị lạc trongrừng, sợ rằng rất khó để gặp lại đối phương.

Thành Thiên Bích nói với Liễu Phong Vũ: “Này, nếu quảnhư bị lạc thì phát tán mùi thối, mọi người sẽ lấy đólàm trung tâm tập hợp.”

Liễu Phong Vũ giận dữ hét lên: “Biến m* nó đi.” Hắn tuyrằng căm tức, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúctức giận, lớp sương này tới quá nhanh, vô cùng bấtthường, hơn nữa xung quanh khẳng định có nguồn nước.

Âm thanh của loa phóng thanh vang lên phía trước bọnhọ: “Mọi người chớ đi, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ sươngtan! Mọi người nghe rõ, đừng đi lung tung, nói với phíasau đừng đi nữa!”

Ba người dựa lưng vào nhau, ngồi xuống tại chỗ, thầnkinh đều bị kéo căng.

Dưới đáy lòng họ đều có dự cảm không tốt.

Hơi sương càng ngày càng nặng, Tùng Hạ quay đầu lạicũng đã không thấy rõ gương mặt Thành Thiên Bích, cậucảm thấy hô hấp Liễu Phong Vũ hơi vội vàng.

“Liễu ca, không sao chứ?” Sao Liễu Phong Vũ lại căngthẳng hơn cả cậu cơ chứ?

“Tôi đã kể, trước kia tôi và đoàn làm phim đã sinh tồnmười ngày trong rừng nguyên sinh.” Trong giọng nói củaLiễu Phong Vũ lộ ra một sự sợ hãi.

Tùng Hạ nói: “Phải.”

“Trải qua một lần sương mù.”

Tùng Hạ nhẹ giọng hỏi: “Trong sương… có cái gì?”

“Cái gì cũng có thể có.” Liễu Phong Vũ thấp giọng nói:“Sau trận sương kia, mọi người hoàn toàn bị lạc nhau,cuối cùng không tìm thấy ai hết.”

Trong lòng Tùng Hạ càng thêm căng thẳng, thế nhưng trảiqua nhiều lần nguy hiểm, tâm trí của cậu đã mạnh mẽ lênkhông ít, mặc dù có sợ, nhưng không hề thấy hoảng loạn.

Thành Thiên Bích đột nhiên thấp giọng nói bên tai cậu:“Thử tập trung thị lực.”

Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời, lập tức hiểu ý Thành ThiênBích.

Liễu Phong Vũ nhìn họ một cách kì lạ.

Tùng Hạ điều động năng lượng vô thuộc tính trong thânthể, tuần hoàn lên hai mắt. Cậu cảm thấy mắt hơi nónglên, xon xót như sắp rơi lệ. Khi cảm giác kia qua đi,

cậu cảm thấy ánh mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, khônggian vốn bị lớp sương mù dày đặc che đậy, đột nhiênhiện ra vài hình ảnh mờ nhạt.

Thị lực của cậu thật sự đã nâng cao!

Tùng Hạ hưng phấn nhéo nhéo tay Thành Thiên Bích, dùngánh mắt ý bảo đã thành công.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Chú ý xung quanh.”

Tầm nhìn hai mắt của Tùng Hạ trong nháy mắt được nângcao lên rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể thấy hình ảnh,bóng cây mơ hồ xung quanh. Cậu còn muốn thử làm thínhgiác của mình càng trở nên nhạy cảm, chỉ là cậu khôngthể thành thạo khống chế năng lượng trong cơ thể, vàilần muốn tập trung đến thính giác, năng lượng lại diđộng loạn hết cả lên.

Rơi vào đường cùng, cậu đành phải là chú ý để tạm thờiđề cao thị lực.

Cứ như vậy, trong hoàn cảnh áp lực, đội ngũ ở yên tạichỗ trong năm sáu phút, đột nhiên, bên tai họ truyềnđến tiếng kêu của ếch.

Từ xa đến gần, càng lúc càng lớn, ộp ộp, ộp ộp, vanglên không ngừng. Âm thanh đó vốn chỉ như từ một phươngtruyền đến, sau cùng bốn phương tám hướng đều vang lênâm thanh khiến người ta sợ hãi kia. Nó giống như mộtmũi đao nhọn hoắt, đâm vào thần kinh yếu ớt của mọingười.

Chính vào lúc này, nơi cách họ không tính là quá xatruyền đến tiếng thét chói tai.

“Cái gì vậy! Cái gì vậy! Quái vật! A ——”

Mọi người nhất thời loạn cả lên, hoảng loạn không suynghĩ gì mà đều muốn chạy ngược nơi vừa phát ra tiếngthét kia, kết quả tiếng thét lại vang lên từ một chỗkhác, có cái gì đó nặng nề đang chuyển động, toàn bộrừng cây đều rung động theo động tác của nó.

“Mọi người đừng chạy lung tung! Đừng chạy lung tung!”Âm thanh từ loa phóng thanh vội vàng vang lên. Ngay sauđó, tiếng súng máy phẫn nộ gào thét che giấu tất cả âmthanh khác.

Ba người đều cảm thấy một nguồn dao động năng lượng tolớn, từ mọi phương hướng, không sai, là mọi phươnghướng, hơn nữa không thể đoán được số lượng.

Bọn họ vây quanh một thân cây, dựa lưng vào nhau, khônghề nhúc nhích. Ếch là sinh vật nửa mù, chỉ có thể nhìnthấy những vật thể đang vận động, lúc này chạy loạn,chính là chịu chết.

Thành Thiên Bích nói với Tùng Hạ: “Biết dùng súngkhông?”

Tùng Hạ cắn răng: “Biết.” Cậu nắm thật chặt khẩu súngtrong tay, lập tức cả người run rẩy, ánh mắt sáng ngờinhìn chằm chằm phía trước.

Giọng nói Thành Thiên Bích vẫn bình tĩnh nguội lạnh nhưnước, hắn nói: “Bỏ tay ra, nếu không nó còn chưa tới,tay sẽ bị tê.”

Tùng Hạ hít sâu vào mấy hơi, tiếng ộp ộp kia càng lúccàng lớn, càng ngày càng tập trung, dựa vào âm lượng

này là có thể tưởng tượng hình thể sinh vật phát ra âmthanh này.

Lúc nhỏ, cậu thích nhất là chơi đùa trong đồng ruộngvườn rau, lại còn thích nghe tiếng ếch kêu liên tiếp.Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, âm thanh thiên nhiên trongtrí nhớ thời thơ ấu lại biến thành ma chú đòi mạng.

Chỉ cần bất động là được rồi, chỉ cần bất động là đượcrồi.

Tùng Hạ nhiều lần tự nhủ.

***

Rốt cuộc, một cái bóng cực lớn xuyên qua làn sương mùdày đặc, xuất hiện trong tầm mắt Tùng Hạ. Cái bóng kiadừng lại tại chỗ thật lâu rồi mới nhảy lên một cái,nhảy tới vị trí cách bọn họ không đến năm mét. Độ caonhảy lên kia chí ít hơn sáu bảy mét, lúc rơi xuống đấtthì toàn bộ mặt đất đều rung động.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, lấy thị lực của cậuthì đã hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn cảnh của conquái vật này.

Đó là một con ếch to lớn thân cao năm mét, nặng đến hơnmười tấn, đôi mắt lồi ra đỏ tươi to như một cái đầu,cái cằm trắng hơi chuyển động một chút, phát ra âmthanh ục ục, trên bộ da nhăn nheo màu xanh thẫm đầynhững hột mụn lớn như nắm đấm, nhìn qua cũng thấy buồnnôn, tứ chi béo tốt tràn đầy sức bật.

Lưỡi ếch dài gấp đôi hoặc gấp một phần ba chiều cao.Nói cách khác, độ dài lưỡi của con ếch này chí ít hơnsáu mét, nếu như tốc độ của nó không giảm bớt vì hình

thể quá cỡ thì… Không, cho dù tốc độ của nó có giảm bớtthì tốc độ của họ cũng không thể nhanh hơn chiếc lưỡilinh hoạt kia của nó được.

Chỉ cần bất động, đúng, chỉ cần bất động…

Mồ hôi trên trán ba người chảy xuống như thác nước, bêndưới đã tê cứng, lại không dám có bất kì cử động nhỏnào.

Không dám chính diện khiêu chiến con ếch khổng lồ này,họ chỉ hy vọng nó đi nhanh lên.

Chỉ là đôi mắt đỏ tươi như quả cầu thủy tinh của conếch nhìn chằm chằm về hướng họ, nhãn cầu quay vòngvòng.

Một con ếch và ba người, cứ như vậy đứng yên bất độngchừng ba phút đồng hồ.

Khi họ đều yên lòng cho rằng con ếch này thật sự khôngnhìn thấy họ, thần kinh thị giác của Tùng Hạ đột nhiênhoạt động cực nhanh, bởi vì cậu, Thành Thiên Bích vàLiễu Phong Vũ đều nhanh chóng phát hiện, con ếch kiađang hé miệng.

Thị lực được nâng cao khiến Tùng Hạ có thể miễn cưỡngbắt được động tác há mồm của con ếch, động tác kiagiống như một bức hình được phân giải xuất hiện trongđầu cậu. Sau đó, cho dù cậu có nhìn thấy được nhưng tốcđộ phản ứng thần kinh của cậu lại không theo kịp thịlực.

Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om củacon ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịphét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”

…(*) Đây là bản đồ hành trình dự kiến của họ (Đường màuxanh lá là lộ tuyến, đích đến là Bắc Kinh). Trong khiđi sẽ phải thay đổi lộ tuyến.

Chương 33

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

 

Chỉ có một điều hắn vẫn không nói ra, đó chính là một khi Tùng Hạ tiết lộnhững thông tin liên quan về năng lượng Ngũ hành cho Liễu Phong Vũbiết, chuyện ấy sẽ không bao giờ còn là bí mật giữa hai người hắn và TùngHạ nữa.

.

.

.

Thị lực được nâng cao khiến Tùng Hạ có thể miễn cưỡngbắt được động tác há mồm của con ếch, động tác kiagiống như một bức hình được phân giải xuất hiện trongđầu cậu. Sau đó, cho dù cậu có nhìn thấy được nhưng tốcđộ phản ứng thần kinh của cậu lại không theo kịp thịlực.

Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om củacon ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịphét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”

Chiếc lưỡi lớn dẹt của con ếch có tốc độ cực nhanh,phóng ra ngoài ba mét chưa mất nửa giây, thoáng cái đãcuốn lấy Liễu Phong Vũ.

Bởi vì Liễu Phong Vũ quá nặng nên tốc độ đầu lưỡi rụtvề rõ ràng hơi chậm đi. Liễu Phong Vũ đưa tay, cánh taytrái biến thành đóa hoa đại vương to lớn, đập bộp lênmặt con ếch.

Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi thối dày đặc.

Tùng Hạ hô lớn: “Vô dụng, ếch không có khứu giác!”

Liễu Phong Vũ mắng to: “Mẹ nó chứ, ngay cả thị lựctrạng thái tĩnh không nên có nay cũng có, sao khứu giáclại không tiến hóa ra được!”

Sự thật chứng minh, con ếch này trùng hợp chưa đi đếntiến hóa khứu giác, nó không hề có phản ứng gì với mùihôi thối, nhưng dịch tiêu hóa dính vào khi Liễu PhongVũ đập lên mặt nó khiến thân thể của nó run lên.

Thế nhưng thân thể của nó đầy chất dịch dính nhớp, rấttrơn, cánh hoa của Liễu Phong Vũ trượt một cái trên mặtnó, không tạo ra vết thương có tính thực chất gì với nóhết.

Khẩu tiểu liên trong tay Thành Thiên Bích điên cuồng xảđạn vào đôi mắt lồi ra của con ếch, sức bật và tốc độphản ứng thần kinh của con ếch đều là loại không thểtheo kịp, nó nhảy phắt lên phía trước, viên đạn bắn vào

làn da nhăn nheo vừa mập vừa dày của nó, tất cả đều bịvăng ra.

Bởi vì Liễu Phong Vũ mở cánh hoa quá lớn nên con ếchkhông thể nhét vào trong miệng, nó định ném hắn xuống.

Liễu Phong Vũ làm sao lại dễ dàng từ bỏ nó như vậy, taykia của hắn tóm được chiếc lưỡi rộng hơn mười cm củanó, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa.

Đầu lưỡi kia dinh dính trắng mịn, xúc cảm cũng khôngphải ghê tởm, Liễu Phong Vũ hét lớn: “Ếch thối, đi chếtđi!”

Con ếch đau đến nỗi ném mạnh Liễu Phong Vũ ra ngoài,Liễu Phong Vũ bị quẳng lên trên không cao hơn mười mét,Thành Thiên Bích đưa tay, tốc độ bay của Liễu Phong Vũđột nhiên chậm lại, lực gió đã cản hắn lại, thậm chítạo thành một luồng gió ngắn dưới thân hắn, cuối cùnghắn chậm rãi rơi xuống đất, không bị thương gì.

Con ếch bị chọc tức vươn đầu lưỡi về phía Tùng Hạ.

Tùng Hạ nhanh chân bỏ chạy, xoay người ôm lấy một cáicây thô chắc, ngay sau đó đầu lưỡi con ếch đã đuổi tới,cuốn lấy cả hông cậu và thân cây.

Chiếc lưỡi dần dần siết chặt kia giống như một chiếcđai sắt thít chặt lấy hông cậu, cậu cảm giác không khítrong lồng ngực bị nén vào mãnh liệt, hầu như không thểhô hấp, lục phủ ngũ tạng như đã lệch khỏi vị trí!

Thế nhưng tạm thời thì con ếch cũng không thể cuốn lấycậu nhét vào trong miệng được.

Thành Thiên Bích ném khẩu súng đi, dùng tốc độ cựcnhanh lao về phía con ếch, hắn nhún người nhảy lên,mượn sức gió để nhảy lên hơn bốn mét, nhảy một cái lêntới phía trên cái lưỡi kia, tay hắn cụ thể hóa ra lưỡiđao bằng gió vô hình trong suốt, hét lớn một tiếng, từtrên không đánh xuống.

Theo tiếng hét đó, lưỡi con ếch bị chém đứt, giống nhưmột miếng da trâu kéo căng đột nhiên bị đứt, vang lênmột âm thanh rất lớn, máu me tung tóe, thân thể to lớncủa con ếch ầm ầm đổ về phía sau.

Tùng Hạ nhũn cả ra nằm bò xuống đất, điên cuồng nôn ọe.Nhìn những thứ mình vừa nôn ra, cậu không để ý tớitrước ngực sau lưng đau nhức thế nào, chỉ vô cùngthương tiếc hơn nửa cái lạp xưởng mà cậu vừa mới ăn.

Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ đều chạy đến phíacon ếch, Thành Thiên Bích nhảy lên người con ếch, lưỡiđao vô hình đâm thẳng vào cái miệng không thể khép vàocủa nó. Liễu Phong Vũ thì mở hai tay ra, biến thành haiđóa hoa cực lớn, đặt lên cái bụng tương đối yếu ớt củanó, nhanh chóng tiết ra dịch tiêu hóa.

Tiếng kêu cao vút của con ếch không duy trì liên tụcđược bao lâu rồi cũng không động đậy được nữa.

***

Thành Thiên Bích thở hổn hển ngồi bệt xuống trên ngườicon ếch, Liễu Phong Vũ thỏa mãn tiêu hóa thịt ếch.

Tùng Hạ mặt đầy mồ hôi, lảo đảo đi tới: “Mọi người…không sao chứ?”

Thành Thiên Bích nhảy xuống, nắm lấy vai cậu tỉ mỉ quansát: “Không sao chứ?”

“Không sao, chỉ có lạp xưởng bị nôn ra thôi, haiz, đaulòng muốn chết.”

Liễu Phong Vũ không nhịn cười được cười: “Có miếng thịtếch bự thế này, còn muốn lạp xưởng à.”

Tùng Hạ ánh mắt sáng ngời: “Đúng rồi, chúng ta nướngcon ếch lên ăn đi, thịt ếch mềm lắm.” Cậu tới gần conếch, bắt đầu hấp thu năng lượng của nó. Cậu cảm thấymột dòng năng lượng màu lam nhạt được hấp thu cuồn cuộnkhông ngừng vào thân thể cậu.

Đây là… năng lượng Thủy? Con ếch này thể tích khổng lồ,quả nhiên năng lượng cũng mạnh hơn đám bọ ngựa hay muỗilinh tinh. Đây là lần đầu tiên cậu hấp thu năng lượngThủy, dòng năng lượng trong lành như nước biển và ngoạihình xấu xí của con ếch là một trời một vực, khiến cậucảm thấy vô cùng thoải mái.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái: “Đủ chưa, mau thucánh hoa lại, muốn mọi người chết sặc à?”

Liễu Phong Vũ trừng mắt liếc hắn, rút về cánh hoa đạivương, lại dùng hai tay tiếp tục tiết ra dịch tiêu hóa.Không được một lát sau, trên bụng con ếch đã có một cáilỗ lớn, mùi hôi thối và cảnh tượng đẫm máu khiến ngườita khó chịu.

Tùng Hạ nói: “Xung quanh còn có ếch, chúng ta làm saobây giờ? Đi hay ở lại?”

Lựa chọn nào cũng không quá tốt. Con ếch này không chỉcó hình thể to lớn, hơn nữa còn tiến hóa ra thị lực

trạng thái tĩnh, nhưng hiển nhiên thị lực trạng tháitĩnh của nó không được tốt lắm. Vừa rồi khi họ nhìnthấy con ếch, dường như nó đã đứng tại chỗ nhìn hồi lâurồi mới lè lưỡi, có lẽ do vừa tiến hóa.

Cho nên họ ở lại tại chỗ, trốn sau lưng con ếch chếtnày có lẽ có thể tránh thoát. Nhưng nếu có nhiều ếchtới đây, họ cũng rất nguy hiểm. Vậy nên có đi hay khônglà một quyết định khó cả đôi đường.

Liễu Phong Vũ cắn răng một cái: “Ở lại, còn chưa ănđủ.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Ở lại.”

“Được, chúng ta sẽ ở lại, chờ sương tan.”

Ba người ngồi xổm cạnh màng chân con ếch, vừa lúc cóthể được chân nó che khuất. Bọn họ đánh cuộc chính làếch vừa tiến hóa ra thị lực trạng thái tĩnh sẽ chưa thểdùng tốt, không nhìn thấy bọn họ.

Trong hơn một tiếng sau đó, tổng cộng có ba con ếchxuất hiện gần họ, quả nhiên không phát hiện ra họ,chúng bỏ đi tìm con mồi khác.

Sau khi mặt trời lặn, sương mù đã tan, tiếng kêu to củaếch cũng không nghe thấy, có điều rừng rậm trong đêmtối còn đáng sợ hơn cả rừng rậm mù sương.

Hơn nữa, hiển nhiên họ đã lạc mất đội ngũ.

Tùng Hạ vỗ vỗ con ếch bự chảng: “Kệ đi, chúng ta ăn cáigì đó đã, ăn no bụng sẽ dễ hành động.”

Liễu Phong Vũ đã tiêu hóa bụng con ếch thành một cái lỗlớn, nhờ có năng lực của hắn, nếu không da của con ếchnày vừa dày vừa trơn, đúng là khó rạch.

Thành Thiên Bích từ trên người con ếch kéo xuống mộtkhối thịt lớn, ba người thuần thục đánh lửa, bắt đầunướng ếch.

Thịt ếch vừa mềm vừa ngon, hơn nữa vô cùng dễ ăn, mặcdù gia vị duy nhất họ còn giữ được chỉ có muối, nhưngăn cũng rất ngon.

Ánh lửa đã tập hợp được một vài người chạy trốn khôngxa lắm trở về, số người lục tục trở về trên một trăm.Họ đã rất nhiều ngày chưa ăn gì khác ngoài cỏ dại, thấycon ếch này như thấy báu vật, thiếu điều nhào tới ănsống.

Con ếch khổng lồ hơn mười tấn này bị từng người xẻothịt, trong rừng dần dần mọc lên các đống lửa, nhữngtoán người bắt đầu nướng thịt ếch.

Trong rừng rậm có ánh lửa và hơi người khiến động vậtcũng không dám tới gần, càng ngày càng có nhiều ngườithấy ảnh lửa nên chạy về, hơn nữa còn có thể đoán đượcvận mệnh của những người đã lạc khỏi đội ngũ mà khôngthể tìm đường về.

Đêm nay, đối với những thị dân bình thường này mà nói,có lẽ là đêm hạnh phúc nhất kể từ khi họ rời khỏi CônMinh, mặc dù đã trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng bâygiờ có thể ăn một miếng thịt thứ thiệt, không có gì quýgiá hơn thế.

Con ếch nặng hơn mười tấn bị mọi người xẻo thịt, khôngđến một tiếng đã chỉ còn lại khung xương, ai tới muộnchỉ có thể lần mò khắp cả bộ xương kia, dùng ngón taycẩn thận vét thịt vụn lẻ tẻ trên xương và máu loãng.

***

Sau khi ăn uống no đủ, ba người vây quanh đống lửa địnhngủ một giấc.

Liễu Phong Vũ ngủ trước tiên. Thành Thiên Bích là ngườigác đêm đầu tiên, hắn nói với Tùng Hạ đang muốn nằmxuống: “Cởi quần áo ra xem.”

“Hả?” Tùng Hạ tạm thời chưa kịp phản ứng.

“Xem.”

Tùng Hạ giờ mới kịp phản ứng, Thành Thiên Bích muốn xemcậu có bị thương hay không, cậu vì suy nghĩ cổ quáisinh ra trong nháy mắt của mình mà cảm thấy quẫn báchkhông thôi.

Cậu nhanh chóng vén quần áo lên, Thành Thiên Bích nhờvào ánh lửa quan sát, sau lưng Tùng Hạ thít chặt ra mộtvết máu rất rộng, nhìn qua thì giống như đeo một miếngbảo vệ lưng màu đỏ, hơi đáng sợ.

Tùng Hạ sờ vào, đau đến nỗi khiến cậu nhíu mày một cái,nếu không phải cậu cái khó ló cái khôn mà ôm lấy cáicây, không chừng đã sớm chui vào bụng ếch. So sánh nhưthế, chút vết thương này cũng không coi vào đâu.

Ngón tay thô ráp của Thành Thiên Bích đặt lên da cậu,nhẹ nhàng sờ sờ: “Tụ huyết, không có gì đáng ngại.”

Tùng Hạ cười nói: “Ngoại trừ hơi đau thì không cóchuyện gì lớn, còn cậu và Liễu ca mệt muốn chết rồiphải không.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Bây giờ vẫn chưa khôi phục.”Năng lực của hắn còn chưa đủ để điều khiển sức mạnh giótrong một thời gian dài, nếu không khẳng định sẽ sứccùng lực kiệt. Hôm nay đánh một trận là lần hắn sử dụngnăng lực nhiều nhất, nếu không phải ăn nhiều thịt nhưvậy, có lẽ bây giờ vẫn toàn thân vô lực.

“Ngủ một giấc là có thể khôi phục, lại còn gác đêm lượtđầu tiên, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

“Không sao, tu luyện cũng giống nghỉ ngơi.”

Tùng Hạ gật đầu: “Vậy tôi ngủ trước, đến lúc đó nhớ gọitôi.”

Thành Thiên Bích nói: “Dựa vào đây, đưa lưng ra ngoàikhông an toàn.”

Tùng Hạ trở mình, tiến tới bên người Thành Thiên Bích,dán đầu vào đùi Thành Thiên Bích, cậu nói: “Binh ca,cậu nghĩ có tin Liễu ca được không?”

Thành Thiên Bích nói: “Thế nào?”

“Chúng ta đã đồng sinh cộng tử nhiều lần như vậy, Liễuca tuy hơi xấu tính, nhưng cũng không có vấn đề gì.”

“Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói phương pháp tu luyện cho anh ấy biết.”

Thành Thiên Bích trầm mặc.

Tùng Hạ ngẩng đầu: “Binh ca? Cậu thấy không ổn ư?”

“Cảm thấy có thể.” Thành Thiên Bích có chút gượng gạotrả lời.

Chuyện này Tùng Hạ đã phải suy nghĩ cặn kẽ, cậu muốnlàm vậy hoàn toàn là vì ba người họ cùng an toàn và tồntại. Năng lực của Liễu Phong Vũ không cho là thấp, hơnnữa trước nay vẫn phối hợp rất khá với Thành ThiênBích. Nếu năng lực của hắn cũng có thể được nâng caomột cách hữu hiệu, như vậy con đường trường chinh hơnhai ngàn km này, có lẽ họ sẽ đi thuận lợi hơn một chút.

Con đường này quá xa, rất nhiều nguy hiểm, trở nên mạnhmẽ là đường tắt duy nhất để sống tiếp.

Nghĩ về chuyện Liễu Phong Vũ sẽ đồng tâm hiệp lực vớihọ, Tùng Hạ nghĩ người này có thể tin được.

Cho nên, dù biết Thành Thiên Bích không thích LiễuPhong Vũ, hơn phân nửa cũng không ủng hộ đề nghị này,nhưng cậu vẫn muốn thuyết phục Thành Thiên Bích.

Tùng Hạ nói: “Binh ca, đây là vì mọi người có thể sốngtiếp, cậu có thể hiểu phải không.”

Thành Thiên Bích đương nhiên có thể hiểu. Thật rachuyện mà Tùng Hạ nói, hắn đã sớm cân nhắc qua. Dọcđường, nếu không có Liễu Phong Vũ, tình cảnh của họ sẽhung hiểm vô số lần, cũng như vậy, nếu không có haingười họ, Liễu Phong Vũ cũng chưa chắc có thể đi đếnđược đây. Nói trắng ra, họ vì ích lợi của cả cộng đồng,cộng đồng mạnh mẽ thì mới có thể sinh tồn trong tuyệtcảnh.

Chỉ có một điều hắn vẫn không nói ra, đó chính là mộtkhi Tùng Hạ tiết lộ những thông tin liên quan về nănglượng Ngũ hành cho Liễu Phong Vũ biết, chuyện ấy sẽkhông bao giờ còn là bí mật giữa hai người hắn và TùngHạ nữa.

Hắn không thể nào hiểu rốt cuộc mình có tâm lý gì. Mộtđoạn đường rất dài trước kia đều chỉ có hắn và Tùng Hạđi tới, đột nhiên lại có thêm một Liễu Phong Vũ, khiếntrong lòng hắn tràn đầy mâu thuẫn.

Có lẽ do Liễu Phong Vũ rất đàn bà rất đáng ghét chăng?– Hắn nghĩ vậy.

Thành Thiên Bích gật đầu cho có lệ: “Nói đi.”

Tùng Hạ vỗ vỗ hông Thành Thiên Bích, cười nói: “Binhca, đường đến Bắc Kinh còn xa như vậy, mong rằng bangười chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ, không ai bịbỏ lại, cùng sống sót.”

Thành Thiên Bích lẳng lặng nhìn bóng cây lắc lư sâutrong rừng rậm, nhẹ giọng nói: “Sẽ.”

Chỉ có một niềm tin hắn chưa bao giờ thay đổi, đó làđưa được Tùng Hạ về Bắc Kinh.

Tác giả: Mọi người vô cùng quan tâm chuyện tình cảm của Binh ca vàTùng tiểu thụ phải không? Hai người họ sẽ tương đối chậm chạp đó, trảiqua những thử thách sống chết, tình cảm của họ sẽ từ từ thăng hoa, đồngsinh cộng tử, không phải rất mỹ diệu hay sao~~~

Chương 34

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càng ngày càng thú vị.”

.

.

.

Tùng Hạ dựa vào cạnh Thành Thiên Bích, khép lại đôi mắtmệt mỏi, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Bởi vì đã đi một ngày đường nên thể lực bị tiêu hao rấtlớn, cậu ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Tùng Hạ dụi mắt ngồi dậy, thấy Liễu Phong Vũ đang ngồitrên đất nghịch một cành cây, Thành Thiên Bích thì dựavào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nói: “Liễu ca, saokhông gọi tôi dậy gác đêm?”

Liễu Phong Vũ không ngẩng đầu: “Cậu ta gác thay cậurồi.”

Tùng Hạ cảm thấy rất không tốt, nhìn quầng mắt hơi thâmlại của Thành Thiên Bích, trong lòng cậu không thể nóirõ là cảm giác gì.

Cậu biết Thành Thiên Bích thật sự rất tốt với cậu, bấtluận là nhiệm vụ hay thật sự coi cậu thành bạn đồnghành, cậu cũng rất cảm động. Cậu cũng không biết phảibáo đáp thế nào, chỉ cần là chuyện cậu có thể làm được,cậu sẽ sẵn lòng làm cho Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Cậu ta đúng là quá tốt ha,hai người không phải chuyện đó chứ?”

Tùng Hạ lúng túng: “Liễu ca đúng là cái gì cũng đùađược.”

“Thế có là gì cơ chứ, anh thấy nhiều rồi, đâu có gì mớimẻ.” Liễu Phong Vũ cười hì hì nhìn cậu: “Tiểu Hạ, vừanhìn đã biết cậu là trai tân, Liễu ca khuyên cậu mộtcâu, chúng ta không biết chừng sẽ mất mạng vào một ngàynào đó, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không?Chẳng nhẽ cậu muốn đến chết vẫn làm trai tân?”

Tùng Hạ đỏ mặt: “Chớ nói lung tung, bây giờ chúng tađâu còn tâm trạng mà suy nghĩ đến những thứ kia.”

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Dù sao thì cậu cũng đừng yêuanh đấy. Anh biết anh vừa đẹp trai vừa lợi hại, cậu rấtsùng bái anh, nhưng anh chỉ thích kiểu xinh đẹp thôi.”

Tùng Hạ cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhất định tôi sẽ chú ý.”

Liễu Phong Vũ cười tít mắt, tiếp tục nghịch cành cây.

Tùng Hạ hít sâu một cái: “Liễu ca, nói chuyện chínhsự.”

“Lạp xưởng thì để ngày mai ăn đi.”

Tùng Hạ dở khóc dở cười: “Không phải chuyện này.”

“Ờ… thế nói đi.”

Tùng Hạ sắp xếp lại một chút: “Có một bí mật mà tôi vẫnchưa nói cho anh.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Anh biết chú em với ThànhThiên Bích lén lén lút lút sau lưng anh nói nhữngchuyện anh không hiểu, nhất định là có việc gì đó giấuanh, cậu không nói anh cũng lười hỏi, bây giờ lại muốnnói, anh sẽ gắng nghe một chút.”

“Nói như thế nào nhỉ, so với thế giới này và các giốngloài biến dị thì chuyện đó còn vĩ mô hơn.”

“Vĩ mô đến thế nào?”

“Nói cụ thể vậy, ví dụ như mọi người đều biết sinh vậtmuốn tiến hóa thì cần phải có sẵn năng lượng trong cơthể, mà tất cả những giống loài có năng lượng tiến hóathì đều không thoát khỏi nguyên tố Ngũ hành.”

“Ồ?” Liễu Phong Vũ hứng thú: “Ý cậu là, tất cả nhữngloài biến dị đều có liên quan đến nguyên tố Ngũ hành?”

“Có thể nói như vậy.”

“Đó là nguyên tố gì?”

“Hoa đại vương thuộc Hỏa trong Ngũ hành, năng lượngtrong cơ thể anh là năng lượng Hỏa.”

“Thế còn Thành Thiên Bích?”

“Năng lượng Mộc, sức gió là hợp chất diễn sinh [45] củanăng lượng Mộc.”

[45] Hợp chất diễn sinh: Hợp chất tạo thành sau khi hợpchất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp, ví dụ nhưkhí than có chứa hợp chất diễn sinh của benzen vàamoniac.

“Vậy… cậu thì sao?” Liễu Phong Vũ nheo mắt lại nhìncậu.

“…”

“Đừng nói với anh là cậu không biến dị đấy, tuy anhkhông cảm giác được dao động năng lượng của cậu, thếnhưng cậu đã nhiều lần biểu hiện mình không giống bìnhthường. Chẳng hạn như tối qua thân thể cậu đột nhiênphát nhiệt, hôm nay thị lực của cậu đột nhiên được nângcao. Còn nữa, khi con ếch kia chết, anh còn có thể cảmnhận được năng lượng của nó, thế nhưng khi đến gần mộtchút, năng lượng đó lại bị giảm bớt, đồng thời rấtnhanh biến mất. Anh vốn nghĩ rằng chuyện đó do nó đãchết, kiểu hồn vía bay đi đấy, nhưng vẫn có chút hoàinghi.”

Tùng Hạ có chút kinh ngạc. Trong mắt Liễu Phong Vũ vẫnluôn có vài phần như đang đùa nghịch, giống như hắn tachẳng hề nghĩ gì, cũng chẳng hề để tâm đến chuyện gì,không ngờ sức quan sát của hắn lại nhạy cảm như thế,vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của họ, chỉ cóđiều không nói gì mà thôi.

Xem ra, trong lúc họ phòng bị và quan sát Liễu PhongVũ, Liễu Phong Vũ cũng đang phòng bị và quan sát họ.

Chỉ là cùng đi một đường, họ ít nhiều đã thành lập sựtin tưởng, cho nên Tùng Hạ mới muốn thẳng thắn với Liễu

Phong Vũ, còn Liễu Phong Vũ cũng không còn che giấunghi vấn của mình nữa.

Tùng Hạ nói: “Muốn giải thích vấn đề này thì có chútphức tạp, nhưng sau này cũng sẽ nói đến. Nói chung,động thực vật tiến hóa không phải lung tung, mặc dùhình thái tiến hóa nhìn như không giống nhau, thế nhưngxét đến cùng thì đều không rời khỏi nguyên tố Ngũ hành.Bất kỳ sự tiến hóa nào cũng xảy ra do một nguyên tốtrong các nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ quá thịnh.”

Liễu Phong Vũ gật đầu, có một nhận thức hoàn toàn mớivới các nguyên tố Ngũ hành.

Không biết từ lúc nào, Thành Thiên Bích đã tỉnh, vẫndựa vào thân cây, lẳng lặng nhìn họ.

Tùng Hạ cho hắn một nụ cười, tiếp tục nói với LiễuPhong Vũ: “Phương diện này còn có một ngoại lệ, chínhlà tôi.”

Liễu Phong Vũ không chút ngạc nhiên.

Tùng Hạ biểu hiện ra một ít đặc tính của tiến hóa, thếnhưng Liễu Phong Vũ lại không cảm nhận được dao độngnăng lượng trong cơ thể cậu, chuyện này rất không hợpvới lẽ thường, cho nên Tùng Hạ quả thật phải là mộtngười đặc biệt.

Tùng Hạ nói: “Năng lượng trong cơ thể tôi, là ‘nănglượng vô thuộc tính’, hiện nay tất cả năng lượng vôthuộc tính đều có được thông qua hấp thu năng lượng củasinh vật tử vong, bất luận là năng lượng có thuộc tínhgì, sau khi tiến vào cơ thể tôi thì đều hóa thành nănglượng vô thuộc tính. Hiện nay năng lực duy nhất tôi có

thể nắm giữ là dùng năng lượng vô thuộc tính cường hóamột bộ phận của thân thể, ví dụ như khiến thân thể duytrì nhiệt độ ổn định, khiến thị lực được tăng cường.”

“Tại sao lại có loại năng lượng vô thuộc tính này?”

“Bởi vì năng lượng vô thuộc tính có ở khắp nơi, trậnđộng đất ở Golmud đã khuếch tán ra toàn cầu một sóngnăng lượng rất lớn, đó chính là năng lượng vô thuộctính.”

Rốt cuộc Liễu Phong Vũ đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cóchắc không?”

“Gần như có thể chắc chắn.”

“Tại sao cậu lại biết nhiều như vậy?”

“Chuyện này tạm thời không thể nói cho Liễu ca, hômnay, tôi chỉ muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng.”

“Nói đi.”

“Năng lực tiến hóa có thể nâng cao thông qua tu luyện.”

Liễu Phong Vũ mắt sáng như đuốc.

Trong thời kì tận thế, sức mạnh chính là tất cả, sứcmạnh chính là đường tắt duy nhất đảm bảo mình có thểsống tiếp, không ai không khát vọng mình thu được sứcmạnh lớn hơn cả.

Tùng Hạ thành thật nói: “Liễu ca, chúng ta đi đườngđồng sinh cộng tử, bây giờ còn cả con đường dài hơn haingàn km, nếu không có gì bất ngờ thì mọi người sẽ đicùng nhau đến hết. Tin tưởng, nói mọi chuyện cho nhau,

mong mọi người sẽ trở nên mạnh mẽ. Chỉ khi mọi ngườiđều trở nên mạnh mẽ thì mới cùng nhau sống sót được,tôi định nói phương pháp tu luyện nói cho anh, hy vọnganh có thể giữ bí mật.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Sao lại nói cho người khác biếtđược.”

Hắn không biết Tùng Hạ làm thế nào để có được nhữngthông tin này, thế nhưng nếu Tùng Hạ nói tạm thời khôngnói cho hắn, hắn cũng không muốn hỏi, không cần biếtrốt cuộc Tùng Hạ có bí mật gì, đều không thể để lộ,bằng không trong thời đại điên cuồng này, không thểtưởng tượng ra hậu quả.

Tùng Hạ lấy từ trong ba lô Thành Thiên Bích ra mấy tờgiấy: “Chính là những thứ này, anh cứ làm theo nó.Thiên Bích đã tu luyện từ lâu, anh không biết gì thìhỏi cậu ấy, sau khi học thuộc thì có thể tiêu hủy.”

Liễu Phong Vũ nhận lấy tờ giấy, vội vàng nhìn thoángqua, sau đó ngẩng đầu, cười vỗ vỗ đầu Tùng Hạ: “Cậuđược đấy.”

Tùng Hạ cười cười, thuật lại cặn kẽ về hệ thống nănglượng và tinh lọc hạt nhân năng lượng cho Liễu Phong Vũnghe.

Liễu Phong Vũ càng nghe càng mê mẩn, cảm thán: “Theonhư cậu nói, nếu có thể để hạt nhân đạt được tầng bảy –thuần khiết, chẳng phải có thể hô phong hoán vũ haysao?”

“Không sai, theo sự tăng trưởng của năng lượng, mọingười còn có thể biến hóa ra rất nhiều sức mạnh mà

chúng ta không biết, giống như ảnh hưởng của năng lượngvô thuộc tính với thế giới này, sẽ càng ngày phát triểnkhông ngừng, các sinh vật không chỉ tiến hóa đơn giảnnhư bây giờ. Nếu như đây đúng là kỷ Cambri thứ hai, nhưvậy đặc điểm nổi trội sinh ra trong kỷ Cambri, ngoạitrừ tiến hóa còn có sự sống mới. Hàng triệu năm của kỷCambri đã xuất hiện thêm vô số sinh vật trước kia khôngcó, những sinh vật mới và sinh thể không ngừng xuấthiện. So với chuyện những sinh vật trên địa cầu đangtiến hóa, điều tôi sợ hơn chính là tương lai sẽ xuấthiện những giống loài mới. Bởi vì chúng ta hoàn toànkhông biết, cho nên không chỉ tăng cường năng lượng,chúng ta còn phải sáng tạo, tạo ra những năng lực mới,tôi tin mọi người nhất định có thể làm được.”

“Vậy còn cậu? Nhất định sẽ có rất nhiều… năng lượng.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi tin năng lượng của tôi nhất địnhsẽ vô cùng hữu dụng, chuyện này còn cần tìm hiểu thêm.Chí ít hiện nay có thể lợi dụng năng lượng trong cơ thểcường hóa một bộ phận, tự bảo vệ lấy mình.”

Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càngngày càng thú vị.”

Thành Thiên Bích vẫn ngồi một bên trầm mặc nghe, rốtcuộc mở miệng: “Lại đây, đầu tiên sẽ dạy anh làm thếnào để tìm được hạt nhân năng lượng trong cơ thể.”

Liễu Phong Vũ lúc này không làm trái ý hắn, theo sátThành Thiên Bích ngồi cạnh nhau, nghe hắn hướng dẫn,lời ít ý nhiều, cẩn thận tìm kiếm hạt nhân năng lượngtrong cơ thể, chí ít hắn có thể “nhìn thấy” năng lượngHỏa màu đỏ đang di chuyển trong cơ thể mình.

***

Qua hai tiếng, phần lớn mọi người đều đã tỉnh dậy, mộtcuộc hành trình mới lại bắt đầu.

Ba người dọn dẹp, lên đường theo đội ngũ. Dọc đường, họthấy không ít người chết, hơn nữa tử trạng vô cùng kìquặc, những người bị lạc sẽ gặp phải số phận như thếnào, tất cả mọi người đều rõ ràng rành mạch.

Chỉ khi đi theo đội ngũ mới có thể bảo đảm chí ít nhữngcon thú đi săn khá yếu sẽ không dám tấn công tùy tiện,có sự giác ngộ này, đội ngũ hôm qua còn lỏng lẻo rờirạc, nay đã trở nên chặt chẽ hơn, tốc độ cũng tăng lên.

Hai ngày sau, những thứ họ gặp chỉ là đánh lén quy mônhỏ, thành viên mỗi ngày đều giảm thiểu, thế nhưng mọingười đều đã hoàn toàn chết lặng, chỉ cần mình và ngườithân của mình không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳngai thừa hơi để ý chuyện khác.

Sau ba ngày đi kinh hồn bạt vía, rốt cuộc thì họ đã tớiQuý Dương.

Ba ngày nay họ vẫn không săn được bất luận con thú cỡlớn gì, chỉ bắt được mỗi một con thỏ rừng còn chưa biếndị, một con rất nhỏ, căn bản ăn không đủ no. Họ vốnmuốn tìm người đàn ông trung niên có con chó Border kiahỗ trợ, gã ta lại như thể cố ý trốn họ, không thấy bóngdáng đâu.

Càng dưới tình huống này, họ càng không dám động đếnphần lương thực cứu mạng cuối cùng: Một túi lạp xưởngvà một gói bánh quy nén khí.

Tham mưu trưởng ra lệnh, quyết định toàn đội tiến vàoQuý Dương, tìm kiếm quần áo rét càng nhiều càng tốt,cùng với nước sạch. Mấy ngày này toàn uống nước lã bênngoài, có rất nhiều người đã ngã bệnh, những người đóphần lớn sẽ không đứng dậy được nữa, đúng là họ đangrất cần một thành phố lớn để bổ sung vật tư. Đồng thời,ai cũng đều ôm ảo tưởng, ảo tưởng Quý Dương sẽ tốt hơnCôn Minh, có thể tìm được cái gì đó ăn được.

Chẳng qua sau khi đoàn người hơn ba vạn người lục tụcđi vào, nhìn thành phố hầu như đã bị thảm thực vật baophủ hoàn toàn, không khỏi thất vọng không ngớt. Nhìnqua thì Quý Dương cũng chẳng kém Côn Minh là bao, chỉlà các loài thực vật hơi khác một chút, cũng không biếtbiến dị ở đây có khác Côn Minh hay không.

Quân đội thông báo ai cần bổ sung vật tư thì tự do hànhđộng, đến lúc hoàng hôn thì tập hợp ở miệng đường caotốc, nhưng khuyên mọi người tốt nhất là nên ở lại tạichỗ, ở cùng với cả đoàn thì an toàn hơn.

Một phần trong đội ngũ bị thiếu quần áo và có chút nănglực biến dị để tự vệ thì đều lục tục vào thành.

Ba người cũng quyết định đi vào tìm may mắn, xem có thểtìm được gì hữu dụng hay không, hơn nữa trên đường LiễuPhong Vũ đều ồn ào muốn tắm rửa muốn thay quần áo.

Tùng Hạ hỏi: “Binh ca, chúng ta chủ yếu tìm cái gì, tốtnhất là nên có một phương hướng, tôi luôn cảm thấythành phố này rất u ám, không muốn ở lại lâu.”

Thành Thiên Bích nói: “Xe đạp.”

Tùng Hạ do dự: “Trên đường chúng ta đi có rất nhiềuđường xe cộ không đi được, tôi nhìn thấy rất nhiềungười ném xe đạp đi.”

“Đó là do họ không có sức mang theo một gánh nặng,chúng ta có sức, nên tìm một chiếc, rất nhiều đường đinó có thể thay cho đi bộ.”

Tùng Hạ gật đầu: “Chúng ta tìm ven đường xem, nhất địnhcòn dư thời gian.”

Liễu Phong Vũ kêu: “Anh muốn tắm, muốn tắm.”

Thành Thiên Bích không đáp lại hắn, hai người đi đếntrung tâm thành phố.

***

Thành phố, nơi đã trải qua không biết bao nhiêu thế hệ,hao tốn vô số tâm huyết để không ngừng hoàn thiện kiếnthiết thành thị hóa, trong một tháng lại bị thảm thựcvật sinh trưởng điên cuồng phá hỏng hoàn toàn, khắp nơiđều là nhà lầu bị sập, các phương tiện công cộng, cỏdại trên đất đã cao gần đến ngực, họ phải vừa đẩy cỏdại vừa đi. Tùng Hạ nghĩ rằng, những cảnh thành phố matrong phim cũng chẳng thể sánh bằng những gì cậu nhìnthấy bây giờ.

Tùng Hạ càng đi càng cảm thấy mất sức, cuối cùng bắtđầu thở hồng hộc, chân cẳng như nhũn ra, tuy rằng đimấy tiếng có hơi mệt, nhưng đúng ra thì không mệt đếnnỗi như vậy.

Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện ra cậu cóvấn đề: “Anh làm sao vậy?”

“Tôi có cảm giác bước chân rất nặng, còn thấy hơichoáng.”

Thành Thiên Bích nhìn gương mặt tái nhợt hầu như khôngcòn huyết sắc của cậu, lập tức nhớ ra cái gì đó, xốcmạnh áo Tùng Hạ lên.

Tùng Hạ cúi đầu nhìn, cả người nổi lên một tầng nổi dagà, nếu không phải trái tim cậu đã được rèn luyện trởnên vững vàng hơn rất nhiều thì cậu sẽ điên lên ngaytại chỗ.

Chỉ thấy trước ngực cậu bò đầy một đám sâu thân mềm đensì lớn bằng lòng bàn tay, nhìn bề ngoài thì chắc là đỉa[46], chỉ là đầu nó lớn hơn đỉa bình thường rất nhiều,nhìn thân thể mập mạp của chúng nó, không biết cậu đãbị hút đi bao nhiêu máu![46] Nguyên văn là “hạn mã hoàng” (拥拥拥) – đỉa.

Thành Thiên Bích xoay người cậu lại, phát hiện sau lưngcậu cũng bị bám không không ít đỉa đang hút máu, lúchút máu chúng sẽ tiết ra một loại thuốc mê khiến đốitượng không phát hiện ra vết thương, thế nhưng nhiềuđỉa bám lên người như vậy, chỉ tính trọng lượng thôi đãrất kinh ngạc, Thành Thiên Bích hỏi: “Anh không thấynặng à?”

“Tôi tưởng do quá mệt mỏi.” Cậu dùng vẻ mặt cầu xinnói: “Mau lấy chúng xuống đi, ghê quá.”

Thành Thiên Bích móc từ trong ba lô ra một lọ cồn y tế,nhỏ lên những chỗ bị đỉa bám vào, đỉa bị kích thích, tựđộng nhả ra rơi xuống đất, Liễu Phong Vũ chán ghét dẫm

nó thành mảnh vụn, máu văng ra đầy đất, hắn lắc đầu:“Đồ chơi này đã bò đến thành phố rồi.”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn: “Anh tự xem lạimình đi.”

“Không cần, mấy thứ này thấy nhiều ở Vân Nam rồi, từsau bị hoa đại vương dị chủng, sâu bọ không dám tới gầntôi, còn cậu thì sao?”

Thành Thiên Bích rất khẳng định nói: “Không sao.” Kinhnghiệm chấp hành nhiệm vụ trong rừng rậm của hắn vôcùng phong phú, dù thời tiết có nóng thế nào, hắn cũngcài khuy cổ tay áo và sơ vin lại thật cẩn thận, nhữngtình huống nghiêm trọng hơn Tùng Hạ bây giờ hắn đều đãđược gặp, chỉ cần gặp một lần là sẽ không bao giờ táiphạm nữa. Hắn cau mày nói: “Đã bảo anh cài khuy cổ áocho chặt, áo cũng phải sơ vin vào trong quần, thả rangoài làm gì.”

Tùng Hạ hối hận muốn chết: “Trời nóng, nãy đi vệ sinhquên sơ vin lại…”

“Sau này có quên nữa không?”

“Đánh chết cũng không.”

Thành Thiên Bích dùng cồn làm đám đỉa rụng xuống, rụngcon nào Liễu Phong Vũ giẫm chết con ấy cho hả giận, bụicỏ dưới chân họ là một bãi máu, Tùng Hạ có cảm giác hơichoáng.

Sau khi xử lý xong xuôi, Thành Thiên Bích đưa chai nướccho cậu: “Uống hết đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn, bổhuyết cho anh.”

***

Ba người lại đi về phía trước hơn mười phút, phát hiệnmột trung tâm thương mại, nơi này có bậc thang tươngđối cao, nền gạch còn chưa bị cỏ dại phá hủy hoàn toàn,rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối sạch sẽ.

Bọn họ nhìn mọi nơi một lúc, an vị trên bậc thang, địnhlấy gói lạp xưởng đã nhớ thương ba ngày ra ăn.

Ba người vừa mở miệng gói thì đồng thời nhận thấy trênđầu đột nhiên xuất hiện một dao động năng lượng rấtmạnh.

Ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen to lớn nhảy xuống từtrên lầu, rơi xuống trước mặt bọn họ, thế nhưng chấnđộng trong dự đoán không hề xuất hiện, bóng đen kia rơixuống đất lặng yên không tiếng động, chỉ vì nó quá nặngnên mặt đất mới rung lên một chút.

Ba người đồng thời nhìn vào, đó là một con mèo khổng lồcao ít nhất sáu mét, khuôn mặt xinh xắn, bộ lông lộnglẫy, đôi mắt màu tím, cái đuôi rất dài, dù là ai nhìnthấy cũng phải cảm thán lại có một sinh vật có thể xinhđẹp đến như vậy.

Tùng Hạ cẩn thận nhớ lại một chút, đây hình như là mèoRagdoll [47].[47] Mèo Ragdoll: Ragdoll là tên một nòi mèo với đôi mắtmàu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng.Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lôngmềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giốngmèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. Mèo Ragdoll đượcmột người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển,

và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ravà thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèođời đầu tiên.

 

Đáng tiếc họ không có bất kỳ tâm trạng gì để thưởngthức cái đẹp của nó cả, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đềumóc súng ra, Liễu Phong Vũ cũng lên tinh thần đề phòng.

Đây là sinh vật khổng lồ nhất trên mặt đất mà họ gặpđược từ trước đến nay, con mèo này về trọng lượng thìcó thể không bằng con ếch khổng lồ, thế nhưng so về thểtích, nó còn lớn hơn một lượt con ếch kia. Hơn nữa,động tác của nó linh hoạt như vậy, nếu không phải từ

trên cao nhảy xuống đất, căn bản không tạo ra bất kì âmthanh nào.

Có lẽ nó còn thích hợp để đi săn hơn cả chó.

Khi ba người đề phòng cao độ, từ trên lưng con mèo kiađột nhiên lộ ra một cái đầu.

Đó là một đứa trẻ ước chừng mười một mười hai tuổi, cógương mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, khó phân biệt lànam hay là nữ. Đứa trẻ đó lẳng lặng nhìn họ một lát,trong mắt không có chút ngây thơ gì, trái lại có vẻlạnh lùng mà ngạo mạn: “Mấy người ăn cái gì vậy? Là lạpxưởng phải không?”

Chương 35

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Thằng bé một tay ôm túi lạp xưởng, một tay nắm chặt bộ lông rất dài củacon mèo Ragdoll, từ sau lưng con mèo lộ ra một cái đầu nhỏ, cười tươi róinhìn ba người: “Ngu xuẩn.”

.

.

.

Nghe giọng thì là một bé trai? Nhưng tóc thì hơi dài.

Thằng bé đó nhìn dáng vẻ đề phòng của họ, lộ ra biểucảm xem thường: “Không sợ mất ăn à? Mấy người từ nơikhác đến đây phải không.”

“Vì sao lại nghĩ chúng tôi từ nơi khác đến đây? Banngày ăn ở đây thì nguy hiểm lắm sao?” Tùng Hạ hỏi.

“Không biết tình huống địa phương cũng đủ chứng minhmấy người đến từ nơi khác. Nơi này chỉ dám hoạt độngbuổi tối, bởi vì ban ngày thì sáng, rất nhiều loài sẽđi săn, mấy người cầm lạp xưởng ngồi đây ăn, đúng làkhiêu khích.” Thằng bé trượt từ trên lưng con mèoRagdoll xuống đến cái đuôi to dài của nó, con mèo congcái đuôi lên giống như đang chơi đu dây, có vẻ rất tựnhiên nhàn nhã.

Đứa trẻ này ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, nếu như chelại quang cảnh đổ nát xung quanh, nó quả thật rất giốngđang sống trong xã hội văn minh trước tận thế, sạch sẽ,xinh đẹp, hơn nữa không có vẻ đói hay mệt mỏi gì.

Xem ra nó sống rất tốt.

Ba người thở phào nhẹ nhõm, nếu như con mèo khổng lồnày thật sự có ác ý với họ, họ không nắm chắc được baonhiêu phần có thể sống sót từ trong miệng nó. Mèo làđộng vật vô cùng nhạy cảm, hành động nhanh nhẹn, bấtluận là tốc độ hay khứu giác, thính giác, thị giác; họngay cả một chút ưu thế cũng không có, con mèo này màmuốn bắt họ thì có lẽ còn dễ hơn bắt một con chuột.

Thằng bé hai tay ôm ngực: “Mấy người đều là dị nhân à?”

“Cậu cũng thế sao?” Tùng Hạ không hề cảm giác được trênngười thằng bé này có dao động năng lượng gì, nhưng nếu

nó không phải dị nhân, sao nó có thể cảm nhận được daođộng năng lượng của họ?

Thằng bé nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên một ánhsáng: “Đương nhiên.”

Ba người kinh ngạc nhìn nhau, Thành Thiên Bích cau màynói: “Chúng tôi không cảm giác được dao động năng lượngcủa cậu.”

“Bởi vì tôi có thể khống chế năng lượng, không cho aikiểm tra được.”

Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời: “Có thể khống chế? Làm saođể làm được như thế?”

Thằng bé nhún vai: “Đây là cách hộ mệnh, hơn nữa ở nơinày, nếu mấy người biết cách thì sự che giấu của tôi sẽvô dụng với mấy người, cho nên dựa vào cái gì mà bảotôi nói?”

Đối với khả năng có thể khống chế dao động năng lượngcủa thằng bé này, ba người vô cùng hiếu kỳ, ngoại trừTùng Hạ, Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ đều có thểbị dị nhân khác kiểm tra dao động năng lượng, nếu họ cóthể khống chế để mình không bị phát hiện, khi gặp dịnhân khác, chẳng khác nào giữ lại được một lá bài chưalật, hơn nữa trên đường đi cũng sẽ tránh được rất nhiềuphiền phức.

Loại năng lực này đơn giản là cầu còn không được.

Tùng Hạ hỏi: “Dị nhân ở Quý Dương đã lợi hại như vậy?Ai cũng có thể giấu dao động năng lượng của mình.”

Thằng bé nhíu mày: “Nói linh tinh, nói cho mấy ngườibiết, chỗ khác thì tôi không biết, chí ít toàn bộ QuýDương và nơi của mấy người, có thể khẳng định chỉ cómình tôi mới nắm giữ năng lực này.”

Tùng Hạ cười cười: “Cậu đang nói đùa phải không, thậtra cậu căn bản không phải dị nhân, chỉ đoán được chúngtôi là dị nhân mà thôi. Dù sao chuyện này cũng khôngphải khó đoán, nhìn qua thì chúng tôi tốt hơn dân tịnạn nhiều.”

Thằng bé nhìn họ, ngoài cười nhưng trong không cười.

Đột nhiên, tại chính nơi đó, ngoại trừ con mèo khổnglồ, họ còn cảm nhận được một dao động năng lượng độtnhiên xuất hiện!

Ba người kinh ngạc nhìn thằng bé.

Năng lượng đó chỉ hơi lướt qua, thằng bé khẽ cười: “Cảmgiác được phải không?”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Mục đích.”

Lời nói cử chỉ của đứa bé này không hề có chút ngây thơgì mà trẻ con nên có, ý nghĩ rõ ràng, ngôn từ nhanhnhẹn, có vẻ nó rất thông minh, nhưng lại có năng lực màngay cả họ cũng chưa từng nắm giữ.

Nó tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nói với họ nhiềunhư vậy được.

Thằng bé hất cằm với thứ Liễu Phong Vũ cầm: “Tuy tôikhông thiếu ăn, nhưng chưa được ăn thứ gì được giacông.”

Liễu Phong Vũ giơ gói lạp xưởng trong tay: “Nói trướcđi, rồi tôi sẽ cho nhóc.”

Năng lực có thể khống chế và ẩn giấu dao động nănglượng, hiển nhiên quan trọng hơn cái ăn.

“Đưa cho tôi trước, sau đó tôi sẽ nói, không thươnglượng. Mấy người phải hiểu tôi không thiếu ăn, chỉ muốnnếm thử thôi. Đối với tôi mà nói, một gói lạp xưởng cănbản không phải nhu yếu phẩm, có cũng được mà không cócũng được. Nhưng đối với mấy người mà nói, nếu có nănglực ẩn giấu dao động năng lượng, đến thời khắc mấu chốtcó thể cứu mạng. Cho nên đây không phải là cuộc traođổi đồng giá, không có bất kỳ lý do gì tôi phải chơitrò giao dịch công bằng với mấy người, bởi vì lợi thếvốn to hơn giá trị nhiều lắm. Có muốn đổi hay không.”Thằng bé lộ ra nụ cười kiêu căng, nhìn họ như ngườitrên kẻ dưới.

Trong lòng ba người đều biết, đứa bé này không hề nóisai. Bọn họ muốn thu được tin tức hữu dụng thì phảiđánh cuộc một lần.

Liễu Phong Vũ nhìn hai bên một chút, sau khi xác nhận,cách không ném túi lạp xưởng qua.

Đứa bé kia dùng một tay bắt lấy, nó vỗ vỗ đuôi con mèoRagdoll, cái đuôi uốn cong, ném thằng bé lên lưng mình.Thằng bé một tay ôm túi lạp xưởng, một tay nắm chặt bộlông rất dài của con mèo Ragdoll, từ sau lưng con mèolộ ra một cái đầu nhỏ, cười tươi rói nhìn ba người:“Ngu xuẩn.”

Ba người biến sắc.

Thằng bé gọi nhẹ một tiếng: “A Bố [48]!”[48]Từ “Bố” trong tên con mèo lấy từ tên loại mèo,Ragdoll trong tiếng Trung là Bố Ngẫu (拥拥), ngoài lề làA Bố có tên tiếng Anh là Abra.

Khi ba người chưa kịp phản ứng, con mèo Ragdoll kia đãnhảy lên một cái, dễ dàng nhảy tới tầng bốn, sau đó lênxuống mấy cái thì chạy ra khỏi đó khoảng trăm mét.

Không cần biết có dám đuổi theo hay không, vấn đề làkhông thể đuổi kịp.

Liễu Phong Vũ giận đùng đùng hét lên: “Mẹ nó thằng quỷ,bắt được thì phải đánh chết nó!”

Thành Thiên Bích sắc mặt âm trầm, ba người trưởng thànhlại bị một thằng nhóc con mười một mười hai tuổi đùagiỡn, không những không thu được tin tức gì, lại còntổn thất một túi thực phẩm quý giá.

Tùng Hạ cũng buồn bực, đối với cậu nhóc có vẻ rất thôngminh ấy, cậu vốn rất có hảo cảm, không ngờ nó lại lừaăn xấu xa như thế. Nhưng, âm mưu này được thành lậphoàn toàn dựa trên điều kiện vũ lực, nếu không phải đứabé kia cho rằng họ không phải đối thủ của con mèo, saocó thể to gan thế được.

Liễu Phong Vũ tức giận đến giậm chân, vô cùng không camlòng khi thức ăn của mình thằng nhóc xấu xa lừa mất.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Đi tìm cái gì ăn đã.”

Tùng Hạ mặt như đưa đám khoác ba lô lên lưng, lấy lạitinh thần an ủi hai người kia: “Không sao hết, chúng tanhất định sẽ săn được gì đó, hai người có đói không?”

Thành Thiên Bích cầm lấy ba lô của cậu: “Để tôi cầm.”

“Hả?”

“Anh vừa mất nhiều máu.” Thành Thiên Bích siết tay, tácdụng quan trọng nhất của túi lạp xưởng là bổ sung thểlực cho Tùng Hạ bị đỉa hút rất nhiều máu, họ quyết địnhdùng nó để trao đổi tin tức quan trọng, không ngờ lạibị một đứa bé đùa bỡn. Chuyện khiến hắn tức nhất khôngphải bị đùa bỡn, mà là trên mặt Tùng Hạ không có chúthuyết sắc gì.

Hắn phải nhanh chóng săn được cái gì đó.

Tùng Hạ cười cười: “Không cần, tôi vẫn chịu đựng được.”

“Để tôi cầm.” Thành Thiên Bích không nói lý mà lột balô trên người cậu xuống.

Ba cái ba lô không có cái nào nhẹ cả, bên trong đã đượcdùng hết khả năng để nhồi đầy các loại đồ dùng sinhhoạt, riêng áo rét đã nặng vài kg, chưa nói đến nước dựtrữ. Khi Tùng Hạ đeo ba lô trên lưng thì nhìn có vẻ rấtyếu.

***

Hai vai Tùng Hạ nhẹ đi một chút, cậu cười nhìn ThànhThiên Bích, cảm giác trong lòng nảy lên một tình cảm ấmáp.

Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ không chịu được, nhìn họ bằngnửa con mắt.

Ánh mắt như chim ưng của Thành Thiên Bích nhìn thẳngbụi cỏ rất cao phía trước: “Cố chịu một lát nữa, sẽ cócái ăn nhanh thôi.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi chịu được.”

Thành Thiên Bích là người đàn ông đáng tin nhất mà cậubiết, cậu chưa bao giờ hoài nghi bất luận câu gì màThành Thiên Bích đã nói.

Chia sẻ:

Chương 36

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Cho dù sống màn trời chiếu đất, ăn bữa trước không có bữa sau, chỉ cầncó bạn bè đồng cam cộng khổ, đây đã là thời khắc đáng nhớ nên hết lòngtận hưởng.

.

.

.

Ba người đi vào trung tâm thành phố.

Ven đường có thể dễ dàng bắt gặp xe hơi bị vứt đi vànhững kiến trúc đã đổ sập, thỉnh thoảng trong bụi cỏ

cao còn có thể thấy những thi thể đã bốc mùi, nếu khôngchú ý dưới chân, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm lên.

Những sản phẩm văn minh của con người lại không chịunổi một kích trước sức mạnh tự nhiên, tất cả cơ sở phầncứng được kiến tạo một cách tỉ mỉ đã hoàn toàn bị thựcvật xâm chiếm, những nhà lầu cao từ mười đến hai mươitầng đều có thể bị thực vật bao trùm hoàn toàn, đâu đâucũng là “nhà ma”.

Bất cứ lúc nào ba người cũng chú ý đến dao động nănglượng xung quanh, trước đây họ bị bọ ngựa tập kích ởCôn Minh, căn bản khó lòng phòng bị, nhưng bây giờ họcó thể phòng ngừa đánh lén thông qua dao động nănglượng, chí ít nếu như tốc độ của kẻ đánh lén không quánhanh, họ đều có thể phản ứng kịp.

Nhưng xem ra trước mắt, có ba cách để nhận biết nănglượng dưới tình huống vừa phải. Một loại là năng lượngsinh vật quá nhỏ, ví dụ như các loại động vật linh tinhnhư bọ ngựa hay chuột, mặc dù chúng có năng lượng,nhưng năng lượng của một vài loại cây hơi lớn hơn mộtchút cũng lớn hơn chúng nó, hơn nữa số lượng rất nhiều,nếu như lẫn vào trong thảm thực vật thì rất khó nhậnbiết; loại thứ hai là vật thể có thể lường trước thìcách họ quá xa, cơ bản là hơn hai, ba mươi mét, họ sẽkhông cảm giác được; còn có một loại, chính là thứ hômnay họ mới biết, có thể ẩn giấu dao động năng lượng, vídụ như thằng bé vừa nãy.

Nếu gặp phải loại sau, họ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên họmới nóng lòng muốn biết càng nhiều tin tức càng tốt, vàmắc bẫy của thằng bé kia.

Không biết do những sinh vật biến dị này trời sinh đãcó thần kinh nhạy cảm, cũng có thể cảm giác được nănglượng của họ, cho nên không tấn công, hay là do nguyênnhân gì khác mà họ đi loanh quanh trong thành phố mộttiếng mà vẫn không săn được gì.

Chợt bắt gặp hai con chuột lớn thì chúng lập tức bỏchạy.

Tùng Hạ nói: “Giác quan của động vật vốn phát triển hơnloài người, nếu con người biến dị có thể nhận biết nănglượng cơ thể khác, sợ rằng chúng cũng có thể, con ngườigặp ai có năng lượng mạnh hơn thì đều muốn tránh, độngvật cũng thế, đúng là có chút phiền phức.”

Động vật nhỏ yếu sẽ trốn họ, động vật mạnh thì họ phảichạy, muốn săn được con mồi thích hợp, chỉ việc điđường tìm kiếm con mồi đã tiêu hao tinh thần và thể lựcrất lớn.

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh còn chịu đựngđược không?”

Tùng Hạ nở nụ cười hơi nhợt nhạt: “Yên tâm đi, tôikhông sao.” Vừa rồi cậu đã ăn một cái bánh quy nén khí,nhưng bụng vẫn còn đói, quan trọng nhất là hơi choáng,cậu quả thật rất cần ăn thịt để bổ sung thể lực.

Thành Thiên Bích nhìn công ty bách hóa trước mắt: “Vàođó xem thử.”

***

Công ty bách hóa này cũng đã bị thảm thực vật bao trùm,cửa kiếng ở lối vào đã vỡ nát văng đầy đất, bên trong

cánh cửa tối om mắt nhìn không hết, nhìn qua có vàiphần âm trầm.

Thành Thiên Bích mở đèn pin, hai người kia nhắm mắt đitheo đuôi hắn.

Đi đến giữa đại sảnh, hai bên đều là quầy chuyên doanhchuyên bán đồ trang sức, những kim loại quý giá đã từngkhiến người ta chạy theo như vịt, bây giờ xem ra cònchẳng bằng một ngụm nước sạch.

Do cả tòa nhà đã bị thảm thực vật bao trùm nên bốn phíavô cùng tối tăm, ánh sáng từ đèn pin họ cầm trên tay cóvẻ rất mong manh.

Liễu Phong Vũ nói: “Chỗ này sẽ phải có vài con chuột bựbự chứ nhỉ.”

Tùng Hạ nói: “Đến khu quần áo hoặc khu giường đệm xemmột chút đi, chuột thích gặm đồ vật.”

“Bên kia có bảng hướng dẫn kìa, qua xem khu đồ vải vócở tầng mấy.”

Một con chuột không biến dị kêu chít chít chạy tới từquầy trưng bày pha lê bên cạnh họ, vang lên một tiếngviu, con chuột lớn như cổ chân kia giống như bị mộtthanh dao găm ghim vào, bị một lưỡi đao gió trong suốtđâm xuyên qua mặt.

Thành Thiên Bích túm con chuột lên, nhét vào trong túi,dù thế nào cũng coi như một miếng thịt, họ không nênlãng phí.

Liễu Phong Vũ cười he he hai tiếng: “Nếu bắt được mườihai mươi con, cũng đủ cho chúng ta ăn một bữa.”

Thành Thiên Bích đáp lại ngắn gọn: “Rất tốn sức.” Dùngnhững con chuột nhỏ như vậy giải quyết vấn đề lươngthực, đến tối mịt họ cũng không đủ no.

“Cũng phải có con lớn mà.”

Ba người thấy tầng hai chuyên kinh doanh hàng dệt maylen bông, vì vậy cẩn thận đi theo cầu thang lên tầng.

Bọn họ vừa đi vào bên trong không được bao xa thì mộtdao động năng lượng từ bên trái phía trước truyền đến,nhưng không phải một sinh vật lớn mà là một đám độngvật nhỏ có năng lượng rất yếu, Thành Thiên Bích soi đènpin trên tay tới đó, chỉ thấy một đàn chuột lớn nhỏkhông đồng đều chạy tới loạn xạ từ trước mặt họ, sốlượng ít nhất phải chừng trăm con. Thành Thiên Bíchtranh thủ thời gian chúng chạy tới, cụ thể hóa ra từnghàng lưỡi đao gió, hơn mười con chuột đang chạy bỗngnhiên cứa phải đao gió, đầu rơi máu chảy.

Sau khi đàn chuột chạy tới, trên mặt đất ít nhất đã nằmhai, ba mươi con, phần lớn đều là chuột con không biếndị, cũng chỉ lớn cỡ chuột thường.

Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Thế này thì dễ nhặt rồi.” Họvừa bàn tới chuyện bắt nhiều chuột như vậy sẽ phí baonhiêu sức lực, lập tức đã đưa cả một đàn đến, đúng làquá đúng lúc.

Thành Thiên Bích nhắc nhở: “Ở đây có thể là ổ chuột,đàn chuột hoạt động quy mô lớn như vậy là bất thường.”

Tùng Hạ cau mày nói: “Không sai, chúng ta nhanh nhặtđống chuột này lên, sau đó mau đi thôi.”

Liễu Phong Vũ chán ghét bĩu môi: “Anh không muốn chạmvào đâu.”

Không cần hắn nói, cũng không ai trông cậy vào hắn hết.Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhanh chóng nhặt đống chuộtmáu me nhầy nhụa cất vào trong túi, tuy chúng nhỏ nhưngcũng đủ cho họ ăn.

Khi để vào trong túi, Tùng Hạ còn không quên hấp thunăng lượng của mấy con chuột biến dị trong đó vào trongcơ thể mình, tuy năng lượng rất yếu ớt, nhưng con kiếntích nhiều cũng là một miếng thịt.

***

Sau khi làm xong, họ định rời khỏi đây. Đúng lúc này,ba người đồng thời cảm thấy một dao động năng lượngmạnh mẽ thật sự, truyền đến từ hướng cửa thoát hiểm đensì.

“Đi thôi.” Thành Thiên Bích trầm giọng nói.

Ba người vội vàng chạy đến cầu thang.

Tốc độ di động của vật thể có nguồn năng lượng đó tươngđối nhanh, chớp mắt một cái đã xuất hiện không xa phíasau bọn họ. Ba người đồng loạt quay đầu lại, đầu tiênlà nhìn thấy một đôi mắt màu xanh biếc.

Bốn năm con chuột hình thể loại lớn đang đứng cách họkhông xa mà nhìn họ, phía sau chúng còn có một đànchuột nhắt, lớn nhỏ đều có. Trong nháy mắt, ba người bịbao vây.

Tùng Hạ nhìn ánh mắt đói khát của đám chuột này, da đầutê dại. Từ khi tận thế tới nay, cậu đã tưởng tượng rất

nhiều về cái chết của mình, bị hàng trăm con chuột cắnchết tươi, tuyệt đối không phải cái chết có thể khiếncậu nhắm mắt.

Mặc dù, chuyện cùng Thành Thiên Bích chiến đấu đến giọtmáu cuối cùng quả thật rất phù hợp với ảo tưởng anhhùng thời khắc lâm chung của cậu.

Liễu Phong Vũ cười lạnh một tiếng: “Một đám chuột nhắt,xem ông ăn hết chúng bây thế nào.”

Thành Thiên Bích nhìn hắn một cái: “Mùi thối có độckhông?”

Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Giờ muốn đánh nhauhả?”

“Quên đi, dù không có độc, chuột bị hun chết cũng khôngmuốn ăn.” Thành Thiên Bích đưa đèn pin cho Tùng Hạ, sauđó ném ba lô đi, hai tay nắm chặt trong không khí, dùngmắt thường có thể nhìn thấy không khí trước người đã bịvặn vẹo, sức gió trong tay hắn cụ thể hóa thành vũ khícứng rắn mạnh mẽ.

Liễu Phong Vũ cắn răng nghiến lợi: “Sớm muộn gì tôicũng giết cậu!” Hắn vung cánh tay phải lên, trong nháymắt, cánh tay thon dài rắn chắc biến thành cánh hoa tolớn đầy đặn, trên cánh hoa đỏ tươi đầy những cái dằm,các đỉnh dằm tiết ra dịch tiêu hóa màu vàng nhạt. Cánhhoa của hoa đại vương tựa như một bàn tay, đánh tới đànchuột kia.

Cũng trong lúc đó, Thành Thiên Bích nắm chặt mũi đaogió, lao vào đàn chuột, khi cự ly còn cách chúng nó bảytám mét, đao bổ xuống từ trên không, tiếng xé gió vang

lên, một lưỡi đao sắc bén vô hình chém ngang đứt ngườihai con chuột lớn cầm đầu!

Uy lực của một đao kia không chỉ khiến Liễu Phong Vũ vàTùng Hạ kinh ngạc, ngay cả trong mắt Thành Thiên Bíchcũng hiện lên một sự kinh hãi, dường như hắn không ngờmình có thể chém ra một đao uy lực như vậy.

Đàn chuột rối loạn, điên cuồng lao vào họ, Liễu PhongVũ quét tay một cái, hơn mười con chuột bị tiêu hóa nửangười, mùi tanh tưởi tràn ngập không khí, những conchuột đứng gần lập tức bị sặc mùi đến nỗi ngã vật ra.

Liễu Phong Vũ hưng phấn nói: “Năng lượng đã được tăngcường!”

Hôm nay hắn mới cảm nhận được hạt nhân năng lượng dướisự hướng dẫn của Thành Thiên Bích, đồng thời tu luyệnđược mấy tiếng, sức mạnh thì có tăng cường một ít, làmsao lại không khiến hắn vui vẻ cho được.

Thảo nào có mấy ngày ngắn ngủi mà Thành Thiên Bích mỗilần ra tay thì sức mạnh lại có sự tiến bộ nhất định,xem ra phương pháp tu luyện mà Tùng Hạ cung cấp thật sựvô cùng hữu hiệu. Trong thời đại mà sức mạnh quyết địnhtất cả, còn có gì có thể quý giá hơn?

Trong lòng Liễu Phong Vũ có chút cảm động trước sự tintưởng và hào hiệp của Tùng Hạ và Thành Thiên Bích chohắn.

Tùng Hạ nhìn hai người gọn gàng diệt trừ đàn chuột,lòng tin tăng thêm nhiều. Đối với vài con chuột chạy vềphía cậu thì cậu sẽ đá nó đi, nếu nó không quá lớn thìsẽ dùng ba lô đập, cậu cũng không bị thương.

Nhìn qua thì Thành Thiên Bích tựa như đao khách ở cổđại vậy, múa may vô hình giữa đàn chuột, lưỡi đao gióco duỗi tự nhiên, một đao quét qua là xác chuột thànhmiếng, hắn đã được huấn luyện cách chặt chém, bởi vậynên động tác vô cùng thành thạo đẹp mắt, uy vũ khôngthôi.

Sau khi mấy con chuột lớn chết hết, chuột nhỏ cũngkhông dám tùy tiện tấn công nữa, chúng bỏ chạy thụcmạng ra bốn phương tám hướng.

Ba người cũng mệt đến ngất ngư, thở hổn hển nửa ngày màkhông được một hơi hoàn chỉnh.

Mặc dù năng lượng dự trữ của họ mỗi ngày đều được tăngcường, nhưng nếu gặp kẻ địch mạnh, năng lượng tiêu haokhông đủ cung cấp cho họ đối phó với kẻ địch. Tiến hóa,không ngừng tiến hóa chính là đường sống duy nhất củahọ.

Nhìn xác chuột đầy đất, ba người cũng rất vui mừng.

Tùng Hạ vui mừng hấp thu năng lượng, Liễu Phong Vũ vuimừng tiêu hóa, Thành Thiên Bích thì kéo một con chuộtlớn nhất, từ tầng hai ném xuống tầng dưới.

***

Khi ba người xuống tầng một, họ kéo con chuột lớn kiara bãi cỏ ngoài cửa, thành thạo nhóm lửa nướng chuột.

Từ sau khi tận thế, thứ họ được ăn nhiều nhất chính làthịt chuột, thậm chí đối với việc giải quyết và xử líthịt chuột, Tùng Hạ còn có tâm đắc nhất định, biết chỗnào của con chuột có thịt mềm nhất ăn ngon nhất, lượnggia vị và độ lửa cũng đều đã nắm giữ rất tốt, ngay cả

việc dùng mã tấu xẻ thịt cũng đã được luyện đến lô hỏathuần thanh [49], cậu vừa nướng thịt vừa nói: “Chúng tacũng không còn nhiều muối lắm, hôm nay đi tìm một ít,muối vẫn chưa bị hỏng, mang theo nhiều một chút. Haiz,nếu có gia vị khác thì tốt hơn.”[49] Lô hỏa thuần thanh: Dày công tôi luyện nên đã thànhthục. Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấyngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sựthành thục của học vấn, kĩ thuật..

“Nếu có gia vị nào chưa hỏng thì cứ lấy hết.” Dọc theođường đi, Liễu Phong Vũ đã bị lăn qua lăn lại nên đãthực tế hơn rất nhiều, quần áo và nước hoa trong ba lôhắn nay đã được giảm thiểu, trái lại vài thứ thực dụngthì rõ ràng đã được gia tăng.

Mùi thịt chuột nướng đã dẫn dụ vài thị dân ở quảngtrường phụ cận đang đi tìm đồ đến. Đợt thứ nhất có bảytám người đến, xem dáng vẻ thì chắc là dân bản địa,chưa từng trải qua trèo non lội suối, quần áo không tảtơi như họ, thế nhưng sắc mặt cũng không tốt, thấynhững miếng thịt chuột lớn, không quan tâm gì mà muốncướp.

Thành Thiên Bích móc súng ra, chĩa vào một người: “Chỉcần chạm vào, bắn chết.” Thành Thiên Bích có ánh mắtlãnh khốc vô tình khiến kẻ khác căn bản không hề hoàinghi về lời hắn nói.

Đây là thời đại mà một tính mạng căn bản không đángtiền, không có pháp luật, không có trói buộc, chỉ cần

không có năng lực tự vệ, nếu chết thì chỉ có thể tựnhận không may.

Tùng Hạ nói: “Trên tầng hai bách hóa này có rất nhiềuchuột chết, cũng có rất nhiều chuột sống, ai có can đảmthì có thể đi nhặt, nhưng đừng nghĩ chạm vào cái gì củachúng tôi.”

Không phải họ không có tính người, chỉ là một khi họ đểngười khác ăn, như vậy những kẻ men theo hương vị đếnđây sẽ không bỏ qua cho họ, không có được thức ăn lạikhông thể tự bảo vệ mình, kết cục chính là bị cướp sạchkhông còn một mống, họ sẽ bị đám người đói khát baovây, bị cướp đoạt tất cả vật tư, những tình huống nhưvậy trên đường họ đã nhìn thấy rất nhiều. Đã từng cómột người phụ nữ có thú cưng biến dị vì thương xót mộtđứa bé mà đưa một miếng thịt cho nó, đứa trẻ đángthương bị đám người xông vào cướp giật đến chết tươi.Một miếng thịt còn có thể gây nên cuộc tranh đoạt trămngười, huống hồ lại là một con chuột lớn.

Bọn họ có thể cứu một, cứu mười, nhưng không cứu đượchàng trăm, hàng vạn; cho nên họ chỉ có thể cứu mình.Chỉ khi sử dụng vũ lực tuyệt đối ngăn chặn bất cứ aidám can đảm có suy nghĩ mạo phạm đến họ, họ mới có thểbảo toàn chính mình trong tận thế.

Sau khi cân nhắc nửa phút giữa bảy tám con chuột vàhọng súng đen ngòm của Thành Thiên Bích, những ngườikia liền đi vòng qua họ vào trong bách hóa.

Năm phút sau, đám người chật vật chạy như điên từ trongbách hóa ra, ai nấy cũng mang những vết thương lớn nhỏ,trong lòng ôm một đống chuột chết, nhưng trên mặt họ

đều mừng rỡ hân hoan, giấu đống chuột vào các góc trênngười, hài lòng rời đi.

Ba người dùng phương pháp như thế ứng phó với ba đợtngười khác men theo mùi thơm mà tới, lấy tốc độ nhanhnhất ăn hết hơn nửa con chuột.

Liễu Phong Vũ thỏa mãn vuốt bụng, “Anh nói này Tiểu Hạ,ngay cả chuột mà cậu cũng có thể làm ngon như vậy, đúnglà có tài.”

Tùng Hạ cười nói: “Lúc đói thì ăn gì cũng thấy ngon.”

“Không phải, anh xưa nay vẫn không có cảm giác đói, chỉham ăn thôi, thịt này quả thật không tệ.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một chút: “Đã khỏe hơn chưa?”Hắn thấy trên mặt Tùng Hạ có huyết sắc, rốt cuộc yêntâm một chút.

Tùng Hạ cười ha ha: “Ăn no thì tốt hơn nhiều rồi, cókhi lại không liên quan đến bị hút máu mà do đói đấy.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi mộtchút, số thịt này bỏ lại ở đây đi.”

Ba người dập lửa, đeo ba lô lên lưng đi hơn hai trămmét về phía Bắc, tìm được một cây đại thụ rồi ngồixuống.

Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ ở một bên tu luyện,Tùng Hạ thì nằm xuống nghỉ ngơi.

Có cây đại thụ này che chở, không khí xung quanh mát mẻhơn rất nhiều, khó có được một buổi trưa sau khi ănuống no đủ lại được nghỉ ngơi nhẹ nhàng. Cho dù sốngmàn trời chiếu đất, ăn bữa trước không có bữa sau, chỉcần có bạn bè đồng cam cộng khổ, đây đã là thời khắcđáng nhớ nên hết lòng tận hưởng.

Tùng Hạ dần dần mơ hồ trong tiếng thảo luận nhỏ giọngcủa hai người bọn họ.

Trở nên mạnh mẽ, mọi người cùng trở nên mạnh mẽ, sauđó, cùng sống sót.

Chương 37

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

“Nếu mấy người không tin, tôi có thể dùng tin tức hữu dụng trao đổi, nếutôi muốn cầu cạnh mấy người, như vậy cũng không tồn tại giao dịch côngbằng. Bây giờ tôi tiết lộ vài tin tôi biết để thể hiện thành ý hợp tác, thếnào?”

.

.

.

Ba người nghỉ ngơi một tiếng thì lại chuẩn bị xuấtphát. Mục đích của họ là siêu thị cỡ lớn, tìm xe đạp vàgia vị, mặt khác còn muốn tìm chút nước sạch, nếu như

có bình thì tốt nhất, nhưng có thể Quý Dương đã bị cắtnước từ lâu, có nước mà uống sợ rằng cũng giống như cóthức ăn mà ăn, sớm đã bị cướp đoạt bằng sạch.

Rất nhanh họ đã tìm đến một siêu thị, ngoại thất củasiêu thị là thủy tinh, bởi thiếu kết cấu bê tông nênthực vật không thể mọc rễ nảy mầm từ vách tường, chonên siêu thị này không bị thảm thực vật bao trùm, ánhsáng có thể trực tiếp chiếu vào. Nơi có ánh sáng luônlàm người ta an tâm hơn, họ quyết định đi vào tìm thửmột chút.

Bên trong siêu thị hầu như đã bị cướp đoạt không còngì, trên mặt đất văng đầy các loại thức ăn và chất lỏngđã không rõ màu sắc, hễ là cái gì có thể dùng được thìđã không còn lại gì.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đừng nói muối, trên mấy kệ nàyngay cả băng vệ sinh cũng không tìm thấy đâu.”

Ba người không khỏi thất vọng, thứ quan trọng như muốiăn, chỉ sợ không còn lại gì.

Họ vẫn đến khu bán đồ tổng hợp xem thử, quả nhiên, tấtcả các kệ đều đã trống không, trên mặt đất còn rơi vãirất nhiều bột phấn và xì dầu. Tùng Hạ ngồi xổm tìm từngkệ một, đúng là không phụ lòng người, rốt cuộc dưới đáymột kệ hàng, cậu đã tìm thấy một túi muối rơi vãi hơnnửa. Cậu quỳ rạp trên mặt đất lôi túi muối ra, sau đódùng tay gom số muối trên mặt đất vào, rốt cuộc miễncưỡng cũng góp nhặt được non nửa túi muối.

Tùng Hạ dùng túi nylon bọc ba lớp gói muối quý giá kia,cẩn thận bỏ vào trong ba lô.

Liễu Phong Vũ thở dài: “Cuộc sống này trôi qua, mẹ nóchứ quá khổ sở.”

Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, chúng ta nên biết hài lòng,số muối này dùng tiết kiệm thì chúng ta có thể dùng nonnửa năm đấy, nhưng khi đó chúng ta cũng có thể đến đượcBắc Kinh, đến Bắc Kinh rồi không chừng có thể ăn.”

Liễu Phong Vũ lắc đầu, dường như không ôm hi vọng gì.

***

Ba người chạy lên lầu, định tìm một chiếc xe đạp.

Liễu Phong Vũ đột nhiên nói: “Tiểu Hạ, ba mẹ cậu ở BắcKinh à?”

Tùng Hạ ngẩn người, cười đắng chát: “Họ mất từ lâu rồi,đã gần mười năm.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, đây là lần đầu tiênhọ nói về gia đình.

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Bây giờ nghĩ lại, nói khôngchừng đó lại là chuyện tốt.”

Tùng Hạ nói: “Không phải chịu dày vò tận thế, có lẽthật sự coi là chuyện tốt, còn anh thì sao, Liễu ca? Bamẹ anh ở đâu?”

Trong mắt Liễu Phong Vũ hiện lên vẻ đau đớn: “Khôngbiết.”

Hai chữ nói rất nhẹ nhàng, lại có thể khiến bao ngườiđồng cảm.

Không biết… không ai biết người thân bạn bè ở phương xabây giờ thế nào, họ đã chết chưa, họ có được ăn một bữacơm no không, có đang vì mình mà nóng ruột nóng gankhông? Trong khoảnh khắc hệ thống thông tin tê liệt,muốn biết hiện trạng của người thân đã trở thành giấcmộng xa không thể với. Khi họ trèo non lội suối tiếnlên vì một mục đích xa xôi, không biết sau khi trải quatrăm ngàn cay đắng ấy, có gặp được người thân một lầnhay không. Dường như ai cũng phải trải qua nỗi niềm đauđớn này.

Hiện tại, vô cùng có khả năng đã là vĩnh biệt.

Tùng Hạ khẽ thở dài, nhìn Thành Thiên Bích: “ThiênBích, còn cậu thì sao? Ba mẹ cậu đều ở Bắc Kinh à?”

Thành Thiên Bích mặt không thay đổi: “Người đó nhấtđịnh còn sống.”

Tùng Hạ giật mình, cậu nghĩ với khẩu khí và nét mặt củaThành Thiên Bích, hiển nhiên hắn không hề giống một đứacon nóng ruột nóng gan về ba mẹ. Hơn nữa hắn nói “ngườiđó”, không phải “họ”.

Tùng Hạ không dám tiếp tục hỏi. Cậu vốn tưởng rằngtrong thời kì tận thế, bất luận bí mật gì đều đã khôngcòn quan trọng, thế nhưng sau khi hỏi về nhiệm vụ củaThành Thiên Bích và bị hắn từ chối, cậu sẽ không viphạm nữa. Nếu có ngày Thành Thiên Bích đủ tin tưởngcậu, lúc nào muốn nói tự nhiên sẽ nói, giống như cậuhoàn toàn tin tưởng Thành Thiên Bích vậy.

Đáng tiếc Tùng Hạ thì tự mình hiểu lấy, Liễu Phong Vũthì không, trên thực tế cách nói chuyện làm việc củaLiễu Phong Vũ xưa nay đều chưa bao giờ thể hiện hắn

thông cảm cho người khác, vẫn luôn tùy hứng làm bậy,hắn vỗ vỗ Thành Thiên Bích: “Này, cậu không lo lắng ư?Vì sao cậu chắc chắn người đó nhất định còn sống? Là bahay là mẹ cậu?”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đúng là thần bí.”

Tùng Hạ lảng tránh đề tài này: “Tôi thấy bảng hướng dẫncủa trung tâm thương mại ở bên kia, đi qua xem sao.”

***

Xe đạp và dụng cụ tập thể hình khác đều được đặt chungtrong một khu, họ đi tới trước mặt nhìn, ngoại trừ vòngHula-Hoop vô dụng và ghế massage đã hỏng không bị dọnđi thì cái gì cũng bị mất.

Bọn họ cũng không quá thất vọng, cũng đã quen rồi, dùsao cũng đã tìm được nửa túi muối, chuyến này khôngtính là phí công.

Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Từ bâygiờ đến lúc mặt trời lặn còn hai ba tiếng, chúng ta đichỗ khác tìm xem.”

Ba người lại tìm một hồi, ở ven đường phát hiện một cửahàng cơ khí, tìm được hai bình dầu ma-dút nhỏ. Tìnhtrạng của họ nhìn qua vừa giống như nhặt mót vừa giốngnhư tìm báu vật, vì chuyện tìm được cái gì đó hữu dụngmà người khác bỏ quên ở một góc xó xỉnh nào đó mà khôngngừng nhảy nhót.

Khi họ đi ngang qua một bệnh viện bỏ hoang, Tùng Hạnhắc nhở: “Chúng ta có nên đi vào thử vận may không, có

khi có thể tìm được cồn và băng gạc gì đó, tuy gần đâychúng ta không bị ngoại thương, nhưng không biết đượcsau này thế nào.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Đi lấy một chút.”

Ba người đang muốn đi vào trong, từ trên đầu lại truyềntới dao động năng lượng quen thuộc, một giọng nói nhẹnhàng vang lên trên đầu họ: “Này, mấy người nhìn quacũng không bị đói ha.”

Ba người ngẩng đầu nhìn lên, con mèo Ragdoll to lớnxinh đẹp đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà bốn tầngbên cạnh họ, thằng nhóc đã lừa mất một túi lạp xưởngcủa họ đang nằm sấp trên đầu con mèo, từ trên cao nhìnxuống họ.

“Mẹ nó chứ thằng ranh, mi muốn chết đấy phải không!”Liễu Phong Vũ chỉ vào nó mắng to.

Thằng bé lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ai bảo mấy ngườingu ngốc, ngu ngốc thì sớm muộn gì cũng phải chết.”

Liễu Phong Vũ cả giận: “Ai ngờ nhãi ranh như mi lại vôlại như thế, có bản lĩnh thì lăn xuống đây.”

Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, quên đi, đithôi.”

Cho dù thằng bé thật sự nhảy xuống, họ cũng không thểlàm gì, đừng nói họ chưa chắc đã đánh thắng được conmèo khổng lồ kia, cho dù đánh thắng được nhưng lại muốnvì một túi lạp xưởng mà đánh đánh giết giết với một đứabé ư? Họ còn chưa đói đến trình độ đó.

Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, xoay ngườiđi vào trong bệnh viện.

Liễu Phong Vũ dựng ngón thối với thằng bé, cùng haingười đi vào trong bệnh viện.

“Trong bệnh viện không còn gì đâu, vào cũng vô dụng.”Thằng bé vỗ vỗ đầu con mèo, con mèo nhảy xuống, rơixuống phía sau họ.

Ba người cảnh giác xoay người lại nhìn nó.

Thằng bé cười cười: “Muốn thứ tốt, tôi có thể cho mấyngười.”

Liễu Phong Vũ vung tay vào nó, trong nháy mắt, cánh taython dài biến thành cánh hoa to lớn, một chất lỏng tanhtưởi tạt vào hướng thằng bé và con mèo.

Vừa rồi nó ở tầng bốn, Liễu Phong Vũ không với tới, bâygiờ cuối cùng có thể xả được chút giận.

Thằng bé kêu lên: “A Bố!”

Con mèo gọi là “A Bố” kia chạy vội về phía sau, thếnhưng hiển nhiên tốc độ chậm hơn mùi thối, thằng bé bịtkín mũi lại, sắc mặt trắng bệch, khứu giác mèo nhạy hơncon người một nghìn lần thì càng khổ sở, dùng sức lắclắc đầu, tức giận kêu lên.

Tiếng mèo kêu hơi nũng nịu kia và hình thể khổng lồ củanó tuyệt nhiên không phù hợp.

Liễu Phong Vũ chỉ vào họ cười ha ha: “Đáng đời!”

Tùng Hạ cũng không nhịn được mà cười: “Liễu ca, đithôi.”

Thằng bé hừ lạnh: “Dị chủng hoa đại vương.”

Chỉ thấy A Bố đột nhiên chui lên từ mặt đất, nhào vềphía bọn họ.

Thành Thiên Bích bỗng nhiên xoay người lại, mũi đao giótrong tay đã cụ thể hóa thành hình, tốc độ A Bố quánhanh, hai mắt hắn không dám nháy một cái.

Liễu Phong Vũ biến hai cánh tay thành cánh hoa, chắntrước mặt bọn họ, cánh hoa của hoa đại vương vô cùngkhó đối phó, cánh hoa đầy đặn bao lấy dịch tiêu hóa,nếu như vật gì dám chạm vào, tuyệt đối là tự tìm đườngchết, mà nếu cố lao vào chém thì sẽ phải nhận lấy mùithối có thể coi như vũ khí sinh học. Hắn muốn xem conmèo chết tiệt này định làm gì hắn.

Không ngờ A Bố không tấn công họ, mà xẹt qua từ trênđỉnh đầu họ, dừng trước cửa bệnh viện.

Thằng bé mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Thành ThiênBích: “Thật thú vị, chẳng lẽ là tiến hóa điều khiển sứcmạnh tự nhiên? Là gió phải không?”

Tùng Hạ nhíu mày: “Cậu nhóc cũng biết không ít.” Cậucàng cảm thấy đứa trẻ này không đơn giản, rốt cuộc thìnó là ai?

Thằng bé mỉm cười: “Mấy người muốn biết cách tôi chegiấu năng lượng là gì không? Bây giờ tôi có thể nói chomấy người biết.”

Ba người đều không nói chuyện, thằng nhóc này rất ranhma, họ căn bản không đoán ra nó muốn làm gì.

Thằng bé cười he he hai tiếng: “Thật ra tôi căn bảnkhông phải dị nhân, dao động năng lượng kia do tôi dùngthiết bị mô phỏng ra. Một thiết bị rất đơn giản.” Nólấy từ trong túi ra một cái hộp màu đen hình vuông:“Tôi nghiên cứu bước sóng năng lượng của A Bố, dùngRađa loại nhỏ đã được hóa trang bắt chước một đoạn, chỉcần mở chốt mở ra…” Thằng bé khẽ động ngón tay, quảnhiên từ hướng của nó truyền đến một đoạn dao động nănglượng, hơn nữa giống của A Bố, đều là năng lượng Mộc.Họ vốn cho rằng thằng bé này cũng là dị nhân năng lượngMộc, không ngờ cái này căn bản là năng lượng của conmèo.

Về mặt lý thuyết, bắt chước hoặc nhân bản sóng nănglượng không phải chuyện khó. Sóng âm, sóng radio đều cóthể được con người vận dụng thành thạo, thế nhưng nănglượng Mộc lại là một năng lượng có quy mô lớn trong tậnthế, tập trung trên người cá thể xuất hiện năng lượng,thằng bé này có thể nghiên cứu ra thiết bị này trongthời gian ngắn như vậy, thật là lợi hại.

Thằng nhóc ném hộp đen tới: “Cho mấy người.”

Ba người không dám nhận, Liễu Phong Vũ dùng cánh hoanhẹ nhàng nhận lấy, xác định không có vấn đề gì thì mớicầm lấy.

“Yên tâm đi, không phải bom đâu.” Thằng nhóc cười nói:“Tôi là Trang Nghiêu, mấy người không tự giới thiệumình một chút sao.”

“Không cần thiết.” Thành Thiên Bích nói: “Tránh ra,chúng tôi muốn vào bệnh viện.”

“Tôi đã nói bên trong không còn gì rồi mà, tôi đã tớiđây rồi, những thứ hữu dụng trong thành phố đều bị tôivét sạch rồi.”

“Độ tin tưởng của cậu quá thấp.” Thành Thiên Bích nhìnđồng hồ đeo tay một cái: “Chúng tôi không còn bao nhiêuthời gian, tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”

Trang Nghiêu nói: “Mấy người muốn tìm cái gì? Cồn? Dượcphẩm? Tôi cho mấy người, tôi có rất nhiều đấy.”

Tùng Hạ cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Cho họ thiết bị bắt chước năng lượng, lại muốn cho họdược phẩm, nhất định thằng bé này lại đang giở trò gìđó.

“Đương nhiên là cần mấy người hỗ trợ.”

Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi.”

Ba người quay đầu lại đi.

“Này, tôi chỉ muốn một món đồ khác, nó ở trong rạpchiếu phim, thế nhưng bên trong có vài thứ nguy hiểm,mình tôi không lấy được, mấy người giúp tôi một tay,tôi sẽ cho mấy người thứ tốt.”

Đáng tiếc không ai tin nó hết, ba người chỉ muốn sớmtìm được thứ mà họ muốn, sau đó đi cùng đoàn người rờikhỏi đây.

“Nếu mấy người không tin, tôi có thể dùng tin tức hữudụng trao đổi, nếu tôi muốn cầu cạnh mấy người, như vậycũng không tồn tại giao dịch công bằng. Bây giờ tôitiết lộ vài tin tôi biết để thể hiện thành ý hợp tác,thế nào?”

Tùng Hạ dừng lại: “Cậu thì biết tin tức hữu dụng gì?Rốt cuộc thì cậu là ai?”

Trang Nghiêu lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Tôi làm một trạmvệ tinh thu nhỏ tiếp nhận ở nhà, trước lúc tận thế. Saukhi tận thế, bởi vì có A Bố nên vẫn chưa hư hao, chonên, tôi có thể lấy được những thứ như tín hiệu thư cầucứu của địa phương mà trung ương ban bố, đương nhiênthỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy nội dung tin tức họtruyền cho nhau, thế nào, động tâm chưa?”

Trong lòng ba người đều có chút chấn động, nếu như lờiTrang Nghiêu nói là thật, vậy nó tuyệt đối nắm giữ rấtnhiều nội dung có giá trị mà ngay cả quan chỉ huy tốicao như tham mưu trưởng cũng không biết.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chúng tôi làm thế nàođể tin lời cậu nói là thật.”

“Tôi nghĩ có thể, trước tiên nói về những thứ đơn giảnnhé. Tôi biết tất cả các phương thức biến dị hiện nay,tôi có thể nói cho mấy người biết.”

Nhất thời, ánh mắt Tùng Hạ sáng lên.

Chương 38

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Trí tuệ hoàn toàn vượt tuổi của Trang Nghiêu khiến mọi người thấy có chútkhông rét mà run.

.

.

.

Ánh mắt của Trang Nghiêu nhẹ nhàng đảo qua trên mặt bangười, thông qua biến hóa cơ mặt và độ co giãn của conngươi là có thể xác định họ cảm thấy hứng thú với nhữngđiều nó nói.

Liễu Phong Vũ quơ quơ nắm đấm: “Có rắm thì mau đánh,tôi cảnh cáo cậu, còn dám giở trò, tôi sẽ biến cậuthành bộ xương.”

Trang Nghiêu căn bản không coi sự đe dọa của Liễu PhongVũ ra gì, nó dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Phương thứcbiến dị trong những hiểu biết bây giờ, bên phía BắcKinh chia làm ba loại, lần lượt là tiến hóa, dị chủngvà tiến hóa ngược. Căn cứ vào nghiên cứu của tôi, hơnnữa cùng với thông tin lấy được trong những cuộc tròchuyện của Bắc Kinh, tôi chia nhỏ một chút: Tiến hóachia làm tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên và tiếnhóa gene lặn tiềm năng. Dị chủng chia làm dị chủng độngvật và dị chủng thực vật. Tiến hóa ngược thì càng phongphú, có tiến hóa ngược loại thú, tiến hóa ngược loạilưỡng thê [50], tiến hóa ngược loại cá, loại chim, khôngxương sống, thân mềm, động vật chân khớp, động vật thânlỗ, vân vân… Phàm là giống loài đã tham gia vào cuộc

tiến hóa phát triển thì rất có thể đều sẽ trở thànhphương hướng tiến hóa ngược của nhân loại. Trước đây,việc trong gene của con người có mang theo mã di truyềnnhiều như vậy hay không đến nay vẫn chưa thể chứngthực, điều tuyệt vời chính là, thế giới này điên rồi,chuyện gì cũng có thể xảy ra.”[50] Lưỡng thê: Hay còn gọi là động vật lưỡng cư, là sinhvật vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước.

Thành Thiên Bích nheo mắt lại: “Nói tiếp.”

Trang Nghiêu cười cười: “Tiến hóa điều khiển sức mạnhtự nhiên, giống như anh vậy, có tiềm năng to lớn, khôngthể phỏng đoán sức mạnh chiến đấu khi trưởng thànhtrong tương lai, dời sông lấp biển được cũng chẳng cógì là lạ. Trong lần tiếp nhận tin tức gần đây nhất cónói bên phía Bắc Kinh đã xuất hiện hai người tiến hóađiều khiển sức mạnh tự nhiên, một Nước một Lửa. Mạnhnhất là người tiến hóa năng lượng lửa kia, chỉ cần nhẹnhàng vung tay, một ngôi nhà sẽ biến mất. Tôi rất chờmong anh trưởng thành sẽ mạnh đến thế nào. A, sau đó làtiến hóa gene lặn tiềm năng, chủ yếu là coi trọng nănglực tiến hóa của bản thân, ví dụ như tiến hóa thị lực,tiến hóa thính lực, tiến hóa khứu giác, tiến hóa bộlông, ví dụ như thường thấy nhất là tiến hóa sức mạnh,và tiến hóa não vực hiếm có nhất. Người tiến hóa điềukhiển sức mạnh tự nhiên và người tiến hóa não bộ đặtsong song là hai loại người tiến hóa hiếm lạ quý giánhất, nghe nói bên Bắc Kinh đã có mấy người.”

Những thứ Trang Nghiêu nói đều ăn khớp với những gì họlý giải, thậm chí còn toàn diện hơn rất nhiều những gìTổng tham mưu trưởng nói, khiến họ phải tin tưởng, đứatrẻ này thật sự có thể lấy được thông tin từ Bắc Kinh.

Trang Nghiêu đắc ý nhìn họ: “Tiếp theo là nói dị chủng.Trong mắt tôi, dị chủng là thú vị nhất, tôi đã dànhnhiều năm để nghiên cứu dung hợp biến đổi gene, đángtiếc thiết bị giải trình tự gene, quốc gia của chúng tachỉ có một máy, tôi cũng chỉ thấy một lần, còn khôngcho tôi chạm vào. Nếu cho tôi đủ thời gian, tôi nhấtđịnh có thể nghiên cứu ra người biến dị. Nhưng hiểnnhiên gene của dị chủng hoàn mỹ hơn gene dung hợp biếnđổi của động thực vật, chẳng những có thể dung hợp nănglực, ý thức, tập tính của đôi bên, thậm chí có thể tựdo biến đổi giữa hai loại hình thái, đúng là kỳ tíchcủa tạo hóa.” Nói đến đây, ánh mắt Trang Nghiêu lộ ravẻ ca ngợi.

Trí tuệ hoàn toàn vượt tuổi của Trang Nghiêu khiến mọingười thấy có chút không rét mà run.

“Dị chủng thật là cực kỳ thú vị, anh là dị chủng hoađại vương, tôi đã từng gặp dị chủng cây đa, ngoại trừdị chủng thực vật, dị chủng động vật càng khiến ngườita kỳ vọng.”

“Dị chủng động vật…” Liễu Phong Vũ lẩm bẩm.

“Thế nào? Mấy người chưa được gặp ư? Thật là đáng tiếc,Quý Dương đã từng có một người như thế, đáng tiếc hắnđi rồi, hắn là dị chủng của con người và gấu chó, chínhlà một con gấu đực khỏe mạnh tuổi còn trẻ trong vườnthú, vô cùng lợi hại. Đáng tiếc, tôi còn chưa nghiêncứu đủ.” Trang Nghiêu lắc đầu, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:“Nói chung, nếu có cơ gặp dị chủng động vật, tôi tốtbụng nhắc mấy người đừng xung đột với họ. Bởi vì lấytình trạng tiến hóa hiện nay mà nói, tốc độ tiến hóacủa sức mạnh thiên nhiên và tiến hóa gene đều tương đốichậm, chất lượng dị chủng thực vật chênh lệch không

đồng đều, mà dị chủng động vật có ưu thế về thể năngtrời sinh, là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất nhânloại hiện nay.”

Tùng Hạ gật đầu: “Có thể tưởng tượng.”

“Người tiến hóa ngược, số lượng cũng không nhiều, hiệnnay tôi chỉ thấy một người tiến hóa ngược lớp thú, cũngrất lợi hại, nhưng vẫn không giống người dị chủng độngvật. Mặt khác, còn có một việc, cũng vô cùng thú vị.”Trang Nghiêu lộ ra một nụ cười thần bí: “Không phải mấyngười cho rằng, sự tiến hóa của động thực vật cũng chỉcó lớn lên thôi chứ?”

Tùng Hạ nói: “Chúng tôi vốn cho là như vậy, nhưng mấyngày trước ở trong rừng rậm gặp một con ếch, ngoại trừhình thể to lớn, nó còn tiến hóa ra thị lực trạng tháitĩnh.”

Trang Nghiêu cười nói: “Không sai, tất cả những đặctính tiến hóa của con người đều có thể biểu hiện trênđộng thực vật. Tôi có bắt được một con chuột tiến hóangược, cực kỳ thú vị, ngay trong phòng thí nghiệm củatôi. Có điều, xác suất xảy ra biến dị của động thực vậtcùng xác suất con người xảy ra biến dị gần như thấp nhưnhau, phần lớn động thực vật chỉ trở nên khổng lồ, sứcsống trở nên mạnh mẽ. Càng là đẳng cấp cao, giống loàiphức tạp, xác suất biến dị lại càng nhỏ, tốc độ lạicàng chậm, tôi nghĩ rằng, đây là sự trừng phạt củathiên nhiên đối với con người, trừng phạt con ngườitiến hóa quá nhanh, vượt quá mức quy định, để lại tấtcả giống loài khác ở đằng xa phía sau, cho nên bây giờtất cả đều phản lại, những giống loài thấp tiến hóanhanh hơn với tốc độ điên cuồng, mà con người tiến hóa

trước, trái lại thành loài tiến hóa chậm nhất, tất cảmọi chuyện này, thật sự là… quá thần kỳ.”

Tùng Hạ che giấu chấn động trong lòng: “Ý cậu là… cànglà sinh vật cao cấp phức tạp thì càng tiến hóa chậm.”

“Chẳng lẽ không phải đã rất rõ hay sao, trong tận thế,loài có tỉ lệ tử vong cao nhất là gì? Con người, bởi vìcon người chưa đồng thời tiến bộ với hoàn cảnh, chí íttuyệt đại đa số không có, chúng ta bị từ bỏ. Theo côngtác thống kê của tôi, không quá hai tháng sau trận độngđất, số người tử vong ở Quý Dương đã lên đến 50%. Chỉhơn một tháng ngắn ngủi, hơn hai tỷ dân số trên toànthế giới đã biến mất như vậy, đây là sức mạnh lựclượng, hoặc là tôi nên nói rằng, đây là sức mạnhCambri.”

Sức mạnh Cambri!

Ba người trợn to hai mắt, hầu như trăm miệng một lời:“Có ý gì?”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Muốn biết? Vậy giúp tôi đi đã.”

Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Cậu đang ám chỉ với chúngtôi, rằng cậu biết nguyên nhân tận thế?”

“Hiện nay thì chưa thể xác định, thế nhưng tôi nghĩ kếtquả không khác tôi dự đoán là mấy. Bất cứ chuyện gìcũng có nhân quả. Bất cứ chuyện gì, nếu chúng ta khôngtìm được nhân quả, vậy chỉ do nguyên nhân thời gian haykhông gian gì đấy. Chúng ta không tìm được không cónghĩa là nó không tồn tại. Động đất xảy ra, tận thế ậpxuống, tất cả đều có nguyên nhân. Đây không phải làchuyện do con người gây ra, nhưng nó lại không tránh

khỏi có liên quan với những hành động của con người.Tôi có thể nói kết quả tôi dự đoán cho mấy người biết,nhưng tôi tiết lộ nhiều tin tức như vậy, mấy người nênbáo đáp chứ, có phải cũng nên giúp tôi lấy đồ haykhông?”

Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ có chút do dự, mà ThànhThiên Bích thái độ kiên quyết: “Không đi.” Mặc dù nhữngtin kia rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là họ bìnhan đến Bắc Kinh.

Trang Nghiêu liếc mắt nhìn thấu sự lệ thuộc của bangười, nó nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Tôi biết mấyngười muốn đến Bắc Kinh, tôi có thể giúp mấy người.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn nó: “Cậu cái gì cũngbiết?”

“Đừng dùng chỉ số thông minh của mấy người để thăm dòtôi. Những người đi đường tắt từ hướng Tây chạy nạn đếnQuý Dương không ngoài hai mục đích cuối cùng, một lànhững đảo nhỏ có chủ quyền phía Nam như Hải Nam, ĐàiLoan, hai là ba tỉnh miền Đông Bắc [51]. Ba người đều cógiọng Bắc, tỉ lệ lớn nhất là đi về phương Bắc, mà chodù mục đích của ba người là ba tỉnh miền Đông Bắc, mấyngười cũng nhất định sẽ tiện đường đến Bắc Kinh xemthử, bởi vì ai cũng đầy hi vọng ở thủ đô sẽ có thức ănvà hoàn cảnh an toàn. Cho nên, tôi nói ba người đến BắcKinh, có gì sai không?”[51] Ba tỉnh miền Đông Bắc: Bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm,Hắc Long Giang.

Tùng Hạ nói: “Không sai, cậu có thể cung cấp trợ giúpgì?”

“Bản đồ định vị vệ tinh, thực phẩm nén khí, dược phẩm,còn có… phương tiện giao thông.”

“Phương tiện giao thông?” Ba người nghe thế, không thểkhông động tâm. Dựa vào hai cái đùi, dù không ngủ khôngnghỉ hay trên đường không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, muốnđến Bắc Kinh cũng mất hai tháng. Thế nhưng lấy tốc độhiện giờ của họ, nửa năm cũng chưa chắc đã đến nơi. Nếucó phương tiện giao thông, tất cả sẽ khác.

Liễu Phong Vũ hỏi: “Có bay được không?”

“Không thể, mà có thì mấy người cũng không dám ngồi,mấy người không biết trên không trung có bao nhiêu vậtđáng sợ đâu. Tôi đã thiết kế một chiếc xe hơi dùngnhiên liệu hỗn hợp của năng lượng mặt trời và xăng, lốpxe cao bằng đầu người, cũng đủ ứng phó với phần lớn mặtđường nhấp nhô, tuy tốc độ thông thường, nhưng dùng đểthay đi bộ cũng đủ rồi.”

“Bây giờ tôi lại hiếu kỳ không biết rốt cuộc thì trongrạp chiếu phim có vật gì quan trọng như vậy, đáng đểcậu dùng thứ như vậy để trao đổi với chúng tôi.”

Trang Nghiêu thản nhiên nói: “Máy phát điện, trong rạpchiếu phim IMX3D kia có máy phát điện phi công nghiệplớn nhất Quý Dương, tôi muốn mang nó về nhà. Máy phátđiện tôi tự chế quá nhỏ, không đáp ứng được công việccủa tôi. Dĩ nhiên, khi mang về còn phải lắp lại, hiệusuất hơi thấp.” Nó vén tay áo lên, lộ ra cánh tay gầymảnh trắng nõn, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, khiếnnhìn qua thì rốt cuộc nó cũng có một chút ngây thơ củatrẻ con.

Tùng Hạ không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì cậu đang…làm cái gì?”

Trang Nghiêu nói: “Bằng trí tuệ của anh, tôi rất khó đểgiải thích.”

Thành Thiên Bích nói: “Trong rạp chiếu phim có gì nguyhiểm? Còn nữa, chúng tôi phải thấy chiếc xe kia trước.”

“Trong rạp chiếu phim có một con thằn lằn khổng lồ, dàihơn bốn mét, đừng nhìn vào kích thước tiến hóa kém chómèo của nó, tốc độ của nó vô cùng kinh người, đồng thờicòn có thể vượt nóc băng tường, tấn công từ mọi góc độ.Hàng triệu lông mao sắc nhọn ở lớp thịt trên ngón chânnó cũng tiến hóa, không chỉ đứng vững trên bất kì mặtphẳng gì, hơn nữa chỉ cần bị móng của nó hơi chạm vào,một lớp da lớn sẽ bay mất, rất khó đối phó. Thế nào,tôi đã miêu tả rất trung thực về sức mạnh của đốiphương, nhưng tôi tin tưởng bằng sự phối hợp của chúngta, tuyệt đối có thể toàn thân đi ra. Mặt khác, máyphát điện rất nặng, cho dù tôi có thể đánh bại thằn lằnnhưng cũng cần ai đó hỗ trợ mới chở nó về được. Về phầnmấy người muốn xem chiếc xe, không thành vấn đề, tôiđưa mấy người đi xem.”

Liễu Phong Vũ nói với hai người: “Thằng nhóc này cótiền án từ trước, còn tin được không?”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Đáng để thử một lần, nếunhư điều nó nói là giả, chúng ta bất cứ lúc nào cũng cóthể đi.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nếu như đã vào ổ thằnlằn thì không phải bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

Tùng Hạ nói: “Thiên Bích, ý của cậu là không ư? Tôicũng có chút do dự, thế nhưng điều kiện nó nói quả thậtrất hấp dẫn, tôi không nắm được chủ kiến.”

Thành Thiên Bích nói với Trang Nghiêu: “Rút lui 100mét, chúng tôi phải thương lượng.”

Trang Nghiêu cười khúc khích: “Không thành vấn đề.” Nóvỗ vỗ đầu A Bố: “Đi thôi.”

“Chờ một chút.” Tùng Hạ giơ cái hộp đen nhỏ kia lên,ném về phía nó: “Đồ của cậu tôi không dám cầm, ai biếtbên trong còn có cái gì, cậu cứ cầm về đi, chờ về đếnchỗ cậu, tôi sẽ mở ra nhìn.” Tuy biết đầu của mình kémTrang Nghiêu, nhưng tốt xấu cậu cũng xuất thân từ ngànhkỹ thuật, từ nhỏ đã đặc biệt thích tháo gỡ đồ đạc rarồi cải tạo chúng, đối các loại cơ quan, linh kiện điệntử đều không lấy làm xa lạ. Nếu trong hộp đen có thiếtbị gì đó như kíp nổ, hoặc là mấy loại máy nghe trộmtheo dõi, cậu vẫn có thể nhận ra được. Liên tưởng đếnchuyện Trang Nghiêu ngay cả tin tức quân đội cũng dámchặn lại, ai biết được nó có đặt thiết bị nghe lén gìtrên người họ để “nghiên cứu” hay không.

Trang Nghiêu nhận lấy hộp đen, có chút bất ngờ nhíumày: “Anh thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút.”

Đối với câu khích lệ này, Tùng Hạ không có bất kỳ tâmtrạng vui sướng nào, trong đầu cậu đều là lựa chọn màhọ phải quyết định.

***

Sau khi Trang Nghiêu đi xa, Thành Thiên Bích nói:“Chúng ta phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.”

Liễu Phong Vũ nói: “Tình huống xấu nhất thì rõ rồi, nólấy chúng ta làm mồi câu dụ thằn lằn.”

Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, tình huống xấu nhất chínhlà thế, chúng ta một mình đối mặt với thằn lằn, cậunhóc làm ngư ông đắc lợi.”

Liễu Phong Vũ nói: “Nhưng nếu chúng ta có thể đánh bạithằn lằn thì sao? Có phải tình huống xấu nhất sẽ khôngtồn tại hay không?”

Thành Thiên Bích trầm ngâm nói: “Dưới điều kiện tiênquyết là vũ lực tuyệt đối, âm mưu có vẻ không có ýnghĩa, cho nên gần như chỉ cần chúng ta có thể đánh bạithằn lằn, tất cả nguy hiểm đều không tồn tại. Nhưng tâmcơ của đứa trẻ này còn sâu hơn chúng ta tưởng tượng rấtnhiều, tôi chỉ sợ đối mặt với thằn lằn không phải tìnhhuống xấu nhất của chúng ta.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng lo chuyện này.”

“Như vậy chúng ta từ chối ư?” Liễu Phong Vũ nghĩ đếnkhả năng có được những thứ tốt, trong lòng không khỏicó chút tiếc nuối.

Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Ý của anh thếnào?”

Tùng Hạ nói: “Tôi sức chiến đấu kém, người vào trậnliều mạng là hai người, tôi không có tư cách quyếtđịnh, tôi nghe lời hai người.”

Thành Thiên Bích lại nhìn về phía Liễu Phong Vũ: “Cònanh?”

Liễu Phong Vũ cắn răng: “Tôi muốn thử, nếu quả thật cóphương tiện giao thông, chúng ta có thể tiết kiệm khôngít sức lực.” Sau khi nói xong, hắn và Tùng Hạ cùng nhìnvề phía Thành Thiên Bích.

Bọn họ đều chờ suy nghĩ của Thành Thiên Bích, suy nghĩcó tính quyết định.

Thành Thiên Bích trầm mặc hai giây: “Không đi.”

Hai người gật đầu: “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.” Mặc dùcó chút tiếc nuối, nhưng độ nguy hiểm của chuyện nàyquá lớn, ngộ nhỡ trong số họ có người bị thương, vậyđúng là được một mất mười.

***

Con mèo Ragdoll chở Trang Nghiêu chậm rãi đi tới, TrangNghiêu nói: “Thương lượng xong chưa?”

Thành Thiên Bích ngắn gọn nói: “Không đi.”

Thần sắc trên mặt Trang Nghiêu thay đổi, nhưng nó lạicười cười: “Lá gan mấy người nhỏ như vậy, thật khiếntôi thất vọng, xem ra tôi chỉ có thể đi tìm ngườikhác.”

Thành Thiên Bích không phản ứng lại nó, nói với haingười: “Chúng ta vào bệnh viện xem một chút.”

Ba người đồng thời quay lưng, đi vào trong bệnh viện.

“Này, cái anh thấp nhất kia.” Trang Nghiêu kêu lên: “Dùsao đi nữa cũng cám ơn về túi lạp xưởng ngon lành, cáinày cho mấy người đó.”

Tùng Hạ xoay người, chỉ thấy mèo Ragdoll cúi đầu, TrangNghiêu cầm hộp đen trong tay, ném về phía cậu, cậu đưatay nhận lấy.

Thành Thiên Bích hô lớn: “Tùng Hạ!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con mèo Ragdoll vốnngoan ngoãn đột nhiên cúi đầu, há miệng cắn lấy ba lôTùng Hạ, cân nặng hơn sáu mươi kg của Tùng Hạ ở trongmiệng nó chẳng khác gì một con cá nhỏ. Nó ngậm lấy TùngHạ, nhào mạnh chạy trốn về phía trước.

“Tùng Hạ!” Thành Thiên Bích móc súng ra, không chút dodự nổ súng vào A Bố. Những viên đạn hoặc không bắntrúng, hoặc lẩn vào trong bộ lông rất dày của A Bố rồibiến mất.

Trong một giây đồng hồ, Tùng Hạ bị nhấc bổng lên nămsáu mét cao, theo sự trốn chạy kịch liệt của A Bố, laonhanh về phía sau. Cậu còn chưa hoàn hồn, nắm thật chặtdây ba lô, bây giờ nếu bị thả rơi, cậu không chết cũngtàn đi một nửa.

Trong hoảng hốt, cậu nghe thấy tiếng Trang Nghiêu hôto: “Hướng Tây Bắc ba cây số, gặp lại ở rạp chiếuphim!”

Chương 39

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăn trong một bữatiệc liên hoan của một gia đình, trên bàn đầy kín hơn mười món, có vẻ vôcùng hấp dẫn…

.

.

.

A Bố có tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ lạiThành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ ở tít tận đằng sau.

Tùng Hạ cảm thấy gió thổi vù vù tạt vào mặt cậu, mắtcậu hơi không mở ra được, rất sợ con mèo bự này sẽ nhảcậu ra, hoặc dây ba lô bị đứt, cậu sẽ ngã xuống.

Tùng Hạ theo A Bố thể nghiệm cảm giác vượt nóc băngtường, họ lúc thì nhảy lên tầng thượng của một tòa nhàbốn năm tầng, lúc lại bỗng nhiên nhảy xuống, lúc lạibay qua hai tòa nhà cách nhau hơn mười mét. Cảm tượnglớn nhất lúc ấy của Tùng Hạ chính là thằng nhóc thốinày quá sành chơi mà.

Còn cậu đã sắp bị hù chết.

Sự thật chứng minh chiếc ba lô leo núi này rất bền, đếnkhi A Bố nhả cậu ra, ba lô vẫn chưa hỏng.

Tùng Hạ đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai chân như nhũnra, sắc mặt tái nhợt, chưa hoàn hồn.

Trang Nghiêu trượt từ đuôi A Bố xuống đất, cười ha hanhìn cậu: “Anh tên là gì?”

Tùng Hạ thở hổn hển nhìn nó: “Cậu mấy tuổi rồi?” Tronglòng cậu thật sự không thể cho rằng Trang Nghiêu là mộtđứa bé, nhưng bề ngoài của nó thì đích thật là một đứabé chừng mười tuổi, cậu cảm giác có chút lộn xộn.

“Mười một tuổi trăm phần trăm.”

Tùng Hạ gượng gạo đứng lên từ dưới đất: “Rốt cuộc thìcậu muốn làm gì?”

“Tôi đã nói tất cả, tôi cần mấy người hỗ trợ. Yên tâm,tôi sẽ cho mấy người rất nhiều thứ tốt, giúp mấy ngườiđến Bắc Kinh, chuyện này tuyệt đối không nuốt lời.”

Tùng Hạ căn bản không tin nó, cậu nhìn xung quanh mộtchút, Trang Nghiêu dẫn cậu tới một biệt thự rất vắngvẻ: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì? Không phải chúng tađến rạp chiếu phim sao?”

“Tôi phải chuẩn bị một chút.”

“Đây là đâu?”

“Nhà tôi. Rốt cuộc thì anh tên là gì?”

Tùng Hạ không quá tình nguyện nói tên của mình.

“Anh có biết nấu cơm không?”

“Cái gì?”

Trang Nghiêu dẫn A Bố và cậu đến một tòa biệt thực cócó diện tích rất lớn: “Nấu cơm, anh đã lớn như vậy,chẳng lẽ không biết nấu cơm hay sao.”

“Biết.” Tùng Hạ không yên lòng nói, cậu vẫn quan sáthoàn cảnh xung quanh, muốn mượn cơ hội chạy trốn, cậu

không muốn để mình trở thành con tin uy hiếp ThànhThiên Bích và Liễu Phong Vũ.

Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại: “Tốt nhất là anhđừng giở trò gì, chỉ số thông minh của tôi cao hơn củaba người cộng lại đấy.”

Tùng Hạ bĩu môi, tiểu quỷ này đúng là khiến người takhông ưa nổi, phí cả gương mặt đáng yêu kia.

***

Sau khi đi vào bên trong, Tùng Hạ phát hiện ra một cáiổ mèo khổng lồ.

Cái ổ kia vốn là một bể bơi, bây giờ trong bể bơi đượclót hơn trăm cái chăn, nhìn qua vô cùng mềm mại thoảimái. Phía trên bể bơi còn có một cái mái che rất lớn,thậm chí bốn vách tường quanh bể bơi còn bày vài cái lòsưởi.

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Đây đều do mình cậu làm?”

Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Dĩ nhiên khôngphải, người khác làm. Có cả đống người trên đường vìmột bữa cơm mà làm việc.” Nó chỉ vào biệt thự: “Tôihiện đang cải tạo biệt thự này, từ phía sau mở một cánhcửa mà A Bố có thể đi vào, như vậy nếu đột nhiên hạnhiệt độ nó cũng sẽ không quá lạnh.”

“Nó có lông dầy như vậy, vốn sẽ không quá lạnh.”

“Không được, tôi sợ nó đông lạnh.” Trang Nghiêu rấtnghiêm túc nói: “Tôi còn định xây một hệ thống tuầnhoàn nước ngầm ở sân sau biệt thự. A Bố thích sạch sẽ,

trong sông có sinh vật thủy sinh lớn, từ sau khi tậnthế nó chưa từng được tắm rửa hẳn hoi.”

Tùng Hạ khâm phục mà lắc đầu, đứa trẻ này đúng là rấtkì công.

Sau khi A Bố vào sân, nó cuộn thành một cục ở ngaytrong bể bơi, nhắm mắt lại ngủ.

Trang Nghiêu dẫn cậu vào trong biệt thự.

Sau khi vào phòng, miệng Tùng Hạ căn bản không thể khéplại. Toàn bộ biệt thự đã được cải tạo thành một nhàxưởng loại nhỏ, trong phòng chất đầy loại dụng cụ,những thứ dễ hỏng đã được đóng gói chân không toàn bộ,chỉ là những nguồn năng lượng như xăng dầu linh tinhthì chất đầy một mặt tường.

Quan trọng nhất, nơi này có điện.

“Cậu làm thế nào để chở mấy thứ này về?”

“Một số đồ mới chở. Trước khi động đất xảy ra tôi đãbắt đầu dự trữ.”

“Cái gì? Cậu đoán được sẽ xảy ra động đất?”

“Hai ngày trước động đất, tôi kiểm tra thấy từ phíaThanh Hải phát ra dao động năng lượng bất thường, thậtra cục địa chấn nhất định cũng đo ra được, chỉ là khôngtuyên bố mà thôi. Khi đó tôi đã dự trữ được chút thựcphẩm và nhu yếu phẩm. Sau động đất, tôi phát hiện tốcđộ thức ăn hư thối nhanh hơn, cho nên trước khi ngườita tranh cướp thức ăn, tôi đã mua về rất nhiều.”

“Cậu làm những chuyện này, ba mẹ cậu có biết không?”

Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Họ đã chết rồi.”

“Cậu chỉ sống một mình ư? Cùng một con mèo?” Không biếtvì sao, Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này có chútđáng thương.

Trang Nghiêu lườm cậu một cái: “Đừng dùng ánh mắt nguxuẩn như vậy nhìn tôi.”

Tùng Hạ bĩu môi, thằng bé này quả nhiên không khiếnngười ta thích chút nào hết.

Trang Nghiêu nói: “Đi theo tôi.”

Hai người đi đến một góc trong biệt thự, đi theo TrangNghiêu vào trong nhìn thấy, đó là nhà bếp, trong đó cóba cái tủ lạnh bự chảng dựa vào vách tường.

Trang Nghiêu chỉ vào tủ lạnh: “Bên trong cái gì cũngcó, nấu cơm cho tôi.”

Tùng Hạ ngẩn người: “Không phải cậu có thể tìm ngườinấu cơm cho hay sao.”

“Họ rất bẩn, hơn nữa sẽ trộm đồ, nhìn anh có vẻ sạch sẽmột chút.”

Tùng Hạ tuy rằng không muốn nấu cơm cho Trang Nghiêucho lắm, nhưng cậu thật sự rất muốn thử cảm giác ởtrong nhà bếp của con người nấu những món ăn dành chocon người, dù Trang Nghiêu không cho cậu ăn cũng chẳngsao hết.

Tùng Hạ mở tủ lạnh ra xem, một tảng thịt bò được đónggói chân không khiến cậu lập tức cảm xúc dâng trào, cậunói: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Trang Nghiêu nói: “Gì cũng được. Tôi cảnh cáo anh, đừngnghĩ đến chuyện chạy trốn, toàn bộ biệt thự đều có hệthống canh phòng, không có tôi đưa anh đi, anh sẽ khôngđi được. Nếu như chạm phải đường dây cao thế, tôi cũngkhông chịu trách nhiệm.”

Tùng Hạ không để ý tới nó, định hôm nay sẽ hưởng thụlạc thú xuống bếp, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người họ,nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thìtốt rồi, cậu chẳng những có thể làm nhiều một ít, còncó thể để họ nếm thử thứ tốt.

Tùng Hạ lần lượt cho mấy tảng thịt và cá vào lò vi bađể rã đông, nhắm mắt lại nghe âm thanh lúc lò vi bachuyển động, cậu dường như đã được trở về xã hội vănminh trong giây lát. Cậu đứng trong nhà bếp tuy nhỏ hẹpnhưng lại đầy đủ thiết bị, tĩnh tâm hưởng thụ lạc thúnấu nướng mỹ thực.

Lò vang lên một tiếng “đinh”, Tùng Hạ mở mắt, lấy thịtra, nhìn thoáng qua khung cảnh hoang vắng cỏ dại tươitốt ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.

Trang Nghiêu đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bếp: “Này,tôi muốn ăn thịt kho tàu với canh cá, cho thêm đậu hũvào canh.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Không phải cậu nói làm gì cũngđược sao.”

“Tôi vừa nghĩ ra.” Nó cầm hai bức ảnh trong tay: “Anhlàm mấy món như trong tấm hình này này, có cái gì làmcái đó.”

Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăntrong một bữa tiệc liên hoan của một gia đình, trên bànđầy kín hơn mười món, có vẻ vô cùng hấp dẫn: “Chúng tachỉ có hai người, đâu có ăn hết.”

“Anh không phải lo, làm được bao nhiêu cứ làm, không ănhết có thể tích trữ.”

Tùng Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, Trang Nghiêu máy hútchân không và tủ lạnh cơ mà. Tùng Hạ vén tay áo lên,tìm hết mọi nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng được, nấuăn với khí thế ngất trời.

***

Thời gian hơn một tiếng đồng hồ đó khiến cậu có cảmgiác hạnh phúc không gì sánh được, không chỉ có thể vừangửi thấy mùi vị xa xỉ của thức ăn vừa ăn vụng mấymiếng, quan trọng nhất là tất cả thứ này giúp cậu nhớlại cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc đã từng trước đây.Trong hai tháng sống vất vưởng khốn cùng này, đây làcảnh tượng đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơcủa cậu, hôm nay lại một lần nữa xuất hiện.

Mùi thơm khắp nơi đã hấp dẫn Trang Nghiêu, nó đứng dựavào cửa lẳng lặng nhìn Tùng Hạ đeo cái tạp dề quenthuộc đi qua đi lại nấu nướng, đôi mắt linh động lóe raánh sáng khó mà diễn tả được.

Cuối cùng Tùng Hạ đã làm ra tám món ăn và một món canh,khi bê thức ăn lên bàn, trong tủ lạnh còn để lạnh mộtcái bánh mousse.

Trang Nghiêu nhìn bàn thức ăn kia, ánh mắt tỏa sáng.

Tùng Hạ nói: “Nhà cậu có nhiều đồ như vậy, còn lừa lạpxưởng của chúng tôi làm gì.”

“Tôi không biết làm, cho nên trước đều ăn thức ăn chín,những thức ăn chín tôi đã ăn hết rồi.”

Trang Nghiêu ăn một miếng thịt kho tàu lớn, thịt ba chỉmỡ màng nhẵn nhụi, màu sắc tươi mới, vô cùng ngonmiệng. Trang Nghiêu không nói chuyện, cắm đầu dùng sứcăn.

Tùng Hạ cũng không gì, cậu còn đói hơn cả Trang Nghiêu,còn tham hơn cả nó nữa. Bây giờ cậu có cảm giác có thểăn hết cả bàn thức ăn này, cậu từng cho rằng đời mìnhsẽ không có cơ hội ăn một bữa cơm như thế nữa.

Tùng Hạ vừa ăn vừa nghĩ, nếu Thành Thiên Bích và LiễuPhong Vũ cũng ở đây thì thật tốt, cậu muốn cùng chia sẻmỹ thực với họ. Vừa rồi cậu đã lén nhét vào ba lô chútthịt, rau dưa và hoa quả được đóng gói chân không, haingười bọn họ nhất định đã lâu không được ăn cà chua vànho.

Trong nhà Trang Nghiêu hầu như cái gì cũng có, hơn nữakỹ thuật giữ tươi của nó hiển nhiên rất công phu, từviệc tất cả thực vật đều thống nhất một kiểu túi đónggói chân không cũng có thể biết mấy thứ này đều do cậutự tay cất giữ.

Nhìn qua giống như tận thế không có bất kỳ ảnh hưởng gìvới đứa bé này, nó vẫn sống trong xã hội văn minh.

Trang Nghiêu có sức ăn kinh người, không ai nghĩ rằngthân thể gầy mảnh của nó có thể ăn được nhiều như vậy,khi Tùng Hạ no đến nỗi cơ hồ không nhúc nhích được nữa,nó vẫn còn đang ăn, giống như nó còn giống dân tị nạnmột hai tháng nay không được ăn uống đàng hoàng hơn cảTùng Hạ vậy.

Sau khi Tùng Hạ ăn xong, lại hỏi: “Lúc nào đến rạpchiếu phim? Nhất định là họ đã chờ ở bên trong rồi.”

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh khẳng định họ nhấtđịnh sẽ đến như vậy ư? Ngộ nhỡ họ bỏ anh lại rồi chạythì sao?”

Tùng Hạ nao nao, sửng sốt trước câu hỏi của TrangNghiêu.

Bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đềnày, ý thức từ đáy lòng cậu cho rằng Thành Thiên Bíchvà Liễu Phong Vũ nhất định sẽ đến rạp chiếu phim cứucậu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện họ sẽ không đểý tới cậu mà bỏ đi trước. Bởi vì nếu ai trong số ThànhThiên Bích hay Liễu Phong Vũ bị bắt đi, cậu cũng sẽkhông phủi tay bỏ mặc.

Không hề nghĩ đến chuyện đó.

Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi lại tin họ sẽ đi.”

Tùng Hạ nói: “Họ nhất định sẽ tới.”

Trang Nghiêu lộ ra nụ cười mỉa mai: “Loại người khờkhạo như anh đúng là thú vị.”

Tùng Hạ nhíu mày một cái: “Chuyện này thì có liên quangì đến khờ khạo. Lẽ nào trước nay cậu chưa từng tin aihay sao?”

Trang Nghiêu cười nhạo: “Tin? Lần đầu tiên mấy ngườitin tôi, kết quả thì như thế nào?”

“Cậu là người lạ, còn chúng tôi là bạn của nhau, tôidùng cách cậu có thể hiểu được để nói vậy, ba ngườichúng tôi vì lợi ích tập thể, chúng tôi có cùng một mụctiêu, cho nên họ sẽ không bỏ lại tôi.”

“Lợi ích tập thể?” Trang Nghiêu đầy hưng trí nhìn cậu:“Tôi không thể thăm dò được dao động năng lượng trênngười anh, chỉ có hai người bọn họ dị nhân, đối với họmà nói, trên cơ bản anh chính là một gánh nặng. Họkhông chỉ phải bảo vệ anh an toàn, còn phải tìm thức ăncho anh, còn phải chịu đựng việc thân thể yếu ớt củaanh mang đến những thay đổi đủ loại. Nếu vậy mà họ vẫnkiên trì đưa anh đi cùng, tôi nghĩ chỉ có hai nguyênnhân: Giữa ba người có tình cảm ràng buộc nào đó, hoặc,anh có tác dụng nào đó.” Ánh mắt Trang Nghiêu chằm chằmnhìn thẳng Tùng Hạ: “Là kiểu nào nhỉ?”

Nếu nghiêm cứu đi sâu, có lẽ sẽ là loại thứ hai, dù saonắm giữ ngọc cổ khiến cậu có thể tạo được tác dụng nhấtđịnh trong nhóm, nhưng cậu không cho đây là nguyên nhânlớn nhất, chí ít không phải duy nhất. Từ lúc cậu khôngcó cái gì, Thành Thiên Bích đã không vứt bỏ cậu, cậutin tưởng, cậu và Thành Thiên Bích, ngay cả Liễu PhongVũ, cũng đều có tình cảm.

Trang Nghiêu thấy cậu không nói lời nào, càng tỏ vẻhiếu kỳ: “Lẽ nào anh thật sự có tài năng đăc biệt gì?”

“Không có, chúng tôi là bạn của nhau.” Tùng Hạ tự cholà đã che giấu hết sức kín kẽ, trên thực tế cậu quảthật rất giỏi che giấu, nếu không phải người chuyênnghiệp, rất khó quan sát ra cậu đang nói dối.

Nhưng Trang Nghiêu có thể. Nó có thể dùng tốc độ máytính tính ra khoảng cách chuyển động cơ mặt và số liệucon ngươi co lại của Tùng Hạ trong nháy mắt đó, thậmchí có thể tính ra tần suất hô hấp của Tùng Hạ trở nênnhanh hơn một chút so với một phút đồng hồ trước. TùngHạ che giấu một vài thứ, nó liếc mắt là có thể nhận ra.

Trang Nghiêu nhẹ nhàng cười, không tiếp tục dò hỏi:“Tốt nhất là họ sẽ tới, tôi còn cần họ hỗ trợ mà.”

“Rốt cuộc cậu muốn chuẩn bị cái gì, chúng ta mau qua đóthôi.” Cậu sợ hai người họ chờ lâu sẽ lo lắng.

“Chuẩn bị một chút vũ khí thuận tiện, còn có đồ vật đãhứa cho mấy người.” Trang Nghiêu đứng lên, mở khóa kéocủa của một cái túi lớn cho Tùng Hạ xem: “Tôi vừa chuẩnbị xong, kiểm tra chút đi, chỉ cần mấy người giúp tôilấy được máy phát điện ra, cái túi này chính là của mấyngười.”

Tùng Hạ ngồi xổm xuống, thấy trong túi có lương khô nénkhí, nước sạch, pin, máy lọc nước, cồn, dược phẩm, muốiăn và những thứ hữu dụng khác, mấy thứ này họ lục sụcthành phố hết một lượt cũng chưa chắc đã có hết, ở chỗnày của Trang Nghiêu lại có nhiều như vậy.

Trong mắt Tùng Hạ lộ ra vẻ hưng phấn.

Trang Nghiêu kéo khóa lại: “Dù sao thì anh cũng biết vịtrí nhà tôi ở đâu, nếu mấy người giúp tôi rồi mà tôikhông đưa đống này cho mấy người, mấy người hoàn toàncó thể tới tìm tôi. Tuy mấy người không đánh lại A Bố,nhưng muốn gây thêm phiền toái cho tôi không phảichuyện khó, tôi cũng không cần thiết đi tự tìm phiềntoái.”

Lời này nói ra thật có lí, Tùng Hạ nói: “Tôi còn muốnxem thử chiếc xe cậu đã nói.”

Trang Nghiêu cười cười: “Đi theo tôi.”

***

Trang Nghiêu dẫn cậu tới một căn phòng ở tầng một, bêntrong quả nhiên đặt một chiếc xe tạo hình cổ quái, xekia cao tới hơn ba mét, đường kính một chiếc lốp xe caongang Tùng Hạ, có tám cái lốp như vậy, thể tích củachiếc xe rất lớn, hai người từ đầu tới chân đều có thểnằm lọt, mười người ngồi hoàn toàn không thành vấn đề,phun sơn màu xanh quân đội, thủy tinh công nghiệp chốngđạn, nhìn qua vô cùng phong cách.

Tùng Hạ đi vòng quanh chiếc xe kia một vòng, trong lòngrất là nghi hoặc: “Cậu đồng ý cho chúng tôi cái này?Chắc cậu đã tốn không ít thời gian để tạo ra nó?”

“Đúng vậy, nhưng tôi không cần dùng đến, hơn nữa bâygiờ thứ khan hiếm nhất là điện lực, có rất nhiều thựcnghiệm đều không thể tiến hành.”

“Nhưng vật này không quá thực dụng, nó to như vậy, nănglượng mặt trời căn bản không thể bảo đảm vận hành bìnhthường, xăng lại là đồ vật khan hiếm, rất khó có.”

Trang Nghiêu vỗ vỗ lốp xe: “Không sai, vậy phải xem mấyngười có khả năng bảo đảm cung ứng xăng xe hay không?”

Tùng Hạ liếc mắt nhìn nó: “Cậu đây là làm khó chúngtôi, cậu nghĩ chúng tôi làm thế nào để cung ứng đủxăng?”

Trang Nghiêu cười hì hì: “Dù sao tôi cũng đã đồng ý chomấy người, mấy người không cần thì là vấn đề của mấyngười.”

Quả nhiên có bẫy, xe này mặc dù tốt, nhưng họ đi đâu màcung ứng được đủ xăng cho nó vận hành, chỉ dựa vào nănglượng mặt trời thì căn bản không đủ, cho dù xe tốtnhưng họ cũng không mang đi được. Tùng Hạ bị nó làm chohết cách: “Cái đứa bé này, chẳng nói được câu nào tử tếcả, thảo nào ngay cả một người bạn cũng không có.”

Trang Nghiêu hơi biến sắc mặt, hừ lạnh: “Thế giới nàyai cũng ngu xuẩn, không xứng làm bạn của tôi.”

Tùng Hạ nhíu mày nhìn nó một cái: “Chúng ta mau đithôi, cũng sắp tối rồi.”

Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cũng đếnlúc rồi.”

“Lúc nào?”

“Lúc con kia thằn lằn ra ngoài săn mồi.” Trang Nghiêuvừa nói, vừa đi ra ngoài.

Tùng Hạ đi theo nó ra khỏi phòng.

Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Để lại mấythứ anh trộm rồi giấu trong ba lô ra, mấy thứ đông lạnhkhẩn cấp đó, anh không ngại nặng ư?”

Tùng Hạ có chút quẫn bách, đành phải bỏ những thứ trongba lô đặt xuống bên cạnh cái ba lô to kia: “Sao cậubiết?”

“Hành lí của anh nặng thêm.” Có thể tính ra từ độ chếchxuống của vai và độ rủ xuống của túi.

Tùng Hạ phát hiện đứa trẻ này có chút đáng sợ.

Hai người đi vào trong sân, Trang Nghiêu gọi một tiếng:“A Bố.”

A Bố bò dậy từ trong ổ của nó, híp đôi mắt màu tímnhạt, duỗi người, kêu lên như mèo làm nũng, sau đó bướcvài bước tới trước mặt Trang Nghiêu, đưa đuôi tới cạnhnó.

Trang Nghiêu nhảy qua ngồi lên đuôi nó, lại nói vớiTùng Hạ: “Ngồi lên.”

Tùng Hạ do dự một chút, cẩn thận nhảy qua ngồi lên.

Cậu vừa mới ngồi vững, A Bố cong đuôi một cái, haingười bị ném lên không trung rồi ngồi trên lưng nó.Trang Nghiêu hiển nhiên đã quen với chuyện này, nắm lấylông A Bố thì ngồi vững vàng. Tùng Hạ kêu wow mộttiếng, thân thể hơi nghiêng suýt thì tuột xuống, may làđúng lúc bắt được nhúm lông mới ổn định được thân mình.

Trên người A Bố rất rộng rãi, hơn nữa da thịt rất dầy,như đang ngồi trên một cái đệm bằng lông dê vậy, vôcùng thoải mái. Tùng Hạ từ đáy lòng ước ao có được mộtcon thú cưng tiến hóa vừa xinh đẹp vừa biết nghe lờinhư vậy.

Trang Nghiêu nói: “Nắm chặt, A Bố!”

A Bố nhẹ nhàng nhảy lên, vượt ra khỏi tường.

Tùng Hạ nắm thật chặt lông A Bố, tuy tốc độ rất nhanh,thế nhưng lông rất rắn chắc, vẫn có thể nắm được. Saukhi ổn định thân thể, cậu quay đầu nhìn Trang Nghiêugiao tiếp như thế nào với A Bố.

Cậu phát hiện Trang Nghiêu kéo lông A Bố, nếu như muốnrẽ bên nào thì giật lông phía ấy vài cái.

Con mèo này thật là quá nghe lời, sợ rằng ngoại trừtiến hóa hình thể, trí lực của nó cũng được tăng cường,ít nhất là cơ bản nghe hiểu tiếng người.

Dường như Trang Nghiêu cảm thấy có ánh nhìn sau lưng,quay đầu lại cười với Tùng Hạ: “A Bố của tôi có lợi hạikhông, tôi đã nuôi nó ba năm. Khi nó mới tới cũng chỉlớn như này.” Trang Nghiêu lấy tay ra minh họa: “Độngđất xảy ra, nó liên tục to lớn, hơn nữa càng ngày càngthông minh, nhưng vẫn rất biết điều.” Trang Nghiêu cúixuống lưng A Bố, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Tùng Hạ đột nhiên ý thức được, con mèo này có thể là“bạn” và “người thân” duy nhất của đứa trẻ này.

Chương 40

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Hắn không biết như vậy có phải sợ hãi hay không, bởi vì hắn chưa bao giờtừng biết sợ bất luận kẻ nào hay chuyện gì. Nhưng trong khoảnh khắc đó,cảm giác xa lạ ấy khiến hắn không dám hồi tưởng lần nữa.

.

.

.

Họ nhanh chóng đi đến rạp chiếu phim, lúc này tháidương đã xuống núi, trên đường không có ai, trong bụicỏ liên tiếp truyền ra tiếng kêu của đủ loại sâu bọ,nhuộm đẫm khung cảnh tối đen như mực này khiến nó càngthêm âm trầm đáng sợ.

A Bố đứng ở trước cửa rạp chiếu phim, Trang Nghiêu mởđèn pha, chiếu đến nơi phát tán dao động năng lượngtheo cảm giác, quả nhiên nhìn thấy Thành Thiên Bích vàLiễu Phong Vũ đang đứng trong góc con phố đối diện,thâm trầm nhìn họ.

Trang Nghiêu nhíu mày: “Đến thật này.”

Tùng Hạ gọi: “Thiên Bích, Liễu ca, tôi không sao.” Cậumuốn nhảy xuống từ trên người A Bố, lại không biết phảixuống thế nào, con mèo cao sáu bảy mét, không phải lànói giỡn.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để anh ta xuống.”

Trang Nghiêu cười nói: “Tôi đã quan sát con thằn lằnkhổng lồ kia trong một tuần, lúc này là thời gian nó rangoài săn mồi, không có ở bên trong. A Bố không vàođược rạp chiếu phim; tôi, nó và Tùng Hạ đi vòng quaphòng máy phía sau, tháo gỡ máy phát điện, quá trìnhnày mất ít nhất bốn mươi phút, con thằn lằn có thể quayvề bất cứ lúc nào. Hai người phải giúp tôi ngăn nó vànhững con thằn lằn con khác.”

Liễu Phong Vũ mắng: “F*ck, mi không nói còn có thằn lằncon.”

Trang Nghiêu lắc lắc đầu: “Tôi cũng chưa nói là khôngcó.”

“Cái đồ tiểu tử thối này trong miệng không có câu nàolà thật.”

Trang Nghiêu không đáp trả: “Đi theo tôi, tranh thủthời gian.”

“Chờ một chút.” Thành Thiên Bích nói: “Không phải cậucó thiết bị che giấu năng lượng sao, che giấu năn lượngcủa chúng tôi, khi con thằn lằn về nhất định sẽ pháthiện thấy người.”

“Thiết bị kia có phạm vi áp dụng hữu hạn, chỉ chừng bốnnăm mét, vô dụng.”

Hai người không thể làm gì khác hơn, đành phải đi theoTrang Nghiêu vòng qua phía sau rạp chiếu phim. Bọn họđã sớm đến đây từ lúc hoàng hôn, đứng đây chờ hơn haitiếng, đã quan sát một lần địa hình. Cửa sau của rạpchiếu phim có một nhà kho nhỏ chuyên đặt máy phát điện,

dựng lên bằng sắt lá, A Bố dùng một chân là có thể xốcnó lên.

***

Bốn người và một con mèo đi tới trước nhà kho, TrangNghiêu lôi Tùng Hạ, tuột xuống đuôi A Bố, sau đó nó đểA Bố chặn miệng nhà kho, chỉ đưa Tùng Hạ vào bên trong,để Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ canh gác.

Trang Nghiêu mang đi một cái bao để dụng cụ quái lạ, tobằng gần nửa người nó, nó kéo theo vô cùng khổ cực. Saukhi đặt xong bốn chiếc đèn pha, cung cấp đủ ánh sáng,nó đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Trang Nghiêu bày những dụng cụ đã chuẩn bị ra đất: “Bắtđầu tháo gỡ đi.”

Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn máy phát điện cao cỡ một người:“Lớn như vậy, hơi khó đây.”

“Không khó, chỉ tháo nó ra thôi, không cần lo đếnchuyện vận chuyển thế nào.”

Trang Nghiêu bày ra đất mấy bản vẽ: “Cái máy phát điệnnày là loại XPR-1 do công ty điện cơ Đông Thăng ởThượng Hải sản xuất hàng năm, thích hợp sử dụng côngviệc loại nhỏ phi công nghiệp. Trước động đất tôi đãmua một cái, đáng tiếc chưa được chuyển đến. Trước đótôi đã nghiên cứu bản vẽ của nó, chờ hàng đến rồi sẽcải tạo, anh xem có hiểu bản vẽ không?”

Tùng Hạ ngồi xổm nghiên cứu một chút: “Có thể hiểu, bộphận khung máy có chút phức tạp, chúng ta bắt đầu vớithiết bị cố định không chịu lực.”

“Không sai, không cần lãng phí nước miếng của tôi.”Trang Nghiêu cầm súng bắn vít điện, bắt đầu tháo dỡthiết bị cố định.

Tùng Hạ cũng tháo gỡ theo.

Máy phát điện vì khá mới, hơn nữa trước kia được giữgìn rất tốt nên ngoại trừ bị chút cỏ dại phủ ngoài thìcơ bản không có chỗ nào hỏng hóc. Chẳng bao lâu họ đãgỡ được bộ phận không chịu lực xuống, sau đó bắt đầu gỡđến phần chính.

Trong nhà kho hơi oi bức, hai người rất nhanh thì mồhôi đầm đìa. Trong mắt Trang Nghiêu lóe ra vẻ hưngphấn, Tùng Hạ thì vẫn bị vây trong trạng thái khẩntrương.

Cậu không biết con thằn lằn khổng lồ ra ngoài săn mồitrong miệng Trang Nghiêu lúc nào sẽ trở về, không biếtThành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ ở ngoài có an toànhay không? Một khi thằn lằn về ổ, họ còn có thể toànthân chạy được hay không?

Đột nhiên, cậu có cảm giác trên đùi có con gì đó leolên, cậu cúi đầu nhìn, một con thằn lằn con lớn như bàntay đang bò lên theo ống quần cậu. Cậu nhanh chóng dùngcờ lê gõ nó xuống đất.

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Yên tâm, mấy con nhỏkhông cắn.”

“Con lớn thì sao?”

“Con lớn ấy à, anh có biết cấu tạo của thằn lằn và cáchthức săn mồi của nó không?”

“Biết một chút.”

“Cùng là loài dùng lưỡi để đi săn, nhưng chúng còn đángsợ hơn cả ếch. Anh biết chúng ăn thịt người như thế nàokhông?”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái.

“Thể tích của con thằn lằn kia lớn không tính được, bốnnăm mét, bởi vì kết cấu sinh lý có hạn nên không thểmột hơi nuốt luôn người, cho nên nó sẽ xé thức ăn racùng bầy đàn. Mấy con thằn lằn quấn lấy tứ chi người,xé người ra làm mấy miếng, bàn chân của chúng có hàngtriệu gai sắc nhỏ, chỉ cần bị chạm vào, nhất định sẽmất một lớp da, còn lợi hại hơn lưỡi gấu chó.”

Giọng nói Tùng Hạ có chút run rẩy: “Cậu làm tôi sợ thếlà có ý gì?”

Trang Nghiêu nở nụ cười giảo hoạt: “Vì anh nhát gan,thú vị.”

Tùng Hạ cau mày nói: “Cậu đừng quên hiện ở chỗ này chỉcó tôi và cậu, cậu không sợ tôi lấy búa đập cậu một cáihôn mê hay sao?”

Trang Nghiêu cười ha ha: “Nếu anh xuống tay được, hômnay anh có vô số cơ hội.” Nói xong, nó bày ra vẻ mặtngây thơ vô tội, nháy mắt một cái với Tùng Hạ.

Tùng Hạ cắn răng, trong lòng thầm mắng đồ tiểu quỷthối, đúng là muốn đánh nó một trận. Nhưng, nếu bảo cậuthật sự đánh Trang Nghiêu hôn mê, cậu có chút khôngxuống tay được, hay là trói nó lại nhỉ? Không được,không thể thực hiện được, chỉ cần nó la lên, A Bố lập

tức sẽ xốc cả tòa nhà lên. Nói cho cùng, có A Bố ở đây,cậu không dám làm gì Trang Nghiêu.

“Đừng nghĩ đến chuyện giở trò, mau tháo tiếp đi.” TrangNghiêu đá một con thằn lằn trên chân xuống, không hềdừng lại công việc trên tay.

Tùng Hạ cũng không ngừng tay, kết cục hoàn mỹ nhấtchính là họ có thể chở cái máy phát điện này đi, hơnnữa toàn thân trở ra, như vậy hai phe đều được lợi.

Thời gian đã qua sắp một tiếng, máy phát điện được tháogỡ cũng kha khá. Đột nhiên, hai người đồng thời cảmgiác dưới chân truyền đến một rung động không tầmthường.

***

Bên ngoài nhà kho.

Thành Thiên Bích, Liễu Phong Vũ và con mèo Ragdoll A Bốcao sáu bảy mét nhìn nhau sắp tới một giờ.

Con mèo này đúng là không hổ với tên của nó, giống nhưmột bức tượng [52], bất động canh giữ ở ngoài cửa nhàkho, dùng thân thể to lớn chặn cửa lại kín mít, đôi mắtmàu tím nhạt lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người, đuôichiếm cứ bên người, thường thường lắng lư hai cái,khiến người khác biết nó đúng là đang sống.[52] Như đã nói, mèo Ragdoll Hán Việt là Bố Ngẫu, trongđó từ Ngẫu (拥) nghĩa là tượng đất, tượng gỗ, bức tượng…

Liễu Phong Vũ không phải người có thể giữ được kiênnhẫn, hắn cáu kỉnh đi qua đi lại: “Sao vẫn chưa ra, conthằn lằn khổng lồ kia không biết lúc nào sẽ về ổ, f*ck,muốn kéo thằng nhãi kia ra dằn một trận.”

Thành Thiên Bích đứng yên bất động, bất cứ lúc nào hắncũng quan sát dao động năng lượng xung quanh. Tronglòng hắn cũng hi vọng Tùng Hạ và Trang Nghiêu hãy nhanhchóng tháo máy phát điện ra, họ lập tức rời khỏi đây.Dù sao nếu có thể lấy được những thứ Trang Nghiêu cungcấp kia, đối với họ mà nói thì là hay nhất.

Nhưng, quả thật đã khá lâu, lâu hơn 40 phút mà TrangNghiêu nói.

Dù kết cục thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thacho những kẻ đã bắt Tùng Hạ đi ngay trước mặt hắn, bấtluận có là ai đi chăng nữa.

Thành Thiên Bích nhớ tới cảnh mấy giờ trước, bây giờcòn cảm thấy một ngọn lửa giận hừng hực. Hắn còn nhớ rõkhi thấy A Bố hé miệng vào đầu Tùng Hạ, chính cái cảmgiác trái tim muốn vỡ ra.

Hắn không biết như vậy có phải sợ hãi hay không, bởi vìhắn chưa bao giờ từng biết sợ bất luận kẻ nào haychuyện gì. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cảm giác xa lạấy khiến hắn không dám hồi tưởng lần nữa.

Nếu lúc đó thứ A Bố cắn không phải ba lô Tùng Hạ, mà làđầu của anh ta…

Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn conmèo này, nổi lên sát tâm.

Dường như A Bố cảm nhận được sát khí của Thành ThiênBích, có chút bất an nhẹ nhàng kêu meo một tiếng, tốcđộ phe phẩy đuôi cũng nhanh hơn.

Liễu Phong Vũ nhàm chán đá mấy hòn gạch đá trên đất:“Mà, con mèo này đẹp thật, trước đây một người bạn gáicủa tôi cũng nuôi mèo, mỗi ngày hầu hạ nó như hầu hạ tổtông vậy. Cậu nói xem, nó bự như vậy, còn có thể bự hơnkhông? Muốn tìm con cái có hình thể tương xứng với mìnhcũng không phải chuyện dễ, không chừng rất nhiều độngvật sẽ vì thế mà tuyệt chủng…”

Đột nhiên, hai người một mèo, đồng thời cảm nhận đượcrung động truyền tới từ dưới bàn chân, một dao độngnăng lượng mạnh mẽ chậm rãi đi vào trong phạm vi họ cóthể nhận biết, dao động năng lượng đó khác với nhữngthứ nhỏ yếu tạp nham, họ lập tức có thể xác định đó làmột thứ cực mạnh.

Thằn lằn khổng lồ đã trở về!

Họ có thể cảm giác được thằn lằn khổng lồ, nó cũng cóthể cảm giác được họ. Hai người rất nhanh bước vàotrạng thái chuẩn bị chiến đấu, A Bố cũng thấp giọng kêumột tiếng.

Trang Nghiêu hô: “Ngăn nó lại, chúng tôi sắp xong rồi.”

Tùng Hạ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tay có chút run lên.

Trang Nghiêu ghìm lại bờ vai cậu, ánh mắt sắc sảo:“Đừng hoảng hốt, nắm chặt thời gian, giúp tôi dùng dâythừng buộc đống linh kiện máy móc này lại.”

Mặt đất rung động càng ngày càng mãnh liệt, phươnghướng rung động nhanh chóng di chuyển. Thành Thiên Bích

đoán rằng con thằn lằn khổng lồ đi qua đường ống dẫnnước ra vào rạp chiếu phim săn mồi, bây giờ có thể đangở mặt ngoài.

Con thằn lằn khổng lồ còn chưa đi ra, bốn phương támhướng quanh rạp chiếu phim đã bò ra ngoài hơn hai mươicon thằn lằn con. Nói là thằn lằn con nhưng ít nhấtcũng dài hơn một mét, con lớn nhất gần ba mét. Trongđêm tối nhìn lại, chúng như những con thằn lằn to lớn,bám chân lên tường những tòa nhà cao tầng, nhanh chóngbò về phía họ.

“F*ck, cái này mà gọi là thằn lằn con à.” Liễu Phong Vũvì không muốn Thành Thiên Bích và A Bố bị sặc mùi nênchạy nên chỗ trống bên cạnh.

A Bố xù lông lên, hung ác gừ gừ đám thằn lằn kia.

Thành Thiên Bích ném ba lô xuống đất, nắm gió trongtay, biến nó thành lưỡi đao vô hình.

Một con thằn lằn con dài hơn một mét dẫn đầu bò đếntrước mặt hắn, Thành Thiên Bích thao túng sức gió, từtrên không trung biến hóa ra lưỡi đao, đâm vào ngườicon thằn lằn con. Con thằn lằn kia có động tác khá nhạycảm, cảm nhận được sự đe dọa từ bên cạnh, nhảy sang mộtbên tránh, nhưng vẫn bị mũi nhọn vô hình đâm vào người.

Nhưng da thịt của con thằn lằn này đã tiến hóa khá thôdày, Thành Thiên Bích có thể loại bỏ lực cản trên lưỡiđao kia, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như hắn đangtự mình cầm dao găm đâm vào con thằn lằn kia vậy, hắncó thể cảm giác được sự chuyển động của mỗi một dònglực, cũng có thể cảm giác được bất luận lực cản gì, gióđã trở thành một phần của thân thể hắn!

Nhân lúc con thằn lằn con đấu tranh với mũi đao gió,Thành Thiên Bích đã vài bước nhảy qua đến trước ngườinó, lưỡi đao vô hình dứt khoát chém vào đầu con thằnlằn kia, một đao mất mạng.

Sức gió cụ thể hóa thành lưỡi đao còn sắc hơn bất luậndụng cụ cắt gọt gì trên thế giới này, chuyện hấp dẫnnhất là bất cứ lúc nào nó cũng có thể hữu hình hoặc vôhình, Thành Thiên Bích không cần hao tổn bất kì sức lựcgì trong quá trình chặt chém và rút lưỡi đao ra. Chỉcần hắn muốn, đao sẽ lập tức tứ tán trên không trung,cũng có thể ngưng kết thành vũ khí trí mạng ngay trongkhoảnh khắc.

Sau lưỡi đao đó, Thành Thiên Bích lại chạy đến phía mộtcon thằn lằn khác. Thằn lằn có tốc độ cực nhanh, phunlưỡi ra một cái thì quấn lấy chân của hắn, tha hắn vềphía mình.

Con thằn lằn gần hai mét này có sức mạnh kinh người, dễdàng tha được Thành Thiên Bích đi, hắn giơ tay chémxuống, dứt khoát cắt đứt đầu lưỡi thằn lằn. Con thằnlằn đau đớn ngã vật xuống đất, Thành Thiên Bích đi tới,dễ dàng giết chết nó.

***

Thằn lằn bò ra từ trong rạp chiếu phim càng ngày càngnhiều, kéo tới hết đợt này đến đợt khác.

Thành Thiên Bích vung lưỡi đao vô hình, chém giết tấtcả thằn lằn tới gần hắn. Xưa nay hắn chưa bao giờ đượcthử cảm giác chiến đấu thỏa thê hả hê như thế, hắn cócảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, dường như gió đã

dung nhập vào xương cốt của hắn, trở nên linh hoạt, ăný, giản đơn như sử dụng một ngón tay vậy.

Cảm giác muốn gì được nấy này khiến hắn vô cùng hưngphấn!

Bên kia, Liễu Phong Vũ đã mở đóa hoa diễm lệ nhất, cánhhoa đại vương xinh đẹp bay lượn trên không trung, chỉcần chạm phải dằm trên cánh hoa, lập tức sẽ bị tiêu hóara một cái lỗ. Đồng thời, mùi hôi thối kịch liệt cũngkhiến thằn lằn ngã trái ngã phải, cách càng gần càngnhanh về trời, lập tức mất khả năng hành động. Cùng lúcđó, Liễu Phong Vũ có phát hiện kinh người, hắn cảm thấymình bắt đầu có thể khống chế mùi thối, trước kia khiphát tán mùi thối, hắn chỉ có thể khống chế liều lượng,nhưng bây giờ có thể tính toán khống chế phạm vi pháttán, thậm chí hắn cảm thấy mình bắt đầu có thể hơikhống chế phương hướng phát tán!

Hắn chỉ mới tu luyện năng lượng Hỏa một tuần, đã cótiến bộ cực lớn, điều này làm hắn mừng rỡ.

Bên kia, sức chiến đấu của A Bố cũng rất kinh người,một chân là có thể xé nát khoang bụng một con thằn lằn,nhưng vì thân thể quá lớn, thằn lằn nhỏ hơn chiếm ưuthế linh hoạt, dùng ưu thế số lượng tấn công dồn dậpvào A Bố, không ngừng dùng lưỡi cuốn lên tứ chi và đuôicủa nó, A Bố tức giận gào thét.

Trang Nghiêu lo lắng nói ra từ trong nhà kho: “A Bố, cốlên!”

Lần đầu tiên Tùng Hạ thấy Trang Nghiêu lộ ra vẻ mặtcăng thẳng như vậy, không ngừng chỉ huy cậu tháo dỡ,hơn nữa không chỉ hướng dẫn cậu tháo dỡ cái gì, còn chỉ

đạo thứ tự trước sau, dùng bao nhiêu sức lực, xuống taytừ góc độ nào, giống như trong đầu Trang Nghiêu có mộtsơ đồ tinh vi, biết rõ một phân đoạn sản xuất của mộtcỗ máy yêu cầu tiêu hao bao nhiêu sức lực và có thể đạtđược hiệu quả thế nào vậy. Lúc này Tùng Hạ chính là cỗmáy kia, đạt được năng suất công việc lớn nhất dưới sựchỉ huy của Trang Nghiêu.

Sau khi tháo dỡ xong tất cả linh kiện, trong thời giangấp rút, một lần nữa, họ lại cảm giác một rung độngkịch liệt, toàn bộ nhà kho bắt đầu rung lên, dường nhưcó thể sập xuống bất cứ lúc nào!

Con thằn lằn lớn nhất rốt cuộc đã xuất hiện, hơn nữacăn bản không chỉ bốn năm mét, có lẽ nó đã tiến hóathêm trong hai ngày nay, nay chí ít cũng dài bảy mét,mặt tường xi-măng vì không chịu nổi trọng lượng của nómà rung lên.

Con thằn lằn khổng lồ bò xuống từ trên tường rạp chiếuphim, ngay dưới thân mình của nó chính là nhà kho máyphát điện. Chỉ cần nó nằm xuống như thế, đủ để đè sậpnhà kho.

Thằn lằn từ bốn phương tám hướng càng trở nên hưng phấntheo sự xuất hiện của nó, thằn lằn lớn nhỏ không ngừngbò ra từ trong rạp chiếu phim, đây quả thật đã biếnthành một ổ thằn lằn, hơn nữa sinh sản kinh người.

Liễu Phong Vũ hô lớn: “Nhiều lắm, tôi sắp không chịuđược nữa rồi, gọi họ đi mau!”

Thành Thiên Bích cũng đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, tayhắn đã tê đến mức gần như không nhấc lên nổi nữa. Trongvòng năm phút ngắn ngủi, chí ít hắn đã giết sáu – bảy

mươi con thằn lằn. Hai chân, cánh tay, lưng hông… đềubị lưỡi thằn lằn siết đến đau nhức. Năng lượng tiêu haovô cùng kinh người, nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì bọncũng xong đời.

Thành Thiên Bích hô lớn: “Tùng Hạ, mau ra đây!”

Tùng Hạ dừng lại, nhìn thoáng qua Trang Nghiêu đangbuộc chặt linh kiện, nhất thời do dự.

Lẽ nào thất bại trong gang tấc?

Thành Thiên Bích lại hô một tiếng: “Tùng Hạ, con mèokia đã không còn ở cửa, đi mau!”

Mạng quan trọng hơn, Tùng Hạ cắn răng, xách TrangNghiêu từ dưới đất lên: “Đi, hôm khác tới lấy!”

Trang Nghiêu giãy dụa trong lòng Tùng Hạ, hét lớn: “Anhtưởng đi một chuyến dễ lắm sao? Tôi lừa mấy người đấy,không phải hôm nào thằn lằn cũng ra ngoài, đã hai tuần,hôm nay là lần đầu tiên nó ra ngoài, là tôi thả mồi ởcống thoát nước. Lần này không mang đi được, tôi cònphải chờ tới lúc nào!”

Tùng Hạ nổi giận: “Trong miệng cậu có câu nào là thậtkhông!” Cậu không quan tâm ôm lấy Trang Nghiêu chạy rangoài, trước mặt là một con thằn lằn dài hơn hai mét lèlưỡi về phía họ.

Thành Thiên Bích nhảy lên một cái như một vị thần, nhảythẳng lên người thằn lằn, một lưỡi đao đâm xuyên quađầu nó, sắc mặt hơi tái lại: “Đi mau.”

Tùng Hạ nhìn về phía Liễu Phong Vũ, phát hiện LiễuPhong Vũ cũng chạy tới chỗ họ.

Trang Nghiêu bị Tùng Hạ kéo ra ngoài, tầm nhìn bị ngườiTùng Hạ chặn, không nhìn thấy A Bố, chỉ có thể gọi: “ABố! A Bố!”

A Bố kêu hai tiếng, tiếng kêu không hề có sức lực gì.

Trang Nghiêu cuống lên: “A Bố làm sao vậy?”

Tùng Hạ nhìn lại, A Bố và con thằn lằn lớn nhất kiađang đánh nhau, một con có thể vượt nóc băng tường, mộtcon có thể bất chấp trọng lực di chuyển trên bất kì mặtphẳng nào, chúng đánh nhau từ trên tường tới mặt đất,lại từ mặt đất về tới mặt tường.

Một chọi một, A Bố không hẳn không phải đối thủ conthằn lằn kia, nhưng con thằn lằn khổng lồ kia có vô sốđồ tử đồ tôn, có hàng trăm con thằn lằn con không ngừnglao vào A Bố, bảo vệ chúa tể của chúng, trái lại khônghề có thằn lằn tấn công nhóm Thành Thiên Bích.

Trang Nghiêu ra sức giãy khỏi lòng Tùng Hạ, vừa nhìntình trạng A Bố, sắc mặt trắng bệch: “A Bố, đừng đánhnữa, mau trở lại!”

Trên người A Bố đã có mấy vết thương, đều bị gai chânthằn lằn tạo ra, máu tươi nhiễm đỏ bộ lông sạch sẽ củanó. Tuy A Bố muốn lui về, nhưng không ngừng có thằn lằnlè lưỡi cuốn lấy tứ chi nó, nó cắn đứt cái lưỡi này,lại có vô số cái khác thế chỗ. Dần dần, A Bố càng ngàycàng bị nhiều lưỡi thằn lằn cuốn lấy, không thể độngđậy, con thằn lằn khổng lồ kia bắn ra chiếc lưỡi todài, siết chặt lấy cổ A Bố!

Trang Nghiêu hai mắt đỏ bừng, hét lớn, mang theo tiếngkhóc nức nở: “A Bố!!!”

Tùng Hạ có chút khổ sở nhìn con mèo khổng lồ xinh đẹpkia, dường như nó lành ít dữ nhiều.

Trang Nghiêu túm cổ áo Tùng Hạ: “Mau cứu nó! Mau cứu ABố!”

Thành Thiên Bích nắm lấy cần cổ Trang Nghiêu ném nóxuống đất, kéo Tùng Hạ, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Chương 41

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Bây giờ, Tùng Hạ lại cảm nhận được nỗi đau thương khôn xiết này, tiếngần cái chết là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.

.

.

.

Tùng Hạ ngẩn người, tuy rằng quả thật có chút khôngđành lòng, nhưng bây giờ họ không có lý do để vì mộtcon mèo không có liên quan mà làm liên lụy đến tínhmạng của mình cả. Đàn thằn lằn đang không ngừng bò ratừ trong rạp chiếu phim, cuồn cuộn không dứt, nếu họkhông đi sẽ lành ít dữ nhiều.

Huống hồ chủ của con mèo này là Trang Nghiêu, một đứatrẻ tâm cơ thâm trầm, đùa giỡn họ xoay như chong chóng.

Chỉ e Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều ước gì mượncơ hội này cho nó một bài học.

Tùng Hạ phức tạp nhìn Trang Nghiêu, xoay người muốn đi.

Trang Nghiêu chạy vọt lên, ôm lấy hông Tùng Hạ, hai mắtđẫm lệ lưng tròng nhìn cậu: “Anh Tùng Hạ, anh mau cứu ABố, xin anh mau cứu A Bố.”

Tùng Hạ thấy da đầu tê dại.

… Anh Tùng Hạ?

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trang Nghiêu nhăn lại, trongđôi mắt vừa sáng vừa tròn đầy ắp nước mắt cầu cứu, nócắn đôi môi đỏ mềm, nhìn qua rất đáng yêu, nếu là ngườilạ nhìn thấy cảnh này, sợ rằng không đành lòng cự tuyệtbất kỳ yêu cầu gì của nó. Ngay cả Tùng Hạ cũng dodự trong nháy mắt.

May mà ba người ở đây đều biết bộ mặt thật của nó.

Tùng Hạ cắn răng nói: “Chúng tôi không cứu được nó,cậu… cậu buông ra.”

Thành Thiên Bích lại một lần nữa lôi Trang Nghiêu từtrên người Tùng Hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Gieo gió gặtbão, cút ngay.”

Trang Nghiêu la lên: “Tôi là người tiến hóa não vực!”

Ba người dừng lại.

Trang Nghiêu bò dậy từ dưới đất: “Tôi là người tiến hóanão vực, nếu mấy người cứu A Bố, tôi thề sẽ đưa mấyngười an toàn đến Bắc Kinh.”

Tùng Hạ hơi nổi đóa: “Cậu rõ ràng nói cậu không phảingười tiến hóa!”

Trang Nghiêu lo lắng nhìn A Bố: “Lừa mấy người thôi,tôi là người tiến hóa não vực, hơn nữa tôi biết làm saođể khống chế dao động năng lượng, không cần thông quabất kì thiết bị gì, bản thân có thể khống chế. Tôi córất nhiều đồ tốt, tuyệt đối có thể đưa ba người đến BắcKinh.”

Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Mi nghĩ rằng bọn này sẽ tin misao.”

Tùng Hạ nắm tay lại, kỳ thật cậu tin.

Cậu tin Trang Nghiêu đúng là người tiến hóa não vực,tốc độ tính toán ưu việt và năng lực phân tích tinh vinày, dù là người có chỉ số thông minh cao cũng chưachắc đã có. Năng lực Trang Nghiêu biểu hiện ra ngoài đãvượt xa khỏi phạm trù của loài người.

Trang Nghiêu hét lớn: “Mau cứu A Bố! Không cần liềumạng với thằn lằn, chỉ cần có thể cho A Bố tự do, đámthằn lằn này sẽ không đuổi kịp chúng ta. Dù gì lấy nănglực của mấy người, cũng có thể toàn thân trở ra, saokhông đánh cuộc một lần. Tôi có những thứ mà trong tậnthế, mấy người mất cả đời cũng không có đủ, không cónão, dù mấy người có lợi hại hơn nữa cũng không hiểulàm thế nào để tích góp và sử dụng hợp lý. Ba ngườiphối hợp quá kém, tôi đồng ý làm não của mấy người, chỉcần mấy người cứu A Bố!”

Tùng Hạ đấu tranh một phen trong lòng, một người tiếnhóa não bộ là người mà ngay cả chính phủ cũng cầu cònkhông được, nếu họ có thể có được một người như vậy,

vậy tỉ lệ cho họ an toàn đi đến Bắc Kinh được nâng caotrên diện rộng. Huống chi, dù Trang Nghiêu không phảingười tiến hóa não vực, những đồ dùng nó cất giữ trongbiệt thự cũng có thể trọng dụng. Trong tình trạng A Bốbị thương, cậu không tin Trang Nghiêu còn có thể giởtrò gì, nếu lần này thành công, họ có thể thu được mộtsức mạnh cực lớn.

Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Trang Nghiêu cóthật là người tiến hóa não vực không?”

Tùng Hạ gật đầu: “Đúng.”

Liễu Phong Vũ cũng trầm mặc. Người tiến hóa não bộ vàngười điều khiển sức mạnh tự nhiên đã trở thành truyềnkỳ, là nhân tài chính phủ khan hiếm nhất. Nếu trongnhóm họ có thể đồng thời có được hai người, hầu như mộtđường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, nếu cậu nói chúng tôi phốihợp rất kém cỏi, hãy để chúng tôi xem sức mạnh củangười tiến hóa não bộ.”

Trang Nghiêu la lên: “Xung quanh A Bố có sáu mươi bốncon thằn lằn, có năm, sáu con có hình thể hai mét, nămcon ba mét, chỉ có một con hơn ba mét. Ba người chỉ cầnđánh chết sáu con hai mét trở lên, những con khác khôngcần quan tâm. Hoa đại vương xông vào từ hướng bảy giờphía Tây Nam, phát tán ba phần mùi thối, anh điều khiểnsức gió kia lấy A Bố làm trung tâm, tạo ra một luồngkhí xoáy loại nhỏ bán kính 6.5 mét, áp suất không đượcvượt quá 10 Pa, độ cao không được vượt quá đầu gối ABố. Nếu như con thằn lằn lớn nhất kia không tấn công,ba người túm lấy đuôi A Bố nhảy lên người nó, mau lên!”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch, chạy về hướng nónói.

Thành Thiên Bích cũng theo sát phía sau, đạp lên đầucon thằn lằn phóng về phía A Bố.

Đầu lưỡi thằn lằn khổng lồ không ngừng siết chặt, A Bốnhìn qua đã có vẻ khó thở, không chống cự được thêm baolâu.

Liễu Phong Vũ mở đóa hoa to lớn, sau đó  bao lấy toànthân mình ở chính giữa, phán tán mùi thối ở hướng bảygiờ. Thành Thiên Bích một đao chặt đứt chừng mười cáilưỡi quấn lấy chân A Bố, một luồng khí xoáy tạo raquanh A Bố, kéo theo mùi thối xoay tròn. Đám thằn lằnvội thụt lưỡi lại, nhanh chóng lui về phía sau, conthằn lằn khổng lồ có sức chống cự lớn hơn một chút.Thành Thiên Bích vung lưỡi đao vô hình, từng bước từngbước chém giết đám thằn lằn này.

Thằn lằn khổng lồ thụt cái lưỡi quấn cổ A Bố lại, dùngtốc độ cực nhanh bắn lưỡi về phía Thành Thiên Bích, bộpmột tiếng cuốn lấy hai tay và cả người Thành ThiênBích.

Thành Thiên Bích kêu một tiếng, hắn có cảm giác nộitạng đều bị đè ép lại với nhau.

Hắn muốn chặt đứt lưỡi thằn lằn, nhưng đầu lưỡi kia vôcùng linh hoạt, giống như có thể cảm giác được sự nguyhiểm vô hình trong không khí, lần nào cũng có thể tránhthoát. Thành Thiên Bích đã tiêu hao quá nhiều nănglượng, gần như kiệt sức.

Liễu Phong Vũ đập mạnh cánh hoa lên người con thằn lằnkhổng lồ, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa. Con thằnlằn khổng lồ tuy da dày thịt béo, nhưng không có áogiáp bảo vệ, dù sao cũng là máu thịt, nhanh chóng đauđớn giãy dụa, nhưng vẫn không buông Thành Thiên Bíchra.

Trang Nghiêu hô: “A Bố, nhảy lên người nó!”

A Bố dựng dậy thân thể yếu ớt, nhảy lên người con thằnlằn khổng lồ, trọng lượng mấy tấn đè lên con thằn lằnkhiến nó cả người run rẩy, đầu lưỡi cũng run lên, ThànhThiên Bích rơi xuống đất.

Liễu Phong Vũ một tay bắt được hắn, một tay bắt đượcđuôi A Bố, A Bố quẫy đuôi một cái, hai người bị hất lênkhông trung, cả hai rơi vào lưng A Bố.

Tùng Hạ thấy A Bố chạy tới phía họ, trái tim nhảy lêncổ họng rốt cuộc đã trở về trong ngực.

Đám thằn lằn đuổi theo sau lưng, khi A Bố chạy ngangqua họ, cuốn lấy cả hai lên lưng, chạy nhanh về phíatrước.

Bốn người nắm thật chặt bộ lông của A Bố, quay đầu nhìnlại, hơn một nghìn con thằn lằn phía sau đuổi theokhông bỏ, bất chấp trọng lực, chúng bám trên mặt đất,trên mặt tường, có ở khắp nơi. Đưa mắt nhìn lại, bầyđàn rậm rạp, đông nghìn nghịt, chặn kín cả con đường,như thủy triều ập tới phía họ, làm cho họ sợ hãi runlên từ đáy lòng.

Đám thằn lằn đuổi theo họ hai con phố rồi mới bị A Bốbỏ lại.

***

A Bố đưa họ về biệt thự, mới vừa vào cửa đã nặng nề đổsập xuống đất, thở phì phà phì phò.

Trang Nghiêu ôm đầu A Bố, cọ cọ vào chóp mũi nó, giọngnói run rẩy kịch liệt: “A Bố, mày đừng chết, A Bố.”

Trên người A Bố có nhiều vết thương, tứ chi bị lưỡithằn lằn siết lại thành từng vết tụ máu, vết thươngnghiêm trọng nhất là dưới bụng bị rạch toác, cùng vớivết siết do lưỡi thằn lằn trên cổ. Nhìn qua, nó cực kỳyếu ớt, đôi mắt xinh đẹp màu tím nhạt dần dần mất đithần thái.

Đối mặt với một sinh vật to lớn như vậy, thuốc men củaloài người dùng trên người nó, căn bản như muối bỏ bể,ngay cả một vết thương cũng không thể băng bó được, lầnđầu tiên Trang Nghiêu cảm thấy bất lực như vậy, chỉ cóthể vuốt ve gương mặt A Bố từng cái một, nước mắt khôngngừng chảy xuống.

A Bố lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm nó, kêu meo meo meonhư đang làm nũng.

Tùng Hạ nhìn dáng vẻ bất lực của Trang Nghiêu, tronglòng không ngừng chua xót. Cậu xoa xoa bộ lông mềm mạicủa A Bố, đầu óc loạn hết cả lên.

Có cách gì có thể cứu nó không, nếu có thể bịt lại vếtthương thì tốt rồi, nhưng vết thương lớn như thế thìphải bịt lại thế nào? Dường như đủ để nhét một ngườivào…

Trang Nghiêu ôm A Bố, thấp giọng khóc lóc, trong đêmtối an tĩnh đặc biệt làm lòng người đau xót.

Tùng Hạ vuốt lên miệng vết thương trên bụng A Bố, đầungón tay khẽ run, sâu quá… Cậu dùng tâm để cảm giác sựvận động năng lượng trong thân thể A Bố, thấy rõ nănglượng A Bố đang chậm rãi xói mòn ra ngoài từ chỗ bịthương, dao động năng lượng của nó càng ngày càng yếuớt, nếu số năng lượng này đều chảy sạch ra ngoài, cóphải nó sẽ chết hay không?

Tùng Hạ thấy trong lòng khó chịu. Trên đường, cậu đãnhìn thấy những cái chết như thế này rất nhiều, phầnlớn người chết đều là người xa lạ cậu không quen biết,cậu cũng đứng cách khá xa, không được tự mình cảm nhận,chỉ có hai cái chết làm cậu chấn động, một lần là lúcđầu họ muốn chạy trốn khỏi Côn Minh, ở trên đường caotốc gặp được đôi vợ chồng trẻ tuổi tốt bụng chở họ đicùng, lần kia là gã tiến hóa ngược mà cha mẹ bị cá lớnăn mất, tiếng khóc gào xé tâm can lúc đó…

Bây giờ, Tùng Hạ lại cảm nhận được nỗi đau thương khônxiết này, tiến gần cái chết là chuyện khiến người ta vôcùng đau đớn.

Cậu muốn lấp đi tiếng khóc của Trang Nghiêu từ trongtiềm thức, bởi vì âm thanh kia khiến cậu khó chịu.

Con mèo đẹp mà nhanh nhẹn như vậy, không nên chết thếnày, nếu nó không chết thì thật tốt, nếu có thể bịt lạimiệng vết thương thì thật tốt, nếu có thể…

Tùng Hạ cả người run lên, đột nhiên cảm giác năng lượngtrong thân thể mình đi theo bàn tay cậu tiếp xúc với ABố, chậm rãi di chuyển vào trong thân thể A Bố. Cậutrợn to hai mắt, hai tay dính sát vào thân thể A Bố,điều động năng lượng toàn thân tập trung vào miệng vếtthương của A Bố, giống như cậu có thể tự chủ để chống

lạnh và nâng cao thị lực trong nháy mắt vậy, cậu dốcsức đưa năng lượng vô thuộc tính vào vùng da bốn phíaquanh vết thương và trong các tế bào nội tạng, đẩynhanh tốc độ tái sinh tế bào, chữa trị vết thương vớitốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được!

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ngẩn cả ra,Trang Nghiêu cũng bị hấp dẫn bởi dao động năng lượng tolớn đột nhiên xuất hiện, quay đầu lại, thấy lớp da trênmiệng vết thương của A Bố giống như cỏ dại sinh trưởngtốt, chậm rãi nhúc nhích trong đống máu thịt, mọc thêmra, từ từ khép lại.

Năng lượng đang suy kiệt của A Bố cũng bị kiềm chế.

***

Quần áo Tùng Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, cậu có cảm giác nănglượng của mình đang cuồn cuộn không ngừng chảy vàotrong thân thể A Bố, cậu dùng năng lực nâng cao tế bàobản thân để nâng cao sức sống tế bào của A Bố, thếnhưng lượng tiêu hao khi cậu vận dụng năng lượng đó chíít gia tăng gấp ba bốn lần so với lúc cậu sử dụng trênthân thể mình, chẳng bao lâu sau cậu cũng cảm giác đầuváng mắt hoa, tứ chi không còn chút sức lực nào cả,thân thể như sắp bị khoét rỗng.

Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện cậu có chỗkhông đúng, tiến lên ôm cậu lên.

Tùng Hạ toàn thân mệt nhoài, trước mắt tối sầm, hôn mêbất tỉnh.

Chương 42

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Ngay trước mắt hắn, chỉ cần hắn hơi vươn tay ra, có thể ôm lấy rất dễdàng…

.

.

.

Tùng Hạ chậm rãi mở mắt, cảm giác tứ chi bủn rủn, khônglàm gì được.

“Anh tỉnh rồi?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm ổncủa Thành Thiên Bích, khiến Tùng Hạ có cảm giác đặcbiệt an lòng, cậu theo bản năng vươn tay, bắt được cánhtay của Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tùng Hạ ngọ ngoạy ngồi dậy, phát hiện mình đang nằmtrên một chiếc giường rất sạch sẽ, nhìn khắp bốn phía,rất nhiều vật trang trí trong phòng đều đã đóng bụi,chỉ có cái giường là mềm mại khô mát, cậu lắc lắc đầu:“Hơi mệt, không sao.” Cậu nhớ tới chuyện trước khi hônmê, vội hỏi: “A Bố thế nào rồi?”

Sắc mặt Thành Thiên Bích không được tốt lắm: “Khôngchết, đang ngủ.”

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Thành Thiên Bích nhíu mi: “Sau này anh không được mạohiểm như vậy, anh đã trút sạch năng lượng toàn thân.”

Tùng Hạ cười khổ: “Đây là kết quả chưa nắm chắc, cănbản tôi không biết điểm dừng năng lượng của mình ở đâu,nhưng tốt xấu gì tôi vẫn sống, A Bố cũng sống, đâychẳng phải là chuyện rất tốt hay sao. Chúng ta đang ởnhà Trang Nghiêu à?”

“Đúng vậy. Trong cái nhà này quả thật có rất nhiều thứhữu dụng, chuyện này thì nó không nói dối.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ đến sự trợ giúp củaTrang Nghiêu với chúng ta, cho nên muốn đánh cuộc mộtphen, chí ít lần này chúng ta thu hoạch được không nhỏ.Tuy không thể mang máy phát điện về, nhưng chúng ta đềusống sót trở về. Dù Trang Nghiêu có thể đi cùng chúngta đến Bắc Kinh hay không, chí ít thì chúng ta có thểcó được rất nhiều trợ giúp từ chỗ này.”

Thành Thiên Bích yên lặng nhìn cậu: “Nhưng chỉ một lầnnày thôi.”

“Chuyện gì?”

Thành Thiên Bích nắm đôi vai hơi gầy của cậu: “Liềumạng như vậy, chỉ một lần này thôi.”

Tùng Hạ cười cười: “Lúc hai người liều mạng, tôi khôngthể làm gì, vậy không công bằng, bây giờ tôi biết mìnhcó năng lực chữa trị, sau này tôi có thể giúp mọi ngườirồi.”

Thành Thiên Bích nhẹ giọng hỏi: “Anh có đói không?”

“Có, đói đến nỗi ngực dính vào lưng.”

“Xuống nhà ăn gì đi, mọi người đều đang chờ anh.”

Hai người đi xuống lầu, chỉ thấy Liễu Phong Vũ và TrangNghiêu mặt đối mặt ngồi đối diện ở hai phía bàn ăn, mắtlớn trừng mắt nhỏ.

Thấy Tùng Hạ đi xuống, Liễu Phong Vũ đứng dậy: “Khỏechưa?”

Tùng Hạ cười nói: “Không sao, ồ, Liễu ca, anh tắm rồià?”

Liễu Phong Vũ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, tóc đenphiêu dật, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn mỹ, rấtcó phong thái minh tinh đứng trước màn ảnh, làm hàngnghìn hàng vạn fan nữ say mê năm xưa.

Liễu Phong Vũ cười ha ha: “Đúng vậy, cuối cùng cũngđược tắm, thế nào, có đẹp trai không?”

Tùng Hạ cười nói: “Quá đẹp trai, không hổ là đại minhtinh.”

Trang Nghiêu mở mắt to tròn nhìn cậu, cho đến tận khicậu đi tới trước mặt mình.

Tùng Hạ hai tay ôm ngực: “Tôi nói cho cậu biết, bây giờcậu không có A Bố bảo vệ, nếu cậu không tuân thủ lờihứa, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đánh cậu.”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Tôi nói được thì làm được.”

***

Thành Thiên Bích lấy thức ăn ban ngày Tùng Hạ làm từtrong tủ lạnh ra, đặt từng món vào trong lò vi ba đunnóng.

Tùng Hạ nhìn số thức ăn này: “Mọi người đã ăn chưa, nếuchưa thì chỗ này không đủ.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Chưa, cậu ta nói phải đợi cậutỉnh lại.”

Tùng Hạ cười nhìn Thành Thiên Bích: “Chờ tôi làm gì,tôi rất hy vọng mọi người mau nếm thử những thứ tốt.”

“Không đói.” Thành Thiên Bích nghiêng đầu qua, hắn cóchút không thể nhìn thẳng vào nụ cười dịu dàng nơi đáymắt Tùng Hạ.

“Tôi đi nấu thêm cái gì đó, chúng ta ăn một bữa thậtngon.”

Thành Thiên Bích lấy hai con gà ra từ trong tủ lạnh:“Tôi làm.”

“Cậu làm ư?”

“Ừ.”

“Cùng nhau làm đi, sẽ nhanh hơn một chút.” Tùng Hạ véntay áo lên: “Binh ca, cậu yên tâm đi, tôi chỉ hơi đóithôi, chuyện khác vẫn bình thường.”

Liễu Phong Vũ gào to: “Đúng vậy đúng vậy, mấy người làmnhanh lên một chút, vợ chồng cùng nhau vào bếp luôn đi,tôi thèm muốn chết rồi.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Nếu Tiểu Hạ của chúng takhông dậy, cậu ngay cả cơm cũng không cho chúng tôi ăn,giờ dậy rồi, phải để chúng tôi mau chóng ăn cơm chứ?”

Tùng Hạ nhìn gương mặt lạnh lùng của Thành Thiên Bíchmột chút, chẳng biết tại sao, da mặt hơi nong nóng.

Thành Thiên Bích vùi đầu xé túi chân không, không buồnngẩng đầu.

Tùng Hạ tiến đến bên cạnh hắn, cười nói: “Binh ca, cậuchăm sóc tôi như vậy, tôi thấy ngại quá.”

Cơ mặt của Thành Thiên Bích căng cứng, không hề nóichuyện.

“Binh ca, cậu còn chưa được thưởng thức tay nghề củatôi phải không? Cậu thích ăn món gì, tôi làm cho cậu ănngon, món gì tôi cũng biết làm.”

Thành Thiên Bích buồn bực nói: “Ăn được là được.”

“Đừng vậy chứ, bây giờ chúng ta còn có thể ăn một bữacơm như thế, quả thật như đang nằm mơ vậy, còn khôngnhân cơ hội này mà ăn hết những món muốn ăn đi.” TùngHạ cạ cạ vào cánh tay hắn: “Cậu thích ăn gì?”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Đồ cay.”

Tùng Hạ hưng phấn: “Tôi cũng thích ăn cay, chỗ này cóđủ mọi thứ, còn có ớt cực kì thơm, cậu giúp tôi gọt vỏcà rốt trước đi.” Tùng Hạ mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưngvô cùng hăng hái, bận rộn đi đi lại lại trong phòng

bếp. Thành Thiên Bích ở bên cạnh giúp việc lặt vặt chocậu.

Tùng Hạ thích nói, thích nói chuyện phiếm, Thành ThiênBích thì tích chữ như vàng. Hình thức ở chung của haingười giống như là Tùng Hạ nói không ngừng, Thành ThiênBích thì thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng mỗi câu màTùng Hạ nói, hắn đều chăm chú lắng nghe.

Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu vẫn ngồi trước bàn cơmnhư cũ, chống cằm nhìn hai người nấu nướng trong nhàbếp. Nét mặt của Liễu Phong Vũ mang theo ý cười mờ ám,Trang Nghiêu thì vẻ mặt trầm tư.

Một lát sau, Trang Nghiêu nói: “Sau này hai người họ sẽyêu nhau.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn nó: “Trẻ con thì biết cáigì.”

Trang Nghiêu liếc mắt: “Có thể tính ra.”

“Ồ, căn cứ vào cái gì để tính?”

“Tần suất hô hấp, độ co lại của con ngươi, ngôn ngữ cơthể, ngôn ngữ biểu cảm, có nói thì anh cũng khônghiểu.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Nhóc con.”

***

Một lát sau, cơm nước xong xuôi, Tùng Hạ hào hứng bưnglên từng món mỹ thực: “Hôm qua tôi ăn cơm ở đây, nghĩrằng nếu hai người cũng ở đây thì tốt rồi, không ngờbây giờ hai người thật sự ở đây, nào, ăn nhiều một

chút. Tôi thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới đời nàycòn có cơ hội được nấu nướng thế này.”

Liễu Phong Vũ nhìn bàn thức ăn hương sắc đủ cả, cảmđộng đến thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn là người ăn rấtnhiều, trước kia vì để duy trì hình thể nên hầu nhưtoàn là ăn kiêng, đã sớm mất hứng thú với sơn hào hảivị, cho đến tận khi ngay cả một miếng dưa chuột hắncũng không kịp ăn, hắn mới biết mình đã từng bỏ qua baothứ quý giá.

Bốn người mở miệng cực lớn, không để ý hình tượng mà ănngấu ăn nghiến.

Trang Nghiêu nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Liễu PhongVũ, bĩu môi: “Không phải anh không đói hay sao, ănnhiều thế đúng là lãng phí lương thực.”

Liễu Phong Vũ lườm nó một cái: “Cho nhóc ăn mới là lãngphí.”

“Đừng quên những thứ anh bây giờ ăn là của ai.”

“Đừng quên vì ai mà nhóc và con mèo ngốc kia của nhócmới sống mà ăn được mấy thứ này.”

“A Bố không phải mèo ngốc, chỉ số thông minh của anhcòn không bằng nó.”

“Thối lắm [53].”

“Chẳng ai thối như anh hết!”[53] Nguyên văn chỗ này là “Phóng thí” ( 拥拥) QT dịch là“Thối lắm”, nhưng từ này để chỉ những chuyện ba xạo, vớ

vẩn, để thối để tiện cho Trang Nghiêu nói móc lại câudưới.

“Cái thằng nhãi này nói lại lần nữa coi!” Liễu Phong Vũgiận đến tím mặt, cầm đĩa muốn úp vào mặt Trang Nghiêu.

Tùng Hạ dùng động tác thuần thục giữ Liễu Phong Vũ lại:“Liễu ca Liễu ca, đừng giận, không nên chấp nhặt vớitrẻ con.”

“Anh phải đánh chết nó!”

“Đừng đừng đừng, Liễu ca, bình tĩnh một chút, chúng taăn thật ngon, để nguội sẽ tiếc lắm đó, lát nữa nó sẽhỏng hết, ngoan, mau ăn đi.”

Trang Nghiêu nở nụ cười khiêu khích với Liễu Phong Vũ.

***

Bốn người dùng tốc độ gió cuốn mây tan quét sạch thứcăn trên bàn, cuối cùng ngay cả canh cũng chẳng còn lạigì.

Trang Nghiêu ôm bụng nằm trên ghế, ba người kia thìuống trà nghỉ ngơi.

Trang Nghiêu đột nhiên lẩm bẩm: “Sao tôi tính toán lạibị lỗi nhỉ.”

Tùng Hạ ở gần nó, nghe thấy rõ ràng nhất: “Tính toán?Tính cái gì?”

“Tốc độ sinh sản của thằn lằn.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa Trang Nghiêu hiện ra sự nghiêm túc: “Tôi đã quansát ổ thằn lằn nửa tháng, đối với tập tính, phân công,

lộ tuyến săn mồi, phân, nước tiểu, tốc độ sinh sản củachúng… tất cả đều đã điều tra rất có hệ thống. Ngoạitrừ tốc độ sinh sản, những kết quả khác ăn khớp toàn bộvới kết quả phân tích của tôi, mà tốc độ sinh sản lạicó quan hệ mật thiết với những kết quả khác, hoàn toànkhông nên có lỗi. Nhưng số lượng của đàn thằn lằn tốiqua không chỉ nhiều hơn gấp mười lần so với dự đoán củatôi, còn trực tiếp gây nên sự thất bại của chúng ta.”

“Thất bại của nhóc chỉ là thất bại của nhóc, đừng cólôi bọn này vào.” Liễu Phong Vũ hừ lạnh.

Thành Thiên Bích trầm giọng: “Không, đây quả thật coinhư là thất bại đầu tiên của chúng ta.”

Đường này cùng nhau đi tới, họ đã gặp phải vô số lầnhung hiểm, bất luận là con khỉ lúc đầu, bọ ngựa, gãlông dài, sau này là muỗi, ếch, không lần nào khôngphải nguy hiểm cực độ, nhưng cuối cùng họ đều đã chiếnthắng những sinh vật biến dị này, hơn nữa hầu như khôngbị thương tích gì. Thế nhưng tối qua, con mèo của TrangNghiêu thiếu chút nữa chết dưới sự vây công của thằnlằn, họ tuy đã giết được rất nhiều thằn lằn, nhưng cuốicùng hầu như không tạo được vết thương có tính thựcchất gì đối với con thằn lằn lớn nhất kia, lại còn phảichạy trốn trối chết. Hơn nữa, ngay cả mục đích ban đầulà máy phát điện cũng không đạt được.

Tùng Hạ thậm chí không kịp hấp thu năng lượng dư thừacủa sinh vật tử vong giống như trước kia.

Đây đúng là thất bại đầu tiên của họ.

Tùng Hạ cười nhạt: “Nói thật, tôi nghĩ chúng ta có thểsống được đã là thành công lớn nhất.” Cho tới tận lúc

này cậu vẫn không muốn đấu tranh với sinh vật gì. Mụctiêu lớn nhất của cậu, từ đầu đến cuối, đều là sống sótcùng bạn bè. Chỉ cần có thể sống lâu hơn người kháctrong thời loạn thế này, chẳng lẽ không phải là một sựthành công hay sao.

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Tôi không thành vấn đề, chỉcần có ăn có uống là được rồi.”

Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu thì không lạc quan nhưvậy. Trang Nghiêu đến nay vẫn chưa thể chấp nhận việctính toán của mình có chỗ sai, dẫn đến chuyện thiếuchút nữa hại chết A Bố. Nếu không tra rõ nguyên nhân,nó căn bản không thể an tâm; còn Thành Thiên Bích thìlại là người đối với sức mạnh của mình thì vô cùng tựtin, đối với yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ lại vô cùngnghiêm khắc, cho dù chuyện này không phải nhiệm vụ củahắn, nhưng hắn cũng ghét sự thất bại.

Dường như Tùng Hạ nhìn thấu tâm tư của hắn, vỗ vỗ cánhtay hắn, cười nói: “Binh ca, thu hoạch lần này củachúng ta rất lớn.”

Thu hoạch của chuyến này, không chỉ là Trang Nghiêu –người tiến hóa não bộ và căn nhà đầy đồ đạc của nó, còncó chuyện cậu phát hiện mình có năng lực có thể chữatrị tế bào. Có năng lực này rồi, sau này dù mọi ngườibị thương cũng không sợ, chỉ cần trong cơ thể cậu cónăng lượng dư thừa, cậu có thể chữa khỏi cho ngườikhác.

Mặc dù vì cứu A Bố nên đã tiêu hao bằng sạch tất cảnăng lượng vô thuộc tính đã hấp thu được trên đường lúctrước, nhưng chỉ cần họ còn không ngừng lên đường, họsẽ vĩnh viễn phải đối mặt với kẻ địch đếm không hết,

cậu cũng sẽ có vô số cơ hội để thu được năng lượng lớnhơn.

Hơn nữa, cậu tin chắc rằng loại năng lượng vô thuộctính này có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện,chờ cậu dần dần khai thác.

Thành Thiên Bích nói: “Thu hoạch lớn nhất là năng lựccủa anh.”

Tùng Hạ hai mắt tỏa sáng. Sự khích lệ đến từ ThànhThiên Bích khiến cậu tự hào gấp bội, cậu vò vò đầu,ngượng ngùng cười he he không ngừng.

Liễu Phong Vũ ngáp một cái: “Tắm rửa xong ăn cơm no,tôi muốn đi ngủ một giấc.”

Tùng Hạ nhìn mình một chút: “Tôi cũng muốn đi tắm, Binhca, cậu có tắm không? Nước ở đây đều là nước ngầm, mátlắm, nhất định rất thoải mái.”

Thành Thiên Bích gật đầu.

“Đi một chút đi, chúng ta đi tắm.” Tùng Hạ nhìn TrangNghiêu còn đang trầm tư: “Cậu không nghỉ ngơi chút à?”

Trang Nghiêu xua tay: “Tôi nhất định phải biết rõ rốtcuộc thì xảy ra chuyện gì.”

Tùng Hạ nhìn sự thâm trầm không hợp tuổi của nó, bấtđắc dĩ lắc đầu.

“Binh ca, đi thôi.”

Hai người về tới phòng mà Tùng Hạ vừa ngủ, Tùng Hạ nói:“Cậu tắm trước đi.”

“Tôi không vội.”

“Cậu tắm trước đi, cởi quần áo ra, lát nữa tôi tắm sẽtiện giặt quần áo của chúng ta luôn.”

Thành Thiên Bích cũng tập mãi thành quen, trực tiếp cởiquần áo ra bước vào tắm.

***

Hai người đều bẩn thỉu nửa tháng, Thành Thiên Bích tắmnửa tiếng mới bước ra.

Hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, mấy ngày bôn ba liêntiếp khiến hắn gầy đi vài cân, nhưng cơ bắp càng thêmrắn chắc tinh tráng. Những cơ thịt xinh đẹp tạo thànhtừng khối hữu lực, toàn thân không tìm ra một chút thịtthừa nào, làn da bóng loáng đàn hồi. Vóc người như vậykhiến người ta căn bản không tìm ra chỗ lỗi nào. Tóchắn đã hơi dài quá, mái tóc còn ẩm ướt dán trên gươngmặt tuấn mỹ. Cả người lộ ra khí chất lạnh lùng mà dãtính, gợi cảm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tuy đã nhìn rất nhiều lần nhưng Tùng Hạ vẫn miệng đắnglưỡi khô như cũ, vừa nghĩ tới vóc người gầy gò củamình, ít nhiều có chút tự ti. Cậu cúi đầu cầm lấy quầnáo Thành Thiên Bích, đi vào tắm.

Không tắm không biết mình bẩn thế nào, Tùng Hạ nhìnnước chảy từ trên người mình xuống toàn là màu nâu đen.Cậu là một người vô cùng thích sạch sẽ, vào mùa hè mỗingày sẽ tắm hai lần, trên người luôn sạch sẽ khoankhoái, quần áo luôn không dính một hạt bụi. Còn cậu bâygiờ cũng đã mất cảm giác với chuyện nửa tháng không

tắm, khi cái mạng bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp, conngười không rảnh để lo đến những chuyện vô dụng này.

Cảm giác tắm sạch toàn thân thật sự quá tốt, giống nhưđược tái sinh vậy, rực rỡ hẳn lên. Cảm giác mát mẻ sảngkhoái này khiến cậu có thể quên đi hoàn cảnh của mìnhtrong chốc lát, rơi vào trong ký ức đối diện với cuộcsống xã hội văn minh trong quá khứ.

Sau khi tắm xong, cậu giặt sạch vài bộ quần áo bẩn củamình và Thành Thiên Bích, thật ra cậu cũng rất muốngiặt hộ quần áo cho Liễu Phong Vũ, nhưng cậu lại nhớrằng căn bản là Liễu Phong Vũ không mặc lại quần áobẩn. Quần áo của cậu và Thành Thiên Bích đều là trangphục leo núi, vô cùng rắn chắc, không có tổn hại gìlớn, giặt sạch là lại mặc được.

Giặt xong, cậu mới đổi quần áo, bước ra từ phòng tắm.

Thành Thiên Bích đã nằm trên giường, nhắm mắt nghỉngơi.

Tùng Hạ nhẹ nhàng đi tới, Thành Thiên Bích mở mắt ra,lẳng lặng nhìn cậu.

“Tôi giặt xong rồi, cậu có mệt không?”

Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Tạm được.”

“Tôi đã ngủ rất lâu, nhưng vẫn có cảm giác hơi buồnngủ, chúng ta ngủ một giấc nhé.”

“Ừm.”

Thành Thiên Bích dịch sang bên cạnh, chừa ra một chỗ ởtrên giường cho cậu.

Tùng Hạ chui vào chăn, thoải mái thở dài một hơi: “Quáhạnh phúc, quả thật không thể tin được còn có nhữngngày thoải mái như vậy.”

Thành Thiên Bích nhìn sang gương mặt thanh tú của TùngHạ, không nói gì cả.

Tùng Hạ nghiêng đầu sang, nằm kiểu mặt đối mặt với hắn:“Binh ca, cậu nói xem, đến Bắc Kinh rồi, có phải sẽ cónhững ngày lành như vậy hay không?”

“Không biết.”

“Cứ nghĩ như vậy đi, trong lòng có một niềm tin thì mớicó động lực.”

“Ừm.”

Hai người bốn mắt giáp nhau, không tự chủ được nhìn vàoánh mắt đối phương, không thể dời đi.

Tùng Hạ nhìn đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Thành ThiênBích, đột nhiên tim đập rộn ràng.

Đôi mắt này… đẹp quá. Tùng Hạ không hề có chút ý thứcnào mà đưa tay muốn chạm vào mắt Thành Thiên Bích.

Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên một vẻ khác thường,hơi nghiêng đầu đi.

Tùng Hạ như mới tỉnh giấc mộng, bàn tay kia cứng đờdừng lại giữa không trung, lùi về sau cũng không phải,đưa tới cũng không được.

Ánh mắt Thành Thiên Bích có sự bối rối, tầm mắt âm thầmlệch khỏi quỹ đạo.

Tùng Hạ lúng túng nói: “À… tóc… tóc của cậu dài quá,cản tầm nhìn, tôi cắt tóc cho cậu nhé.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Ừm.”

“Nào, cắt luôn bây giờ.” Tùng Hạ vội vàng bật dậy từtrên giường, cậu từ trong ba lô ra một chiếc áo thun,choàng lên vai Thành Thiên Bích, sau đó tìm ra một câykéo, xem xét đầu hắn: “Cậu muốn cắt kiểu gì.”

“Tùy anh.”

“Tôi cắt ngắn một chút đi cho cậu nhé, mấy tháng saucũng không cần cắt nữa.”

“Ừm.” Thành Thiên Bích nhìn bàn tay của Tùng Hạ đứngtrước mắt hắn, bàn tay kia rất đẹp, trắng ngần thondài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà, ngón tay cònhơi có màu hồng hồng.

Tùng Hạ cười: “Được rồi.” Ngón tay cậu lồng qua mái tócdày của Thành Thiên Bích, cẩn thận sửa sang mái tóc chohắn.

Hai người cách rất gần nhau, gần đến nỗi họ đều có thểngửi được mùi thơm ngát của xà phòng trên người đốiphương, mùi thơm giống nhau như đúc quanh quẩn giữa hơithở của hai người, giống như mùi vị của họ đã hòa làmmột thể.

Tùng Hạ đứng trước người Thành Thiên Bích, ngực cậusong song với tầm nhìn của Thành Thiên Bích, ThànhThiên Bích có thể thấy rõ bên trong chiếc áo sơ-mi

trắng của Tùng Hạ lộ ra vòng eo mảnh mai, vòng eo kiathoạt nhìn thì rất mảnh, dường như một cánh tay là cóthể ôm trọn. Hắn đã ôm, đã tha, đã kéo Tùng Hạ rấtnhiều lần, hắn có cảm giác trọng lượng của Tùng Hạkhông giống đàn ông, cũng không biết gầy vậy là dotrước đây đã thế hay do đói ăn mà thành. Nói chung, cậuthật sự rất gầy, thắt lưng cậu giống như thoáng cái sẽgãy vậy.

Ngay trước mắt hắn, chỉ cần hắn hơi vươn tay ra, có thểôm lấy rất dễ dàng…

“Binh ca, Binh ca?”

Thành Thiên Bích hồi phục tinh thần: “Ừ? Có chuyện gì?”Hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh, rốt cuộc hắn đang suynghĩ cái gì?

Tùng Hạ cười: “Cắt xong rồi, phòng tắm có gương, látnữa cậu đi ngắm xem sao.”

Thành Thiên Bích đứng bật lên, đi vào phòng tắm.

“Này, vụn tóc còn không có thổi hết, cậu vội cái gì.”

Thành Thiên Bích chạy vào phòng tắm, nhìn mình tronggương, mái tóc hơi dài được sửa sang thành mái tóc ngắnrất chỉnh tề, nhìn qua rất gọn gàng, rất có sức sống.

“Thế nào? Cắt không tồi chứ.”

“Không tồi.”

“Chủ yếu là đại binh ca của tôi đẹp trai, cạo trọc cũngcoi được hết.” Tùng Hạ cười ha ha bám tay lên vai ThànhThiên Bích: “Đừng nhúc nhích, trên cổ còn nhiều tóc.”

Cậu hơi nhón chân lên, dùng sức thổi một hơi vào cổThành Thiên Bích.

Ánh mắt Thành Thiên Bích trầm xuống, xoay vụt ngườilại, bắt lấy cổ tay của cậu.

Tùng Hạ sợ hãi nhảy lên: “Sao vậy?”

Thành Thiên Bích hơi cúi người, vóc người cao lớn tạocho Tùng Hạ áp lực không nhỏ.

Chiều cao của cậu bất luận ở phương Nam hay ở phươngBắc cũng không tính là lùn, nhưng so với Thành ThiênBích, đúng là thấp hơn một khúc.

Thành Thiên Bích dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào hai mắtcủa cậu, thấp giọng nói: “Đừng tùy tiện chạm vào tôi.”Nói xong buông lỏng tay ra, bước về phòng.

Tùng Hạ sửng sốt tại chỗ vài giây, trong lòng nảy lênmột cảm xúc đặc biệt khó chịu, không nói rõ là cảm giácgì.

Tôi cũng không phải cố tình muốn chạm vào cậu.

Tùng Hạ có chút buồn bực nghĩ vậy, trong lòng vẫn thấykhó chịu.

Cậu đứng ngẩn ngơ vài giây, cũng về phòng. Vốn cũngmuốn như Thành Thiên Bích, giả vờ làm mặt lạnh lùng,nhưng Thành Thiên Bích tùy tiện quét mắt nhìn cậu mộtcái đã khiến cậu không giả bộ được nữa, cậu nở nụ cườilấy lòng: “Binh ca, tôi không phải cố ý, cậu giận cáigì vậy?”

“Tôi không giận.”

“Vậy cậu như vậy là sao?”

“Ngủ.”

“Hả?”

“Bây giờ, ngủ.” Thành Thiên Bích vén chăn lên nằm vào.

Tùng Hạ đứng ở đầu giường, có chút không biết làm sao.

Thành Thiên Bích nhìn cậu, khẩu khí nặng thêm: “Nằmvào, ngủ.”

“A.” Tùng Hạ như nhặt được đại xá, vội chui vào trongchăn: “Chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon rồi ăntiếp.” Nói xong nở nụ cười mong đợi đầy một cõi lòng.

Thành Thiên Bích nhìn nụ cười không hề khúc mắc kia,trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Chương 43

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Giọng nói của Trang Nghiêu vì hưng phấn mà có chút run rẩy: “Cho nên…anh không những cường hóa được tế bào của mình, còn có thể cường hóađược người khác!”

.

.

.

Đã lâu không được nằm ngủ trên một chiếc giường mềmmại, ba người đều ngủ say như chết. Cho đến tận hoànghôn ngày hôm sau thì mới tỉnh lại.

Sau khi rời giường, Tùng Hạ lại làm cơm, bốn người ănno, rốt cuộc thương lượng đến chuyện chính.

Tùng Hạ nhìn vành mắt thâm sì của Trang Nghiêu, hỏi:“Cậu không nghỉ ngơi à?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Tôi cạo ra chút thịt thằn lằn từtrong miệng A Bố, tiến hành nghiên cứu tế bào cơ thểcủa chúng, sự tiến hóa của thằn lằn rất không giốngnhững loài khác. Những loài khác đều là ra sức lớn hơn,đều là tiến hóa cá thể, còn thằn lằn thì ra sức sinhsản, phương thức tiến hóa này còn kinh khủng hơn.”

Tùng Hạ thở dài: “Không sai, tiến hóa trở nên khổng lồ,dù có khổng lồ thế nào nhưng cũng chỉ là một cá thể,cũng chính vì hình thể đã tạo thành phiền toái rất lớnvới việc sinh sản duy trì giống nòi, những loài khôngthể sinh sản cuối cùng sẽ bị diệt vong, nhưng loài cóthể sinh sản rất nhiều thì không giống vậy, ví dụ nhưchuột, ví dụ như thằn lằn.”

“Không ngờ tôi lại xem nhẹ phương thức tiến hóa này,chuyện này là không nên.” Trang Nghiêu vò vò đầu mình,nhìn qua rất ảo não.

“Có thể là sự khổng lồ của chúng đã khiến cậu mê muội,cho nên không chú ý tới chúng còn có phương thức tiếnhóa khác.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Sai, tôi đã quan sát chúng tronghai tuần, không thể không chú ý tới sự sinh sản rõ ràngnhư vậy, phải nói là lúc tôi đặt con mồi cỡ lớn ở cốngthoát nước, số lượng của chúng vẫn chưa nhiều như vậy.”

“Cậu đặt mồi lúc nào?”

“Bốn ngày trước, ba ngày trước chúng ngửi thấy mùi thìđã rời ổ, tôi lại mang mồi đi, hai ngày sau lại đặtvào, nó rời ổ lần thứ hai, tôi lấy mồi đi lần thứ hai.Tôi tính toán thời gian săn mồi của nó, sau đó mới đitìm mấy người, tôi còn bố trí vài cái bẫy, đáng tiếckhông giết được nó.”

“Ý của cậu là bốn ngày trước chúng vẫn chưa có số lượngnhư bây giờ?”

“Tuyệt đối không có.” Trang Nghiêu cau mày: “Ba ngàyđặt mồi vừa lúc là thời gian tôi quan sát chúng, lẽ nàotrong ba ngày ngắn ngủi, chúng lại sinh sản ra số lượnggấp mười?”

Tùng Hạ sợ run cả người: “Chu kì mang thai của thằn lằnbình thường là mười lăm ngày, nhưng đàn thằn lằn nàychỉ cần ba ngày, thằn lằn bình thường mất ba tháng phátdục thành con, tám tháng mới coi như trưởng thành,nhưng chu kỳ của chúng hiển nhiên đã được rút ngắn đinhiều. Nếu quả thật như vậy, không bao lâu nữa, toàn bộQuý Dương sẽ biến thành ổ thằn lằn.”

Trang Nghiêu biến sắc, lao tới máy tính, ngón tay gõlạch cạch trên bàn phím. Ba người nhìn lên đồ họa 3Dtrên màn hình, cực kỳ sinh động bắt chước tốc độ sinhsản của thằn lằn. Đàn thằn lằn này được thay thế bởinhững điểm sáng màu đỏ, lấy rạp chiếu phim làm trung

tâm, điểm sáng màu đỏ không ngừng chồng chất lên nhau,khuếch tán, chồng chất, khuếch tán, cuối cùng bao trùmtoàn màn hình, một mảng chi chít, khiến ai nhìn vàocũng giật mình.

Thành Thiên Bích đứng lên, trầm giọng hỏi: “Mất thờigian bao lâu?”

Giọng nói của Trang Nghiêu có chút run rẩy: “Mười lămngày, mười lăm ngày sau, số lượng của đàn thằn lằn nàysẽ lên đến hai tỷ con.”

Liễu Phong Vũ lẩm bẩm: “Mẹ nó chứ đúng là biến thái,chúng ta mau chạy thôi.”

Tùng Hạ đi qua đi lại: “Thức ăn thì sao, nhiều thằn lằnnhư vậy, chúng ăn cái gì?”

“Sau khi ăn sạch Quý Dương, chúng sẽ mở rộng ra phíangoài.” Đại não của Trang Nghiêu nhanh chóng vận hành,nó đột nhiên vỗ đùi, nhảy dựng lên chạy vào trongphòng.

Ba người ngẩn cả ra.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng cười của nó.

Ba người nhíu mày một cái, đi vào phòng, Tùng Hạ hỏi:“Cậu làm sao vậy?”

“Tế bào của chúng đang suy kiệt, ha ha ha ha, đám thằnlằn thối này, tốc độ sinh sản tiến hóa điên cuồng sẽgây hậu quả là rút ngắn tuổi thọ, thằn lằn trưởng thànhcó tuổi thọ trung bình từ năm đến mười năm, nhưng đámthằn lằn sinh sản nhanh này, tốc độ tế bào suy kiệt

cũng vô cùng nhanh chóng, tôi đoán chúng không sống quámười lăm ngày.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nhưng tốc độ sinh sảncủa chúng nhanh hơn tốc độ tử vong nhiều.”

“Nhưng ít ra có thể chứng minh một việc, “thịnh cực tấtsuy” là quy luật tự nhiên mà tất cả sinh vật phải trảiqua.” Trang Nghiêu bực bội mà quẳng mọi vật sang mộtbên: “Xem ra thật sự phải rời đi.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Không phải nhóc vốn định theobọn này đến Bắc Kinh ư? Chẳng lẽ lại nói dối?”

Trang Nghiêu nguýt hắn một cái: “Tôi có nói không đi à?Chỉ là xem ra bây giờ phải chuẩn bị nhanh hơn.”

“Chuẩn bị gì?”

“Nhiều thứ. Mấy người không có chút tính toán kế hoạchgì hết, cho nên mới chật vật như vậy, tôi phải chuẩn bịlộ tuyến, vật tư, khẩn cấp tiến hành, còn phải chế tạovài thứ, không mất một tuần không xong được. Quan trọngnhất, tôi phải hiểu mấy người.”

Trang Nghiêu ngước cổ lên nhìn ba ngưởi trưởng thànhcao hơn nửa người mình, không chỉ thần sắc không cóchút sự hãi, ngay cả khẩu khí cũng mang vị ra lệnh.

Tùng Hạ cười bất đắc dĩ: “Cậu muốn hiểu ai trước?”

“Muốn hiểu bọn này, nhóc không giới thiệu mình chút gìtrước sao? Không phải nhóc nói, nhóc có thể ẩn giấu daođộng năng lượng bản thân ư? Chẳng lẽ lại là gạt người?”

Trang Nghiêu “hừ” nhẹ một tiếng: “Cho dù tôi có nói chomấy người biết, mấy người cũng không làm được.”

“Nhóc không nói sao biết bọn này không làm được.”

Trang Nghiêu liếc mắt: “Dao động năng lượng của tôi mấyngười không cảm nhận được, không phải vì tôi giấu nó,mà là cảm nhận của mấy người bị che mắt.”

Thành Thiên Bích nhíu mi: “Đây là năng lực của ngườitiến hóa não bộ?”

“Không sai, năng lực bây giờ của tôi chỉ có thể hơi cheđậy sóng điện não của mấy người, thật ra mấy người cóthể thăm dò được dao động năng lượng của tôi, chỉ làmấy người không biết cách mà thôi. Nếu bây giờ có mộtngười xa lạ tiếp cận tôi, nếu tôi không che đậy sóngđiện não của người đó trước, người đó có thể cảm nhậnđược tôi.”

“Nói nhiều thế, nhóc thể hiện một chút đi.”

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn Liễu Phong Vũ, lại nhìn vềphía Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, vẻ mặt của hai ngườikhẽ nhúc nhích, quả nhiên cảm giác được từ trong thânthể Trang Nghiêu phát tán ra một năng lượng màu xanhnhạt.

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Năng lượng Thủy.”

Liễu Phong Vũ nói: “Vậy ư? Sao tôi không cảm giácđược?”

“Bởi vì anh đã bị che đậy.” Trang Nghiêu đùa cợt nhìnhắn.

“Nhưng tôi còn có thể cảm giác được hai người họ.”

“Tôi chỉ che đậy sóng điện não của anh với tôi, nếumuốn che đậy toàn bộ năng lực nhận biết của anh thì anhsẽ mất hết các giác quan, vô sắc, vô thanh, vô khứu, vôvị. Đợi đến ngày tôi tiến hóa đến trình độ đó, nhấtđịnh cho anh nếm thử đó là cảm giác gì.”

Liễu Phong Vũ đè đầu nó xuống, ác thanh ác khí nói:“Trước lúc đó, đây sẽ lột sạch mi rồi ném mi vào ổchuột trước.”

Trang Nghiêu hất tay hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹnđến đỏ bừng: “Đừng có sờ đầu tôi.”

Tùng Hạ vội lôi Liễu Phong Vũ ra: “Xem ra Trang Nghiêunói thật, chúng tôi quả thật cảm thấy năng lượng Thủy,nhưng không thể tham khảo chuyện này, quả thật phiềntoái.”

Trang Nghiêu nói: “Nếu tôi có thể nghiên cứu ra thiếtbị bắt chước dao động năng lượng, nhất định cũng có thểnghiên cứu ra thiết bị che đậy năng lượng. Trước đâytôi đã suy nghĩ, trên lý thuyết thì không khó, chỉ làchưa thực hành mà thôi, mấy ngày nay tôi sẽ nghiên cứumột chút, nếu không bốn người chúng ta ở gần nhau, daođộng năng lượng rất rõ ràng hay sao… khoan đã.” TrangNghiêu quay đầu lại nhìn Tùng Hạ: “Vì sao anh không códao động năng lượng, năng lực chữa trị của anh thuộc vềloại tiến hóa nào?”

Tùng Hạ cân nhắc tìm từ một chút: “Nói chuyện này rathì rất phức tạp. Chúng tôi vẫn chưa tin cậu, cho nênvề chuyện của tôi, bây giờ chưa thể nói cho cậu.”

Ánh mắt Trang Nghiêu sáng lên, nhẹ nhàng cười: “Có bímật ư? Thú vị, tôi thích nhất là bí mật. Trong cuộchành trình này chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều chuyệnnguy hiểm, nếu như chúng ta muốn bình an đến Bắc Kinh,tôi sẽ phát huy năng lực chiến đấu của mỗi người trongcác anh đến mức tận cùng. Ở phương diện này các anhđúng là quá yếu, hầu như không có sự phối hợp, cũngkhông biết vận dụng vũ khí, sức chiến đấu giảm đinhiều. Cho nên tôi muốn bắt đầu từ việc hiểu mỗi người.Tùng Hạ, nếu anh đã không muốn nói thì tôi hỏi anh mấyvấn đề, như vậy tôi mới có thể phân tích chiến lược.Nói thật, mấy người có thể gặp tôi, đúng là phải cám ơntrời đất.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt, tỏ vẻ khinh thường.

Thành Thiên Bích không có biểu cảm gì: “Nói chính sự.”

Tùng Hạ cười nhạt: “Cậu hỏi đi.”

“Anh có phải dị nhân không?”

“Tôi không phải.”

“Tôi quả thật không cảm giác được năng lượng của anh,nhưng anh đã có năng lượng, đúng không?”

“Đúng.”

“Loại năng lượng này khác chúng tôi, phải không? Phươngthức biến dị của các sinh vật biến dị tuy có trăm nghìnkiểu khác biệt, nhưng tất cả năng lượng đều quay xungquanh năng lượng Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đến naytôi còn chưa phát hiện ra ngoại lệ. Chỉ có anh, khi anhchữa trị vết thương cho A Bố, rõ ràng đã vận dụng nănglượng, nhưng chúng tôi lại không cảm giác được, hơn nữa

hình như cũng không thuộc về năng lượng Ngũ hành. Chonên, năng lượng của anh khác chúng tôi, phải không?”

“Không sai, không thuộc về năng lượng Ngũ hành.”

“Nó không thuộc về năng lượng Ngũ hành, lại có thể chữatrị cho năng lượng Ngũ hành, như vậy nhất định là cóquan hệ mật thiết…” Trang Nghiêu vuốt vuốt cằm: “Loạinăng lượng này có được như thế nào, chí ít chuyện nàyanh có thể nói cho tôi biết chứ.”

“Hấp thu, thông qua việc hấp thu năng lượng Ngũ hànhcủa sinh vật biến dị đã chết, sau khi vào trong cơ thểtôi thì chuyển hóa thành năng lượng vô thuộc tính.”

“Hấp thu sinh vật đã chết?” Đột nhiên Trang Nghiêu cóchút hưng phấn: “Nói như vậy, chỉ cần có sinh vật biếndị đã chết, anh có thể thoả thích hấp thu năng lượngcủa chúng? Nếu như năng lượng của anh dư thừa, anh cóthể chữa khỏi hoàn toàn cho A Bố.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đừng có được đằng chânlân đằng đầu.”

Trang Nghiêu trừng mắt: “A Bố là một trong những ngườibạn quan trọng nhất trên đường chúng ta đến Bắc Kinh,còn hữu dụng hơn cả mấy người, chỉ khi A Bố hoàn toànkhỏe mạnh, con đường này mới đi được.”

Tùng Hạ gật đầu: “Cậu nói đúng, chưa nói những chuyệnkhác, chỉ cần nói chuyện những đồ dùng chúng ta muốnmang theo, trọng trách ấy chỉ có A Bố mới có thể giảiquyết. Số năng lượng tôi hấp thu được trên đường trướckia đã hết sạch, tôi cần hấp thu lượng lớn năng lượngthì mới làm cho A Bố tốt hơn.”

“Tin tức này rất quan trọng, bây giờ chuyện cần nhấtcủa chúng ta là chuẩn bị cho anh môt lượng lớn sinh vậtbiến dị đã chết.”

“Hơn nữa phải là vừa mới chết, bị chết thời gian dài,tất cả năng lượng sẽ dần biến mất.”

Trang Nghiêu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sáng rọi như saomờ trong đêm đông: “Xem ra, sớm muộn gì chúng ta cũngphải giải quyết đống thằn lằn thối kia.”

Không cần Trang Nghiêu, thứ ba người nghĩ tới đầu tiêncũng là đoàn quân ùn ùn kéo đến kia. Trận chiến tối hômqua, chí ít họ đã giết hơn một trăm con thằn lằn, đángtiếc lúc đó thời gian cấp bách, căn bản Tùng Hạ khôngcó thời gian hấp thu năng lượng. Bây giờ nghĩ lại đúnglà đáng tiếc. Nếu lúc đó hấp thu hết số năng lượng kia,hôm qua cậu sẽ không vì chữa trị cho A Bố mà ngất đi.

Trang Nghiêu nói: “Năng lượng của anh, ngoại trừ chữatrị thì còn có tác dụng gì khác không?”

“Trên thực tế, năng lực của tôi không phải chữa trị, màlà thông qua cường hóa hoặc là đẩy mạnh năng lượng tếbào mà đạt được một mục đích nào đó. Ví dụ như, tôi đẩymạnh sinh trưởng tế bào của A Bố, vì vậy vết thương củanó có thể khép lại rất nhanh. Tôi còn có thể thông quađẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu khiến thân thể duy trìnhiệt độ ổn định, cường hóa bộ tế bào mắt để nâng caothị lực trong một khoảng thời gian, cho nên năng lựcnày…” Tùng Hạ đột nhiên không nói được nữa, hắn và bangười, đều ý thức được cái gì đó.

Giọng nói của Trang Nghiêu vì hưng phấn mà có chút runrẩy: “Cho nên… anh không những cường hóa được tế bàocủa mình, còn có thể cường hóa được người khác!”

Tùng Hạ trợn to hai mắt nhìn bàn tay mình.

Tất cả mọi người đều biết ý tứ của năng lực này là nhưthế nào. Cậu không chỉ có thể cường hóa bản thân, còncó thể cường hóa tất cả thành viên chiến đấu, đề caonăng lực của họ trên diện rộng trong lúc tác chiến, cóthể đoán được ý nghĩa của chuyện này trong một đội.

Tùng Hạ chưa từng hưng phấn giống như bây giờ.

Tùng Hạ vẫn hy vọng có thể lấy thân phận bạn đồng hànhđủ tư cách đứng bên cạnh Thành Thiên Bích, có thể giúpđỡ hắn, chứ không phải một gánh nặng chỗ nào cũng cầnhắn bảo vệ.

Thế nhưng bây giờ, chỉ khi cậu tích lũy đầy đủ nănglượng vô thuộc tính, cậu mới có thể đề cao sức mạnh củatoàn đội trên diện rộng, cậu sẽ không còn là một ngườivô dụng nữa.

Trang Nghiêu híp mắt nhìn cậu: “Thú vị, không ngờ tôilại vô tình gặp được một bảo bối.”

Tùng Hạ hưng phấn mà đứng ngồi không yên, cậu chạy đếntrước mặt Thành Thiên Bích, tranh công mà nói: “Binhca, chờ tôi dự trữ đầy năng lượng, sau đó chỉ cần gặpchuyện nguy hiểm, tôi sẽ cường hóa cậu từ đầu đến chân,như vậy khẳng định cậu sẽ bách chiến bách thắng.”

Thành Thiên Bích bất đắc dĩ nhìn cậu một cái: “Anh cóthể tự bảo vệ tốt mình mới là quan trọng nhất.”

Trang Nghiêu gõ bàn một cái: “Đồ ngốc, chớ nghĩ mọichuyện chỉ đơn giản như vậy. Anh chỉ mới chữa trị mộtvết thương ba mươi cm mà đã mệt mỏi kiệt sức, tôi khôngbiết lúc trước anh đã hấp thu bao nhiêu năng lượng,nhưng năng lượng thu được hiển nhiên là không dễ dàng,hơn nữa lượng tiêu hao cũng quá lớn. Nếu anh có thể đạttới trình độ nói chuyện cử động một cái là có thể cườnghóa triệt để một người, anh còn có giá trị nhiều hơn gìmà người người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên vàngười tiến hóa não bộ.”

Tùng Hạ khắc chế tâm trạng hưng phấn: “Tôi nhất định sẽnỗ lực nâng cao năng lượng của mình.” Ánh mắt cậu sángrọi nhìn Thành Thiên Bích: “Binh ca, cậu chờ tôi… chờtôi trở nên vô cùng lợi hại.”

Khóe miệng Thành Thiên Bích nhẹ nhàng giật giật, nhẹgiọng nói: “Được.”

Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng: “Tiểu Hạ, cậu đượclắm.”

Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca anh yên tâm, tôi nhất địnhcũng giúp anh trở nên lợi hại.”

Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Anh ta thì thôi đi, cònthối nữa thì có khi sặc chết cả mình mất.”

Liễu Phong Vũ hung hăng vỗ xuống đầu nó: “Tiểu tử thối,mẹ nó chứ mi muốn chết phải không?”

Trang Nghiêu ôm đầu, cả giận nói: “Anh dám vỗ đầu tôi,có anh mới muốn chết ấy!”

“Không có con mèo chết tiệt kia, xem mi kiêu ngạo kiểugì.”

“Chờ A Bố khỏe lại, tôi sẽ bảo nó cắn chết anh!”

Tùng Hạ dở khóc dở cười: “Đừng làm ồn, Liễu ca, cậu tamới mười một tuổi thôi đó…”

Chia sẻ:

Chương 44

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, tin tưởngkhông chút do dự là sự ca ngợi cực lớn đối với một người đàn ông.

.

.

.

Trang Nghiêu ngồi khoanh chân trên bàn, dáng vẻ ông cụnon: “Nghe cho kỹ, kế hoạch của tôi là một tuần sau thìxuất phát tới Bắc Kinh, nhưng trước khi đi, có rấtnhiều chuyện phải làm, chủ yếu là hai chuyện: Chuyệnthứ nhất, chúng ta phải khôi phục năng lực hành độngcho A Bố, A Bố giúp chúng ta gánh vác rất nhiều đồ đạc;thứ hai, phải lấy được cái máy phát điện kia, tôi muốnsửa sang lại chiếc xe kia một chút, ngoài ra thì côngviệc nghiên cứu của tôi hao tổn lượng điện rất lớn, đểcó thể chuẩn bị đầy đủ, tôi phải lấy được máy phátđiện. Mà để hoàn thành hai chuyện này, đều cần chúng ta

chiến đấu với đám thằn lằn một lần nữa. Chúng ta khôngchỉ muốn cướp máy phát điện từ địa bàn của chúng, cònphải tạo ra nhiều xác thằn lằn cho Tùng Hạ hấp thu.”

Ba người không nói gì.

Trận chiến tối hôm qua đã khiến họ thấy đám thằn lằnkia lợi hại thế nào, trong cảnh có A Bố ở đó mà họ cònbị đánh cho phải chạy trốn trối chết. Nếu không có ABố, họ thậm chí không chạy nhanh bằng đám động vật bốnchân này, cứ lao đầu vào đánh như vậy đơn giản là chịuchết.

Thế nhưng, xem ra họ không có quá nhiều sự lựa chọn.Nếu họ muốn không làm gì mà chờ A Bố khôi phục, rất cóthể đã mười ngày nửa tháng, lúc đó thằn lằn đã sinh sảnđến tận cửa nhà, họ cũng khó mà đi. Nếu lúc này thật sựcó thể hoàn thành mục đích của họ, như vậy họ sẽ có đầyđủ thời gian, chuẩn bị thật đầy đủ, ung dung rời khỏiđây, đường đến Bắc Kinh có lẽ sẽ giảm được rất nhiềunguy hiểm.

Trang Nghiêu quét mắt liếc nhìn ba người: “Tôi nói rồi,tôi sẽ làm bộ não của mấy người, mấy người phải nghelời bộ não. Chuyện xảy ra ngày hôm qua do tính toán sailầm của tôi tạo thành, nhưng sai lầm thế này tuyệt đốisẽ không tái phạm, tôi sẽ lập ra kế hoạch cặn kẽ, camđoan ai trong chúng ta cũng có thể an toàn trở về, còncó thể đạt được mục đích.”

Liễu Phong Vũ khẽ hừ một tiếng: “Nói chút về kế hoạchcủa nhóc đi.”

“Trước khi lập ra kế hoạch, tôi cần số liệu.” TrangNghiêu nhảy xuống bàn: “Tôi vào phòng kia, hai người

các anh lần lượt vào đây, tôi muốn tìm hiểu cặn kẽ nănglực của hai người, còn muốn thu thập chút hàng mẫu.”Trang Nghiêu nhìn Liễu Phong Vũ: “Anh vào trước đi.”

Tùng Hạ có chút không yên lòng, sợ họ sẽ đánh nhau,liền đi theo: “Tôi đi với anh…”

Thành Thiên Bích kéo cậu xuống ghế: “Đừng làm phiềnhọ.”

Trang Nghiêu hất cằm vào phòng, Liễu Phong Vũ làm độngtác vung nắm đấm vào bóng lưng của nó, vào phòng theo.

Tùng Hạ nhìn bóng lưng Liễu Phong Vũ biến mất, mới thởdài: “Liễu ca cũng sắp ba mươi, lại tùy ý như trẻ convậy.”

Thành Thiên Bích nào có tâm tư lo đến Liễu Phong Vũ,hắn nói: “Xem ra trận chiến với thằn lằn là không tránhđược, trong cơ thể anh không có năng lượng cũng khôngphải cách hay.”

Tùng Hạ gật đầu: “Hấp thu năng lượng tuy rất tiện, thếnhưng hấp thu cũng có một nhược điểm lớn, đó là nănglượng hấp thu được chỉ chứa đựng tạm thời trong cơ thểtôi, chỉ cần dùng hết là sẽ hết sạch, mà năng lượng dotu luyện mà có thì lại khác, thông qua tu luyện có thểtăng cường thể tích hạt nhân, giống như luyện khí lực,dù hết sạch vì sử dụng quá độ, sau khi nghỉ ngơi sẽkhôi phục.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai, cho nên ngọc cổđã nói cách đầu tiên để có năng lượng là tu luyện.”

“May mà cậu và Liễu ca đều thông qua tu luyện nănglượng để tăng bề dày, chỉ là tôi vẫn chưa thể tìm ra

hạt nhân năng lượng của mình, không thể tu luyện nhưvậy được.”

“Từ từ sẽ đến, tác dụng của chúng ta không giống nhau,cho nên cách cũng không giống nhau.”

Tùng Hạ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mục đích củachúng ta thì giống nhau.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai.”

“Thiên Bích, cậu có nghĩ tới chuyện này hay không, saukhi đến Bắc Kinh, cậu báo lại kết quả nhiệm vụ, tôi gặpđược chú tôi, sau đó chúng ta làm gì?”

Thành Thiên Bích lắc đầu.

“Tôi cũng không nghĩ ra Bắc Kinh sẽ như thế nào, nhưngtôi khẳng định, dù tình huống thế nào, chúng ta nhấtđịnh sẽ cùng nhau sống sót, có phải không?” Tùng Hạdùng ánh mắt sáng ngời, nhìn Thành Thiên Bích khôngchớp mắt.

Thành Thiên Bích cũng quay đầu nhìn cậu, khẽ gật đầumột cái.

Tùng Hạ cười cười, tiến tới vỗ vào bờ vai Thành ThiênBích, trong lòng nảy lên cảm xúc nồng nàn đến không thểhòa tan.

Cậu càng ngày càng không biết định nghĩa thế nào vớicảm giác của mình đối với Thành Thiên Bích, có ỷ lại,có sùng bái, có tin tưởng, có tán thưởng, còn có mộtchút… khát vọng muốn tới gần, muốn kề cận. Khát vọngnày càng ngày càng tăng, khiến cậu luôn muốn chút đụngchạm nho nhỏ — ví dụ như vỗ vai, ví dụ như nắm tay — để

làm dịu đi cơn khát này, nhưng chuyện đó giống như đềukhông gãi đúng chỗ ngứa, càng ngày càng ngứa.

Cậu quả thật không biết mình muốn làm gì.

***

Sau khi Liễu Phong Vũ ra ngoài, Thành Thiên Bích tiếnvào. Tùng Hạ có chút lo lắng hỏi: “Liễu ca, hai ngườikhông cãi nhau chứ?”

“Không.” Liễu Phong Vũ đen mặt đáp.

“Vậy Trang Nghiêu bảo anh làm gì?”

“Hỏi tôi rất nhiều vấn đề, lấy đi một phần cánh hoa củatôi.”

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Không đến mười phút Thành Thiên Bích đã đi ra, TrangNghiêu ôm một quyển sổ lớn đang viết lung tung gì đó,vừa viết vừa nói: “Tôi muốn lập ra kế hoạch huấn luyệncho hai người các anh, dùng một ngày huấn luyện các anhcách phối hợp. Tôi còn chuẩn bị cho các anh vũ khí,tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất phát huy sức chiếnđấu của các anh đến mức tận cùng.”

“Cậu chuẩn bị vũ khí gì?”

“Hiện đại hơn vũ khí của anh nhiều.” Trang Nghiêu nói.

Thành Thiên Bích nhíu mày: “Cậu mở ba lô của tôi? Lúcnào?” Ba lô của hắn không lúc nào rời thân.

Trang Nghiêu điềm nhiên nói: “Lúc anh và Tùng Hạ nấucơm.” Nó vẫy vẫy tay: “Ba người đi theo tôi, tôi chocác anh mở mang tầm mắt xem cái gì gọi là vũ khí.”

Ba người đi theo Trang Nghiêu ra ngoài biệt thự.

A Bố còn đang nằm bò trong cái ổ to lớn của nó, nhìnqua hô hấp đều đặn, chắc cũng không có gì đáng ngại,chỉ là tứ chi của nó bị lưỡi thằn lằn cuốn tới thiếumáu, bây giờ không thể hoạt động, muốn khôi phục, chíít mất nửa tháng.

Nghe được tiếng bước chân, A Bố mở mắt, đôi mắt xinhđẹp màu tím nhạt lẳng lặng nhìn Trang Nghiêu.

Trang Nghiêu nhảy vào bể bơi lót đầy chăn bông, ôm lấymũi A Bố, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “A Bố, tao lập tứcchữa khỏi cho mày, chẳng bao lâu nữa mày có thể chạynhảy.”

A Bố vươn đầu lưỡi to lớn, nhẹ nhàng liếm liếm mặtTrang Nghiêu, trong cổ họng kêu ra vài tiếng meo meo,Trang Nghiêu cạ cạ vào mũi nó: “Mày nghỉ ngơi cho thậttốt, lát nữa tao tới chuẩn bị cho mày ăn.”

Trang Nghiêu hôn A Bố vài cái rồi mới nhảy ra khỏi bể,đưa ba người đi vòng qua phía sau. Phía sau có một dãyphòng làm nhà kho, Trang Nghiêu mở cửa nhà kho ra, bướcvào trong bóng tối, nhà kho sáng lên.

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ kinh ngạc phát hiệntrong nhà kho đơn sơ cũ nát này đặt rất nhiều súng ống.

Trang Nghiêu nói: “Nhà kho này tôi dựng lên tạm thời,trong phòng thật sự không còn chỗ để đồ.”

“Cậu lấy từ đâu ra chỗ này?”

“Mua.” Trang Nghiêu nói kiểu đương nhiên là vậy: “Cómột khoảng thời gian tôi đã từng mê súng ống, sau nàymất hứng, để chúng vào trong nhà kho, bây giờ phải dùngtới lại đem ra, có mấy khẩu do tự tôi cải tạo, rất phùhợp với hoàn cảnh bây giờ.”

Trang Nghiêu cố sức ôm lấy một khẩu súng máy: “SPG-17[54], sản xuất tại Đức, mua rồi thấy hơi hối hận, lựcgiật quá lớn, tôi không dùng được, cho nên tôi đã thayđổi chuôi súng, thích hợp cho anh dùng.” Nó ném khẩusúng lớn to gần bằng người mình cho Thành Thiên Bích.[54] SPG-17: Mình không tìm được loại này, chỉ tìm đượchọ hàng của nó là súng chống tăng SPG-9.

Thành Thiên Bích nhận lấy súng, lật xem ở trong tay,xúc cảm nặng trịch kia khiến hắn nảy lên một cảm giácquen thuộc mãnh liệt, bao năm chiến đấu với súng, chỉkhi cầm súng trong tay, hắn mới cảm thấy an toàn và tựtin.

“Tôi đã sửa lại hai khẩu, một khẩu là súng lục LugarP08 [55], khẩu kia là tiểu liên MP5 [56], hai khẩu này tôimiễn cưỡng cũng có thể sử dụng, nhưng hiệu quả cũngkhông lớn. Lần trước trong lúc cải tạo súng tôi có làmrất nhiều đạn nhắm mục tiêu, có vài máy móc trong phòngnày để sản xuất đạn. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện tácdụng của nó với tôi lại thấp hơn dự kiến, tôi lại ngừnglại. Bây giờ có mấy người ở đây, tôi định tiếp tục cảitạo lại. Nhất là anh, Thành Thiên Bích, anh nói anh là

lính bắn tỉa đặc chủng, tài năng này không thể lãngphí.” Trang Nghiêu cầm lấy một viên đạn trên bàn, mặtkhông thay đổi nói: “Nếu tôi có thể làm ra loại đạnthích hợp, Liễu Phong Vũ có thể dụ con thằn lằn thốikia, anh có thể một súng bắn chết nó không?”[55] Lugar P08:

 [56] Tiểu liên MP5:

 

Thành Thiên Bích nói: “Tôi đã quan sát nó trong khoảngcách gần, nó là con thằn lằn duy nhất đã bắt đầu tiếnhóa da, da của nó đã hình thành lớp giáp cứng như rắnmối, lấy tốc độ tiến hóa của nó, đợi đến hôm sau chúngta đối mặt với nó, nó đã chịu được đao chẻ súng bắnrồi. Đến lúc đó, nhược điểm duy nhất của nó chỉ còn lạimắt và khoang miệng, nhưng tôi e tốc độ chuyển động củanó quá nhanh, tôi không nắm chắc khả năng đánh trúngmột mục tiêu vật thể nhỏ có tốc độ chuyển động nhanhnhư vậy, nhưng tôi đảm bảo có thể bắn trúng nó, cho nêncậu phải làm ra một viên đạn có thể xuyên qua da củanó, nhưng đường kính không được quá 7.7 mm, như vậy mớicó thể khiến nó bị thương được.”

“7.7 mm sẽ hạn chế tốc độ?”

“Tất nhiên, nếu không nó có thể tránh thoát.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi cần hai tiếng để bổ sungkiến thức sản xuất đạn dược, những viên đạn tôi đã chếtạo có đạn độc và đạn nổ, lực xuyên thấu mạnh, mục tiêubị bắn trúng sẽ bị thương rất lớn, tôi đề nghị mấyngười bây giờ đi ra ngoài tìm vài thứ thử xúc cảm, haigiờ sau trở về. Đúng rồi, tìm thức ăn cho A Bố, hìnhthể không thể nhỏ hơn bất cứ ai trong mấy người.” TrangNghiêu quay đầu bước đi.

Liễu Phong Vũ cả giận: “Cái thằng nhóc chết tiệt này ralệnh cho ai đó, cẩn thận đây cho nó ăn cái gì có độcđấy.”

Căn bản là Trang Nghiêu không coi sự đe dọa ấy ra gì,tiếp tục bước đi không quay đầu lại.

Tùng Hạ cười khổ: “Đi thôi, bây giờ chúng ta ngày ngàycó ăn có uống, cũng không thể để A Bố bị đói được.”

Thành Thiên Bích cầm lên một khẩu súng trường FG-42 [57]

kiểu ngắn và một khẩu súng lục M19 [58], tất cả đều đãđược thay bằng đạn mà Trang Nghiêu chế tạo. Đã lâu hắnchưa dùng súng, thật sự là do không còn lại nhiều đạn,hắn tiếc nên không dùng. Bây giờ đột nhiên có nhiều đạnnhư vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể thoải mái sử dụng.[57] Súng trường FG-42:

 [58] Súng lục M19:

 

Liễu Phong Vũ duỗi người: “Anh không đi đâu, ra ngoàilại làm bẩn quần áo, hai người các cậu đi thôi, anhphải về tắm nước nóng, sau đó sửa lại tóc.”

Thành Thiên Bích không buồn phản ứng, hắn đưa cho TùngHạ một khẩu súng lục kiểu 54: “Trước kia tôi cũng đưacho anh khẩu này, anh dùng thuận tay thì cứ dùng đi.”Hắn căn bản cũng không đặt năng lực bắn súng của TùngHạ vào trong sức chiến đấu, Tùng Hạ có thể tự bảo vệmình là được rồi.

Tùng Hạ thuần thục lên đạn, sau đó nhét mấy viên đạnvào trong quần áo, cười nói: “Thế nào, bây giờ tôi đãthông thạo đạn dược rồi, kĩ năng bắn cũng tăng không ítđấy.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Không tệ, đi thôi.”

Hai người rời khỏi biệt thự.

***

Mặc dù chỉ cách một bức tường, nhưng bức tường của biệtthự đúng là một tấm phòng ngự được dựng lên trong lònghọ, khiến họ ít nhiều cũng có một cảm giác an toàn.Nhưng một khi rời khỏi biệt thự, trong nháy mắt ấy,thời đại tận thế, hơi thở hoang vắng xung quanh quétngang toàn thân họ.

Trên đường vẫn là khung cảnh người đi đường không nhìnthấy gì, thỉnh thoảng có cái gì đó chạy qua trong bụicỏ rất cao, nhưng căn bản không thấy rõ là cái gì.

Sau khi năng lượng tăng lên nhiều, Thành Thiên Bích gầnnhư không phải sợ bất kì thứ gì đến bây giờ họ đã từng

gặp, nhưng hắn vẫn không buông lơi cảnh giác, lúc nàocũng quan sát bốn phía, chỉ lo có vật gì đánh lén.

Tùng Hạ nói: “Đi cả nửa ngày trời mà không gặp cái gì,tìm gì cho A Bố thì tốt nhỉ.”

“Nếu thật sự không tìm được thì quay lại trung tâmthương mại giết mấy con chuột.”

“Ý kiến hay.”

“Vừa lúc cho anh hấp thu chút năng lượng, không thể đểthân thể anh cứ trống rỗng như thế được.”

“Tôi không sao đâu, có cậu ở đây, tôi chẳng hề lo lắngđến an toàn của mình.” Tùng Hạ thuận miệng nói.

Thành Thiên Bích nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giáctự hào, tin tưởng không chút do dự là sự ca ngợi cựclớn đối với một người đàn ông.

Hai người đi tầm một giờ, tuy rằng gặp phải mấy conđộng vật, nhưng tất cả chúng đều núp trong bụi cỏ rậmrạp cao đến thắt lưng, thoáng cái đã chạy mất, khôngphát hiện thấy gì cả chứ đừng nói là giết. Cuối cùnghai người đành phải quay lại trung tâm thương mại hômtrước, chuẩn bị đi vào tìm chuột lớn.

Nhưng lúc họ vừa bước vào cửa, trong tai đã rót đầytiếng kêu chít chít của chuột, số lượng này ít nhấtphải hơn một nghìn con, âm thanh nối nhau liên tiếp,khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Hai người không dám đi sâu vào trong, trong bóng tối cómột đôi mắt màu xanh biếc nhìn vào khiến họ sởn cả gaiốc.

Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu: “Lui lại.”

Hai người cẩn thận lui về phía sau, vừa lui ra cửa,trên đầu đột nhiên có một bóng đen rớt xuống!

“Cẩn thận.” Thành Thiên Bích vội đẩy Tùng Hạ ngã xuốngđất, hai người gần như từ cửa trung tâm thương mại lănxuống bậc thềm, ngã vào trong bụi cỏ. Trong quay cuồng,Tùng Hạ thoáng thấy nơi họ vừa đứng đã là cảnh “mưachuột”, từ phía trên cánh cửa ập xuống mấy chục conchuột lớn nhỏ.

Tùng Hạ thấy buồn nôn.

Sau khi hai người lăn vào trong bụi cỏ thì đều thấy hơichoáng, Tùng Hạ lắc lắc đầu nửa ngày không đứng lênđược.

Giọng nói của Thành Thiên Bích đột nhiên vang lên bêntai: “Đứng lên.”

Tùng Hạ ngẩng đầu vừa thấy, Thành Thiên Bích đang căngmặt ra nhìn mình, vẻ mặt cứng ngắc, lúc này cậu mới ýthức được, cậu đang ngồi trên người Thành Thiên Bích,chóp mũi gần như sát vào cằm Thành Thiên Bích. Tùng Hạnhất thời đỏ mặt, luống cuống tay chân ngồi dậy, lúngtúng nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích rất nhanh nhảy lên, tiện thể xốc TùngHạ dậy: “Đi nhanh lên, đàn chuột này cũng đã thay đổibiến dị.”

“A, đúng rồi, có phải tốc độ sinh sản cũng tăng nhanhhay không.”

Thành Thiên Bích không đáp lời, đi nhanh về phía trước.

Tùng Hạ buồn bực vò đầu, đây là chuyện gì cơ chứ, cảmgiác của cậu với Thành Thiên Bích, sao mà càng ngàycàng khiến cậu không sao hiểu được thế này.

Kỷ Cambri trở lại – Chương 45

Posted on 30/10/2013 by Fiery

Chương 45

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái, vẻ mặt đột nhiên có chút quái lạ, nửa ngàymới lầm rầm được một câu: “Cám ơn anh.”

.

.

.

Cuối cùng thì hai người trở về tay không, bị TrangNghiêu châm chọc một hồi. Nhưng khi nghe họ nói tốc độsinh sản của chuột cũng có biến hóa rõ ràng, khuôn mặtnhỏ của Trang Nghiêu càng tỏ vẻ nghiêm túc.

Tùng Hạ có chút ngại ngùng: “Hay là chúng tôi lại đitìm cái gì đó, không thì A Bố ăn cái gì.”

“Tôi đã mua trước cho nó hai tấn thức ăn cho mèo, nhưngkhông còn lại bao nhiêu, trong kho lạnh dưới mặt đất,mấy người giúp tôi mang 30 cân lên cho nó.”

Tùng Hạ trố mắt đứng nhìn: “Biệt thự này của cậu rốtcuộc lớn bao nhiêu vậy? Cậu mất bao nhiêu thời gian xâynó?”

“Từ năm bảy tuổi tôi đã bắt đầu cải tạo nó, vốn muốntạo ra một khu vực nghiên cứu cỡ lớn phù hợp với yêucầu của tôi, kết quả rất nhiều ý định của tôi còn chưakịp thực hiện thì đã tận thế, hơn một trăm mẫu đất bêncạnh đều mua phí.” Trang Nghiêu lắc đầu, dáng vẻ thấtvọng.

Ba người lại càng hiếu kỳ về thân phận của TrangNghiêu, rốt cuộc là ai nuôi dưỡng được đứa trẻ như vậy,không chỉ có chỉ số thông minh cực kỳ cao, hơn nữa hìnhnhư có rất nhiều tiền. Quan trọng nhất, dường như hoàntoàn không có ai quản nó.

Trang Nghiêu nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn họ: “Mấyngười đang đoán thân thế của tôi phải không? Bằng trítuệ của mấy người, đừng uổng phí sức lực, tôi sẽ khôngcho mấy người biết đâu.”

***

Ba người theo nó xuống kho lạnh ngầm dưới đất, nơi nàyvốn là nơi để Trang Nghiêu dự trữ một ít gạo và lươngkhô, còn có thức ăn cho mèo chất đống nửa mặt tường.

Trang Nghiêu thở dài: “Lúc đầu A Bố không ăn quen thịttươi, chỉ ăn được thức ăn cho mèo, sau đó thức ănthiếu, tôi đành phải ép nó ra ngoài tìm thức ăn, bâygiờ nếu phải đi, để nó ăn nhiều một chút, ăn hết rồithì không còn nữa.”

Trên thế giới này sợ rằng sẽ chẳng có ai sản xuất thứvô giá trị như thức ăn cho mèo này nữa.

Ba người, mỗi người khiêng một túi thức ăn mèo nặng nămkg, mang đến trước mặt A Bố.

Thành Thiên Bích vung tay lên, túi thức ăn được đónggói chân không bị cắt miệng bởi một sức gió vô hình,thức ăn ào ào trút ra, Tùng Hạ vừa lúc đứng ở bên cạnhsố thức ăn chất đống đó. A Bố hưng phấn hé miệng, ănmột miếng lớn, kết quả cuốn lấy cả Tùng Hạ làm cậu téngã, trực tiếp chìm vào hồ bơi được cải tạo thành ổmèo.

Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu cười ha ha, chỉ có ThànhThiên Bích là lôi Tùng Hạ ra khỏi đó.

Tùng Hạ buồn bực xoa nước bọt dính dính trên cánh tay,nói: “Cậu nghiên cứu đạn thế nào rồi?”

“À, tôi vừa đọc sáu quyển sách, có vài ý tưởng, cho tôihai ngày nghiên cứu một chút.”

“Sáu quyển? Trong hai tiếng?”

Trang Nghiêu cho là chuyện tầm thường: “Sau khi não bộbiến dị, tốc độ đọc của tôi rất nhanh, căn bản là đọc

nhanh như gió, hơn nữa chỉ cần xem qua thì sẽ khôngquên.”

“Lợi hại như vậy sao.”

“Nếu không thì anh nghĩ tại sao người tiến hóa não lạiđáng giá cơ chứ.” Trang Nghiêu khoanh tay ôm ngực, dùnggiọng nói non nớt ngạo mạn nói: “Nhưng dù tôi khôngbiến dị, chỉ số thông minh của tôi đã là 246, tôi cũngkhông thèm tiến hóa gì đó đâu.”

“Dù sao thì có thể tiến hóa cũng là chuyện tốt.”

“Chưa chắc.” Trang Nghiêu hơi nhíu mày: “Anh xem tốc độsuy thoái tế bào của đám thằn lằn này mà xem, nếu chúngcó thể tiến hóa hình thể, có thể tiến hóa tốc độ sinhsản, như vậy tốc độ thoái hóa tế bào có phải cũng cóthể tiến hóa hay không? Nếu như những tiến hóa này đềukhông ngừng, như vậy kết quả cuối cùng của tiến hóachính là hủy diệt.”

Kết quả cuối cùng của tiến hóa chính là hủy diệt?!

Trang Nghiêu nói: “Không có bất kỳ giống loài nào cóthể thông qua tiến hóa vô hạn để xưng bá toàn cầu, nguycơ sinh sản và nguy cơ thức ăn trong tiến hóa đều sẽxuất hiện đi theo bước chân của tiến hóa, các sinh vậttiến hóa sẽ tiêu hao hết tài nguyên, sớm muộn gì sẽkhiến địa cầu không thể chống chọi gánh nặng. Đến lúcđó, dĩ nhiên sẽ đi về hướng hủy diệt. Lẽ nào con ngườikhông phải ví dụ tốt nhất hay sao, nếu không vì sao ởtrên tinh cầu này, tuy chúng ta không gì không làmđược, nhưng vẫn rơi đến nông nỗi này.”

Tùng Hạ trầm ngâm: “Ý của cậu là, tận thế là kết quảcủa sự tiến hóa vượt quá giới hạn của con người ư?”

Trang Nghiêu gật đầu: “Đây là suy luận bước đầu củatôi, sau khi đến Bắc Kinh, tôi muốn gặp vài người, điềukiện nghiên cứu của họ tốt hơn tôi rất nhiều, họ sẽ cótrình độ suy luận sâu hơn tôi. Nhưng, tôi tin ý tưởngcủa tôi đã tới rất gần rồi.”

“Có thể nói cụ thể một chút không?” Tùng Hạ hỏi.

“Bây giờ thì không được, tôi cần phải nghiệm chứng vàithứ, nếu có thể nghiệm chứng, tôi nghĩ tôi có thể xácđịnh nguyên nhân thật sự gây nên kỷ Cambri thứ hai.”

Tùng Hạ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không mởmiệng. Người duy nhất biết nội tình là Thành Thiên Bíchcũng nháy mắt ra hiệu cho cậu.

Hiện nay, điều họ có thể xác định chính là năng lượngvô thuộc tính đúng là đầu sỏ tạo thành sự tiến hóa điêncuồng của các sinh vật trên toàn cầu. Bởi vì năng lượngvô thuộc tính trong cơ thể cậu có thể cải tạo tế bàosức sống và tốc độ trao đổi chất của sinh vật trongthời gian ngắn ngủi. Chỉ là một chút năng lượng vôthuộc tính sơ sài đã có thể đạt được kỳ tích như vậy,huống chi là số năng lượng được phát tán ra toàn cầuthông qua trận động đất, những năng lượng này đã dẫntới sự tiến hóa điên cuồng của các giống loài. Mà trênhết, tin này được suy luận ra từ nội dung lưu lại trongngọc cổ, là bí mật lớn nhất của cậu và Thành ThiênBích.

Dù là Liễu Phong Vũ cũng chỉ biết được một phần thôngtin về phương pháp tu luyện năng lượng và tinh lọc hạt

nhân năng lượng trong ngọc cổ, hắn hoàn toàn không biếtgì về sự tồn tại của ngọc cổ cả, họ càng không thể đểlộ ra cái gì với đứa trẻ quỷ kế đa đoan này.

Nhưng, nếu kết hợp với suy đoán của Trang Nghiêu, chântướng của kỷ Cambri thứ hai càng làm cho người ta khóbề phân biệt.

Chẳng lẽ thật sự do con người tiến hóa vượt mức giớihạn đã tạo thành năng lượng vô thuộc tính thay đổi sinhvật toàn cầu ư? Giữa hai chuyện này thật sự có quan hệsao? Năng lượng vô thuộc tính từ đâu mà đến, con ngườiđã làm gì thúc đẩy sự thức tỉnh của năng lượng này, cònngọc cổ thì đang sắm vai gì trong chuyện này?

Những bí ẩn liên tiếp lúc nào cũng quấy nhiễu Tùng Hạ,nếu không phải vì Trang Nghiêu thật sự không thể tin,cậu rất muốn nói những bí mật trong ngọc cổ cho nóbiết, bởi vì cậu cảm thấy lấy trí tuệ của Trang Nghiêu,nhất định có thể thấu hiểu rất nhiều rất nhiều chuyệncó giá trị, ngọc cổ nằm trong tay cậu, cậu lại phải sờsoạng từng bước một, thật sự có chút lãng phí.

Trang Nghiêu nói: “Không nói những chuyện này nữa, TùngHạ, trong hai ngày này tôi muốn nghiên cứu viên đạn cóđường kính nhỏ đủ để xuyên qua lớp da thằn lằn, cần anhhỗ trợ làm vài thứ giúp tôi.”

“Làm gì?”

“Chỗ tôi có vài ao-xơ của crom hóa trị III, hai nămtrước tôi đã nghiên cứu một cỗ máy phóng xạ sóng âm, cóbản thiết kế, anh làm nó cho tôi.”

Tùng Hạ nói: “Cậu cần thứ đó làm gì?”

“Đặt nó vào hang chuột, chuột có thể tích nhỏ, tronghai ngày, chắc cũng đủ để giết một nhóm, những con kháckhông chịu nổi tấn công bằng sóng âm cũng sẽ bỏ đi. Ổchuột này đúng là cơ hội tốt trời ban, biết đi đâu đểtìm một ổ sinh vật biến dị hình thể nhỏ mà mật độ dàyđặc như thế. Trước khi khai chiến với đám thằn lằn, tôimuốn cho anh hấp thu trước chút năng lượng vô thuộctính, nếu số lượng đủ nhiều, nói không chừng anh có thểlập tức chữa khỏi cho A Bố. Có nó, cơ hội thắng củachúng ta sẽ tăng nhiều.”

Thành Thiên Bích cau mày nói: “Thứ đó có tính phóng xạquá mạnh, cậu có biện pháp bảo hộ không?”

Trang Nghiêu dửng dưng đáp: “Nửa ngày là làm xong, cùnglắm là nôn ọe một chút, đâu có gì ghê gớm.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không có quần áo bảohộ thì không được làm.”

Tùng Hạ nói: “Tôi chưa bao giờ làm vũ khí sóng âm, cóđiều nguyên lý thì hiểu, thế nhưng cam đoan nửa ngàythì không làm được.”

Trang Nghiêu liếc mắt: “Quần áo bảo hộ bị tôi nhéttrong nhà kho, mấy người đi tìm đi, bản thiết kế ởđây.” Trang Nghiêu in bản thiết kế trong máy tính ra:“Anh sẽ không đần như vậy, cái đó cũng không phức tạp,không hiểu thì tự mình nghiên cứu, cố gắng đừng tới làmphiền tôi.” Sau khi ra lệnh cho Tùng Hạ, nó lại nói vớiLiễu Phong Vũ: “Anh đi theo tôi, tôi cần một ít dịchtiêu hóa của anh, tôi muốn thử cho dịch tiêu hóa cô đặcvào trong viên đạn, như vậy sau khi đạn nổ, cho dùkhông thể làm bị thương những nội tạng quan trọng của

thằn lằn khổng lồ, dịch tiêu hóa cũng có thể ăn mòn mộtphần từ bên trong.”

“Nhóc muốn bao nhiêu?”

“Cho tôi nửa lít trước đi.”

“Sặc, trong người đây chỉ có hai loại chất lỏng có thểsản xuất nửa lít, không phải máu thì là nước tiểu.”

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn hắn: “Khi anh hoàn toàn hóathành nguyên hình, diện tích một cánh hoa gần bốn métvuông, dày bảy cm, một cánh hoa có thể sản xuất ít nhấtba lít dịch tiêu hóa.”

Liễu Phong Vũ chỉ ngón thối vào nó: “Ông đây đúng làghét mi.”

***

Dựa theo yêu cầu của Trang Nghiêu, Tùng Hạ và ThànhThiên Bích lấy được một bộ quần áo bảo hộ trong nhàkho, Tùng Hạ nói: “Chỉ có một bộ, cậu đi tu luyện đi,tự tôi làm là được.”

“Tôi ở căn phòng cách vách, có việc gì thì gọi.”

“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”

Cả bốn người đều bận bịu. Thời gian nhàn rỗi của ThànhThiên Bích và Liễu Phong Vũ đều dùng để tu luyện tăngcường, không ngừng hấp thu năng lượng Ngũ hành tự dotrong trời đất, gia tăng kích cỡ hạt nhân năng lượng.Trang Nghiêu toàn tâm vùi đầu vào chế tạo loại đạn mới,Tùng Hạ thì mất ăn mất ngủ chế tạo vũ khí sóng âm.

Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị nghênh chiến đámthằn lằn từng khiến họ chạy trốn trối chết kia.

Mất một ngày rưỡi, cuối cùng Tùng Hạ đã cải tạo một cáilò vi ba cũ thành một cỗ máy phóng xạ sóng âm, cậu cầmđến cho Trang Nghiêu kiểm tra năng lượng phóng xạ mộtchút, Trang Nghiêu coi như vừa lòng: “Trong ba ngườithì ai đi đây? Đặt nó vào trong ổ chuột.”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nhìn về phía Liễu Phong Vũ.

Hiện nay cũng chỉ có hắn mới có thể chui vào ổ địch màbảo đảm kẻ địch còn phải chạy trốn hắn.

Liễu Phong Vũ bĩu môi, nhấc cái máy phóng xạ lên: “Đithì đi.”

Tùng Hạ nhắc nhở: “Liễu ca, đi nhanh về nhanh, đừng ởlại lâu.”

“Biết rồi.”

Sau khi Liễu Phong Vũ đi, Trang Nghiêu lấy một khẩusúng trường bắn tỉa L42A1 [59] do Anh sản xuất, sau đó mởlòng bàn tay ra, trong tay đặt ba viên đạn: “Ra ngoàithử súng chút đi, tôi nghiên cứu ra hai loại đạn, loạithứ nhất là có lõi dịch tiêu hóa hoa đại vương, loạithứ hai là đạn nổ, tất cả đều là đạn xuyên giáp đườngkính nhỏ.”[59] Súng trường bắn tỉa L42A1:

 

Thành Thiên Bích nhận lấy súng và đạn, dùng động tácthuần thục nhét một viên đạn nổ vào trong khẩu súng.

“Đến đây đi, tôi chuẩn bị xong rồi.” Trang Nghiêu đưahọ ra sân, trong sân có dựng hai cây gậy, trên mỗi câygậy treo một miếng thịt tươi rã đông, Trang Nghiêu dùngbút tô hai điểm đỏ trên miếng thịt.

Thành Thiên Bích nằm trên mặt đất, nhìn qua kính ngắmtập trung điểm đỏ trong tầm mắt của mình, một tiếngsúng vang lên, miếng thịt tươi xa xa bị bắn trúng, đạnnổ đâm vào nổ tung trong nháy mắt, những mảnh đạn nhỏvăng ra tứ tung, chui vào trong miếng thịt.

Trang Nghiêu chạy tới nhìn miếng thịt kia một chút,miếng thịt đã vỡ nát, nó lắc lắc đầu nhìn Thành ThiênBích: “Không trúng hồng tâm.”

“Rãnh đạn của cậu có vấn đề, đường đạn lúc bắn ra độtnhiên lệch khỏi quỹ đạo mong muốn.”

Trang Nghiêu nhíu mày: “Anh tự tin tài bắn của mình đếnthế cơ à?”

Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói: “Tôi không thểbắn lệch vật chết.”

“Thử lại viên đạn tiếp theo lần nữa, viên có dịch tiêuhóa.”

Thành Thiên Bích lên đạn, một lần nữa nhắm bắn. Lần nàyvẫn không trúng hồng tâm, thế nhưng vị trí bắn trúnggần như giống hệt miếng thịt tươi kia, Trang Nghiêu gậtđầu: “Xem ra đúng là đạn có vấn đề.”

Hai người cũng xông tới, nhìn dịch tiêu hóa tanh tưởitràn ra từ từ hòa tan miếng thịt, vết thương vốn khônglớn dần dần toác ra một cái lỗ lớn, đồng thời vẫn đangtiếp tục mở rộng, cho đến tận khi dịch tiêu hóa bị haohết sạch.

Trang Nghiêu lấy sổ ra bắt đầu ghi lại số liệu: “Lầnđầu tiên thí nghiệm, hiệu quả không tồi, hơn nữa hiệuquả của đạn lõi dịch tiêu hóa vượt qua sự mong muốn củatôi, thế nhưng khi chế tạo độ khó quá lớn. Hai ngàysau, tối đa tôi có thể làm bốn viên cho anh, đến lúc đóanh nhất định phải nhằm vào vị trí quan trọng mà bắn,nếu không thằn lằn lớn như vậy, toác một lỗ nhỏ với nómà nói cũng không thấm vào đâu.”

Thành Thiên Bích không đáp lại, hắn không cần một đứabé dạy hắn làm sao để đánh bại kẻ địch.

“Đạn nổ thì có thể làm ra nhiều một chút, nhưng dùng nóđể đối phó với thằn lằn khổng lồ hiển nhiên không tốtnhư đạn lõi dịch tiêu hóa, tạm ngừng dùng đạn nổ tronghành động lần này, trước khi tôi sản xuất được nhiềumột chút, dùng nó thay thế đạn súng máy, mang khẩu súngđã cải tạo của tôi lên chiếc xe kia, như vậy tác dụngsẽ lớn hơn một chút.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Cho tôi đạn dịch tiêu hóa làđủ rồi.” Hắn dựa vào kinh nghiệm của chính mình đưa ravài cải tiến với thiết kế đạn, Trang Nghiêu và hắn thảoluận một hồi rồi lại quay về phòng nghiên cứu.

Lúc này, Liễu Phong Vũ đã trở về, nhìn qua thì ngườikhông xước xát, có điều sắc mặt rất tệ.

Tùng Hạ cười hỏi: “Liễu ca, thế nào rồi, không gặp gìnguy hiểm chứ?”

“Không, chỉ thấy tởm thôi.” Liễu Phong Vũ nghĩ đếnchuyện mình vừa một mình xông vào ổ chuột, đã cảm thấynổi cả da gà: “Lần sau ít để anh làm mấy chuyện nàyđi.”

“Làm phiền anh quá, nếu để chúng tôi đi, nhất định sẽrất tốn sức mới về được.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày, trong lòng thoải mái hơn khôngít, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Vô nghĩa.”

Tùng Hạ đã gần hiểu hết tính cách Liễu Phong Vũ, LiễuPhong Vũ đã trưởng thành, nhưng tính tình lại rất ngâythơ, thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích người kháctâng bốc. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn được hàng nghìn hàngvạn người hâm mộ, bây giờ phải sống trong cảnh ăn bữanay lo bữa sau, chênh lệch tâm lý vô cùng lớn. Chỉ cầnTùng Hạ tùy tiện nói vài câu hữu ích khen hắn mộttiếng, là có thể đạt được hiệu quả không tưởng.

Thành Thiên Bích nhìn dáng vẻ đắc ý của Liễu Phong Vũ,gân xanh trên trán giần giật. Nếu đổi thành mình đi,cũng sẽ dễ dàng trở về, Liễu Phong Vũ có là gì cơ chứ,vì sao Tùng Hạ suốt ngày không đầu không đuôi tâng bốchắn ta, đúng là ngớ ngẩn.

Thành Thiên Bích đã quen hành động một mình, hơn nữachưa bao giờ phải dựa vào bất kì kẻ nào, hắn không hiểuđược để duy trì sự hài hòa của đội hình này, Tùng Hạ đãphải vắt óc tìm kế đến thế nào. Ngoại trừ Tùng Hạ, bangười còn lại ai nấy cũng xảo trá tai quái, tự cho mìnhrất cao, nhìn nhau ngứa mắt. Nếu không có Tùng Hạ đứng

giữa dàn xếp, tám trăm năm sau ba người này cũng khônghành động cùng nhau.

Tùng Hạ một người dỗ ba người, khổ cực biết bao.

Giống như bây giờ, vừa dỗ cho Liễu Phong Vũ vui vẻ, lạikhông biết câu kia đã chọc Thành Thiên Bích mất hứng,Thành Thiên Bích đen mặt ngồi xuống một bên, không nóichuyện với cậu.

Tình huống này vẫn duy trì liên tục đến tận lúc ăn tối,Tùng Hạ dùng những miếng bơ màu sắc rực rỡ cậu tự chếlàm một chiếc bánh ga-tô hình quân đội [60] cho ThànhThiên Bích, sắc mặt Thành Thiên Bích mới khá hơn, bưngchiếc bánh ga-tô lớn sáu tấc [61] để sang một bên ăn,không cho Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu chạm vào.[60] Bánh ga-tô hình quân đội: Nguyên văn là 拥拥拥拥 – mộtchiếc bánh được làm theo hình quân đội như màu áo rằnri hoặc hình người lính, ví dụ như thế này:

 [61] Theo hệ đo lường cổ TQ, 1 tấc = 3.33 cm, cái bánhnày tầm 20 cm.

Buổi tối lúc ngủ, vừa vào phòng ngủ, Thành Thiên Bíchliền thấy Tùng Hạ gập lại từng chiếc quần áo đã đượcphơi nắng, nhét vào trong ba lô Thành Thiên Bích.

Nghe thấy tiếng, Tùng Hạ ngẩng đầu cười: “Đi ngủ rồià?”

“Ừ, mười giờ rồi.”

“Tôi hầm canh gà cho đứa bé kia, tôi phải xuống bếp xemsao, cậu cứ ngủ trước đi.”

Thành Thiên Bích hơi nhíu mày: “Hầm canh làm gì.”

“Cậu không thấy mấy ngày nay cậu ta vẫn thức đêm à, dùnão bộ có tiến hóa thế nào đi chăng nữa, thân thể vẫnlà một đứa trẻ mười một tuổi, thức đêm như vậy rất dễkhông chịu nổi. Tôi cũng không muốn làm chậm trễ côngtác chuẩn bị của chúng ta.” Tùng Hạ đứng lên vỗ tay mộtcái: “Vừa lúc tôi còn muốn bưng một bát lên cho Liễuca, cậu cũng uống một bát nhé.”

Thành Thiên Bích thật sự không thích Tùng Hạ chăm sóchọ như bảo mẫu vậy, “họ” là chỉ Liễu Phong Vũ và TrangNghiêu, nhưng hắn lại không biết lấy lý do gì để ngăncản Tùng Hạ cả.

Tùng Hạ thấy hắn không nói lời nào, cũng đã sớm thànhthói quen, xoay người bước ra cửa.

Canh gà vừa lúc hầm đến độ ngon nhất, cậu bưng một bátlớn lên cho Trang Nghiêu, nhìn Trang Nghiêu uống nửabát, sau đó múc ba bát đặt vào khay, bưng lên tầng choLiễu Phong Vũ một bát, sau đó bưng hai bát còn lại vềphòng.

“Nào, nhân lúc nóng cậu mau uống đi. Tôi đã đếm rồi,trong tủ lạnh Trang Nghiêu chỉ còn lại mười bảy con gà,chúng ta cũng không còn nhiều cơ hội được nếm thịt gànữa đâu, không thể lãng phí.”

Trong khoảng thời gian này, bởi vì được ăn ngon, TùngHạ không chỉ mập lên vài cân, sắc mặt cũng rất hồnghào. Cậu vốn có diện mạo cân đối, bây giờ tóc dài ta,càng có vẻ vẻ thanh tú, khiến ai nhìn vào cũng thấy vôcùng thoải mái, dễ gần.

Dưới nụ cười dịu dàng ấy, Thành Thiên Bích chỉ có thểgồng sức ép bất mãn của mình xuống.

Tùng Hạ cười nhìn Thành Thiên Bích uống hết một chéncanh, cậu có cảm giác toàn thân đều được ủ nóng.

***

Sáng sớm hôm sau, Tùng Hạ vừa tỉnh lại, đi xuống lầu,chợt nghe Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ cãi nhau ở dướilầu. Chờ cậu chạy xuống lầu, phát hiện Liễu Phong Vũ đãxách Trang Nghiêu từ dưới đất lên. Tùng Hạ kinh hãi,vội chạy xuống: “Liễu ca, có chuyện gì vậy?”

Liễu Phong Vũ cả giận: “Cái thằng nhóc này bảo anh đếnổ chuột lần nữa, xem hiệu quả thế nào.”

“Chuyện này thì có gì kỳ lạ, tôi đương nhiên muốn kiểmtra số liệu, những con chuột chạy sớm còn lại hơn phânnửa, những con chạy chậm đã chết từ lâu, không còn nănglượng để hấp thu, cho nên tôi mới cần số liệu để phântích thời gian!”

“Mi căn bản là cố ý!”

Tùng Hạ lôi lôi kéo kéo Liễu Phong Vũ nửa ngày mới cứuđược Trang Nghiêu, cuối cùng Liễu Phong Vũ vẫn bất đắcdĩ phải đi.

Sau khi Liễu Phong Vũ đi rồi, Tùng Hạ hỏi: “Dựa theophân tích lần trước của cậu, ngày mai là chúng ta cóthể đi nghiệm thu phải không?”

“Gần như thế, nhưng tôi còn muốn chọn một thời cơ cóthể thu được nhiều xác chết mới nhất, cho anh hấp thumột lần.” Trang Nghiêu nhìn A Bố ngủ gật gù ngoài cửasổ: “Nếu A Bố thật sự không thể hành động, chẳng baolâu nữa nó sẽ ăn hết thức ăn cho mèo. Hiện nay muốn sănthú thì quá khó, hơn nữa không phải chỉ có chúng ta đisăn, tất cả những người may mắn còn sống sót trongthành phố và động vật biến dị đói quá… tất cả đều đangtìm thức ăn. Trong số này, khả năng săn bắt của thúcưng biến dị là cao nhất. Khi A Bố khỏe, trước nay tôiđều không cần quan tâm đến vấn đề ăn uống của nó, chonên nó phải nhanh khỏe lên một chút.”

Tùng Hạ gật đầu: “Cậu yên tâm đi, chỉ cần tôi có đủnăng lượng, tôi nhất định lập tức chữa khỏi cho nó.” Dùsao khi A Bố khỏe, nó sẽ là một sức chiến đấu mạnh mẽ,như vậy nguy hiểm mà Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũđang gánh sẽ giảm bớt.

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái, vẻ mặt đột nhiên có chútquái lạ, nửa ngày mới lầm rầm được một câu: “Cám ơnanh.”

“Gì cơ?” Giọng nói quá nhỏ, Tùng Hạ không nghe rõ.

Trang Nghiêu lập tức có chút xấu hổ, nâng giọng nói:“Tôi nói cám ơn! Cám ơn anh đồng ý cứu A Bố, cám ơn anhbảo vệ mạng nó, tai anh có bệnh à, nói vậy mà còn khôngnghe được!” Trang Nghiêu nói xong, nổi giận đùng đùngbỏ chạy.

Tùng Hạ sửng sốt tại chỗ ước chừng bốn năm giây rồi mớiphản ứng lại, không nhịn được bật cười.

***

Lần này Liễu Phong Vũ trở về rất nhanh, đồng thời cũngmang về số liệu thực dụng. Sau khi bị sóng âm quấynhiễu, trung khu thần kinh não bộ của chuột bị phá hỏngnghiêm trọng, một phần nhỏ đã nổi điên, đàn chuột loạnhết cả lên, rất nhiều chuột cắn xé nhau, nhất là nhữngcon thể tích nhỏ sức chống cự kém thì càng bị ảnh hưởngnghiêm trọng, mà số này vừa vặn là chuột nhép bìnhthường không biến dị, chiếm số lượng tối đa.

Trang Nghiêu hài lòng gật đầu: ” Tốt nhất là chuột biếndị chết nhiều một ít, chuột thường có chết nhiều hơnnữa cũng vô ích.”

Tùng Hạ nói: “Thật ra trên người động vật bình thườngcũng có năng lượng Ngũ hành, tất cả các sinh vật trênđịa cầu đều tạo thành do nguyên tố Ngũ hành, chỉ cóđiều những sinh vật không biến dị, năng lượng yếu ớtkhông đáng kể, cho nên không có giá trị gì.”

“Cho nên chúng ta tiếp tục quan sát một ngày nữa, nếungày mai tình huống tốt hơn, như vậy chiều mai chúng taphải đến ổ chuột, để Tùng Hạ hấp thu hết khả năng.”

Đến chiều hôm sau, vẫn do Liễu Phong Vũ lâm trận. Saukhi trở về, Liễu Phong Vũ nói hơn nửa đàn chuột đều đãđiên rồi, chuột bình thường đã chết không ít, chuộtbiến dị cũng có rất nhiều con tàn sát lẫn nhau, còn cóvài con chạy trốn.

Trang Nghiêu lộ ra nụ cười đã tính trước mọi việc: “Tintốt, bây giờ, chúng ta đi vào ổ chuột.”

Bốn người lại một lần nữa đi vào trung tâm thương mạikia, khi đến gần nơi đó, họ đã có thể cảm giác được daođộng năng lượng bên trong vô cùng hỗn loạn. TrangNghiêu nói: “Hai người vào trước, phá hủy vũ khí sóngâm, đừng để mình bị thương, sau đó thì đại khai sátgiới, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, giếtđược kha khá rồi thì đi ra, để Tùng Hạ đi vào hấp thunăng lượng, sau đó chúng ta diệt sạch.”

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ không chút do dự laovào, đàn chuột bên trong bùng nổ, tiếng kêu chít chítvang lên không dứt bên tai. Hai người đứng ngoài cửacảm giác được mặt đất chấn động.

Trang Nghiêu nở nụ cười hài lòng, nhìn những con chuộtnhắt không ngừng hoảng loạn chạy ra từ các phươnghướng.

Tùng Hạ thì có chút lo lắng về an nguy của hai ngườibên trong, tuy rằng bây giờ năng lực của họ không ngừngtăng cường lên gấp mấy lần, nhưng dù sao chuột có sốlượng rất nhiều, hơn nữa trong đó còn có vài con biếndị còn lớn hơn cả người.

Hai mươi phút sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đira, ngoại trừ hơi thở hổn hển thì không thấy có gì dịthường, chỉ là áo của Liễu Phong Vũ đã bị hỏng.

Thành Thiên Bích nói: “Được kha khá rồi, đi vào theochúng tôi.”

Trang Nghiêu nói: “Mấy người đi nhanh về nhanh.”

Tùng Hạ đi theo hai người họ vào trong, khoảnh khắc vừabước vào cửa đã khiến cậu bắt đầu sinh lòng muốn chạy.Dù sao chuyện giẫm lên xác chuột đầy đất để đi về phíatrước, thật sự cần chút dũng khí, bởi vì trên sàn nhàhầu như không có chỗ nào có thể đặt chân.

Tùng Hạ nhắm mắt, hít sâu một hơi, viền mắt thiếu chútnữa tuôn trào lệ nóng.

Dù đã được tôi luyện ý chí nhân sinh, cậu vẫn không thểbước được bước nào.

Thành Thiên Bích kéo cậu vào, Tùng Hạ lảo đảo một cái,giẫm lên cái xác mền nhũn của một con chuột, cậu kinhhãi nhảy lên một cái, nhưng lối ra thì đầy chuột, chuộtnhiều như bất tận. Tùng Hạ hoàn toàn vứt bỏ, trái timcứng rắn, chạy theo Thành Thiên Bích vào bên trong.

Hai người đi bên cạnh làm hộ vệ cho Tùng Hạ, Tùng Hạmột đường đạp lên xác chuột, ra sức hấp thu năng lượngvào trong thân thể mình, toàn bộ tầng một của trung tâmthương mại chí ít có hàng vạn xác chuột rải đầy, phầnlớn đều bị sóng âm phóng xạ làm cho thần kinh hỗn loạnmà chết, còn một phần là do Thành Thiên Bích và LiễuPhong Vũ giết chết, năng lượng Thổ cuồn cuộn khôngngừng tiến vào thân thể Tùng Hạ. Tùng Hạ chưa bao giờcó cảm giác dư dả như vậy, trong thân thể giống nhưtràn đầy năng lượng không dùng hết. Số năng lượng hấpthu được lần này còn nhiều hơn số năng lượng mấy lầntrước cộng lại.

Ba người đi một vòng trong đại sảnh rồi mới chạy ra.

Sau khi chạy ra ngoài, bốn người chạy hơn một trăm métrồi mới dừng lại, Tùng Hạ đặt mông ngồi xuống đất, nhìnđế giày máu me be bét của mình, dạ dày cuộn lên mộtcái, thiếu chút nữa nôn ọe.

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, nói một lời an ủikhông giống an ủi: “Quen thì ổn thôi.”

Liễu Phong Vũ thở dài thật sâu, giọng nói vô cùng bithương: “Không sai, quen thì ổn thôi.”

Còn Tùng Hạ thì sắc mặt tái nhợt, cậu thật sự thấy ghêtởm, cậu có cảm giác trải qua lần này, sau này sẽ khôngcòn cái gì có thể khiến cậu sợ nữa.

Trang Nghiêu cười nhạo: “Xem lá gan của anh này.”

Thành Thiên Bích kéo cậu dậy từ dưới đất: “Anh có điđược không?”

Tùng Hạ lau mồ hôi: “Có.”

Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Trở vềthôi, nếu như đêm nay A Bố có thể khỏe lại, ngày mai…”

Ngày mai, họ sẽ tiến vào ổ thằn lằn!

Chương 46

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

 

“Có lẽ chúng ta có thể mượn sức những người này.”

.

.

.

Sau khi bốn người trở về biệt thự, Trang Nghiêu khôngkịp chờ đợi đã chạy đến bên người A Bố, đẩy mặt nó mộtcái: “A Bố, nghiêng người lại, đưa chân ra đây.”

A Bố mở mắt, ngáp một cái, nhìn qua vẫn không có tinhthần gì như trước, nó nhẹ nhàng lật người, lộ ra cáibụng to lớn, mở rộng tứ chi.

Trang Nghiêu tháo băng gạc ở chân trái trước của nó ra,chỗ bị lưỡi thằn lằn cuốn đã bầm lại thành một vòng máutụ, có nhiều chỗ đã thối rữa biến thành màu đen, bởi vìhình thể của A Bố quá lớn nên việc xử lý miệng vếtthương rất khó khăn, xem ra bây giờ vết thương đã lâylan ra.

Trang Nghiêu hít một hơi: “Tốc độ lây lan quá nhanh.”

Tận thế, tốc độ sinh sản của vi khuẩn khiến thức ănkhông thể giữ lâu, càng không cần nói đến tốc độ thốirữa và lây lan của vết thương. Nếu một người bìnhthường bị thương, dù vết thương không trí mạng, cũng cótỷ lệ chết rất lớn do vết thương bị lây lan.

Tùng Hạ ngồi xổm xuống, ôm lấy chân trước A Bố, phátđộng năng lượng trong cơ thể. Sau khi năng lượng vôthuộc tính tiến vào trong cơ thể A Bố thì dung hợp cùng

năng lượng Mộc trong cơ thể nó, tuy hai mà một, số nănglượng kia tập trung vào vết thương trên chân trước củaA Bố, sức sống của tế bào được tăng lên rất nhiều, vếtthương của A Bố phục hồi bằng tốc độ mắt thường có thểtrông thấy được.

Mấy phút sau, Tùng Hạ buông chân nó xuống, hơn mười vếtbầm đều biến mất, thịt thối cũng đều rơi xuống đất. Mặcdù máu thịt dính vào bộ lông nên nhìn thấy vẫn hơi giậtmình, nhưng vạch lông ra nhìn, vết thương đã khỏi rồi.

A Bố giật giật chân trước, nhìn qua hoàn toàn không cógì đáng ngại.

Khuôn mặt Trang Nghiêu lập tức sáng lên: “Mau, cònnhững chỗ khác nữa.”

Tùng Hạ lau mồ hôi, tháo bỏ băng gạc chân trước bênphải của A Bố, Thành Thiên Bích ngồi xổm xuống nhìncậu: “Anh thế nào rồi?”

Tùng Hạ nói: “Tôi không sao, vừa nãy hấp thu được khôngít, có điều, muốn chữa khỏi hết bốn chân của nó, sợthiếu.”

Trang Nghiêu nói: “Cố gắng hết sức, nếu không vếtthương tiếp tục bị lây lan, A Bố sẽ rất nguy hiểm.”

Tùng Hạ chữa khỏi cho chân kia của A Bố, nhưng số nănglượng còn dư lại không còn bao nhiêu, Thành Thiên Bíchkhông cho cậu tiếp tục nữa.

Trang Nghiêu khó nén thất vọng và lo lắng, lúc lại thấybất lực. Nó lấy từ trong nhà ra một cây kéo lớn củangười làm vườn, lặng lẽ sửa lại bộ lông bị máu dínhthành một cục trên đùi A Bố, tấm lưng kia sao mà mong

manh yếu đuối quá. A Bố cảm nhận được tâm trạng của chủnhân, không ngừng dùng lưỡi chạm vào gò má TrangNghiêu.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Này, muốn con mèo này tốt hơnthì giết nhiều thằn lằn mới đúng, mau đi nghiên cứu vũkhí đạn dược đi, đừng lãng phí năng lượng của ông đây.”

Trang Nghiêu đỏ mắt trừng trừng Liễu Phong Vũ, nhưngcũng biết hắn nói rất có lý.

Nó xoa xoa mặt, nói: “Đêm nay mấy người cần làm gì thìlàm đi. Sáng mai, hai người dựa theo bản đồ vị trí củatôi, đặt bốn cỗ máy mô phỏng âm thanh, là máy tôi tạora để mô phỏng tiếng muỗi, chờ đám thằn lằn này bị mồihấp dẫn đi ra ngoài, chúng ta sẽ hành động.”

Thành Thiên Bích nói: “Không có A Bố, chúng ta chở máyphát điện tới đây kiểu gì?”

“Chỉ có thể dùng chiếc xe kia.” Trang Nghiêu nói: “Đêmnay, tôi sẽ lắp trên nóc xe súng máy Gatling [62] sáunòng, hợp với đạn nổ, đảm bảo an toàn cũng không có vấnđề gì.”[62]  Súng máy Gatling: Hay còn gọi là súng nòng xoay, cósức công phá rất khủng khiếp, ngoài khả năng bắn hạ bộbinh, súng còn có thể tiêu diệt được xe bọc thép, chiếnhạm nhỏ, trực thăng, phá hủy công sự và máy móc.

 

Thành Thiên Bích không đồng ý: “Ai sẽ vận hành khẩusúng đó? Cậu và Tùng Hạ cộng lại chưa vượt quá 100 kg,

không có trọng lượng 100kg, bằng lực cánh tay của haingười không dùng được Gatling.”

“Tôi không có thời gian cải tạo nó thành súng tự động,chỉ có thể để Tùng Hạ dùng tay vận hành, Tùng Hạ có thểcường hóa cánh tay, có thể dùng được đến đâu thì dùng.”

Tùng Hạ nói: “Tôi có thể thử, tôi có thể vừa hấp thunăng lượng của thằn lằn chết, vừa cường hóa cánh tay,cũng không có vấn đề gì.”

“Nếu không vận hành được nó thì đừng miễn cưỡng, bằngkhông sẽ tạo hành thương tổn rất lớn với cánh tay vànội tạng.” Lực súng giật của Gatling ai chưa nếm thửthì không thể nào tưởng tượng nổi. Thành Thiên Bích tuykhông muốn để Tùng Hạ làm chuyện này, nhưng lúc này hắncũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, hắn và Liễu PhongVũ là sức chiến đấu chủ yếu, phải nắm chặt tất cả thờigian, dùng hết khả năng để giết thằn lằn.

Trang Nghiêu gật đầu: “Kế hoạch của tôi là như vậy,trước tiên Thành Thiên Bích ở chỗ cao ngắm bắn thằn lằnkhổng lồ, bốn viên đạn xuyên giáp lõi dịch tiêu hóa nếucó thể giết chết nó thì tốt nhất, không thể thì cũngphải bắn cho nó tàn phế. Sau đó bắn vào đàn thằn lằnbom hơi làm từ mùi thối cô đặc lấy ra từ cơ thể LiễuPhong Vũ chế thành. Đến trước ngày mai, tôi mới có thểchế tạo ra tám quả. Cuối cùng, hai người đi trước mởđường, chúng tôi ở phía sau giết, sẽ có đủ xác thằn lằncho Tùng Hạ hấp thu năng lượng, sau khi lấy được máyphát điện, chúng ta lập tức rời đi.”

Liễu Phong Vũ ấn đầu nó xuống, hung hăng nhìn chằm chằmnó: “Đây đã cảnh cáo mi bao nhiêu lần? Không được nóichữ kia?”

Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: “Tôi đang nói chính sự.”

“Đây cũng đang nói chính sự.”

Trang Nghiêu cố sức đẩy hắn ra, gào lên: “Thối thốithối thối thối anh chính là thối!” Gào xong thì quayđầu bỏ chạy.

“Nhóc con, mẹ nó chứ mi đứng lại cho ông!” Liễu PhongVũ đuổi theo.

***

Đêm này, bốn người hầu như không ngủ.

Dưới sự trợ giúp của Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu lắpđặt súng Gatling trên nóc xe, sau đó bỏ đi làm vũ khícủa nó. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng hỗ trợ việchoàn chỉnh đạn dược và bom hơi.

Liễu Phong Vũ cung cấp cho Trang Nghiêu một lượng lớndịch tiêu hóa và mùi thối, chỉ có thể khôi phục thểnăng thông qua chuyện không ngừng tiêu hóa thức ăn.

Sáng ngày hôm sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũmỗi người mang theo hai cỗ máy mô phỏng âm thanh ra đi.

Trang Nghiêu và Tùng Hạ đổ đầy xăng cho chiếc xe kia,sau đó hai người leo lên xe.

Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ được ngồi trên chiếc xe caomà ngầu thế này, nhất thời có sự tự hào xông thẳng lênnão: “Xe này ngầu quá đi, chúng ta đặt một cái tên chonó nhé.”

Trang Nghiêu lườm nguýt một cái, khởi động xe.

Khi khởi động, toàn bộ thân xe đều rung lên, thân xechỉ dùng hợp kim ti-tan và thủy tinh công nghiệp chếthành, vô cùng rắn chắc, tám chiếc lốp xe vừa bự vừathô, quả thật rất phù hợp với chiếc xe chiến trong ảotưởng của tất cả đàn ông.

“Gọi là ‘Lộ Bá [63]‘ được không? Cực ngầu!” Tùng Hạ vuốtve chiếc phanh tay được làm hoàn toàn bằng kim loại vàvà chiếc bảng đồng hồ to lớn, nội thất trong xe rất đơngiản, tràn đầy hơi thở công nghệ cao cực kỳ hiện đại.[63] Lộ Bá: “Lộ” nghĩa là đường, “Bá” nghĩa là bá chủ,dịch thô là “Bá chủ trên đường”.

“Tùy anh.”

Tùng Hạ cười nói: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, hại tôicũng lo theo.”

Cậu vốn muốn trò chuyện với Trang Nghiêu để thả lỏngmột chút, ai ngờ kết quả lại không tốt. Vừa nghĩ tớilát nữa sẽ dùng chiếc xe này lao vào hang ổ đầy nhócthằn lằn kia, cậu lại cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù Trang Nghiêu vô cùng tự tin đối với độ bền và độkín của chiếc xe này, nhưng Tùng Hạ vẫn không thể khôngsợ.

Trước khi quen Trang Nghiêu, họ nhìn thấy những sinhvật biến dị mạnh mẽ, đều là trốn được thì trốn, nếuthật sự không trốn được thì mới liều mạng đánh mộttrận. Đây là lần đầu tiên họ chủ động khiêu chiến vớimột ổ thằn lằn biến dị lớn. Nếu là trước kia, họ tuyệtđối không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ, theo

sự nâng cao sức mạnh, họ có lý do phải chủ động ratrận.

Có thể sau này họ sẽ phải khiêu chiến với những sinhvật mạnh mẽ rất nhiều lần nữa, mà hôm nay, chính là lầmđầu tiên xuất chiến của họ.

Trang Nghiêu mở xe đi ra ngoài, nó bình tĩnh nói:“Không có gì phải lo, tôi tự tin với năng lực phân tíchcủa mình, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Không sai, chúng ta sẽ khôngthua.”

Chiếc “Lộ Bá” chậm rãi chạy vào trong sân. A Bố nghethấy tiếng thì đứng lên, tò mò nhìn cái hộp đã được lắpthêm bánh xe sắt lá này. Tùng Hạ vốn nghĩ rằng họ ngồitrên chiếc xe cao ba mét đã cách mặt đất rất xa rồi, màkhi A Bố đứng dậy, Tùng Hạ vẫn cảm giác thấy áp lực.Đôi mắt màu tím nhạt của A Bố gần như chặn kín toàn bộcửa sổ trước của xe. Hôm nay đứng ở cự ly gần, Tùng Hạmới có thể thấy rõ con ngươi sâu không thấy đáy và tơmáu trong mắt A Bố, nhìn qua quả thật giống như một conthú khổng lồ nào đó thời tiền sử đang đứng trước cửa sổcủa họ.

Trang Nghiêu hạ kính xe xuống, đưa tay vuốt ve gươngmặt A Bố: “A Bố, mày ở lại đây chờ chúng tao, chúng taosẽ về nhanh thôi. Sau khi trở về là có thể chữa khỏichân cho mày.”

A Bố làm nũng kêu meo một tiếng, nhắm mắt lại cọ cọ vào“Lộ Bá”, bộ lông của A Bố xuyên qua cửa sổ xe chui vàotrong xe, gần như cả người Trang Nghiêu bị bộ lông dầynặng che khuất, thân xe cũng rung lên kịch liệt.

Tùng Hạ cười khổ: “Cậu mau bảo nó đừng có cọ nữa, tôicó cảm giác xe sắp lật rồi.”

Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Về ngủ đi.”

A Bố nghe nó nói vậy, thật sự nằm úp sấp xuống.

Trang Nghiêu nói: “Anh yên tâm đi, xe này chí ít có thểthừa nhận lực va đập 10 tấn mà không nghiêng lật.”

Tùng Hạ không tin, xe này có thể còn chưa nặng bằng ABố: “Cậu nói khoác phải không?”

“Không tin thì thôi.”

Tùng Hạ cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, tốtnhất là đến lúc đó không có bất kỳ con thằn lằn khổnglồ nào va phải họ.

***

Trang Nghiêu lái xe ra khỏi biệt thự, đi loanh quanhxung quanh, thao tác thành thạo.

Tùng Hạ phát hiện chiếc xe này có tốc độ không nhanh,nhất là trên nền đất khắp nơi đều là cỏ dại và hố này,cũng có thể đi 20, 30 dặm/giờ.

Ba tiếng sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã trởvề.

Bọn họ trèo lên xe, Trang Nghiêu liền vội hỏi: “Thằnlằn đã rời ổ chưa?”

“Rồi, lúc chúng tôi đi, có không ít thằn lằn đã bò từtrong rạp chiếu phim ra ngoài.”

“Tốt, anh đã chọn xong vị trí ngắm bắn chưa?”

“Đã xong.” Thành Thiên Bích nói: “Vị trí của Liễu PhongVũ cũng đã chọn xong.”

Tùng Hạ quay đầu nhìn Liễu Phong Vũ, cười nói: “Liễuca, anh có biết dùng súng không?”

“Có gì khó chứ, anh chỉ ném bom hơi thôi, không cầnphải nhắm, có một phương hướng đại khái là được.”

“Chuẩn bị không tồi.” Trang Nghiêu lấy từ trong hộp ramấy thứ đồ lớn chừng lòng bàn tay giống như nắp chụp:“Khi anh ta ném bom hơi ra, mấy người lập tức đeo cáinày.”

Tùng Hạ nhận lấy, đeo nó lên mũi, buộc dây sau gáy:“Cái này ít nhiều có thể có chỗ dùng được?”

Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Cái gì gọi là ítnhiều có thể có chỗ dùng được, bên trong là lưới lọcpolymer dày, đeo nó lên có thể ngăn được phần lớn mùi.”

Thành Thiên Bích cũng cầm lấy một cái, giắt ở trên cổ.

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch.

Trang Nghiêu lấy cái của mình giắt lên cổ, hít một hơithật sâu: “Xuất phát!”

Bốn người chậm rãi lái xe đến hướng rạp chiếu phim.

Khi họ đi qua bệnh viện nơi họ đã gặp nhau mấy ngàytrước, không ai nhận thấy, trên tầng thượng của bệnhviện hai mươi tầng có hai người đang đứng, ánh mắt haingười đó luôn dõi theo Lộ Bá.

“Anh, đó là đồ chơi gì thế?” Thiếu niên mười sáu, mườibảy tuổi vuốt cằm: “Là xe phải không?”

Người đàn ông cao to lạnh lùng mở miệng: “Là xe đã cảitạo.”

“Thú vị quá, chúng ta có đi lấy về không?”

“Tốc độ chậm, không thực dụng.”

“Bên trong chắc là người anh nhỉ? Có lẽ là dị nhân?Anh, anh có cảm giác được dao động năng lượng của họkhông?”

“Không thể, quá xa.”

“Em cũng không cảm giác được, mấy ngày nay phạm vi cảmgiác của em tăng thêm được một mét… Anh, anh nói họđang đi đâu? Người trong cái xe này nhất định rất thúvị.”

“Đi xem rồi sẽ biết.” Gã đàn ông bắt lấy cậu niênthiếu, từ tầng cao nhất có vị trí hơn sáu mươi métkhông chút do dự nhảy xuống…

***

Khi bốn người chạy xe đến gần rạp chiếu phim, từ xa đãcó thể nhìn thấy đàn đàn lũ lũ thằn lằn đang hoạt độngxung quanh rạp chiếu phim.

“Con thằn lằn khổng lồ kia còn chưa đi ra ư?”

“Ở đây không nhìn thấy, tôi vào vị trí ngắm bắn.” ThànhThiên Bích và Liễu Phong Vũ xuống xe, phân ra đi đến vịtrí đã chọn của mình.

Trang Nghiêu mở máy tính xách tay ra, mở bản đồ lộtuyến: “Tôi sẽ sửa lại lộ tuyến, điểm cuối là nhà khochứa máy phát điện kia. Khi thời cơ đến anh leo lên nócxe, dùng súng máy quét sạch đám thằn lằn tới gần.”

Tùng Hạ quay đầu nhìn hộp chứa đạn ở cốp sau, không quátự tin, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.

Trang Nghiêu nói: “Cánh tay của anh không thành vấn đề,vừa hấp thu vừa cường hóa, nhớ là cũng phải cường hóacơ ngực, nếu không nội tạng của anh sẽ không chịu nổi.”

“Tôi biết rồi.”

“Bây giờ, chờ tín hiệu của Thành Thiên Bích.”

Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, thái dương chínhngọ, để tiết kiệm năng lượng, trong xe không trang bịđiều hòa, họ lại không dám mở cửa sổ, cho dù đứng ở nơirâm mát, hai người cũng nóng đến mồ hôi đầm đìa.

Rốt cục, tiếng súng của Thành Thiên Bích vang lên,truyền tín hiệu tấn công cho hai người.

Trang Nghiêu cắn chặt răng: “Đi thôi.” Nó khởi động xe,hai người đi đến cửa sau rạp chiếu phim, lái về phíamật độ thằn lằn dày đặc nhất.

Sau đó, tiếng súng vang lên không ngừng, có tiếng súngtrường của Thành Thiên Bích, cũng có tiếng bom hơi màLiễu Phong Vũ ném ra. Thế giới vốn yên lặng đột nhiênsôi trào, đàn thằn lằn kêu lên những âm thanh khiếnngười ta nghe thấy mà nổi da gà.

Hai phút sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ chạyxuống từ trên lầu, hợp lại với họ trước cửa sổ xe.

Tất cả thằn lằn lớn nhỏ đều tràn tới phía họ, nhìn quagiống như làn sóng nâu đen, người xem đều tê dại dađầu.

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ một đường sát phạt,mở một đường máu cho cỗ xe tiến lên.

Số thằn lằn đếm không hết bị xé nát dưới sự phối hợpcủa hai người, nhưng thằn lằn thật sự quá nhiều, khôngngừng lao đến từ bốn phương tám hướng, có vài con đãsắp leo được lên xe. Trang Nghiêu kêu lên: “Bây giờtrèo lên nóc!”

Tùng Hạ vẫn đang không ngừng hấp thu năng lượng từ sốthằn lằn mà hai người đã giết. Lúc này, cậu có cảm giáctoàn thân tràn đầy sức lực, lá gan cũng lớn theo, cậumang theo nắp chụp, hăng hái [64] hạ kính xe xuống, leolên nóc xe.[64] Nguyên văn “nhất cố tác khí” – một tiếng trống làmtinh thần hăng hái thêm, lấy từ “Tả Truyện” Trang Côngthập niên, sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làmmột mạch cho xong việc.

Nóc xe có phạm vi nhìn tốt, cậu liếc nhìn lại, từ xa cókhông ít thằn lằn ngã xuống đất như trúng độc, co quắp,miệng sùi bọt mép, con thằn lằn lớn nhất kia thì càngthấy rõ, trên người nó đã thủng bốn lỗ máu, tuy khôngchết, nhưng đã mất lý trí, đang nổi điên quằn quại tạichỗ, đánh giết, làm một vùng rối loạn.

Tùng Hạ một cước đá văng ra một con thằn lằm dài hơnmột mét bò được lên xe, trong lúc đá ra, cậu cường hóabắp thịt ở chân trong nháy mắt, hơn bốn mươi con thằnlằn bị cậu đá bay ra ngoài.

Tùng Hạ trong lòng mừng rỡ, mau chóng chạy tới túm lấysúng Gatling, cậu tập trung năng lượng cuồn cuộn ở cánhtay và trước ngực, cắn răng một cái, bóp cò, điên cuồngxả súng vào đám thằn lằn bò đến từ bốn phương támhướng.

Lực giật của Gatling thật sự quá lớn, Tùng Hạ có cảmgiác bắp thịt trên cánh tay và trước ngực bị giật đếntê dại, lòng bàn tay nứt toác, trong miệng nếm được vịmằn mặn, nhất định hàm răng bị rung động đến đổ máu.Nếu không phải không ngừng cường hóa cơ thể, cậu đã hộcmáu từ lâu rồi.

Cậu liều mạng giữ súng máy, rung động đến hai mắt sunghuyết cũng không dám buông tay. Thành Thiên Bích vàLiễu Phong Vũ đang ra sức mở đường trước mặt cậu, cậutuyệt đối không thể buông lỏng chút gì được.

Năng lượng Thổ của thằn lằn không ngừng tiến vào cơ thểcậu, cậu cảm thấy chưa bao giờ có được sức mạnh dồi dàođến thế!

***

Hai người đàn ông đứng trên mái nhà ở đằng xa trongthời gian hai phút chưa nói được một câu.

Qua hồi lâu, cậu thiếu niên mới lẩm bẩm: “Mấy người nàyđiên rồi sao? Họ đang làm gì vậy?”

Người đàn ông nhăn lại mi thật sâu: “Một người điềukhiển sức mạnh tự nhiên, một dị chủng thực vật, trongxe không biết là người nào, trên mui xe, chắc là tiếnhóa sức mạnh?”

“Nhất định, gầy gò thế mà khống chế được Gatling cơmà.” Cậu thiếu niên thở dài: “Dị nhân điều khiển sứcmạnh tự nhiên thật quá lợi hại, anh nhìn hắn mà xem,hầu như không có con thằn lằn nào có thể tiếp cận hắn,vũ khí lại trong suốt không nhìn thấy. Nếu đánh nhauvới hắn, đại ca, anh có phần thắng không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không rõ.”

“Ghét mấy tên may mắn có sức mạnh tự nhiên quá, ngườiđàn ông kia điều khiển gió phải không? Lần trước cáitên điều khiển lửa kia đúng là không phải người, khôngchỉ là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, lạicòn là quái vật cải tạo gene nữa. Nếu gặp lại hắn,chúng ta chưa chắc có sự may mắn như lần trước.” Cậuthiếu niên thè lưỡi, lòng còn sợ hãi.

“Có lẽ chúng ta có thể mượn sức những người này.”

“Em cũng muốn thử xem, nếu tổ chức của chúng ta cũng cóthể có một dị nhân điều khiển sức mạnh tự nhiên thìkhông phải sợ quân đoàn tiến hóa ngược chết tiệt kianữa.”

“Nhưng rốt cuộc thì họ đang làm gì? Tấn công đám thằnlằn này có chỗ nào tốt?” Người đàn ông không hiểu.

“Đi hỏi là biết mà.” Trên mặt cậu thiếu niên lộ ra nụcười ranh ma, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.

Chương 47

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích cũng không quay đầu lại, hắn cũng không nhận rachuyện mình đã yên tâm giao lại phía sau cho Tùng Hạ.

.

.

.

Trang Nghiêu một đường nghiền lên xác thằn lằn, lái LộBá đến nhà kho, lần trước họ đã buộc chặt máy phát điệnđược tháo gỡ. Liễu Phong Vũ và Tùng Hạ yểm trợ choThành Thiên Bích, Thành Thiên Bích chạy vào nhà kho lôimáy phát điện ra, nhưng linh kiện của máy phát điện quánặng, mình hắn căn bản không lôi ra nổi, Liễu Phong Vũđành phải đi giúp hắn.

Đàn thằn lằn càng không ngừng nhào vào hai người, họdừng tay lại, đã bị vô số thằn lằn quấn lấy chân cẳng,thắt lưng. Thành Thiên Bích vung mũi đao gió lên, chặtđứt hơn mười đầu lưỡi. Liễu Phong Vũ tiết ra dịch tiêuhóa từ trong lỗ chân lông, đốt thủng số lưỡi này, đồngthời quần áo của hắn cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Liễu Phong Vũ mắng to: “Đồ chơi này nặng thế, đặt lênxe kiểu gì!”

Hắn vừa nói xong, từ chiếc xe hạ xuống một chiếc khungkim loại có có bánh xe kêu choang một tiếng, TrangNghiêu hô to từ bên trong xe: “Mang lên!”

Tùng Hạ bắn yểm trợ cho họ trên nóc xe, hai người dùngsức chín trâu hai hổ, cuối cùng đã mang được từng linhkiện của máy phát điện lên được.

Tùng Hạ gào lên: “Mau rút lui.” Tuy cậu vẫn không ngừnghấp thu năng lượng Thổ nên tinh thần càng ngày càngtốt, nhưng Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ nhìn quađã sắp không xong, ai nấy đều thở hổn hển, thể lực đãsuy giảm mạnh.

Trang Nghiêu quay xe, đám thằn lằn bị nghiền nát dướibánh xe.

Đạn Gatling đều đã hết sạch, Tùng Hạ chỉ có thể bò lạivề trong xe. Cậu vừa mở cửa xe, mấy con thằn lằn con đãkịp chui vào, Tùng Hạ chịu đựng cơn đau nhức toàn thân,đá lũ thằn lằn này ra ngoài, đóng rầm cửa xe lại, sauđó tê liệt ngã xuống ghế.

Bắp thịt được bành trướng co rụt lại, Tùng Hạ hầu nhưkhông cảm giác được cánh tay của mình.

Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại, kêu lên: “Đừngdừng lại, tiếp tục hấp thu, mau chữa trị cơ thể bị haotổn.”

Tùng Hạ ngọ ngoạy ngồi dậy, không ngừng hấp thu hết tấtcả năng lượng Thổ có thể hấp thu được xung quanh vàotrong cơ thể mình. Cậu vừa hấp thu năng lượng, vừa chữatrị cánh tay, cuối cùng hai tay cũng từ từ có tri giác.

“Hai người họ sắp không chịu nổi nữa rồi, thử tăngcường thể lực cho họ xem có được không?”

Tùng Hạ thử một lần rồi nói: “Không được, xa quá.”

Phạm vi hấp thu năng lượng của cậu không vượt quá nămmét, nhưng phạm vi phát ra năng lượng không vượt quánửa mét, căn bản không với tới hai người họ.

Trang Nghiêu hô to: “Hai người mau lên xe!”

Liễu Phong Vũ mắng: “Lên thế quái nào được!” Liễu PhongVũ đã hoàn toàn nở hoa, toàn thân đã hóa thành một đóahoa đại vương to lớn diễm lệ, hễ con thằn lằn nào dámchạm vào hắn thì đều bị dịch tiêu hóa hoá lỏng thànhxương cốt hoặc bị hun chết tươi. Nhưng cho dù như vậy,vẫn có vô số thằn lằn bò đến từ phía xa, có lẽ do conthằn lằn khổng lồ kia bị thương nên đồ tử đồ tôn của nóđiên hết cả rồi. Nhưng Liễu Phong Vũ không duy trì hìnhthái hoa nở hoàn toàn được trong bao lâu, hắn đã sắpkhông trụ được nữa rồi.

Thể lực của Thành Thiên Bích cũng đã không tốt, độngtác đã chậm lại.

Tùng Hạ vội la lên: “Để tôi xuống.”

“Không được, năng lực cường hóa cho người khác của anhchỉ là giả thiết của chúng ta, cho tới bây giờ vẫn chưađược thực tiễn. Đây là chiến trường, ngộ nhỡ anh xuốngdưới mà không được, chúng ta sẽ thua, họ nhất định cóthể lên xe được. Liễu Phong Vũ, tiếp tục khuếch tán mùithối, nhất định sẽ hữu dụng!”

Liễu Phong Vũ gào lên: “Không được nói chữ kia!” Việckhuếch tán mùi thối của hắn rốt cuộc có tác dụng, đám

thằn lằn ở gần hầu như đã mất đi năng lực hành động,những con ở xa sinh ra tâm lý chán ghét, bước tiến rõràng chậm lại, còn làm cản trở những con xa xa muốn bòqua đây.

Cuối cùng hai người cũng có cơ hội thở dốc, cả hai leolên nóc xe.

Trang Nghiêu đẩy đẩy bên chân: “Anh mang khẩu súng nàylên cho Thành Thiên Bích, sau đó thử năng lực của anh.”

“Được.” Tùng Hạ cầm khẩu súng tự động lên, giắt đạn lênlưng, mở cửa xe bò ra ngoài. Vừa mở cửa cậu đã ngửithấy được một mùi thối nồng nặc, dù đã đeo nắp chụpnhưng mùi thối vẫn chui vào lỗ mũi, mắt cậu tối sầm.Nếu không có nắp chụp bảo vệ này, cậu nhất định sẽ ngấtxỉu.

Cậu bò lên nóc xe, đưa khẩu súng cho Thành Thiên Bíchgần như đã sức cùng lực kiệt. Thành Thiên Bích vẫn lênđạn một cách thành thạo, nhằm vào những con thằn lằntương đối lớn mà bắn, thế nhưng rõ ràng tốc độ đã chậmhơn rất nhiều.

Tùng Hạ từ phía sau lưng bắt được vai Thành Thiên Bích:“Thiên Bích, để tôi thử xem.”

Thành Thiên Bích cũng không quay đầu lại, hắn cũngkhông nhận ra chuyện mình đã yên tâm giao lại phía saucho Tùng Hạ.

Tùng Hạ tập trung năng lượng toàn thân, luồng nănglượng không ngừng chảy cuồn cuộn vào trong cơ thể ThànhThiên Bích. Thành Thiên Bích hầu như đã hao hết nănglượng, đột nhiên giống như được cải tử hoàn sinh, năng

lượng của hắn và năng lượng vô thuộc tính dung hòa, dầndần sống lại, khôi phục thể lực và sức hành động củahắn. Thành Thiên Bích quay đầu lại nhìn Tùng Hạ mộtcái, Tùng Hạ cũng hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, hai ngườiđều nhìn thấy sự kinh ngạc và hưng phấn trong mắt đốiphương.

Tiếp thêm năng lượng một phút đồng hồ, Thành Thiên Bíchmới nói: “Được rồi.” Hắn đứng lên, không ngừng xả súngvào đám thằn lằn chắn trước đầu xe họ.

Tùng Hạ lại leo đến chỗ Liễu Phong Vũ, cầm lấy cánh tayhắn, truyền năng lượng vào. Liễu Phong Vũ hưng phấn kêuto: “Tiểu Hạ, cậu quá tuyệt, anh muốn hôn cậu một cáiquá đi.”

Vành tai Thành Thiên Bích giật giật khó mà phát hiện,xả súng bắn nổ một con mắt của thằn lằn.

Liễu Phong Vũ nhanh chóng khôi phục một nửa năng lượng,xoay người nhảy xuống xe, hai tay mở ra cánh hoa tolớn, quét ngang trở ngại trên đường họ tiến lên.

Số năng lượng Tùng Hạ hấp thu được gần như đã cạn kiệt,cậu nằm bò xuống trần xe rung động, tiếp tục hấp thu,xung quanh là vô số xác thằn lằn, cậu tuyệt đối khôngphải lo.

***

Hai người đứng từ xa quan sát họ chìm vào sự trầm mặc,hồi lâu, cuối cùng vẫn là cậu thiếu niên kia mở miệngtrước: “Đại ca, anh có hiểu không?”

“Không.”

“Có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc họ đã lấy gì ra từ nơiđó? Hình như là một cỗ máy màu xám. Còn nữa, rõ ràngngười điều khiến gió và dị chủng hoa đại vương kia đãmất sức, vì sao lại cải tử hoàn sinh?”

“Người tiến hóa sức mạnh kia vừa trèo lên, họ đã khôiphục thể lực, chẳng lẽ người đó đã cho họ uống thuốcgì?”

“Không biết, không nhìn rõ lắm, nhưng… thật kỳ quái,chuyện này không đúng. Năng lượng hao tổn sau khi chiếnđấu quá độ, ít nhất phải nghỉ ngơi hai, ba ngày mớikhôi phục được.”

Người đàn ông lắc đầu: “Đi hỏi xem.”

“Bây giờ chúng ta xuống dưới ư?”

“Phải.”

Bốn người vất vả trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đã độtphá vòng vây. Trang Nghiêu liên tục tăng tốc, kéo máyphát điện xông về phía trước. Thật ra tốc độ của họ cónhanh nữa cũng không thể đi được nhanh, nhưng đã đạtđến tốc độ tối đa mà phương tiện giao thông được phépđạt tới, ước chừng trên dưới bốn mươi dặm/giờ. Nhưngtốc độ này cũng đã đủ hất một vài con thằn lằn con rathật xa.

Liễu Phong Vũ ở trên đường phát tán ra lượng lớn mùithối, giống như một tấm lá chắn thiên nhiên bằng vũ khísinh học khiến phần lớn thằn lằn đều không muốn đuổitheo, rốt cuộc họ đã trốn thoát khỏi sự bao vây của đànthằn lằn.

Trang Nghiêu không dám thả lỏng, nó lái ra ngoài haikm, tốc độ xe mới chậm đi một chút. Vì mặt đường vôcùng nhấp nhô, xe đi nhanh sẽ rung lên dữ dội, bốnngười đều sắp nôn ra.

Họ còn chưa kịp hưng phấn trước thắng lợi thì phíatrước đột nhiên xuất hiện một đàn gì đó màu đen đôngnghìn nghịt không hề báo trước. Bốn người trợn to haimắt nhìn theo, đó là một đàn dơi, con dơi bay giữa cònbọc một thiếu niên tuấn tú, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Trang Nghiêu đạp mạnh chân ga, muốn xông qua.

Nó mặc kệ không cần biết có đụng vào người hay không,đàn dơi này tuyệt đối không có ý tốt, nó sẽ không đểmình thất bại trong gang tấc.

Cậu thiếu niên cười cười: “Chà, độc ác quá đi, nếu dámđụng tới, mấy người nhất định sẽ hối hận đấy nha.”

Ánh mắt Trang Nghiêu lạnh băng, không chút do dự.

Nhưng khi họ chạy ào vào đàn dơi, mui xe đột nhiên bịmột sức mạnh khổng lồ ngăn lại, bất luận Trang Nghiêunhấn ga thế nào, chiếc xe chỉ có thể nhích về phíatrước từng chút từng chút một, động cơ phát ra tiếnggào thét khó nghe.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Dừng xe lại.”

Trang Nghiêu đành phải dừng lại.

Đàn dơi dần dần tách ra khỏi cậu thiếu niên kia, chậmrãi hóa thành hình dạng. Cuối cùng hóa thành một ngườiđàn ông cao lớn lạnh lùng.

Cậu thiếu niên cười nói: “Đã nói mấy người sẽ hối hậnmà, tạo ra một chiếc xe như thế không dễ, thế mà lạilàm hỏng động cơ. Có điều, đúng là không ngờ, mấy ngườilại để một thằng nhóc nhỏ như vậy lái xe, nhóc, chú emcó bằng lái chưa.”

Trang Nghiêu nói: “Chó ngoan không cản đường, cútngay.”

Cậu thiếu niên nhíu mày: “Nhóc đúng là trẻ con ư?”

Liễu Phong Vũ châm chọc: “Bọn này cũng đã nghi ngờchuyện đó, nhưng nó đúng là trẻ con, mấy người là thứgì vậy? Dị chủng dơi à?”

“Anh tôi thì phải, tôi thì không.”

Đây là lần đầu tiên nhóm Tùng Hạ nhìn thấy dị chủngđộng vật, đúng là vô cùng mới mẻ, loại năng lực nàynhìn qua rất ngầu, khiến họ không kiềm lòng được liêntưởng đến ma cà rồng. Người đàn ông này mặc đồ đen từtrên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ngược lạicũng rất phù hợp với năng lực biến dị của hắn.

Đồng thời, bốn người cũng cảm nhận được dao động nănglượng của người đàn ông kia, còn cậu thiếu niên bêncạnh dù yếu hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể coithường.

Tùng Hạ nói: “Hai người muốn làm gì?”

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúng tôi rất tò mò về mấyngười, muốn kết bạn với mấy người.”

“Muốn kết bạn thì đừng ngăn cản chúng tôi.” TrangNghiêu không có chút hảo cảm gì với hai người này. Nó

là người tiến hóa não bộ, vô cùng mẫn cảm với sóng điệnnão của người khác. Nếu một người có ác ý hay địch ý,nó có thể cảm nhận được. Hai người này mặc dù không cóác ý hay địch ý rõ ràng, nhưng ít ra nó có thể nhận rahọ không có ý tốt gì, không thể không nghi ngờ.

Cậu thiếu niên nháy mắt, đi qua trước cửa sổ xe, cẩnthận quan sát bốn người trong xe: “Chà chà, thật là lợihại, bốn dị nhân… Ơ? Chờ chút, sao lại chỉ có ba daođộng năng lượng?” Cậu thiếu niên nhíu mày một cái,trong mắt lóe lên một sự nghi ngờ, cậu ta lại nhìn bốnngười một chút: “A, không sai, đúng là ba, anh là ngườitiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, anh là dị chủnghoa đại vương, còn anh… anh là dị nhân sức mạnh ư?” Cậuthiếu niên chỉ vào Tùng Hạ, hỏi thăm không quá chắcchắn.

Trong lòng ba người đều biết, nhất định là Trang Nghiêuđã động tay động chân với sóng điện não của cậu thiếuniên này và người đàn ông kia, nó che giấu dao độngnăng lượng của mình, sau đó tạo biểu hiện giả rằng trênngười Tùng Hạ có dao động năng lượng. Loại năng lực nàychỉ có thể chủ động che giấu dao động năng lượng nhằmvào cá nhân, nhưng lại không thể thật sự che giấu daođộng năng lượng của mình. Nhưng gặp phải tình huống đặcbiệt, nó đã vô cùng hữu dụng. Chí ít hiện tại, TrangNghiêu đã thành công che giấu mình, cũng che giấu TùngHạ, bằng không hai người kia đã quan sát họ lâu nhưvậy, nhất định sẽ phát hiện Tùng Hạ tuyệt không phảingười thường, mà trên người Tùng Hạ lại không có daođộng năng lượng, chuyện này sẽ trở nên vô cùng khó giảithích, họ cũng không muốn tự tìm phiền toái.

Tùng Hạ nói: “Phải, ba đấu hai, chúng tôi có phần thắnghơn mấy người, nếu không có chuyện gì thì mau để chúngtôi đi.”

Chương 48

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Về bí mật của trận động đất, chúng tôicũng chỉ biết sơ sơ. Người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh có nhắc tới khái niệm‘Ý thức Cambri‘, nhưng phần lớn mọi người đều không biết đó là cái gì. Nóichung, ý thức Cambri, ngọc Con Rối và trận động đất có liên quan vớinhau.”

.

.

.

Cậu thiếu niên cười khục khặc: “Đừng cuống thế chứ, nếuchúng tôi thật sự có ý định đối phó với mấy người thìđã ra tay từ lúc mấy người bị thằn lằn bao vây rồi, saolại chờ tới bây giờ chứ, tôi chỉ muốn nói với mấy ngườivài câu thôi.”

Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn một chút, từ khoảng cáchnày vẫn có thể nhìn thấy bầy thằn lằn đang rục rịch,tuy nó phân tích đám thằn lằn này đã bị thương tổn

nghiêm trọng, sẽ không đuổi theo nhiều, nhưng vẫn khôngquá yên tâm, nó nói: “Gặp ở một km phía trước.”

“Ok.”

Người đàn ông áo đen thoáng cái hóa thành hàng nghìnhàng vạn con dơi, bao lấy cậu thiếu niên kia ở chínhgiữa, chớp mắt một cái đã bay đi.

Bốn người đều không nói chuyện, trong lòng đều suy tínhgiả thiết nếu khai chiến với hai người này thì có baonhiêu phần thắng.

Ngoại trừ Trang Nghiêu, đây đều là lần đầu tiên bangười họ nhìn thấy dị chủng động vật. Trang Nghiêu từngnói, người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên dù có tiềm lựcnhất, nhưng so với trình độ tiến hóa hiện nay mà nói,dị chủng động vật vì có ưu thế thể năng trời sinh nêntrước mắt, họ mới là cá thể có sức mạnh cường đại nhất.Dao động năng lượng trên người người đàn ông kia vôcùng mạnh mẽ, càng không cần nói đến khí phách hắn bộclộ ra và năng lực quỷ dị này.

Hơn nữa, rốt cuộc thì cậu thiếu niên kia có năng lực gìcòn chưa nói được rõ ràng.

Trang Nghiêu một lần nữa khởi động xe, lái về phíatrước.

Tùng Hạ hỏi: “Hắn và dị chủng gấu chó rất lợi hại màlần trước cậu nói, ai lợi hại hơn ai?”

Trang Nghiêu nhìn thẳng đàn dơi đen như mực ở phíatrước, đoàn dơi ngừng lại ở phía xa, lại tập hợp vàomột cách thần kỳ, cuối cùng hợp thành người đàn ông áođen kia, nó suy tư một phút, nói: “Lực tấn công có lẽ

là gấu chó lợi hại hơn, nhưng người dơi này biết bay,không dễ nói.”

Liễu Phong Vũ cau mày nói: “Xem ra dị chủng động vậtkhác dị chủng thực vật rất nhiều, gã đàn ông này có thểphân thể, hơn nữa, quần áo của hắn không có bất kỳ hưhao gì…”

“Tôi nghĩ quần áo trên người hắn chính là con dơi.”Thành Thiên Bích nói: “Đàn dơi là một phần thân thểhắn, cho nên có thể hóa thành bất kỳ vật gì xuất hiệnbên ngoài hắn, có lẽ anh cũng có thể.”

Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Chí ít hiện nay tôi không làmđược.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi đoán hai người kia biết rấtnhiều chuyện mà chúng ta không biết.”

Tùng Hạ suy tư: “Cậu đoán xem, họ muốn làm gì?”

“98% có thể là muốn mượn sức, nhất là mượn sức ThànhThiên Bích.” Vẻ mặt Trang Nghiêu có chút thâm trầm:“Tôi lại muốn xem rốt cuộc thì họ muốn làm gì, lại dámcản trở chúng ta quay về chữa trị cho A Bố, hừ.”

Tùng Hạ nghĩ đến cuộc gặp gỡ giữa họ lần trước, độtnhiên có chút thông cảm với hai người này.

***

Lộ Bá chậm rãi lái đến trước mặt hai người họ, bốnngười bước xuống từ trên xe, đứng trước mặt hai người.

Bọn họ quan sát lẫn nhau.

Trang Nghiêu hỏi: “Mấy người muốn hỏi gì?”

“Mấy người có rất nhiều chỗ khiến tôi tò mò, ví dụ như,tại sao lại tấn công đàn thằn lằn này? Là vì muốn cướpcái vật phía sau xe kia sao?”

“Phải, máy phát điện.”

“Ồ, dùng nó làm gì?”

Trang Nghiêu khinh thường nhìn cậu ta một cái: “Phátđiện.”

Cậu thiếu niên kia nhíu mày, cũng không giận: “Thằngnhóc này thật biết điều.”

“Đừng nói nhảm, chúng tôi không có thời gian.”

Cậu thiếu niên nhún vai: “Được rồi, vậy tôi nói thẳngnhé, mấy người có muốn gia nhập vào tổ chức của chúngtôi hay không?”

“Gia nhập vào tổ chức của mấy người?” Trang Nghiêu cườinhạt: “Dựa vào cái gì? Bằng hai người đây cộng lại ư?Ai biết mấy người muốn làm gì.”

“Này, chúng tôi không chỉ có hai người, chúng tôi chỉđang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thôi. Cứ điểm củachúng tôi ở Lạc Dương, tổng cộng có ba mươi mốt dịnhân, ba con thú cưng tiến hóa, sáu người dị chủng độngvật.” Trong giọng nói của cậu thiếu niên bộc lộ sự đắcý, sức chiến đấu này đúng là vô cùng đáng kể, muốn cànquét ổ thằn lằn hay cả đàn ếch quả thật dễ như trở bàntay, tuyệt sẽ sẽ không chật vật như họ.

Tùng Hạ cũng không thấy bất ngờ, trong thời kì tận thế,nhất định sẽ dần dần hình thành những băng nhóm nhưvậy. Sớm nhất chính là nhóm gã mập mà cậu và ThànhThiên Bích đụng phải ở ngoại ô thành phố Vân Nam chínhlà mẫu đầu tiên của phương thức hợp tác theo nhóm. Ngaycả bốn người bọn họ bây giờ cũng đang hợp tác như vậy,những cá thể mạnh mẽ hợp lại với nhau, sinh ra sức mạnhkhổng lồ, chiếm giữ những tài nguyên có lợi. Nói tớinói lui, ai cũng vì sống sót, nhưng lại muốn sống tốthơn người khác.

Trang Nghiêu nói: “Chà, ba mươi mốt người, không ít,gia nhập với mấy người thì có gì tốt?”

Cậu thiếu niên đắc ý: “Đầu tiên, mấy người vĩnh viễnkhông cần lo đến vấn đề thức ăn, trong nhóm của chúngtôi có vài người tiến hóa sức mạnh cấp thấp, họ sẽ phụtrách vấn đề thu thập thức ăn. Thứ hai, mấy người cóthể hưởng thụ được vật chất khó có thể tưởng tượngtrong tận thế, khu nhà cấp cao, mỹ nữ, được tất cả mọingười ngưỡng mộ. Nói trắng ra, mấy người có thể sốngsung sướng hơn trước tận thế rất nhiều.”

Tùng Hạ có chút phản cảm với chuyện cậu thiếu niên nàykhông chút do dự dùng hai chữ “cấp thấp” hình dung dịnhân tiến hóa sức mạnh. Thế giới này biến thành như vậymới chưa quá ba tháng, có lẽ rất nhiều dị nhân khôngchỉ có hình thể, cậu cau mày nói: “Chúng tôi phải bỏ racái gì?”

“Cống hiến cho cả nhóm, thu thập tất cả những gì hữudụng, vật tư, vũ khí, nguồn sinh lực, địa bàn, conngười, vân vân… Chỉ cần tổ chức không ngừng lớn mạnhthì có thể bảo đảm mỗi một thành viên đều được sống ưuviệt. Đây là thời đại không có pháp chế, không có kỷ

luật, không có đạo đức, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đángđược hưởng thứ tốt, loạn thế mới sinh ra anh hùng, lẽnào mấy người không muốn thành lập một đế quốc củariêng mình, đứng trên mọi người hay sao? Đây là mộngtưởng của mỗi người đàn ông từ cổ chí kim.” Trong mắtcậu thiếu niên lóe ra dục vọng mãnh liệt, đó là ánh mắtkhát vọng cường quyền, không hợp với vẻ ngoài tuấn túcủa mình.

Trái ngược với cậu thiếu niên có chút cuồng nhiệt diễnthuyết, người đàn ông áo đen lại không có biểu cảm gì,chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cậu ta.

Bài diễn thuyết này có lẽ vô cùng có sức hấp dẫn vớinhiều người đàn ông, nhưng bốn người trước mắt họ lạikhông cảm thấy hứng thú chút nào. Tùng Hạ không có hoàibão lớn, cậu chỉ muốn ăn no mặc ấm và sống sót. ThànhThiên Bích có lễ tiết và niềm tin của người làm lính.Liễu Phong Vũ lười nhác tùy tính, chỉ cầu thoải mái.Trang Nghiêu thì càng cười nhạt với “mộng tưởng” này.

Cậu thiếu niên ý thức được phản ứng lạnh nhạt của bốnngười, hơi ngoài ý muốn: “Sao? Mấy người không tin ư?”

Tùng Hạ nói: “Tin, nhưng chúng tôi còn có chuyện khácmuốn làm, không có chuyện gì thì đừng ngăn cản chúngtôi.” Tính cách của cậu là luôn quen thói giúp đỡ mọingười làm chuyện tốt, nhưng chỉ đối với cậu thiếu niêntrước mắt này là Tùng Hạ không có cảm tình gì.

Cậu thiếu niên rất không vui nhìn Tùng Hạ: “Anh chỉ làdị nhân tiến hóa sức mạnh thôi phải không? Tuy dị nhântiến hóa sức mạnh ở Lạc Dương này chỉ xứng chấp hànhnhiệm vụ cấp bậc thấp nhất, nhưng nếu anh đã là bạn củangười tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị chủng thực

vật, sau khi gia nhập với chúng tôi, chúng tôi cũng cóthể cho anh hưởng thụ đãi ngộ người nhà của dị nhânđẳng cấp cao, à, đứa trẻ kia cũng giống như vậy.”

Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Chúng tôi sao biết được anhnói thật hay giả.”

“Nhóc muốn chứng minh thế nào?”

“Nếu mấy người đã tạo thành quy mô, hơn nữa ở rất gầnBắc Kinh, nhất định nhanh nhạy về phương diện lưu thôngtin tức hơn chúng tôi. Chúng tôi muốn biết nhiều tintức hơn.”

Cậu thiếu niên nhíu mày: “Chẳng lẽ nhóc muốn biết tintức của Bắc Kinh? Mấy người cũng định đến Bắc Kinh?”

“Không sai.”

Cậu thiếu niên cười ha ha: “Ở Bắc Kinh có đầy dị nhâncấp cao đến từ khắp nơi trên cả nước, mấy người đi nhưvậy, trừ hắn ra…” cậu ta chỉ vào Thành Thiên Bích:“Những người khác căn bản không tính là gì cả. Hơn nữa,đừng nghĩ Bắc Kinh thì tốt đẹp, một thành phố tập trungnhiều người như vậy, vật chất nhất định đã bị suy yếu,đến Đài Loan hay Hải Nam cũng tốt hơn Bắc Kinh. Nhưngmà, ha ha, chỉ sợ mấy người cũng không đến được ĐàiLoan hay Hải Nam.”

“Ồ? Vì sao? Thật ra chúng tôi cũng đang do dự, khôngphải bắt buộc đến Bắc Kinh, chỉ là chúng tôi cũng giốngmọi người, muốn đến chỗ nào an toàn hơn một chút.”

“Tin tức mới nhất chúng tôi lấy được có nói mặt biểnxuất hiện một con thú có kích cỡ lớn, vượt biển bằngthuyền, cửu tử nhất sinh, ai trong mấy người biết bay?”

Cậu thiếu niên giễu cợt: “Thế giới này sớm đã không cònnơi nào an toàn rồi.”

Trang Nghiêu tiếp tục hỏi: “Bên phía Bắc Kinh có phântích nguyên nhân về cuộc tiến hóa toàn cầu không?”

Cậu ta cười cười: “Cậu bạn nhỏ, náo loạn nửa ngày, nhócđang để tôi giải đáp vấn đề miễn phí đấy hả. Nếu khôngphải trên người nhóc không có dao động năng lượng, chỉbằng thằng bé kỳ quái như thế, tôi cũng hoài nghi cậunhóc là người tiến hóa não bộ đấy. Nếu mấy người gianhập với chúng tôi, có vấn đề gì tôi đều sẽ cam tâmtình nguyện giải đáp.”

Trang Nghiêu cười cười: “Còn phải cân nhắc, dù sao saukhi gia nhập với mấy người, chúng tôi cũng không phảilo đến vấn đề ăn uống đáng ghét này nữa.”

Ba người bất động thanh sắc nhìn Trang Nghiêu, đều muốnxem Trang Nghiêu kế tiếp muốn làm gì. Dựa theo cách nóicủa Trang Nghiêu, lấy trí tuệ của họ không thể đoánđược nó đang suy nghĩ gì, sự thật cũng quả thật nhưvậy. Nhưng ít ra có một chuyện mà ba người rất rõ ràng,lời nói của thằng nhóc Trang Nghiêu này, căn bản làkhông thể tin.

Ba người họ đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc sau khichữa trị cho A Bố, Trang Nghiêu sẽ quỵt nợ, chỉ có điềuvì những thứ mà Trang Nghiêu cung cấp nên họ mới đồng ýđánh một trận mà thôi.

Ánh mắt cậu thiếu niên sáng ngời: “Không sai, sau khigia nhập với chúng tôi, vĩnh viễn không cần lo đếnnhững vấn đề cấp thấp nữa.”

Trang Nghiêu cười: “Chỉ mới giải đáp mấy câu hỏi đãmuốn chúng tôi bán mạng ư? Tính toán này của anh cũngthật tốt quá đi.”

“Hả? Vậy mấy người muốn gì?”

“Lời này phải do chúng tôi hỏi anh mới đúng, mấy ngườicó thể cho chúng tôi cái gì? Những thứ như thức ănkhông hấp dẫn được chúng tôi, anh thật sự nghĩ rằngchúng tôi thiếu ăn sao?”

Cậu thiếu niên cười thần bí: “Tất nhiên là chúng tôi cóthứ còn hấp dẫn hơn nhiều.”

“Đó là cái gì?”

“Nói cho mấy người biết cũng không sao, không có thứkia, sao chúng tôi có thể hấp dẫn nhiều dị nhân như vậychứ.”

Rốt cuộc trong mắt Trang Nghiêu lóe lên sự hứng thúnồng nhiệt: “Nói nghe một chút.”

“Ngọc Con Rối.”

Ngọc Con Rối?!

Bốn người đều vô cùng xa lạ với danh từ này.

Cậu thiếu niên cười đắc ý: “Đám dế nhũi như mấy ngườichắc chỉ biết có mỗi bầu trời của thành Quý Dương thôichứ gì? Không có sức mạnh lại chen vào chỗ nhỏ như vậyđể giết thằn lằn, đúng là đáng thương. Thế giới bênngoài đã biến thành cái gì, tôi thấy chắc mấy ngườihoàn toàn không biết phải không.”

Tùng Hạ hỏi: “Ngọc Con Rối là cái gì?” Cậu rất mẫn cảmvới từ “ngọc”, bởi vì trên người cậu cũng có một miếngngọc cổ thần kỳ, uy lực to lớn, không có giới hạn.

Cậu ta trả lời: “Nó là kết quả của trận động đất, nóiđúng ra, chúng tôi chỉ có một vài mảnh nhỏ, nhưng vớimảnh nhỏ này đã có uy lực vô cùng. Chỉ cần đụng chạmtrực tiếp là có thể nâng cao năng lượng trong mộtkhoảng thời gian ngắn, ai tiếp xúc lâu dài sẽ trở nêncàng ngày càng lớn mạnh. Dù không trực tiếp tiếp xúc,chỉ cần sống lâu xung quanh ngọc Con Rối, tốc độ tiếnhóa sẽ tăng nhanh, năng lượng cũng sẽ càng ngày cànglớn mạnh. Đây là ngọc Con Rối, là bảo vật bí mật mà mọingười đang tranh đoạt, dù là một mảnh nhỏ như cái móngtay. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi là bảo vệ ngọc ConRối, sau đó…” Cậu ta cười cười: “Cướp của kẻ khác.”

Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên một sự khác thườngrồi biến mất không kịp nắm bắt.

Tùng Hạ lẩm bẩm lại ba chữ kia: “Ngọc Con Rối.”

Bốn người đều ý thức được, nếu so sánh kĩ thì công năngcủa miếng ngọc Con Rối này có chỗ giống với khả năngcủa Tùng Hạ, chỉ là nghe qua thì nó hữu dụng hơn TùngHạ. Nếu quả thật có thứ mà chỉ cần sống lâu quanh nó làcó thể trở nên mạnh mẽ, khó trách tất cả mọi người đềumuốn tranh đoạt.

Trang Nghiêu hỏi: “Vì sao lại đặt cái tên này? Ngọc ConRối của mấy người đang ở Lạc Dương?”

“Đương nhiên ở Lạc Dương, chẳng lẽ lại mang theo trênngười thứ này ư? Tôi sẽ chết rất thảm mất. Còn tên thìdo dị nhân tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh lấy, chẳng lẽ

không phải nó rất hình tượng ư? Một khi có được ngọcCon Rối thì tuyệt đối sẽ không buông tha, cảm giác trởnên mạnh mẽ thật tuyệt vời, quả thật giống như con rốivậy. Chính phủ đã thu thập những mảnh ngọc nhỏ ở khắpnơi. Chúng tôi thì dựa vào mảnh ngọc này, triệu tậpcàng ngày càng nhiều người, nhưng đồng thời cũng gặprất nhiều nguy hiểm. Đương nhiên, mạo hiểm và lợi íchtồn tại song song, lẽ nào mấy người không muốn trở nênmạnh mẽ ư?”

Trang Nghiêu không ngừng hưng phấn với thông tin mớinày, nó hỏi tới: “Anh nói ngọc là kết quả của trận độngđất, vậy trận động đất do cái gì tạo thành? Tại sao nólại sinh ra viên ngọc này?”

Cậu thiếu niên có chút mất hứng: “Rốt cuộc thì mấyngười có muốn muốn gia nhập hay không? Chúng tôi đã rấtcó thành ý rồi.” Dị nhân thông thường khi nghe đượcđiều kiện hấp dẫn như vậy, căn bản không có suy tínhgì. Sức mạnh cá thể trở nên mạnh mẽ cũng là một bước đikhó khăn trong tận thế. Tất cả dị nhân đều tìm kiếm bạnđồng hành mạnh mẽ. Con người là động vật bầy đàn, đâylà quy luật tự nhiên, cũng chính là cách thức để sinhtồn.

“Anh ơi, chúng ta gia nhập với họ nhé.” Trang Nghiêunắm tay Thành Thiên Bích: “Anh có thể trở nên mạnh hơn,sau này chúng ta không phải lo đến chuyện ăn uống nữa.”

Một tiếng “anh” này khiến Liễu Phong Vũ trợn trắng mắt.

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn nó, nói: “Hỏi anh taấy.” Hắn hếch cằm về phía Tùng Hạ.

Cậu thiếu niên có chút bất ngờ nhìn Tùng Hạ, xem rakhông thể coi thường dị nhân sức mạnh này.

Tùng Hạ nói: “Tôi không có ý kiến.”

Trang Nghiêu nói: “Anh nghe thấy chưa? Họ đã đồng ý,bây giờ có thể nói cho tôi biết được chưa, nguyên nhâncủa trận động đất, rốt cuộc thì bên phía Bắc Kinh cótin tức gì.”

Cậu thiếu niên vừa muốn mở miệng, người đàn ông áo đenđứng bên trầm mặc hồi lâu nhẹ nhàng đè vai cậu taxuống, trầm giọng nói: “Họ đang đùa giỡn chúng ta, đừngnói nữa.”

Cậu thiếu niên ngẩn ra, lập tức tỉnh táo không ít. Tuykhông phải người tuyệt đỉnh thông minh gì nhưng cậu tatuyệt đối không tính là ngu ngốc, chỉ có điều gặp đượcdị nhân điều khiển sức mạnh thiên nhiên hiếm có mớikhiến cậu ta vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn mượnsức. Ngọc Con Rối là phúc cũng là họa, họ trở nên mạnhhơn, đồng thời cũng không ngừng tiếp thu những lờikhiêu chiến. Nếu trong nhóm có một người tiến hóa điềukhiển sức mạnh thiên nhiên, chí ít có thể xua đuổinhững kẻ không biết lượng sức mình bớt đến quấy rầy họ,đối với họ mà nói, chuyện này vô cùng bức thiết. Thếnhưng sau khi được người đàn ông áo đen nhắc nhở, cậuta đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt của bốn ngườinày, quả thật không có chút thành ý gì.

Ánh mắt cậu thiếu niên âm trầm, lạnh nhạt nói: “Mấyngười căn bản là không muốn gia nhập, có phải không?”

Trang Nghiêu nhún vai: “Đúng vậy, tôi lừa anh đấy.”

Cậu ta cả giận: “Cái đồ không biết điều.”

“Tôi cũng chưa bảo để anh phải nói không công. Trên xecủa tôi có không ít vũ khí, cho mấy người cả đấy, nhữngthứ tôi muốn biết đối với anh mà nói cũng không phải bímật gì, nếu không anh sẽ không nói cho chúng tôi biết.Cho nên, tôi dùng vũ khí trao đổi tin tức của anh, anhcũng không mất mát gì phải không.”

Người đàn ông áo đen nói: “Lấy vũ khí xuống, chuyệnđộng đất, tôi giải đáp cho mấy người.”

Thành Thiên Bích không nói hai lời, hắn trèo lên xe,lấy xuống bốn khẩu tiểu liên, hai khẩu súng trường ngắmbắn và một quả lựu đạn.

Mặc dù thế giới rối loạn nhưng vũ khí vẫn rất khó tìm,chí ít so với dị nhân mà nói, giá trị của nó lớn hơnthức ăn rất nhiều.

Thành Thiên Bích đặt số vũ khí đó xuống mặt đất, cánhtay của người đàn ông áo đen đột nhiên hóa thành hơnmười con dơi, bay đến số vũ khí.

Thành Thiên Bích một bước chắn trước đàn dơi, cảnh cáo:“Anh dám tới gần một bước xem.”

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Về bí mật của trận độngđất, chúng tôi cũng chỉ biết sơ sơ. Người tiến hóa nãobộ ở Bắc Kinh có nhắc tới khái niệm ‘Ý thức Cambri’,nhưng phần lớn mọi người đều không biết đó là cái gì.Nói chung, ý thức Cambri, ngọc Con Rối và trận động đấtcó liên quan với nhau.”

Trang Nghiêu mở mắt thật to, vẻ mặt trên mặt thay đổigiữa kinh ngạc, sợ hãi và mừng rỡ, vô cùng đặc sắc, nó

nói với Thành Thiên Bích: “Để anh ta lấy đi, vậy là đủrồi, vậy là đủ rồi.”

Cậu thiếu niên cau mày nói: “Lẽ nào nhóc biết cái gì?”

Trang Nghiêu nở nụ cười giảo hoạt: “Tôi không nói choanh biết đâu.”

“Cái đồ—”

“Quên đi.” Người đàn ông áo đen giữ cậu thiếu niên lại,đàn dơi kia bao lấy số vũ khí, bay về bên người hắn ta:“Họ không muốn gia nhập, không cần miễn cưỡng.” Ngườiđàn ông áo đen lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên nở nụ cườinhạt khiến kẻ khác sợ hãi: “Dù sao thì, bằng lượngthông tin của họ, nhất định sẽ chết trên đường đi đếnBắc Kinh.”

Cậu thiếu niên cũng nở nụ cười: “Từ đây đến Bắc Kinh,trên đường có vô số thách thức đang chờ mấy người.Chúng tôi vốn có thể đưa mấy người an toàn về đến LạcDương, bây giờ thì, hừ. Tôi có thể khẳng định, mấyngười chết chắc rồi. Đáng tiếc, một dị nhân điều khiểnsức mạnh thiên nhiên còn chưa mạnh mẽ lại chết ở mộtchỗ nào đó không biết tên vì không biết tự lượng sứcmình, mấy người tự giải quyết cho tốt đi.”

Người đàn ông áo đen lại một lần nữa hóa thành vô sốcon dơi, bao lấy cậu thiếu niên và số vũ khí, bay vềphương xa như một luồng khói đen.

Sau khi họ đi, bốn người còn sót lại còn chưa hoàn hồn.

Nhất là Trang Nghiêu, cuối cùng nó căn bản không nghenhững thứ hai người kia nói, trong miệng chỉ nhẩm đinhẩm lại “Ý thức Cambri” và “Ngọc Con Rối”.

Tùng Hạ vỗ vỗ bờ vai mảnh khảnh của Trang Nghiêu:“Trang Nghiêu, rốt cuộc thì cậu biết những gì? Đừng cólẩm bẩm nữa, mau nói cho chúng tôi biết.”

Trang Nghiêu nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Ý thứcCambri, lý luận của ông ta là chính xác.”

“Ý thức Cambri? Ông ta? Ông ta là ai?”

Trang Nghiêu ngẩng đầu, trong mắt có căm thù, cũng cókhông cam tâm, nó lạnh nhạt nói: “Từ quan điểm ditruyền học mà nói, ông ta là ba của tôi.”

Chương 49

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Liễu Phong Vũ vuốt cằm, híp mắt nhìn cậu: “Đúng, cẩn thận nghĩ lại màxem, nghĩ thêm lần nữa, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện giữa cậu vàBinh ca nhà cậu, cậu có thấy tim đập rộn lên không, có thấy nóng ruộtnóng gan không. Cậu thích hắn ta đấy, ngay cả thằng nhóc con kia cũngđã nhìn ra.”

.

.

.

Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn làn da mới mọc rabằng phẳng như mới trên chân A Bố, thở dài một hơi.

“A Bố!” Trang Nghiêu hưng phấn gọi to một tiếng, thoángcái đã nhào lên trên người A Bố. A Bố đưa đuôi đếntrước mặt nó, nó thuần thục ôm lấy cái đuôi to. A Bốthoáng cái đã đưa nó lên lưng.

Trang Nghiêu thỏa sức lăn lộn trên người A Bố, vừa cườivừa reo lên: “A Bố, A Bố, rốt cuộc mày đã khỏe lại rồi,rốt cuộc mày đã khỏe hẳn rồi.” Trang Nghiêu tuột xuốngtừ lưng A Bố, sau đó lại nắm lấy lông nó leo lên, có vẻvô cùng vui vẻ.

A Bố vẫn ngoan ngoãn nhìn nó, luôn lè lưỡi liếm liếmlớp da hơi ngứa trên đùi.

“A Bố, mau đứng lên chạy một chuyến, mau!” A Bố nghelời đứng lên, nhảy lên một cái, nhảy vọt qua bờ tườngxây cao của biệt thự, từ xa đã có thể nghe thấy tiếngreo hưng phấn của Trang Nghiêu. Lúc này, nó đúng làgiống một đứa bé.

Tùng Hạ cười cười: “Cuối cùng cũng chữa khỏi rồi, cũngkhông biết thằng bé này có thực hiện lời hứa hay khôngnữa.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Nếu nó dám nói xạo, chúngta quét sạch sào huyệt của nó đi, chỉ bằng một con mèo,không làm gì được chúng ta.”

Thành Thiên Bích nhìn kỹ sắc mặt Tùng Hạ: “Anh khôngsao chứ?”

Tùng Hạ lắc lắc cánh tay: “Không sao, tôi thật sự đãhấp thu rất nhiều năng lượng, bây giờ chỉ cảm thấy hơimệt thôi, những thứ khác tất cả đều bình thường, đámthằn lằn này thật là đã giúp chúng ta một cái ân lớn.”

“Vậy bây giờ anh cảm giác xem còn dư lại bao nhiêu nănglượng?”

“Chí ít… còn ba bốn phần.”

Thành Thiên Bích lúc này mới yên tâm: “Chúng ta vào nhàthôi, bận rộn cả ngày, chưa ăn cái gì hết.”

Liễu Phong Vũ cũng nói: “Đúng, chúng ta ăn sạch mọi thứcủa nó đê, sau đó mang được gì thì vác hết lên xe,không sợ nó quỵt nợ.”

Tùng Hạ cười cười: “Tôi nghĩ Trang Nghiêu sẽ không quỵtđâu, cậu ta sẽ đi theo chúng ta thôi.”

“Ái chà, Tiểu Hạ, vì sao cậu lại khẳng định như vậy,trong miệng thằng nhóc kia chẳng có câu nào là thậthết.”

“Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như, sự sinh sản quáđộ của đám thằn lằn kia, sớm muộn gì thành phố này sẽkhông còn không gian cho con người, lại ví dụ như, đốivới ‘Ý thức Cambri’ hay ‘ngọc Con Rối’ gì đó, cậu tacảm thấy vô cùng hứng thú. Mà đáp án của những thứ này,sợ rằng chỉ khi đến Bắc Kinh, tiếp xúc với người tiếnhóa não bộ hội tụ từ khắp nơi trên toàn quốc thì mới cóthể giải đáp được. Những thứ hai người kia nói hôm naychứng minh chỗ tránh nạn cuối cùng là Hải Nam và ĐàiLoan đã bị động vật biển khổng lồ ngăn cản mà không thểđi đến, như vậy Bắc Kinh chính là lựa chọn cuối cùngcủa mọi người. Tất cả những bộ não ưu tú nhất, những dịnhân lợi hại nhất, những thông tin mới nhất đều sinh ratừ Bắc Kinh, nhất định cậu ta sẽ đi theo chúng ta.”

Hai người gật đầu, nghĩ rằng phân tích này rất có lý.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Mang theo thằng nhóc này, đườngđi chắc chắn sẽ rất phiền toái.”

Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ, hơi lộ ra vẻ nghiêmtúc: “Liễu ca, tôi biết anh không tin cậu nhóc, chúngta cũng không thể tin một đứa trẻ miệng đầy lời nóidối, hơn nữa còn thông minh hơn ba người chúng ta cộnglại, nhưng Trang Nghiêu là dị nhân tiến hóa não bộ quýhiếm. Thật ra không cần hai người kia nói, chúng tacũng có thể đoán được, con đường hơn hai ngàn km này cóbao nhiêu nguy hiểm. Không có nó, bằng sức đấu đá lungtung của ba người chúng ta, đúng là lành ít dữ nhiều.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chúng ta nhất định sẽbình an đến Bắc Kinh, hai người kia nói chúng ta có quáít thông tin, họ phân tích như vậy, hoàn toàn cho rằngchúng ta có quá ít thông tin.”

Liễu Phong Vũ búng ngón tay một cái: “Không sai, chúngta không chỉ có Thành Thiên Bích và anh đây, còn cóngười tiến hóa não bộ, còn có con mèo kia, còn có cậunữa.” Liễu Phong Vũ nắm vai Tùng Hạ, cười đùa: “Vú emnhư cậu rất hữu dụng, sau này bị thương hay mất sứccũng sẽ không phải sợ nữa. Được rồi, vừa rồi nói muốnhôn cậu, bây giờ sẽ thưởng cho cậu, nụ hôn của anh hơibị đáng tiền đấy.” Liễu Phong Vũ nói xong thì áp mặttới.

Tùng Hạ cười ha ha, cũng không trốn.

Thành Thiên Bích đưa tay, trực tiếp tóm cổ Liễu PhongVũ lại.

Ngón tay cái của hắn chặn động mạch chủ của Liễu PhongVũ, bốn ngón tay còn lại đặt ở xương cổ, nếu Liễu Phong

Vũ là người thường, hắn chỉ cần dùng sức, chí ít có thểlàm đối phương bị liệt cả đời. Đương nhiên, Liễu PhongVũ không phải người thường, chỉ là chiêu thức ấy vẫntràn đầy uy hiếp như cũ.

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn: “Làm cái gì đấy?”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Bây giờ thứ không đángtiền nhất chính là tiền.”

“Ghen à? Hôn một cái thì có làm sao, tôi đang thưởngcho cậu ấy biết phát huy tác dụng.”

Thành Thiên Bích siết ngón tay.

Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn hắn, từ trong lỗ chânlông bắt đầu chảy ra dịch tiêu hóa.

Thành Thiên Bích cảm thấy da hơi nóng lên, nhanh chóngthu tay về.

Một câu “Ghen à?” của Liễu Phong Vũ khiến Tùng Hạ đỏửng cả mặt, cậu lúng túng giảng hòa: “Sao… sao lại thếnày.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Anh muốn hôn cậu một cái,Binh ca nhà cậu ghen tị, không cho anh hôn, sau đó bópcổ anh. Anh nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cậu còn khônghiểu?”

Thành Thiên Bích lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, xoayngười đi vào trong nhà.

Tùng Hạ vội la lên: “Liễu ca, anh nói linh tinh gìđấy.”

“Linh tinh là thế nào, không phải cậu nói được à, cậuta bóp cổ tôi làm gì?” Liễu Phong Vũ chĩa ngón thối vàobóng lưng Thành Thiên Bích: “Đồ ngốc, đáng kiếp cả đờikhông lấy được vợ.”

Tùng Hạ có cảm giác mặt sắp bị thiêu cháy, cậu cũngmuốn biết vừa rồi Thành Thiên Bích xảy ra chuyện gì,không phải hắn thật sự như vậy chứ…

Vậy thì hắn có ý gì?

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Ôi chà, cậu xem mặt đỏ hếtnày, cho nên anh mới ghét nhất giao tiếp với trai tân,phiền muốn chết, rồi rồi rồi, hữu duyên thiên lí năngtương ngộ, Liễu ca truyền thụ mấy chiêu cho cậu. Khôngphải cậu thích Binh ca nhà cậu sao, không cần biết làdụ dỗ đàn ông hay đàn bà, cậu cứ hỏi anh là được rồi,Liễu ca của cậu đã duyệt qua vô số người đấy.”

Tùng Hạ sợ hãi nhảy lên, không nhịn được cất cao âmđiệu: “Anh… anh nói bậy bạ gì đấy!”

Liễu Phong Vũ chớp chớp đôi mắt đào hoa phong tình:“Sao anh lại nói bậy bạ cơ chứ, không phải cậu thíchhắn ta sao.”

“Sao tôi lại… sao tôi lại… tôi… tôi…” Tùng Hạ lắp bắpđến không thốt ra được, cậu quả thật không tin đượcLiễu Phong Vũ có thể nói ra những câu đáng sợ như thế.

Cậu và Thành Thiên Bích đều là đàn ông, tuy rằng từ béđến lớn ngay cả ngón út con gái cậu vẫn chưa từng đượcchạm vào, nhưng không có nghĩa là cậu thích đàn ông.

Cậu… thích đàn ông ư?

Tùng Hạ bị chính nghi vấn của mình làm cho ngẩn người.

Liễu Phong Vũ vuốt cằm, híp mắt nhìn cậu: “Đúng, cẩnthận nghĩ lại mà xem, nghĩ thêm lần nữa, nghĩ lại từngchuyện từng chuyện giữa cậu và Binh ca nhà cậu, cậu cóthấy tim đập rộn lên không, có thấy nóng ruột nóng gankhông. Cậu thích hắn ta đấy, ngay cả thằng nhóc con kiacũng đã nhìn ra.” Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Trai tânthật phiền phức.”

Nhất thời, Tùng Hạ không tiếp thụ được thông tin này,toàn thân như muốn nổ tung. Lần đầu tiên cậu nổi giậnvới Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, anh đừng nói bậy! Chuyệnnày sao có thể, tôi không nói chuyện với anh nữa! Tôiđi làm cơm đây!” Tùng Hạ cũng xoay người đi vào nhà.

Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng: “Nếu chú em nhớthương nụ hôn phần thưởng của anh, bất cứ lúc nào cũnghoan nghênh tới tìm anh, kể cả nửa đêm, chú em khôngphải sở thích của anh đâu.”

Nhìn bóng lưng Tùng Hạ biến mất ở cánh cửa, Liễu PhongVũ cười he he: “Tiêu khiển ấy à tiêu khiển, cuộc sốngthiếu thú tiêu khiển.”

***

Lúc này, A Bố chở Trang Nghiêu quay về, con mèo khổnglồ vững vàng đáp xuống bên cạnh hắn, mặc dù không có âmthanh, nhưng mặt đất rung lên.

Trang Nghiêu hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn nó: “Phơi nắng.”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Hôm nay A Bố khỏi rồi, tôi rấtcao hứng, miễn cưỡng cho anh trèo lên chơi với nó mộtlúc.”

Liễu Phong Vũ cố sức ngước cổ lên, cũng không nhìn thấyTrang Nghiêu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói: “Thật à?”

“Vô nghĩa.”

Liễu Phong Vũ nói: “Trèo lên kiểu gì?”

“A Bố, cho anh ta leo lên.”

A Bố thò đuôi xuống.

Liễu Phong Vũ ôm lấy đuôi, chiếc đuôi vung lên, quănghắn lên trên lưng.

“Wow!” Liễu Phong Vũ la to một tiếng, cảm giác thật làquá đã. Lưng A Bố vừa mềm vừa dày, bị ném lên tuyệt đốikhông đau, hơn nữa ở trên lưng nó, tầm nhìn vô cùngtốt, có một khí phách hào hùng như đang đứng trên núicao.

Liễu Phong Vũ nắm lấy lông A Bố, hưng phấn kêu lên:“Chà chà, A Bố, nhảy lên nóc nhà đi!”

“Không được ra lệnh cho mèo của tôi!”

—Hết quyển 1—

Mới thấy tác giả bổ sung profile cho Trang Nghiêu và ABố, tớ sẽ bổ sung vào bài [Bonus], và có thêm một bứctranh minh họa Binh ca xD~.